Ông Trùm Texas
Chương 4
Nhìn vào mắt Matt, Leslie biết ngay là anh đang nổi giận. Cô nghĩ chắc là anh giận mình, dù cô không nhớ được mình đã làm gì để đáng bị như vậy. Khi đến gần họ, anh rút điện thoại ra bấm số. Anh nói gì đó, tắt điện thoại rồi nhét vào túi.
“Xin lỗi, nhưng ta phải về thôi”, anh nói, nhả từng tiếng lạnh lùng. “Có vẻ như Carolyn đang lên cơn đau đầu.”
“Được thôi”, Leslie nói, thậm chí còn mỉm cười nhẹ nhõm vì đã không thể hiện cho anh thấy rằng cô ấn tượng với khuôn mặt điển trai của anh. “Tôi cứ tưởng mình không thể nhảy trở lại được.” Cô nhìn vào mắt Matt ngượng nghịu: “Quả thực là tôi rất vui”.
Anh không đáp lại mà chỉ nheo nheo mắt và không tỏ vẻ gì thân thiện lắm. “Ed, chú ra trước trông chừng xem xe đến chưa được không? Tôi vừa mới gọi điện cho lái xe.”
“Được.” Cậu hơi lưỡng lự giây lát rồi cũng đi ra.
Matt đứng chằm chằm nhìn xuống Leslie khiến cô cảm thấy khó chịu. “Cô khiêu vũ không giống gì là người bị khập khiễng cả”, anh nói khẽ. “Cô không phải như những gì vẫn bộc lộ ra, đúng không? Tôi có cảm tưởng rằng trước khi bị thương ở chân, cô từng là một vũ công xuất sắc.” Leslie bối rối. “Tôi học từ mẹ mình”, cô nói với giọng thành thật. “Tôi từng khiêu vũ với bà.”
Matt bật cười thành tiếng. “Lại giở thêm trò khác nữa rồi”, anh nói. Anh đang nghĩ về sự khiếp sợ giả dối, cách cô lúc nào cũng co người lại mỗi khi anh đến gần. Thế rồi, tối nay, sự đầu hàng được sắp đặt kĩ lưỡng. Đó là một trò cũ rích đã được các cô gái diễn đi diễn lại suốt với anh - cứ né tránh để anh phải tò mò mà đuổi theo. Anh thấy bất ngờ là mình đã không nhận ra điều đó sớm hơn, tự hỏi cô sẽ để anh tiến tới bao xa. Anh nhất định sẽ tìm cho ra.
Leslie chớp chớp mắt và cau mày. “Sao cơ ạ?”, cô hỏi, bối rối thực sự.
“Không có gì”, anh nói kèm một nụ cười giả tạo. “Chắc lái xe đã đến rồi đấy. Ta đi nhé?”
Anh chìa bàn tay rắn rỏi ra đột ngột kéo cô lên. Mặt cô tái nhợt đi trước sự thống trị không chỉ trong đôi mắt mà còn ở cách anh kéo mình lên nữa. Thật khó để không khỏi hoảng hốt. Nó khiến cô nhớ lại một người đàn ông khác cũng có kiểu thống trị như thế với cô; chỉ khác một chút là lúc đó cô không biết cách thoát ra. Giờ thì cô đã biết. Cô xoay cánh tay thật nhanh, bấm mạnh vào ngón tay cái của anh và ngay lập tức vùng ra khỏi cái nắm tay của anh, như cách huấn luyện viên võ tự vệ đã dạy cho cô.
Matt bất ngờ. “Cô học ở đâu đấy? Từ mẹ cô à?”, anh dài giọng “Không. Từ thầy dạy Taekwondo ở Houston”, cô đáp. “Dù chân tôi bị tật, nhưng tôi có thể tự chăm lo cho mình.”
“Ồ, hẳn là thế rồi.” Đôi mắt đen của Matt nheo lại và hơi lóe lên. “Cô không giống những gì mình đang cố gắng chứng tỏ, cô Murry. Tôi nhất định sẽ đích thân tìm cho ra sự thật về cô.”
Leslie tái mặt. Cô không muốn anh đào xới quá khứ của mình lên. Cô đã chạy trốn khỏi nó nhiều năm nay. Liệu cô có còn phải chạy trốn nữa không khi mà chỉ mới cảm thấy được an toàn đôi chút?
Matt thấy sự sợ hãi lộ rõ trên khuôn mặt Leslie và thậm chí còn tin chắc hơn rằng suýt nữa anh đã bị cô xỏ mũi rồi. Chẳng phải nhờ những kinh nghiệm có được với đàn bà mới đủ giúp cho anh nhận ra sự dối trá hay sao? Anh nghĩ về mẹ mình và trái tim trở nên lạnh giá. Leslie thậm chí có nét giống bà nữa, cũng tóc vàng hoe. Anh nắm lấy cánh tay cô và dìu đi song song với mình, để ý thấy cô di chuyển rất khó nhọc và giật tay ra khỏi anh.
“Làm ơn đi”, cô nói với giọng đanh lại. “Đi chậm thôi. Đau lắm.” Matt dừng lại ngay lập tức, nhận ra rằng mình đang buộc Leslie phải đi với một tốc độ khiến chân cô đau đớn. Anh quên mất cái chân đau của cô, như thể đó cũng là một phần của vở diễn.
Anh thở ra giận dữ.
“Cái chân đau là thật”, anh nói, gần như chỉ với chính mình. “Còn những điều khác thì sao chứ?” Leslie nhìn vào ánh mắt giận dữ của anh. “Thưa sếp, dù tôi có như thế nào, thì tôi cũng không gây hại gì cho sếp cả”, cô nói với giọng từ tốn. “Quả thực là tôi không thích bị người khác chạm vào, nhưng tôi thích nhảy với sếp. Tôi đã không nhảy... nhiều năm rồi.”
Matt nhìn chăm chăm vào khuôn mặt xanh xao của cô, không để ý đến tiếng nhạc xung quanh và những giọng người nói xôn xao qua lại. “Đôi lúc”, anh nói khẽ, “cô có vẻ như rất quen thuộc đối với tôi, như thể tôi đã từng biết cô trước đây vậy”. Anh đang nghĩ về mẹ mình, cách bà ruồng bỏ và khiến anh đau lòng cách đây nhiều năm.
Mà Leslie đâu có biết chuyện đó. Cô cắn chặt răng cố không để lộ nỗi sợ hãi. Có thể trước đây anh đã có lần trông thấy cô, cũng như cả đất nước này từng trông thấy, khuôn mặt cô trên các trang báo chính là khuôn mặt phóng viên chụp được vào cái đêm họ đưa cô ra khỏi căn hộ loang lổ máu của mẹ mình trên một cái cáng, chân chảy máu xối xả, và cô khóc nức nở, ai cũng có thể nghe rõ. Nhưng lúc đó tóc cô đen và lại còn mang kính nữa. Liệu có đúng là anh đã nhận ra cô không?
“Có lẽ khuôn mặt tôi có nét gì đó tương đồng với gương mặt đó.” Cô nhăn mặt và đổi thế đứng.
“Ta đi được rồi chứ?”, cô hỏi kèm theo một tiếng rên. “Chân tôi đau không chịu nổi rồi.”
Matt không chịu đi ngay. Anh đột nhiên cúi xuống nhấc bổng cô lên bằng đôi tay khỏe mạnh và bế cô ra cửa, xuyên qua đám đông đang nhộn nhạo.
“Sếp... Sếp Caldwell”, cô kháng cự, căng cứng người lên. Cô chưa bao giờ được một người đàn ông bế đi như thế này trong suốt cuộc đời mình. Cô quan sát nét mặt rắn rỏi nhìn nghiêng của anh với vẻ tò mò thích thú, cảm thấy bị mê hoặc đến nỗi quên đi nỗi sợ hãi thường trực. Lúc khiêu vũ với Matt, cô đã chấp nhận sự gần gũi nhất định về mặt thể xác. Người anh trông rất khỏe khoắn và toát ra mùi nước hoa có sức quyến rũ lạ lùng. Trong cô có một sự thôi thúc kỳ quặc là chạm tay vào mớ tóc đen gợn sóng của anh bên trên vầng trán rộng, chỗ tóc trông có vẻ dày nhất.
Anh liếc nhìn xuống đôi mắt ánh lên sự thích thú của cô và nhướng một bên mày có ý hỏi.
“Sếp... rất khỏe, phải không?”, cô ngập ngừng.
Giọng nói của Leslie chạm tới một điều gì đó tận sâu thẳm trong lòng anh. Anh nhìn đăm đăm vào mắt cô, toàn thân đột nhiên căng cứng lên khi ánh mắt đậu xuống vành môi mềm mại của cô rồi nán ná ở đấy, thậm chí tốc độ đi của anh cũng chậm lại.
Cô bấu chặt tay vào ve áo tuxedo vừa nhìn đăm đăm lên đôi môi anh. Trước đây cô chưa khi nào muốn được hôn như bây giờ. Khi cô bị hôn vào cái đêm kinh hoàng đó, thật kinh tởm - một nụ hôn dâm đãng, chiếm đoạt và nhầy nhụa khiến cô phát nôn.
Nhưng với Matt thì không thế. Theo bản năng, cô biết rằng anh tài tình trong nghệ thuật yêu và cũng rất dịu dàng với phụ nữ.
Anh có khuôn miệng rộng đầy gợi cảm. Hai môi cô nóng ran lên khi tự hỏi không biết cảm giác sẽ như thế nào nếu để anh hôn mình.
