Ông Xã, Đầu Hàng Đi!
Chương 37
“Hạ Tiểu Hoa, chúng ta đã lâu không có tụ họp, vừa vặn trường của Lưu Lãng ở bên cạnh, hôm nay khó có dịp về đây! Đến, đến, chúng ta ba người, hẳn là đã thật lâu không ngồi cùng nhau ăn cơm!”
Khó trách phải lặn lội xa xôi về trường cũ ăn thịt nướng Brazil. Khen cho một cái vừa vặn!
Ta nhìn nhìn Khả Nhạc, lại nhìn nhìn Ngưu Lang, tìm vị trí đối diện hai người bọn họ ngồi xuống, không hé răng.
“Tiểu Hoa, em sống tốt không?” Ngưu Lang hướng ta cười cười, càng phát ra có vẻ xanh xao.
Ta dắt khóe miệng, một cước đạp ra cái ghế trước mặt, ngồi xuống.
“Rất tốt! Cuộc sống bận rộn, ăn ngon, ngủ tốt, đãi ngộ hảo!”
Ngưu Lang nhìn ta, ta nhìn Khả Nhạc.
Đột nhiên trầm mặc.
Chỉ có thể cúi đầu, liều mạng gắp thịt nướng.
Một miếng thịt bò nướng chấm tương, đưa đến trong bát của ta.
Ta ngẩng đầu.
Ngưu Lang tiếp tục hướng ta cười.
Ta nhấc ra, bỏ vào bát Khả Nhạc.
Khả Nhạc trừng lớn mắt, mặt trắng bệch.
“Chủ quán! Cho hai chai rượu!”
Ta gãi gãi một đầu đầy tóc giả, tự cố cầm lấy cái chén, rót rượu: “Không phải khó có dịp được tụ họp sao? Cạn!”
Một hơi uống hoàn, lại rót tiếp.
Ngưu Lang nhìn ta, Khả Nhạc nhìn ta.
“Hai người vì sao không uống? Uống mau!” Ta cầm cái chén nhét vào trong tay Khả Nhạc: “Là bạn bè! Cạn!”
Khả Nhạc giơ chén rượu, sau khi nhìn ta một lúc lâu, ngửa cổ muốn uống lại bị Ngưu Lang một phen kéo lại.
“Hạ Tiểu Hoa, Khả Nhạc không thể uống rượu đế, sẽ bị dị ứng! Anh thay cô ấy uống!” Vừa nhấc đầu, một chén rượu thấy đáy.
Ta nhìn chằm chằm Khả Nhạc, Khả Nhạc nhìn chằm chằm Ngưu Lang.
Chỉ là sắc mặt càng lúc càng trắng.
Ta xuy cười một tiếng, nghiêng qua một bên mặt: “Ngưu Lang! Anh tiến bộ! Ly hôn, còn nhớ rõ thói quen của Khả Nhạc!”
Lấy cái chén trước mặt Khả Nhạc tiếp tục rót rượu, “Đến, cạn!”. Lại hết tiếp một ly.
Ngưu Lang vừa muốn uống thay, bị Khả Nhạc một phen ngăn lại: “Đủ! Hạ Tiểu Hoa!”
Khóe miệng ta cong càng lớn, rót rượu, tự mình uống: “Không phải muốn ôn chuyện sao? Ba người chúng ta, thật lâu thật lâu không có ngồi cùng một chỗ ăn cơm, không phải sao?”
Ôn chuyện! Mặc dù là thanh mai trúc mã, mặc dù là bạn tốt đáng tin, khi kết hôn, ly hôn, rất nhiều chuyện đã trải qua, cải biến. Vĩnh viễn, vĩnh viễn, đều không thích hợp để nhớ lại, hoặc ôn lại.
Không còn có thể như lúc đầu, tựa như Khả Nhạc rõ ràng vẫn yêu Ngưu Lang, tựa như Hạ Tiểu Hoa rõ ràng không còn Diệp Hy.
“Hạ Tiểu Hoa! Ngưu Lang làm việc ba ngày nay không có chợp mắt, hắn chỉ là muốn trông thấy ngươi, cùng ngươi nói chuyện một chút mà thôi!” Khả Nhạc đoạt được chén rượu trong tay Ngưu Lang: “Ngươi có cái gì tức giận, trút lên đầu ta đây này!”
Giơ lên chén rượu: “Rượu, ta uống! Cho dù bữa ăn là do ta an bài, cho dù chìa khóa là ta đưa Lưu Lãng, ta, là không muốn các ngươi cứ như vậy! Hạ Tiểu Hoa! Ngươi rốt cục có hiểu hay không?”
Một ngụm đem cái chén uống nhìn thấy đáy: “Hạ Tiểu Hoa, là bạn bè, ta uống!”
Sắc mặt nhanh chóng ửng hồng.
Ngưu Lang nghiêng về một phía đưa nước, bị Khả Nhạc gạt ra: “Hạ Tiểu Hoa! Chúng ta trước đây, rõ ràng không phải là như thế!”
“Ngươi thích nhất ăn thịt nướng Brazil! Hạ Tiểu Hoa, ngươi đã nói, ăn cùng chúng ta ở chỗ này, cao lương mỹ vị gì cũng không sánh được! Chúng ta trước đây, rõ ràng không phải như thế!”
Từng vết mẩn đỏ, theo cổ, nhanh chóng lan ra trên mặt Khả Nhạc.
Ngưu Lang đứng lên, thực nghiêm túc: “Tiểu Hoa, xin lỗi! Là do anh kiên trì, không nên trách Khả Nhạc!”
“…”
“Em trông cô ấy, anh đi mua thuốc chống dị ứng!” Xoay người muốn hướng ra ngoài đi, bị Khả Nhạc một phen kéo lại.
