Ông Chủ, Xin Ký Tên Ly Hôn
Chương 29
Hoắc Vũ Thần này nguyên tắc tính tình rất quái dị, đối với Kiều Ngữ Thần vĩnh viễn là ấm áp giống như mùa xuân, đối những người khác còn lại là giống như mùa thu, không lạnh không nóng, về phần đối đãi với Đường Học Khiêm, thật sự là hoàn toàn đông lạnh giống như gió cuối đông giũ sạch đám lá khô.
Ngay lúc Kiều Ngữ Thần do dự vạn phần, vẻ mặt Hoắc Vũ Thần ôn hòa đề nghị với nàng: Anh ta có yêu em hay không, thời gian là đáp án tốt nhất.
Biểu tình thiện lương, giọng điệu chân thành.
Kiều Ngữ Thần lập tức tin tưởng.
Xoay người, Hoắc Vũ Thần thu hồi biểu tình thiện lương, âm phong từng trận: Hừ, Đường Học Khiêm, ta liền không tin nghẹn không chết được ngươi.
Vì thế, người nào đó sắp bị tai họa.
Hai tháng. Suốt hai tháng.
Không có tin nhắn không có điện thoại không có bất kỳ liên hệ, gọi điện thoại cho nàng vĩnh viễn là giọng nói hộp thư, trong vòng một đêm hắn bị nàng tách ra khỏi cuộc sống của nàng.
Trong cuộc đời của Đường Học Khiêm lần đầu tiên nếm thử cảm giác ‘mắng không thể mắng trả, đánh không thể đánh trả’. Cảm giác bị động như thế này, đối với người đàn ông luôn luôn nắm giữ quyền chủ động mà nói không thể nghi ngờ là một loại tra tấn tàn khốc nhất.
Đường Học Khiêm hai tháng này đều ngoan ngoãn đợi ở Đài Loan, tất cả nhiệm vụ xuất ngoại toàn bộ giao cho cấp dưới, thật sự muốn hắn tự mình ra mặt, hắn liền phái Chung Minh Hiên xuất mã, Chung Minh Hiên bị hắn điều khiển giống như là nô lệ thời cổ đại, ông chủ Đường Học Khiêm này mỗi ngày đều ngồi tại văn phòng xa hoa xử lý công việc, mỗi ngày ngồi ở một chỗ dùng điện thoại đường dài điều khiển tất cả mọi việc. Chung Minh Hiên thì bị chỉ huy hôm nay bay đến New York, ngày mai đi Tokyo ngày kia chạy tới Berlin, một tuần kéo dài qua bốn đại dương sáu châu lớn nhất.
Chung Minh Hiên tự hứa với máu và nước mắt của bản thân lên án: Cũng phải có một ngày cho đồng bào nghỉ ngơi với, hãy cho ta một ngày nghỉ….
Xem đi, đây là kết quả làm công cho nhà tư bản, lão bản khó chịu thì toàn bộ nhân viên cũng chịu tội thay.
Mà Đường lão bản đâu rồi, mỗi ngày thứ hắn quan tâm nhất chính là điện thoại di động của hắn, cứ cách vài phút đều nhìn một lần xem có tin nhắn nào không, hay có cuộc gọi nhỡ nào không, sợ bỏ qua bất cứ tin tức nào của Kiều Ngữ Thần.
Ngày chờ đợi xử lý gần như dày vò, Đường Học Khiêm có đôi khi vào giữa đêm hôm khuya khoắt đột nhiên đặc biệt điên cuồng bừng tỉnh, phản ứng đầu tiên chính là bật ngay điện thoại di động lên nhìn xem, nhưng hoàn toàn không nhìn thấy bất kì tin tức nào trên màn hình, chua sót cùng mất mát dâng lên chồng chất trong nội tâm. Trong đêm tối, hắn vẫn ngủ ở chiếc giường đơn mà hai người thường hay ngủ, nhắm mắt lại tất cả đều là bóng dáng của nàng, đây là sự tù túng ôn nhu nhưng tàn khốc nhất.
Nàng giống như những giọt nước tinh khiết ấm áp, nàng không quấn lấy hắn, nàng chỉ đứng ở sau lưng đem tất cả mọi chuyện đều làm thật hoàn chỉnh, sau đó nhìn hắn nói: Em yêu anh! Nàng nuông chiều hắn thành ỷ lại, làm cho hắn không thể thoát thân. Đối với hắn mà nói nàng càng lúc càng giống như một tình nhân hư hỏng, trên con đường hôn nhân dứt áo ra đi, thời khắc mấu chốt lại cam lòng cùng hắn cắt đứt tất cả mọi quan hệ, nàng lặng lẽ tiêu sái rời đi, bỏ lại một mình hắn vào những đêm dài thấm đẫm tương tư không thể nào lí giải.
Lúc này hắn mới phát hiện, thì ra nàng sớm đã hoàn toàn xâm nhập thật sâu vào bên trong thế giới của hắn, chiếm thành đoạt lũy hoàn toàn không buông tha cho bất cứ một góc nhỏ nào trong tâm hồn của hắn, hắn thất bại thảm hại.
Có khi Đường Học Khiêm vẫn gặp nàng ở những buổi hợp mặt gia đình, hoặc những buổi giao tiếp công khai, nàng vẫn luôn như trước nở nụ cười ôn hòa không tranh giành đợi hắn đi đến bên cạnh nàng, nàng chỉ một câu ‘Đường tổng’ đã đem tất cả những lời hắn định nói nghẹn ngang ở yết hầu.
Hai tháng.
Nàng đối với hắn thực hành hoàn toàn chiến lược ‘ba không’: Không quan tâm, không hỏi.
Đường Học Khiêm bi phẫn: Kiều Ngữ Thần, không lẽ em cứ đem anh ném sang một bên một cách lạnh lùng như thế sao....?
**** **** ****
Hôm nay, Đường gia chuẩn bị một buổi tiệc rượu long trọng, nữ chủ nhân Đường gia, sinh nhật Đường phu nhân Tiêu Tố Tố.
Tiệc rượu được tổ chức tại khu vườn hoa trong ngôi biệt thự Đường gia biệt thự ở giữa sườn núi, không khí tươi mát, phong cảnh cả thành phố đều được thu hết vào tầm mắt. Buổi tiệc rượu được trang hoàng đầy đủ không thua gì một khách sạn xa hoa tráng lệ, cao cấp nhất.
Ăn uống linh đình, mùi thơm ngào ngạt lan tỏa chung quanh.
Tiêu Tố Tố luôn luôn không thích những trường hợp công khai náo nhiệt như thế này, lúc trước những buổi tiệc sinh nhật của bà đều chỉ có chồng, con trai bà và người bạn xấu xa là Đỗ Phi Phàm một nhà cùng nhau chúc mừng, lần này thái độ khác thường làm long trọng như thế, đừng nói người ngoài không hiểu, ngay cả Đường Úc cũng thoáng giật mình.
Đường Úc bưng ly nước trái cây mang đến cho vợ yêu, ngồi ở một bên cùng bà nói chuyện phiếm: “Tại sao lại đột nhiên tổ chức sinh nhật?”
Tiêu Tố ngượng ngùng hổ thừa nhận: “Ách, là Học Khiêm…”
Đường Úc hơi trầm ngâm: Đã biết là tên nhóc chết tiệt kia bày trò mà.
Đường Học Khiêm này, thằng nhãi ranh công phu lừa gạt người vô cùng hoa mỹ, đừng nói là người thường, ngay cả cao thủ như Đường Úc cũng bị đứa con trai này của ông quanh co mấy lượt, còn Tiêu Tố Tố là một người lương thiện không biết tránh né. Đường Học Khiêm chỉ cần dùng thanh âm mềm mại nhu nhược đặc biệt kia của hắn, yếu ớt gọi một tiếng ‘Mẹ….’ Tiêu Tố Tố sẽ nghe hắn không điều kiện.
Đường Úc ho khan một tiếng hỏi: “Học Khiêm lại nói cái gì rồi?”
“Thằng bé nói, em vẫn không vượt qua tâm lí trở ngại giao tiếp với người khác. Học Khiêm nói nếu cứ không tiếp xúc cùng người khác một thời gian dài như thế, sẽ bị một chứng bệnh tâm lí gọi là ‘Ngại cùng người lạ tiếp xúc’, cho nên thằng bé cố ý bày tiệc rượu này cho em.”
