Ông Xã Ảnh Đế Mau Vào Trong Chén
Chương 76: Cho anh không nghe lời!
Nghĩ như vậy, Niếp Quân Hạo ngước mắt nhìn người đối diện rồi khẽ cười lạnh nói: "Không ngờ anh lại biết rõ như vậy."
"Đợi chút, các anh…" An Cẩn Du vừa định lên tiếng hỏi thì không ngờ Niếp Quân Hạo vừa nói xong câu đó đã không chút dấu hiệu nào mà ra tay.
"…" An Cẩn Du và Diệp Sơ Tinh thấy vậy thì hoảng sợ.
Hạ Minh Hiên như đã sớm biết Niếp Quân Hạo sẽ ra tay lần nữa, khẽ nhíu mày. Va chạm vừa rồi đã khiến anh có chút hiểu rõ thực lực của người đối diện, lần này cũng không dám giữ lại, cứ như vậy đánh nhau với Niếp Quân Hạo lần nữa.
Căn phòng tồi tàn của An Cẩn Du không thể nào cung cấp hoàn cảnh tốt cho hai người đánh nhau, dưới tình huống này những chiêu thức hoa hoa lệ lệ một cái cũng không thể sử dụng đươc, bất đắc dĩ hai người chỉ có thể sử dụng những chiêu thức cận chiến đơn giản nhất nhưng cũng đồng thời có lực nhất để đánh nhau.
Lần này hai người hiển nhiên cũng đã có ý thăm dò từ trước, ra tay vừa nhanh vừa mạnh, hai cô gái bên cạnh nhìn hoa cả mắt nhưng lại càng sợ hãi run rẩy hơn.
Cũng may lúc hai người đánh còn biết lo lắng cho căn phòng nhỏ bé tội nghiệp này của An Cẩn Du, nếu không thì căn phòng mà An Cẩn Du thật vất vả mới cứu vãn lại được này đã sớm bị xốc lên.
Nhưng dù hai người này đã vô cùng thức thời cố gắng tránh những đồ vật bày biện trong phòng An Cẩn Du nhưng rốt cuộc thì căn phòng của An Cẩn Du thật sự nhỏ đến mức đáng thương, ngay cả khi hai người đã cố gắng khống chế lực phá hủy ở trong phạm vi nhỏ nhất thì cũng không thể tránh khỏi tạo thành những tổn thất nhất định.
Những tiếng va đập “bịch, bịch…bang, bang…” vang vọng khắp căn phòng, xen lẫn trong đó là đủ tiếng đổ vỡ của những đồ vật trong nhà.
Hai người đánh nhau một lúc, võ công của Hạ Minh Hiên vốn cũng không thấp mà nội lực bị hao tổn của Niếp Quân Hạo vẫn chưa khôi phục nên dần dần rơi vào thế hạ phong, nhưng dù vậy thì rơi vào trong mắt người bên cạnh vẫn đủ kinh sợ.
Diệp Sơ Tinh thấy hai người đánh nhau kịch liệt, trong lòng nóng nảy, khẽ hô lên một tiếng: "A Hiên, đừng đánh nữa."
Hạ Minh Hiên nghe Diệp Sơ Tinh la lên, động tác trong tay dừng lại, muốn thu tay lại nhưng đối với mặt với thế công của một người một chiêu so với một chiêu tàn nhẫn, khiến anh muốn rút người ra cũng không được.
An Cẩn Du lập tức nhìn thấu điểm này, sắc mặt cũng không khỏi có chút khó coi, hét theo Diệp Sơ Tinh: "Niếp Quân Hạo, đừng đánh nữa."
Lúc này Niếp Quân Hạo đang đánh với Hạ Minh Hiên, làm sao có thể nghe thấy An Cẩn Du gào thét, hơn nữa dù nghe thấy thì e rằng cũng sẽ không vì vậy mà dừng lại.
An Cẩn Du thấy Niếp Quân Hạo không để ý tới mình, sắc mặt càng thêm khó coi, gầm nhẹ một tiếng: "Niếp Quân Hạo, đừng đánh nữa."