“Lưu Lãng! Anh có chuyện muốn nói với Hạ Tiểu Hoa! Bây giờ nói đi!”
Ta trừng lớn mắt, nhìn Ngưu Lang.
Ngưu Lang mím môi, gỡ tay Khả Nhạc: “Có chuyện, để sau này nói. Hiện tại để anh đi mua thuốc cho em!”
Đi được rất nhanh, cái bàn trong nháy mắt chỉ còn vài chén rượu bị Hạ Tiểu Hoa uống cạn, cùng Khả Nhạc vẻ mặt ửng hồng đang chuếnh choáng.
Ta cầm nước khoáng, liều mạng đưa đến miệng Khả Nhạc: “Kháo! Biết rõ chính mình không uống được rượu đế! Cậy mạnh cái mông! Uống nước!”
“Hạ Tiểu Hoa! Ngươi hỗn đản! Ngươi là bạn tốt của ta!” Khả Nhạc rống lớn, một chưởng chụp lấy tay của ta.
Ta nổi giận.
“Khả Nhạc! Ngươi xấu tính xấu nết, biết rõ chính mình không chịu nổi, đừng có cậy mạnh!”
“Ai nói ta không chịu nổi? Không phải chỉ uống rượu đế thôi sao?”
“Ngươi chịu được, Ngưu Lang gắp thịt cho ta ngươi biến sắc mặt! Ngươi chịu được, ta cho hắn uống rượu ngươi đau lòng cái mông! Ngươi chịu được, sao lại an bài ở chỗ này để ta gặp Lưu Lãng? Khả Nhạc! Ngươi chính là cậy mạnh!”
“…” Khả Nhạc sắc mặt hồng càng phát ra lợi hại.
“Ngươi uống nước cho ta!” Ta đem cái chén hướng đến trước mặt Khả Nhạc.
Khả Nhạc rốt cục đứng lên, đem chén nước toàn bổ đánh đổ, ánh mắt nhìn nửa ngày, đột nhiên hướng về phía ta nói: “Hạ Tiểu Hoa, cho Lưu Lãng một cơ hội đi!”
“Ta không cần!” Ta nói rất rõ ràng.
“Hạ Tiểu Hoa! Ta cùng Lưu Lãng đã ly hôn!” Khả Nhạc đỏ hốc mắt: “Nếu không có ta, các ngươi, cũng sẽ không như bây giờ!”
“Chúng ta lại có thể giống như trước, Hạ Tiểu Hoa…” Khả Nhạc vươn tay, túm lấy tay áo của ta.
“Phóng P!” Ta hất tay Khả Nhạc.
“…” Khả Nhạc trừng mắt, hốc mắt càng ngày càng hồng.
Ta thở dài, lại rót một chén nước đưa cho nàng.
“Khả Nhạc, rất nhiều chuyện, đã xảy ra là không thể có cách nào giống như trước!”
“Ngưu Lang trước kia, không biết ngươi dị ứng rượu đế. Ngưu Lang trước kia, không biết ngươi nên uống loại thuốc chống dị ứng nào. Ngưu Lang trước kia, không phải là chồng bạn tốt của ta, còn bội tình bạc nghĩa!”
“Lưu Lãng hắn không có…” Khả Nhạc nói thực vội, lại bị ta đánh gãy.
“Khả Nhạc, ngươi nên biết rõ ràng, yêu thương Ngưu Lang. Ly hôn, có thể giống như trước, biến thành không yêu sao?”
Hốc mắt Khả Nhạc đỏ bừng, cuối cùng rốt cục rơi lệ.
“Nhưng là, làm sao bây giờ Hạ Tiểu Hoa, ta thật sự hy vọng, ngươi có thể hạnh phúc…”
“Lưu Lãng hắn, thực sự là thích ngươi…”
“Khả Nhạc, không cần lại cậy mạnh. Giúp chồng mình ra tường, không ai ngu bằng ngươi!”
“Hạ Tiểu Hoa, ngươi có tư cách gì nói ta? Ngươi còn không phải cùng Diệp Hy ly hôn?” Khả Nhạc bắt đầu liều mạng uống nước khoáng ta đưa cho nàng.
“Nói bậy! Ta mới không phải vì ngươi!” Ta thẹn quá thành giận.
“Hạ Tiểu Hoa! Ta kỳ thật không thích Diệp Hy, thực xin lỗi, để ngươi hiểu lầm, nhưng là, nhưng là… Ta không muốn ngươi cùng Diệp Hy một chỗ…” Khả Nhạc một phen nước mũi một phen nước mắt, ban đỏ trên mặt càng phát ra dọa người.
“…”
“Hạ Tiểu Hoa, ngươi không hạnh phúc, ta, ta không biết nên làm cái gì bây giờ… Thực xin lỗi…” Khả Nhạc khóc oa oa.
“Ai nói? Lão nương rất hạnh phúc!” Tay ta rót nước cho Khả Nhạc run lên, thiếu chút nữa đem nước đổ ra ngoài.
“Hạ Tiểu Hoa, ngươi gạt người…” Khả Nhạc tiếp tục chảy lệ.
“TNND, Ngưu Lang mua thuốc cấm sao, lâu như vậy còn chưa về!”
Ta quay mặt hướng cửa lớn rống, đột nhiên thấy một khuôn mặt đeo kính râm đang đứng lén lút thập thò ngoài cửa.
Kháo! Ta xắn tay áo lao ra khỏi cửa, dùng sức chụp bả vai hắn.
Hắn có vẻ cau mày, đẩy ta ra: “Đại thẩm, bà làm cái gì?”
Ta liều mạng đè thấp âm lượng: “Lão bản! Anh điên rồi! Trước công chúng anh chạy đến đây làm gì?”