Anh đọc được sự tò mò đó bằng sự chính xác tuyệt đối và hít một hơi thở sâu khiến cô đưa đôi mắt tò mò từ môi lên mắt anh.
“Cẩn thận”, anh cảnh báo, giọng trầm hơn bình thường. “Tò mò nguy hiểm đấy.”
Ánh mắt Leslie hiển thị một câu hỏi mà cô không thể mở miệng để bật lên thành lời.
“Cô bị ngã ngựa và không chịu để tôi đỡ lên”, anh khẽ khàng nhắc lại chuyện hôm trước. “Giờ cô lại trông có vẻ như sẽ làm mọi thứ để được tôi hôn. Vậy là sao?”
“Tôi không biết”, cô thì thầm, bấu chặt tay hơn vào ve áo anh. “Tôi thích gần anh”, cô thú nhận và thấy bất ngờ với bản thân mình. “Thật buồn cười. Từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ muốn gần một người đàn ông như vậy.”
Anh khựng người, chết điếng. Hai tay đang bế cô trở nên hơi run rẩy. Mắt anh đậu xuống mắt cô. Hơi thở bắt đầu dồn dập hơn. Cánh tay bên dưới lưng cô co chặt lại, ép ngực sát vào Matt khi anh đứng đó trên bậc thềm của tòa nhà, hoàn toàn không biết gì đến mọi thứ xung quanh ngoại trừ cơn nhức nhối đang xâm chiếm khắp người.
Cơ thể Leslie run rẩy trong cơn khoái cảm thực sự lần đầu tiên.
Cô khẽ cười trước xúc cảm mới mẻ và tuyệt vời đó. Ngực cô đột nhiên cương cứng lên, nhức nhối.
“Có phải là cảm giác đó không?”, cô thì thào.
“Cảm giác gì?”, giọng anh khàn đi.
Cô nhìn vào mắt anh. “Sự khao khát.”
Matt run lên. Hai tay ôm chặt lấy cô hơn. Môi anh hé mở khi nhìn vào môi cô và biết rằng mình không thể đừng được. Người cô tỏa ra mùi hương hoa hồng, giống như loài hoa hồng nhỏ xinh mọc khắp nơi trước nhà anh. Cô muốn anh. Đầu anh bắt đầu xoay mòng mòng. Anh cúi mái đầu đen nhấnh xuống và cắn vào môi dưới của cô vừa thì thào đầy khao khát.
“Mở miệng ra nào, Leslie.” Và rồi đôi môi tham lam của anh bất ngờ áp chặt xuống môi cô.
Nhưng trước khi anh có thể thưởng thức đôi môi mềm mại ấy, thì âm thanh của giày cao gót vang lên mỗi lúc một gần khiến anh ngẩng phắt đầu lên. Leslie run rẩy ép sát người vào anh, vừa sửng sốt, vừa hơi sợ, vừa sung sướng đến lịm người sau cái đụng chạm bất ngờ của đôi môi đẹp ấy.
Đôi mắt đen của Matt nhìn xuống cô. “Không đùa nữa. Tôi sẽ đưa cô về nhà cùng với mình”, anh nói với giọng khàn khàn.
Cô muốn mở miệng phản đối thì nghe Carolyn nện chân giận dữ về phía cửa.
“Cô ta cần phải bế mới được sao?”, người phụ nữ lớn tuổi hơn cô hỏi Matt bằng giọng đầy mai mỉa. “Nực cười thật, mới cách đây vài phút còn nhảy như cuồng thế kia mà!”
“Chân cô ấy đau”, Matt nói, lấy lại sự tự chủ. “Xe đến rồi.”
Chiếc limo dừng lại bên lề đường và Ed bước ra, cau mày khi trông thấy Matt bế Leslie trên tay.
“Cậu có sao không?”, Ed hỏi khi đến gần.
“Lẽ ra cô ta không nên nhảy”, Matt đanh giọng khi bước xuống mấy bậc tam cấp còn lại, bế cô ra xe rồi đặt vào bên trong xe trên ghế bọc da. “Nó khiến cho vết thương ở chân tệ hơn.”
Carolyn giận tím gan. Cô ta vào xe và ngồi đối diện Leslie với một cái liếc xéo có thể làm đông sữa. “Một người nhảy và cả bốn phải về”, cô ta cáu kỉnh.
Matt vào xe ngồi bên cạnh Ed rồi đóng cửa lại. “Anh tưởng ta về vì em đau đầu”, anh vặn lại Carolyn, sự tự chủ thường thấy của anh rõ ràng hoàn toàn biến mất. Anh đang rất giận dữ. Sự thèm muốn khiến anh bực bội.
Anh liếc nhìn Leslie và nghĩ cô ta thật giỏi giở trò. Cô ta đã khiến anh ham muốn vô cùng. Có thể cô ta đang cười thầm trong đầu cũng nên. Được rồi, cô ta sẽ phải trả giá chuyện đó.
Carolyn, trông thấy anh nhìn Leslie, hắng giọng đầy giận dữ rồi nhìn chằm chằm ra cửa.
Matt cho xe dừng ở nhà Ed cho cậu ta xuống xe trước sự ngạc nhiên tột độ của cậu ta. Cậu ta cố cưỡng lại nhưng Matt không để cậu ta kịp làm điều đó. Anh thông báo mình sẽ gặp lại cậu ta ở văn phòng vào sáng thứ Hai và đóng cửa xe.
Đến lượt Carolyn. Matt đi với cô ta vào đến cửa, nhưng quay trở ra ngay trước khi cô ta kịp nhắc anh hôn chúc ngủ ngon. Cô ta đóng sầm cửa mạnh đến nỗi ngồi trong xe đóng kín cửa cũng nghe thấy.
Leslie cắn môi dưới khi Matt vào lại xe. Dưới ánh sáng lờ mờ, cô có thể trông thấy nét mặt của anh đầy vẻ thèm muốn khi anh quan sát cơ thể mảnh mai của mình.
“Đâu phải đường đến căn hộ của tôi”, vài phút sau cô đánh liều lên tiếng, giọng căng thẳng, hi vọng anh không có ý như đã nói trước khi họ lên xe.
“Không, đâu có phải, đúng không?”, anh đáp lại, giọng nguy hiểm.
Khi vừa dứt lời, chiếc limo đỗ xịch trước nhà anh. Anh đỡ Leslie ra và nói gì đó với người lái xe rồi cho anh ta lái xe đi. Sau đó anh nhấc bổng Leslie đang rúm người vì sợ lên tay và bế cô về phía cửa trước.
“Sếp Caldwell...”, cô thảng thốt.
“Matt”, anh chữa lại, không nhìn cô.
“Tôi muốn về nhà”, cô cố lần nữa.
“Em sẽ được về nhà.”
“Nhưng anh cho xe đi rồi.”
“Tôi có sáu chiếc xe”, anh cho cô biết rồi nhấc người cô lên một chút để có thể lấy chùm chìa khóa ra khỏi túi quần rồi tra một chiếc vào ổ. Cửa bật mở. “Tôi sẽ đưa em về nhà khi đến lúc.”
“Tôi rất mệt.” Giọng cô the thé và có vẻ như không còn sức.
“Vậy nên em mới cần nghỉ lại đây một lát.” Anh đóng cửa và bế cô đi dọc theo một hành lang dài, ánh sáng lờ mờ đến một căn phòng gần phía sau ngôi nhà. Anh tựa người mở cửa ra, dùng chân đá cửa đóng lại khi họ vào bên trong.
Vài giây sau, Leslie đã nằm ở chính giữa một chiếc giường cỡ đại, nằm sõng soài trên mặt khăn trải màu be, xen lẫn nâu và đen trong khi Matt bắt đầu cởi áo khoác ngoài của cô ra.
Rồi anh thảy nó lên một chiếc ghế, tiếp sau đó là áo khoác và ca vát của anh. Anh tháo cúc áo sơ mi và cởi nó ra vứt xuống giường bên cạnh cô, hai bàn tay ôm lấy khuôn mặt cô khi anh ngả người xuống bên trên.
Tư thế đó khiến những ký ức kinh hoàng dội về. Người Leslie căng cứng. Khuôn mặt tái nhợt. Đôi mắt mở to khiến màu đen che lấp hết màu xám.
Matt phớt lờ phản ứng của cô. Anh lướt mắt dọc theo thân người cô trong chiếc đầm bó sát người màu bạc, mắt anh nấn ná lại nơi khuôn ngực nhỏ nhắn của Leslie. Anh đưa một bàn tay rắn rỏi của mình vân vê quanh nhũ hoa cộm lên dưới lần vải.
Sự đụng chạm đó khiến Leslie sửng sốt vì cô không cảm thấy khó chịu hay kinh tởm gì cả. Cô hơi run rẩy. Cô mở to mắt sợ hãi và cả một chút tò mò nhìn đăm đăm vào mắt anh.
Những ngón tay khỏe khoắn của anh thong thả mân mê đầu nhũ hoa và quanh bờ ngực ấy như thể thấy thích thú với cảm giác của cô.
“Có phiền không?”, anh hỏi với giọng hơi xấc xược, và trượt một bên dây áo qua khỏi vai cô, dịch người cô một chút để dễ dàng cởi áo lót để lộ ra một bên ngực hoàn hảo.
