Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin
Chương 98: Anh không ngủ được, em cũng không được ngủ
Edit: Nhạn.
Mất ngủ suốt đêm...... Chỉ có Phó Thần Thương.
Tối nay cô đã thành công đả kích tôn nghiêm cùng kiêu ngạo của một người đàn ông như hắn không chút nương tay.
An Cửu nằm sấp trên giường không bao lâu bắt đầu mệt rã rời, sau đó rất nhanh ngủ thiếp đi.
Vừa muốn đi gặp Chu Công, lại cảm giác trên mặt đau nhói.
An Cửu đau kêu một tiếng, nghiêng đầu nhìn tên đàn ông nào đó đang nhéo má cô: “Anh làm gì vậy?”
“Tôi không ngủ được.”
Bóng dáng cao lớn của Phó Thần Thương đứng trước giường, điếu thuốc chợt tắt chợt tối trên ngón tay, lqd ánh sáng chiếu xuống ở đầu giường, vết cắn rõ ràng trên gương mặt lạnh lùng nhìn chật vật mà buồn cười.
Một lần nữa An Cửu vùi đầu vào trong gối: “Liên quan gì tới tôi!”
“Cô cũng không được ngủ.”
Câu sai khiến đáng chết.
Đạo lý đương nhiên đáng chết.
Anh không ngủ được cho nên cũng sẽ không để cho cô ngủ? Đây là cái đạo lý gì!
Ánh mắt người kia giống như đứng ngồi không yên, khiến cho An Cửu không có cách nào ngủ được, trở mình bò dậy: “Vậy anh muốn như thế nào?”
“Ngày mai nhất định phải đi sao?”
Xem ra ông cụ đối với anh có mấy phần uy hiếp, nêu anh không để ý làm sao lại hỏi cô như vậy.
“Phải đi coi thử.”
Thật khó khăn nhà họ Phó mới có một người đè ép được Phó Thần Thương lên tiếng làm chủ cho cô, l.q.đ đương nhiên cô phải nắm chắc cơ hội này, mặc dù tối nay mất khống chế mới làm cho Phó Thần Thương thả cô ra, nhưng ít ra vẫn có cơ hội.
Phó Thần Thương hít một hơi thuốc, bỗng nhiên hỏi: “Ngày đó cô làm thế nào để lấy được cái điều khiển?”
An Cửu bỗng cảm thấy không khí xung quanh mình loãng đi, trầm ngâm một chút, nhỏ giọng nói: “Chỉ là nhất thời nóng đầu dùng biện pháp không quá am hiểu lắm…”
“Mỹ nhân kế?”
Mặt của An Cửu lập tức cứng đờ, nhanh như vậy đã đoán được, anh đang giễu cợt cô sao? Tuyệt đối là đang giễu cợt cô. Thật ra cô vốn muốn bày tỏ là cô có đầu óc.
Xung quanh gần như đã rơi vào trạng thái chân không rồi, giống như bị Phó Thần Thương hút hết không khí, sau đó bỗng nhiên thả ra ngoài, tụ lại thành Long Quyển Phong….(môt chưởng của rồng, ừ, chắc vậy:v)
Thấy anh tức giận, An Cửu chụp lấy cái gối ôm lại.
“Cô cũng chưa từng dùng kế đó với tôi.”
Cuối cùng Phó Thần Thương nhả ra một câu như vậy.
An Cửu quay đầu giựt giựt khóe miệng, trọng điểm anh để ý cũng thật đặc biệt.
“Lúc ấy tại sao không đợi tôi tới? Cô có biết cái người này nguy hiểm tới cỡ nào không?” Phó Thần Thương nói.
Trong nháy mắt nét mặt An Cửu mù mịt.
Hít sâu một hơi, cuối cùng không nhịn được: “Chờ anh tới? Chờ anh tới xem tôi như thế nào bị cưỡng hiếp luân phiên sao?”
Lần đầu tiên, Phó Thần Thương không còn lời nào để phản bác, nhưng cô lại không có chút nào cảm thấy vui sướng vì thắng lợi.
“Ngày mai tôi sẽ đưa cô đi.”
Phó Thần Thương lưu lại câu này, xoay người ra khỏi phòng ngủ.
Xem như anh đã đồng ý buông tay sao?
An Cửu nặng nề thở phào nhẹ nhõm, rồi trong nháy mắt khi bóng lưng anh biến mất trái tim đau nhói.