“Hạ Tiểu Hoa! Hạ Tiểu Hoa!” Hắn túm chặt tay ta: “Cô hóa trang thành cái dạng gì thế này? Khó trách tìm không ra!”
“Đề phòng vây xem!” Ta hất tay, nghển cổ nhìn xung quanh thấy người đi đường đều hướng bên này nhìn lại.
“Nhỏ giọng thôi, nhỏ giọng thôi! Đi, vào trong quán nói chuyện!”
Túm lấy Thần Tư một đường lôi vào trong quán. Thần Tư vừa nhìn thấy người ngồi đầu bên kia bàn, kinh hoảng nhảy lên, liều mạng vỗ ngực: “Oa! Hạ Tiểu Hoa! Bạn cô trông thật kỳ lạ! Giải phẫu thẩm mỹ thất bại sao?”
Khả Nhạc phun một ngụm nước lên bàn, vẻ mặt không vui trừng mắt nhìn Thần Tư.
Ta liều mạng đè chặt cánh tay Thần Tư, gắp cho hắn khối thịt: “Đến, câm miệng, ăn thịt!”
Thần Tư đeo kính râm hướng ta nhìn hai giây, hừ một tiếng sau đó vùi đầu ăn thịt.
Khả Nhạc trừng mắt nhìn Thần Tư cả buổi, rốt cục đem mục tiêu chuyển hướng ta: “Hạ Tiểu Hoa! Ngươi đừng có tìm kẻ chạy cờ nói lảng sang chuyện khác!”
Cánh tay bị ta đè run lên, ta lại liều mạng hướng bát Thần Tư gắp mấy khối thịt.
Tay hắn từ chối nửa ngày, rốt cục một lần nữa bắt đầu gắp thịt ăn.
“Hạ Tiểu Hoa, thực xin lỗi, hại ngươi ly hôn… Nhưng là, không cần lại thích Diệp Hy, cùng hắn một chỗ, ngươi tuyệt không hạnh phúc!…”
“Lão nương không thích Diệp Hy!” Ta phủ nhận cực nhanh.
“Hạ Tiểu Hoa, ngươi lại gạt người!”
“Ta đều đã ly hôn, ngươi không xem TV sao? Ta nói không thích Diệp Hy còn thật sự lớn tiếng đấy!”
“Vậy, vì sao Lưu Lãng không được?”
“…”
“Hạ Tiểu Hoa, ngươi đang trách ta, chia rẽ ngươi cùng Diệp Hy, tác hợp ngươi với Lưu Lãng phải không?”
Cánh tay lại bắt đầu giãy dụa.
“Không, không phải!” Ta liều mạng hướng bát người nào đó gắp thịt.
“Hạ Tiểu Hoa, ngươi chuyển đi, là vì trốn ta?” Khả Nhạc lấy chiếc đũa kẹp thịt nướng của ta.
“Không phải!” Ta chạy nhanh thả đũa, buông ra thịt nướng.
“Hạ Tiểu Hoa…” Khả Nhạc lại chảy nước mắt.
“Ngươi xem đi, chỉ cần ta muốn ngươi đều đưa cho. Liền ngay cả thịt nướng, cũng vậy!”
“Hạ Tiểu Hoa, làm sao bây giờ? Nếu ngươi vẫn không hạnh phúc, làm sao bây giờ?”
Quả nhiên lại mỳ sợi lệ.
“Kháo! Lão nương rất hạnh phúc! Người trong lòng lão nương rất tốt a!” Ta vỗ vỗ ngực, ba ba mấy tiếng vang lên.
Khả Nhạc cùng Thần Tư, đồng loạt ngẩng lên.
“Hạ Tiểu Hoa, em có người trong lòng?” Thanh âm Ngưu Lang, lạnh lẽo vang lên từ sau lưng.
Ta quay đầu, thấy Ngưu Lang ôm một túi plastic trong lòng, sắc mặt so với chiếc túi ấy còn muốn trắng hơn.
Ta khẽ cắn môi, một phen túm lấy Thần Tư: “Tôi thích hắn!”
Thần Tư há to miệng.
Khả Nhạc hồ nghi nhìn ta.
Ngưu Lang cau mày.
Ta dùng sức nuốt nước miếng, đặt mông ngồi xuống: “Thật sự! Cho nên, Khả Nhạc, cùng Diệp Hy ly hôn không phải là vì ngươi!”
Thần Tư vẫn như cũ há to miệng.
Ngưu Lang đi theo ta ngồi xuống, lấy thuốc ra đưa cho Khả Nhạc.
Khả Nhạc đem viên thuốc đến bên miệng, ùng ục uống vào.
“Bởi vì ta có người trong lòng, cho nên mới cùng Diệp Hy ly hôn!”
Thần Tư vẫn đang há hốc miệng.
Ngưu Lang đã muốn cúi đầu gắp thịt nướng.
Khả Nhạc chỉ vào Thần Tư: “Kẻ chạy cờ này có thể gạt được ai, Hạ Tiểu Hoa?”
Kháo! Cái xã hội kiểu gì đây?
Ta một phen túm kính râm của Thần Tư: “Ta nói là thật!”
Thần Tư vẫn là há miệng.
Khả Nhạc chỉ ngón tay vào hắn: “Thần…”
Đũa trong tay Ngưu Lang rớt xuống.
Ta chạy nhanh đem kính râm một lần nữa đeo trở lại, phải trái ngoái đầu nhìn, xác định không có người chú ý đến góc chúng ta.
“Đúng là Thần Tư. Ngưu Lang, thật xin lỗi!”
“…”
“…”
“Hạ Tiểu Hoa, em… Thật sự thích hắn?” Ngưu Lang nhìn ta, biểu tình vô cùng nghiêm túc.
