Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin
Chương 83: Không cần không cần em
Editor: KẹoĐắng
"Em cho em ấy uống cái gì?"
Tống An Cửu hành động không giống bình thường lập tức làm cho Phó Thần Thương dùng ánh mắt rét lạnh nhìn về phía Phó Hoa Sanh.
Trên người Phó Hoa Sanh mặc quần áo rách rưới, gần như tức giận công tâm “Cái gì gọi là em cho cô ấy uống cái gì! Em thật sự là không cho cô ấy uống cái gì có được hay không! Cô ấy thất tình nổi điên tự mình nốc nhiều rượu như vậy đó! Anh nghĩ rằng em có thể cho cô ấy uống cái gì? Thuốc kích thích sao? Mẹ nó! Nhan sắc như em còn cần phải dùng tới cái này?"
Phó Hoa Sanh cực kỳ tức giận vì bị vũ nhục nhân cách, đây là lần thứ hai trộm gà không được còn mất nắm gạo rồi. Mấu chốt là hắn rõ ràng không phải có kế hoạch trước, hoàn toàn là vô tâm vô tội đến cực điểm đó!
Phó Thần Thương không cùng hắn nói nhiều, trực tiếp ôm ngang Tống An Cửu nhét vào trong xe, lập tức phóng đi, chỉ để lại Phó Hoa Sanh cùng đống quần áo rách nát trên thân thể xốc xếch trong gió…..
Dọc theo đường đi, Tống An Cửu một mực cùng cúc áo của Phó Thần Thương kiên trì bền bỉ đấu tranh, mệt mỏi thở hồng hộc, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trên trán tràn đầy mồ hôi......DienDAnLQd
Uống nhiều quá đầu óc không tỉnh táo, tay cũng không linh hoạt, một chuyện rất đơn giản cũng làm không được, làm cho Tống An Cửu trực tiếp dán qua dùng răng cắn.
Phó Thần Thương bị ngăn trở tầm mắt, lại bị hô hấp nóng rực của cô trêu chọc, kiên nhẫn mất hết, đẩy cô ngồi lại vị trí, “Em ngồi ngay ngắn lại cho anh!"
Có lẽ là giọng nói quá mức nghiêm khắc, thân thể Tống An Cửu rung rẩy lại không dám động.
Nhìn bộ dáng sợ hãi đến mức co rúm lại của cô, Phó Thần Thương lập tức đau lòng, hối hận vừa rồi giọng điệu nặng như vậy, một tay sờ sờ đầu cô giống như muốn trấn an.
Mới vừa rồi còn sinh long hoạt hổ, lúc này lai híc híc cái mũi, sau đó “xoạch xoạch” bắt đầu rơi nước mắt, khóc đến bả vai co lại.
Trong lòng Phó Thần Thương giống như bị côn trùng gặm cắn, vừa ngứa vừa đau lại gãi không đến.
Rốt cuộc lái xe về đến nhà, Phó Thần Thương đỡ cô đến phòng vệ sinh nôn một lần, sau đó ôm cô đến trên giường, chuẩn bị nấu canh giải rượu cho cô. Kết quả lại không thể đi được, vừa đi được một bước lại bị một bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy góc áo.
Phó Thần Thương hung ác quyết tâm kéo tay của cô ra đi đến phòng bếp.
Chờ nấu xong canh giải rượu trở lại, nha đầu kia đã nằm lỳ ở trên giường khóc ướt hơn nửa cái gối.
Phó Thần Thương bất đắc dĩ thở dài một tiếng nâng Tống An Cửu dậy ôm đến trong ngực, sau đó đút canh giải rượu cho cô.
Tống An Cửu lúc đầu không chịu hợp tác, Phó Thần Thương thấp giọng trách mắng, “Đừng lộn xộn, uống xong sẽ thoải mái!"
Tống An Cửu thấy anh tức giận mới bằng lòng uống vài ngụm, bởi vì vội vàng muốn nói chuyện nên bị sặc một chút, “Khụ khụ, Phó Thần Thương, anh đừng không cần em......"
"Anh không có không cần em."