Cô vẫn không có sợ hãi, tùy ý hưởng thụ tất cả những gì anh đưa tới, lại không ngờ tới sẽ có một ngày những thứ này giống như ao đầm để cô vùi sâu trong đó không thể thoát khỏi.
Một người đàn ông như Phó Thần Thương, không có người phụ nữ nào không yêu, huống chi anh lại dịu dàng với cô. Trước đây cô còn khinh thường, cho là mình sẽ là người ngoại lệ, trên thực tế, tại sao cô lại có thể cho rằng mình là người ngoại lệ?
Càng buồn cười hơn chính là, cho dù hãm sâu lại còn lừa gạt mình sẽ không mong đợi cái khác, yên tâm thoải mái đắm chìm vào sự dịu dàng của anh.
Nếu thật sự không ôm ấp mong đợi, như thế nào lại bị thương?
Tô Hội Lê là thiên sứ, là nữ chủ, có tổng giám đốc điên cuồng vì muốn có cô ta mà không chừa thủ đoạn nào, có bạn trai cũ thâm tình, cô mạc danh kỳ diệu chen vào giữa bọn họ, căn bản không biết cuối cùng mình là gì, có người nghĩ tới cảm thụ của vật hi sinh hay không?
Chẳng lẽ quyền lợi rút lui của vật hi sinh cũng không có?
Cô không hiểu, nếu không bỏ được Tô Hội Lê, tại sao còn muốn lấy cô, nếu vẫn thích cô ta, tại sao lại không đồng ý ly hôn với cô?
--- ------
Sáng ngày hôm sau, lúc An Cửu thức dậy Phó Thần Thương đã đặt đồ ăn sáng lên bàn.
Bởi vì rất nhiều ngày không có trở lại, cho nên trong tủ lạnh không có nguyên liệu nấu ăn, lqđ Phó Thần Thương dùng hai quả trứng, một khúc lạp xưởng, vài củ khoai tây chiên cho cô một chén cơm.
Rất đơn giản, nhưng ăn đặc biệt ngon. Giống như Phó Thần Thương có thiên phú, biến mục nát thành thần kì.
Phó Thần Thương vẫn còn mang tạp dề màu hồng trên người, ngồi trên ghế sa lon không biết đang suy nghĩ gì, tàn thuốc đã tràn đầy ra ngoài cái gạt tàn thuốc bên trong khay trà.
An Cửu muốn hỏi anh ăn chưa, nhưng vẫn không dám hỏi.
Nếu không bàn về gia thế của anh, hay người tình của anh, Phó Thần Thương gần như là một người chồng hoàn mỹ.
Chỉ là, cô phúc bạc duyên cạn, không hấp thu nổi.
Một cuộc tai nạn, cuối cùng cô thấy rõ mình, nhìn thấu lòng người.
Em muốn anh chỉ quan tâm tới một mình em, nếu như anh còn có thể quan tâm tới người khác, vậy thà rằng em không cần.
“Tôi ăn no rồi.”
“Ừ.” Phó Thần Thương dập tắt nửa điếu thuốc còn lại trong tay, đứng dậy muốn ra khỏi cửa.
“Đợi chút.”
Phó Thần Thương dừng bước.
An Cửu đi tới, giúp anh cởi dây buộc tạp dề ra.
Trong con ngươi như có cái gì rơi xuống, Phó Thần Thương cởi tạp dề ra: “Đi thôi.”
--- -------
Phó Thần Thương tự mình lái xe đưa An Cửu đến nhà cũ, dọc theo đường đi, hai người chẳng hề nói một câu.
Giống như sợ anh hối hận, An Cửu vừa xuống xe cũng không chút do dự chạy thẳng tới cánh cửa kia, bóng dáng nho nhỏ khéo léo biến mất trong biệt thự giống như bị một con dã thu to lớn nuốt vào trong miệng, biến mất không thấy gì nữa.
Trong nháy mắt đó, anh kích động hai bàn tay dường như muốn hóa thành gông cùm xiềng xích cô lại, ngăn trở cô rời bước chân, nhưng lý trí lại ngăn cản anh làm vậy.
Dù như thế nào chẳng nữa anh cũng không ngờ rằng, sinh thời, trong sinh mệnh của anh sẽ xuất hiện một người như thế, làm cho mỗi lần anh đối mặt với cô, toàn thân đều có sơ hở.
Phó Hoa Sanh nhảy nhảy nhót nhót chạy tới, vốn muốn tiến lên nói vài lời đả kích Phó Thần Thương, lqd đầu tiên là bị biểu cảm trên gương mặt anh hù dọa, sau đó lại bị biểu cảm ngàn năm một thuở làm cho kinh sợ.