Chấn tai như vậy nhưng lần này Niếp Quân Hạo vẫn xem tiếng gào thét của cô như gió bên tai.
Gân xanh trên đầu An Cẩn Du không ngừng nhúc nhích, nghe tiếng đồ đạc trong nhà đổ vỡ càng ngày càng rõ ràng, An Cẩn Du nhịn nửa ngày, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, cắn răng nghiến lợi cao giọng hét lớn: "Tôi bảo hai anh dừng tay, lỗ tai của hai anh bị điếc sao, lão nương không phát uy, hai anh xem lão nương là mèo hel¬lokit¬ty rồi. Tiền Đa Đa lên, cắn chết cái tên cứng đầu cứng cổ bại gia phá hoại đồ đạc kia cho chủ nhân chị."
Tiền Đa Đa vốn phờ phạc rã rượi nằm trong ổ chó của mình xuân buồn thu đau, thoi thóp một hơi, vừa nghe chủ nhân cho gọi, lập tức phát huy phẩm chất nghề nghiệp trấn giữ tốt đẹp, lập tức vứt nỗi buồn của nó ra khỏi chín tầng mây, đứng tại chỗ sủa một tiếng rồi nhào thẳng đến chỗ Hạ Minh Hiên và Niếp Quân Hạo đang đánh nhau. ////nd///…..
"Gấu, gấu gấu" người đàn ông hư này lại chọc chủ nhân mất hứng, ăn một nhào của tiểu gia đây.
Niếp Quân Hạo không ngờ lúc này An Cẩn Du sẽ gọi Tiền Đa Đa ra hạ đài anh nên không hề có một chút phòng bị với Tiền Đa Đa đang bất ngờ nhào tới, tròng mắt chợt co lại, thân thể theo phản xạ lui về sau.
Hạ Minh Hiên nghe tiếng quát của An Cẩn Du thì ngẩn ra, thấy Niếp Quân Hạo chợt rút người, bàn tay chuẩn bị quét tới mặt Niếp Quân Hao vội vàng chuyển hướng, hiểm hiểm xẹt qua khuôn mặt của Niếp Quân Hạo, chỉ kém một chút nữa là đã đánh trúng chỗ yếu của đối phương.
Hạ Minh Hiên còn không kịp thở phào một hơi do anh kịp thu tay trong chiêu cuối cùng thì đã bị một mà trước mắt làm giật mình.
Niếp Quân Hạo nghe Tiền Đa Đa sủa thì vội vàng thu tay lại, còn không kịp nhớ phải tránh ra thì đã bị Tiền Đa Đa nhào thẳng qua, hai bắp chân run lên, bỗng chốc ngã về phía sau.
Mấy người trong phòng chỉ nghe những tiếng ‘binh binh bang bang’ vang động, lúc nhìn lại thì thấy Niếp Quân Hạo đã thành công trở thành tù binh của Tiền Đa Đa.
Diệp Sơ Tinh kinh ngạc thì không cần phải nói, Hạ Minh Hiên càng bị cảnh trước mắt làm giật mình. Cách chân anh không xa, nho nhỏ Tiền Đa Đa hai chân đạp trên đầu Niếp Quân Hạo bị ngã ra sau, ngẩng đầu sủa những tiếng hả hê, còn sắc mặt Niếp Quân Hạo bị nó đạp thì tái nhợt, động cũng không dám động, còn không ngừng đổ mồ hôi lạnh, bộ dáng khổ sở gần đất xa trời.
"…" Hạ Minh Hiên há miệng, cuối cùng cũng không hề nói gì.
Ai có thể nghĩ tới, nhân vật trước đây không lâu vẫn cùng mình đánh khó phân thắng bại, quay đầu lại đã bị một con chó khi dễ đến nói không ra lời. Ai có thể nghĩ đến giáo chủ ma giáo mà trước kia những người trong giang hồ vừa nhắc đến đã biến sắc, ma đầu giết người trong truyền thuyết lại sợ chó, nếu để những nhân sĩ chính phái cả ngày đòi đánh diệt ma giáo, phù trợ chính nghĩa biết, không biết cảnh tượng đó sẽ thú vị như thế nào.
