Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin
Chương 183: Sinh đôi
Edit : Sóc Là Ta - diễn đàn Lê Quý Đôn
Ba chữ An Cửu mới vừa thốt ra khiến anh đang từ vẻ mặt lạnh lùng bất mãn trong nháy mắt lại thể hiện một sự ngạc nhiên khó mà tin nổi, anh không cách nào tin tưởng, vẻ mặt nghi ngờ được thay thế trên toàn gương mặt đẹp trai lẫn cương nghị của anh.
Thực ra khi An Cửu mới vừa nói ra ba chữ kia thì có chút hối hận, đặc biệt là lúc này cô nhìn thấy phản ứng của Phó Thần Thương, thì ra một khuôn mặt luôn như núi băng phủ tuyết mà lại có thể làm ra những biểu cảm sinh động như vậy, nhìn vẻ mặt như thế cũng có thể thấy được anh đang phải chịu đựng một lực xung kích lớn như thế nào.
Vào giờ phút này, Phó Thần Thương có cảm giác máu toàn thân mình như bị người ta thả một cây đuốc, đun sôi bình thường điên cuồng lăn lộn, thiêu đến cổ họng anh cũng bắt đầu phát khô. Đến nửa ngày mới tìm về được giọng nói của chính mình: "Con trai? Ai là con trai?"
An Cửu ấp úng một lúc, lại xoa xoa mi tâm, cuối cùng tùy ý nói qua loa một câu: "Chờ bác sĩ đến kiểm tra cho anh xong thì em sẽ nói cho anh biết."
Bị thương nặng như vậy, hiện tại anh lại vừa tỉnh lại, không biết thân thể có vấn đề gì hay không. Chuyện của Phạn Phạn đoán chừng đã khiến anh khiếp sợ rồi, thế nên cô cũng không dám thêm một lần kích động anh.
Vào lúc này, tất cả tâm tư trong lòng của Phó Thần Thương lại đang tập trung vào lời nói từ miệng cô, cô đang nhắc tới "con trai". Anh dễ gì chịu thả cô đi, lại ôm siết eo cô, sống chết cũng không chịu buông tay "Em mau nói cho anh biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh phải biết tất cả mọi chuyện. Con trai sao? ... Làm sao anh lại có con trai?"
Sóc Là Ta - Die#%nDan^5Le Quý Dô^*N
Đứa trẻ thứ hai này từ nơi nào đến đây? Thời gian cũng không khớp nhau là mấy.
"Mẹ à, con trai của mẹ không phải là anh trai con sao?" Phạn Phạn đứng bên cạnh nháy mắt chen vào một câu.
"Con ... Anh trai sao?" Hay là cô ấy đã sinh ra đứa trẻ đó trước khi gặp anh, nghĩ vậy Phó Thần Thương càng thêm hỗn loạn.
"Đúng đấy!" Phạn Phạn trả lời.
"Năm nay con năm tuổi, làm sao có thể có anh trai?" Lông mày Phó Thần Thương nhíu chặt giống như anh gặp phải vấn đề vướng mắc đặc biệt gì rất khó xử lý.
Phạn Phạn chính là đứa trẻ do An Cửu năm đó lúc rời đi mang thai sinh ra. Thế nhưng, đột nhiên lại xuất hiện một đứa con trai có số tuổi lớn hơn Phạn Phạn. Đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Mọi thứ quả thực hỗn loạn tưng bừng...
An Cửu thật sợ anh vì quá lúng túng nên sinh ra sai lầm, rốt cục cô cũng không thể nhịn được nữa, ánh mắt liếc nhìn anh: "Phó Thần Thương, đầu anh có bị hỏng ở đâu rồi không? Lẽ nào em không thể sinh đôi sao?"
"Mẹ thật tài giỏi nha. Con và anh trai chính là Long Phượng thai." Phạn Phạn cũng nhịn không được nói lớn.
"Long Phượng thai..." Phó Thần Thương há hốc mồm, bao nhiêu suy tính trong đầu trong nháy mắt toàn bộ bị biến mất. Khóe miệng anh chậm rãi nhếch lên làm nổi bật một bộ mặt có chút ngốc nghếch, ngẩng đầu lên, con mắt dị thường sáng sủa nhìn chằm chằm cô "Chuyện này... Như vậy... Lại là Long Phượng thai... Sao anh lại không nghĩ tới đây?..."
