Ông Xã Chuẩn Sói Ca
Chương 183: Không đại độ đến vậy...
Lục Thượng Hàn vẫn chưa tỉnh dậy , Đan Nghi vươn tay, vừa hay lại chạm đúng vào cơ bụng của người đàn ông nằm cạnh.
Làn da màu nâu nhạt khỏe khoắn căng đầy nhựa sống, sáu múi cơ bụng rõ ràng ,đầy lực độ.
Bàn tay nhỏ nhắn, với những ngón tay mềm mại của Đan Nghi lướt nhẹ qua từng thớ thịt trên người Lục Thượng Hàn. Thật sự mà nói, ở bên cạnh hắn cô không có chút gì gọi là thiệt thòi cả.
Lục Thượng Hàn là một đứa con cưng của thiên đế,được người người ngưỡng mộ, là một nhân vật tuổi trẻ tài cao nơi thương trường khốc liệt,thân phận địa vị trong xã hội xuất chúng, hơn người. Trong cả nước S này, có mấy cô gái đương tuổi xuân thì là không muốn được gả cho hắn chứ?
Còn Lục gia, một gia tộc lớn, danh tiếng lừng lẫy, tài lực quyền lực hùng hậu, chút gia sản của Đan gia đối với Lục gia mà nói thì chẳng có gì là đáng để tâm.
Nghĩ đến đây, Đan Nghi không khỏi bật cười, phải chăng cô đã nghĩ quá nhiều rồi?
Ngước mắt lên nhìn Lục Thượng Hàn, vẫn đang say giấc, từ vị trí của cô vừa hay có thể nhìn thấy đường nét chiếc mũi cao thẳng,ngũ quan sắc nét, hoàn hảo, hàng lông mi vừa dài vừa dày, chắc hẳn bất kì cô gái nào nhìn thấy cũng không khỏi ghen tị...
Đan Nghi bất giác giơ ngón tay ra, tô vẽ theo từng đường nét trên khuôn mặt hắn, dưới ngón tay mềm mại như nhung của cô là làn da căng mịn, rắn chắc của hắn. Mọi đường nét đều hoàn mĩ đến khó tưởng, giống như được tạo ra từ bàn tay của một bậc thầy điêu khắc.
Bất luận là nhìn chính diện,hay nhìn nghiêng thì cũng không thể làm giảm bớt dù chỉ một chút sức quyến rũ của hắn. Sẽ không quá nếu nói rằng, hắn sở hữu một khuôn mặt không góc chết....
Đan Nghi không muốn làm hắn tỉnh giấc nên nên chỉ nghịch chút rồi thu tay về...
Cô co người nằm lại vào trong vòng tay hắn.... cơ thể Lục Thượng Hàn lười nhác nhúc nhích một chút:
- Tỉnh rồi?
- Ừm!
Đan Nghi thấy mình may mắn vì đã kịp thu tay lại trước khi hắn tỉnh giấc, nếu không thì đã bị bắt quả tang mất rồi.
Lục Thượng Hàn vươn cánh tay dài,kéo cô sát hơn vào cơ thể mình, rồi gục đầu vào chiếc cổ xinh xinh của cô, hít hà hương thơm dịu mát tỏa ra từ mái tóc Đan Nghi.
Đan Nghi biết nếu cứ để hắn ôm thêm lúc nữa thì sẽ không tránh khỏi bị ăn tươi nuốt sống thêm vài lần nữa, nên vội hạ giọng:
- Dậy thôi,đợi lát nữa là dì Dương sẽ đến thư dọn phòng cho em đấy, bị dì bắt gặp thì thảm.
Trên ga giường là một bãi chiến trường thật sự, cô còn ngại không dám nhìn...
Lục Thượng Hàn cũng biết đêm qua đã hành cho cô vợ nhỏ của mình quá mệt rồi nên cũng lập tức bật người dậy.
Hai người dậy, đánh răng súc miệng xong xuôi...
Lục Thượng Hàn rất tự nhiên mà kéo ga trải giường ra vất vào trong máy rồi bắt đầu cho máy hoạt động.
