Ông Là Nhân Yêu, Ông Sợ Ai ?
Chương 65: Cho cơ hội gặp đi
Hôm sau tôi lượn công ty một vòng, cho mọi người thấy ca còn sống. 9h30, họp định kỳ, tôi gọi tất cả các trưởng phòng đến báo cáo kết quả tuần trước, công việc của tuần tới, cuối cùng là lão tử đương nhiên phải cổ vũ mọi người cố lên. Vì thế, tôi phải dùng hết các chiêu lừa đảo của bán hàng đa cấp để diễn thuyết, nước bọt văng tung tóe, nội dung không ngoài các vấn đề sau: luyện cấp chăm chỉ, cố gắng đánh quái, còn kiếm tiền ăn thịt!
Xong xuôi, mấy người kia khinh bỉ quay về làm việc, còn tôi cũng chẳng buồn để ý. Họp mà, không ngủ là được!
Đang làm việc, tôi log in QQ, theo lệ hỏi thăm ân cần tên giả gái kia: “Mẹ ngươi khỏe không?”
Phong Xuy Bỉ Mao Lưỡng Biên Đảo: …
Gửi xong, lão tử bắt đầu check email, xem thư tín các loại.
Không ngờ cái đầu QQ bên kia nhấp nháy:
Phong Xuy Bỉ Mao Lưỡng Biên Đảo: sao hôm nay online muộn thế, ngủ quên à?
Lão tử khinh. Lúc nào đây rời giường còn phải báo cho tên giả gái nhà ngươi ấy hả?! Vì thế tôi cũng rep rất thẳng thắn: “Lão tử log in lúc nào mắc mớ gì ngươi?! Tên gay lừa đảo dở hơi cám lợn!”
Phong Xuy Bỉ Mao Lưỡng Biên Đảo: …
Đến 11h20, lão tử log in Lưu Ly Tiên, Thiên Hạ thay đổi không ngừng, không ngừng thay đổi, cho đến bây giờ, chứ cái icon.exe kia, còn lại mọi thứ đều trở nên xa lạ với tôi.
Khi đó Lưu Ly Tiên đứng ở Kỳ Phong Thai. Có đôi khi, tôi tưởng rằng thầy thuốc Chích Tiện Uyên Ương Bất Tiện Tiên kia đang đứng ngay chỗ bờ cát dưới chân mình, chỉ cần tôi nhảy xuống là gặp được anh.
Tôi cũng biết, phần lớn thời gian anh đứng ở Đông Hải Chi Tân, đứng lẳng lặng bên bờ biển.
Nhưng tôi hoàn toàn không đi tìm anh. Tôi lấy cớ mình đi chiến trường cùng Ôn Như Ngọc và Hoa Trư. Tên cái đội này cũng rất ý tứ: Ôn Trư! Ôn Như Ngọc Ôn, Lấm Tấm Hoa Trư Trư.
Lão tử nhập đội. Ôn Như Ngọc hỏi có muốn đổi tên thành Ôn Tiên Trư không, lão tử nghe mà rùng cả mình, tí thì ngã từ trên bầu trời U Châu xuống đất, vội vàng cự tuyệt chắc chắn không gì sánh bằng. GM, sao lại nỡ lòng nào đi sửa tên một đội vang danh trời đất như thế!
Vì thế, sau này, tôi rất hiếm khi thấy Con Vịt. Trước đây, tôi luôn cảm thấy chơi cùng một server nghĩa là cùng dưới một bầu trời, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp. Thật ra không phải thế. Nếu bạn thường gặp một người, đó là vì người đó đang đợi bạn, hoặc bạn muốn gặp người ta.
Như vậy mà thôi.
Thứ 2 tuần này, tôi truyền bệnh dịch lợn, à, xin lỗi GM, tôi đưa Ôn Trư đi chiến trường kiếm danh vọng.
Lúc vào, tôi đào Tứ Linh Hạp lên, bỏ bộ đồ Bạch Lộ vào quốc khố. Lão Thánh pm tôi: làm gì đấy?