Vẻ mặt Tiêu Tố Tố hạnh phúc: Con trai thực hiếu thuận a….
Nói hươu nói vượn!
Đường Úc mặt tối sầm: Đường Học Khiêm! Con ngứa da rồi! Dám lừa cả mẹ của con sao!
Tính cách của con trai ra sao, người làm cha như ông là hiểu rõ nhất, tiểu tử Đường Học Khiêm này từ nhỏ luôn mạnh mẽ muốn bảo vệ mẹ của nó, hận không thể bảo tất cả mọi người tránh xa khỏi mẹ của nó, Tiêu Tố Tố vốn không thích cùng người xa lạ tiếp xúc quả thực tất cả đều từ hắn.
Mà bây giờ, thái độ tiểu tử này khác thường đang có chủ ý gì đây?
Đường Úc suy nghĩ sâu xa ngắm nhìn bốn phía, phát hiện con dâu tao nhã nhà mình đang cùng mọi người của tập đoàn YC trong truyền thuyết cùng nhau ở một bên đốt nướng, Kiều Ngữ Thần khẽ mỉm cười cầm cánh gà nướng, Hoắc Vũ Thần phối hợp rưới gia vị lên, động tác hai người thân mật khăng khít.
Đường Úc dường như đã hiểu chút gì đó.
Đối với hôn nhân của đứa con trai, làm cha như ông cũng có lúc bị kinh hoảng. Kiều Ngữ Thần thích Đường Học Khiêm, đây là chuyện mà đa số mọi người đều biết, nhưng Đường Úc rất rõ ràng, đứa con trai của ông chưa từng có cảm tình đặc biệt gì với cô bé con kia, hoặc là nói, Đường Học Khiêm đối với tất cả phụ nữ đều không có hứng thú, nhưng thằng bé vào một năm trước đây, dứt khoát kiên trì kết hôn cùng Kiều Ngữ Thần.
Đường Úc cho tới bây giờ vẫn còn nhớ rõ, trước hôn lễ, ông có tìm con trai nói chuyện, nói ra một câu: ‘Hôn nhân là phải có trách nhiệm, con phải yêu con bé mới được.’ thì thần sắc trong mắt Đường Học Khiêm vô cùng xa lạ. Ba phần lạnh như băng, bảy phần trào phúng.
Khi đó ông mới bỗng nhiên ý thức được: Đứa bé này, thật sự đã trưởng thành. Nó đã chịu đựng nhiều lắm, đã được giáo huấn nhiều lắm, bao gồm những chuyện biết và không nên biết.
Mà bây giờ, nhìn thấy Hoắc Vũ Thần xuất hiện bên cạnh Kiều Ngữ Thần, liên tưởng tới những hành động không bình thường liên tiếp xảy ra gần đây của Đường Học Khiêm, Đường Úc khẽ nhếch môi, nhịn không được cảm thán nói: “Tố Tố, con dâu của chúng ta rất lợi hại.”
“A? Vì sao?”
Nhưng Đường Úc cười không nói.
Trong lúc hai người đang nói chuyện phiếm, bỗng dưng ngoài cửa xuất hiện một trận xôn xao.
Một chiếc xe thể thao màu tím bạc, đậu vững vàng trước cửa, một người đàn ông tuấn mỹ dị thường xuống xe, mặc bộ u phục dạ hôi hiệu Dior Homme. Có người nói Dior Homme là trang phục của nam tước hút máu, kiểu Vamprie tao nhã lãng mạn, không che dấu nét độc đáo riêng của mỗi người, cùng với tính chất siêu nhiên đặc biệt thoát ly trần thế. Đúng là kiểu dáng kinh điển của các nhà tạo mẫu Dior Homme, chỉ thích hợp với dáng người thon thả mãnh mai như người nghiện, có thể dáng vóc của bạn đủ tiêu chuẩn, nhưng để mặc được Dior Homme phải cần thêm một ít tính chất nữa, Hedi Slimane Dior Homme, là thiết kế riêng cho những người cao gầy nhưng vẫn giữ nguyên tính chất đặc biệt của họ. Bọn họ có nhâm phẩm riêng, nhưng không hiển lộ ra một cách quá đáng, có tài khí cũng không khoe khoang. Tất cả đều được ẩn trong bộ trang phục Dior Homme, thần bí, thâm thúy phóng thích. Dáng vẻ của nam nhân này cũng như thế kết hợp với trang phục Dior Homme hoa mỹ lãng mạn giống như phép ẩn dụ tao nhã mới có thể luân hồi.
Dior Homme đương nhiên là trang phục mà nam nhân ưa chuộng nhất rồi, đem phong cách u buồn của nước Anh hòa lẫn cùng phong cách tinh tế cao quý của nước Pháp dung hợp cùng một chỗ, quần áo được cắt xén cẩn thận vừa vặn tinh tế, làm cho người đàn ông mặc lên bộ trang phục Dior Homme giống như một đứa bé trai vĩnh viễn cũng không trưởng thành, đôi môi mím chặt lại để lộ ra một tia khinh thường trào phúng cùng kiên nhẫn.
Mà hắn mặc vừa vặn, một ít vẻ đơn độc chỉ thuộc về hắc ám hòa hợp với ánh sáng chói chang tạo nên vẻ mị hoặc, lãng mạn cứng ngắc, tinh tế tao nhã, cao quý quỷ dị không thể nói thành lời.
Người đàn ông xoay người đóng sầm cửa xe, không nhanh không chậm hướng hiện trường tiệc rượu đi tới.
Không khí đột nhiên náo động hẳn lên.
Thiếu chủ nhân đương nhiệm của Đường gia, rốt cuộc đã tới.
**** **** ****
Đường Học Khiêm liếc thấy bóng dáng của Kiều Ngữ Thần, lại bất đắc dĩ vì thân phận Thiếu chủ nhân đặc thù của ngày hôm nay, vừa mới tiến vào hoa viên đã bị đám người vây quanh xôn xao, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn về hướng nàng, nhìn nhìn, tâm Đường Học Khiêm lạnh lẽo, Kiều Ngữ Thần ngay cả nửa ánh mắt cũng chưa cho hắn, hoàn toàn xem hắn là trong suốt.
Trong lúc Đường Học Khiêm uể oải, Chung Minh Hiên chen vào đám người, ghé vào bên cạnh hắn cười đến thần bí: “Tương Tương của cậu đã trở lại…”
Đường Học Khiêm không yên lòng đáp lại một tiếng: “À.”
“Sao…?” Chung Minh Hiên không có hảo ý cười nhẹ: “Cậu lại không phản ứng?”
Đường Học Khiêm vẻ mặt hoang mang: “Tớ nên có phản ứng gì?”
“Lời này mà cũng nói được...” Chung Minh Hiên kéo dài ngữ điệu, tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn: “Năm đó người ta vì cậu, đã chảy không ít nước mắt nha…” Đường Học Khiêm một năm trước một chân đã đặt vào nấm mồ của hôn nhân, vị tiểu thư Tương Tương kia hai chân thiếu chút nữa cũng đã rơi vào phần mộ này.
“Không nên nói lung tung.” Đường Học Khiêm bình thản đáp lại, trong mắt chỉ có bóng dáng Kiều Ngữ Thần: “Tớ cùng cô ấy không có vấn đề gì.”
Thạch Tương Tương, là con gái một của Thạch gia, bạn chí cốt của Đường gia, cha cô ấy là Thạch Trọng Thành là bạn thân với Đường Úc, cũng từng là trợ lý tổng giám đốc của tập đoàn Đường Viễn, đóng góp to lớn. Bởi vì quan hệ giữa hai nhà, nên Tương Tương giống như nửa con gái của Đường gia. Nói Tương Tương xác thực cũng thật là xui xẻo, từ lúc vừa mới bước vào đời, người khác phái đầu tiên quen biết chính là tai họa nhân gian Đường Học Khiêm, Thạch Tương Tương đối với sắc đẹp cực phẩm này hoàn toàn không có sức chống cự. Chưa bao giờ biết một cậu bé nào cũng có bộ dạng xinh đẹp như thế, hơn nữa trên người Đường Học Khiêm khí chất bẩm sinh sắc lạnh, quả thực hoàn toàn phù hợp với tất cả hình tượng ảo tưởng hoàn mỹ trong ngôn tình tiểu thuyết của các cô gái, vì thế Thạch Tương Tương— một cô gái kinh nghiệm sống chưa nhiều, tâm đã hoàn toàn bị thu phục triệt để.