An Cửu ngang ngạnh kiêu ngạo lạnh lùng nhìn Phó Thần Thương, trên mặt anh lại lộ ra vẻ mặt gần như si ngốc. Mà vẻ mặt như thế lại hiện ra trên một người vốn chuẩn thông minh khiến cô cảm thấy buồn cười. Trái tim kịch liệt nhảy lên, ánh mắt cũng không khống chế được dịu dàng nhìn anh...
Cô hít sâu một hơi, vội vã dời tầm mắt đi nơi khác, vội vàng đi mời bác sĩ đến.
Thật có chút bận tâm, đầu của anh sẽ không thật sự bị va hỏng rồi chứ?
Mấy phút sau, tất cả chuyên gia đều chạy tới. Sóc Là Ta - Die#%nDan^5Le Quý Dô^*N
Các chuyên gia thay phiên hội chẩn, đầu tiên là kiểm tra mắt mũi miệng tai các loại, lại hỏi Phó Thần Thương các vấn đề có liên quan đến thân thể anh.
Tuy rằng Phó Thần Thương có hỏi có đáp, trật tự rõ ràng nhưng An Cửu phát hiện ra trong suốt toàn bộ quá trình anh đều dùng ngón tay gõ một hồi. Đây chính là biểu hiện quen thuộc của anh, một biểu hiện vô cùng thiếu kiên nhẫn.
Khi bác sĩ hỏi một vấn đề, lâu thật lâu cũng không thấy Phó Thần Thương đáp trả. Vì thế, trong không khí lúng túng đó, An Cửu đành phải ho nhẹ một tiếng nhắc nhở: "Phó Thần Thương, anh nghiêm túc trả lời vấn đề của bác sĩ đi. Anh nghĩ gì thế?"
Lúc này Phó Thần Thương mới bất đắc dĩ dời sự chú ý thả trên người của bác sĩ: "Ông vừa hỏi cái gì?"
Bác sĩ cũng tự nhiên có cảm giác tâm tình Phó Thần Thương không tốt, không hiểu khi nào mình lại trêu đến anh. Trong lòng cũng có chút nơm nớp lo sợ, cẩn thận lặp lại: "Vừa nãy tôi chỉ muốn hỏi tiên sinh Phó tỉnh lại thế nào? Là do tự mình tỉnh hay là bị bên ngoài kích thích?"
Phó Thần Thương ngớ ngẩn, vấn đề này thật sự là đang hỏi ngược lại, hẳn là do con gái mình ngồi lên bụng khiến mình tỉnh lại hay sao?
Lúc này, Phạn Phạn giơ tay nhỏ, chủ động tự thú "Bác sĩ, xin lỗi, là lỗi của cháu đã không cẩn thận ngồi trên bụng ba... có khả năng là do cháu khiến ba..."
Vẻ mặt phần nhiều là tự trách kia khiến mọi người trong phòng đều cười ra thành tiếng.
Bác sĩ sờ sờ đầu của cô bé nói: "Không cần phải tự trách mình, ba cháu có thể tỉnh lại cũng nhờ vào cháu cả. Đây là công lao to lớn của cháu."
"Có thật không?" Phạn Phạn vui vẻ không thôi.
"Vậy tình trạng của anh ấy bây giờ thế nào?" An Cửu hỏi ra vấn đề cô quan tâm nhất.
"Vừa nãy chúng tôi đã kiểm tra bước đầu và cũng tìm hiểu một chút, thân thể cũng không còn đáng lo ngại, có điều huyết áp hơi cao..."
Nghe được câu này, khóe miệng An Cửu giật giật, đột nhiên biết nhiều chuyện như vậy có thể sẽ kích động đến huyết áp cao không?
"Hiện tại cần lập tức đi kiểm tra toàn thân."
"Dĩ nhiên phải làm." An Cửu gật đầu liên tục phụ họa, nói xong cũng đi tới bên cạnh y tá cẩn thận đỡ Phó Thần Thương ngồi vào xe lăn, sau đó lại nói với anh "Vậy anh trước tiên đi theo bác sĩ làm kiểm tra, em..."