Ta dùng sức gật gật đầu.
“Tuần san bát quái nói đều là thật sự. Ngưu Lang, tôi thật sự thích người khác!” Cho nên, đừng vờ ngớ ngẩn thêm nữa, đừng chờ đợi Hạ Tiểu Hoa thêm nữa.
“Không phải Diệp Hy, cũng không phải là anh?”
“Không phải Diệp Hy, cũng không phải là anh. Ngưu Lang, tôi thật sự, không thể cho anh cơ hội. Tôi tìm được người trong lòng rồi, cho nên mới có thể muốn ly hôn!”
Ta nhìn Khả Nhạc: “Cho nên, Khả Nhạc, không phải vì ngươi mới ly hôn. Đừng khóc, cũng đừng lo lắng, ta là thực sự, thực sự hạnh phúc!”
Không cần áy náy vì ta, cũng không cần lo lắng vì ta.
“Hạ Tiểu Hoa, ngươi là vì thích Thần Tư cho nên mới ly hôn? Là vì thích Thần Tư, cho nên mới làm nhà tạo hình cho hắn? Là vì thích Thần Tư, cho nên mới cái gì cũng đều không cần?”
Ta nở nụ cười, túm cánh tay Thần Tư: “Khả Nhạc, nhớ rõ người từng ở trong phòng đọc tạp chí, kết luận cái gì?”
Khả Nhạc trừng lớn mắt: “Hạ Tiểu Hoa! Ngươi thực sự thích Thần Tư sao?”
Ngưu Lang cầm lấy chai rượu trên bàn: “Hạ Tiểu Hoa, chúc mừng em, tìm được người trong lòng chân chính!”
Ta cũng giơ lên chén rượu: “Ngưu Lang, cám ơn. Anh cũng sẽ có, người trong lòng chân chính!” Liếc mắt nhìn Khả Nhạc một cái, uống hết chén rượu.
Khả Nhạc cũng giơ lên chén rượu: “Hạ Tiểu Hoa, ngươi nhất định, nhất định phải hạnh phúc!”
Bị Ngưu Lang đoạt lấy cái chén: “Anh giúp em uống!” Xử lý hết chén rượu.
Ta ngẩng cổ, cũng uống cạn sạch.
“Khả Nhạc! Yên tâm đi, ta nhất định, nhất định sẽ hạnh phúc!”
Sẽ hạnh phúc, Hạ Tiểu Hoa!
Cho dù không có Diệp Hy.
Cho dù không phải Ngưu Lang.
Một hồi rượu, liều mạng uống.
Ngưu Lang có mấy trăm mấy ngàn cái lý do, càng không ngừng hướng ta nâng chén.
Khả Nhạc có rất nhiều câu chúc phúc, càng không ngừng làm cho ta cụng ly.
Thần Tư thủy chung không nói một lời, lộ hẳn vẻ mặt đen ngòm.
Uống đến khi chủ quán phải lên tiếng: “Khách nhân, chúng tôi sắp đóng cửa!”
Ngưu Lang đã muốn gục ở trên bàn, Khả Nhạc càng không ngừng lay tỉnh hắn.
Ta đem ví da của Thần Tư một chưởng chụp lên mặt bàn: “Hôm nay, lão nương mời khách!”
Thần Tư một phen đòi lại ví da, sổ tiền mặt trả.
“Lão nương mời khách!” Ta rống lớn tiếng.
“Hạ Tiểu Hoa! Ngươi lại uống say!” Thanh âm Khả Nhạc, nghe qua thực xa xăm.
Vẫn nghe rõ Khả Nhạc hướng Thần Tư nói: “Uy! Hạ Tiểu Hoa giao cho anh! Anh nếu không giúp tôi bảo quản, tôi sẽ theo dõi anh hắt axit sunfuric!”
Ta bị một phen kéo lên, hướng cửa đi.
“Hạ Tiểu Hoa! Anh chúc phúc em!” Thanh âm Ngưu Lang phía sau, nghe thực vang.
“Cảm ơn! Ngưu Lang! Cảm ơn!” Ta dùng sức trả lời.
Ra đến cửa, liều mạng giãy dụa: “Bỏ tôi ra! Tôi tự mình có thể đi!”
Tóc giả trên đầu nóng lên, ta một phen đánh rớt, hướng cổng học viện đi tới.
Trời rất tối. Đường cái bên ngoài học viện, ngay cả một bóng người cũng không có.
Ta quay đầu lại, làm cho bóng mình kéo thật dài, mái cho tới tận khi chạy đến dưới chân Thần Tư.
“Uy! Thần Tư! Có nghe thấy không? Ngay cả Ngưu Lang cũng đều chúc phúc cho chúng ta!” Ta kêu lớn tiếng.
“Ngay cả thanh mai trúc mã duy nhất, ngay cản bạn tốt nhất, tất cả đều nghiệm chứng qua!”
“Thần Tư! Từ nay về sau, anh chính là người trong lòng tôi!”
Thần Tư tháo rớt xuống kính râm.
“Hạ Tiểu Hoa, cô là thật sự thích tôi?”
“Thật sự! Thần Tư!” Ta vươn cổ, cảm thấy khuôn mặt nóng đến lợi hại: “Tôi thích anh!”
“Lão nương TMD rất thích anh!” Thích đến nỗi ngay cả hôn nhân cũng tách, thích đến nỗi khắp thiên hạ đều tin.
Ven đường tối đen, đột nhiên sáng ánh đèn xe, chói mắt chiếu về phía ta. Ta dùng sức trừng lớn mắt, hốt hoảng thấy chiếc xe biến mất nơi cuối con đường.
“Thiết! Bentley không có đức hạnh!” Thần Tư khinh thường hừ hừ.