Nàng thích hắn, nhưng hắn từ đầu đến cuối hoàn toàn không ngó ngàng gì tới. Thẳng đến một năm trước, Đường Học Khiêm bỗng nhiên tuyên bố thành thân, giấc mộng thiếu nữ của Tương Tương bị sụp đổ, rưng rưng đi nước Đức.
Đường Học Khiêm đi đến bên cạnh mẹ, “Mẹ.” Gọi một tiếng, sau đó quả nhiên nghe được một thanh âm khác.
“Học Khiêm.”
Đường Học Khiêm xoay người, hơi nhếch khóe môi: “Tương Tương, đã lâu không gặp.”
**** **** ****
Nàng nghĩ đến nàng có thể quên, nàng nghĩ đến chỉ cần thấy người đàn ông này kết hôn, chỉ cần thấy hình ảnh hắn và vợ của hắn hạnh phúc, nàng là có thể hết hy vọng.
Nhưng mà giờ khắc này rốt cuộc thấy mặt của hắn, thấy nụ cười tươi đã lâu không gặp Thạch Tương Tương bỗng nhiên hiểu được, nàng vẫn thương hắn. Hắn giống như độc dược, dưới vẻ đạm mạc bên ngoài, bên trong hoàn toàn không có tâm, dẫn tới nàng luôn nhịn không được vẫn luôn nhớ mãi.
Dưới ánh đèn mờ ảo, tình yêu tưởng đã qua bất chợt lại dấy lên, Thạch Tương Tương nhịn không được khẽ mở môi mỏng: “Em có thể.... nhảy với anh một bản?”
Trong mắt mọi người, dựa vào quan hệ của nàng cùng Đường gia, hay dựa vào tình bạn của nàng cùng Đường Học Khiêm, đó chỉ là một lời mời bình thường.
Nhưng đối với Đường Học Khiêm mà nói, đây là loại khảo nghiệm.
Khiêu vũ? Đùa giỡn cái gì, không được, tuyệt đối không được!
Hắn hiện tại đang đứng ở kỳ khảo nghiệm gian khổ, chờ đợi lão bà xử lý ở bên trong, vào lúc này nếu có tin đồn về hắn cũng với người phụ nữ khác, Đường Học Khiêm đánh cược Kiều Ngữ Thần nhất định sẽ phán hắn ở tù chung thân, nhất định sẽ cùng hắn ly hôn.
Đường Học Khiêm nhìn về phía Kiều Ngữ Thần, ngoài ý muốn thấy tầm mắt Kiều Ngữ Thần cũng đang nhìn về hướng này, chỉ thẳng tắp nhìn thử xem hắn sẽ làm như thế nào. Đường Học Khiêm của chúng ta từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên dùng ánh mắt chân chó đầu nhập vào tổ chức: Lão bà, yên tâm! Anh là tuyệt đối sẽ không đồng ý!
Kiều Ngữ Thần hừ một tiếng, rất khí thế ngẩng cao cằm lên.
Đường Học Khiêm lập tức nắm chặt cơ hội cho thấy cõi lòng: “Anh không—” Khiêu vũ——
Lý do nha, bằng loại đầu óc này của Đường Học Khiêm, tùy tiện ngẫm lại thì có: Tôi đang rất mệt, lúc trước tôi bị ngã, nên không khiêu vũ đã lâu…
Ngay lúc anh bạn họ Đường đang kích động cõi lòng biểu tình thì một tiếng sét giáng xuống ngang tai. “Học Khiêm, con cùng Tương Tương khiêu vũ một bản đi, đã lâu mẹ không thấy hai đứa khiêu vũ rồi, thật sự chờ mong nha…”
Đường Học Khiêm bi phẫn: Mẹ! Mẹ muốn hại chết con à!!! T_T
Kết quả chính là: Lệnh mẹ không thể trái…
Hôm nay là sinh nhật Đường phu nhân, thọ tinh là lớn nhất, Đường Học Khiêm lúc này nghĩ sao vẫn không thể tìm ra được lí do cãi lời thánh chỉ của mẫu thân đại nhân. Đường Học Khiêm vội vàng ngẩng đầu, phát hiện Kiều Ngữ Thần đã đưa lưng về phía hắn, Đường Học Khiêm bi ai bĩu môi: Lão bà tức giận…
Đường Học Khiêm bất đắc dĩ thở dài, nhận mệnh bị Thạch Tương Tương khoác tay, đi vào trong sàn nhảy.
Đường Học Khiêm tận lực nhảy nhẹ nhàng như sương sớm trên đỉnh núi, kỹ thuật nhảy bình thường đến không thể bình thường hơn, không cười cợt, hay mị hoặc, thân thể cứng nhắc khiêu vũ một cách xã giao theo khuôn phép cũ tiếp cận đông cứng. Đường Học Khiêm lo sợ, không ngừng nhìn Kiều Ngữ Thần, không ngừng dùng ánh mắt ý bảo: Anh là bị bắt buộc, anh không phải tự nguyện…
Lúc này, Đường Học Khiêm sẽ không biết, hắn không nghĩ tới vấn đề này. Bộ dạng thật xinh đẹp có đôi khi cũng xác thực không phải một chuyện tốt, thí dụ như hiện tại, Đường Học Khiêm đã muốn tận lực che dấu mũi nhọn, nhưng vẫn bị mọi người chung quanh hiểu lầm, rõ ràng hắn là ‘Không yên lòng, không chút để ý, tâm tư hoàn toàn không có’ chỉ đang khiêu vũ ứng phó, lại bị mọi người đọc thành ‘Cô đơn, gợi cảm, mê hoặc hoa lệ’, tiếng than thở sóng sau cao hơn sóng trước.
Đường Học Khiêm lần đầu tiên nuốt hận: Mẹ! Mẹ tại sao lại muốn đứa con trai của mẹ xinh đẹp hơn ngày thường như vậy! T_T
**** **** ****
Kiều Ngữ Thần tay nắm thật sự nhanh. Rõ ràng không nhìn, lại vẫn đang nhịn không được nhìn lại hướng trong sàn nhảy.
Người đàn ông luôn làm nàng tổn thương, vĩnh viễn là tiêu điểm. Bên cạnh hắn vĩnh viễn sẽ không thiếu phụ nữ, thật sự hắn có khả năng khiến cho người ta muốn phục tùng. Kiều Ngữ Thần bỗng nhiên cắn chặt môi dưới, hắn chói mắt như vậy, nàng làm sao có thể tín nhiệm?
Hoắc Vũ Thần đứng ở sau lưng nàng, ánh mắt thâm thúy chặt chẽ khóa lại nàng, trong mắt bình tĩnh không có sóng.
Đường Học Khiêm sau khi đã hoàn thành điệu nhảy, nắm lấy tay Thạch Tương Tương đi xuống. Hoắc Vũ Thần buông ly rượu trong tay ra, bỗng nhiên ôm thắt lưng Kiều Ngữ Thần đi tới. Kiều Ngữ Thần bị hoảng hốt: “Vũ Thần?”
Hoắc Vũ Thần khẽ cười, “Cho em nhìn thấy tâm của Đường Học Khiêm một lần.”
Nếu chỉ có anh ta có thể cho em hạnh phúc, như vậy anh sẽ mang em trở về bên cạnh anh ta.
“Bác gái, con có thể mời Kiều tiểu thư khiêu vũ một bản không?”
Đường Học Khiêm mới từ trong sàn nhảy xuống dưới, chợt nghe thấy đưa ra một câu sét đánh như vậy, phản xạ có điều kiện, Đường Học Khiêm mở miệng cự tuyệt: “Không thể ——”
“Có thể a——”
……
Mọi người lặng yên.
Tiêu Tố Tố vẻ mặt không hiểu, nhìn con trai bảo bối, “Học Khiêm…”
Đường Học Khiêm ở trong lòng âm thầm nghiến răng, hít sâu một hơi, cố gắng nở một cái tươi cười: “Không thể... Đó đương nhiên là không thể nào.”