"Anh không đi." Phó Thần Thương tàn nhẫn không chờ cô nói xong cũng trực tiếp từ chối.
"Anh lại làm sao?" An Cửu lại thể hiện một mặt bất đắc dĩ.
"Không cần kiểm tra vội, trước tiên em dẫn anh đi gặp con trai." Phó Thần Thương nói ra yêu cầu của mình, vừa nãy anh nhẫn nhịn đợi lâu như vậy đã là cực hạn lằm rồi.
An Cửu cũng không biết nói gì "Cũng không vội gặp con trai đâu, chẳng lẽ con trai anh còn có thể bay hay sao? Chậm một chút cũng sẽ không biến mất."
"Ai biết có thể bay hay không..." Phó Thần Thương nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, sau đó lui một bước "Vậy em đi theo anh."
"Có nhiều bác sĩ giúp anh như vậy thì em đi theo có ích lợi gì? Em còn có rất nhiều việc cần làm." An Cửu nhẫn nại giải thích.
"Vậy thì chờ em hết bận thì anh đi."
Sự kiên trì của An Cửu rốt cục bị tan biến, cô tức giận lớn tiếng với anh: "Phó Thần Thương! Anh tưởng mình lớn lắm sao, đừng cứ không hiểu chuyện như thế. Đoàn Đoàn còn đang nằm đó vào nước biển mà anh lại còn muốn em đi cùng anh làm kiểm tra."
Phó Thần Thương nhìn cô, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng mím môi không nói một câu. Khuôn mặt nổi giận lại trầm mặc, sắc mặt trầm đến độ có thể khiến người khác sợ hãi.
Sau khi tỉnh lại phát sinh quá nhiều chuyện, đầu tiên là biết được năm đó An Cửu cũng không bỏ đi đứa bé trong bụng, hiện tại lại biết cô lại mang song thai, hạnh phúc đến mãnh liệt như vậy khiến anh mừng như điên. Thế nhưng anh lại có nhiều thấp thỏm, chăm chú ôm lấy cô cũng không thể khiến anh an lòng, huống chi vào lúc này cô lại muốn rời khỏi anh.
Anh cũng không biết mình nên làm gì để thể hiện tâm trạng của mình lúc này xoắn xuýt, thấp thỏm, thậm chí tâm tình mềm yếu ...
Bầu không khí nhất thời căng thẳng, bác sĩ và y tá cũng hai mặt nhìn nhau, tất cả đều phải dựa vào nhánh cỏ cứu mạng chính là An Cửu .
An Cửu quay một vòng tại chỗ, cuối cùng ngồi xổm xuống "A, như vậy đi, em để Phạn Phạn đi cùng anh?" Lúc này Phó Thần Thương mới nhìn cô một cái, vẻ mặt vẫn còn có chút không tình nguyện.
An Cửu vội vàng kéo Phạn Phạn đến bên cạnh anh, bàn tay nhỏ của cô bé nắm bàn tay lớn của anh "Phạn Phạn, giao ba cho con chăm sóc. Phải bắt ba nghe lời bác sĩ, ngoan ngoãn làm kiểm tra."
"Mẹ yên tâm, mọi việc cứ giao cho con." Nói xong cô bé ngẩng đầu nhỏ lên an ủi "Ba ngoan, nghe lời bác sĩ nha, nghe lời thì bệnh mới có thể mau hết..."
Phó Thần Thương nắm bàn tay nhỏ của Phạn Phạn, một hồi lâu sau, cười khổ nhăn nhăn sống mũi "Xin lỗi, vừa nãy là do tâm tình ba bất ổn. Đi thôi."
Phó Thần Thương bị đẩy ra, An Cửu đứng ở phía sau, trù trừ một lúc vẫn quyết định đuổi theo, có chút khó chịu chủ động ôm anh: "Chờ một lúc em sẽ dẫn Đoàn Đoàn tới gặp anh. Anh phải ngoan ngoãn."
Lúc này đầu của Phó Thần Thương dán vào bụng dưới của cô, tiện thể anh cũng đưa tay khoát qua eo cô vuốt ve, lại không chút biến sắc nhếch khóe môi mỏng. Trong lòng đã sớm vui vẻ vì sự nhẹ dạ của An Cửu đối với mình, trên mặt còn rụt rè nói: "Ừm."
