Ông Xã Hợp Đồng
Chương 15
Thi thể trên đài vốn khô máu trắng bệch như một tờ giấy, nhưng qua bàn tay Vạn Tố Y, lúc này sắc mặt đã tốt hơn, gương mặt rạng rỡ khiến người ta hoàn toàn không nhận ra cô ta đã không còn thở nữa, có lẽ đây là dáng vẻ xinh đẹp nhất của cô ta.
"Công ty của các cô sa thải người thợ trang điểm xuất sắc như cô, thật sự không đáng giá! Với tay nghề tốt như vậy lại chỉ có thể hạ mình làm ở chỗ này, cô nói xem cô đã đắc tội người nào vậy? Vì sao tất cả các công ty nghe đến tên của cô đều không nhận cô vào làm?" Nhạc Nhất Nhạc nghĩ đến chuyện Vạn Tố Y bị sa thải, không nhịn được mà nhíu mày: "Cô có cần tôi điều tra giúp cô không?"
Vạn Tố Y đang hoá trang thì chợt dừng lại, trong mắt hiện lên sự khác thường, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường: "Không cần."
Cô biết lý do tại sao mình bị sa thải, nguyên nhân vì sao tất cả các công ty đều không dám tuyển cô vào làm.
"Nhưng tôi vẫn phải cám ơn cô đã giới thiệu tôi tới chỗ này, nếu không tôi thậm chí không có nổi một công việc để nuôi sống chính mình." Vạn Tố Y sắp hóa trang xong, cô ngẩng đầu nhìn Nhạc Nhất Nhạc cười với vẻ biết ơn.
Nhạc Nhất Nhạc khoát tay, cô ấy nhảy từ trên băng ghế xuống: "Chúng ta là chị em tốt, đây là chuyện tôi nên làm thôi."
Cô ấy nói xong thì ngẩng đầu nhìn đồng hồ. Thấy sắp đến giờ làm việc, cô ấy đội mũ đồng phục và vội vã rời đi: "Nếu cô làm tốt như vậy thì đừng lãng phí nó làm gì, nên trang điểm cho mình nhiều hơn nữa. Ở đời có câu nói rất đúng, chỉ có người phụ nữ lười chứ không có người phụ nữ xấu!"
"Được rồi, cô cứ chăm sóc tốt cho bản thân là được." Vạn Tố Y phất tay giục cô ấy rời đi.
Cô ấy kiêu ngạo ngẩng cao đầu và đẩy cửa ra ngoài, chỉ để lại một câu nói rất dí dỏm: "Chị đây bẩm sinh đã đẹp rồi!"
Vạn Tố Y lắc đầu, tập trung trang điểm cho thi thể kia. Sau khi trang điểm xong, cô còn nghiêm túc quan sát, chỉnh sửa lại một vài điểm nhỏ. Cô không dễ dàng gì mới có được công việc này, nên rất quý trọng nó.
Công việc ở nhà tang lễ hôm nay không quá bận. Vạn Tố Y hóa trang xong vẫn có thể nghỉ ngơi một lát. So với tuần trước, ngày hôm nay quả thật không tính là bận.
Khi lần đầu tiên tiếp xúc với công việc này, Vạn Tố Y thật sự rất sợ hãi. Không biết cô đã nôn ọe bao nhiêu lần khi đối mặt với xác người chết. Nhưng khi đó cô cần công việc này. Bây giờ, thật ra không quá khẩn cấp như vậy, nhưng cô nhìn mãi cũng thành quen.
Vạn Tố Y cởi khẩu trang của mình và ra đứng bên ngoài một lúc, vừa vặn có người quản lý đi qua nói cho Vạn Tố Y biết: "Tố Y, bên ngoài có người tìm gặp cô, cô ra xem thử."
"Có người tìm tôi sao?" Vạn Tố Y giật mình, không biết ai sẽ tới chỗ này tìm mình.
Trong lòng cô đầy nghi ngờ và đi tới cửa, lại nhìn thấy chiếc xe quen thuộc của Lương Dần. Hắn đang đứng dựa ở bên cạnh xe. Khi nhìn thấy Vạn Tố Y đi ra, hắn đi thẳng về phía cô.
"Cô làm việc ở đây sao?" Ánh mắt Lương Dần nhìn lướt qua ba chữ “nhà tang lễ” và không nhịn được nhíu mày. Lúc trước, hắn phải hỏi thăm mới được biết Vạn Tố Y làm việc ở đây.