Tiêu Tố Tố nở nụ cười, Hoắc Vũ Thần vui vẻ, Đường Học Khiêm sụp đổ: Mẹ! Mẹ rốt cuộc là giúp bên kia!!! T_T
**** **** ****
Thanh mai trúc mã.
Đường Học Khiêm lần đầu tiên thấy được lực lượng cường đại của bốn chữ này, là ở trong điệu nhảy của Hoắc Vũ Thần cùng Kiều Ngữ Thần.
Hắn và nàng khiêu vũ vô cùng ăn ý, khi nàng xoay tròn trong lòng hắn, hắn vừa đúng lúc ôm lấy eo của nàng.
Nghiêng, lung lay, quay người, xoay tròn. Đường Học Khiêm chưa từng gặp qua Kiều Ngữ Thần như vậy, vừa tinh nghịch, vừa hồn nhiên, vạn vật đều đều quay chung quanh vầng sáng rực rỡ phát ra từ nàng.
Hắn thấy biểu tình Hoắc Vũ Thần, sinh động cẩn thận, một mảnh thâm tình. Hoắc Vũ Thần biết từng cái biến hóa của thân thể nàng, biết từng cái biểu hiện của nàng, hắn luôn phối hợp với tiết tấu của nàng, nàng chính là độc nhất vô nhị của hắn.
Đường Học Khiêm nhìn trong sàn nhảy, hắn và nàng, cắn môi dưới: Hoắc Vũ Thần tình sâu như vậy, tốt đẹp như vậy Kiều Ngữ Thần, ngươi dựa vào cái gì chia rẽ?
Chung Minh Hiên nhìn mặt Đường Học Khiêm không chút thay đổi, đổ thêm dầu vào lửa: “Ai, tớ nghe nói, tiểu Kiều biết khiêu vũ là do một tay Hoắc Vũ Thần dạy dỗ, hay nói về chuyện trước đây của bọn họ tiểu Kiều ở trong nhà Hoắc Vũ Thần…”
Đường Học Khiêm khép ánh mắt lại.
Thừa nhận đi, một thanh âm ở trong lòng hắn nói, Đường Học Khiêm, ngươi ghen tị đến phát cuồng.
Một khúc khiêu vũ đã xong.
Hoắc Vũ Thần ôm Kiều Ngữ Thần đi xuống, Đường Học Khiêm thấy Kiều mặt Ngữ Thần, hồng thành một mảnh, tràn đầy tươi cười. Đường Học Khiêm nắm chặt tay, vẻ mặt hạnh phúc như vậy của Kiều Ngữ Thần từng chỉ thuộc về một mình hắn, mà bây giờ, nàng rốt cuộc muốn rời đi.
Đường Học Khiêm nhắm mắt, trong lòng một mảnh đau đớn. Làm sao bây giờ, hắn phải làm sao bây giờ, nàng rốt cuộc buông hắn ra rồi, nàng muốn rời khỏi hắn. Từ nay về sau, không ai vào mỗi buổi tối ngồi ở đầu giường chờ hắn trở về, không ai vì hắn mà một lòng nghiên cứu cách thức nấu những món ăn ngon, hoàn toàn không có ai ôn nhu nhã nhặn như nước một lòng đứng phía sau hắn mà chờ đợi.
Kiều Ngữ Thần bước qua bên cạnh hắn, không ngừng lại, tuyệt tình vô cùng, tựa như một người xa lạ, không hề lưu luyến.
Đường Học Khiêm bỗng nhiên giữ tay nàng lại.
Nàng chấn kinh, nhưng rất nhanh trấn định: “Buông ra.” Trước mặt mọi người, nàng đánh cược hắn không dám làm gì.
Thanh âm Đường Học Khiêm bình tĩnh: “Cùng anh khiêu vũ một bản nhé.”
“Em không muốn.”
Kiều Ngữ Thần hơi hơi giằng co, lại phát hiện hắn càng nắm càng chặt, Kiều Ngữ Thần nhíu mày: “Đường Học Khiêm, buông.”
Tâm Đường Học Khiêm bỗng nhiên rất đau. Nàng không bao giờ muốn gọi tên hắn nữa rồi, nàng mang cả danh họ cùng nhau kêu, hoặc là sẽ gọi một tiếng Đường tổng, xa lạ như vậy, phân biệt rõ ràng.
Trong mắt người đàn ông bỗng nhiên hiện lên toan tính mạnh mẽ, một ý niệm trong đầu khoảnh khắc thành hình.
Kiều Ngữ Thần kinh hãi ngẩng đầu khi nhìn người đàn ông trước mắt bỗng nhiên ôn hòa cười rộ lên, nàng bị hắn cười đến toàn thân đều nóng lên. Đường Học Khiêm chậm rãi đưa tay tháo dần mấy chiếc cúc áo sơ mi trên khuỷu tay bằng thủy tinh, nàng nhìn thấy ngón tay của hắn lướt qua áo sơ mi, da thịt bên dưới tay áo, một viên lại một viên thủy tinh bị hắn cởi ra, sau đó cởi bỏ cúc áo chỗ cổ tay, đem tay áo sơ mi xắn lên đến khuỷu tay, động tác mê hoặc, rung động lòng người.
Tao nhã rút đi, gợi cảm trở về.
“Khiêu vũ một bản đi.”
Lời còn chưa dứt, hắn bỗng nhiên chặn ngang chỗ ngồi cuối ôm lấy Kiều Ngữ Thần, không để ý tiếng kêu sợ hãi của nàng hướng trong sàn nhảy đi đến, chung quanh không biết đã xảy ra chuyện gì, nên náo loạn thành một mảnh ồn ào.
Những người quen biết Đường Học Khiêm biểu hiện khác nhau.
Tiêu Tố Tố kìm lòng không đậu mặt hồng lên, thấp giọng hỏi: “Học Khiêm…. Muốn nhảy điệu nhảy kia?”
Đường Úc sờ sờ cằm: “Ừm, xem tình hình này, tiểu tử này dường như đã mất hết kiên nhẫn rồi.” Lão bà đã không thèm để ý đến hắn, nếu hắn không ra tay thật sự không phải phong cách tên tiểu tử này.
Hoắc Vũ Thần tò mò hiếm thấy: “Điệu nhảy kia?”
“Tiểu Hoắc, cậu có phúc phần để xem rồi.” Chung Minh Hiên nhảy đến bên cạnh hắn, bộ dạng thân mật: “Học Khiêm chưa bao giờ ở trước mặt người bên ngoài nhảy điệu nhảy đó, chỉ nhảy một lần với…. mẹ cậu ấy, sau đó thì….”
“Sau đó?”
Vẻ mặt thần bí Chung Minh Hiên nói cho hắn biết: “Sau đó, từ lúc bác gái nhìn thấy hắn nhảy qua điệu nhảy đó đến tận nửa năm sau, nếu bác ấy nhìn thấy Học Khiêm mặt vẫn còn đỏ ửng, hoàn toàn không dám nhìn cậu ấy….”
Thời điểm mọi người ở đây xì xào bàn tán, Đường Học Khiêm ôm Kiều Ngữ Thần đi tới trong sàn nhảy, một cái búng tay, ra hiệu cho trưởng ban nhạc tại sàn nhảy.
“Lambada.”
Chung quanh bỗng nhiên nổi lên một trận bàn tán đinh tai nhức óc.
Lambada, điệu nhảy đến từ La tinh. Điệu nhảy mang ý tứ hàm xúc tình sắc nhất trong các điệu nhảy, từng bị Brazil và nhiều quốc gia liệt vào điệu nhảy cấm, gợi cảm cấm kỵ, làm cho người phạm tội. Bởi vì sắc thái mẫn cảm này cùng với tiết tấu cảm xúc mãnh liệt, có rất ít người chân chính sẽ nhảy điệu nhảy này.
Kiều Ngữ Thần luôn luôn nhu thuận làm sao có thể nhảy điệu nhảy đó, nàng sợ hãi, toàn thân run run: “Đường Học Khiêm ——!”
Người đàn ông từ phía sau lưng mềm nhẹ ôm lấy nàng, lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ: “Em từng hỏi anh, bộ mặt thật của anh là như thế nào... Hiện tại, sẽ để cho em nhận thức một chút về…”
‘Oanh’ hạ xuống, giống như nổ mạnh, âm nhạc mãnh liệt chôn vùi toàn bộ hiện trường.