"Em không ngoan cũng không thể không cần em, không tốt cũng không thể không cần em......"
"Được." Phó Thần Thương hoàn toàn theo cô, nhẫn nại dụ dỗ.
"Phó Thần Thương em uống rượu......"
"Ừ."
"Anh không cần phạt tiền em có được hay không? Có được hay không?"
"......" Phó Thần Thương cũng hoài nghi cô có phải thật sự uống say hay không. Lúc này còn nhớ rõ chuyện này. Nhưng mà cô uống rượu say còn biết sợ coi như là chuyện tốt. “Được, lần này sẽ không phạt em, nhưng mà em nói anh nghe, vì sao em lại uống rượu?”
Tống An Cửu uống say hoàn toàn không có tâm lý phòng bị, trực tiếp nói sự thật cho anh biết. “Em thất tình......"
Giờ phút này sắc mặt Phó Thần Thương thật sự là khó có thể dùng ngôn ngữ hình dung, "Thất tình?"
Trên thế giới này trừ anh ra, chẳng lẽ còn có người đàn ông khác có thể để cho cô thất tình?
Tống An Cửu khụt khịt cái mũi, "Cảnh Hi...... Có bạn gái...... Ông xã, em thật là khổ sở......"
Khó trách lúc trước Phó Hoa Sanh nói cô thất tình nổi điên tự mình uống rượu.
Cõi đời này sẽ có người cùng ông xã mình kể khổ rằng đối tượng thầm mến có bạn gái, cho nên mình rất khổ sở, còn vì người này uống đến say mèm chỉ sợ cũng chỉ có đóa hoa tuyệt thế Tống An Cửu thôi.
Phó Thần Thương thật là bội phục bản thân giờ phút này lại còn có thể nhịn được không cắt đứt cái cổ nhỏ của cô.
Thời điểm anh thức trắng đêm ở bệnh viện chăm sóc Tô Hội Lê cô không muốn chết muốn sống, thời điểm anh sập cửa bỏ nhà đi muốn tìm phụ nữ cô không uống rượu mua say, lại bởi vì Phó Cảnh Hi có bạn gái mà khổ sở thành như vậy......
Liều mạng một đêm, cô lại còn dám trực tiếp cùng anh kể khổ......
Tống An Cửu, em thật sự là chán sống!
Người trong cuộc hoàn toàn không nhận thấy được nguy cơ, còn tìm chết, có chút hơi sức liền chạy đi bứt cúc áo của anh, giống như có thù oán với chúng.
Phó Thần Thương không chút lưu tình bắt lấy tay của cô không cho đụng, “Nơi nào dưỡng thành thói quen xấu, uống rượu say liền cởi quần áo đàn ông?”
Nha đầu chết tiệt này thẳng đến ngày đó anh đụng cô vẫn là lần đầu tiên quả thực chính là kỳ tích.
Tống An Cửu mơ mơ màng màng đã không có cách nào trả lời câu hỏi của anh, chỉ là dựa vào bản năng làm việc. Tay bị bắt lại cứ tiếp tục dính lên, kiên trì không ngừng cuối cùng hàng cúc áo cũng bị cô cởi ra một cái, vì vậy tinh thần tăng lên tiếp tục.....
Phó Thần Thương cũng không định ngăn cản cô, để cho cô cởi. Anh ngược lại muốn nhìn cô có dám làm đến bước kia hay không!
Tống An Cửu cuối cùng cũng cởi hết tất cả cúc áo của anh ra, kéo một cái, sau đó liền ngây ngốc nhìn. Tiếp theo, cô sờ đến đầu giường mở đèn bàn lên, trong khoảng thời gian ngắn ánh sáng sáng rõ, dáng người hoàn mỹ mê người của Phó Thần Thương dưới ánh đèn càng được tôn lên rõ ràng.....
Phó Thần Thương giựt giựt khóe miệng coi như là phục cô rồi. Nha đầu này bình thường thời điểm cùng với anh đừng nói đến có bao nhiêu thẹn thùng, không tắt đèn tuyệt đối không cho anh đụng. Tắt đèn rồi cũng sẽ nhắm mắt lại, cũng không nhìn anh cái nào. Hiện tại lại dám cưỡng chế cởi quần áo của anh, còn mở đèn lên cẩn thận thưởng thức, người say quả nhiên thật can đảm!