Vạn Tố Y không trả lời vấn đề của hắn, cô kéo khẩu trang của mình xuống và hỏi hắn: "Anh tìm tôi có chuyện gì sao?"
"..."
Lương Dần không trả lời được. Hắn tìm được cô nhưng không có vấn đề gì cả.
"Tạp Tạp nhớ cô." Lúc này, Lương Dần lôi con gái của mình ra làm lý do.
Vạn Tố Y nghe được tên Tạp Tạp thì vẻ mặt mới dịu đi, nhưng lập tức bình tĩnh lại: "Lương Dần, nếu như anh thật sự quan tâm đến Tạp Tạp, anh nên dành nhiều thời gian cho con bé, cũng có thể làm cho con bé quên tôi. Dù sao... sau này tôi và con bé không thể sống chung được."
Đau dài không bằng đau ngắn, cứ làm cho Tạp Tạp hiểu nhầm cô, như vậy Tạp Tạp sẽ nhanh chóng quên cô thôi.
"Chuyện của Tạp Tạp, chúng ta chờ sau này hãy nói." Lương Dần không thích nói nhiều về Tạp Tạp, hắn nhìn Vạn Tố Y với vẻ nặng nề, trên gương mặt đẹp trai có phần không vui: "Có cần tôi giúp cô tìm một công việc không? Cô đi làm ở đây, về sau làm sao có thể gặp mặt người quen chứ?"
"Sao vậy?" Vạn Tố Y cười lạnh, nhìn Lương Dần và giả vờ không hiểu hỏi.
Lương Dần nói rất bình tĩnh: "Cô đang kiếm tiền bằng người chết. Với đôi tay này, cô ra ngoài có thể bắt tay người khác sao?"
"Đây là chuyện riêng của tôi..."
"Đừng nói đây là chuyện riêng của cô! Một tuần trước, chúng ta vẫn còn là vợ chồng đấy." Lương Dần thật sự không thích cô phủi sạch mối quan hệ giữa bọn họ như vậy.
Vạn Tố Y im lặng nhìn Lương Dần, sau đó nói một câu đã hoàn toàn đánh nát lời hắn nói: "Nhưng bây giờ chúng ta không có quan hệ gì cả."
Lương Dần không nói được lời nào, chỉ đành đứng ở đó nhìn Vạn Tố Y. Cô quay đi, không muốn phải tiếp tục nói nhiều với hắn nữa: "Lương Dần, anh từng đối xử với tôi thế nào, tôi sẽ không mau quên như vậy đâu. Tôi rất muốn rộng lượng, không thèm hận anh, nhưng nếu như anh cứ liên tục xuất hiện ở trước mặt tôi như vậy, tôi sẽ không chỉ hận anh, còn muốn trả thù anh nữa."
Lương Dần hơi giật mình và nhìn theo bóng lưng Vạn Tố Y rời đi. Vạn Tố Y trước mắt có phải là Vạn Tố Y hắn đã từng quen biết không? Vì sao cô có thể thoải mái, giống như biến thành một người khác vậy?
Thật ra, sợ rằng Vạn Tố Y hắn nhìn thấy lúc này mới là Vạn Tố Y thật sự, chỉ là cô đã không còn luôn chiều theo hắn nữa.
Những lời Lương Dần nói với Vạn Tố Y còn chưa gây ra ảnh hưởng gì với cô. Chẳng qua cô nhớ tới chuyện cha mẹ nhà họ Mạnh còn không biết gì về nghề nghiệp và chuyện cô đã từng kết hôn. Nếu như biết, bọn họ còn có thể hài lòng về cô nữa không?
Vừa nghĩ tới điều này, Vạn Tố Y lại thấy bối rối. Rất nhanh đã có người giục cô đi hoá trang, cô mới tạm thời thoát khỏi suy nghĩ này.
Hôm nay, cô bận rộn mãi đến sáu giờ tối mới xong việc.
Vạn Tố Y biết Mạnh Kiều Dịch đang ở bên ngoài chờ mình, nên sau khi xong việc, cô vội vàng đi ra.
Xe của Mạnh Kiều Dịch đã đỗ ở đó. Chiếc xe của anh quá mức đặc điểm, cô chỉ liếc mắt đã có thể nhận ra được. Mạnh Kiều Dịch cũng nhìn thấy cô đi ra, quay kính xe xuống và ra hiệu cho cô.
