Ông Xã Anh Là Ai
Chương 50
Chương 49
Một đêm trôi qua.
Gió tan mây tàn.
Ban mau màu xanh nhạt trên đảo xuyên qua rèm cửa trắng ngà, dịu dàng chiếu lên chiếc giường lớn phủ lụa trong ngôi nhà gỗ nhỏ. Có một người lười nhác còn vùi mình trong đống chăn nệm, mái tóc dài xõa tung, lưng trần như ngọc. Sóng biển ngoài cửa sổ đang vỗ vào đá, gió biển mằn mặn như lớp tơ lụa mềm mại, nhẹ nhàng ve vuốt bờ vai trần của cô…
“Hơ…”, mỹ nhân say ngủ uể oải vươn mình, tỉnh lại sau giấc ngủ ngon.
Dụi dụi mắt rồi tỉnh táo lại, nhận ra cô không ngủ trên chiếc giường nhỏ trong phòng mình.
Ngước lên như phát hiện ra gì đó, cơ thể hơi đau nhức, và cả cảnh quấn quýt âu yếm tối qua lại xuất hiện. Ôi trời, Thiên Thụ che mặt, suýt thì biến thành quả táo chín, gần như xấu hổ trốn vào trong chăn, lại phát hiện ra trọng lượng từ người đàn ông của cô ngay bên cạnh đã biến mất, cô không kìm được quay sang nhìn, hóa ra bên đó đã trống vắng tự bao giờ.
Viên Dã không ở đây?
Ngượng ngùng và xấu hổ đã giảm bớt vì anh đã đi, cô tìm thấy quần áo mới ở đầu giường, vội vàng mặc vào.
Nhưng chuyện gì thế này, tay cô thì hơi run, chân cũng cảm thấy nhức nhối không có sức lực, ngay cả giữa hai chân cũng có cảm giác kỳ quặc, không lẽ đó chính là như người ta nói – cái gì đó quá độ?
Thiên Thụ muốn tát mình một cái, cô suy nghĩ bậy bạ quá!
Mặc quần áo xong, Thiên Thụ đẩy cửa ra khỏi căn nhà gỗ. Bên ngoài là hành lang uốn lượn theo đường bờ biển làm bằng gỗ, ban mai sương mù còn mờ ảo, trên bờ biển mặt trời vừa ló dạng, tỏa ánh nắng vàng rực rỡ.
Quản lý Lâm và hai vị đồng nghiệp đang thưởng thức cảnh mặt trời mọc, thấy Thiên Thụ bước ra thì quản lý Lâm cười chào, “Phu nhân tổng giám đốc, chào buổi sáng.”
Phu nhân… tổng giám đốc…
Thiên Thụ bỗng thấy mặt đỏ bừng.
Tuy cô và Viên Dã đã là vợ chồng từ lâu, nhưng dưới ánh mắt nhiệt tình của mọi người, cô vẫn cảm thấy người ta chắc chắn đã biết tối qua xảy ra chuyện gì rồi.
Cô bối rối tới mức muốn khoét lỗ nhảy xuống biển cho xong, biến thành con gái của biển bay theo gió điiiiii… A men!!!
“Chào… buổi sáng…”, Thiên Thụ cắn môi ngượng ngùng đáp lại.
Quản lý Lâm cười tươi, nhìn cô, “Phu nhân muốn tìm tổng giám đốc phải không? Anh ấy đang ở trong gian bếp phía ngoài cùng.”
Nhà bếp?!
Thiên Thụ thắc mắc mở to mắt. “Anh ấy đến đó làm gì?”
Quản lý Lâm chớp mắt đùa. “Đương nhiên là làm bữa sáng tình yêu rồi.”
“No, no”, một vị quản lý cao cấp bên cạnh tiếp lời. “Thực ra tổng giám đốc cảm thấy phu nhân quá vất vả, nấu chút bữa sáng dinh dưỡng, bồi bổ đó mà!”
Quá, vất vả! Bồi… bổ!!!
Từ đó khiến Thiên Thụ xấu hổ muốn chui xuống lỗ cho rồi, mặt đỏ bừng bừng như tôm luộc, cô liền quay lưng bỏ chạy. “Tôi… Tôi đi giúp anh ấy!”
“Toi rồi, anh đắc tội với phu nhân rồi, lát nữa tổng giám đốc sẽ trừ tiền thưởng!”
“Không dám, tổng giám đốc hôm nay đang vui vẻ dịu dàng lắm, gió xuân phơi phới kia kìa!”
“Ồ ha ha ha!”
Tiếng cười của ba người vang lên sau lưng Thiên Thụ.