Cũng có lúc Phó Thần Thương không chắc chắn?
“Chậc chậc, xem ra tình hình chiến đấu tối hôm qua rất thảm thiết!” Phó Hoa Sanh ra vẻ ‘An Cửu thật sự rất hợp ý của tôi, vậy thì không ai đẹp trai hơn tôi rồi’ với gương mặt bỉ ổi.
Gương mặt kia của Phó Thần Thương, đúng là cô không cam lòng!
Chỉ có hoàn toàn quyết định không cần, mới có thể làm được việc này!
--- ------
Ông cụ thấy An Cửu tới tìm mình ngay ngày hôm sau, lập tức kinh ngạc.
Một vì nhanh như vậy cô đã nghĩ kỹ, hai là vì cô mang theo bộ mặt lộ vẻ xa cách lại có thể đứng trước mặt mình như vậy.
Mặc dù không nhìn biểu cảm của cô cũng biết quyết định của cô rồi, nhưng Phó Chính Huân vẫn hỏi một câu: “Đã suy nghĩ kỹ chưa?”
“Dạ rồi, con muốn ly hôn.”
Ông cụ đứng dậy, từ từ bước đến cửa sổ sát đất trước mặt, không có lập tức trả lời cô...ngược lại lại hỏi một vấn đề không liên quan.
“An Cửu, người nhà của con đối xử với con như thế nào?”
Cô đã gả tới nhà họ Phó, khẳng định Phó Chính Huân đã sớm điều tra lai lịch của cô rõ ràng, An Cửu không biết tại sao Phó Chính Huân lại hỏi cái vấn đề này, cô không nghĩ sẽ trả lời, nhưng bây giờ đang muốn cầu cạnh ông, không thể làm gì hơn là lựa lời nói: “Bà ngoại đối xử với con rất tốt.”
Chỉ một cái vấn đề, Phó Chính Huân đã có đáp án mình muốn, vậy vậy thuận thế tiếp tục hỏi: “Bà ngoại con?”
“Dạ, bà vẫn tự trách mình sai lầm mới tạo thành bi kịch của con, thật ra thì con chưa từng trách bà, nếu như không có bà, như vậy làm sao con có mặt trên đời?”
“Bà ngoại con, chết như thế nào?”
Sắc mặt An Cửu hơi tái nhợt, chỉ đơn giản trả lời: “Ngã bệnh mà chết.”
Thật ra thì bệnh của bà vốn không nghiêm trọng, chỉ là trong lòng chứa quá nhiều chuyện, mình lại khiến bà lo lắng.
Hình như Phó Chính Huân còn muốn hỏi cái gì, lại đổi một vấn đề: “Sau khi con ly dị thì về nhà sao?”
An Cửu lập tức lắc đầu một cái: “Con không trở về đó, bà ngoại cũng không hi vọng con trở về. Bà nằm trên giường bệnh nhưng vẫn lo lắng chuyện của con, llêquyýđôn bà không muốn con theo ba hay mẹ, sau này lại muốn để một đôi vợ chồng không con cái chăm sóc con, chỉ là có liên quan một ít đến tài sản thừa kế…Vì vậy, ba của con không chịu, lúc ấy con vẫn chưa được năm tuổi, cho nên chỉ có thể theo ông ấy.”
“Bà ngoại của con….vô cùng tốt.” Phó Chính Huân thở dài.
Nghe được bà ngoại được tán dương, trong con ngươi của An Cửu lập tức có thần thái: “Vâng! Nhưng mà, thật ra thì tính bà ngoại của con rất trẻ con, ở trước mặt người ngoài luôn giả vờ khuê tú, thế nhưng ở trước mặt con chính là một lão ngoan đồng!”
“Con và bà ngoại con rất giống nhau.”
Chính là bởi vì chưa được mài dũa, cho nên mới như vậy.
An Cửu gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng: “Nào có, bà ngoại ưu tú như thế cơ mà.”
Phó Chính Huân hỏi: “Vậy đi theo ba, con có đồng ý không?”
“Con không hiểu ý của ngài lắm.”
“Con có thể ở ở nhà cũ, coi nơi này như làm nhà của con.”
An Cửu đầu đầy hắc tuyến: “Ách, cái này không thích hợp lắm….”
Phó Chính Huân quan sát phía dưới cửa, cái góc độ này vừa đúng có thể nhìn thấy Phó Thần Thương đang đứng dựa nghiêng trên thân xe, bên cạnh anh là Phó Hoa Sanh đang lảm nhảm, còn có Phó Cảnh Hi đang đợi An Cửu ra ngoài.
