Ông Chủ Quan Tâm Thêm Chút Đi
Chương 34: Anh cần một lý do từ bỏ
Công việc gọi thầu của Địa ốc Đường thị tiến hành khua chiêng gõ trống, mấy ngày nay Liêu Bắc Bắc gần như không ngủ được một giấc ngon lành. Đáng sợ hơn chính là, ngày nào Đường Diệp Hoa và Đường Diệp Trạch cũng vì kế hoạch phong tỏa vùng biển mà không ngừng tranh luận, hai bên bên nào cũng cho mình là đúng, hơn nữa đều có lý lẽ, quản lý các chi nhánh không có quyền tham gia ý kiến, đến mức nếu như không có cách nào thống nhất kế hoạch, sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến công tác mời thầu.
Hội nghị kết thúc, trong văn phòng làm việc của Đường Diệp Hoa không ngừng truyền ra tiếng gào thét, Liêu Bắc Bắc trốn ở góc phòng ra vẻ bận rộn, mà Đường Diệp Trạch tựa vào cạnh cửa sổ thưởng thức phong cảnh, tùy ý điện thoại di động la hét. Liêu Bắc Bắc ôm lấy cặp tài liệu chuồn ra phòng làm việc, xem ra lại muốn khai chiến rồi.
“Hôm nay cậu ký cũng phải ký, không ký cũng phải ký. Đừng để cấp dưới xem kịch vui nữa được không?”
Xoẹt một tiếng, tập giấy tờ bị quăng đến trước người Đường Diệp Trạch, hiện tại chỉ còn thiếu chứ ký của cậu ta thôi.
“Một người lùi một bước, bể bơi có thể xây, nhưng mà nhất thiết phải giữ lại vùng biển, đây sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến thành quả bán hàng, là anh nóng nảy, không phải lỗi của em.”
“Nếu như có người chết đuối thì sao? ”
“Em nói lại lần nữa, bơi trong bể bơi cũng sẽ gặp phải nguy hiểm, anh đừng có vì mẹ qua đời giận lây sang thiên nhiên.”
Rốt cục, vẫn là nói đến.
Phút chốc, Đường Diệp Hoa tóm cổ áo Đường Diệp Trạch, trong mắt tràn ngập không chỉ là lửa giận, còn có nỗi nhớ của con trai đối với mẹ.
Đường Diệp Trạch đối mặt quả đấm của hắn, nói đúng mực: “Anh, em tin tưởng anh có thể xây dựng một sân chơi trên nước vượt xa tự nhiên, nhưng mà không thể vì Đường thị mua mảnh đất này liền cướp đoạt quyền lợi yêu thích vùng biển này của người khác, bãi biển nhân tạo sao có thể sánh ngang với bãi biển thực sự?”
“Một con sóng dữ rất có thể chôn vùi vô số mạng người vô tội. Nếu như từ đầu chúng ta được bảo vệ chu đáo, mẹ có thể chìm vào nước bỏ mình sao?”
“Anh thật chưa từng nghĩ tới sao? Nhiều vùng biển có cách thức mở như vậy, vì sao mẹ muốn đưa chúng ta đi đến khu vực không người?” Ánh mắt Đường Diệp Trạch có phần rã rời, nhưng không bi phẫn cũng không ưu thương.
Đường Diệp Hoa nắm chặt đến mức xương ngón tay phát ra tiếng răng rắc, đã nghĩ tới từ lâu, mẹ từng dẫn bọn họ đi đến rất nhiều nơi, rừng rậm, thảo nguyên, hồ, đại dương, lần nào cũng là đi đến khu nguyên sinh người sinh sống rất thưa thớt, khi còn bé dĩ nhiên không hiểu, có chơi liền chơi như điên, trưởng thành có điều tỉnh ngộ, mẹ là một người phụ nữ nhiệt tình yêu thương thiên nhiên.
Chính là bởi vì mẹ tôn sùng tự do, cha mẹ ân ái ngày nào, càng đi càng xa.