Leslie không tin nổi chuyện gì đang diễn ra. Cô vốn căm thù đàn ông. Cô không chịu nổi cái suy nghĩ mình sẽ có những động chạm thân mật với một người đàn ông. Nhưng Matt Caldwell đang nhìn vào một bên ngực để trần của cô và cô để cho anh làm vậy, không hề có ý kháng cự. Mà từ tối đến giờ cô có uống chút rượu nào đâu.
Matt quan sát khuôn mặt Leslie khi ve vuốt bầu ngực bằng bàn tay ấm nóng. Anh đọc được sự thỏa mãn trong đôi mắt cô. “Dưới bàn tay tôi em như viên đá ngọc thạch nóng hổi ấy”, anh thì thào. “Em có làn da rất đẹp.” Anh lướt mắt xuống dọc theo thân người cô. “Và bộ ngực hoàn hảo.”
Leslie lại run rẩy. Cô để hai cánh tay ép chặt vào hai bên đầu khi quan sát anh ve vuốt cô, như một quan sát viên, như trong một giấc mơ.
Anh mỉm cười có vẻ hơi nhạo báng khi trông thấy nét mặt cô. “Em chưa làm thế này trước đây à?”
“Chưa”, cô nói, giọng thực sự nghiêm túc.
Anh ngay lập tức thấy nghi ngờ. Một người thiếu kinh nghiệm thì không thể nào quá bình tĩnh và ngoan ngoãn như cô được.
Một bên chân mày đen nhấnh nhướng lên. “Hai mươi ba và vẫn còn trinh trắng?”
Làm sao anh ta biết được điều đó? “Ừm... vâng.” về thể chất đúng là vậy thật. Cả về cảm xúc cũng thế. Dù những gì đã xảy đến với cô, cô suýt bị cưỡng hiếp, chỉ trong tích tắc nữa thôi nếu mẹ cô không bất chợt về nhà.
Matt mê mải ve vuốt cơ thể cô. Ngón tay trỏ vân vê quanh đầu nhũ hoa cứng vểnh và anh quan sát cách cô ưỡn người lên đòi hỏi khi anh vừa nhấc tay ra.
“Em thích không?”, anh hỏi khẽ.
Cô nhìn anh chăm chăm. “Có.” Giọng nói nghe như việc cô thích cách anh đang làm khiến cô ngạc nhiên.
Anh điềm nhiên nhấc người cô lên vừa đủ để trượt luôn dây áo bên kia ra khỏi vai cô, để lộ cả hai bầu ngực phơi ra trước mắt anh. Leslie đẹp hoàn hảo, hệt một pho tượng ấm nóng bằng cẩm thạch láng mịn. Anh chưa từng chiêm ngưỡng một bộ ngực nào đẹp hơn thế. Cô khiến anh bị kích động ghê gớm.
Anh ôm lấy phần trên người Leslie, hai ngón cái rê rê quanh bầu ngực dịu dàng trong khi quan sát từng đợt cảm xúc đi qua khuôn mặt cô. Bầu không khí trong phòng im ắng, chỉ thi thoảng vẳng lại tiếng động cơ xe ô tô đằng xa và tiếng kêu của chim ăn đêm bên ngoài cửa sổ. Hơi thở trở nên gáp gáp hơn và tim đập nhanh hơn đến nỗi cô có thể nghe thấy rõ mồn một. Cô phải kháng cự mới phải chứ, cô phải hét lên, bỏ chạy mới phải chứ. Cô đã thành công trong việc tránh lâm vào tình huống như thế này đã sáu năm rồi cơ mà. Tại sao cô không muốn né tránh bàn tay của Matt?
Matt ve vuốt cô một cách gần như cung kính, mắt dán chặt vào hai bầu ngực đang cương cứng của cô. Khẽ rên lên một tiếng, anh cúi đầu xuống và chạm môi vào bờ ngực mềm mại của Leslie.
Leslie thở dốc và toàn thân căng cứng. Anh ngay lập tức ngẩng đầu lên. Anh nhìn cô và nhận thấy rằng cô không cố né tránh anh. Ánh mắt cô đầy thỏa mãn và hiếu kỳ.
“Lại là lần đầu tiên nữa à?”, anh hỏi với giọng hơi ngạo mạn và một nụ cười toan tính nhưng cô không thể nhận ra được khi mà tâm trí đang quay cuồng trong mớ cảm xúc hỗn độn.
Leslie gật đầu, nuốt khan. Cơ thể cô, như thể không còn ăn nhập gì với bộ não, chuyển động xuôi theo những cảm xúc bản năng. Cô không bao giờ tưởng tượng được chuyện để một người đàn ông ve vuốt mình như thế này và cũng không hình dung nổi cô lại thích cách anh làm với mình như thế, sau trải nghiệm kinh hoàng trong quá khứ.
Anh ghé miệng xuống một đầu nhũ hoa, ngậm lấy và mút thật sâu vào trong vòm miệng khiến cô bật thét lên, chìm đắm vào trong cơn khoái cảm thực sự và đầy bất ngờ.
Tiếng thét khe khẽ đó khiến Matt bị kích thích ngoài sự mong đợi của anh và anh trở nên thô lỗ với cô dù thực sự không có ý làm thế, miệng anh đột ngột chuyển động nhanh hơn, mạnh hơn nơi da thịt mềm mại đó. Anh cứ thế ngấu nghiến tham lam một lúc lâu cho đến khi buộc tâm trí mình nhớ lại lý do tại sao không nên để bản thân mê muội. Anh ham muốn cô gần như không chịu nổi, nhưng không định để cho Leslie biến mình thành một gã ngốc.
Anh ngẩng đầu lên và ngắm khuôn mặt đỏ bừng của Leslie. Cô đang thích thú, anh sẽ để cô chiếm hữu được mình bằng cơ thể yêu kiều đó mà không cần suy nghĩ. Giờ anh đã biết mình có thể có được cô. Cô sẵn lòng dâng hiến. Để được một cái gì đó từ anh.
Leslie mở mắt và nằm yên đó quan sát anh bằng cặp mắt mở to, dịu dàng và tò mò. Cô ta tưởng cô ta đã cho mình vào túi rồi đấy, anh nghĩ thầm. Nhưng cô ta quá phục tùng. Cô ta đã tính nhầm rồi, anh nghĩ thầm đầy thích thú. Sự rụt rè căng thẳng mới thách thức được anh chứ không phải cái kiểu dễ bảo ngoan ngoãn mà anh đã quá quen.
Anh đột ngột ngồi dậy, kéo cô dậy cùng và mắc lại hai dây áo lên vai cô.
Leslie im lặng quan sát, vẫn còn choáng váng trước sự cuồng nhiệt vừa rồi của Matt và cả bối rối trước sự hưởng ứng ngoài sức mong đợi của mình trước anh.
Matt đứng lên và cài lại cúc áo sơ mi, với tay tìm ca vát và áo khoác. Anh quan sát cô ngồi đó trên giường, vẻ mặt vẫn chưa hết sửng sốt, mắt anh nheo lại. Anh mỉm cười, nhưng đấy không phải là một nụ cười dễ chịu.
“Cô cũng được đấy”, anh dài giọng lầm bầm. “Nhưng tôi không thích trinh nữ. Tôi thích loại từng trải hơn.”
Leslie chớp mắt. Cô vẫn đang cố khiến tâm trí hoạt động trở lại.
“Tôi nghĩ là những người tình khác của em đều thích cách em thể hiện: Mắt mở to và tất cả đều là lần đầu tiên, đúng không?”
Những người tình khác. Anh ta đã đoán biết được quá khứ của cô rồi phải không? Mắt cô lại lấp đầy nỗi sợ.
Matt trông thấy và hơi tiếc nuối, giá như những gì cô thể hiện kia là thật. Anh vô cùng chán ngấy việc theo đuổi một người đàn bà. Anh ghét làm duyên làm dáng, trêu ghẹo, lôi kéo và cuối cùng là lên giường với anh. Phụ nữ độc thân muốn có anh, đẹp trai, giàu có và sành đời. Nhưng Matt luôn nói rõ ngay từ đầu. Anh không muốn kết hôn. Đối với hầu hết đàn bà đã đến với anh, điều đó không thực sự thành vấn đề. Một chiếc nhẫn kim cương cho cô này, chuyến đi nghỉ ở nước ngoài cho cô kia và họ dường như thỏa mãn miễn là ở bên anh được lúc nào hay lúc nấy. Chưa có mối quan hệ nào nghiêm túc lâu dài cả. Anh mệt mỏi với những trò đó. Thực ra, giờ phút này anh thấy ngán ngẩm hơn cả, chưa khi nào như thế trước đây. Toàn bộ con người anh đều thể hiện rõ điều ấy, sự kinh tởm.
Leslie nhìn thấy sự kinh tởm trong mắt anh và ước sao cô có thể cuộn người lại biến thành một trái banh nhỏ và lăn tít vào dưới gầm giường. Ánh nhìn chằm chằm lạnh lùng của anh khiến cô thấy mình thật rẻ tiền, như cách nhìn của ông bác sĩ đó, của đám phóng viên đó, của mẹ cô...
Matt không thể lý giải được tại sao nét mặt cô khiến mình cảm thấy tội lỗi. Nhưng quả thực là như vậy.
Anh quay người đi. “Nào”, anh nói, nhặt lên áo khoác và ví của Leslie rồi thảy cả về phía cô. “Để tôi đưa cô về.”