--- ------ -------
Lúc An Cửu chạy tới chỗ Đoàn Đoàn truyền dịch thì thấy bên cạnh có rất nhiều y tá nhỏ, còn có những người bạn nhỏ quanh đó líu ra líu ríu, thỉnh thoảng còn giở trò với cậu. Thời điểm cậu bé nhìn thấy cô cũng đều sắp muốn khóc.
"Mẹ à ~ "
Đây chính là một phiền phức đáng yêu đây...
Nếu như là Phạn Phạn thì nhất định sẽ như cá gặp nước nhưng Đoàn Đoàn thì khác. Đứa nhỏ này không thích người xa lạ gần gũi mình, chỉ điểm ấy cũng đủ cho thấy cậu giống Phó Thần Thương như thế nào. Theo lễ phép lại không tiện cự tuyệt người khác, thế là không thể làm gì khác hơn là phải cố gắng nhẫn nại nhiệt tình của mọi người.
"Ôi, Đoàn Đoàn, mẹ con đã tới, một đứa bé nhỏ như thế thì làm sao lại để cậu ở lại một mình đây?"
"Đúng rồi, cậu bé cũng sắp khóc rồi."
"Con nhà cô thật hiểu chuyện, vừa nãy tôi cho cậu bé ăn kẹo, dù làm thế nào cậu bé cũng không chịu cầm nói là phải nhất định là mẹ thì mới bằng lòng ăn."
"Cảm ơn mọi người chăm sóc, vừa nãy tôi có chút việc gấp." Cả nửa ngày An Cửu mới có thể ứng phó xong sự nhiệt tình của mọi người. Sau đó cô ôm Đoàn Đoàn ngồi trên đùi mình, liếc nhìn thấy nước biển truyền cũng sắp hết "Sắp xong rồi."
Lúc này cậu bé vốn đang khóc trong lòng An Cửu mới dần thả lỏng, tay nhỏ bám trên áo quần của cô "Mẹ à, sao bây giờ mẹ mới đến?”
"A, xin lỗi bảo bối, bởi vì ba con tỉnh rồi nên mẹ đến hơi trễ một chút."
Ba chữ An Cửu mới vừa thốt ra khiến anh đang từ vẻ mặt lạnh lùng bất mãn trong nháy mắt lại thể hiện một sự ngạc nhiên khó mà tin nổi, anh không cách nào tin tưởng, vẻ mặt nghi ngờ được thay thế trên toàn gương mặt đẹp trai lẫn cương nghị của anh.
Thực ra khi An Cửu mới vừa nói ra ba chữ kia thì có chút hối hận, đặc biệt là lúc này cô nhìn thấy phản ứng của Phó Thần Thương, thì ra một khuôn mặt luôn như núi băng phủ tuyết mà lại có thể làm ra những biểu cảm sinh động như vậy, nhìn vẻ mặt như thế cũng có thể thấy được anh đang phải chịu đựng một lực xung kích lớn như thế nào.
Vào giờ phút này, Phó Thần Thương có cảm giác máu toàn thân mình như bị người ta thả một cây đuốc, đun sôi bình thường điên cuồng lăn lộn, thiêu đến cổ họng anh cũng bắt đầu phát khô. Đến nửa ngày mới tìm về được giọng nói của chính mình: "Con trai? Ai là con trai?"
An Cửu ấp úng một lúc, lại xoa xoa mi tâm, cuối cùng tùy ý nói qua loa một câu: "Chờ bác sĩ đến kiểm tra cho anh xong thì em sẽ nói cho anh biết."
Bị thương nặng như vậy, hiện tại anh lại vừa tỉnh lại, không biết thân thể có vấn đề gì hay không. Chuyện của Phạn Phạn đoán chừng đã khiến anh khiếp sợ rồi, thế nên cô cũng không dám thêm một lần kích động anh.
Vào lúc này, tất cả tâm tư trong lòng của Phó Thần Thương lại đang tập trung vào lời nói từ miệng cô, cô đang nhắc tới "con trai". Anh dễ gì chịu thả cô đi, lại ôm siết eo cô, sống chết cũng không chịu buông tay "Em mau nói cho anh biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh phải biết tất cả mọi chuyện. Con trai sao? ... Làm sao anh lại có con trai?"