Ta ngồi xổm ở ven đường, liều mạng phun.
Lão nương quả nhiên, uống say.
Rất hiếm khi sinh ra hạnh phúc ảo tưởng.
Khó trách phải lặn lội xa xôi về trường cũ ăn thịt nướng Brazil. Khen cho một cái vừa vặn!
Ta nhìn nhìn Khả Nhạc, lại nhìn nhìn Ngưu Lang, tìm vị trí đối diện hai người bọn họ ngồi xuống, không hé răng.
“Tiểu Hoa, em sống tốt không?” Ngưu Lang hướng ta cười cười, càng phát ra có vẻ xanh xao.
Ta dắt khóe miệng, một cước đạp ra cái ghế trước mặt, ngồi xuống.
“Rất tốt! Cuộc sống bận rộn, ăn ngon, ngủ tốt, đãi ngộ hảo!”
Ngưu Lang nhìn ta, ta nhìn Khả Nhạc.
Đột nhiên trầm mặc.
Chỉ có thể cúi đầu, liều mạng gắp thịt nướng.
Một miếng thịt bò nướng chấm tương, đưa đến trong bát của ta.
Ta ngẩng đầu.
Ngưu Lang tiếp tục hướng ta cười.
Ta nhấc ra, bỏ vào bát Khả Nhạc.
Khả Nhạc trừng lớn mắt, mặt trắng bệch.
“Chủ quán! Cho hai chai rượu!”
Ta gãi gãi một đầu đầy tóc giả, tự cố cầm lấy cái chén, rót rượu: “Không phải khó có dịp được tụ họp sao? Cạn!”
Một hơi uống hoàn, lại rót tiếp.
Ngưu Lang nhìn ta, Khả Nhạc nhìn ta.
“Hai người vì sao không uống? Uống mau!” Ta cầm cái chén nhét vào trong tay Khả Nhạc: “Là bạn bè! Cạn!”
Khả Nhạc giơ chén rượu, sau khi nhìn ta một lúc lâu, ngửa cổ muốn uống lại bị Ngưu Lang một phen kéo lại.
“Hạ Tiểu Hoa, Khả Nhạc không thể uống rượu đế, sẽ bị dị ứng! Anh thay cô ấy uống!” Vừa nhấc đầu, một chén rượu thấy đáy.
Ta nhìn chằm chằm Khả Nhạc, Khả Nhạc nhìn chằm chằm Ngưu Lang.
Chỉ là sắc mặt càng lúc càng trắng.
Ta xuy cười một tiếng, nghiêng qua một bên mặt: “Ngưu Lang! Anh tiến bộ! Ly hôn, còn nhớ rõ thói quen của Khả Nhạc!”
Lấy cái chén trước mặt Khả Nhạc tiếp tục rót rượu, “Đến, cạn!”. Lại hết tiếp một ly.
Ngưu Lang vừa muốn uống thay, bị Khả Nhạc một phen ngăn lại: “Đủ! Hạ Tiểu Hoa!”
Khóe miệng ta cong càng lớn, rót rượu, tự mình uống: “Không phải muốn ôn chuyện sao? Ba người chúng ta, thật lâu thật lâu không có ngồi cùng một chỗ ăn cơm, không phải sao?”
Ôn chuyện! Mặc dù là thanh mai trúc mã, mặc dù là bạn tốt đáng tin, khi kết hôn, ly hôn, rất nhiều chuyện đã trải qua, cải biến. Vĩnh viễn, vĩnh viễn, đều không thích hợp để nhớ lại, hoặc ôn lại.
Không còn có thể như lúc đầu, tựa như Khả Nhạc rõ ràng vẫn yêu Ngưu Lang, tựa như Hạ Tiểu Hoa rõ ràng không còn Diệp Hy.
“Hạ Tiểu Hoa! Ngưu Lang làm việc ba ngày nay không có chợp mắt, hắn chỉ là muốn trông thấy ngươi, cùng ngươi nói chuyện một chút mà thôi!” Khả Nhạc đoạt được chén rượu trong tay Ngưu Lang: “Ngươi có cái gì tức giận, trút lên đầu ta đây này!”
Giơ lên chén rượu: “Rượu, ta uống! Cho dù bữa ăn là do ta an bài, cho dù chìa khóa là ta đưa Lưu Lãng, ta, là không muốn các ngươi cứ như vậy! Hạ Tiểu Hoa! Ngươi rốt cục có hiểu hay không?”
Một ngụm đem cái chén uống nhìn thấy đáy: “Hạ Tiểu Hoa, là bạn bè, ta uống!”
Sắc mặt nhanh chóng ửng hồng.
Ngưu Lang nghiêng về một phía đưa nước, bị Khả Nhạc gạt ra: “Hạ Tiểu Hoa! Chúng ta trước đây, rõ ràng không phải là như thế!”
“Ngươi thích nhất ăn thịt nướng Brazil! Hạ Tiểu Hoa, ngươi đã nói, ăn cùng chúng ta ở chỗ này, cao lương mỹ vị gì cũng không sánh được! Chúng ta trước đây, rõ ràng không phải như thế!”
Từng vết mẩn đỏ, theo cổ, nhanh chóng lan ra trên mặt Khả Nhạc.
Ngưu Lang đứng lên, thực nghiêm túc: “Tiểu Hoa, xin lỗi! Là do anh kiên trì, không nên trách Khả Nhạc!”
“…”
“Em trông cô ấy, anh đi mua thuốc chống dị ứng!” Xoay người muốn hướng ra ngoài đi, bị Khả Nhạc một phen kéo lại.
“Lưu Lãng! Anh có chuyện muốn nói với Hạ Tiểu Hoa! Bây giờ nói đi!”
Ta trừng lớn mắt, nhìn Ngưu Lang.