Tôi chỉ có thể cười. Hệ thống xác nhận:
[Hệ thống Thế lực] Xác nhận chỉ định ô quốc khố 3-1, 3-2, 3-3 cho Chích Tiện Uyên Ương Bất Tiện Tiên?
Tôi xác nhận. Hệ thống trả lời: Chỉ định thành công.
Đây là công dụng quốc khố ở Thiên Hạ: quản lý có thể chỉ định người lấy vật phẩm.
Thế lực rất yên tĩnh. Uyên Ương đang online. Anh dùng thời gian dài rất dài để lấy ra 18 món trang bị, chúng tôi không ai nói gì.
Đưa đội dịch lợn này đi thì danh vọng rất thấp, bạn cũng có thể nghĩ được, có điều cũng có chỗ tốt, chẳng hạn như bạn sẽ gặp được đối thủ rất ngon.
Đánh trận đầu rất nhẹ nhàng: đối phương là một tổ gồm chiến sĩ hoang hỏa, thích khách, pháp sư, cả đội chỉ có một cánh trắng, hơn nữa cánh trắng đó còn là pháp sư! GM, lâu lắm rồi lão tử không gặp một đội như thế.
Tôi chưa kịp xem trang bị của hoang hỏa, có điều khi lão tử hồi sinh, một đao cơ bản của cậu ta chẳng làm gì được lão tử. Cả đội đó gục là điều tất nhiên, thậm chí chẳng cần nói đến.
Cái làm lão tử im lặng là… Hoa Trư cũng bị đánh gục.
Tôi và Ôn Như Ngọc ngồi xổm nhìn thi thể đen trắng, vô cùng khó hiểu.
[Đội ngũ] Lưu Ly Tiên: chị nói này, mất mặt vãi!
[Đội ngũ] Lấm Tấm Hoa Trư: 5555~~ Tiên ca, em bị thôi miên!
[Đội trưởng] Ôn Như Ngọc: em dùng Thất Tâm đánh, khóa skill được mà!!!
[Đội ngũ] Lấm Tấm Hoa Trư: nhưng em không đuổi kịp
[Đội trưởng] Ôn Như Ngọc: Vậy em dùng Chỉ Hành giảm tốc.
[Đội ngũ] Lấm Tấm Hoa Trư: 5555~~ lúc em ra người ta đã chạy rõ xa rồi.
[Đội trưởng] Ôn Như Ngọc: đồ ngốc, sư phụ chả phải đã nói là phím tắt khi đi phụ bản và chiến trường phải khác nhau mà.
[Đội ngũ] Lấm Tấm Hoa Trư: Tiên ca, em nên đổi phím tắt như thế nào?
[Đội ngũ] Lưu Ly Tiên: em thiết lập 2 bộ phím skill, 1 bộ skill trị liệu, 1 bộ skill đánh người. Em có hai bộ trang bị đúng không, dùng một bộ thôi, bộ kia cất đi, không cần đổi qua đổi lại đâu.
Cứ thế tiếp tục đến hơn 12h thì tiểu Đường gõ cửa. Tôi thu nhỏ game, tiểu Đường mang một đống file với hàng loạt kích cỡ khác nhau, nhìn có vẻ toàn nội dung nghiêm túc vào để tôi ký.
Cô nàng thuận tiện hỏi tôi xem trưa ăn gì. Đây là một vấn đề rất đau đầu vô cùng đau đầu đối với mọi người đương nhiệm. Ngoài việc lo lắng ra, đống phế liệu kia còn mạnh hơn lão tử rất nhiều.
Lão tử vừa ký vừa đóng dấu, từng tờ từng tờ một, ơ, chi phiếu?!
Tôi ngẩng đầu nhìn cô ấy, cô nàng nhịn cười tỏ vẻ nghiêm túc: “Tài vụ đi vắng.”