Phu nhân tổng giám đốc nào đó đã thẹn như quả táo chín, bị cấp dưới của anh đùa cợt thật đỏ mặt mà! Nhưng sao anh lại chạy vào nhà bếp nhỉ? Lúc ở nhà, anh chưa từng vào nhà bếp, trừ lần đó, bắt nạt cô trong nhà bếp… Mặt Thiên Thụ lại đỏ nữa.
Thiên Thụ men theo hành lang gỗ quanh co, cuối cùng đẩy cánh cửa gỗ nhà bếp ra.
Trong đó, lập tức tỏa ra một mùi thơm thức ăn dịu dàng.
Trong tô sứ màu trắng là cháo trắng, trong nồi có viền hoa là hai quả trứng rất đẹp, mùi sữa thơm phức lan tỏa, bánh mì lên men trông mềm mại ngon lành. Thịt xông khói cắt lát mỏng được rưới một lớp mayonnaise, mấy bạn tôm luộc nằm cùng hành lá xanh mướt, trông đẹp tuyệt vời. Mấy viên bánh bao sữa nho nhỏ, vài miếng bánh mì cắt lát, trên bàn ăn nhỏ nhắn đã bày đầy bát đĩa, hương thơm mê hoặc.
Thiên Thụ đói tới nỗi sắp chảy cả nước miếng.
“Vận động” cả đêm khiến cô đói tới mức ngực sắp dán vào lưng, nhưng đây là lúc cấp bách, trong khách sạn cũng không có nhiều đầu bếp và nhân viên phục vụ, cô cũng không nỡ nửa đêm nửa hôm lại gọi “phục vụ thức ăn”. Nhưng vừa sáng sớm đã thấy một bàn điểm tâm phong phú thế này, đúng là đang thử thách khả năng kiềm chế của cô, thử thách con sâu đang gào thét trong bụng cô!
“Muốn ăn thì vào đây”, ai đó đang đứng bên bệ đá, đang cắt gì đó. Thế mà đầu không ngẩng lên lại biết cô đang đứng bên ngoài.
Thiên Thụ nuốt nước bọt, tỏ vẻ thắc mắc, “Sao anh biết là em?”
Ai đó đang thái rau thì ngừng lại, khóe môi cong lên. “Anh ngửi thấy… mùi hương của em.”
A… Thiên Thụ thấy hàng lông mày giật giật.
Đừng nói mờ ám thế được không? Hại cô lại nhớ tới cuộc “đại chiến” tối qua, anh đã thưởng thức hết sạch mùi vị của cô rồi, cho dù không nên ấy ấy thì tất cả cũng đã… ấy ấy rồi.
Thiên Thụ mặt đỏ bừng bừng lập tức chuyển chủ đề. “Ưm… Cái đó… Sao em không biết anh biết nấu ăn nhỉ? Ở nhà anh chưa từng nấu, mà lại muốn nhìn em nấu tệ hại chứ.”
Ai đó kẹp ớt xanh vào bánh mì, thêm một ít tương cà chua rồi hơi quay đầu lại. Tuy anh mặc đồ thường, rửa tay làm thức ăn, nhưng lại đẹp như tranh, nụ cười tỏa nắng.
“Anh chỉ nấu cho người phụ nữ anh yêu.”
Người phụ nữ… anh yêu…
Người phụ nữ được yêu lập tức đỏ mặt.
“Thế… Thế ạ? Lẽ nào trước kia anh đều lừa em… Ha ha… Em còn tưởng người đàn ông như anh mãi mãi không biết vào bếp chứ… Ha ha…”, cô nàng ngốc nghếch kia chỉ muốn gạt bỏ sự ngai ngùng.
“Tại sao mãi mãi không vào?”, anh đặt đĩa lên bàn ăn, bước đến trước mặt cô, “Thực ra trong nhà bếp không chỉ là nấu ăn, còn có rất nhiều công dụng khác, lần trước chúng ta chẳng đã thử rồi sao? Em có muốn… lại lần nữa… ở đây không?”
Á… Thiên Thụ lập tức che mặt, suýt thì chui xuống gầm bàn.
Anh anh anh… sao lại như thế! Người ta xưa kia cứ ngỡ anh lạnh như băng tuyết, là tổng giám đốc cao vời, sao sau khi ăn sạch sẽ người ta cũng biến thành háo sắc thế này? Ánh mắt nhìn cô, cổ áo hé mở, gần như có thể trông thấy xương quai xanh của anh, và trên ngực anh, những dấu hôn và dấu răng mờ mờ…
Mẹ ơi… Tối qua lẽ nào cô lại bạo lực đến thế?
“Em em em… đói chết rồi đây!”
Thiên Thụ không dám nhìn lén nữa, kêu lên một tiếng rồi lao bổ vào bàn ăn thơm phức.
Viên Dã nhìn gương mặt từ tối đến giờ cứ đỏ bừng của cô, nụ cười lại nở ra trên môi anh, anh cười tủm tỉm.