Vừa nghĩ tới mặc kệ là người đàn ông nào, cô say rượu liền muốn cởi quần áo người ta. dd(LeQuYDOn)_ Phó Thần Thương lại tưởng tượng không biết loại chuyện này trước kia cô đã làm qua bao nhiêu lần, nhìn thấy bao nhiêu cơ thể đàn ông, lửa giận liền lập tức phá tan lý trí.
Đang ở thời điểm Phó Thần Thương không muốn tốn hơi thừa lời nuốt sống cô, lại thấy cô chậm rì rì lấy điện thoại di động ra. Sau đó, nhắm ngay anh, “tách” một tiếng, chụp xong liền cúi đầu gởi tin nhắn.
Phó Thần Thương lại gần xem, thế nhưng thấy cô gởi tin nhắn cho Lương Giai Giai......
Đây là tình huống gì vậy.....
Sau khi gởi xong, Tống An An lộ ra vẻ mặt tươi cười cực kỳ thỏa mãn như hoàn thành tâm nguyện nhiều năm, sau đó ôm điện thoại nằm xuống thở to ngủ, hoàn toàn gạt người đàn ông đã bị cô cởi sạch sẽ sang một bên.
"......"
Phó Thần Thương đã không còn tâm tư đi truy cứu hành động không thể giải thích của cô. Trong con ngươi bắn ra tia sáng nguy hiểm của loài dã thú đi săn, anh không nhanh không chậm thoát dây lưng bên hông.....
"Châm lửa liền nghĩ cứ như vậy đi ngủ hử?"
Tống An Cửu hình như dự cảm được cái gì, nhíu mày một cái, có chút lo lắng phất phất tay.
Phó Thần Thương thuận thế cầm tay của cô, mười ngón tay giao nhau đặt lên trên đỉnh đầu, lồng ngực rắng chắc màu mật ong đè lên hai ngọn núi nhỏ, “Tống An Cửu, em cho rằng đêm nay em còn có thể ngủ sao?”
Cúi đầu ngậm chặt môi của cô, kéo lấy đầu lưỡi của cô nặng nề mút, thẳng đến lưỡi của cô đều run lên, chịu không được nức nở nghẹn ngào, anh mới chuyển đến bên cổ cô gặm cắn ……
Hai bàn tay giao nhau tách ra, đổi lại một tay nắm chặt lấy hai cánh tay cô, một tay khác chạy dọc toàn thân. Cuối cùng dừng lại nơi đồi núi đôi mềm mại non nớt, cầm lấy một bên xoa bóp, ngẫu nhiên không khống chế được lực đạo để lại dấu tay thật sâu......
Lần đầu tiên dưới ánh đèn sáng tỏ nhìn thấy rõ ràng dáng vẻ của cô. Giờ phút này quần áo Tống An Cửu xốc xếch, cũng chưa cởi hết, dưới đồng phục màu xanh da trời là thân thể non nớt, trắng nõn cực kỳ hấp dẫn.....
Ánh mắt còn nhìn chưa đủ, Phó Thần Thương đã nhịn không được lấy tay đi dọc theo mỗi một tấc trên thân thể cô, khi lòng bàn tay thô ráp lướt qua điểm mềm mại trước ngực, dẫn đến cô mềm mại “ưm” một tiếng, làm cho suy nghĩ muốn chậm rãi hưởng dụng tất cả đều vứt ra sau đầu.....
Tống An Cửu theo bản năng cuộn người lại muốn tránh thoát bàn tay tà ác quấy phá cô. Vì vậy, khi đầu sỏ dời đi môi của cô thì bộ dáng vốn dĩ giống như đang ngủ đông của cô lập tức biến thành con rắn nhỏ ẩn mình không chút do dự cắn một ngụm ngón trỏ của anh, còn cắn gắt gao không tha.....
Truyện được edit và đăng trên Diễn đàn.