Lúc này, Phó Thần Thương như phát hiện khẽ ngẩng đầu, chống lại ánh mắt của Phó Chính Huân, trong khoảnh khắc hai ánh mắt giao nhau chính là băng hỏa lưỡng thiên.
Phó Hoa Sanh vẩy vẩy tay trước mặt anh: “Nhìn cái gì vậy? Đoán chừng đang cùng ông cụ thương lượn thỏa thuận ly hôn!”
“Theo tôi thấy, ông cụ cưng chiều cô ấy như vậy, không chừng vì hạnh phúc của cô ấy mà đang giúp cô ấy chọn rể!”
Giờ phút này tâm tình của An Cửu đang hoảng sợ, ông cụ muốn để cô ở lại nhà cũ là có ý gì?
“An Cửu, tới đây.”
An Cửu vội vàng theo lời đi tới, sau đó chỉ liếc mắt một cái lập tức đối mặt với ánh mắt cực mạnh của Phó Thần Thương.
Thấy An Cửu nháy mắt, trong nháy mắt lo lắng trên mặt của Phó Thần Thương giống như bị một cây đuốc đốt cháy hết, sau đó lửa kia trong nháy mắt lan tràn toàn thân của anh, l^q"đ giống như dục hỏa, một giây kế tiếp, Phó Thần Thương đã biến trở về đại thần lạnh cùng cường đại làm mọi việc đều thuận lợi.
Sửa sang lại ống tay áo tinh sảo, không nhìn Phó Hoa Sanh đang om sòm, lấy tư thái chinh phạt bước từng bước đi vào trong nhà.
Trong lòng An Cửu hoảng hốt, theo bản năng lùi bước.
Anh nghĩ làm gì?
“Thằng Hai nhà ta, con thật sự không cần?” Phó Chính Huân xác định lần cuối cùng với cô.
Cô có tình cảm với đứa con thứ hai của ông, ông nhìn ra được, bởi vì có tình cảm, mới có thể lựa chọn ly hôn, nếu không, cô sẽ làm như rất hạnh phúc.
Về phần thằng Hai….
“Không cần!” An Cửu trả lời gọn gàng khẳng định.
Một khi đã quyết định, cô tuyệt đối không sửa đổi cùng do dự.
“Có cần hay không, cũng không phải một mình em quyết định.”
Cửa thư phòng chợt bị người từ bên ngoài đẩy ra, Thôi Khiêm Nhân không thể ngăn lại, lúng túng đứng ở một bên, kèm theo câu nói kia làm người ta rung động lòng người, Phó Thần Thương đang trực tiếp đi về phía cô.
Cô lui từng bước về phía sau, anh từng bước từng bước mà ép sát, bắt được cô trong nháy mắt, bàn tay ôm hông của cô nhấc lên, trực tiếp ném lên trên vai của mình.
Phó Thần Thương đứng ại trước mặt Phó Chính Huân, mở miệng nói: “Cô ấy gả cho con, chính là người của con, cho dù ông là ba của con, cũng không có quyền can thiệp vào hôn nhân của chúng con! Còn nữa, hai mươi năm sau, chưa chắc con không bằng ba!”
Câu nói cuối cùng này rõ ràng là cảnh cáo, không cần mưu toan lấy uy quyền ra uy hiếp anh, uy hiếp, anh cùng lắm thì lựa chọn từ từ chịu đựng. Ông cứ giao gia nghiệp cho Phó Hoa Sanh hai mặt, không có đầu óc mà dựa vào người đàn bà Phó Hoằng Văn, không có danh lợi Phó Cảnh Hi đi!
Tình thế đảo ngược trong nháy mắt.
Thôi Khiêm Nhân bị lời nói đại nghịch bất đạo dọa cho một đầu mồ hôi lạnh, hai mươi năm sau, ý ngài đây là chờ ông cụ chết sao?
Cẩn thận từng li từng tí liếc nhìn Phó Chính Huân, lại thấy ông cụ kinh sợ sau đó chán nản ngồi xuống, một bộ ‘sóng sau mất trên bờ cát’ (ừ, này chắc là ‘sóng sau đè sóng trước’, lqđ sóng trước chết mà không kịp ngáp:v) mà buồn bã, cùng với ‘Trò học thầy mà giỏi hơn thầy’ (câu này sao??? Đại khái là ‘trò giỏi hơn thầy’) mà thẫn thờ…
Mất ngủ suốt đêm...... Chỉ có Phó Thần Thương.