Ngưu Lang mím môi, gỡ tay Khả Nhạc: “Có chuyện, để sau này nói. Hiện tại để anh đi mua thuốc cho em!”
Đi được rất nhanh, cái bàn trong nháy mắt chỉ còn vài chén rượu bị Hạ Tiểu Hoa uống cạn, cùng Khả Nhạc vẻ mặt ửng hồng đang chuếnh choáng.
Ta cầm nước khoáng, liều mạng đưa đến miệng Khả Nhạc: “Kháo! Biết rõ chính mình không uống được rượu đế! Cậy mạnh cái mông! Uống nước!”
“Hạ Tiểu Hoa! Ngươi hỗn đản! Ngươi là bạn tốt của ta!” Khả Nhạc rống lớn, một chưởng chụp lấy tay của ta.
Ta nổi giận.
“Khả Nhạc! Ngươi xấu tính xấu nết, biết rõ chính mình không chịu nổi, đừng có cậy mạnh!”
“Ai nói ta không chịu nổi? Không phải chỉ uống rượu đế thôi sao?”
“Ngươi chịu được, Ngưu Lang gắp thịt cho ta ngươi biến sắc mặt! Ngươi chịu được, ta cho hắn uống rượu ngươi đau lòng cái mông! Ngươi chịu được, sao lại an bài ở chỗ này để ta gặp Lưu Lãng? Khả Nhạc! Ngươi chính là cậy mạnh!”
“…” Khả Nhạc sắc mặt hồng càng phát ra lợi hại.
“Ngươi uống nước cho ta!” Ta đem cái chén hướng đến trước mặt Khả Nhạc.
Khả Nhạc rốt cục đứng lên, đem chén nước toàn bổ đánh đổ, ánh mắt nhìn nửa ngày, đột nhiên hướng về phía ta nói: “Hạ Tiểu Hoa, cho Lưu Lãng một cơ hội đi!”
“Ta không cần!” Ta nói rất rõ ràng.
“Hạ Tiểu Hoa! Ta cùng Lưu Lãng đã ly hôn!” Khả Nhạc đỏ hốc mắt: “Nếu không có ta, các ngươi, cũng sẽ không như bây giờ!”
“Chúng ta lại có thể giống như trước, Hạ Tiểu Hoa…” Khả Nhạc vươn tay, túm lấy tay áo của ta.
“Phóng P!” Ta hất tay Khả Nhạc.
“…” Khả Nhạc trừng mắt, hốc mắt càng ngày càng hồng.
Ta thở dài, lại rót một chén nước đưa cho nàng.
“Khả Nhạc, rất nhiều chuyện, đã xảy ra là không thể có cách nào giống như trước!”
“Ngưu Lang trước kia, không biết ngươi dị ứng rượu đế. Ngưu Lang trước kia, không biết ngươi nên uống loại thuốc chống dị ứng nào. Ngưu Lang trước kia, không phải là chồng bạn tốt của ta, còn bội tình bạc nghĩa!”
“Lưu Lãng hắn không có…” Khả Nhạc nói thực vội, lại bị ta đánh gãy.
“Khả Nhạc, ngươi nên biết rõ ràng, yêu thương Ngưu Lang. Ly hôn, có thể giống như trước, biến thành không yêu sao?”
Hốc mắt Khả Nhạc đỏ bừng, cuối cùng rốt cục rơi lệ.
“Nhưng là, làm sao bây giờ Hạ Tiểu Hoa, ta thật sự hy vọng, ngươi có thể hạnh phúc…”
“Lưu Lãng hắn, thực sự là thích ngươi…”
“Khả Nhạc, không cần lại cậy mạnh. Giúp chồng mình ra tường, không ai ngu bằng ngươi!”
“Hạ Tiểu Hoa, ngươi có tư cách gì nói ta? Ngươi còn không phải cùng Diệp Hy ly hôn?” Khả Nhạc bắt đầu liều mạng uống nước khoáng ta đưa cho nàng.
“Nói bậy! Ta mới không phải vì ngươi!” Ta thẹn quá thành giận.
“Hạ Tiểu Hoa! Ta kỳ thật không thích Diệp Hy, thực xin lỗi, để ngươi hiểu lầm, nhưng là, nhưng là… Ta không muốn ngươi cùng Diệp Hy một chỗ…” Khả Nhạc một phen nước mũi một phen nước mắt, ban đỏ trên mặt càng phát ra dọa người.
“…”
“Hạ Tiểu Hoa, ngươi không hạnh phúc, ta, ta không biết nên làm cái gì bây giờ… Thực xin lỗi…” Khả Nhạc khóc oa oa.
“Ai nói? Lão nương rất hạnh phúc!” Tay ta rót nước cho Khả Nhạc run lên, thiếu chút nữa đem nước đổ ra ngoài.
“Hạ Tiểu Hoa, ngươi gạt người…” Khả Nhạc tiếp tục chảy lệ.
“TNND, Ngưu Lang mua thuốc cấm sao, lâu như vậy còn chưa về!”
Ta quay mặt hướng cửa lớn rống, đột nhiên thấy một khuôn mặt đeo kính râm đang đứng lén lút thập thò ngoài cửa.
Kháo! Ta xắn tay áo lao ra khỏi cửa, dùng sức chụp bả vai hắn.
Hắn có vẻ cau mày, đẩy ta ra: “Đại thẩm, bà làm cái gì?”
Ta liều mạng đè thấp âm lượng: “Lão bản! Anh điên rồi! Trước công chúng anh chạy đến đây làm gì?”
“Hạ Tiểu Hoa! Hạ Tiểu Hoa!” Hắn túm chặt tay ta: “Cô hóa trang thành cái dạng gì thế này? Khó trách tìm không ra!”