©STENT
Trêu chọc cô xưa nay lúc nào cũng thú vị. Nhìn cô như con tôm luộc như vậy, nhưng tối qua lại dịu dàng nằm dưới thân anh… Trong lòng anh bỗng tràn ngập cảm giác thỏa mãn chưa từng có, còn vui hơn chuyện anh nuốt trọn công ty đối thủ ở nước T vậy. Cô chính là món quà vô giá mà ông trời đã ban tặng cho anh.
Vì “vận động” cả đêm nên đói meo, Thiên Thụ lao đến bàn ăn đã nhồm nhoàm rất mất hình tượng, vừa ăn vừa giơ ngón cái lên khen tặng anh.
Thức ăn mà đàn ông nấu thực sự quá ngon, không chỉ cao hơn cô một trăm lần! Cô vừa ăn ngon lành vừa quyết định trong lòng, đợi về nhà rồi nhất định phải bắt anh nấu cơm hàng ngày cho cô ăn! Cho dù cô phải trả giá “gì gì” đi chăng nữa cũng được! Nhưng… đừng quá kịch liệt nhé!!!
Viên Dã nhìn cô ăn uống hùng hổ thì không kìm được cười.
Thiên Thụ vừa ăn vừa hỏi, “Đúng rồi, hành lý lúc em lên máy bay không biết còn không? Mẹ em hôm đó cứ bắt em phải mang một hộp cơm cho anh, bà nói đã đặc biệt chuẩn bị món cơm bình an, bảo chúng ta nhất định phải ăn!”
Viên Dã lấy ra một hộp cơm từ tủ lạnh. “Còn đây, nhưng anh chưa mở ra!”
“Chắc còn ăn được nhỉ? Cơm nắm mẹ em nấu ngon cực kỳ, lúc nhỏ khi em đi học đều cầm theo bốn, năm nắm trên đường vừa đi vừa ăn…”, Thiên Thụ mở hộp cơm.
Tuy hộp cơm đã cùng cô trải qua trăm ngàn khó nhọc, nhưng được anh giữ kỹ trong tủ lạnh nên vẫn chưa hư hỏng gì.
Thiên Thụ lấy ra một nắm cơm, há miệng cắn lấy. “Anh có muốn thử không, ngon thật đó, có trộn mè và thịt nữa, siêu ngon luôn.”
Viên Dã thấy cô ăn cơm lạnh thì vội hỏi, “Anh hâm lại giúp em nhé? Ăn lạnh sẽ đau dạ dày đấy.”
“Không sao không sao, xưa nay em vẫn ăn thế, ăn lạnh càng ngon mà.” Thiên Thụ mặc kệ, ăn ngon lành. Cô đói tới độ bất chấp mọi thứ, bây giờ cho dù có cho cô cả con bò thì cô cũng sẽ tiêu diệt sạch sẽ.
Viên Dã thấy cô như vậy thì mỉm cười lắc đầu, nhưng vẫn ân cần lấy hộp cơm lại, chuẩn bị cho vào lò vi sóng để hâm nóng lại cho cô.
Hai người đang ăn thì điện thoại reo vang, Thiên Thụ vừa ngậm trứng gà vừa nghe máy. “Alô, mẹ ạ? Tiểu Vi? San San? Ồ ồ con rất ổn, bọn con đều khỏe!”
“Thiên Thụ, hai người ổn thật không? Không sao chứ? Bình an hả? Bên này mọi người nghe San San bảo là người ta nói hai người đã được chuyển tới nơi an toàn rồi, sẽ nhanh quay về thôi, đúng không?”, Tiểu Vi cuống quýt hỏi.
“Ừ đúng thế, bọn này đang đợi máy bay, sẽ nhanh quay về thôi”, Thiên Thụ vẫn đang ăn.
“Thực ra hôm qua mọi người đã biết hai người gặp nhau rồi, bình an rồi, ở cạnh rồi”, San San giật máy, “Nhưng bọn này rất chu đáo, không gọi điện cho hai người. Thiên Thụ có cảm kích không? Lúc về nhớ mời bọn này ăn cơm nhé! Còn nữa, kích thích chứ?”
Phụt…
Thiên Thụ tí nữa thì phun ra.
Cái cô Quan Nguyệt San này, chỉ cần mở miệng là bậy bạ! Nhưng… chết tiệt, bị đoán trúng rồi!
San San ở bên kia như nhìn thấy vẻ mặt cô, hưng phấn tới nỗi muốn chống nạnh ngửa mặt lên trời cười to. “Ôi ha ha! Hai người thừa nhận đi, về thì nhớ khai báo, hai người không qua nổi con mắt phép thuật của tôi đâu! Ha ha ha ha!”