“Kiều Ngữ Thần…” Gọi tên của nàng, người đàn ông liếm môi dưới, tư thế vô cùng mị hoặc, hướng nàng phát ra lời mời mê người: “Hoan nghênh quang lâm, thế giới của Đường Học Khiêm——!”
Ngay lúc Kiều Ngữ Thần do dự vạn phần, vẻ mặt Hoắc Vũ Thần ôn hòa đề nghị với nàng: Anh ta có yêu em hay không, thời gian là đáp án tốt nhất.
Biểu tình thiện lương, giọng điệu chân thành.
Kiều Ngữ Thần lập tức tin tưởng.
Xoay người, Hoắc Vũ Thần thu hồi biểu tình thiện lương, âm phong từng trận: Hừ, Đường Học Khiêm, ta liền không tin nghẹn không chết được ngươi.
Vì thế, người nào đó sắp bị tai họa.
Hai tháng. Suốt hai tháng.
Không có tin nhắn không có điện thoại không có bất kỳ liên hệ, gọi điện thoại cho nàng vĩnh viễn là giọng nói hộp thư, trong vòng một đêm hắn bị nàng tách ra khỏi cuộc sống của nàng.
Trong cuộc đời của Đường Học Khiêm lần đầu tiên nếm thử cảm giác ‘mắng không thể mắng trả, đánh không thể đánh trả’. Cảm giác bị động như thế này, đối với người đàn ông luôn luôn nắm giữ quyền chủ động mà nói không thể nghi ngờ là một loại tra tấn tàn khốc nhất.
Đường Học Khiêm hai tháng này đều ngoan ngoãn đợi ở Đài Loan, tất cả nhiệm vụ xuất ngoại toàn bộ giao cho cấp dưới, thật sự muốn hắn tự mình ra mặt, hắn liền phái Chung Minh Hiên xuất mã, Chung Minh Hiên bị hắn điều khiển giống như là nô lệ thời cổ đại, ông chủ Đường Học Khiêm này mỗi ngày đều ngồi tại văn phòng xa hoa xử lý công việc, mỗi ngày ngồi ở một chỗ dùng điện thoại đường dài điều khiển tất cả mọi việc. Chung Minh Hiên thì bị chỉ huy hôm nay bay đến New York, ngày mai đi Tokyo ngày kia chạy tới Berlin, một tuần kéo dài qua bốn đại dương sáu châu lớn nhất.
Chung Minh Hiên tự hứa với máu và nước mắt của bản thân lên án: Cũng phải có một ngày cho đồng bào nghỉ ngơi với, hãy cho ta một ngày nghỉ….
Xem đi, đây là kết quả làm công cho nhà tư bản, lão bản khó chịu thì toàn bộ nhân viên cũng chịu tội thay.
Mà Đường lão bản đâu rồi, mỗi ngày thứ hắn quan tâm nhất chính là điện thoại di động của hắn, cứ cách vài phút đều nhìn một lần xem có tin nhắn nào không, hay có cuộc gọi nhỡ nào không, sợ bỏ qua bất cứ tin tức nào của Kiều Ngữ Thần.
Ngày chờ đợi xử lý gần như dày vò, Đường Học Khiêm có đôi khi vào giữa đêm hôm khuya khoắt đột nhiên đặc biệt điên cuồng bừng tỉnh, phản ứng đầu tiên chính là bật ngay điện thoại di động lên nhìn xem, nhưng hoàn toàn không nhìn thấy bất kì tin tức nào trên màn hình, chua sót cùng mất mát dâng lên chồng chất trong nội tâm. Trong đêm tối, hắn vẫn ngủ ở chiếc giường đơn mà hai người thường hay ngủ, nhắm mắt lại tất cả đều là bóng dáng của nàng, đây là sự tù túng ôn nhu nhưng tàn khốc nhất.
Nàng giống như những giọt nước tinh khiết ấm áp, nàng không quấn lấy hắn, nàng chỉ đứng ở sau lưng đem tất cả mọi chuyện đều làm thật hoàn chỉnh, sau đó nhìn hắn nói: Em yêu anh! Nàng nuông chiều hắn thành ỷ lại, làm cho hắn không thể thoát thân. Đối với hắn mà nói nàng càng lúc càng giống như một tình nhân hư hỏng, trên con đường hôn nhân dứt áo ra đi, thời khắc mấu chốt lại cam lòng cùng hắn cắt đứt tất cả mọi quan hệ, nàng lặng lẽ tiêu sái rời đi, bỏ lại một mình hắn vào những đêm dài thấm đẫm tương tư không thể nào lí giải.
Lúc này hắn mới phát hiện, thì ra nàng sớm đã hoàn toàn xâm nhập thật sâu vào bên trong thế giới của hắn, chiếm thành đoạt lũy hoàn toàn không buông tha cho bất cứ một góc nhỏ nào trong tâm hồn của hắn, hắn thất bại thảm hại.
Có khi Đường Học Khiêm vẫn gặp nàng ở những buổi hợp mặt gia đình, hoặc những buổi giao tiếp công khai, nàng vẫn luôn như trước nở nụ cười ôn hòa không tranh giành đợi hắn đi đến bên cạnh nàng, nàng chỉ một câu ‘Đường tổng’ đã đem tất cả những lời hắn định nói nghẹn ngang ở yết hầu.
Hai tháng.
Nàng đối với hắn thực hành hoàn toàn chiến lược ‘ba không’: Không quan tâm, không hỏi.
Đường Học Khiêm bi phẫn: Kiều Ngữ Thần, không lẽ em cứ đem anh ném sang một bên một cách lạnh lùng như thế sao....?
**** **** ****
Hôm nay, Đường gia chuẩn bị một buổi tiệc rượu long trọng, nữ chủ nhân Đường gia, sinh nhật Đường phu nhân Tiêu Tố Tố.
Tiệc rượu được tổ chức tại khu vườn hoa trong ngôi biệt thự Đường gia biệt thự ở giữa sườn núi, không khí tươi mát, phong cảnh cả thành phố đều được thu hết vào tầm mắt. Buổi tiệc rượu được trang hoàng đầy đủ không thua gì một khách sạn xa hoa tráng lệ, cao cấp nhất.
Ăn uống linh đình, mùi thơm ngào ngạt lan tỏa chung quanh.
Tiêu Tố Tố luôn luôn không thích những trường hợp công khai náo nhiệt như thế này, lúc trước những buổi tiệc sinh nhật của bà đều chỉ có chồng, con trai bà và người bạn xấu xa là Đỗ Phi Phàm một nhà cùng nhau chúc mừng, lần này thái độ khác thường làm long trọng như thế, đừng nói người ngoài không hiểu, ngay cả Đường Úc cũng thoáng giật mình.
Đường Úc bưng ly nước trái cây mang đến cho vợ yêu, ngồi ở một bên cùng bà nói chuyện phiếm: “Tại sao lại đột nhiên tổ chức sinh nhật?”
Tiêu Tố ngượng ngùng hổ thừa nhận: “Ách, là Học Khiêm…”
Đường Úc hơi trầm ngâm: Đã biết là tên nhóc chết tiệt kia bày trò mà.
Đường Học Khiêm này, thằng nhãi ranh công phu lừa gạt người vô cùng hoa mỹ, đừng nói là người thường, ngay cả cao thủ như Đường Úc cũng bị đứa con trai này của ông quanh co mấy lượt, còn Tiêu Tố Tố là một người lương thiện không biết tránh né. Đường Học Khiêm chỉ cần dùng thanh âm mềm mại nhu nhược đặc biệt kia của hắn, yếu ớt gọi một tiếng ‘Mẹ….’ Tiêu Tố Tố sẽ nghe hắn không điều kiện.
Đường Úc ho khan một tiếng hỏi: “Học Khiêm lại nói cái gì rồi?”
“Thằng bé nói, em vẫn không vượt qua tâm lí trở ngại giao tiếp với người khác. Học Khiêm nói nếu cứ không tiếp xúc cùng người khác một thời gian dài như thế, sẽ bị một chứng bệnh tâm lí gọi là ‘Ngại cùng người lạ tiếp xúc’, cho nên thằng bé cố ý bày tiệc rượu này cho em.”
Vẻ mặt Tiêu Tố Tố hạnh phúc: Con trai thực hiếu thuận a….
Nói hươu nói vượn!