“Đề phòng vây xem!” Ta hất tay, nghển cổ nhìn xung quanh thấy người đi đường đều hướng bên này nhìn lại.
“Nhỏ giọng thôi, nhỏ giọng thôi! Đi, vào trong quán nói chuyện!”
Túm lấy Thần Tư một đường lôi vào trong quán. Thần Tư vừa nhìn thấy người ngồi đầu bên kia bàn, kinh hoảng nhảy lên, liều mạng vỗ ngực: “Oa! Hạ Tiểu Hoa! Bạn cô trông thật kỳ lạ! Giải phẫu thẩm mỹ thất bại sao?”
Khả Nhạc phun một ngụm nước lên bàn, vẻ mặt không vui trừng mắt nhìn Thần Tư.
Ta liều mạng đè chặt cánh tay Thần Tư, gắp cho hắn khối thịt: “Đến, câm miệng, ăn thịt!”
Thần Tư đeo kính râm hướng ta nhìn hai giây, hừ một tiếng sau đó vùi đầu ăn thịt.
Khả Nhạc trừng mắt nhìn Thần Tư cả buổi, rốt cục đem mục tiêu chuyển hướng ta: “Hạ Tiểu Hoa! Ngươi đừng có tìm kẻ chạy cờ nói lảng sang chuyện khác!”
Cánh tay bị ta đè run lên, ta lại liều mạng hướng bát Thần Tư gắp mấy khối thịt.
Tay hắn từ chối nửa ngày, rốt cục một lần nữa bắt đầu gắp thịt ăn.
“Hạ Tiểu Hoa, thực xin lỗi, hại ngươi ly hôn… Nhưng là, không cần lại thích Diệp Hy, cùng hắn một chỗ, ngươi tuyệt không hạnh phúc!…”
“Lão nương không thích Diệp Hy!” Ta phủ nhận cực nhanh.
“Hạ Tiểu Hoa, ngươi lại gạt người!”
“Ta đều đã ly hôn, ngươi không xem TV sao? Ta nói không thích Diệp Hy còn thật sự lớn tiếng đấy!”
“Vậy, vì sao Lưu Lãng không được?”
“…”
“Hạ Tiểu Hoa, ngươi đang trách ta, chia rẽ ngươi cùng Diệp Hy, tác hợp ngươi với Lưu Lãng phải không?”
Cánh tay lại bắt đầu giãy dụa.
“Không, không phải!” Ta liều mạng hướng bát người nào đó gắp thịt.
“Hạ Tiểu Hoa, ngươi chuyển đi, là vì trốn ta?” Khả Nhạc lấy chiếc đũa kẹp thịt nướng của ta.
“Không phải!” Ta chạy nhanh thả đũa, buông ra thịt nướng.
“Hạ Tiểu Hoa…” Khả Nhạc lại chảy nước mắt.
“Ngươi xem đi, chỉ cần ta muốn ngươi đều đưa cho. Liền ngay cả thịt nướng, cũng vậy!”
“Hạ Tiểu Hoa, làm sao bây giờ? Nếu ngươi vẫn không hạnh phúc, làm sao bây giờ?”
Quả nhiên lại mỳ sợi lệ.
“Kháo! Lão nương rất hạnh phúc! Người trong lòng lão nương rất tốt a!” Ta vỗ vỗ ngực, ba ba mấy tiếng vang lên.
Khả Nhạc cùng Thần Tư, đồng loạt ngẩng lên.
“Hạ Tiểu Hoa, em có người trong lòng?” Thanh âm Ngưu Lang, lạnh lẽo vang lên từ sau lưng.
Ta quay đầu, thấy Ngưu Lang ôm một túi plastic trong lòng, sắc mặt so với chiếc túi ấy còn muốn trắng hơn.
Ta khẽ cắn môi, một phen túm lấy Thần Tư: “Tôi thích hắn!”
Thần Tư há to miệng.
Khả Nhạc hồ nghi nhìn ta.
Ngưu Lang cau mày.
Ta dùng sức nuốt nước miếng, đặt mông ngồi xuống: “Thật sự! Cho nên, Khả Nhạc, cùng Diệp Hy ly hôn không phải là vì ngươi!”
Thần Tư vẫn như cũ há to miệng.
Ngưu Lang đi theo ta ngồi xuống, lấy thuốc ra đưa cho Khả Nhạc.
Khả Nhạc đem viên thuốc đến bên miệng, ùng ục uống vào.
“Bởi vì ta có người trong lòng, cho nên mới cùng Diệp Hy ly hôn!”
Thần Tư vẫn đang há hốc miệng.
Ngưu Lang đã muốn cúi đầu gắp thịt nướng.
Khả Nhạc chỉ vào Thần Tư: “Kẻ chạy cờ này có thể gạt được ai, Hạ Tiểu Hoa?”
Kháo! Cái xã hội kiểu gì đây?
Ta một phen túm kính râm của Thần Tư: “Ta nói là thật!”
Thần Tư vẫn là há miệng.
Khả Nhạc chỉ ngón tay vào hắn: “Thần…”
Đũa trong tay Ngưu Lang rớt xuống.
Ta chạy nhanh đem kính râm một lần nữa đeo trở lại, phải trái ngoái đầu nhìn, xác định không có người chú ý đến góc chúng ta.
“Đúng là Thần Tư. Ngưu Lang, thật xin lỗi!”
“…”
“…”
“Hạ Tiểu Hoa, em… Thật sự thích hắn?” Ngưu Lang nhìn ta, biểu tình vô cùng nghiêm túc.
Ta dùng sức gật gật đầu.
“Tuần san bát quái nói đều là thật sự. Ngưu Lang, tôi thật sự thích người khác!” Cho nên, đừng vờ ngớ ngẩn thêm nữa, đừng chờ đợi Hạ Tiểu Hoa thêm nữa.