Thiên Thụ suýt ngã lăn ra đất.
Cuối cùng bà Hạ đã giật được máy. “Thiên Thụ, cơm mẹ làm cho con không hỏng chứ? Con có cho Viên Dã ăn không?”
“Mẹ!”, Thiên Thụ vẫn đang chiến đấu với trứng gà trong miệng. “Mẹ hơi bị quá đáng nhé, con gái mẹ gặp tai nạn máy bay mà mẹ chỉ quan tâm cơm hộp thôi á? Hai mươi tám năm trước mẹ sinh ra con hay là sinh ra hộp cơm đấy?”
“Bớt nói nhảm đi, con bé chết tiệt”, bà Hạ mắng, “Mẹ là tốt cho hai đứa thôi. Được, mẹ chỉ nói một lần, con nghe cho rõ đây. Hộp cơm đó thực ra mẹ đã cho thêm một thứ, mà thứ thuốc đó rất mạnh, bảo đảm có thể khiến Tiểu Dã… ưm ưm ưm ưm… bảo đảm có thể làm con… a a a a… Hiểu chưa hả? Con gái? Nên nhất định phải cho nó ăn nghe chưa, mẹ đợi bế cháu ngoại đó! Bye bye!”
Bà Hạ nói một thôi một hồi rồi cúp máy “rụp” một tiếng.
Thiên Thụ cầm điện thoại, có vẻ không hiểu, chớp chớp mắt.
Mẹ nói gì nhỉ? Trong cơm có cho thuốc? Thuốc rất mạnh? Làm anh ưm ưm ưm ưm? Làm cô a a a a? Thuốc chữa táo bón hả? Nhưng táo bón và cháu nội thì liên quan gì…
Thiên Thụ rất thắc mắc.
Nhưng bỗng nhiên cô cảm thấy trong cơ thể có sự thay đổi kỳ quặc. Hình như chỗ nào đó nóng nóng, khó chịu, từ trái tim cứ bùng nổ ra, khiến toàn thân cô trở nên mềm nhũn, ẩm ướt, thậm chí có cảm giác tê dại, giống cảm giác hôm qua ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua vậy…
Thiên Thụ bỗng mở to mắt!
Mẹ chắc không phải…
Viên Dã ngồi đối diện cô đột ngột đứng dậy.
“Anh ăn no rồi, còn có việc đây, tạm biệt”, ai kia đương nhiên đã nghe thấy những lời đó, lập tức quay người bỏ chạy.
Thiên Thụ theo phản xạ chộp lấy anh.
“Này, không cần thế mà!”
“Không cần? Anh biết em không cần”, mắt anh đảo đảo, ra sức nén cười.
“Không phải… Không phải thế… Người ta…”, Thiên Thụ kéo gấu áo Viên Dã.
Huhuhu… sao lại thế này? Cơ thể người ta càng lúc càng nóng, càng lúc càng nhũn, càng lúc càng tê… Thái hậu mẹ ơi, mẹ mẹ mẹ… sao mẹ lại làm chuyện này, mẹ muốn hại con gái mẹ bất nhân bất nghĩa bất đạo đức bất XX sao!!! A a… khó chịu quá… muốn… muốn ôm anh quá… Cơ thể cô nóng quá, tay anh nhất định rất mát…
“Hóa ra không phải em không cần…”, Viên Dã nhướng mày.
Hạ Thiên Thụ mặt đỏ bừng bừng gật đầu.
“Nhưng lúc nãy khi em vào, rõ ràng em nói là không cần”, tổng giám đốc Viên xấu xa nói thế rồi quay lưng bỏ đi. “Hôm nay anh còn có nhiều việc phải làm, Hạ tiểu thư, em tự nghĩ cách đi nhé.”
“A a a, đừng đi mà! Viên… tổng giám đốc Viên… Viên… Viên Dã… Tiểu Dã…”, cô kéo gấu áo anh, xấu hổ tới mức muốn chôn quách mình đi rồi. Nhưng làm sao đây, cô khó chịu quá, khó chịu quá… Mẹ… thà hồi đó mẹ sinh ra hộp cơm còn hơn!!!
Viên Dã bị cô nàng nắm níu gấu áo thì cười muốn bị chuột rút rồi. Mẹ vợ đại nhân của anh thực sự là quá giỏi.
“Darling[1]…”, ai kia đã áp lồng ngực nóng hổi của mình vào lưng anh.
[1] Anh yêu.
Tổng giám đốc Viên cười gian xảo kia cuối cùng quay lại, bế cơ thể mềm nhũn của cô lên, đặt lên bệ đá. “Cô bé, lần sau nhớ lấy, đừng bao giờ nói ‘không cần’ nữa!”
“A…”
Trong nhà bếp nhỏ, vẳng đến tiếng kêu hãi hùng.
