Ông Trùm Hắc Đạo Cưng Chiều Vợ Xinh
Chương 8: Nhưng vết tích không lý do
Một mùa mưa lại kéo đến vào tháng 5 này, con đường ẩm ướt không ai mà muốn bước ra khỏi nhà, tại một căn biệt thự to lớn, trong căn phòng trống rỗng, chỉ có ít đồ và chiếc giường trắng tinh. Một thân hình bé nhỏ đang chùm chăn cứng ngắc, ngủ say mê như người mất hồn, nét mặt ấm êm vô cùng cho tới khi.
" con mèo lười, em không định xuống nhà ăn sáng đấy à, định để cha đợi sao ": giọng hắn vang vọng từ ngoài cửa vào kêu cô.
" anh và bác ăn trước đi, trời còn chưa sáng cơ mà ": cô lèo nhèo một hồi rồi cũng lăn ra ngủ tiếp.
" cái con Mèo lười này, được lắm ": hắn dường như điên lên rồi, chạy xuống nhà nói với cha hắn một tiếng rồi đi lên lại phòng cô.
" cái gì mà nặng quá ": cô cảm giác trên thân thể mình bị cái gì đó đè lên thì phải.
" mèo, em dậy mau ": hắn đang ngồi trên người cô đây mà, cố gắng lôi cái chăn ra khỏi đầu cô.
" A, anh làm gì thế, xuống mau, nặng quá ": làm cô hoảng cả hồn, không hiểu hắn đang nghĩ gì mình lại trèo lên người cô ngồi.
" dậy lẹ ": hắn nhéo cái má lúm đồng tiền của cô làm đỏ ửng cả lên.
" đau, anh điên à, chưa sáng nữa cơ mà ": cô hắn tay hắn ra, đã không được mà cô còn bị đau hơn khi hắn cứ mãi cầm lấy.
" não em bị nhiễm nước đúng không, giờ đã 6 giờ rồi đấy ": nhéo đến muốn bầm tím cả lên, mới chịu buông ra.
" gì chứ, sao trời tối thui vậy... ": nghe hắn nói mà chả dám tin luôn, ngồi bật dậy, kéo cái rèm cửa ra xem, thì ra là mưa nên trời cứ âm u mãi.
" gan quá, ngồi dậy không báo trước anh một tiếng ": hắn ê cả mông nhìn cô chăm chú.
" ai bảo anh chèo lên người tôi ngồi làm gì ": cô cãi lại hắn, làm hắn không còn lời nào để nói được.
Giờ hắn mới để ý nhe, cô lúc này chả khác nào là miếng thịt trước miệng sói đói, chiếc áo hai dây nhỏ ngắn ngủi hở nguyên phần bụng, bộ ngực cân tròn đến lạ kì, cái quần ngắn cũn cỡn làm lộ cặp chân thon dài trắng noãn của cô. Mái tóc quyến rũ thả tung, vài con tóc nhỏ nghịch ngợm nằm không đúng nơi.
" em mặt đồ thế này không sợ lạnh à ": hắn có chút nhăn mặt nhìn bộ đồ cô đang mặc.
" chứ không phải sợ anh không kìm nén được sao ": cô liếc mắt qua nhìn, chăm chọc hắn.
" em có biết là em Đang ở trước mặt tôi không thế ": hắn bắt đầu có cái gì đó phát cáu rồi đây.
Vừa nghe hắn nói, dường như cô đã hiểu ra điều gì đó, lập tức phóng xuống giường chạy nhanh vào nhà vệ sinh không đợi hắn lên tiếng.
" hừ, giỏi lắm, để coi thử lúc em đi ra có chốn được tôi không ": hắn cười khói chí, sau đó dựa lưng vào tường.
Chỉ sau 10 phút đã đi ra lại, thấy hắn Đang nằm ngủ, trong đầu bỗng lé lên ý tưởng gì đó. Cô chạy ngay lại bàn lấy cây bút mực, lén la lén lút đi lại gần hắn, ngồi nhẹ lên gường, cây bút càng lúc càng gần lại mặt hắn, chưa kịp vẽ lên đã bị hắn phát hiện, lật ngược cô lại xuống gường.cái cảm giác bị ai đó cầm chặt cổ tay chả khác nào là đang đương đầu với kẻ địch cả, cô hình như định nói điều gì đó, nhưng ngay lập tức bị hắn chặn lại, nụ hôn cần lúc càng ngọt ngào hơn, thân thể cô càng lúc càng nóng lên, hôn cần lúc càng sau, không rời làm cô như muốn tắt thở, cái lưỡi hắn đang ngọ ngậy, luồn lách trong miệng cô. Bàn tay hắn không hề yên phận mà sờ mó lung tung khắp mọi nơi trên cơ thể cô, làm cô hoảng hồn. Rời khỏi môi cô mà cười hả hê, hắn không do dự mà cắn vào cổ cô, những vết tích bầm tím trên cổ mà hắn để lại sau một giờ đồng hồ, nhưng vết đỏ trên bụng và đùi nữa cả, cái cảm giác đó thật đâu đớn.