"Anh đến bao giờ vậy? Anh chờ lâu chưa?" Vạn Tố Y nhanh chóng bước lên xe, thắt dây an toàn và hỏi.
Mạnh Kiều Dịch thấy cô đã thắt dây an toàn mới khởi động xe: "Tôi mới tới thôi."
Anh tiện tay đưa cho Vạn Tố Y một gói đồ, sau đó hỏi: "Em có muốn đi đâu trước khi về nhà không?"
"Không." Vạn Tố Y tò mò nhìn cái túi đồ Mạnh Kiều Dịch đưa tới. Cô mở ra và phát hiện bên trong là bánh mì.
"Đã quá giờ ăn rồi. Chúng ta về nhà cũng đã muộn, em ăn trước lót dạ đã." Mạnh Kiều Dịch thấy ánh mắt cô có phần kỳ quái thì giải thích.
Vẻ mặt Vạn Tố Y có chút thay đổi, cô cúi đầu nhìn cái bánh mì trong túi.
Chỉ một hành động nhỏ như thế lại làm cho trái tim cô nóng lên. Cô biết người như Mạnh Kiều Dịch chưa bao giờ phải ân cần quan tâm với người khác như vậy.
Từ trước tới nay, cũng chưa từng có người nào quan tâm tới cô như thế. Thỉnh thoảng có người quan tâm cô, trong lòng cô sẽ cảm thấy ấm áp. Nhưng cô không cho rằng chỉ một ngọn lửa nhỏ là có thể làm người mạnh mẽ như mình tan chảy được.
Cô mở túi ra và cắn một miếng bánh mì. Mùi vị này rất quen thuộc. Rõ ràng đây là bánh mì ở cửa hàng cô thường mua trước đây.
Lương Dần rất thích bánh mì của nhà này, có đôi khi hắn không ăn cơm, Vạn Tố Y lo hắn bị đói sẽ chuẩn bị sẵn cho hắn. Trước đây, cô luôn cảm thấy mình đối xử tốt với hắn là chuyện đương nhiên, nhưng không biết hắn sẽ có cảm giác gì.
Ngày hôm nay cô mới biết, hóa ra cảm giác khi được người khác quan tâm lo lắng lại tốt như vậy.
"Công ty của các cô sa thải người thợ trang điểm xuất sắc như cô, thật sự không đáng giá! Với tay nghề tốt như vậy lại chỉ có thể hạ mình làm ở chỗ này, cô nói xem cô đã đắc tội người nào vậy? Vì sao tất cả các công ty nghe đến tên của cô đều không nhận cô vào làm?" Nhạc Nhất Nhạc nghĩ đến chuyện Vạn Tố Y bị sa thải, không nhịn được mà nhíu mày: "Cô có cần tôi điều tra giúp cô không?"
Vạn Tố Y đang hoá trang thì chợt dừng lại, trong mắt hiện lên sự khác thường, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường: "Không cần."
Cô biết lý do tại sao mình bị sa thải, nguyên nhân vì sao tất cả các công ty đều không dám tuyển cô vào làm.
"Nhưng tôi vẫn phải cám ơn cô đã giới thiệu tôi tới chỗ này, nếu không tôi thậm chí không có nổi một công việc để nuôi sống chính mình." Vạn Tố Y sắp hóa trang xong, cô ngẩng đầu nhìn Nhạc Nhất Nhạc cười với vẻ biết ơn.
Nhạc Nhất Nhạc khoát tay, cô ấy nhảy từ trên băng ghế xuống: "Chúng ta là chị em tốt, đây là chuyện tôi nên làm thôi."
Cô ấy nói xong thì ngẩng đầu nhìn đồng hồ. Thấy sắp đến giờ làm việc, cô ấy đội mũ đồng phục và vội vã rời đi: "Nếu cô làm tốt như vậy thì đừng lãng phí nó làm gì, nên trang điểm cho mình nhiều hơn nữa. Ở đời có câu nói rất đúng, chỉ có người phụ nữ lười chứ không có người phụ nữ xấu!"
"Được rồi, cô cứ chăm sóc tốt cho bản thân là được." Vạn Tố Y phất tay giục cô ấy rời đi.