Sóc Là Ta - Die#%nDan^5Le Quý Dô^*N
Đứa trẻ thứ hai này từ nơi nào đến đây? Thời gian cũng không khớp nhau là mấy.
"Mẹ à, con trai của mẹ không phải là anh trai con sao?" Phạn Phạn đứng bên cạnh nháy mắt chen vào một câu.
"Con ... Anh trai sao?" Hay là cô ấy đã sinh ra đứa trẻ đó trước khi gặp anh, nghĩ vậy Phó Thần Thương càng thêm hỗn loạn.
"Đúng đấy!" Phạn Phạn trả lời.
"Năm nay con năm tuổi, làm sao có thể có anh trai?" Lông mày Phó Thần Thương nhíu chặt giống như anh gặp phải vấn đề vướng mắc đặc biệt gì rất khó xử lý.
Phạn Phạn chính là đứa trẻ do An Cửu năm đó lúc rời đi mang thai sinh ra. Thế nhưng, đột nhiên lại xuất hiện một đứa con trai có số tuổi lớn hơn Phạn Phạn. Đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Mọi thứ quả thực hỗn loạn tưng bừng...
An Cửu thật sợ anh vì quá lúng túng nên sinh ra sai lầm, rốt cục cô cũng không thể nhịn được nữa, ánh mắt liếc nhìn anh: "Phó Thần Thương, đầu anh có bị hỏng ở đâu rồi không? Lẽ nào em không thể sinh đôi sao?"
"Mẹ thật tài giỏi nha. Con và anh trai chính là Long Phượng thai." Phạn Phạn cũng nhịn không được nói lớn.
"Long Phượng thai..." Phó Thần Thương há hốc mồm, bao nhiêu suy tính trong đầu trong nháy mắt toàn bộ bị biến mất. Khóe miệng anh chậm rãi nhếch lên làm nổi bật một bộ mặt có chút ngốc nghếch, ngẩng đầu lên, con mắt dị thường sáng sủa nhìn chằm chằm cô "Chuyện này... Như vậy... Lại là Long Phượng thai... Sao anh lại không nghĩ tới đây?..."
An Cửu ngang ngạnh kiêu ngạo lạnh lùng nhìn Phó Thần Thương, trên mặt anh lại lộ ra vẻ mặt gần như si ngốc. Mà vẻ mặt như thế lại hiện ra trên một người vốn chuẩn thông minh khiến cô cảm thấy buồn cười. Trái tim kịch liệt nhảy lên, ánh mắt cũng không khống chế được dịu dàng nhìn anh...
Cô hít sâu một hơi, vội vã dời tầm mắt đi nơi khác, vội vàng đi mời bác sĩ đến.
Thật có chút bận tâm, đầu của anh sẽ không thật sự bị va hỏng rồi chứ?
Mấy phút sau, tất cả chuyên gia đều chạy tới. Sóc Là Ta - Die#%nDan^5Le Quý Dô^*N
Các chuyên gia thay phiên hội chẩn, đầu tiên là kiểm tra mắt mũi miệng tai các loại, lại hỏi Phó Thần Thương các vấn đề có liên quan đến thân thể anh.
Tuy rằng Phó Thần Thương có hỏi có đáp, trật tự rõ ràng nhưng An Cửu phát hiện ra trong suốt toàn bộ quá trình anh đều dùng ngón tay gõ một hồi. Đây chính là biểu hiện quen thuộc của anh, một biểu hiện vô cùng thiếu kiên nhẫn.
Khi bác sĩ hỏi một vấn đề, lâu thật lâu cũng không thấy Phó Thần Thương đáp trả. Vì thế, trong không khí lúng túng đó, An Cửu đành phải ho nhẹ một tiếng nhắc nhở: "Phó Thần Thương, anh nghiêm túc trả lời vấn đề của bác sĩ đi. Anh nghĩ gì thế?"
Lúc này Phó Thần Thương mới bất đắc dĩ dời sự chú ý thả trên người của bác sĩ: "Ông vừa hỏi cái gì?"