Tối nay cô đã thành công đả kích tôn nghiêm cùng kiêu ngạo của một người đàn ông như hắn không chút nương tay.
An Cửu nằm sấp trên giường không bao lâu bắt đầu mệt rã rời, sau đó rất nhanh ngủ thiếp đi.
Vừa muốn đi gặp Chu Công, lại cảm giác trên mặt đau nhói.
An Cửu đau kêu một tiếng, nghiêng đầu nhìn tên đàn ông nào đó đang nhéo má cô: “Anh làm gì vậy?”
“Tôi không ngủ được.”
Bóng dáng cao lớn của Phó Thần Thương đứng trước giường, điếu thuốc chợt tắt chợt tối trên ngón tay, lqd ánh sáng chiếu xuống ở đầu giường, vết cắn rõ ràng trên gương mặt lạnh lùng nhìn chật vật mà buồn cười.
Một lần nữa An Cửu vùi đầu vào trong gối: “Liên quan gì tới tôi!”
“Cô cũng không được ngủ.”
Câu sai khiến đáng chết.
Đạo lý đương nhiên đáng chết.
Anh không ngủ được cho nên cũng sẽ không để cho cô ngủ? Đây là cái đạo lý gì!
Ánh mắt người kia giống như đứng ngồi không yên, khiến cho An Cửu không có cách nào ngủ được, trở mình bò dậy: “Vậy anh muốn như thế nào?”
“Ngày mai nhất định phải đi sao?”
Xem ra ông cụ đối với anh có mấy phần uy hiếp, nêu anh không để ý làm sao lại hỏi cô như vậy.
“Phải đi coi thử.”
Thật khó khăn nhà họ Phó mới có một người đè ép được Phó Thần Thương lên tiếng làm chủ cho cô, l.q.đ đương nhiên cô phải nắm chắc cơ hội này, mặc dù tối nay mất khống chế mới làm cho Phó Thần Thương thả cô ra, nhưng ít ra vẫn có cơ hội.
Phó Thần Thương hít một hơi thuốc, bỗng nhiên hỏi: “Ngày đó cô làm thế nào để lấy được cái điều khiển?”
An Cửu bỗng cảm thấy không khí xung quanh mình loãng đi, trầm ngâm một chút, nhỏ giọng nói: “Chỉ là nhất thời nóng đầu dùng biện pháp không quá am hiểu lắm…”
“Mỹ nhân kế?”
Mặt của An Cửu lập tức cứng đờ, nhanh như vậy đã đoán được, anh đang giễu cợt cô sao? Tuyệt đối là đang giễu cợt cô. Thật ra cô vốn muốn bày tỏ là cô có đầu óc.
Xung quanh gần như đã rơi vào trạng thái chân không rồi, giống như bị Phó Thần Thương hút hết không khí, sau đó bỗng nhiên thả ra ngoài, tụ lại thành Long Quyển Phong….(môt chưởng của rồng, ừ, chắc vậy:v)
Thấy anh tức giận, An Cửu chụp lấy cái gối ôm lại.
“Cô cũng chưa từng dùng kế đó với tôi.”
Cuối cùng Phó Thần Thương nhả ra một câu như vậy.
An Cửu quay đầu giựt giựt khóe miệng, trọng điểm anh để ý cũng thật đặc biệt.
“Lúc ấy tại sao không đợi tôi tới? Cô có biết cái người này nguy hiểm tới cỡ nào không?” Phó Thần Thương nói.
Trong nháy mắt nét mặt An Cửu mù mịt.
Hít sâu một hơi, cuối cùng không nhịn được: “Chờ anh tới? Chờ anh tới xem tôi như thế nào bị cưỡng hiếp luân phiên sao?”
Lần đầu tiên, Phó Thần Thương không còn lời nào để phản bác, nhưng cô lại không có chút nào cảm thấy vui sướng vì thắng lợi.
“Ngày mai tôi sẽ đưa cô đi.”
Phó Thần Thương lưu lại câu này, xoay người ra khỏi phòng ngủ.
Xem như anh đã đồng ý buông tay sao?
An Cửu nặng nề thở phào nhẹ nhõm, rồi trong nháy mắt khi bóng lưng anh biến mất trái tim đau nhói.
Cô vẫn không có sợ hãi, tùy ý hưởng thụ tất cả những gì anh đưa tới, lại không ngờ tới sẽ có một ngày những thứ này giống như ao đầm để cô vùi sâu trong đó không thể thoát khỏi.