Cô ấy kiêu ngạo ngẩng cao đầu và đẩy cửa ra ngoài, chỉ để lại một câu nói rất dí dỏm: "Chị đây bẩm sinh đã đẹp rồi!"
Vạn Tố Y lắc đầu, tập trung trang điểm cho thi thể kia. Sau khi trang điểm xong, cô còn nghiêm túc quan sát, chỉnh sửa lại một vài điểm nhỏ. Cô không dễ dàng gì mới có được công việc này, nên rất quý trọng nó.
Công việc ở nhà tang lễ hôm nay không quá bận. Vạn Tố Y hóa trang xong vẫn có thể nghỉ ngơi một lát. So với tuần trước, ngày hôm nay quả thật không tính là bận.
Khi lần đầu tiên tiếp xúc với công việc này, Vạn Tố Y thật sự rất sợ hãi. Không biết cô đã nôn ọe bao nhiêu lần khi đối mặt với xác người chết. Nhưng khi đó cô cần công việc này. Bây giờ, thật ra không quá khẩn cấp như vậy, nhưng cô nhìn mãi cũng thành quen.
Vạn Tố Y cởi khẩu trang của mình và ra đứng bên ngoài một lúc, vừa vặn có người quản lý đi qua nói cho Vạn Tố Y biết: "Tố Y, bên ngoài có người tìm gặp cô, cô ra xem thử."
"Có người tìm tôi sao?" Vạn Tố Y giật mình, không biết ai sẽ tới chỗ này tìm mình.
Trong lòng cô đầy nghi ngờ và đi tới cửa, lại nhìn thấy chiếc xe quen thuộc của Lương Dần. Hắn đang đứng dựa ở bên cạnh xe. Khi nhìn thấy Vạn Tố Y đi ra, hắn đi thẳng về phía cô.
"Cô làm việc ở đây sao?" Ánh mắt Lương Dần nhìn lướt qua ba chữ “nhà tang lễ” và không nhịn được nhíu mày. Lúc trước, hắn phải hỏi thăm mới được biết Vạn Tố Y làm việc ở đây.
Vạn Tố Y không trả lời vấn đề của hắn, cô kéo khẩu trang của mình xuống và hỏi hắn: "Anh tìm tôi có chuyện gì sao?"
"..."
Lương Dần không trả lời được. Hắn tìm được cô nhưng không có vấn đề gì cả.
"Tạp Tạp nhớ cô." Lúc này, Lương Dần lôi con gái của mình ra làm lý do.
Vạn Tố Y nghe được tên Tạp Tạp thì vẻ mặt mới dịu đi, nhưng lập tức bình tĩnh lại: "Lương Dần, nếu như anh thật sự quan tâm đến Tạp Tạp, anh nên dành nhiều thời gian cho con bé, cũng có thể làm cho con bé quên tôi. Dù sao... sau này tôi và con bé không thể sống chung được."
Đau dài không bằng đau ngắn, cứ làm cho Tạp Tạp hiểu nhầm cô, như vậy Tạp Tạp sẽ nhanh chóng quên cô thôi.
"Chuyện của Tạp Tạp, chúng ta chờ sau này hãy nói." Lương Dần không thích nói nhiều về Tạp Tạp, hắn nhìn Vạn Tố Y với vẻ nặng nề, trên gương mặt đẹp trai có phần không vui: "Có cần tôi giúp cô tìm một công việc không? Cô đi làm ở đây, về sau làm sao có thể gặp mặt người quen chứ?"
"Sao vậy?" Vạn Tố Y cười lạnh, nhìn Lương Dần và giả vờ không hiểu hỏi.
Lương Dần nói rất bình tĩnh: "Cô đang kiếm tiền bằng người chết. Với đôi tay này, cô ra ngoài có thể bắt tay người khác sao?"
"Đây là chuyện riêng của tôi..."
"Đừng nói đây là chuyện riêng của cô! Một tuần trước, chúng ta vẫn còn là vợ chồng đấy." Lương Dần thật sự không thích cô phủi sạch mối quan hệ giữa bọn họ như vậy.
Vạn Tố Y im lặng nhìn Lương Dần, sau đó nói một câu đã hoàn toàn đánh nát lời hắn nói: "Nhưng bây giờ chúng ta không có quan hệ gì cả."