Phòng của Đan Nghi rất lớn, trong phòng tắm được bố trí đầy đủ mọi đồ đạc. Ngày thường, dì Dương cũng hay trực tiếp giặt đồ cho cô trong chính căn phòng này.
Không đợi Đan Nghi phải động tay, Lục Thượng Hàn tiện tay giúp cô trải ga giường chỉnh tề.
Hắn làm mọi chuyện một cách quá thành thục, tự nhiên, giống như là một việc đã quá đỗi quen thuộc với mình.
Ngày thường nhìn dáng vẻ của hắn, có ai dám tưởng tượng có một ngày hắn sẽ động tay làm những công việc dọn dẹp như này? Hắn cao ngạo, lạnh lùng dường như không chút liên quan tới những công việc thông thường này.
Nhưng ở bên Đan Nghi, hắn đã tự tay làm mọi việc.
Nguyên nhân lớn nhất khiến hắn tự mình làm những việc này chính là vì không muốn Đan Nghi phải động tay làm, cô vốn là đại tiều thư lớn lên trong nhung lụa,nên những việc này sao có thể để cô tự làm, cô bị mệt thì sao đành?
Ngoài ra hắn cũng không muốn mượn tay người khác làm những việc này cho cô.
Hắn làm mọi việc đều rất nhanh chóng, Đan Nghi vừa sửa soạn cho bản thân xong xuôi thì hắn cũng đã thu dọn cả căn phòng ngủ gọn gàng, sạch sẽ rồi.
Đan Nghi đến bên hắn, khẽ nói:
- Thượng Hàn, em muốn nói với anh chuyện này.
- Có chuyện gì thì vừa dùng bữa sáng vừa nói nhé!
- Dùng bữa sáng?
Đan Nghi không muốn để Trần Hải Minh gặp lại Lục Thượng Hàn , để tránh việc Trần Ngọc Tâm lại cố tình tìm cách đeo đuổi hắn không ngừng.... cô không muốn nhìn thấy bất kì cô gái nào bám theo người đàn ông của mình và cố tỏ ra hiền, ngoan, thục nữ... cô không đại độ được như vậy.
Lục Thượng Hàn tiếp lời:
- Trước lúc em tỉnh dậy tầm 30 phút, anh đã sai Lục Thiên mang đồ ăn tới rồi!
Làn da màu nâu nhạt khỏe khoắn căng đầy nhựa sống, sáu múi cơ bụng rõ ràng ,đầy lực độ.
Bàn tay nhỏ nhắn, với những ngón tay mềm mại của Đan Nghi lướt nhẹ qua từng thớ thịt trên người Lục Thượng Hàn. Thật sự mà nói, ở bên cạnh hắn cô không có chút gì gọi là thiệt thòi cả.
Lục Thượng Hàn là một đứa con cưng của thiên đế,được người người ngưỡng mộ, là một nhân vật tuổi trẻ tài cao nơi thương trường khốc liệt,thân phận địa vị trong xã hội xuất chúng, hơn người. Trong cả nước S này, có mấy cô gái đương tuổi xuân thì là không muốn được gả cho hắn chứ?
Còn Lục gia, một gia tộc lớn, danh tiếng lừng lẫy, tài lực quyền lực hùng hậu, chút gia sản của Đan gia đối với Lục gia mà nói thì chẳng có gì là đáng để tâm.
Nghĩ đến đây, Đan Nghi không khỏi bật cười, phải chăng cô đã nghĩ quá nhiều rồi?
Ngước mắt lên nhìn Lục Thượng Hàn, vẫn đang say giấc, từ vị trí của cô vừa hay có thể nhìn thấy đường nét chiếc mũi cao thẳng,ngũ quan sắc nét, hoàn hảo, hàng lông mi vừa dài vừa dày, chắc hẳn bất kì cô gái nào nhìn thấy cũng không khỏi ghen tị...
Đan Nghi bất giác giơ ngón tay ra, tô vẽ theo từng đường nét trên khuôn mặt hắn, dưới ngón tay mềm mại như nhung của cô là làn da căng mịn, rắn chắc của hắn. Mọi đường nét đều hoàn mĩ đến khó tưởng, giống như được tạo ra từ bàn tay của một bậc thầy điêu khắc.