Phó Thần Thương bởi vì lơ là mà đột nhiên bị tập kích đau đến nhíu mày. Anh rút hơn nửa ngày mới rút ngón tay ra được, cúi đầu xem xét, một hàng dấu răng nhỏ thật sâu......
"Còn dám cắn anh......"
Phó Thần Thương mạnh mẽ tách hai chân của cô ra, sau đó đẩy về phía trước, cho đến khi động nhỏ trơn bóng tự nhiên mở ra vì anh. Cự vật cực nóng đã sớm khó có thể nhẫn nại không chút lưu tình gạt mở hoa môi đáng thương, giống như bàn ủi nóng đột nhiên bỏ vào nước lạnh, gần như có thể nghe thấy tiếng vang dễ nghe.
Tống An Cửu mẫn cảm đến toàn thân run rẩy, bởi vì khó có thể thừa nhận cự vật to lớn của anh mà trong giọng nói mang theo âm khóc: "Khó chịu...... Đi ra......"
"Không ra."
"Phó Thần Thương...... Ông xã...... Em đau...... Không cần có được hay không......"
"Chờ một chút liền hết đau." Rất dễ nhận thấy, chỉ có lúc này Tống An Cửu làm nũng là vô dụng.
Cũng may, cô còn biết gọi là ông xã, mà không phải là xưng hô lộn xộn gì. Nếu không đêm nay cũng không phải chỉ là trừng phạt nhỏ, mà là Thiên kiếp!
Tống An Cửu làm nũng không có hiệu quả liền bắt đầu không nhịn được đạp chân đá anh. Đến nước này, Phó Thần Thương nào còn nhịn được, ôm cô thật chặt, bắt lấy eo cô. Ngay từ đầu là hoàn toàn xâm nhập, sau đó lại hoàn toàn rút ra, thơi điểm sắp rời khỏi nháy mắt lại mạnh mẽ đâm vào, không chút nào cho cô cơ hội thở dốc…..
Tống An Cửu quả nhiên là một đêm không ngủ, xác thực mà nói là nửa mê nửa tỉnh, giống như con sóng chìm chìm nổi nổi.
"Em cho em ấy uống cái gì?"
Tống An Cửu hành động không giống bình thường lập tức làm cho Phó Thần Thương dùng ánh mắt rét lạnh nhìn về phía Phó Hoa Sanh.
Trên người Phó Hoa Sanh mặc quần áo rách rưới, gần như tức giận công tâm “Cái gì gọi là em cho cô ấy uống cái gì! Em thật sự là không cho cô ấy uống cái gì có được hay không! Cô ấy thất tình nổi điên tự mình nốc nhiều rượu như vậy đó! Anh nghĩ rằng em có thể cho cô ấy uống cái gì? Thuốc kích thích sao? Mẹ nó! Nhan sắc như em còn cần phải dùng tới cái này?"
Phó Hoa Sanh cực kỳ tức giận vì bị vũ nhục nhân cách, đây là lần thứ hai trộm gà không được còn mất nắm gạo rồi. Mấu chốt là hắn rõ ràng không phải có kế hoạch trước, hoàn toàn là vô tâm vô tội đến cực điểm đó!
Phó Thần Thương không cùng hắn nói nhiều, trực tiếp ôm ngang Tống An Cửu nhét vào trong xe, lập tức phóng đi, chỉ để lại Phó Hoa Sanh cùng đống quần áo rách nát trên thân thể xốc xếch trong gió…..
Dọc theo đường đi, Tống An Cửu một mực cùng cúc áo của Phó Thần Thương kiên trì bền bỉ đấu tranh, mệt mỏi thở hồng hộc, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trên trán tràn đầy mồ hôi......DienDAnLQd
Uống nhiều quá đầu óc không tỉnh táo, tay cũng không linh hoạt, một chuyện rất đơn giản cũng làm không được, làm cho Tống An Cửu trực tiếp dán qua dùng răng cắn.
Phó Thần Thương bị ngăn trở tầm mắt, lại bị hô hấp nóng rực của cô trêu chọc, kiên nhẫn mất hết, đẩy cô ngồi lại vị trí, “Em ngồi ngay ngắn lại cho anh!"