Một hồi binh hoang mã loạn giày vò đi qua, cuối cùng thì căn phòng của An Cẩn Du cũng khôi phục yên tĩnh lại lần nữa. Bốn người lại ngồi về ghế sô pha, Diệp Sơ Tinh và Hạ Minh Hiên ngồi đối diện hai người An Cẩn Du.
Nhớ lại tất cả những chuyện vừa mới xảy ra, trong lòng Diệp Sơ Tinh vẫn còn sợ hãi, cô không để ý đến sự tồn tại của hai người An Cẩn Du mà ôm lấy cánh tay Hạ Minh Hiên, vẻ mặt lo lắng hỏi: "A Hiên, vừa rồi anh có bị thương không?"
Hạ Minh Hiên sững sờ, cũng bởi vì câu hỏi tràn ngập lo lắng này của Diệp Sơ Tinh mà thái độ bất giác dịu xuống, đưa tay nắm lấy bàn tay Diệp Sơ Tinh đang nắm tay anh, mười ngón tay quen thuộc đan vào nhau, khẽ cười nói: "Không có việc gì, anh không có bị thương, đừng lo lắng."
Diệp Sơ Tinh hơi ngẩng đầu đã chìm vào trong nét mặt cưng chiều của Hạ Minh Hiên, trong lòng mềm nhũn, khẽ đỏ mặt, cô nhịn không được hơi cúi mặt xuống.
"…" Niếp Quân Hạo ngồi đối diện hai người, nhìn những bong bóng màu hồng không ngừng toát ra giữa hai người, khóe miệng nhịn không được căng ra.
Hai người này xảy ra chuyện gì vậy, không biết bây giờ trên mạng có rất nhiều cẩu độc thân đều hò hét rằng tú ân ái sẽ bị chết rất nhanh sao, mặc dù bây giờ anh cũng có cảm tình với người nào đó, nhưng dù sao thì vẫn chưa chính thức xác định thân phận, cho nên anh cũng được xem như là một trong những thành viên cẩu độc thân, hơn nữa cho dù hai người muốn tú ân ái thì có thể về nhà hãy tú hay không, cứ tú ân ái trước công chúng, má nó, thật sự là quá không đạo đức.
"Đợi chút, các anh…" An Cẩn Du vừa định lên tiếng hỏi thì không ngờ Niếp Quân Hạo vừa nói xong câu đó đã không chút dấu hiệu nào mà ra tay.
"…" An Cẩn Du và Diệp Sơ Tinh thấy vậy thì hoảng sợ.
Hạ Minh Hiên như đã sớm biết Niếp Quân Hạo sẽ ra tay lần nữa, khẽ nhíu mày. Va chạm vừa rồi đã khiến anh có chút hiểu rõ thực lực của người đối diện, lần này cũng không dám giữ lại, cứ như vậy đánh nhau với Niếp Quân Hạo lần nữa.
Căn phòng tồi tàn của An Cẩn Du không thể nào cung cấp hoàn cảnh tốt cho hai người đánh nhau, dưới tình huống này những chiêu thức hoa hoa lệ lệ một cái cũng không thể sử dụng đươc, bất đắc dĩ hai người chỉ có thể sử dụng những chiêu thức cận chiến đơn giản nhất nhưng cũng đồng thời có lực nhất để đánh nhau.
Lần này hai người hiển nhiên cũng đã có ý thăm dò từ trước, ra tay vừa nhanh vừa mạnh, hai cô gái bên cạnh nhìn hoa cả mắt nhưng lại càng sợ hãi run rẩy hơn.
Cũng may lúc hai người đánh còn biết lo lắng cho căn phòng nhỏ bé tội nghiệp này của An Cẩn Du, nếu không thì căn phòng mà An Cẩn Du thật vất vả mới cứu vãn lại được này đã sớm bị xốc lên.
Nhưng dù hai người này đã vô cùng thức thời cố gắng tránh những đồ vật bày biện trong phòng An Cẩn Du nhưng rốt cuộc thì căn phòng của An Cẩn Du thật sự nhỏ đến mức đáng thương, ngay cả khi hai người đã cố gắng khống chế lực phá hủy ở trong phạm vi nhỏ nhất thì cũng không thể tránh khỏi tạo thành những tổn thất nhất định.