Leslie không nhìn Matt khi đi sau anh dọc theo hành lang. Nó dài hơn cô nghĩ, thậm chí trước khi hai người ra đến cửa trước, chân cô bắt đầu run rẩy. Chỉ khiêu vũ cũng đã đủ khiến cơn đau đến không chịu nổi rồi, chứ không đợi đến cú giật tay bất thình lình của anh khi hai người rời khỏi vũ phòng. Nhưng cô nghiến chặt răng và không thể hiện sự đau đớn lên khuôn mặt. Anh không có ý định khiến cô cảm thấy tệ hơn bằng cách buộc tội cô làm ra vẻ để khiến người khác thương cảm. Leslie đi ngang qua và bước ra khỏi cửa khi cánh cửa mở ra, tránh ánh mắt của anh. Cô tự hỏi làm thế nào mà mọi chuyện lại trở nên tệ hại đến thế.
Ga ra rộng chứa đầy xe. Matt đến bên chiếc Mercedes màu bạc rồi mở cửa để cô vào bên ghế phụ bọc da. Anh đóng cửa hơi mạnh. Cô dò dẫm thắt dây an toàn và hi vọng rằng anh sẽ không muốn đào bới thêm điều mình vừa nói.
Leslie nhìn chăm chăm ra cửa sổ, những bóng đen của cây cối và các tòa nhà lướt qua trước mắt dọc theo những con đường rồi dẫn vào Jacobsville. Cô thấy kinh tởm cái cách hành xử vừa rồi của mình. Có lẽ anh ta đang nghĩ cô là người phụ nữ dễ dãi nhất trên đời. Điều duy nhất cô không hiểu là tại sao anh ta không làm tới luôn. Cái lý do rõ rành rành đó càng khiến cô thấy khó chịu hơn.
Chẳng phải người ta hay nói đàn ông không thích những gì đến với họ dễ dàng hay sao? Có thể đúng. Anh ta sẽ theo đuổi chừng nào cô còn né tránh. Điều mỉa mai là, mất bao nhiêu năm sợ hãi đàn ông, bao nhiêu lần trốn chạy khỏi những mối quan hệ thậm chí thuần khiết nhất, rốt cuộc cô lại chìm đắm vào cơn khoái cảm đầy dục tính với một người đàn ông không hề muốn mình.
Matt cảm thấy được sự căng thẳng nơi Leslie. Chắc là cô ta thấy thất vọng vì anh đã không đi đến cùng trò chơi đó chứ gì.
“Đó là điều Ed được nhận mỗi khi chú ấy đưa cô về à?”, anh dài giọng.
Leslie bấu tay chặt vào cái ví. Răng nghiến lại. Cô không định đáp lại câu hỏi xúc phạm đó của anh.
Anh so vai và cho xe chạy vào đường cao tốc. “Đừng quan trọng hóa vấn đề lên thế”, anh dài giọng. “Tôi có hơi phức tạp một chút nên cô không phải là người thích hợp cho tôi, nhưng vẫn còn vài chủ trang trại giàu có quanh Jacobsville này. Cy Parks chẳng hạn. Anh ta cộc tính nhưng góa vợ.” Anh nhìn vào khuôn mặt ngoảnh đi của cô. “Nói vậy chứ cuộc đời anh ta cũng đủ sóng gió lắm rồi. Tôi cũng không muốn cô đến với anh ta đâu.”
Leslie thậm chí không thể mở miệng nói được lời nào, nỗi đau làm cô uất nghẹn. Leslie tự hỏi tại sao mọi thứ cô muốn trong đời này đều quay sang tấn công và xé tan mình thành nhiều mảnh nhỏ? Như truy bắt đàn báo Cougar bằng một khẩu súng đồ chơi. Vừa khi tưởng chừng như đã tìm lại được sự bình yên và mục tiêu sống thì cuộc đời của cô không còn lại gì ngoài sự đau đớn. Như thể niềm kiêu hãnh bị xé vụn tả tơi vẫn chưa đủ, cô lại còn bị cơn đau đớn về thể xác kia hành hạ nữa. Cô cựa quậy trong ghế, hi vọng việc đổi tư thế ngồi sẽ khiến tình hình khá hơn. Nhưng không hề.
“Chỗ xương đó sao mà gãy nát ra thế?”, Matt gợi chuyện.
“Anh không biết sao?”, cô hỏi kèm theo một tiếng cười gằn. Nếu anh ta đã biết chuyện về cô, như cô đã nghi ngờ, thì lúc này anh ta đang giở trò bỡn cợt một cách thô lỗ - cái trò mà anh ta đã buộc tội cô!
Anh quắc mắt nhìn cô. “Sao tôi biết được nhỉ?”, anh lớn tiếng hỏi.
Leslie nhíu mày. Biết đâu anh ta chưa hề đọc về cô! Mà chỉ nhử cô để có được câu trả lời thì sao.
Leslie nuốt khan, bấu chặt tay vào cái ví.
Matt bẻ ngoặt tay lái rẽ sang lối đi vào nhà trọ của cô và dừng trước bậc tam cấp, trong khi vẫn để xe nổ máy. Anh quay sang cô. “Sao tôi biết được?”, anh hỏi lại, giọng quả quyết.
“Có vẻ như anh nghĩ mình là chuyên gia về tất cả mọi chuyện của tôi nhỉ”, cô lảng tránh.
Anh nghếch cằm lên nhìn cô chăm chăm qua cặp mắt đang nheo lại. “Xương gãy nát như vậy do nhiều nguyên nhân”, anh nói từ tốn. “Một trong những nguyên nhân là bị bắn.”
Leslie thấy mình như ngừng thở. Cô ngồi im như tượng, đăm đăm nhìn anh.
“Anh biết gì về đạn?”, cô hỏi ngắn gọn.
“Tôi được gọi tòng quân trong Chiến dịch Bão táp sa mạc.” anh kể. “Tôi thuộc đơn vị bộ binh. Tôi biết nhiều về đạn. Và cách chúng làm gãy xương như thế nào”, anh nói thêm. “Điều đó đương nhiên khiến tôi phải đặt câu hỏi. Ai đã bắn cô?”
“Tôi đâu có nói... mình bị bắn”, cô chống chế.
Ánh mắt của Matt bọc lấy cô như những sợi dây thừng vô hình. “Nhưng cô đã bị bắn, đúng không?”, anh hỏi với giọng sắc sảo khiến người khác không thể chối cãi. Môi anh nhếch thành một nụ cười lạnh lùng. “Về việc ai đã bắn cô ấy, tôi cược là một trong những người tình cũ của cô. Anh ta bắt gặp cô với ai, hay cô bỡn cợt với anh ta như bỡn cợt với tôi tối nay rồi từ chối anh ta?” Anh lại nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ. “Chắc không phải cô từ chối anh ta. Cô cũng không hề cố tỏ ra mình không có chút gì quyến rũ nhỉ.”
Cái tôi của Leslie trôi tuột xuống đến tận gót chân mất rồi. Anh đang tô vẽ cô bằng những gam màu xấu xa. Cô cắn môi dưới. Chỉ riêng những ký ức ngày xưa cũng đã đủ khiến cho cô khó chịu rồi, giờ thêm người đàn ông này dùng lời lẽ biến cô thành một người đàn bà cuồng dâm thì đúng là hết chịu nổi. Tối nay là lần đầu tiên cô thực sự nếm trải sự âu yếm với một người đàn ông, giờ anh ta biến điều đó thành sự nhơ bẩn và rẻ mạt.
Leslie cởi dây an toàn, bước ra khỏi xe và cố thể hiện sự kiêu hãnh hết sức có thể. Chân đau ghê gớm. Giờ cô chỉ muốn lên giường, chườm trán bằng túi nước mát và uống vài viên aspirin. Tránh xa kẻ đang tra tấn mình kia.
Matt tắt máy và xuống xe đi vòng lại gần cô, thấy bực bội với dáng đi khập khiễng đó.
“Để tôi đưa cô vào nhà...!”
Leslie khựng lại khi anh đến gần. Cô bước giật lùi để tránh xa anh, quả thực toàn thân đang run lên khi nhớ đến cảnh để anh ve vuốt mình ra sao. Mắt cô nhòa lệ - những giọt nước mắt uất nghẹn vì bị sỉ nhục trắng trợn, nhưng không trào ra.
“Lại giở trò nữa à?”, Matt hỏi cộc lốc. Anh không thích chút nào cái cách cô tránh ra xa sau khi đã để anh ve vuốt cô trên giường nhà anh.
“Tôi không... giở trò”, cô đáp, ghét tiếng nấc đã kịp bật ra cho thấy mình thực sự đau buồn như thế nào. Cô ghì chặt áo khoác và ví vào ngực, phóng tia mắt buộc tội thẳng vào anh, “Cút xuống địa ngục đi!”.
Anh quắc mắt nhìn, gần như không nghe thấy câu Leslie vừa nói. Mặt cô trắng bệch, toàn thân cứng đơ, như thể cô đau buồn thực sự.
Leslie quay người bước đi về phía hiên nhà, mỗi bước chân là một cực hình. Nhưng gương mặt cô không thể hiện điều gì cho thấy mình đang đau đớn. Cô ngẩng cao đầu. Cô vẫn còn giữ được sự kiêu hãnh, nghĩ ngợi trong lúc cơn đau tấn công.
Matt quan sát cô đi vào nhà, tâm trạng rối bời với đủ thứ cảm xúc mà đây là lần đầu tiên anh cảm thấy. Anh vẫn còn nhớ như in trong đầu câu hỏi, “Anh không biết sao?”, khi anh hỏi ai đã bắn cô.