Cô đau dát cả người để hắn ôm lấy, ngồi trong lòng hắn cảm nhận sự đau đớn tột cùng, dây áo có phần rơi xuống cánh tay, thân thể không thể cảm nhận gì được nổi nữa, hắn hôn nhẹ lên cổ cô, không hiểu sao hắn lại nổi cáu lên như thế, tính lẽ ra cô còn chưa vẽ lên mặt hắn nữa cơ mà.
" sao anh lại làm thế với tôi, tôi đã làm gì anh đâu chứ ": cô như muốn dưng dưng nước mắt, nhưng cũng phải cố gắn kìm lại.
" chẳng lý do gì cả, em là vị hôn thê của tôi, tôi thích thì tôi hôn em thôi, không được sao ": hắn trả lời một cách thật hả dạ, cầm lấy bàn tay cô để lên mặt hắn.
"... Thả tôi ra, tôi đi thay đồ, để bác thấy không hay ": sắc mặt lạnh tanh nói.
" không cần đâu, cha anh lúc nãy đi rồi ": hắn cắn nhẹ lên vành tai của cô trong ngọt ngào khó tả.
" đau, anh đừng cắn tôi nữa được không ": cô bực bội quát lên.
Chỉ vừa nói xong cô đâu kịp phản ứng đã bị hắn độc ác một lần nữa hôn đến nghẹn Lời, dù cô đánh hắn cô nào hắn vẫn không thả ra.
( Típ Típ Típ): tiếng chuông điện thoại.
" thả ra, tôi nghe điện thoại ": cô đẩy khỏi môi hắn, thò tay lấy cái điện thoại bất máy.
" em nghe đây anh ": cô cô phần chầm giọng lại một chút, làm hắn có chút câu mày.
( em này, mai có buổi tiệc ở du thuyền, em có đi đúng chứ ":Hàn Kiệt anh hỏi cô làm hắn cũng tò mò.
" k...không... ": chỉ vừa nói được một nửa đã bị hắn giựt mấy.
" có, ngày mai cô ấy sẽ có mặt tại buổi tiệc trên du thuyền ": hắn nói xong liền cúp máy không đợi hắn trả lời, làm cô cũng đơ ra theo.
" sao anh lại giựt điện thoại của tôi,...": cô có chút phát cáu nhìn hắn, sau đó liền đi xuống giường.
"... Em đang mơ hay Sao mà tôi cho em đi vậy, em có biết là tôi muốn em cỡ nào không thế, hôm nay em đừng mơ thoát khỏi tôi ": hắn không cần biết cô đang nghĩ gì nữa, cứ bạo dạng mà chiếm lấy cô thôi.
" anh làm gì thế, đồ biến thái, không đừng, dừng lại, A ": cô có cảm giác sợ hãi vô cùng, đầu óc trở nên trống rỗng.
" con mèo lười, em không định xuống nhà ăn sáng đấy à, định để cha đợi sao ": giọng hắn vang vọng từ ngoài cửa vào kêu cô.
" anh và bác ăn trước đi, trời còn chưa sáng cơ mà ": cô lèo nhèo một hồi rồi cũng lăn ra ngủ tiếp.
" cái con Mèo lười này, được lắm ": hắn dường như điên lên rồi, chạy xuống nhà nói với cha hắn một tiếng rồi đi lên lại phòng cô.
" cái gì mà nặng quá ": cô cảm giác trên thân thể mình bị cái gì đó đè lên thì phải.
" mèo, em dậy mau ": hắn đang ngồi trên người cô đây mà, cố gắng lôi cái chăn ra khỏi đầu cô.
" A, anh làm gì thế, xuống mau, nặng quá ": làm cô hoảng cả hồn, không hiểu hắn đang nghĩ gì mình lại trèo lên người cô ngồi.
" dậy lẹ ": hắn nhéo cái má lúm đồng tiền của cô làm đỏ ửng cả lên.
" đau, anh điên à, chưa sáng nữa cơ mà ": cô hắn tay hắn ra, đã không được mà cô còn bị đau hơn khi hắn cứ mãi cầm lấy.
" não em bị nhiễm nước đúng không, giờ đã 6 giờ rồi đấy ": nhéo đến muốn bầm tím cả lên, mới chịu buông ra.
" gì chứ, sao trời tối thui vậy... ": nghe hắn nói mà chả dám tin luôn, ngồi bật dậy, kéo cái rèm cửa ra xem, thì ra là mưa nên trời cứ âm u mãi.
" gan quá, ngồi dậy không báo trước anh một tiếng ": hắn ê cả mông nhìn cô chăm chú.
" ai bảo anh chèo lên người tôi ngồi làm gì ": cô cãi lại hắn, làm hắn không còn lời nào để nói được.
Giờ hắn mới để ý nhe, cô lúc này chả khác nào là miếng thịt trước miệng sói đói, chiếc áo hai dây nhỏ ngắn ngủi hở nguyên phần bụng, bộ ngực cân tròn đến lạ kì, cái quần ngắn cũn cỡn làm lộ cặp chân thon dài trắng noãn của cô. Mái tóc quyến rũ thả tung, vài con tóc nhỏ nghịch ngợm nằm không đúng nơi.