Có lẽ là giọng nói quá mức nghiêm khắc, thân thể Tống An Cửu rung rẩy lại không dám động.
Nhìn bộ dáng sợ hãi đến mức co rúm lại của cô, Phó Thần Thương lập tức đau lòng, hối hận vừa rồi giọng điệu nặng như vậy, một tay sờ sờ đầu cô giống như muốn trấn an.
Mới vừa rồi còn sinh long hoạt hổ, lúc này lai híc híc cái mũi, sau đó “xoạch xoạch” bắt đầu rơi nước mắt, khóc đến bả vai co lại.
Trong lòng Phó Thần Thương giống như bị côn trùng gặm cắn, vừa ngứa vừa đau lại gãi không đến.
Rốt cuộc lái xe về đến nhà, Phó Thần Thương đỡ cô đến phòng vệ sinh nôn một lần, sau đó ôm cô đến trên giường, chuẩn bị nấu canh giải rượu cho cô. Kết quả lại không thể đi được, vừa đi được một bước lại bị một bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy góc áo.
Phó Thần Thương hung ác quyết tâm kéo tay của cô ra đi đến phòng bếp.
Chờ nấu xong canh giải rượu trở lại, nha đầu kia đã nằm lỳ ở trên giường khóc ướt hơn nửa cái gối.
Phó Thần Thương bất đắc dĩ thở dài một tiếng nâng Tống An Cửu dậy ôm đến trong ngực, sau đó đút canh giải rượu cho cô.
Tống An Cửu lúc đầu không chịu hợp tác, Phó Thần Thương thấp giọng trách mắng, “Đừng lộn xộn, uống xong sẽ thoải mái!"
Tống An Cửu thấy anh tức giận mới bằng lòng uống vài ngụm, bởi vì vội vàng muốn nói chuyện nên bị sặc một chút, “Khụ khụ, Phó Thần Thương, anh đừng không cần em......"
"Anh không có không cần em."
"Em không ngoan cũng không thể không cần em, không tốt cũng không thể không cần em......"
"Được." Phó Thần Thương hoàn toàn theo cô, nhẫn nại dụ dỗ.
"Phó Thần Thương em uống rượu......"
"Ừ."
"Anh không cần phạt tiền em có được hay không? Có được hay không?"
"......" Phó Thần Thương cũng hoài nghi cô có phải thật sự uống say hay không. Lúc này còn nhớ rõ chuyện này. Nhưng mà cô uống rượu say còn biết sợ coi như là chuyện tốt. “Được, lần này sẽ không phạt em, nhưng mà em nói anh nghe, vì sao em lại uống rượu?”
Tống An Cửu uống say hoàn toàn không có tâm lý phòng bị, trực tiếp nói sự thật cho anh biết. “Em thất tình......"
Giờ phút này sắc mặt Phó Thần Thương thật sự là khó có thể dùng ngôn ngữ hình dung, "Thất tình?"
Trên thế giới này trừ anh ra, chẳng lẽ còn có người đàn ông khác có thể để cho cô thất tình?
Tống An Cửu khụt khịt cái mũi, "Cảnh Hi...... Có bạn gái...... Ông xã, em thật là khổ sở......"
Khó trách lúc trước Phó Hoa Sanh nói cô thất tình nổi điên tự mình uống rượu.
Cõi đời này sẽ có người cùng ông xã mình kể khổ rằng đối tượng thầm mến có bạn gái, cho nên mình rất khổ sở, còn vì người này uống đến say mèm chỉ sợ cũng chỉ có đóa hoa tuyệt thế Tống An Cửu thôi.
Phó Thần Thương thật là bội phục bản thân giờ phút này lại còn có thể nhịn được không cắt đứt cái cổ nhỏ của cô.
Thời điểm anh thức trắng đêm ở bệnh viện chăm sóc Tô Hội Lê cô không muốn chết muốn sống, thời điểm anh sập cửa bỏ nhà đi muốn tìm phụ nữ cô không uống rượu mua say, lại bởi vì Phó Cảnh Hi có bạn gái mà khổ sở thành như vậy......