Anh bước vào bên trong chiếc Mercedes và ngồi nhìn chằm chằm kính chắn gió một lúc thật lâu rồi mới nổ máy. Cô Murry này là một bài toán đố anh nhất định phải giải cho ra, và nếu có phải tốn ít của cải thì anh cũng phải làm cho bằng được.
“Xin lỗi, nhưng ta phải về thôi”, anh nói, nhả từng tiếng lạnh lùng. “Có vẻ như Carolyn đang lên cơn đau đầu.”
“Được thôi”, Leslie nói, thậm chí còn mỉm cười nhẹ nhõm vì đã không thể hiện cho anh thấy rằng cô ấn tượng với khuôn mặt điển trai của anh. “Tôi cứ tưởng mình không thể nhảy trở lại được.” Cô nhìn vào mắt Matt ngượng nghịu: “Quả thực là tôi rất vui”.
Anh không đáp lại mà chỉ nheo nheo mắt và không tỏ vẻ gì thân thiện lắm. “Ed, chú ra trước trông chừng xem xe đến chưa được không? Tôi vừa mới gọi điện cho lái xe.”
“Được.” Cậu hơi lưỡng lự giây lát rồi cũng đi ra.
Matt đứng chằm chằm nhìn xuống Leslie khiến cô cảm thấy khó chịu. “Cô khiêu vũ không giống gì là người bị khập khiễng cả”, anh nói khẽ. “Cô không phải như những gì vẫn bộc lộ ra, đúng không? Tôi có cảm tưởng rằng trước khi bị thương ở chân, cô từng là một vũ công xuất sắc.” Leslie bối rối. “Tôi học từ mẹ mình”, cô nói với giọng thành thật. “Tôi từng khiêu vũ với bà.”
Matt bật cười thành tiếng. “Lại giở thêm trò khác nữa rồi”, anh nói. Anh đang nghĩ về sự khiếp sợ giả dối, cách cô lúc nào cũng co người lại mỗi khi anh đến gần. Thế rồi, tối nay, sự đầu hàng được sắp đặt kĩ lưỡng. Đó là một trò cũ rích đã được các cô gái diễn đi diễn lại suốt với anh - cứ né tránh để anh phải tò mò mà đuổi theo. Anh thấy bất ngờ là mình đã không nhận ra điều đó sớm hơn, tự hỏi cô sẽ để anh tiến tới bao xa. Anh nhất định sẽ tìm cho ra.
Leslie chớp chớp mắt và cau mày. “Sao cơ ạ?”, cô hỏi, bối rối thực sự.
“Không có gì”, anh nói kèm một nụ cười giả tạo. “Chắc lái xe đã đến rồi đấy. Ta đi nhé?”
Anh chìa bàn tay rắn rỏi ra đột ngột kéo cô lên. Mặt cô tái nhợt đi trước sự thống trị không chỉ trong đôi mắt mà còn ở cách anh kéo mình lên nữa. Thật khó để không khỏi hoảng hốt. Nó khiến cô nhớ lại một người đàn ông khác cũng có kiểu thống trị như thế với cô; chỉ khác một chút là lúc đó cô không biết cách thoát ra. Giờ thì cô đã biết. Cô xoay cánh tay thật nhanh, bấm mạnh vào ngón tay cái của anh và ngay lập tức vùng ra khỏi cái nắm tay của anh, như cách huấn luyện viên võ tự vệ đã dạy cho cô.
Matt bất ngờ. “Cô học ở đâu đấy? Từ mẹ cô à?”, anh dài giọng “Không. Từ thầy dạy Taekwondo ở Houston”, cô đáp. “Dù chân tôi bị tật, nhưng tôi có thể tự chăm lo cho mình.”
“Ồ, hẳn là thế rồi.” Đôi mắt đen của Matt nheo lại và hơi lóe lên. “Cô không giống những gì mình đang cố gắng chứng tỏ, cô Murry. Tôi nhất định sẽ đích thân tìm cho ra sự thật về cô.”
Leslie tái mặt. Cô không muốn anh đào xới quá khứ của mình lên. Cô đã chạy trốn khỏi nó nhiều năm nay. Liệu cô có còn phải chạy trốn nữa không khi mà chỉ mới cảm thấy được an toàn đôi chút?
Matt thấy sự sợ hãi lộ rõ trên khuôn mặt Leslie và thậm chí còn tin chắc hơn rằng suýt nữa anh đã bị cô xỏ mũi rồi. Chẳng phải nhờ những kinh nghiệm có được với đàn bà mới đủ giúp cho anh nhận ra sự dối trá hay sao? Anh nghĩ về mẹ mình và trái tim trở nên lạnh giá. Leslie thậm chí có nét giống bà nữa, cũng tóc vàng hoe. Anh nắm lấy cánh tay cô và dìu đi song song với mình, để ý thấy cô di chuyển rất khó nhọc và giật tay ra khỏi anh.
“Làm ơn đi”, cô nói với giọng đanh lại. “Đi chậm thôi. Đau lắm.” Matt dừng lại ngay lập tức, nhận ra rằng mình đang buộc Leslie phải đi với một tốc độ khiến chân cô đau đớn. Anh quên mất cái chân đau của cô, như thể đó cũng là một phần của vở diễn.
Anh thở ra giận dữ.
“Cái chân đau là thật”, anh nói, gần như chỉ với chính mình. “Còn những điều khác thì sao chứ?” Leslie nhìn vào ánh mắt giận dữ của anh. “Thưa sếp, dù tôi có như thế nào, thì tôi cũng không gây hại gì cho sếp cả”, cô nói với giọng từ tốn. “Quả thực là tôi không thích bị người khác chạm vào, nhưng tôi thích nhảy với sếp. Tôi đã không nhảy... nhiều năm rồi.”
Matt nhìn chăm chăm vào khuôn mặt xanh xao của cô, không để ý đến tiếng nhạc xung quanh và những giọng người nói xôn xao qua lại. “Đôi lúc”, anh nói khẽ, “cô có vẻ như rất quen thuộc đối với tôi, như thể tôi đã từng biết cô trước đây vậy”. Anh đang nghĩ về mẹ mình, cách bà ruồng bỏ và khiến anh đau lòng cách đây nhiều năm.
Mà Leslie đâu có biết chuyện đó. Cô cắn chặt răng cố không để lộ nỗi sợ hãi. Có thể trước đây anh đã có lần trông thấy cô, cũng như cả đất nước này từng trông thấy, khuôn mặt cô trên các trang báo chính là khuôn mặt phóng viên chụp được vào cái đêm họ đưa cô ra khỏi căn hộ loang lổ máu của mẹ mình trên một cái cáng, chân chảy máu xối xả, và cô khóc nức nở, ai cũng có thể nghe rõ. Nhưng lúc đó tóc cô đen và lại còn mang kính nữa. Liệu có đúng là anh đã nhận ra cô không?
“Có lẽ khuôn mặt tôi có nét gì đó tương đồng với gương mặt đó.” Cô nhăn mặt và đổi thế đứng.
“Ta đi được rồi chứ?”, cô hỏi kèm theo một tiếng rên. “Chân tôi đau không chịu nổi rồi.”
Matt không chịu đi ngay. Anh đột nhiên cúi xuống nhấc bổng cô lên bằng đôi tay khỏe mạnh và bế cô ra cửa, xuyên qua đám đông đang nhộn nhạo.
“Sếp... Sếp Caldwell”, cô kháng cự, căng cứng người lên. Cô chưa bao giờ được một người đàn ông bế đi như thế này trong suốt cuộc đời mình. Cô quan sát nét mặt rắn rỏi nhìn nghiêng của anh với vẻ tò mò thích thú, cảm thấy bị mê hoặc đến nỗi quên đi nỗi sợ hãi thường trực. Lúc khiêu vũ với Matt, cô đã chấp nhận sự gần gũi nhất định về mặt thể xác. Người anh trông rất khỏe khoắn và toát ra mùi nước hoa có sức quyến rũ lạ lùng. Trong cô có một sự thôi thúc kỳ quặc là chạm tay vào mớ tóc đen gợn sóng của anh bên trên vầng trán rộng, chỗ tóc trông có vẻ dày nhất.
Anh liếc nhìn xuống đôi mắt ánh lên sự thích thú của cô và nhướng một bên mày có ý hỏi.
“Sếp... rất khỏe, phải không?”, cô ngập ngừng.
Giọng nói của Leslie chạm tới một điều gì đó tận sâu thẳm trong lòng anh. Anh nhìn đăm đăm vào mắt cô, toàn thân đột nhiên căng cứng lên khi ánh mắt đậu xuống vành môi mềm mại của cô rồi nán ná ở đấy, thậm chí tốc độ đi của anh cũng chậm lại.
Cô bấu chặt tay vào ve áo tuxedo vừa nhìn đăm đăm lên đôi môi anh. Trước đây cô chưa khi nào muốn được hôn như bây giờ. Khi cô bị hôn vào cái đêm kinh hoàng đó, thật kinh tởm - một nụ hôn dâm đãng, chiếm đoạt và nhầy nhụa khiến cô phát nôn.
Nhưng với Matt thì không thế. Theo bản năng, cô biết rằng anh tài tình trong nghệ thuật yêu và cũng rất dịu dàng với phụ nữ.
Anh có khuôn miệng rộng đầy gợi cảm. Hai môi cô nóng ran lên khi tự hỏi không biết cảm giác sẽ như thế nào nếu để anh hôn mình.
Anh đọc được sự tò mò đó bằng sự chính xác tuyệt đối và hít một hơi thở sâu khiến cô đưa đôi mắt tò mò từ môi lên mắt anh.