Một đêm trôi qua.
Gió tan mây tàn.
Ban mau màu xanh nhạt trên đảo xuyên qua rèm cửa trắng ngà, dịu dàng chiếu lên chiếc giường lớn phủ lụa trong ngôi nhà gỗ nhỏ. Có một người lười nhác còn vùi mình trong đống chăn nệm, mái tóc dài xõa tung, lưng trần như ngọc. Sóng biển ngoài cửa sổ đang vỗ vào đá, gió biển mằn mặn như lớp tơ lụa mềm mại, nhẹ nhàng ve vuốt bờ vai trần của cô…
“Hơ…”, mỹ nhân say ngủ uể oải vươn mình, tỉnh lại sau giấc ngủ ngon.
Dụi dụi mắt rồi tỉnh táo lại, nhận ra cô không ngủ trên chiếc giường nhỏ trong phòng mình.
Ngước lên như phát hiện ra gì đó, cơ thể hơi đau nhức, và cả cảnh quấn quýt âu yếm tối qua lại xuất hiện. Ôi trời, Thiên Thụ che mặt, suýt thì biến thành quả táo chín, gần như xấu hổ trốn vào trong chăn, lại phát hiện ra trọng lượng từ người đàn ông của cô ngay bên cạnh đã biến mất, cô không kìm được quay sang nhìn, hóa ra bên đó đã trống vắng tự bao giờ.
Viên Dã không ở đây?
Ngượng ngùng và xấu hổ đã giảm bớt vì anh đã đi, cô tìm thấy quần áo mới ở đầu giường, vội vàng mặc vào.
Nhưng chuyện gì thế này, tay cô thì hơi run, chân cũng cảm thấy nhức nhối không có sức lực, ngay cả giữa hai chân cũng có cảm giác kỳ quặc, không lẽ đó chính là như người ta nói – cái gì đó quá độ?
Thiên Thụ muốn tát mình một cái, cô suy nghĩ bậy bạ quá!
Mặc quần áo xong, Thiên Thụ đẩy cửa ra khỏi căn nhà gỗ. Bên ngoài là hành lang uốn lượn theo đường bờ biển làm bằng gỗ, ban mai sương mù còn mờ ảo, trên bờ biển mặt trời vừa ló dạng, tỏa ánh nắng vàng rực rỡ.
Quản lý Lâm và hai vị đồng nghiệp đang thưởng thức cảnh mặt trời mọc, thấy Thiên Thụ bước ra thì quản lý Lâm cười chào, “Phu nhân tổng giám đốc, chào buổi sáng.”
Phu nhân… tổng giám đốc…
Thiên Thụ bỗng thấy mặt đỏ bừng.
Tuy cô và Viên Dã đã là vợ chồng từ lâu, nhưng dưới ánh mắt nhiệt tình của mọi người, cô vẫn cảm thấy người ta chắc chắn đã biết tối qua xảy ra chuyện gì rồi.
Cô bối rối tới mức muốn khoét lỗ nhảy xuống biển cho xong, biến thành con gái của biển bay theo gió điiiiii… A men!!!
“Chào… buổi sáng…”, Thiên Thụ cắn môi ngượng ngùng đáp lại.
Quản lý Lâm cười tươi, nhìn cô, “Phu nhân muốn tìm tổng giám đốc phải không? Anh ấy đang ở trong gian bếp phía ngoài cùng.”
Nhà bếp?!
Thiên Thụ thắc mắc mở to mắt. “Anh ấy đến đó làm gì?”
Quản lý Lâm chớp mắt đùa. “Đương nhiên là làm bữa sáng tình yêu rồi.”
“No, no”, một vị quản lý cao cấp bên cạnh tiếp lời. “Thực ra tổng giám đốc cảm thấy phu nhân quá vất vả, nấu chút bữa sáng dinh dưỡng, bồi bổ đó mà!”
Quá, vất vả! Bồi… bổ!!!
Từ đó khiến Thiên Thụ xấu hổ muốn chui xuống lỗ cho rồi, mặt đỏ bừng bừng như tôm luộc, cô liền quay lưng bỏ chạy. “Tôi… Tôi đi giúp anh ấy!”
“Toi rồi, anh đắc tội với phu nhân rồi, lát nữa tổng giám đốc sẽ trừ tiền thưởng!”
“Không dám, tổng giám đốc hôm nay đang vui vẻ dịu dàng lắm, gió xuân phơi phới kia kìa!”
“Ồ ha ha ha!”
Tiếng cười của ba người vang lên sau lưng Thiên Thụ.
Phu nhân tổng giám đốc nào đó đã thẹn như quả táo chín, bị cấp dưới của anh đùa cợt thật đỏ mặt mà! Nhưng sao anh lại chạy vào nhà bếp nhỉ? Lúc ở nhà, anh chưa từng vào nhà bếp, trừ lần đó, bắt nạt cô trong nhà bếp… Mặt Thiên Thụ lại đỏ nữa.