“Mẹ quá tham chơi, cậu và mẹ giống nhau. . . . . .” Đường Diệp Hoa dần dần buông cánh tay xuống, “Nếu như hồi đó mẹ rút ra nhiều thời gian hơn chút ở bên cạnh cha, cha sẽ không tìm người phụ nữ khác.”
Hồi ức tốt đẹp bao giờ cũng đi kèm với những tiếng cãi vã, nhưng mà có thể trách ai được, tình yêu vốn là chuyện không nói rõ được.
Đường Diệp Trạch vỗ vỗ bả vai anh trai, bao nhiêu năm rồi, mỗi khi nhắc tới mẹ, Đường Diệp Hoa luôn bị loại cảm xúc như dời sông lấp biển quấy nhiễu, Đường Diệp Trạch biết anh trai còn ỷ lại vào mẹ nhiều hơn mình, khó tránh khỏi nghĩ một lần đau một lần.
“Làm một người lãnh đạo, anh thừa nhận anh không nên mất đi sức phán đoán đúng đắn, nhưng mà anh nhìn thấy biển sẽ nghĩ đến mẹ, nghĩ đến hình ảnh lúc mẹ bị nước biển nuốt lấy … anh không hi vọng còn thấy chuyện như thế xảy ra.” Đường Diệp Hoa kéo kéo cà vạt, “Thiên nhiên quá tàn khốc, tai nạn không thể kháng cự bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát, loài người nhiệt tình yêu thương nó, nó thật nhiệt tình yêu thương loài người sao?”
“Khai thác và bòn rút không ngừng khiến nó căm phẫn, hơn nữa trái đất lại không chỉ thuộc về loài người. Chúng ta là người phá hoại nguyên sinh thái, không có tư cách chỉ trích cơ thể mẹ đầy rẫy những vết thương.” Đường Diệp Trạch đưa một ly cà phê cho anh, “Em không phải là muốn chống đối lại anh, chỉ là hi vọng cố gắng hết sức giữ gìn từng tấc từng tấc trong khả năng em có thể bảo vệ. Anh, sân chơi cỡ lớn thực sự không cần thiết, mọi người đi tới bờ biển là để nghịch nước.”
Đường Diệp Hoa nhấp một ngụm cà phê, vừa muốn phản bác, Liêu Bắc Bắc gõ cửa mà vào: “sân bãi mời thầu đã xây dựng xong, tổ thi công mời vai vị tổng giám nghiệm thu.”
Sau khi nghe xong, hai anh em tạm thời kết thúc đề tài thảo luận, một trước một sau đi ra khỏi phòng làm việc, Liêu Bắc Bắc thì xách cặp công văn theo sát phía sau.
Triệu Diệu thấy hai vị lãnh đạo đi tới, mở cửa mời lên chỗ ngồi phía sau, Liêu Bắc Bắc thì ngồi ở ghế bên cạnh tài xế, cô cơ bản đã thích ứng với công việc thư ký, mệt đúng là mệt mỏi một chút, nhưng mà làm thuận tay rồi cũng không khó.
Trên đường, Đường Diệp Hoa thấy trên xe không có người ngoài, liền tiếp tục thảo luận chủ đề trước đó với Đường Diệp Trạch. Đường Diệp Trạch mới đầu không thèm đáp lại, về sau có thể là có chút không nhịn được, đột nhiên hỏi: “Thư ký Liêu, cô cảm thấy thế nào về chuyện này? ”
“Tôi?” Liêu Bắc Bắc xuyên thấu qua kính chiếu hậu nhìn về phía vẻ mặt nghiêm túc của Đường Diệp Hoa, cô nuốt nuốt nước miếng, khúm núm nói, “Tôi. . . . . . Tôi ủng hộ mở cửa vùng biển. . . . . .”
“Liêu Bắc Bắc. Là ai phát tiền lương cho em a?” Đường Diệp Hoa nổi giận.
Cô rụt bả vai lại, nhỏ giọng thầm nói: “Phòng tài vụ.”