“Cẩn thận”, anh cảnh báo, giọng trầm hơn bình thường. “Tò mò nguy hiểm đấy.”
Ánh mắt Leslie hiển thị một câu hỏi mà cô không thể mở miệng để bật lên thành lời.
“Cô bị ngã ngựa và không chịu để tôi đỡ lên”, anh khẽ khàng nhắc lại chuyện hôm trước. “Giờ cô lại trông có vẻ như sẽ làm mọi thứ để được tôi hôn. Vậy là sao?”
“Tôi không biết”, cô thì thầm, bấu chặt tay hơn vào ve áo anh. “Tôi thích gần anh”, cô thú nhận và thấy bất ngờ với bản thân mình. “Thật buồn cười. Từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ muốn gần một người đàn ông như vậy.”
Anh khựng người, chết điếng. Hai tay đang bế cô trở nên hơi run rẩy. Mắt anh đậu xuống mắt cô. Hơi thở bắt đầu dồn dập hơn. Cánh tay bên dưới lưng cô co chặt lại, ép ngực sát vào Matt khi anh đứng đó trên bậc thềm của tòa nhà, hoàn toàn không biết gì đến mọi thứ xung quanh ngoại trừ cơn nhức nhối đang xâm chiếm khắp người.
Cơ thể Leslie run rẩy trong cơn khoái cảm thực sự lần đầu tiên.
Cô khẽ cười trước xúc cảm mới mẻ và tuyệt vời đó. Ngực cô đột nhiên cương cứng lên, nhức nhối.
“Có phải là cảm giác đó không?”, cô thì thào.
“Cảm giác gì?”, giọng anh khàn đi.
Cô nhìn vào mắt anh. “Sự khao khát.”
Matt run lên. Hai tay ôm chặt lấy cô hơn. Môi anh hé mở khi nhìn vào môi cô và biết rằng mình không thể đừng được. Người cô tỏa ra mùi hương hoa hồng, giống như loài hoa hồng nhỏ xinh mọc khắp nơi trước nhà anh. Cô muốn anh. Đầu anh bắt đầu xoay mòng mòng. Anh cúi mái đầu đen nhấnh xuống và cắn vào môi dưới của cô vừa thì thào đầy khao khát.
“Mở miệng ra nào, Leslie.” Và rồi đôi môi tham lam của anh bất ngờ áp chặt xuống môi cô.
Nhưng trước khi anh có thể thưởng thức đôi môi mềm mại ấy, thì âm thanh của giày cao gót vang lên mỗi lúc một gần khiến anh ngẩng phắt đầu lên. Leslie run rẩy ép sát người vào anh, vừa sửng sốt, vừa hơi sợ, vừa sung sướng đến lịm người sau cái đụng chạm bất ngờ của đôi môi đẹp ấy.
Đôi mắt đen của Matt nhìn xuống cô. “Không đùa nữa. Tôi sẽ đưa cô về nhà cùng với mình”, anh nói với giọng khàn khàn.
Cô muốn mở miệng phản đối thì nghe Carolyn nện chân giận dữ về phía cửa.
“Cô ta cần phải bế mới được sao?”, người phụ nữ lớn tuổi hơn cô hỏi Matt bằng giọng đầy mai mỉa. “Nực cười thật, mới cách đây vài phút còn nhảy như cuồng thế kia mà!”
“Chân cô ấy đau”, Matt nói, lấy lại sự tự chủ. “Xe đến rồi.”
Chiếc limo dừng lại bên lề đường và Ed bước ra, cau mày khi trông thấy Matt bế Leslie trên tay.
“Cậu có sao không?”, Ed hỏi khi đến gần.
“Lẽ ra cô ta không nên nhảy”, Matt đanh giọng khi bước xuống mấy bậc tam cấp còn lại, bế cô ra xe rồi đặt vào bên trong xe trên ghế bọc da. “Nó khiến cho vết thương ở chân tệ hơn.”
Carolyn giận tím gan. Cô ta vào xe và ngồi đối diện Leslie với một cái liếc xéo có thể làm đông sữa. “Một người nhảy và cả bốn phải về”, cô ta cáu kỉnh.
Matt vào xe ngồi bên cạnh Ed rồi đóng cửa lại. “Anh tưởng ta về vì em đau đầu”, anh vặn lại Carolyn, sự tự chủ thường thấy của anh rõ ràng hoàn toàn biến mất. Anh đang rất giận dữ. Sự thèm muốn khiến anh bực bội.
Anh liếc nhìn Leslie và nghĩ cô ta thật giỏi giở trò. Cô ta đã khiến anh ham muốn vô cùng. Có thể cô ta đang cười thầm trong đầu cũng nên. Được rồi, cô ta sẽ phải trả giá chuyện đó.
Carolyn, trông thấy anh nhìn Leslie, hắng giọng đầy giận dữ rồi nhìn chằm chằm ra cửa.
Matt cho xe dừng ở nhà Ed cho cậu ta xuống xe trước sự ngạc nhiên tột độ của cậu ta. Cậu ta cố cưỡng lại nhưng Matt không để cậu ta kịp làm điều đó. Anh thông báo mình sẽ gặp lại cậu ta ở văn phòng vào sáng thứ Hai và đóng cửa xe.
Đến lượt Carolyn. Matt đi với cô ta vào đến cửa, nhưng quay trở ra ngay trước khi cô ta kịp nhắc anh hôn chúc ngủ ngon. Cô ta đóng sầm cửa mạnh đến nỗi ngồi trong xe đóng kín cửa cũng nghe thấy.
Leslie cắn môi dưới khi Matt vào lại xe. Dưới ánh sáng lờ mờ, cô có thể trông thấy nét mặt của anh đầy vẻ thèm muốn khi anh quan sát cơ thể mảnh mai của mình.
“Đâu phải đường đến căn hộ của tôi”, vài phút sau cô đánh liều lên tiếng, giọng căng thẳng, hi vọng anh không có ý như đã nói trước khi họ lên xe.
“Không, đâu có phải, đúng không?”, anh đáp lại, giọng nguy hiểm.
Khi vừa dứt lời, chiếc limo đỗ xịch trước nhà anh. Anh đỡ Leslie ra và nói gì đó với người lái xe rồi cho anh ta lái xe đi. Sau đó anh nhấc bổng Leslie đang rúm người vì sợ lên tay và bế cô về phía cửa trước.
“Sếp Caldwell...”, cô thảng thốt.
“Matt”, anh chữa lại, không nhìn cô.
“Tôi muốn về nhà”, cô cố lần nữa.
“Em sẽ được về nhà.”
“Nhưng anh cho xe đi rồi.”
“Tôi có sáu chiếc xe”, anh cho cô biết rồi nhấc người cô lên một chút để có thể lấy chùm chìa khóa ra khỏi túi quần rồi tra một chiếc vào ổ. Cửa bật mở. “Tôi sẽ đưa em về nhà khi đến lúc.”
“Tôi rất mệt.” Giọng cô the thé và có vẻ như không còn sức.
“Vậy nên em mới cần nghỉ lại đây một lát.” Anh đóng cửa và bế cô đi dọc theo một hành lang dài, ánh sáng lờ mờ đến một căn phòng gần phía sau ngôi nhà. Anh tựa người mở cửa ra, dùng chân đá cửa đóng lại khi họ vào bên trong.
Vài giây sau, Leslie đã nằm ở chính giữa một chiếc giường cỡ đại, nằm sõng soài trên mặt khăn trải màu be, xen lẫn nâu và đen trong khi Matt bắt đầu cởi áo khoác ngoài của cô ra.
Rồi anh thảy nó lên một chiếc ghế, tiếp sau đó là áo khoác và ca vát của anh. Anh tháo cúc áo sơ mi và cởi nó ra vứt xuống giường bên cạnh cô, hai bàn tay ôm lấy khuôn mặt cô khi anh ngả người xuống bên trên.
Tư thế đó khiến những ký ức kinh hoàng dội về. Người Leslie căng cứng. Khuôn mặt tái nhợt. Đôi mắt mở to khiến màu đen che lấp hết màu xám.
Matt phớt lờ phản ứng của cô. Anh lướt mắt dọc theo thân người cô trong chiếc đầm bó sát người màu bạc, mắt anh nấn ná lại nơi khuôn ngực nhỏ nhắn của Leslie. Anh đưa một bàn tay rắn rỏi của mình vân vê quanh nhũ hoa cộm lên dưới lần vải.
Sự đụng chạm đó khiến Leslie sửng sốt vì cô không cảm thấy khó chịu hay kinh tởm gì cả. Cô hơi run rẩy. Cô mở to mắt sợ hãi và cả một chút tò mò nhìn đăm đăm vào mắt anh.
Những ngón tay khỏe khoắn của anh thong thả mân mê đầu nhũ hoa và quanh bờ ngực ấy như thể thấy thích thú với cảm giác của cô.
“Có phiền không?”, anh hỏi với giọng hơi xấc xược, và trượt một bên dây áo qua khỏi vai cô, dịch người cô một chút để dễ dàng cởi áo lót để lộ ra một bên ngực hoàn hảo.
Leslie không tin nổi chuyện gì đang diễn ra. Cô vốn căm thù đàn ông. Cô không chịu nổi cái suy nghĩ mình sẽ có những động chạm thân mật với một người đàn ông. Nhưng Matt Caldwell đang nhìn vào một bên ngực để trần của cô và cô để cho anh làm vậy, không hề có ý kháng cự. Mà từ tối đến giờ cô có uống chút rượu nào đâu.