Thiên Thụ men theo hành lang gỗ quanh co, cuối cùng đẩy cánh cửa gỗ nhà bếp ra.
Trong đó, lập tức tỏa ra một mùi thơm thức ăn dịu dàng.
Trong tô sứ màu trắng là cháo trắng, trong nồi có viền hoa là hai quả trứng rất đẹp, mùi sữa thơm phức lan tỏa, bánh mì lên men trông mềm mại ngon lành. Thịt xông khói cắt lát mỏng được rưới một lớp mayonnaise, mấy bạn tôm luộc nằm cùng hành lá xanh mướt, trông đẹp tuyệt vời. Mấy viên bánh bao sữa nho nhỏ, vài miếng bánh mì cắt lát, trên bàn ăn nhỏ nhắn đã bày đầy bát đĩa, hương thơm mê hoặc.
Thiên Thụ đói tới nỗi sắp chảy cả nước miếng.
“Vận động” cả đêm khiến cô đói tới mức ngực sắp dán vào lưng, nhưng đây là lúc cấp bách, trong khách sạn cũng không có nhiều đầu bếp và nhân viên phục vụ, cô cũng không nỡ nửa đêm nửa hôm lại gọi “phục vụ thức ăn”. Nhưng vừa sáng sớm đã thấy một bàn điểm tâm phong phú thế này, đúng là đang thử thách khả năng kiềm chế của cô, thử thách con sâu đang gào thét trong bụng cô!
“Muốn ăn thì vào đây”, ai đó đang đứng bên bệ đá, đang cắt gì đó. Thế mà đầu không ngẩng lên lại biết cô đang đứng bên ngoài.
Thiên Thụ nuốt nước bọt, tỏ vẻ thắc mắc, “Sao anh biết là em?”
Ai đó đang thái rau thì ngừng lại, khóe môi cong lên. “Anh ngửi thấy… mùi hương của em.”
A… Thiên Thụ thấy hàng lông mày giật giật.
Đừng nói mờ ám thế được không? Hại cô lại nhớ tới cuộc “đại chiến” tối qua, anh đã thưởng thức hết sạch mùi vị của cô rồi, cho dù không nên ấy ấy thì tất cả cũng đã… ấy ấy rồi.
Thiên Thụ mặt đỏ bừng bừng lập tức chuyển chủ đề. “Ưm… Cái đó… Sao em không biết anh biết nấu ăn nhỉ? Ở nhà anh chưa từng nấu, mà lại muốn nhìn em nấu tệ hại chứ.”
Ai đó kẹp ớt xanh vào bánh mì, thêm một ít tương cà chua rồi hơi quay đầu lại. Tuy anh mặc đồ thường, rửa tay làm thức ăn, nhưng lại đẹp như tranh, nụ cười tỏa nắng.
“Anh chỉ nấu cho người phụ nữ anh yêu.”
Người phụ nữ… anh yêu…
Người phụ nữ được yêu lập tức đỏ mặt.
“Thế… Thế ạ? Lẽ nào trước kia anh đều lừa em… Ha ha… Em còn tưởng người đàn ông như anh mãi mãi không biết vào bếp chứ… Ha ha…”, cô nàng ngốc nghếch kia chỉ muốn gạt bỏ sự ngai ngùng.
“Tại sao mãi mãi không vào?”, anh đặt đĩa lên bàn ăn, bước đến trước mặt cô, “Thực ra trong nhà bếp không chỉ là nấu ăn, còn có rất nhiều công dụng khác, lần trước chúng ta chẳng đã thử rồi sao? Em có muốn… lại lần nữa… ở đây không?”
Á… Thiên Thụ lập tức che mặt, suýt thì chui xuống gầm bàn.
Anh anh anh… sao lại như thế! Người ta xưa kia cứ ngỡ anh lạnh như băng tuyết, là tổng giám đốc cao vời, sao sau khi ăn sạch sẽ người ta cũng biến thành háo sắc thế này? Ánh mắt nhìn cô, cổ áo hé mở, gần như có thể trông thấy xương quai xanh của anh, và trên ngực anh, những dấu hôn và dấu răng mờ mờ…
Mẹ ơi… Tối qua lẽ nào cô lại bạo lực đến thế?
“Em em em… đói chết rồi đây!”
Thiên Thụ không dám nhìn lén nữa, kêu lên một tiếng rồi lao bổ vào bàn ăn thơm phức.
Viên Dã nhìn gương mặt từ tối đến giờ cứ đỏ bừng của cô, nụ cười lại nở ra trên môi anh, anh cười tủm tỉm.