" em mặt đồ thế này không sợ lạnh à ": hắn có chút nhăn mặt nhìn bộ đồ cô đang mặc.
" chứ không phải sợ anh không kìm nén được sao ": cô liếc mắt qua nhìn, chăm chọc hắn.
" em có biết là em Đang ở trước mặt tôi không thế ": hắn bắt đầu có cái gì đó phát cáu rồi đây.
Vừa nghe hắn nói, dường như cô đã hiểu ra điều gì đó, lập tức phóng xuống giường chạy nhanh vào nhà vệ sinh không đợi hắn lên tiếng.
" hừ, giỏi lắm, để coi thử lúc em đi ra có chốn được tôi không ": hắn cười khói chí, sau đó dựa lưng vào tường.
Chỉ sau 10 phút đã đi ra lại, thấy hắn Đang nằm ngủ, trong đầu bỗng lé lên ý tưởng gì đó. Cô chạy ngay lại bàn lấy cây bút mực, lén la lén lút đi lại gần hắn, ngồi nhẹ lên gường, cây bút càng lúc càng gần lại mặt hắn, chưa kịp vẽ lên đã bị hắn phát hiện, lật ngược cô lại xuống gường.cái cảm giác bị ai đó cầm chặt cổ tay chả khác nào là đang đương đầu với kẻ địch cả, cô hình như định nói điều gì đó, nhưng ngay lập tức bị hắn chặn lại, nụ hôn cần lúc càng ngọt ngào hơn, thân thể cô càng lúc càng nóng lên, hôn cần lúc càng sau, không rời làm cô như muốn tắt thở, cái lưỡi hắn đang ngọ ngậy, luồn lách trong miệng cô. Bàn tay hắn không hề yên phận mà sờ mó lung tung khắp mọi nơi trên cơ thể cô, làm cô hoảng hồn. Rời khỏi môi cô mà cười hả hê, hắn không do dự mà cắn vào cổ cô, những vết tích bầm tím trên cổ mà hắn để lại sau một giờ đồng hồ, nhưng vết đỏ trên bụng và đùi nữa cả, cái cảm giác đó thật đâu đớn.
Cô đau dát cả người để hắn ôm lấy, ngồi trong lòng hắn cảm nhận sự đau đớn tột cùng, dây áo có phần rơi xuống cánh tay, thân thể không thể cảm nhận gì được nổi nữa, hắn hôn nhẹ lên cổ cô, không hiểu sao hắn lại nổi cáu lên như thế, tính lẽ ra cô còn chưa vẽ lên mặt hắn nữa cơ mà.
" sao anh lại làm thế với tôi, tôi đã làm gì anh đâu chứ ": cô như muốn dưng dưng nước mắt, nhưng cũng phải cố gắn kìm lại.
" chẳng lý do gì cả, em là vị hôn thê của tôi, tôi thích thì tôi hôn em thôi, không được sao ": hắn trả lời một cách thật hả dạ, cầm lấy bàn tay cô để lên mặt hắn.
"... Thả tôi ra, tôi đi thay đồ, để bác thấy không hay ": sắc mặt lạnh tanh nói.
" không cần đâu, cha anh lúc nãy đi rồi ": hắn cắn nhẹ lên vành tai của cô trong ngọt ngào khó tả.
" đau, anh đừng cắn tôi nữa được không ": cô bực bội quát lên.
Chỉ vừa nói xong cô đâu kịp phản ứng đã bị hắn độc ác một lần nữa hôn đến nghẹn Lời, dù cô đánh hắn cô nào hắn vẫn không thả ra.
( Típ Típ Típ): tiếng chuông điện thoại.
" thả ra, tôi nghe điện thoại ": cô đẩy khỏi môi hắn, thò tay lấy cái điện thoại bất máy.
" em nghe đây anh ": cô cô phần chầm giọng lại một chút, làm hắn có chút câu mày.
( em này, mai có buổi tiệc ở du thuyền, em có đi đúng chứ ":Hàn Kiệt anh hỏi cô làm hắn cũng tò mò.
" k...không... ": chỉ vừa nói được một nửa đã bị hắn giựt mấy.
" có, ngày mai cô ấy sẽ có mặt tại buổi tiệc trên du thuyền ": hắn nói xong liền cúp máy không đợi hắn trả lời, làm cô cũng đơ ra theo.
" sao anh lại giựt điện thoại của tôi,...": cô có chút phát cáu nhìn hắn, sau đó liền đi xuống giường.
"... Em đang mơ hay Sao mà tôi cho em đi vậy, em có biết là tôi muốn em cỡ nào không thế, hôm nay em đừng mơ thoát khỏi tôi ": hắn không cần biết cô đang nghĩ gì nữa, cứ bạo dạng mà chiếm lấy cô thôi.
" anh làm gì thế, đồ biến thái, không đừng, dừng lại, A ": cô có cảm giác sợ hãi vô cùng, đầu óc trở nên trống rỗng.
Tác giả :
Bùi Thiên Nhĩ