Bất luận là nhìn chính diện,hay nhìn nghiêng thì cũng không thể làm giảm bớt dù chỉ một chút sức quyến rũ của hắn. Sẽ không quá nếu nói rằng, hắn sở hữu một khuôn mặt không góc chết....
Đan Nghi không muốn làm hắn tỉnh giấc nên nên chỉ nghịch chút rồi thu tay về...
Cô co người nằm lại vào trong vòng tay hắn.... cơ thể Lục Thượng Hàn lười nhác nhúc nhích một chút:
- Tỉnh rồi?
- Ừm!
Đan Nghi thấy mình may mắn vì đã kịp thu tay lại trước khi hắn tỉnh giấc, nếu không thì đã bị bắt quả tang mất rồi.
Lục Thượng Hàn vươn cánh tay dài,kéo cô sát hơn vào cơ thể mình, rồi gục đầu vào chiếc cổ xinh xinh của cô, hít hà hương thơm dịu mát tỏa ra từ mái tóc Đan Nghi.
Đan Nghi biết nếu cứ để hắn ôm thêm lúc nữa thì sẽ không tránh khỏi bị ăn tươi nuốt sống thêm vài lần nữa, nên vội hạ giọng:
- Dậy thôi,đợi lát nữa là dì Dương sẽ đến thư dọn phòng cho em đấy, bị dì bắt gặp thì thảm.
Trên ga giường là một bãi chiến trường thật sự, cô còn ngại không dám nhìn...
Lục Thượng Hàn cũng biết đêm qua đã hành cho cô vợ nhỏ của mình quá mệt rồi nên cũng lập tức bật người dậy.
Hai người dậy, đánh răng súc miệng xong xuôi...
Lục Thượng Hàn rất tự nhiên mà kéo ga trải giường ra vất vào trong máy rồi bắt đầu cho máy hoạt động.
Phòng của Đan Nghi rất lớn, trong phòng tắm được bố trí đầy đủ mọi đồ đạc. Ngày thường, dì Dương cũng hay trực tiếp giặt đồ cho cô trong chính căn phòng này.
Không đợi Đan Nghi phải động tay, Lục Thượng Hàn tiện tay giúp cô trải ga giường chỉnh tề.
Hắn làm mọi chuyện một cách quá thành thục, tự nhiên, giống như là một việc đã quá đỗi quen thuộc với mình.
Ngày thường nhìn dáng vẻ của hắn, có ai dám tưởng tượng có một ngày hắn sẽ động tay làm những công việc dọn dẹp như này? Hắn cao ngạo, lạnh lùng dường như không chút liên quan tới những công việc thông thường này.
Nhưng ở bên Đan Nghi, hắn đã tự tay làm mọi việc.
Nguyên nhân lớn nhất khiến hắn tự mình làm những việc này chính là vì không muốn Đan Nghi phải động tay làm, cô vốn là đại tiều thư lớn lên trong nhung lụa,nên những việc này sao có thể để cô tự làm, cô bị mệt thì sao đành?
Ngoài ra hắn cũng không muốn mượn tay người khác làm những việc này cho cô.
Hắn làm mọi việc đều rất nhanh chóng, Đan Nghi vừa sửa soạn cho bản thân xong xuôi thì hắn cũng đã thu dọn cả căn phòng ngủ gọn gàng, sạch sẽ rồi.
Đan Nghi đến bên hắn, khẽ nói:
- Thượng Hàn, em muốn nói với anh chuyện này.
- Có chuyện gì thì vừa dùng bữa sáng vừa nói nhé!
- Dùng bữa sáng?
Đan Nghi không muốn để Trần Hải Minh gặp lại Lục Thượng Hàn , để tránh việc Trần Ngọc Tâm lại cố tình tìm cách đeo đuổi hắn không ngừng.... cô không muốn nhìn thấy bất kì cô gái nào bám theo người đàn ông của mình và cố tỏ ra hiền, ngoan, thục nữ... cô không đại độ được như vậy.
Lục Thượng Hàn tiếp lời:
- Trước lúc em tỉnh dậy tầm 30 phút, anh đã sai Lục Thiên mang đồ ăn tới rồi!
Tác giả :
TueNghiAn