Liều mạng một đêm, cô lại còn dám trực tiếp cùng anh kể khổ......
Tống An Cửu, em thật sự là chán sống!
Người trong cuộc hoàn toàn không nhận thấy được nguy cơ, còn tìm chết, có chút hơi sức liền chạy đi bứt cúc áo của anh, giống như có thù oán với chúng.
Phó Thần Thương không chút lưu tình bắt lấy tay của cô không cho đụng, “Nơi nào dưỡng thành thói quen xấu, uống rượu say liền cởi quần áo đàn ông?”
Nha đầu chết tiệt này thẳng đến ngày đó anh đụng cô vẫn là lần đầu tiên quả thực chính là kỳ tích.
Tống An Cửu mơ mơ màng màng đã không có cách nào trả lời câu hỏi của anh, chỉ là dựa vào bản năng làm việc. Tay bị bắt lại cứ tiếp tục dính lên, kiên trì không ngừng cuối cùng hàng cúc áo cũng bị cô cởi ra một cái, vì vậy tinh thần tăng lên tiếp tục.....
Phó Thần Thương cũng không định ngăn cản cô, để cho cô cởi. Anh ngược lại muốn nhìn cô có dám làm đến bước kia hay không!
Tống An Cửu cuối cùng cũng cởi hết tất cả cúc áo của anh ra, kéo một cái, sau đó liền ngây ngốc nhìn. Tiếp theo, cô sờ đến đầu giường mở đèn bàn lên, trong khoảng thời gian ngắn ánh sáng sáng rõ, dáng người hoàn mỹ mê người của Phó Thần Thương dưới ánh đèn càng được tôn lên rõ ràng.....
Phó Thần Thương giựt giựt khóe miệng coi như là phục cô rồi. Nha đầu này bình thường thời điểm cùng với anh đừng nói đến có bao nhiêu thẹn thùng, không tắt đèn tuyệt đối không cho anh đụng. Tắt đèn rồi cũng sẽ nhắm mắt lại, cũng không nhìn anh cái nào. Hiện tại lại dám cưỡng chế cởi quần áo của anh, còn mở đèn lên cẩn thận thưởng thức, người say quả nhiên thật can đảm!
Vừa nghĩ tới mặc kệ là người đàn ông nào, cô say rượu liền muốn cởi quần áo người ta. dd(LeQuYDOn)_ Phó Thần Thương lại tưởng tượng không biết loại chuyện này trước kia cô đã làm qua bao nhiêu lần, nhìn thấy bao nhiêu cơ thể đàn ông, lửa giận liền lập tức phá tan lý trí.
Đang ở thời điểm Phó Thần Thương không muốn tốn hơi thừa lời nuốt sống cô, lại thấy cô chậm rì rì lấy điện thoại di động ra. Sau đó, nhắm ngay anh, “tách” một tiếng, chụp xong liền cúi đầu gởi tin nhắn.
Phó Thần Thương lại gần xem, thế nhưng thấy cô gởi tin nhắn cho Lương Giai Giai......
Đây là tình huống gì vậy.....
Sau khi gởi xong, Tống An An lộ ra vẻ mặt tươi cười cực kỳ thỏa mãn như hoàn thành tâm nguyện nhiều năm, sau đó ôm điện thoại nằm xuống thở to ngủ, hoàn toàn gạt người đàn ông đã bị cô cởi sạch sẽ sang một bên.
"......"
Phó Thần Thương đã không còn tâm tư đi truy cứu hành động không thể giải thích của cô. Trong con ngươi bắn ra tia sáng nguy hiểm của loài dã thú đi săn, anh không nhanh không chậm thoát dây lưng bên hông.....
"Châm lửa liền nghĩ cứ như vậy đi ngủ hử?"
Tống An Cửu hình như dự cảm được cái gì, nhíu mày một cái, có chút lo lắng phất phất tay.
Phó Thần Thương thuận thế cầm tay của cô, mười ngón tay giao nhau đặt lên trên đỉnh đầu, lồng ngực rắng chắc màu mật ong đè lên hai ngọn núi nhỏ, “Tống An Cửu, em cho rằng đêm nay em còn có thể ngủ sao?”