Bác sĩ cũng tự nhiên có cảm giác tâm tình Phó Thần Thương không tốt, không hiểu khi nào mình lại trêu đến anh. Trong lòng cũng có chút nơm nớp lo sợ, cẩn thận lặp lại: "Vừa nãy tôi chỉ muốn hỏi tiên sinh Phó tỉnh lại thế nào? Là do tự mình tỉnh hay là bị bên ngoài kích thích?"
Phó Thần Thương ngớ ngẩn, vấn đề này thật sự là đang hỏi ngược lại, hẳn là do con gái mình ngồi lên bụng khiến mình tỉnh lại hay sao?
Lúc này, Phạn Phạn giơ tay nhỏ, chủ động tự thú "Bác sĩ, xin lỗi, là lỗi của cháu đã không cẩn thận ngồi trên bụng ba... có khả năng là do cháu khiến ba..."
Vẻ mặt phần nhiều là tự trách kia khiến mọi người trong phòng đều cười ra thành tiếng.
Bác sĩ sờ sờ đầu của cô bé nói: "Không cần phải tự trách mình, ba cháu có thể tỉnh lại cũng nhờ vào cháu cả. Đây là công lao to lớn của cháu."
"Có thật không?" Phạn Phạn vui vẻ không thôi.
"Vậy tình trạng của anh ấy bây giờ thế nào?" An Cửu hỏi ra vấn đề cô quan tâm nhất.
"Vừa nãy chúng tôi đã kiểm tra bước đầu và cũng tìm hiểu một chút, thân thể cũng không còn đáng lo ngại, có điều huyết áp hơi cao..."
Nghe được câu này, khóe miệng An Cửu giật giật, đột nhiên biết nhiều chuyện như vậy có thể sẽ kích động đến huyết áp cao không?
"Hiện tại cần lập tức đi kiểm tra toàn thân."
"Dĩ nhiên phải làm." An Cửu gật đầu liên tục phụ họa, nói xong cũng đi tới bên cạnh y tá cẩn thận đỡ Phó Thần Thương ngồi vào xe lăn, sau đó lại nói với anh "Vậy anh trước tiên đi theo bác sĩ làm kiểm tra, em..."
"Anh không đi." Phó Thần Thương tàn nhẫn không chờ cô nói xong cũng trực tiếp từ chối.
"Anh lại làm sao?" An Cửu lại thể hiện một mặt bất đắc dĩ.
"Không cần kiểm tra vội, trước tiên em dẫn anh đi gặp con trai." Phó Thần Thương nói ra yêu cầu của mình, vừa nãy anh nhẫn nhịn đợi lâu như vậy đã là cực hạn lằm rồi.
An Cửu cũng không biết nói gì "Cũng không vội gặp con trai đâu, chẳng lẽ con trai anh còn có thể bay hay sao? Chậm một chút cũng sẽ không biến mất."
"Ai biết có thể bay hay không..." Phó Thần Thương nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, sau đó lui một bước "Vậy em đi theo anh."
"Có nhiều bác sĩ giúp anh như vậy thì em đi theo có ích lợi gì? Em còn có rất nhiều việc cần làm." An Cửu nhẫn nại giải thích.
"Vậy thì chờ em hết bận thì anh đi."
Sự kiên trì của An Cửu rốt cục bị tan biến, cô tức giận lớn tiếng với anh: "Phó Thần Thương! Anh tưởng mình lớn lắm sao, đừng cứ không hiểu chuyện như thế. Đoàn Đoàn còn đang nằm đó vào nước biển mà anh lại còn muốn em đi cùng anh làm kiểm tra."
Phó Thần Thương nhìn cô, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng mím môi không nói một câu. Khuôn mặt nổi giận lại trầm mặc, sắc mặt trầm đến độ có thể khiến người khác sợ hãi.
Sau khi tỉnh lại phát sinh quá nhiều chuyện, đầu tiên là biết được năm đó An Cửu cũng không bỏ đi đứa bé trong bụng, hiện tại lại biết cô lại mang song thai, hạnh phúc đến mãnh liệt như vậy khiến anh mừng như điên. Thế nhưng anh lại có nhiều thấp thỏm, chăm chú ôm lấy cô cũng không thể khiến anh an lòng, huống chi vào lúc này cô lại muốn rời khỏi anh.
Anh cũng không biết mình nên làm gì để thể hiện tâm trạng của mình lúc này xoắn xuýt, thấp thỏm, thậm chí tâm tình mềm yếu ...