©STENT
Trêu chọc cô xưa nay lúc nào cũng thú vị. Nhìn cô như con tôm luộc như vậy, nhưng tối qua lại dịu dàng nằm dưới thân anh… Trong lòng anh bỗng tràn ngập cảm giác thỏa mãn chưa từng có, còn vui hơn chuyện anh nuốt trọn công ty đối thủ ở nước T vậy. Cô chính là món quà vô giá mà ông trời đã ban tặng cho anh.
Vì “vận động” cả đêm nên đói meo, Thiên Thụ lao đến bàn ăn đã nhồm nhoàm rất mất hình tượng, vừa ăn vừa giơ ngón cái lên khen tặng anh.
Thức ăn mà đàn ông nấu thực sự quá ngon, không chỉ cao hơn cô một trăm lần! Cô vừa ăn ngon lành vừa quyết định trong lòng, đợi về nhà rồi nhất định phải bắt anh nấu cơm hàng ngày cho cô ăn! Cho dù cô phải trả giá “gì gì” đi chăng nữa cũng được! Nhưng… đừng quá kịch liệt nhé!!!
Viên Dã nhìn cô ăn uống hùng hổ thì không kìm được cười.
Thiên Thụ vừa ăn vừa hỏi, “Đúng rồi, hành lý lúc em lên máy bay không biết còn không? Mẹ em hôm đó cứ bắt em phải mang một hộp cơm cho anh, bà nói đã đặc biệt chuẩn bị món cơm bình an, bảo chúng ta nhất định phải ăn!”
Viên Dã lấy ra một hộp cơm từ tủ lạnh. “Còn đây, nhưng anh chưa mở ra!”
“Chắc còn ăn được nhỉ? Cơm nắm mẹ em nấu ngon cực kỳ, lúc nhỏ khi em đi học đều cầm theo bốn, năm nắm trên đường vừa đi vừa ăn…”, Thiên Thụ mở hộp cơm.
Tuy hộp cơm đã cùng cô trải qua trăm ngàn khó nhọc, nhưng được anh giữ kỹ trong tủ lạnh nên vẫn chưa hư hỏng gì.
Thiên Thụ lấy ra một nắm cơm, há miệng cắn lấy. “Anh có muốn thử không, ngon thật đó, có trộn mè và thịt nữa, siêu ngon luôn.”
Viên Dã thấy cô ăn cơm lạnh thì vội hỏi, “Anh hâm lại giúp em nhé? Ăn lạnh sẽ đau dạ dày đấy.”
“Không sao không sao, xưa nay em vẫn ăn thế, ăn lạnh càng ngon mà.” Thiên Thụ mặc kệ, ăn ngon lành. Cô đói tới độ bất chấp mọi thứ, bây giờ cho dù có cho cô cả con bò thì cô cũng sẽ tiêu diệt sạch sẽ.
Viên Dã thấy cô như vậy thì mỉm cười lắc đầu, nhưng vẫn ân cần lấy hộp cơm lại, chuẩn bị cho vào lò vi sóng để hâm nóng lại cho cô.
Hai người đang ăn thì điện thoại reo vang, Thiên Thụ vừa ngậm trứng gà vừa nghe máy. “Alô, mẹ ạ? Tiểu Vi? San San? Ồ ồ con rất ổn, bọn con đều khỏe!”
“Thiên Thụ, hai người ổn thật không? Không sao chứ? Bình an hả? Bên này mọi người nghe San San bảo là người ta nói hai người đã được chuyển tới nơi an toàn rồi, sẽ nhanh quay về thôi, đúng không?”, Tiểu Vi cuống quýt hỏi.
“Ừ đúng thế, bọn này đang đợi máy bay, sẽ nhanh quay về thôi”, Thiên Thụ vẫn đang ăn.
“Thực ra hôm qua mọi người đã biết hai người gặp nhau rồi, bình an rồi, ở cạnh rồi”, San San giật máy, “Nhưng bọn này rất chu đáo, không gọi điện cho hai người. Thiên Thụ có cảm kích không? Lúc về nhớ mời bọn này ăn cơm nhé! Còn nữa, kích thích chứ?”
Phụt…
Thiên Thụ tí nữa thì phun ra.
Cái cô Quan Nguyệt San này, chỉ cần mở miệng là bậy bạ! Nhưng… chết tiệt, bị đoán trúng rồi!
San San ở bên kia như nhìn thấy vẻ mặt cô, hưng phấn tới nỗi muốn chống nạnh ngửa mặt lên trời cười to. “Ôi ha ha! Hai người thừa nhận đi, về thì nhớ khai báo, hai người không qua nổi con mắt phép thuật của tôi đâu! Ha ha ha ha!”
Thiên Thụ suýt ngã lăn ra đất.