Một người đàn ông như Phó Thần Thương, không có người phụ nữ nào không yêu, huống chi anh lại dịu dàng với cô. Trước đây cô còn khinh thường, cho là mình sẽ là người ngoại lệ, trên thực tế, tại sao cô lại có thể cho rằng mình là người ngoại lệ?
Càng buồn cười hơn chính là, cho dù hãm sâu lại còn lừa gạt mình sẽ không mong đợi cái khác, yên tâm thoải mái đắm chìm vào sự dịu dàng của anh.
Nếu thật sự không ôm ấp mong đợi, như thế nào lại bị thương?
Tô Hội Lê là thiên sứ, là nữ chủ, có tổng giám đốc điên cuồng vì muốn có cô ta mà không chừa thủ đoạn nào, có bạn trai cũ thâm tình, cô mạc danh kỳ diệu chen vào giữa bọn họ, căn bản không biết cuối cùng mình là gì, có người nghĩ tới cảm thụ của vật hi sinh hay không?
Chẳng lẽ quyền lợi rút lui của vật hi sinh cũng không có?
Cô không hiểu, nếu không bỏ được Tô Hội Lê, tại sao còn muốn lấy cô, nếu vẫn thích cô ta, tại sao lại không đồng ý ly hôn với cô?
--- ------
Sáng ngày hôm sau, lúc An Cửu thức dậy Phó Thần Thương đã đặt đồ ăn sáng lên bàn.
Bởi vì rất nhiều ngày không có trở lại, cho nên trong tủ lạnh không có nguyên liệu nấu ăn, lqđ Phó Thần Thương dùng hai quả trứng, một khúc lạp xưởng, vài củ khoai tây chiên cho cô một chén cơm.
Rất đơn giản, nhưng ăn đặc biệt ngon. Giống như Phó Thần Thương có thiên phú, biến mục nát thành thần kì.
Phó Thần Thương vẫn còn mang tạp dề màu hồng trên người, ngồi trên ghế sa lon không biết đang suy nghĩ gì, tàn thuốc đã tràn đầy ra ngoài cái gạt tàn thuốc bên trong khay trà.
An Cửu muốn hỏi anh ăn chưa, nhưng vẫn không dám hỏi.
Nếu không bàn về gia thế của anh, hay người tình của anh, Phó Thần Thương gần như là một người chồng hoàn mỹ.
Chỉ là, cô phúc bạc duyên cạn, không hấp thu nổi.
Một cuộc tai nạn, cuối cùng cô thấy rõ mình, nhìn thấu lòng người.
Em muốn anh chỉ quan tâm tới một mình em, nếu như anh còn có thể quan tâm tới người khác, vậy thà rằng em không cần.
“Tôi ăn no rồi.”
“Ừ.” Phó Thần Thương dập tắt nửa điếu thuốc còn lại trong tay, đứng dậy muốn ra khỏi cửa.
“Đợi chút.”
Phó Thần Thương dừng bước.
An Cửu đi tới, giúp anh cởi dây buộc tạp dề ra.
Trong con ngươi như có cái gì rơi xuống, Phó Thần Thương cởi tạp dề ra: “Đi thôi.”
--- -------
Phó Thần Thương tự mình lái xe đưa An Cửu đến nhà cũ, dọc theo đường đi, hai người chẳng hề nói một câu.
Giống như sợ anh hối hận, An Cửu vừa xuống xe cũng không chút do dự chạy thẳng tới cánh cửa kia, bóng dáng nho nhỏ khéo léo biến mất trong biệt thự giống như bị một con dã thu to lớn nuốt vào trong miệng, biến mất không thấy gì nữa.
Trong nháy mắt đó, anh kích động hai bàn tay dường như muốn hóa thành gông cùm xiềng xích cô lại, ngăn trở cô rời bước chân, nhưng lý trí lại ngăn cản anh làm vậy.
Dù như thế nào chẳng nữa anh cũng không ngờ rằng, sinh thời, trong sinh mệnh của anh sẽ xuất hiện một người như thế, làm cho mỗi lần anh đối mặt với cô, toàn thân đều có sơ hở.
Phó Hoa Sanh nhảy nhảy nhót nhót chạy tới, vốn muốn tiến lên nói vài lời đả kích Phó Thần Thương, lqd đầu tiên là bị biểu cảm trên gương mặt anh hù dọa, sau đó lại bị biểu cảm ngàn năm một thuở làm cho kinh sợ.