Đường Úc mặt tối sầm: Đường Học Khiêm! Con ngứa da rồi! Dám lừa cả mẹ của con sao!
Tính cách của con trai ra sao, người làm cha như ông là hiểu rõ nhất, tiểu tử Đường Học Khiêm này từ nhỏ luôn mạnh mẽ muốn bảo vệ mẹ của nó, hận không thể bảo tất cả mọi người tránh xa khỏi mẹ của nó, Tiêu Tố Tố vốn không thích cùng người xa lạ tiếp xúc quả thực tất cả đều từ hắn.
Mà bây giờ, thái độ tiểu tử này khác thường đang có chủ ý gì đây?
Đường Úc suy nghĩ sâu xa ngắm nhìn bốn phía, phát hiện con dâu tao nhã nhà mình đang cùng mọi người của tập đoàn YC trong truyền thuyết cùng nhau ở một bên đốt nướng, Kiều Ngữ Thần khẽ mỉm cười cầm cánh gà nướng, Hoắc Vũ Thần phối hợp rưới gia vị lên, động tác hai người thân mật khăng khít.
Đường Úc dường như đã hiểu chút gì đó.
Đối với hôn nhân của đứa con trai, làm cha như ông cũng có lúc bị kinh hoảng. Kiều Ngữ Thần thích Đường Học Khiêm, đây là chuyện mà đa số mọi người đều biết, nhưng Đường Úc rất rõ ràng, đứa con trai của ông chưa từng có cảm tình đặc biệt gì với cô bé con kia, hoặc là nói, Đường Học Khiêm đối với tất cả phụ nữ đều không có hứng thú, nhưng thằng bé vào một năm trước đây, dứt khoát kiên trì kết hôn cùng Kiều Ngữ Thần.
Đường Úc cho tới bây giờ vẫn còn nhớ rõ, trước hôn lễ, ông có tìm con trai nói chuyện, nói ra một câu: ‘Hôn nhân là phải có trách nhiệm, con phải yêu con bé mới được.’ thì thần sắc trong mắt Đường Học Khiêm vô cùng xa lạ. Ba phần lạnh như băng, bảy phần trào phúng.
Khi đó ông mới bỗng nhiên ý thức được: Đứa bé này, thật sự đã trưởng thành. Nó đã chịu đựng nhiều lắm, đã được giáo huấn nhiều lắm, bao gồm những chuyện biết và không nên biết.
Mà bây giờ, nhìn thấy Hoắc Vũ Thần xuất hiện bên cạnh Kiều Ngữ Thần, liên tưởng tới những hành động không bình thường liên tiếp xảy ra gần đây của Đường Học Khiêm, Đường Úc khẽ nhếch môi, nhịn không được cảm thán nói: “Tố Tố, con dâu của chúng ta rất lợi hại.”
“A? Vì sao?”
Nhưng Đường Úc cười không nói.
Trong lúc hai người đang nói chuyện phiếm, bỗng dưng ngoài cửa xuất hiện một trận xôn xao.
Một chiếc xe thể thao màu tím bạc, đậu vững vàng trước cửa, một người đàn ông tuấn mỹ dị thường xuống xe, mặc bộ u phục dạ hôi hiệu Dior Homme. Có người nói Dior Homme là trang phục của nam tước hút máu, kiểu Vamprie tao nhã lãng mạn, không che dấu nét độc đáo riêng của mỗi người, cùng với tính chất siêu nhiên đặc biệt thoát ly trần thế. Đúng là kiểu dáng kinh điển của các nhà tạo mẫu Dior Homme, chỉ thích hợp với dáng người thon thả mãnh mai như người nghiện, có thể dáng vóc của bạn đủ tiêu chuẩn, nhưng để mặc được Dior Homme phải cần thêm một ít tính chất nữa, Hedi Slimane Dior Homme, là thiết kế riêng cho những người cao gầy nhưng vẫn giữ nguyên tính chất đặc biệt của họ. Bọn họ có nhâm phẩm riêng, nhưng không hiển lộ ra một cách quá đáng, có tài khí cũng không khoe khoang. Tất cả đều được ẩn trong bộ trang phục Dior Homme, thần bí, thâm thúy phóng thích. Dáng vẻ của nam nhân này cũng như thế kết hợp với trang phục Dior Homme hoa mỹ lãng mạn giống như phép ẩn dụ tao nhã mới có thể luân hồi.
Dior Homme đương nhiên là trang phục mà nam nhân ưa chuộng nhất rồi, đem phong cách u buồn của nước Anh hòa lẫn cùng phong cách tinh tế cao quý của nước Pháp dung hợp cùng một chỗ, quần áo được cắt xén cẩn thận vừa vặn tinh tế, làm cho người đàn ông mặc lên bộ trang phục Dior Homme giống như một đứa bé trai vĩnh viễn cũng không trưởng thành, đôi môi mím chặt lại để lộ ra một tia khinh thường trào phúng cùng kiên nhẫn.
Mà hắn mặc vừa vặn, một ít vẻ đơn độc chỉ thuộc về hắc ám hòa hợp với ánh sáng chói chang tạo nên vẻ mị hoặc, lãng mạn cứng ngắc, tinh tế tao nhã, cao quý quỷ dị không thể nói thành lời.
Người đàn ông xoay người đóng sầm cửa xe, không nhanh không chậm hướng hiện trường tiệc rượu đi tới.
Không khí đột nhiên náo động hẳn lên.
Thiếu chủ nhân đương nhiệm của Đường gia, rốt cuộc đã tới.
**** **** ****
Đường Học Khiêm liếc thấy bóng dáng của Kiều Ngữ Thần, lại bất đắc dĩ vì thân phận Thiếu chủ nhân đặc thù của ngày hôm nay, vừa mới tiến vào hoa viên đã bị đám người vây quanh xôn xao, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn về hướng nàng, nhìn nhìn, tâm Đường Học Khiêm lạnh lẽo, Kiều Ngữ Thần ngay cả nửa ánh mắt cũng chưa cho hắn, hoàn toàn xem hắn là trong suốt.
Trong lúc Đường Học Khiêm uể oải, Chung Minh Hiên chen vào đám người, ghé vào bên cạnh hắn cười đến thần bí: “Tương Tương của cậu đã trở lại…”
Đường Học Khiêm không yên lòng đáp lại một tiếng: “À.”
“Sao…?” Chung Minh Hiên không có hảo ý cười nhẹ: “Cậu lại không phản ứng?”
Đường Học Khiêm vẻ mặt hoang mang: “Tớ nên có phản ứng gì?”
“Lời này mà cũng nói được...” Chung Minh Hiên kéo dài ngữ điệu, tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn: “Năm đó người ta vì cậu, đã chảy không ít nước mắt nha…” Đường Học Khiêm một năm trước một chân đã đặt vào nấm mồ của hôn nhân, vị tiểu thư Tương Tương kia hai chân thiếu chút nữa cũng đã rơi vào phần mộ này.
“Không nên nói lung tung.” Đường Học Khiêm bình thản đáp lại, trong mắt chỉ có bóng dáng Kiều Ngữ Thần: “Tớ cùng cô ấy không có vấn đề gì.”
Thạch Tương Tương, là con gái một của Thạch gia, bạn chí cốt của Đường gia, cha cô ấy là Thạch Trọng Thành là bạn thân với Đường Úc, cũng từng là trợ lý tổng giám đốc của tập đoàn Đường Viễn, đóng góp to lớn. Bởi vì quan hệ giữa hai nhà, nên Tương Tương giống như nửa con gái của Đường gia. Nói Tương Tương xác thực cũng thật là xui xẻo, từ lúc vừa mới bước vào đời, người khác phái đầu tiên quen biết chính là tai họa nhân gian Đường Học Khiêm, Thạch Tương Tương đối với sắc đẹp cực phẩm này hoàn toàn không có sức chống cự. Chưa bao giờ biết một cậu bé nào cũng có bộ dạng xinh đẹp như thế, hơn nữa trên người Đường Học Khiêm khí chất bẩm sinh sắc lạnh, quả thực hoàn toàn phù hợp với tất cả hình tượng ảo tưởng hoàn mỹ trong ngôn tình tiểu thuyết của các cô gái, vì thế Thạch Tương Tương— một cô gái kinh nghiệm sống chưa nhiều, tâm đã hoàn toàn bị thu phục triệt để.