Những tiếng va đập “bịch, bịch…bang, bang…” vang vọng khắp căn phòng, xen lẫn trong đó là đủ tiếng đổ vỡ của những đồ vật trong nhà.
Hai người đánh nhau một lúc, võ công của Hạ Minh Hiên vốn cũng không thấp mà nội lực bị hao tổn của Niếp Quân Hạo vẫn chưa khôi phục nên dần dần rơi vào thế hạ phong, nhưng dù vậy thì rơi vào trong mắt người bên cạnh vẫn đủ kinh sợ.
Diệp Sơ Tinh thấy hai người đánh nhau kịch liệt, trong lòng nóng nảy, khẽ hô lên một tiếng: "A Hiên, đừng đánh nữa."
Hạ Minh Hiên nghe Diệp Sơ Tinh la lên, động tác trong tay dừng lại, muốn thu tay lại nhưng đối với mặt với thế công của một người một chiêu so với một chiêu tàn nhẫn, khiến anh muốn rút người ra cũng không được.
An Cẩn Du lập tức nhìn thấu điểm này, sắc mặt cũng không khỏi có chút khó coi, hét theo Diệp Sơ Tinh: "Niếp Quân Hạo, đừng đánh nữa."
Lúc này Niếp Quân Hạo đang đánh với Hạ Minh Hiên, làm sao có thể nghe thấy An Cẩn Du gào thét, hơn nữa dù nghe thấy thì e rằng cũng sẽ không vì vậy mà dừng lại.
An Cẩn Du thấy Niếp Quân Hạo không để ý tới mình, sắc mặt càng thêm khó coi, gầm nhẹ một tiếng: "Niếp Quân Hạo, đừng đánh nữa."
Chấn tai như vậy nhưng lần này Niếp Quân Hạo vẫn xem tiếng gào thét của cô như gió bên tai.
Gân xanh trên đầu An Cẩn Du không ngừng nhúc nhích, nghe tiếng đồ đạc trong nhà đổ vỡ càng ngày càng rõ ràng, An Cẩn Du nhịn nửa ngày, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, cắn răng nghiến lợi cao giọng hét lớn: "Tôi bảo hai anh dừng tay, lỗ tai của hai anh bị điếc sao, lão nương không phát uy, hai anh xem lão nương là mèo hel¬lokit¬ty rồi. Tiền Đa Đa lên, cắn chết cái tên cứng đầu cứng cổ bại gia phá hoại đồ đạc kia cho chủ nhân chị."
Tiền Đa Đa vốn phờ phạc rã rượi nằm trong ổ chó của mình xuân buồn thu đau, thoi thóp một hơi, vừa nghe chủ nhân cho gọi, lập tức phát huy phẩm chất nghề nghiệp trấn giữ tốt đẹp, lập tức vứt nỗi buồn của nó ra khỏi chín tầng mây, đứng tại chỗ sủa một tiếng rồi nhào thẳng đến chỗ Hạ Minh Hiên và Niếp Quân Hạo đang đánh nhau. ////nd///…..
"Gấu, gấu gấu" người đàn ông hư này lại chọc chủ nhân mất hứng, ăn một nhào của tiểu gia đây.
Niếp Quân Hạo không ngờ lúc này An Cẩn Du sẽ gọi Tiền Đa Đa ra hạ đài anh nên không hề có một chút phòng bị với Tiền Đa Đa đang bất ngờ nhào tới, tròng mắt chợt co lại, thân thể theo phản xạ lui về sau.
Hạ Minh Hiên nghe tiếng quát của An Cẩn Du thì ngẩn ra, thấy Niếp Quân Hạo chợt rút người, bàn tay chuẩn bị quét tới mặt Niếp Quân Hao vội vàng chuyển hướng, hiểm hiểm xẹt qua khuôn mặt của Niếp Quân Hạo, chỉ kém một chút nữa là đã đánh trúng chỗ yếu của đối phương.