Matt quan sát khuôn mặt Leslie khi ve vuốt bầu ngực bằng bàn tay ấm nóng. Anh đọc được sự thỏa mãn trong đôi mắt cô. “Dưới bàn tay tôi em như viên đá ngọc thạch nóng hổi ấy”, anh thì thào. “Em có làn da rất đẹp.” Anh lướt mắt xuống dọc theo thân người cô. “Và bộ ngực hoàn hảo.”
Leslie lại run rẩy. Cô để hai cánh tay ép chặt vào hai bên đầu khi quan sát anh ve vuốt cô, như một quan sát viên, như trong một giấc mơ.
Anh mỉm cười có vẻ hơi nhạo báng khi trông thấy nét mặt cô. “Em chưa làm thế này trước đây à?”
“Chưa”, cô nói, giọng thực sự nghiêm túc.
Anh ngay lập tức thấy nghi ngờ. Một người thiếu kinh nghiệm thì không thể nào quá bình tĩnh và ngoan ngoãn như cô được.
Một bên chân mày đen nhấnh nhướng lên. “Hai mươi ba và vẫn còn trinh trắng?”
Làm sao anh ta biết được điều đó? “Ừm... vâng.” về thể chất đúng là vậy thật. Cả về cảm xúc cũng thế. Dù những gì đã xảy đến với cô, cô suýt bị cưỡng hiếp, chỉ trong tích tắc nữa thôi nếu mẹ cô không bất chợt về nhà.
Matt mê mải ve vuốt cơ thể cô. Ngón tay trỏ vân vê quanh đầu nhũ hoa cứng vểnh và anh quan sát cách cô ưỡn người lên đòi hỏi khi anh vừa nhấc tay ra.
“Em thích không?”, anh hỏi khẽ.
Cô nhìn anh chăm chăm. “Có.” Giọng nói nghe như việc cô thích cách anh đang làm khiến cô ngạc nhiên.
Anh điềm nhiên nhấc người cô lên vừa đủ để trượt luôn dây áo bên kia ra khỏi vai cô, để lộ cả hai bầu ngực phơi ra trước mắt anh. Leslie đẹp hoàn hảo, hệt một pho tượng ấm nóng bằng cẩm thạch láng mịn. Anh chưa từng chiêm ngưỡng một bộ ngực nào đẹp hơn thế. Cô khiến anh bị kích động ghê gớm.
Anh ôm lấy phần trên người Leslie, hai ngón cái rê rê quanh bầu ngực dịu dàng trong khi quan sát từng đợt cảm xúc đi qua khuôn mặt cô. Bầu không khí trong phòng im ắng, chỉ thi thoảng vẳng lại tiếng động cơ xe ô tô đằng xa và tiếng kêu của chim ăn đêm bên ngoài cửa sổ. Hơi thở trở nên gáp gáp hơn và tim đập nhanh hơn đến nỗi cô có thể nghe thấy rõ mồn một. Cô phải kháng cự mới phải chứ, cô phải hét lên, bỏ chạy mới phải chứ. Cô đã thành công trong việc tránh lâm vào tình huống như thế này đã sáu năm rồi cơ mà. Tại sao cô không muốn né tránh bàn tay của Matt?
Matt ve vuốt cô một cách gần như cung kính, mắt dán chặt vào hai bầu ngực đang cương cứng của cô. Khẽ rên lên một tiếng, anh cúi đầu xuống và chạm môi vào bờ ngực mềm mại của Leslie.
Leslie thở dốc và toàn thân căng cứng. Anh ngay lập tức ngẩng đầu lên. Anh nhìn cô và nhận thấy rằng cô không cố né tránh anh. Ánh mắt cô đầy thỏa mãn và hiếu kỳ.
“Lại là lần đầu tiên nữa à?”, anh hỏi với giọng hơi ngạo mạn và một nụ cười toan tính nhưng cô không thể nhận ra được khi mà tâm trí đang quay cuồng trong mớ cảm xúc hỗn độn.
Leslie gật đầu, nuốt khan. Cơ thể cô, như thể không còn ăn nhập gì với bộ não, chuyển động xuôi theo những cảm xúc bản năng. Cô không bao giờ tưởng tượng được chuyện để một người đàn ông ve vuốt mình như thế này và cũng không hình dung nổi cô lại thích cách anh làm với mình như thế, sau trải nghiệm kinh hoàng trong quá khứ.
Anh ghé miệng xuống một đầu nhũ hoa, ngậm lấy và mút thật sâu vào trong vòm miệng khiến cô bật thét lên, chìm đắm vào trong cơn khoái cảm thực sự và đầy bất ngờ.
Tiếng thét khe khẽ đó khiến Matt bị kích thích ngoài sự mong đợi của anh và anh trở nên thô lỗ với cô dù thực sự không có ý làm thế, miệng anh đột ngột chuyển động nhanh hơn, mạnh hơn nơi da thịt mềm mại đó. Anh cứ thế ngấu nghiến tham lam một lúc lâu cho đến khi buộc tâm trí mình nhớ lại lý do tại sao không nên để bản thân mê muội. Anh ham muốn cô gần như không chịu nổi, nhưng không định để cho Leslie biến mình thành một gã ngốc.
Anh ngẩng đầu lên và ngắm khuôn mặt đỏ bừng của Leslie. Cô đang thích thú, anh sẽ để cô chiếm hữu được mình bằng cơ thể yêu kiều đó mà không cần suy nghĩ. Giờ anh đã biết mình có thể có được cô. Cô sẵn lòng dâng hiến. Để được một cái gì đó từ anh.
Leslie mở mắt và nằm yên đó quan sát anh bằng cặp mắt mở to, dịu dàng và tò mò. Cô ta tưởng cô ta đã cho mình vào túi rồi đấy, anh nghĩ thầm. Nhưng cô ta quá phục tùng. Cô ta đã tính nhầm rồi, anh nghĩ thầm đầy thích thú. Sự rụt rè căng thẳng mới thách thức được anh chứ không phải cái kiểu dễ bảo ngoan ngoãn mà anh đã quá quen.
Anh đột ngột ngồi dậy, kéo cô dậy cùng và mắc lại hai dây áo lên vai cô.
Leslie im lặng quan sát, vẫn còn choáng váng trước sự cuồng nhiệt vừa rồi của Matt và cả bối rối trước sự hưởng ứng ngoài sức mong đợi của mình trước anh.
Matt đứng lên và cài lại cúc áo sơ mi, với tay tìm ca vát và áo khoác. Anh quan sát cô ngồi đó trên giường, vẻ mặt vẫn chưa hết sửng sốt, mắt anh nheo lại. Anh mỉm cười, nhưng đấy không phải là một nụ cười dễ chịu.
“Cô cũng được đấy”, anh dài giọng lầm bầm. “Nhưng tôi không thích trinh nữ. Tôi thích loại từng trải hơn.”
Leslie chớp mắt. Cô vẫn đang cố khiến tâm trí hoạt động trở lại.
“Tôi nghĩ là những người tình khác của em đều thích cách em thể hiện: Mắt mở to và tất cả đều là lần đầu tiên, đúng không?”
Những người tình khác. Anh ta đã đoán biết được quá khứ của cô rồi phải không? Mắt cô lại lấp đầy nỗi sợ.
Matt trông thấy và hơi tiếc nuối, giá như những gì cô thể hiện kia là thật. Anh vô cùng chán ngấy việc theo đuổi một người đàn bà. Anh ghét làm duyên làm dáng, trêu ghẹo, lôi kéo và cuối cùng là lên giường với anh. Phụ nữ độc thân muốn có anh, đẹp trai, giàu có và sành đời. Nhưng Matt luôn nói rõ ngay từ đầu. Anh không muốn kết hôn. Đối với hầu hết đàn bà đã đến với anh, điều đó không thực sự thành vấn đề. Một chiếc nhẫn kim cương cho cô này, chuyến đi nghỉ ở nước ngoài cho cô kia và họ dường như thỏa mãn miễn là ở bên anh được lúc nào hay lúc nấy. Chưa có mối quan hệ nào nghiêm túc lâu dài cả. Anh mệt mỏi với những trò đó. Thực ra, giờ phút này anh thấy ngán ngẩm hơn cả, chưa khi nào như thế trước đây. Toàn bộ con người anh đều thể hiện rõ điều ấy, sự kinh tởm.
Leslie nhìn thấy sự kinh tởm trong mắt anh và ước sao cô có thể cuộn người lại biến thành một trái banh nhỏ và lăn tít vào dưới gầm giường. Ánh nhìn chằm chằm lạnh lùng của anh khiến cô thấy mình thật rẻ tiền, như cách nhìn của ông bác sĩ đó, của đám phóng viên đó, của mẹ cô...
Matt không thể lý giải được tại sao nét mặt cô khiến mình cảm thấy tội lỗi. Nhưng quả thực là như vậy.
Anh quay người đi. “Nào”, anh nói, nhặt lên áo khoác và ví của Leslie rồi thảy cả về phía cô. “Để tôi đưa cô về.”
Leslie không nhìn Matt khi đi sau anh dọc theo hành lang. Nó dài hơn cô nghĩ, thậm chí trước khi hai người ra đến cửa trước, chân cô bắt đầu run rẩy. Chỉ khiêu vũ cũng đã đủ khiến cơn đau đến không chịu nổi rồi, chứ không đợi đến cú giật tay bất thình lình của anh khi hai người rời khỏi vũ phòng. Nhưng cô nghiến chặt răng và không thể hiện sự đau đớn lên khuôn mặt. Anh không có ý định khiến cô cảm thấy tệ hơn bằng cách buộc tội cô làm ra vẻ để khiến người khác thương cảm. Leslie đi ngang qua và bước ra khỏi cửa khi cánh cửa mở ra, tránh ánh mắt của anh. Cô tự hỏi làm thế nào mà mọi chuyện lại trở nên tệ hại đến thế.