Cũng có lúc Phó Thần Thương không chắc chắn?
“Chậc chậc, xem ra tình hình chiến đấu tối hôm qua rất thảm thiết!” Phó Hoa Sanh ra vẻ ‘An Cửu thật sự rất hợp ý của tôi, vậy thì không ai đẹp trai hơn tôi rồi’ với gương mặt bỉ ổi.
Gương mặt kia của Phó Thần Thương, đúng là cô không cam lòng!
Chỉ có hoàn toàn quyết định không cần, mới có thể làm được việc này!
--- ------
Ông cụ thấy An Cửu tới tìm mình ngay ngày hôm sau, lập tức kinh ngạc.
Một vì nhanh như vậy cô đã nghĩ kỹ, hai là vì cô mang theo bộ mặt lộ vẻ xa cách lại có thể đứng trước mặt mình như vậy.
Mặc dù không nhìn biểu cảm của cô cũng biết quyết định của cô rồi, nhưng Phó Chính Huân vẫn hỏi một câu: “Đã suy nghĩ kỹ chưa?”
“Dạ rồi, con muốn ly hôn.”
Ông cụ đứng dậy, từ từ bước đến cửa sổ sát đất trước mặt, không có lập tức trả lời cô...ngược lại lại hỏi một vấn đề không liên quan.
“An Cửu, người nhà của con đối xử với con như thế nào?”
Cô đã gả tới nhà họ Phó, khẳng định Phó Chính Huân đã sớm điều tra lai lịch của cô rõ ràng, An Cửu không biết tại sao Phó Chính Huân lại hỏi cái vấn đề này, cô không nghĩ sẽ trả lời, nhưng bây giờ đang muốn cầu cạnh ông, không thể làm gì hơn là lựa lời nói: “Bà ngoại đối xử với con rất tốt.”
Chỉ một cái vấn đề, Phó Chính Huân đã có đáp án mình muốn, vậy vậy thuận thế tiếp tục hỏi: “Bà ngoại con?”
“Dạ, bà vẫn tự trách mình sai lầm mới tạo thành bi kịch của con, thật ra thì con chưa từng trách bà, nếu như không có bà, như vậy làm sao con có mặt trên đời?”
“Bà ngoại con, chết như thế nào?”
Sắc mặt An Cửu hơi tái nhợt, chỉ đơn giản trả lời: “Ngã bệnh mà chết.”
Thật ra thì bệnh của bà vốn không nghiêm trọng, chỉ là trong lòng chứa quá nhiều chuyện, mình lại khiến bà lo lắng.
Hình như Phó Chính Huân còn muốn hỏi cái gì, lại đổi một vấn đề: “Sau khi con ly dị thì về nhà sao?”
An Cửu lập tức lắc đầu một cái: “Con không trở về đó, bà ngoại cũng không hi vọng con trở về. Bà nằm trên giường bệnh nhưng vẫn lo lắng chuyện của con, llêquyýđôn bà không muốn con theo ba hay mẹ, sau này lại muốn để một đôi vợ chồng không con cái chăm sóc con, chỉ là có liên quan một ít đến tài sản thừa kế…Vì vậy, ba của con không chịu, lúc ấy con vẫn chưa được năm tuổi, cho nên chỉ có thể theo ông ấy.”
“Bà ngoại của con….vô cùng tốt.” Phó Chính Huân thở dài.
Nghe được bà ngoại được tán dương, trong con ngươi của An Cửu lập tức có thần thái: “Vâng! Nhưng mà, thật ra thì tính bà ngoại của con rất trẻ con, ở trước mặt người ngoài luôn giả vờ khuê tú, thế nhưng ở trước mặt con chính là một lão ngoan đồng!”
“Con và bà ngoại con rất giống nhau.”
Chính là bởi vì chưa được mài dũa, cho nên mới như vậy.
An Cửu gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng: “Nào có, bà ngoại ưu tú như thế cơ mà.”
Phó Chính Huân hỏi: “Vậy đi theo ba, con có đồng ý không?”
“Con không hiểu ý của ngài lắm.”
“Con có thể ở ở nhà cũ, coi nơi này như làm nhà của con.”
An Cửu đầu đầy hắc tuyến: “Ách, cái này không thích hợp lắm….”
Phó Chính Huân quan sát phía dưới cửa, cái góc độ này vừa đúng có thể nhìn thấy Phó Thần Thương đang đứng dựa nghiêng trên thân xe, bên cạnh anh là Phó Hoa Sanh đang lảm nhảm, còn có Phó Cảnh Hi đang đợi An Cửu ra ngoài.