Nàng thích hắn, nhưng hắn từ đầu đến cuối hoàn toàn không ngó ngàng gì tới. Thẳng đến một năm trước, Đường Học Khiêm bỗng nhiên tuyên bố thành thân, giấc mộng thiếu nữ của Tương Tương bị sụp đổ, rưng rưng đi nước Đức.
Đường Học Khiêm đi đến bên cạnh mẹ, “Mẹ.” Gọi một tiếng, sau đó quả nhiên nghe được một thanh âm khác.
“Học Khiêm.”
Đường Học Khiêm xoay người, hơi nhếch khóe môi: “Tương Tương, đã lâu không gặp.”
**** **** ****
Nàng nghĩ đến nàng có thể quên, nàng nghĩ đến chỉ cần thấy người đàn ông này kết hôn, chỉ cần thấy hình ảnh hắn và vợ của hắn hạnh phúc, nàng là có thể hết hy vọng.
Nhưng mà giờ khắc này rốt cuộc thấy mặt của hắn, thấy nụ cười tươi đã lâu không gặp Thạch Tương Tương bỗng nhiên hiểu được, nàng vẫn thương hắn. Hắn giống như độc dược, dưới vẻ đạm mạc bên ngoài, bên trong hoàn toàn không có tâm, dẫn tới nàng luôn nhịn không được vẫn luôn nhớ mãi.
Dưới ánh đèn mờ ảo, tình yêu tưởng đã qua bất chợt lại dấy lên, Thạch Tương Tương nhịn không được khẽ mở môi mỏng: “Em có thể.... nhảy với anh một bản?”
Trong mắt mọi người, dựa vào quan hệ của nàng cùng Đường gia, hay dựa vào tình bạn của nàng cùng Đường Học Khiêm, đó chỉ là một lời mời bình thường.
Nhưng đối với Đường Học Khiêm mà nói, đây là loại khảo nghiệm.
Khiêu vũ? Đùa giỡn cái gì, không được, tuyệt đối không được!
Hắn hiện tại đang đứng ở kỳ khảo nghiệm gian khổ, chờ đợi lão bà xử lý ở bên trong, vào lúc này nếu có tin đồn về hắn cũng với người phụ nữ khác, Đường Học Khiêm đánh cược Kiều Ngữ Thần nhất định sẽ phán hắn ở tù chung thân, nhất định sẽ cùng hắn ly hôn.
Đường Học Khiêm nhìn về phía Kiều Ngữ Thần, ngoài ý muốn thấy tầm mắt Kiều Ngữ Thần cũng đang nhìn về hướng này, chỉ thẳng tắp nhìn thử xem hắn sẽ làm như thế nào. Đường Học Khiêm của chúng ta từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên dùng ánh mắt chân chó đầu nhập vào tổ chức: Lão bà, yên tâm! Anh là tuyệt đối sẽ không đồng ý!
Kiều Ngữ Thần hừ một tiếng, rất khí thế ngẩng cao cằm lên.
Đường Học Khiêm lập tức nắm chặt cơ hội cho thấy cõi lòng: “Anh không—” Khiêu vũ——
Lý do nha, bằng loại đầu óc này của Đường Học Khiêm, tùy tiện ngẫm lại thì có: Tôi đang rất mệt, lúc trước tôi bị ngã, nên không khiêu vũ đã lâu…
Ngay lúc anh bạn họ Đường đang kích động cõi lòng biểu tình thì một tiếng sét giáng xuống ngang tai. “Học Khiêm, con cùng Tương Tương khiêu vũ một bản đi, đã lâu mẹ không thấy hai đứa khiêu vũ rồi, thật sự chờ mong nha…”
Đường Học Khiêm bi phẫn: Mẹ! Mẹ muốn hại chết con à!!! T_T
Kết quả chính là: Lệnh mẹ không thể trái…
Hôm nay là sinh nhật Đường phu nhân, thọ tinh là lớn nhất, Đường Học Khiêm lúc này nghĩ sao vẫn không thể tìm ra được lí do cãi lời thánh chỉ của mẫu thân đại nhân. Đường Học Khiêm vội vàng ngẩng đầu, phát hiện Kiều Ngữ Thần đã đưa lưng về phía hắn, Đường Học Khiêm bi ai bĩu môi: Lão bà tức giận…
Đường Học Khiêm bất đắc dĩ thở dài, nhận mệnh bị Thạch Tương Tương khoác tay, đi vào trong sàn nhảy.
Đường Học Khiêm tận lực nhảy nhẹ nhàng như sương sớm trên đỉnh núi, kỹ thuật nhảy bình thường đến không thể bình thường hơn, không cười cợt, hay mị hoặc, thân thể cứng nhắc khiêu vũ một cách xã giao theo khuôn phép cũ tiếp cận đông cứng. Đường Học Khiêm lo sợ, không ngừng nhìn Kiều Ngữ Thần, không ngừng dùng ánh mắt ý bảo: Anh là bị bắt buộc, anh không phải tự nguyện…
Lúc này, Đường Học Khiêm sẽ không biết, hắn không nghĩ tới vấn đề này. Bộ dạng thật xinh đẹp có đôi khi cũng xác thực không phải một chuyện tốt, thí dụ như hiện tại, Đường Học Khiêm đã muốn tận lực che dấu mũi nhọn, nhưng vẫn bị mọi người chung quanh hiểu lầm, rõ ràng hắn là ‘Không yên lòng, không chút để ý, tâm tư hoàn toàn không có’ chỉ đang khiêu vũ ứng phó, lại bị mọi người đọc thành ‘Cô đơn, gợi cảm, mê hoặc hoa lệ’, tiếng than thở sóng sau cao hơn sóng trước.
Đường Học Khiêm lần đầu tiên nuốt hận: Mẹ! Mẹ tại sao lại muốn đứa con trai của mẹ xinh đẹp hơn ngày thường như vậy! T_T
**** **** ****
Kiều Ngữ Thần tay nắm thật sự nhanh. Rõ ràng không nhìn, lại vẫn đang nhịn không được nhìn lại hướng trong sàn nhảy.
Người đàn ông luôn làm nàng tổn thương, vĩnh viễn là tiêu điểm. Bên cạnh hắn vĩnh viễn sẽ không thiếu phụ nữ, thật sự hắn có khả năng khiến cho người ta muốn phục tùng. Kiều Ngữ Thần bỗng nhiên cắn chặt môi dưới, hắn chói mắt như vậy, nàng làm sao có thể tín nhiệm?
Hoắc Vũ Thần đứng ở sau lưng nàng, ánh mắt thâm thúy chặt chẽ khóa lại nàng, trong mắt bình tĩnh không có sóng.
Đường Học Khiêm sau khi đã hoàn thành điệu nhảy, nắm lấy tay Thạch Tương Tương đi xuống. Hoắc Vũ Thần buông ly rượu trong tay ra, bỗng nhiên ôm thắt lưng Kiều Ngữ Thần đi tới. Kiều Ngữ Thần bị hoảng hốt: “Vũ Thần?”
Hoắc Vũ Thần khẽ cười, “Cho em nhìn thấy tâm của Đường Học Khiêm một lần.”
Nếu chỉ có anh ta có thể cho em hạnh phúc, như vậy anh sẽ mang em trở về bên cạnh anh ta.
“Bác gái, con có thể mời Kiều tiểu thư khiêu vũ một bản không?”
Đường Học Khiêm mới từ trong sàn nhảy xuống dưới, chợt nghe thấy đưa ra một câu sét đánh như vậy, phản xạ có điều kiện, Đường Học Khiêm mở miệng cự tuyệt: “Không thể ——”
“Có thể a——”
……
Mọi người lặng yên.
Tiêu Tố Tố vẻ mặt không hiểu, nhìn con trai bảo bối, “Học Khiêm…”
Đường Học Khiêm ở trong lòng âm thầm nghiến răng, hít sâu một hơi, cố gắng nở một cái tươi cười: “Không thể... Đó đương nhiên là không thể nào.”
Tiêu Tố Tố nở nụ cười, Hoắc Vũ Thần vui vẻ, Đường Học Khiêm sụp đổ: Mẹ! Mẹ rốt cuộc là giúp bên kia!!! T_T
**** **** ****
Thanh mai trúc mã.
Đường Học Khiêm lần đầu tiên thấy được lực lượng cường đại của bốn chữ này, là ở trong điệu nhảy của Hoắc Vũ Thần cùng Kiều Ngữ Thần.