Ga ra rộng chứa đầy xe. Matt đến bên chiếc Mercedes màu bạc rồi mở cửa để cô vào bên ghế phụ bọc da. Anh đóng cửa hơi mạnh. Cô dò dẫm thắt dây an toàn và hi vọng rằng anh sẽ không muốn đào bới thêm điều mình vừa nói.
Leslie nhìn chăm chăm ra cửa sổ, những bóng đen của cây cối và các tòa nhà lướt qua trước mắt dọc theo những con đường rồi dẫn vào Jacobsville. Cô thấy kinh tởm cái cách hành xử vừa rồi của mình. Có lẽ anh ta đang nghĩ cô là người phụ nữ dễ dãi nhất trên đời. Điều duy nhất cô không hiểu là tại sao anh ta không làm tới luôn. Cái lý do rõ rành rành đó càng khiến cô thấy khó chịu hơn.
Chẳng phải người ta hay nói đàn ông không thích những gì đến với họ dễ dàng hay sao? Có thể đúng. Anh ta sẽ theo đuổi chừng nào cô còn né tránh. Điều mỉa mai là, mất bao nhiêu năm sợ hãi đàn ông, bao nhiêu lần trốn chạy khỏi những mối quan hệ thậm chí thuần khiết nhất, rốt cuộc cô lại chìm đắm vào cơn khoái cảm đầy dục tính với một người đàn ông không hề muốn mình.
Matt cảm thấy được sự căng thẳng nơi Leslie. Chắc là cô ta thấy thất vọng vì anh đã không đi đến cùng trò chơi đó chứ gì.
“Đó là điều Ed được nhận mỗi khi chú ấy đưa cô về à?”, anh dài giọng.
Leslie bấu tay chặt vào cái ví. Răng nghiến lại. Cô không định đáp lại câu hỏi xúc phạm đó của anh.
Anh so vai và cho xe chạy vào đường cao tốc. “Đừng quan trọng hóa vấn đề lên thế”, anh dài giọng. “Tôi có hơi phức tạp một chút nên cô không phải là người thích hợp cho tôi, nhưng vẫn còn vài chủ trang trại giàu có quanh Jacobsville này. Cy Parks chẳng hạn. Anh ta cộc tính nhưng góa vợ.” Anh nhìn vào khuôn mặt ngoảnh đi của cô. “Nói vậy chứ cuộc đời anh ta cũng đủ sóng gió lắm rồi. Tôi cũng không muốn cô đến với anh ta đâu.”
Leslie thậm chí không thể mở miệng nói được lời nào, nỗi đau làm cô uất nghẹn. Leslie tự hỏi tại sao mọi thứ cô muốn trong đời này đều quay sang tấn công và xé tan mình thành nhiều mảnh nhỏ? Như truy bắt đàn báo Cougar bằng một khẩu súng đồ chơi. Vừa khi tưởng chừng như đã tìm lại được sự bình yên và mục tiêu sống thì cuộc đời của cô không còn lại gì ngoài sự đau đớn. Như thể niềm kiêu hãnh bị xé vụn tả tơi vẫn chưa đủ, cô lại còn bị cơn đau đớn về thể xác kia hành hạ nữa. Cô cựa quậy trong ghế, hi vọng việc đổi tư thế ngồi sẽ khiến tình hình khá hơn. Nhưng không hề.
“Chỗ xương đó sao mà gãy nát ra thế?”, Matt gợi chuyện.
“Anh không biết sao?”, cô hỏi kèm theo một tiếng cười gằn. Nếu anh ta đã biết chuyện về cô, như cô đã nghi ngờ, thì lúc này anh ta đang giở trò bỡn cợt một cách thô lỗ - cái trò mà anh ta đã buộc tội cô!
Anh quắc mắt nhìn cô. “Sao tôi biết được nhỉ?”, anh lớn tiếng hỏi.
Leslie nhíu mày. Biết đâu anh ta chưa hề đọc về cô! Mà chỉ nhử cô để có được câu trả lời thì sao.
Leslie nuốt khan, bấu chặt tay vào cái ví.
Matt bẻ ngoặt tay lái rẽ sang lối đi vào nhà trọ của cô và dừng trước bậc tam cấp, trong khi vẫn để xe nổ máy. Anh quay sang cô. “Sao tôi biết được?”, anh hỏi lại, giọng quả quyết.
“Có vẻ như anh nghĩ mình là chuyên gia về tất cả mọi chuyện của tôi nhỉ”, cô lảng tránh.
Anh nghếch cằm lên nhìn cô chăm chăm qua cặp mắt đang nheo lại. “Xương gãy nát như vậy do nhiều nguyên nhân”, anh nói từ tốn. “Một trong những nguyên nhân là bị bắn.”
Leslie thấy mình như ngừng thở. Cô ngồi im như tượng, đăm đăm nhìn anh.
“Anh biết gì về đạn?”, cô hỏi ngắn gọn.
“Tôi được gọi tòng quân trong Chiến dịch Bão táp sa mạc.” anh kể. “Tôi thuộc đơn vị bộ binh. Tôi biết nhiều về đạn. Và cách chúng làm gãy xương như thế nào”, anh nói thêm. “Điều đó đương nhiên khiến tôi phải đặt câu hỏi. Ai đã bắn cô?”
“Tôi đâu có nói... mình bị bắn”, cô chống chế.
Ánh mắt của Matt bọc lấy cô như những sợi dây thừng vô hình. “Nhưng cô đã bị bắn, đúng không?”, anh hỏi với giọng sắc sảo khiến người khác không thể chối cãi. Môi anh nhếch thành một nụ cười lạnh lùng. “Về việc ai đã bắn cô ấy, tôi cược là một trong những người tình cũ của cô. Anh ta bắt gặp cô với ai, hay cô bỡn cợt với anh ta như bỡn cợt với tôi tối nay rồi từ chối anh ta?” Anh lại nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ. “Chắc không phải cô từ chối anh ta. Cô cũng không hề cố tỏ ra mình không có chút gì quyến rũ nhỉ.”
Cái tôi của Leslie trôi tuột xuống đến tận gót chân mất rồi. Anh đang tô vẽ cô bằng những gam màu xấu xa. Cô cắn môi dưới. Chỉ riêng những ký ức ngày xưa cũng đã đủ khiến cho cô khó chịu rồi, giờ thêm người đàn ông này dùng lời lẽ biến cô thành một người đàn bà cuồng dâm thì đúng là hết chịu nổi. Tối nay là lần đầu tiên cô thực sự nếm trải sự âu yếm với một người đàn ông, giờ anh ta biến điều đó thành sự nhơ bẩn và rẻ mạt.
Leslie cởi dây an toàn, bước ra khỏi xe và cố thể hiện sự kiêu hãnh hết sức có thể. Chân đau ghê gớm. Giờ cô chỉ muốn lên giường, chườm trán bằng túi nước mát và uống vài viên aspirin. Tránh xa kẻ đang tra tấn mình kia.
Matt tắt máy và xuống xe đi vòng lại gần cô, thấy bực bội với dáng đi khập khiễng đó.
“Để tôi đưa cô vào nhà...!”
Leslie khựng lại khi anh đến gần. Cô bước giật lùi để tránh xa anh, quả thực toàn thân đang run lên khi nhớ đến cảnh để anh ve vuốt mình ra sao. Mắt cô nhòa lệ - những giọt nước mắt uất nghẹn vì bị sỉ nhục trắng trợn, nhưng không trào ra.
“Lại giở trò nữa à?”, Matt hỏi cộc lốc. Anh không thích chút nào cái cách cô tránh ra xa sau khi đã để anh ve vuốt cô trên giường nhà anh.
“Tôi không... giở trò”, cô đáp, ghét tiếng nấc đã kịp bật ra cho thấy mình thực sự đau buồn như thế nào. Cô ghì chặt áo khoác và ví vào ngực, phóng tia mắt buộc tội thẳng vào anh, “Cút xuống địa ngục đi!”.
Anh quắc mắt nhìn, gần như không nghe thấy câu Leslie vừa nói. Mặt cô trắng bệch, toàn thân cứng đơ, như thể cô đau buồn thực sự.
Leslie quay người bước đi về phía hiên nhà, mỗi bước chân là một cực hình. Nhưng gương mặt cô không thể hiện điều gì cho thấy mình đang đau đớn. Cô ngẩng cao đầu. Cô vẫn còn giữ được sự kiêu hãnh, nghĩ ngợi trong lúc cơn đau tấn công.
Matt quan sát cô đi vào nhà, tâm trạng rối bời với đủ thứ cảm xúc mà đây là lần đầu tiên anh cảm thấy. Anh vẫn còn nhớ như in trong đầu câu hỏi, “Anh không biết sao?”, khi anh hỏi ai đã bắn cô.
Anh bước vào bên trong chiếc Mercedes và ngồi nhìn chằm chằm kính chắn gió một lúc thật lâu rồi mới nổ máy. Cô Murry này là một bài toán đố anh nhất định phải giải cho ra, và nếu có phải tốn ít của cải thì anh cũng phải làm cho bằng được.
Tác giả :
Diana Palmer