Lúc này, Phó Thần Thương như phát hiện khẽ ngẩng đầu, chống lại ánh mắt của Phó Chính Huân, trong khoảnh khắc hai ánh mắt giao nhau chính là băng hỏa lưỡng thiên.
Phó Hoa Sanh vẩy vẩy tay trước mặt anh: “Nhìn cái gì vậy? Đoán chừng đang cùng ông cụ thương lượn thỏa thuận ly hôn!”
“Theo tôi thấy, ông cụ cưng chiều cô ấy như vậy, không chừng vì hạnh phúc của cô ấy mà đang giúp cô ấy chọn rể!”
Giờ phút này tâm tình của An Cửu đang hoảng sợ, ông cụ muốn để cô ở lại nhà cũ là có ý gì?
“An Cửu, tới đây.”
An Cửu vội vàng theo lời đi tới, sau đó chỉ liếc mắt một cái lập tức đối mặt với ánh mắt cực mạnh của Phó Thần Thương.
Thấy An Cửu nháy mắt, trong nháy mắt lo lắng trên mặt của Phó Thần Thương giống như bị một cây đuốc đốt cháy hết, sau đó lửa kia trong nháy mắt lan tràn toàn thân của anh, l^q"đ giống như dục hỏa, một giây kế tiếp, Phó Thần Thương đã biến trở về đại thần lạnh cùng cường đại làm mọi việc đều thuận lợi.
Sửa sang lại ống tay áo tinh sảo, không nhìn Phó Hoa Sanh đang om sòm, lấy tư thái chinh phạt bước từng bước đi vào trong nhà.
Trong lòng An Cửu hoảng hốt, theo bản năng lùi bước.
Anh nghĩ làm gì?
“Thằng Hai nhà ta, con thật sự không cần?” Phó Chính Huân xác định lần cuối cùng với cô.
Cô có tình cảm với đứa con thứ hai của ông, ông nhìn ra được, bởi vì có tình cảm, mới có thể lựa chọn ly hôn, nếu không, cô sẽ làm như rất hạnh phúc.
Về phần thằng Hai….
“Không cần!” An Cửu trả lời gọn gàng khẳng định.
Một khi đã quyết định, cô tuyệt đối không sửa đổi cùng do dự.
“Có cần hay không, cũng không phải một mình em quyết định.”
Cửa thư phòng chợt bị người từ bên ngoài đẩy ra, Thôi Khiêm Nhân không thể ngăn lại, lúng túng đứng ở một bên, kèm theo câu nói kia làm người ta rung động lòng người, Phó Thần Thương đang trực tiếp đi về phía cô.
Cô lui từng bước về phía sau, anh từng bước từng bước mà ép sát, bắt được cô trong nháy mắt, bàn tay ôm hông của cô nhấc lên, trực tiếp ném lên trên vai của mình.
Phó Thần Thương đứng ại trước mặt Phó Chính Huân, mở miệng nói: “Cô ấy gả cho con, chính là người của con, cho dù ông là ba của con, cũng không có quyền can thiệp vào hôn nhân của chúng con! Còn nữa, hai mươi năm sau, chưa chắc con không bằng ba!”
Câu nói cuối cùng này rõ ràng là cảnh cáo, không cần mưu toan lấy uy quyền ra uy hiếp anh, uy hiếp, anh cùng lắm thì lựa chọn từ từ chịu đựng. Ông cứ giao gia nghiệp cho Phó Hoa Sanh hai mặt, không có đầu óc mà dựa vào người đàn bà Phó Hoằng Văn, không có danh lợi Phó Cảnh Hi đi!
Tình thế đảo ngược trong nháy mắt.
Thôi Khiêm Nhân bị lời nói đại nghịch bất đạo dọa cho một đầu mồ hôi lạnh, hai mươi năm sau, ý ngài đây là chờ ông cụ chết sao?
Cẩn thận từng li từng tí liếc nhìn Phó Chính Huân, lại thấy ông cụ kinh sợ sau đó chán nản ngồi xuống, một bộ ‘sóng sau mất trên bờ cát’ (ừ, này chắc là ‘sóng sau đè sóng trước’, lqđ sóng trước chết mà không kịp ngáp:v) mà buồn bã, cùng với ‘Trò học thầy mà giỏi hơn thầy’ (câu này sao??? Đại khái là ‘trò giỏi hơn thầy’) mà thẫn thờ…
Tác giả :
Quẫn Quẫn Hữu Yêu