Ôi, được rồi, ký nốt cho xong chuyện, ký xong tôi đẩy cả đống về phía cô nàng, nói rằng vấn đề cơm trưa quá mức thâm ảo, tôi cần phải suy nghĩ một chút.
Cô nàng ừ một tiếng rồi đi ra.
Lão tử lại quay về ghế, lúc này mới thấy QQ nhấp nháy:
Phong Xuy Bỉ Mao Lưỡng Biên Đảo: tôi đang xem thread này.
Nói chung lão tử biết thừa người này chẳng xem được thứ gì tốt lành, quả nhiên mở ra, chính là thread nói về chuyện bỏ cưới của lão tử.
Bài post này được hơn trăm comment, tôi xem qua loa, rồi hỏi lại: “Có cái gì hay để xem?”
Phong Xuy Bỉ Mao Lưỡng Biên Đảo: trang thứ hai từ dưới lên, #2.
Vì thế lão tử click trang thứ 2 từ dưới lên, xem #2. Đó là một bài post dài rất dài, viết không chia đoạn, không rõ chấm phẩy. Nhìn qua cũng đủ chóng mặt, hai mắt hoa hết cả lên rồi!
Lão tử nhịn, xem tiếp, là một bài post chân thật nhất ghi lại toàn bộ sự tình:
Trời sắp sáng, Tiên ca ca vẫn đứng bên cửa sổ. Bác Chu và mọi người đều bảo chị ấy quá căng thẳng, chỉ có tôi biết là không phải. Mạn Đà La đánh lén chị ấy, lúc định thân anh ta để chạy trốn, chị ấy còn không quên dặn tôi nhặt Thiên Châu! Người như chị ấy, làm sao có thể căng thẳng? Tôi nghĩ là chị ấy đang đợi bình minh, tại sao lại muốn đợi bình minh? Trời không cần đợi cũng sẽ sáng, tôi cũng không rõ. Chúng tôi đợi Con Vịt ca ca đến hơn 10h mà vẫn không thấy người đến đón dâu. Ngày hôm đó, Tiên ca ca đẹp như công chúa trong truyện cổ tích: cô mặc bộ váy cưới công chúa rực rỡ đó đi vào nhà đứa con gái kia, sau đó giơ tay đánh cô ta cực kỳ ưu nhã. Lúc chị ấy xuống nhà, thật ra tôi và anh tôi đều đuổi theo, nhưng chúng tôi không có dũng khí ngăn chị ấy lại, bởi vì bóng lưng kia thật cô độc và kiêu ngạo. Đó là cô dâu xinh đẹp nhất tôi từng thấy. Mặc dù Uyên Ương ca giúp tôi đánh Tô Mạc, giúp tôi kiếm Hàm Lộ, nhưng tôi hận anh ta. Tôi chưa từng ghét một ai đến thế. Tôi không biết mấy người vì gì mà rắp tâm bẻ cong sự thật, nhưng tôi biết Tiên ca ca sẽ không nói gì, bởi vì chị ấy cũng không thèm tiêu tốn thời gian của mình cho mấy người.
Tôi xem ngày giờ post bài, là 2h sáng hôm tôi từ chỗ Hoa Trư quay về thành phố S.
Khi đó tôi đang trên đường đi.
Lão tử thấy hơi buồn cười. Quả nhiên văn vẻ trau chuốt vô cùng, nếu không phải bài post ở đây, cũng không phải cái ID đần đần này, lão tử cũng không nghĩ được đây là bài viết về lão tử.
Em và Ôn Như Ngọc, đúng là trời sinh một đôi đấy!
Tôi lại rúc vào cái ghế, tâm tình không tệ.
Thật ra, mặc kệ lúc nào, có một kẻ ngu si 2h sáng còn không ngủ, ngồi khóc lóc post cho bạn một bài, bạn cũng sẽ có tâm trạng tốt như vậy, dù cho mấy thứ này cũng chỉ đem đến thêm châm chọc và công kích.