Đường Diệp Trạch cười khẽ một tiếng, giơ ngón tay cái với Liêu Bắc Bắc.
“Em phản rồi. Đừng ỷ vào anh thích em liền phát biểu vô trách nhiệm.” Đường Diệp Hoa nổi giận với cô, nhưng mà anh đúng là không nỡ trách mắng Liêu Bắc Bắc, hơn nữa sau khi chung sống một thời gian, anh phát hiện cô bé này thật đúng là có tiềm chất vợ hiền mẹ tốt. Chẳng những quét dọn sạch sẽ căn nhà, bình thường dưới sự uy hiếp của anh còn giúp anh nấu bữa khuya.
Liêu Bắc Bắc không dám lên tiếng, ở chung càng lâu cô càng hiểu rõ cá tính Đường Diệp Hoa, tính tình anh ta kém một chút, nhưng công tư rõ ràng, thông minh tài giỏi, từ phương án sân chơi cỡ lớn ven biển, các chuyện khác anh ta đều giải quyết ổn thỏa.
Liêu Bắc Bắc thông qua trò chuyện, đại khái biết được nguyên nhân cái chết của mẹ hai anh em, cũng hiểu tâm tình Đường Diệp Hoa, thấy cảnh thương tình chứ sao. Nhưng đã đến bờ biển chỉ có thể thưởng thức, không để cho chơi nước cũng quá phi thực tế rồi.
Xuống xe, Đường Diệp Trạch và Triệu Diệu đi trước đi vào hội trường, Liêu Bắc Bắc thì gọi lại Đường Diệp Hoa, cô có chuyện nói với anh, Đường Diệp Hoa tựa vào dưới tàng cây, đốt một điếu thuốc, biết cô muốn nói cái gì, cho nên hơi lộ vẻ không kiên nhẫn.
“Tôi không phải là nói thiên vị ai, chính là … các anh đừng vì chuyện này mà cãi nhau nữa, tình tĩnh hòa nhã nói chuyện một chút không được sao?” Liêu Bắc Bắc thật ra thì cũng không biết bản thân mình muốn nói gì, nhưng cô chỉ không muốn thấy hai anh em bọn họ ngày ngày cãi vã, rất ảnh hưởng đến tâm trạng a.
“Em dùng thân phận gì trao đổi với anh? Thư ký? Không chấp nhận; bạn gái? Anh có thể suy nghĩ một chút.” Đường Diệp Hoa nắm chặc từng cơ hội có thể kéo gần quan hệ với cô, giữa buôn bán và tình yêu dường như có cách làm khác nhau kết quả lại giống nhau đến kì diệu.
“Mỗi lần tôi nói cái gì là anh lại nhắc đến này vấn đề này.” Liêu Bắc Bắc vẫn luôn cúi đầu, hôm nay cô không hề nữa e ngại Đường Diệp Hoa, ngược lại bị sự quấy rầy cứng rắn của anh khiến cho dở khóc dở cười.
Đường Diệp Hoa phút chốc vươn một tay ra, chống trên thân cây, cánh tay nhẹ nhàng cọ vào tóc Liêu Bắc Bắc, cô vô thức né tránh, nhưng một tay khác của anh cũng nâng lên, giam cô lại trong đó.
“Nói, anh và Diệp trạch ở trong lòng em, người nào quan trọng hơn?” Đường Diệp Hoa ăn nói nghiêm túc, anh rất buồn bực, Liêu Bắc Bắc có thể dễ dàng nói chuyện với em trai, mặc dù nói chuyện cũng là chuyện liên quan đến trẻ em thất học, nhưng mà đối với mình cũng là có thể trốn liền trốn.
Liêu Bắc Bắc vân vê góc áo, cúi đầu nói: “Các anh đều là lãnh đạo của tôi, đều quan trọng.”
Đường Diệp Hoa nâng cằm cô lên: “nếu cô đồng ý làm bạn gái của tôi, hiện tại tôi liền hủy bỏ kế hoạch sân chơi. Làm ra quyết định không tình nguyện cần động lực, em xem rồi làm đi.”