Hắn và nàng khiêu vũ vô cùng ăn ý, khi nàng xoay tròn trong lòng hắn, hắn vừa đúng lúc ôm lấy eo của nàng.
Nghiêng, lung lay, quay người, xoay tròn. Đường Học Khiêm chưa từng gặp qua Kiều Ngữ Thần như vậy, vừa tinh nghịch, vừa hồn nhiên, vạn vật đều đều quay chung quanh vầng sáng rực rỡ phát ra từ nàng.
Hắn thấy biểu tình Hoắc Vũ Thần, sinh động cẩn thận, một mảnh thâm tình. Hoắc Vũ Thần biết từng cái biến hóa của thân thể nàng, biết từng cái biểu hiện của nàng, hắn luôn phối hợp với tiết tấu của nàng, nàng chính là độc nhất vô nhị của hắn.
Đường Học Khiêm nhìn trong sàn nhảy, hắn và nàng, cắn môi dưới: Hoắc Vũ Thần tình sâu như vậy, tốt đẹp như vậy Kiều Ngữ Thần, ngươi dựa vào cái gì chia rẽ?
Chung Minh Hiên nhìn mặt Đường Học Khiêm không chút thay đổi, đổ thêm dầu vào lửa: “Ai, tớ nghe nói, tiểu Kiều biết khiêu vũ là do một tay Hoắc Vũ Thần dạy dỗ, hay nói về chuyện trước đây của bọn họ tiểu Kiều ở trong nhà Hoắc Vũ Thần…”
Đường Học Khiêm khép ánh mắt lại.
Thừa nhận đi, một thanh âm ở trong lòng hắn nói, Đường Học Khiêm, ngươi ghen tị đến phát cuồng.
Một khúc khiêu vũ đã xong.
Hoắc Vũ Thần ôm Kiều Ngữ Thần đi xuống, Đường Học Khiêm thấy Kiều mặt Ngữ Thần, hồng thành một mảnh, tràn đầy tươi cười. Đường Học Khiêm nắm chặt tay, vẻ mặt hạnh phúc như vậy của Kiều Ngữ Thần từng chỉ thuộc về một mình hắn, mà bây giờ, nàng rốt cuộc muốn rời đi.
Đường Học Khiêm nhắm mắt, trong lòng một mảnh đau đớn. Làm sao bây giờ, hắn phải làm sao bây giờ, nàng rốt cuộc buông hắn ra rồi, nàng muốn rời khỏi hắn. Từ nay về sau, không ai vào mỗi buổi tối ngồi ở đầu giường chờ hắn trở về, không ai vì hắn mà một lòng nghiên cứu cách thức nấu những món ăn ngon, hoàn toàn không có ai ôn nhu nhã nhặn như nước một lòng đứng phía sau hắn mà chờ đợi.
Kiều Ngữ Thần bước qua bên cạnh hắn, không ngừng lại, tuyệt tình vô cùng, tựa như một người xa lạ, không hề lưu luyến.
Đường Học Khiêm bỗng nhiên giữ tay nàng lại.
Nàng chấn kinh, nhưng rất nhanh trấn định: “Buông ra.” Trước mặt mọi người, nàng đánh cược hắn không dám làm gì.
Thanh âm Đường Học Khiêm bình tĩnh: “Cùng anh khiêu vũ một bản nhé.”
“Em không muốn.”
Kiều Ngữ Thần hơi hơi giằng co, lại phát hiện hắn càng nắm càng chặt, Kiều Ngữ Thần nhíu mày: “Đường Học Khiêm, buông.”
Tâm Đường Học Khiêm bỗng nhiên rất đau. Nàng không bao giờ muốn gọi tên hắn nữa rồi, nàng mang cả danh họ cùng nhau kêu, hoặc là sẽ gọi một tiếng Đường tổng, xa lạ như vậy, phân biệt rõ ràng.
Trong mắt người đàn ông bỗng nhiên hiện lên toan tính mạnh mẽ, một ý niệm trong đầu khoảnh khắc thành hình.
Kiều Ngữ Thần kinh hãi ngẩng đầu khi nhìn người đàn ông trước mắt bỗng nhiên ôn hòa cười rộ lên, nàng bị hắn cười đến toàn thân đều nóng lên. Đường Học Khiêm chậm rãi đưa tay tháo dần mấy chiếc cúc áo sơ mi trên khuỷu tay bằng thủy tinh, nàng nhìn thấy ngón tay của hắn lướt qua áo sơ mi, da thịt bên dưới tay áo, một viên lại một viên thủy tinh bị hắn cởi ra, sau đó cởi bỏ cúc áo chỗ cổ tay, đem tay áo sơ mi xắn lên đến khuỷu tay, động tác mê hoặc, rung động lòng người.
Tao nhã rút đi, gợi cảm trở về.
“Khiêu vũ một bản đi.”
Lời còn chưa dứt, hắn bỗng nhiên chặn ngang chỗ ngồi cuối ôm lấy Kiều Ngữ Thần, không để ý tiếng kêu sợ hãi của nàng hướng trong sàn nhảy đi đến, chung quanh không biết đã xảy ra chuyện gì, nên náo loạn thành một mảnh ồn ào.
Những người quen biết Đường Học Khiêm biểu hiện khác nhau.
Tiêu Tố Tố kìm lòng không đậu mặt hồng lên, thấp giọng hỏi: “Học Khiêm…. Muốn nhảy điệu nhảy kia?”
Đường Úc sờ sờ cằm: “Ừm, xem tình hình này, tiểu tử này dường như đã mất hết kiên nhẫn rồi.” Lão bà đã không thèm để ý đến hắn, nếu hắn không ra tay thật sự không phải phong cách tên tiểu tử này.
Hoắc Vũ Thần tò mò hiếm thấy: “Điệu nhảy kia?”
“Tiểu Hoắc, cậu có phúc phần để xem rồi.” Chung Minh Hiên nhảy đến bên cạnh hắn, bộ dạng thân mật: “Học Khiêm chưa bao giờ ở trước mặt người bên ngoài nhảy điệu nhảy đó, chỉ nhảy một lần với…. mẹ cậu ấy, sau đó thì….”
“Sau đó?”
Vẻ mặt thần bí Chung Minh Hiên nói cho hắn biết: “Sau đó, từ lúc bác gái nhìn thấy hắn nhảy qua điệu nhảy đó đến tận nửa năm sau, nếu bác ấy nhìn thấy Học Khiêm mặt vẫn còn đỏ ửng, hoàn toàn không dám nhìn cậu ấy….”
Thời điểm mọi người ở đây xì xào bàn tán, Đường Học Khiêm ôm Kiều Ngữ Thần đi tới trong sàn nhảy, một cái búng tay, ra hiệu cho trưởng ban nhạc tại sàn nhảy.
“Lambada.”
Chung quanh bỗng nhiên nổi lên một trận bàn tán đinh tai nhức óc.
Lambada, điệu nhảy đến từ La tinh. Điệu nhảy mang ý tứ hàm xúc tình sắc nhất trong các điệu nhảy, từng bị Brazil và nhiều quốc gia liệt vào điệu nhảy cấm, gợi cảm cấm kỵ, làm cho người phạm tội. Bởi vì sắc thái mẫn cảm này cùng với tiết tấu cảm xúc mãnh liệt, có rất ít người chân chính sẽ nhảy điệu nhảy này.
Kiều Ngữ Thần luôn luôn nhu thuận làm sao có thể nhảy điệu nhảy đó, nàng sợ hãi, toàn thân run run: “Đường Học Khiêm ——!”
Người đàn ông từ phía sau lưng mềm nhẹ ôm lấy nàng, lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ: “Em từng hỏi anh, bộ mặt thật của anh là như thế nào... Hiện tại, sẽ để cho em nhận thức một chút về…”
‘Oanh’ hạ xuống, giống như nổ mạnh, âm nhạc mãnh liệt chôn vùi toàn bộ hiện trường.
“Kiều Ngữ Thần…” Gọi tên của nàng, người đàn ông liếm môi dưới, tư thế vô cùng mị hoặc, hướng nàng phát ra lời mời mê người: “Hoan nghênh quang lâm, thế giới của Đường Học Khiêm——!”
Tác giả :
Triêu Tiểu Thành