“Không phải Diệp Hy, cũng không phải là anh?”
“Không phải Diệp Hy, cũng không phải là anh. Ngưu Lang, tôi thật sự, không thể cho anh cơ hội. Tôi tìm được người trong lòng rồi, cho nên mới có thể muốn ly hôn!”
Ta nhìn Khả Nhạc: “Cho nên, Khả Nhạc, không phải vì ngươi mới ly hôn. Đừng khóc, cũng đừng lo lắng, ta là thực sự, thực sự hạnh phúc!”
Không cần áy náy vì ta, cũng không cần lo lắng vì ta.
“Hạ Tiểu Hoa, ngươi là vì thích Thần Tư cho nên mới ly hôn? Là vì thích Thần Tư, cho nên mới làm nhà tạo hình cho hắn? Là vì thích Thần Tư, cho nên mới cái gì cũng đều không cần?”
Ta nở nụ cười, túm cánh tay Thần Tư: “Khả Nhạc, nhớ rõ người từng ở trong phòng đọc tạp chí, kết luận cái gì?”
Khả Nhạc trừng lớn mắt: “Hạ Tiểu Hoa! Ngươi thực sự thích Thần Tư sao?”
Ngưu Lang cầm lấy chai rượu trên bàn: “Hạ Tiểu Hoa, chúc mừng em, tìm được người trong lòng chân chính!”
Ta cũng giơ lên chén rượu: “Ngưu Lang, cám ơn. Anh cũng sẽ có, người trong lòng chân chính!” Liếc mắt nhìn Khả Nhạc một cái, uống hết chén rượu.
Khả Nhạc cũng giơ lên chén rượu: “Hạ Tiểu Hoa, ngươi nhất định, nhất định phải hạnh phúc!”
Bị Ngưu Lang đoạt lấy cái chén: “Anh giúp em uống!” Xử lý hết chén rượu.
Ta ngẩng cổ, cũng uống cạn sạch.
“Khả Nhạc! Yên tâm đi, ta nhất định, nhất định sẽ hạnh phúc!”
Sẽ hạnh phúc, Hạ Tiểu Hoa!
Cho dù không có Diệp Hy.
Cho dù không phải Ngưu Lang.
Một hồi rượu, liều mạng uống.
Ngưu Lang có mấy trăm mấy ngàn cái lý do, càng không ngừng hướng ta nâng chén.
Khả Nhạc có rất nhiều câu chúc phúc, càng không ngừng làm cho ta cụng ly.
Thần Tư thủy chung không nói một lời, lộ hẳn vẻ mặt đen ngòm.
Uống đến khi chủ quán phải lên tiếng: “Khách nhân, chúng tôi sắp đóng cửa!”
Ngưu Lang đã muốn gục ở trên bàn, Khả Nhạc càng không ngừng lay tỉnh hắn.
Ta đem ví da của Thần Tư một chưởng chụp lên mặt bàn: “Hôm nay, lão nương mời khách!”
Thần Tư một phen đòi lại ví da, sổ tiền mặt trả.
“Lão nương mời khách!” Ta rống lớn tiếng.
“Hạ Tiểu Hoa! Ngươi lại uống say!” Thanh âm Khả Nhạc, nghe qua thực xa xăm.
Vẫn nghe rõ Khả Nhạc hướng Thần Tư nói: “Uy! Hạ Tiểu Hoa giao cho anh! Anh nếu không giúp tôi bảo quản, tôi sẽ theo dõi anh hắt axit sunfuric!”
Ta bị một phen kéo lên, hướng cửa đi.
“Hạ Tiểu Hoa! Anh chúc phúc em!” Thanh âm Ngưu Lang phía sau, nghe thực vang.
“Cảm ơn! Ngưu Lang! Cảm ơn!” Ta dùng sức trả lời.
Ra đến cửa, liều mạng giãy dụa: “Bỏ tôi ra! Tôi tự mình có thể đi!”
Tóc giả trên đầu nóng lên, ta một phen đánh rớt, hướng cổng học viện đi tới.
Trời rất tối. Đường cái bên ngoài học viện, ngay cả một bóng người cũng không có.
Ta quay đầu lại, làm cho bóng mình kéo thật dài, mái cho tới tận khi chạy đến dưới chân Thần Tư.
“Uy! Thần Tư! Có nghe thấy không? Ngay cả Ngưu Lang cũng đều chúc phúc cho chúng ta!” Ta kêu lớn tiếng.
“Ngay cả thanh mai trúc mã duy nhất, ngay cản bạn tốt nhất, tất cả đều nghiệm chứng qua!”
“Thần Tư! Từ nay về sau, anh chính là người trong lòng tôi!”
Thần Tư tháo rớt xuống kính râm.
“Hạ Tiểu Hoa, cô là thật sự thích tôi?”
“Thật sự! Thần Tư!” Ta vươn cổ, cảm thấy khuôn mặt nóng đến lợi hại: “Tôi thích anh!”
“Lão nương TMD rất thích anh!” Thích đến nỗi ngay cả hôn nhân cũng tách, thích đến nỗi khắp thiên hạ đều tin.
Ven đường tối đen, đột nhiên sáng ánh đèn xe, chói mắt chiếu về phía ta. Ta dùng sức trừng lớn mắt, hốt hoảng thấy chiếc xe biến mất nơi cuối con đường.
“Thiết! Bentley không có đức hạnh!” Thần Tư khinh thường hừ hừ.
Ta ngồi xổm ở ven đường, liều mạng phun.
Lão nương quả nhiên, uống say.
Rất hiếm khi sinh ra hạnh phúc ảo tưởng.
Tác giả :
Ôn Nhu Diêu Diêu