Hạ Minh Hiên còn không kịp thở phào một hơi do anh kịp thu tay trong chiêu cuối cùng thì đã bị một mà trước mắt làm giật mình.
Niếp Quân Hạo nghe Tiền Đa Đa sủa thì vội vàng thu tay lại, còn không kịp nhớ phải tránh ra thì đã bị Tiền Đa Đa nhào thẳng qua, hai bắp chân run lên, bỗng chốc ngã về phía sau.
Mấy người trong phòng chỉ nghe những tiếng ‘binh binh bang bang’ vang động, lúc nhìn lại thì thấy Niếp Quân Hạo đã thành công trở thành tù binh của Tiền Đa Đa.
Diệp Sơ Tinh kinh ngạc thì không cần phải nói, Hạ Minh Hiên càng bị cảnh trước mắt làm giật mình. Cách chân anh không xa, nho nhỏ Tiền Đa Đa hai chân đạp trên đầu Niếp Quân Hạo bị ngã ra sau, ngẩng đầu sủa những tiếng hả hê, còn sắc mặt Niếp Quân Hạo bị nó đạp thì tái nhợt, động cũng không dám động, còn không ngừng đổ mồ hôi lạnh, bộ dáng khổ sở gần đất xa trời.
"…" Hạ Minh Hiên há miệng, cuối cùng cũng không hề nói gì.
Ai có thể nghĩ tới, nhân vật trước đây không lâu vẫn cùng mình đánh khó phân thắng bại, quay đầu lại đã bị một con chó khi dễ đến nói không ra lời. Ai có thể nghĩ đến giáo chủ ma giáo mà trước kia những người trong giang hồ vừa nhắc đến đã biến sắc, ma đầu giết người trong truyền thuyết lại sợ chó, nếu để những nhân sĩ chính phái cả ngày đòi đánh diệt ma giáo, phù trợ chính nghĩa biết, không biết cảnh tượng đó sẽ thú vị như thế nào.
Một hồi binh hoang mã loạn giày vò đi qua, cuối cùng thì căn phòng của An Cẩn Du cũng khôi phục yên tĩnh lại lần nữa. Bốn người lại ngồi về ghế sô pha, Diệp Sơ Tinh và Hạ Minh Hiên ngồi đối diện hai người An Cẩn Du.
Nhớ lại tất cả những chuyện vừa mới xảy ra, trong lòng Diệp Sơ Tinh vẫn còn sợ hãi, cô không để ý đến sự tồn tại của hai người An Cẩn Du mà ôm lấy cánh tay Hạ Minh Hiên, vẻ mặt lo lắng hỏi: "A Hiên, vừa rồi anh có bị thương không?"
Hạ Minh Hiên sững sờ, cũng bởi vì câu hỏi tràn ngập lo lắng này của Diệp Sơ Tinh mà thái độ bất giác dịu xuống, đưa tay nắm lấy bàn tay Diệp Sơ Tinh đang nắm tay anh, mười ngón tay quen thuộc đan vào nhau, khẽ cười nói: "Không có việc gì, anh không có bị thương, đừng lo lắng."
Diệp Sơ Tinh hơi ngẩng đầu đã chìm vào trong nét mặt cưng chiều của Hạ Minh Hiên, trong lòng mềm nhũn, khẽ đỏ mặt, cô nhịn không được hơi cúi mặt xuống.
"…" Niếp Quân Hạo ngồi đối diện hai người, nhìn những bong bóng màu hồng không ngừng toát ra giữa hai người, khóe miệng nhịn không được căng ra.
Hai người này xảy ra chuyện gì vậy, không biết bây giờ trên mạng có rất nhiều cẩu độc thân đều hò hét rằng tú ân ái sẽ bị chết rất nhanh sao, mặc dù bây giờ anh cũng có cảm tình với người nào đó, nhưng dù sao thì vẫn chưa chính thức xác định thân phận, cho nên anh cũng được xem như là một trong những thành viên cẩu độc thân, hơn nữa cho dù hai người muốn tú ân ái thì có thể về nhà hãy tú hay không, cứ tú ân ái trước công chúng, má nó, thật sự là quá không đạo đức.
Tác giả :
Đồ Mỹ Lệ