Lương Dần không nói được lời nào, chỉ đành đứng ở đó nhìn Vạn Tố Y. Cô quay đi, không muốn phải tiếp tục nói nhiều với hắn nữa: "Lương Dần, anh từng đối xử với tôi thế nào, tôi sẽ không mau quên như vậy đâu. Tôi rất muốn rộng lượng, không thèm hận anh, nhưng nếu như anh cứ liên tục xuất hiện ở trước mặt tôi như vậy, tôi sẽ không chỉ hận anh, còn muốn trả thù anh nữa."
Lương Dần hơi giật mình và nhìn theo bóng lưng Vạn Tố Y rời đi. Vạn Tố Y trước mắt có phải là Vạn Tố Y hắn đã từng quen biết không? Vì sao cô có thể thoải mái, giống như biến thành một người khác vậy?
Thật ra, sợ rằng Vạn Tố Y hắn nhìn thấy lúc này mới là Vạn Tố Y thật sự, chỉ là cô đã không còn luôn chiều theo hắn nữa.
Những lời Lương Dần nói với Vạn Tố Y còn chưa gây ra ảnh hưởng gì với cô. Chẳng qua cô nhớ tới chuyện cha mẹ nhà họ Mạnh còn không biết gì về nghề nghiệp và chuyện cô đã từng kết hôn. Nếu như biết, bọn họ còn có thể hài lòng về cô nữa không?
Vừa nghĩ tới điều này, Vạn Tố Y lại thấy bối rối. Rất nhanh đã có người giục cô đi hoá trang, cô mới tạm thời thoát khỏi suy nghĩ này.
Hôm nay, cô bận rộn mãi đến sáu giờ tối mới xong việc.
Vạn Tố Y biết Mạnh Kiều Dịch đang ở bên ngoài chờ mình, nên sau khi xong việc, cô vội vàng đi ra.
Xe của Mạnh Kiều Dịch đã đỗ ở đó. Chiếc xe của anh quá mức đặc điểm, cô chỉ liếc mắt đã có thể nhận ra được. Mạnh Kiều Dịch cũng nhìn thấy cô đi ra, quay kính xe xuống và ra hiệu cho cô.
"Anh đến bao giờ vậy? Anh chờ lâu chưa?" Vạn Tố Y nhanh chóng bước lên xe, thắt dây an toàn và hỏi.
Mạnh Kiều Dịch thấy cô đã thắt dây an toàn mới khởi động xe: "Tôi mới tới thôi."
Anh tiện tay đưa cho Vạn Tố Y một gói đồ, sau đó hỏi: "Em có muốn đi đâu trước khi về nhà không?"
"Không." Vạn Tố Y tò mò nhìn cái túi đồ Mạnh Kiều Dịch đưa tới. Cô mở ra và phát hiện bên trong là bánh mì.
"Đã quá giờ ăn rồi. Chúng ta về nhà cũng đã muộn, em ăn trước lót dạ đã." Mạnh Kiều Dịch thấy ánh mắt cô có phần kỳ quái thì giải thích.
Vẻ mặt Vạn Tố Y có chút thay đổi, cô cúi đầu nhìn cái bánh mì trong túi.
Chỉ một hành động nhỏ như thế lại làm cho trái tim cô nóng lên. Cô biết người như Mạnh Kiều Dịch chưa bao giờ phải ân cần quan tâm với người khác như vậy.
Từ trước tới nay, cũng chưa từng có người nào quan tâm tới cô như thế. Thỉnh thoảng có người quan tâm cô, trong lòng cô sẽ cảm thấy ấm áp. Nhưng cô không cho rằng chỉ một ngọn lửa nhỏ là có thể làm người mạnh mẽ như mình tan chảy được.
Cô mở túi ra và cắn một miếng bánh mì. Mùi vị này rất quen thuộc. Rõ ràng đây là bánh mì ở cửa hàng cô thường mua trước đây.
Lương Dần rất thích bánh mì của nhà này, có đôi khi hắn không ăn cơm, Vạn Tố Y lo hắn bị đói sẽ chuẩn bị sẵn cho hắn. Trước đây, cô luôn cảm thấy mình đối xử tốt với hắn là chuyện đương nhiên, nhưng không biết hắn sẽ có cảm giác gì.
Ngày hôm nay cô mới biết, hóa ra cảm giác khi được người khác quan tâm lo lắng lại tốt như vậy.
Tác giả :
Vô Danh