Bầu không khí nhất thời căng thẳng, bác sĩ và y tá cũng hai mặt nhìn nhau, tất cả đều phải dựa vào nhánh cỏ cứu mạng chính là An Cửu .
An Cửu quay một vòng tại chỗ, cuối cùng ngồi xổm xuống "A, như vậy đi, em để Phạn Phạn đi cùng anh?" Lúc này Phó Thần Thương mới nhìn cô một cái, vẻ mặt vẫn còn có chút không tình nguyện.
An Cửu vội vàng kéo Phạn Phạn đến bên cạnh anh, bàn tay nhỏ của cô bé nắm bàn tay lớn của anh "Phạn Phạn, giao ba cho con chăm sóc. Phải bắt ba nghe lời bác sĩ, ngoan ngoãn làm kiểm tra."
"Mẹ yên tâm, mọi việc cứ giao cho con." Nói xong cô bé ngẩng đầu nhỏ lên an ủi "Ba ngoan, nghe lời bác sĩ nha, nghe lời thì bệnh mới có thể mau hết..."
Phó Thần Thương nắm bàn tay nhỏ của Phạn Phạn, một hồi lâu sau, cười khổ nhăn nhăn sống mũi "Xin lỗi, vừa nãy là do tâm tình ba bất ổn. Đi thôi."
Phó Thần Thương bị đẩy ra, An Cửu đứng ở phía sau, trù trừ một lúc vẫn quyết định đuổi theo, có chút khó chịu chủ động ôm anh: "Chờ một lúc em sẽ dẫn Đoàn Đoàn tới gặp anh. Anh phải ngoan ngoãn."
Lúc này đầu của Phó Thần Thương dán vào bụng dưới của cô, tiện thể anh cũng đưa tay khoát qua eo cô vuốt ve, lại không chút biến sắc nhếch khóe môi mỏng. Trong lòng đã sớm vui vẻ vì sự nhẹ dạ của An Cửu đối với mình, trên mặt còn rụt rè nói: "Ừm."
--- ------ -------
Lúc An Cửu chạy tới chỗ Đoàn Đoàn truyền dịch thì thấy bên cạnh có rất nhiều y tá nhỏ, còn có những người bạn nhỏ quanh đó líu ra líu ríu, thỉnh thoảng còn giở trò với cậu. Thời điểm cậu bé nhìn thấy cô cũng đều sắp muốn khóc.
"Mẹ à ~ "
Đây chính là một phiền phức đáng yêu đây...
Nếu như là Phạn Phạn thì nhất định sẽ như cá gặp nước nhưng Đoàn Đoàn thì khác. Đứa nhỏ này không thích người xa lạ gần gũi mình, chỉ điểm ấy cũng đủ cho thấy cậu giống Phó Thần Thương như thế nào. Theo lễ phép lại không tiện cự tuyệt người khác, thế là không thể làm gì khác hơn là phải cố gắng nhẫn nại nhiệt tình của mọi người.
"Ôi, Đoàn Đoàn, mẹ con đã tới, một đứa bé nhỏ như thế thì làm sao lại để cậu ở lại một mình đây?"
"Đúng rồi, cậu bé cũng sắp khóc rồi."
"Con nhà cô thật hiểu chuyện, vừa nãy tôi cho cậu bé ăn kẹo, dù làm thế nào cậu bé cũng không chịu cầm nói là phải nhất định là mẹ thì mới bằng lòng ăn."
"Cảm ơn mọi người chăm sóc, vừa nãy tôi có chút việc gấp." Cả nửa ngày An Cửu mới có thể ứng phó xong sự nhiệt tình của mọi người. Sau đó cô ôm Đoàn Đoàn ngồi trên đùi mình, liếc nhìn thấy nước biển truyền cũng sắp hết "Sắp xong rồi."
Lúc này cậu bé vốn đang khóc trong lòng An Cửu mới dần thả lỏng, tay nhỏ bám trên áo quần của cô "Mẹ à, sao bây giờ mẹ mới đến?”
"A, xin lỗi bảo bối, bởi vì ba con tỉnh rồi nên mẹ đến hơi trễ một chút."
Tác giả :
Quẫn Quẫn Hữu Yêu