Cuối cùng bà Hạ đã giật được máy. “Thiên Thụ, cơm mẹ làm cho con không hỏng chứ? Con có cho Viên Dã ăn không?”
“Mẹ!”, Thiên Thụ vẫn đang chiến đấu với trứng gà trong miệng. “Mẹ hơi bị quá đáng nhé, con gái mẹ gặp tai nạn máy bay mà mẹ chỉ quan tâm cơm hộp thôi á? Hai mươi tám năm trước mẹ sinh ra con hay là sinh ra hộp cơm đấy?”
“Bớt nói nhảm đi, con bé chết tiệt”, bà Hạ mắng, “Mẹ là tốt cho hai đứa thôi. Được, mẹ chỉ nói một lần, con nghe cho rõ đây. Hộp cơm đó thực ra mẹ đã cho thêm một thứ, mà thứ thuốc đó rất mạnh, bảo đảm có thể khiến Tiểu Dã… ưm ưm ưm ưm… bảo đảm có thể làm con… a a a a… Hiểu chưa hả? Con gái? Nên nhất định phải cho nó ăn nghe chưa, mẹ đợi bế cháu ngoại đó! Bye bye!”
Bà Hạ nói một thôi một hồi rồi cúp máy “rụp” một tiếng.
Thiên Thụ cầm điện thoại, có vẻ không hiểu, chớp chớp mắt.
Mẹ nói gì nhỉ? Trong cơm có cho thuốc? Thuốc rất mạnh? Làm anh ưm ưm ưm ưm? Làm cô a a a a? Thuốc chữa táo bón hả? Nhưng táo bón và cháu nội thì liên quan gì…
Thiên Thụ rất thắc mắc.
Nhưng bỗng nhiên cô cảm thấy trong cơ thể có sự thay đổi kỳ quặc. Hình như chỗ nào đó nóng nóng, khó chịu, từ trái tim cứ bùng nổ ra, khiến toàn thân cô trở nên mềm nhũn, ẩm ướt, thậm chí có cảm giác tê dại, giống cảm giác hôm qua ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua vậy…
Thiên Thụ bỗng mở to mắt!
Mẹ chắc không phải…
Viên Dã ngồi đối diện cô đột ngột đứng dậy.
“Anh ăn no rồi, còn có việc đây, tạm biệt”, ai kia đương nhiên đã nghe thấy những lời đó, lập tức quay người bỏ chạy.
Thiên Thụ theo phản xạ chộp lấy anh.
“Này, không cần thế mà!”
“Không cần? Anh biết em không cần”, mắt anh đảo đảo, ra sức nén cười.
“Không phải… Không phải thế… Người ta…”, Thiên Thụ kéo gấu áo Viên Dã.
Huhuhu… sao lại thế này? Cơ thể người ta càng lúc càng nóng, càng lúc càng nhũn, càng lúc càng tê… Thái hậu mẹ ơi, mẹ mẹ mẹ… sao mẹ lại làm chuyện này, mẹ muốn hại con gái mẹ bất nhân bất nghĩa bất đạo đức bất XX sao!!! A a… khó chịu quá… muốn… muốn ôm anh quá… Cơ thể cô nóng quá, tay anh nhất định rất mát…
“Hóa ra không phải em không cần…”, Viên Dã nhướng mày.
Hạ Thiên Thụ mặt đỏ bừng bừng gật đầu.
“Nhưng lúc nãy khi em vào, rõ ràng em nói là không cần”, tổng giám đốc Viên xấu xa nói thế rồi quay lưng bỏ đi. “Hôm nay anh còn có nhiều việc phải làm, Hạ tiểu thư, em tự nghĩ cách đi nhé.”
“A a a, đừng đi mà! Viên… tổng giám đốc Viên… Viên… Viên Dã… Tiểu Dã…”, cô kéo gấu áo anh, xấu hổ tới mức muốn chôn quách mình đi rồi. Nhưng làm sao đây, cô khó chịu quá, khó chịu quá… Mẹ… thà hồi đó mẹ sinh ra hộp cơm còn hơn!!!
Viên Dã bị cô nàng nắm níu gấu áo thì cười muốn bị chuột rút rồi. Mẹ vợ đại nhân của anh thực sự là quá giỏi.
“Darling[1]…”, ai kia đã áp lồng ngực nóng hổi của mình vào lưng anh.
[1] Anh yêu.
Tổng giám đốc Viên cười gian xảo kia cuối cùng quay lại, bế cơ thể mềm nhũn của cô lên, đặt lên bệ đá. “Cô bé, lần sau nhớ lấy, đừng bao giờ nói ‘không cần’ nữa!”
“A…”
Trong nhà bếp nhỏ, vẳng đến tiếng kêu hãi hùng.
Tác giả :
Vi Lộ Thần Hi