Cúi đầu ngậm chặt môi của cô, kéo lấy đầu lưỡi của cô nặng nề mút, thẳng đến lưỡi của cô đều run lên, chịu không được nức nở nghẹn ngào, anh mới chuyển đến bên cổ cô gặm cắn ……
Hai bàn tay giao nhau tách ra, đổi lại một tay nắm chặt lấy hai cánh tay cô, một tay khác chạy dọc toàn thân. Cuối cùng dừng lại nơi đồi núi đôi mềm mại non nớt, cầm lấy một bên xoa bóp, ngẫu nhiên không khống chế được lực đạo để lại dấu tay thật sâu......
Lần đầu tiên dưới ánh đèn sáng tỏ nhìn thấy rõ ràng dáng vẻ của cô. Giờ phút này quần áo Tống An Cửu xốc xếch, cũng chưa cởi hết, dưới đồng phục màu xanh da trời là thân thể non nớt, trắng nõn cực kỳ hấp dẫn.....
Ánh mắt còn nhìn chưa đủ, Phó Thần Thương đã nhịn không được lấy tay đi dọc theo mỗi một tấc trên thân thể cô, khi lòng bàn tay thô ráp lướt qua điểm mềm mại trước ngực, dẫn đến cô mềm mại “ưm” một tiếng, làm cho suy nghĩ muốn chậm rãi hưởng dụng tất cả đều vứt ra sau đầu.....
Tống An Cửu theo bản năng cuộn người lại muốn tránh thoát bàn tay tà ác quấy phá cô. Vì vậy, khi đầu sỏ dời đi môi của cô thì bộ dáng vốn dĩ giống như đang ngủ đông của cô lập tức biến thành con rắn nhỏ ẩn mình không chút do dự cắn một ngụm ngón trỏ của anh, còn cắn gắt gao không tha.....
Truyện được edit và đăng trên Diễn đàn.
Phó Thần Thương bởi vì lơ là mà đột nhiên bị tập kích đau đến nhíu mày. Anh rút hơn nửa ngày mới rút ngón tay ra được, cúi đầu xem xét, một hàng dấu răng nhỏ thật sâu......
"Còn dám cắn anh......"
Phó Thần Thương mạnh mẽ tách hai chân của cô ra, sau đó đẩy về phía trước, cho đến khi động nhỏ trơn bóng tự nhiên mở ra vì anh. Cự vật cực nóng đã sớm khó có thể nhẫn nại không chút lưu tình gạt mở hoa môi đáng thương, giống như bàn ủi nóng đột nhiên bỏ vào nước lạnh, gần như có thể nghe thấy tiếng vang dễ nghe.
Tống An Cửu mẫn cảm đến toàn thân run rẩy, bởi vì khó có thể thừa nhận cự vật to lớn của anh mà trong giọng nói mang theo âm khóc: "Khó chịu...... Đi ra......"
"Không ra."
"Phó Thần Thương...... Ông xã...... Em đau...... Không cần có được hay không......"
"Chờ một chút liền hết đau." Rất dễ nhận thấy, chỉ có lúc này Tống An Cửu làm nũng là vô dụng.
Cũng may, cô còn biết gọi là ông xã, mà không phải là xưng hô lộn xộn gì. Nếu không đêm nay cũng không phải chỉ là trừng phạt nhỏ, mà là Thiên kiếp!
Tống An Cửu làm nũng không có hiệu quả liền bắt đầu không nhịn được đạp chân đá anh. Đến nước này, Phó Thần Thương nào còn nhịn được, ôm cô thật chặt, bắt lấy eo cô. Ngay từ đầu là hoàn toàn xâm nhập, sau đó lại hoàn toàn rút ra, thơi điểm sắp rời khỏi nháy mắt lại mạnh mẽ đâm vào, không chút nào cho cô cơ hội thở dốc…..
Tống An Cửu quả nhiên là một đêm không ngủ, xác thực mà nói là nửa mê nửa tỉnh, giống như con sóng chìm chìm nổi nổi.
Tác giả :
Quẫn Quẫn Hữu Yêu