Mấy năm nay, xung quanh tôi không thiếu lời đồn đại, tuy nhiên Tô Như Thị chưa từng giải thích. Tôi và ông chủ Thái Dương, lão tử dù thế nào cũng chỉ là kẻ mượn tay ông tay kiếm quân mà thôi. Một công ty lớn được dựng nên từ hai bàn tay trắng, còn có một người đi từ công nhân lên thành tổng giám đốc kinh doanh của khu vực, quả là một chuyện kích thích.
Thật ra mấy người này đều giống nhau. Cái bọn họ quan tâm không phải là sự thật, họ chỉ muốn tìm một câu chuyện để giải trí.
Vì thế cần gì phải giải thích cơ chứ.
[Phong Xuy Bỉ Mao Lưỡng Biên Đảo]: Xem xong rồi?
Lão tử không rep.
[Phong Xuy Bỉ Mao Lưỡng Biên Đảo]: vì sao phải đợi đến đám cưới mới bỏ đi?
Lão tử thuận tay gõ chữ: nói thử xem?
[Phong Xuy Bỉ Mao Lưỡng Biên Đảo]: mấy người kia đều nói vì cô quá yêu Con Vịt nên mới cho Con Vịt cơ hội, không muốn buông tay. Thế nhưng tôi nghĩ cô còn có toan tính khác ngoài cái đó.
“Ừ?”
[Phong Xuy Bỉ Mao Lưỡng Biên Đảo]: Cô chọn lúc này để đi, là vì cô muốn mọi người biết, cô phải đi vì cô ta nhỉ?
Lão tử ngẩn ra: “Hử?”
[Phong Xuy Bỉ Mao Lưỡng Biên Đảo]: chuyện này ầm ĩ khó coi như thế, cô ta muốn vào cửa nhà Uyên Ương là chuyện không thể. Chiêu này rất tổn hại, không hổ là yêu ma xảo quyệt, haha, lúc sắp đi còn không quên ném cát vào nồi cơm nhà người ta, khiến người ta không ăn nổi nữa.
“Hả?” Lão tử hơi choáng váng. Thật ra, trước đây, khi gặp Trình Trình vài lần, tôi đoán đây không phải là lần đầu tiên cô ta cố ngăn cản chuyện cưới xin của Con Vịt, có điều có lẽ trước kia Con Vịt cũng không quan tâm lắm, xung quanh cũng không ai hiểu rõ vấn đề.
Lúc người nhà Con Vịt kéo tôi lại, tôi cũng không định đánh Trình Trình thêm nữa. Tôi không luyện võ, đánh mấy cái cũng vài ngày là hết mà? Tôi chỉ muốn cho cô ta biết: tôi thua thì thua, cô ta cũng không thể thắng được.
Thật ra cuộc đời cũng như bàn mạt chược, tôi không thắng được thì thôi, nhưng tôi không thích đối thủ, đây là kết quả tốt nhất rồi.
GM, có phải tôi đã nói rằng tôi là người không có phong độ rồi không?
Cái này không sửa được, là do trời sinh.
[Phong Xuy Bỉ Mao Lưỡng Biên Đảo]: bên dưới là chuyện cũ của cô à?
Bên dưới?
Lão tử nhìn bài post dài thật dài, nghĩ đến gu thưởng thức của tên giả gái lừa đảo này cũng hay thật, bao nhiêu bài chữ nghĩa đàng hoàng thì không xem, lại cứ phải xem đúng cái bài nhức nhối này: “Chắc thế.”
[Phong Xuy Bỉ Mao Lưỡng Biên Đảo]: tôi nghiên cứu 1 ngày đêm đấy.
Lão tử nháy mắt cảnh giác: “Ngươi lại định giờ trò lừa đảo đây à?”
[Phong Xuy Bỉ Mao Lưỡng Biên Đảo]: …
Lão tử đang định đóng khung chat lại thì hắn gửi tin:
[Phong Xuy Bỉ Mao Lưỡng Biên Đảo]: cho cơ hội gặp đi.
Tác giả :
Nhất Độ Quân Hoa