Thật ra thì, anh đã có chỗ dao động, bởi vì trước đó, Đường Diệp Trạch có một câu chọc trúng tim anh —— sở dĩ lần đó mẹ đưa chúng ta đi bờ biển là vì anh ầm ĩ nên mới quyết định.
Câu chuyện cũ này anh cố tình quên lãng, nhưng mà có thể quên được không? Anh chính là hung thủ gián tiếp giết chết mẹ, cảm giác chịu tội nặng nề giày vò anh, thời gian trôi qua, vẫn không thể chối bỏ trách nhiệm của bản thân, đứa trẻ thực sự mắc bệnh tâm lý là anh.
Mẹ chết, tựa như một tảng đá lớn đè trong lòng hai anh em, bọn họ một trở nên ít nói, một trở nên cáu kỉnh, nhưng mà quy sự oán giận cơn ác mộng này cho ai đều gượng ép.
“Nói đùa gì vậy, sao tôi có thể so sánh với công trình vài tỷ chứ? Bệnh thần kinh.” Liêu Bắc Bắc chui ra khỏi hai cánh tay anh, cô hi vọng có thể điều hòa giữa hai anh em, nhưng Đường Diệp Hoa hiển nhiên đang trêu chọc cô
Đường Diệp Hoa kéo khuỷu tay cô lại: “Anh nói thật, bây giờ em gật đầu, anh lập tức xé bỏ phần kế hoạch này.” Vừa nói, anh vừa giơ cặp tài liệu lên, mặc dù cuộc giao dịch này thoạt nhìn vừa hoang đường vừa qua loa, nhưng mà anh thật cần một lý do triệt để khiến anh hạ quyết định, coi như cho mình một bậc thang đi xuống cũng tốt.
Liêu Bắc Bắc thật không rõanh ta tìm bạn gái đến tột cùng có ý nghĩa gì, bởi vì anh ta ngày nào trừ ngủ chính là công việc, ngay cả thỉnh thoảng xem TV một chút, nghe nhạc một chút cũng không có. Liêu Bắc Bắc vô cùng nghi ngờ, anh ta có biết bạn gái không chỉ là cái danh, còn phải hẹn hò, nói chuyện yêu đương gì đó hay không.
“Bạn gái là dùng để quan tâm bảo vệ, nhưng anh không có thời gian ….”
“Vấn đề này đủ ngốc, có bạn gái tất nhiên có thời gian, không có công việc như thế.” Đường Diệp Hoa bất đắc dĩ nói.
“Tôi chỉ là giả dụ, anh đừng suy nghĩ nhiều, nếu như anh có thời gian, anh có thể đưa tôi đi tản bộ trên bờ biển sao? Anh sẽ đắp pháo đài trên bờ cát cùng tôi sao? Anh sẽ nhìn ánh chiều tà bày tỏ tình cảm sao?”
“Trừ biển, chỗ nào anh cũng có thể dẫn em đi.”
“Nhưng mà tôi thích biển. Anh xem, chúng ta không có cùng chung sở thích.”
Sắc mặt Đường Diệp Hoa từ từ trở nên tối tăm, anh thở phào một hơi, thật cũng không muốn nói ra, nhưng vẫn là bật thốt lên: “Vậy không bằng em nói thẳng em thích em trai anh là được rồi.”
Liêu Bắc Bắc ngây ngẩn cả người, cô thật không có ý kia, đơn giản là Đường Diệp Hoa không thích biển mới tìm ra lý do sứt sẹo như thế xoa dịu không khí, lại bất giác đem những cảnh tượng vừa những nơi mình và Đường Diệp Trạch từng du lịch hóa thành tiếng nói.
Đang vào lúc cô thất thần, Đường Diệp Hoa đã bước nhanh rời đi, cô thở hắt ra, vội vàng đuổi theo bước chân anh: “Anh đừng hiểu lầm a, tôi nói tất cả là giả dụ.” Cô thấy anh không thèm để ý tới, bước nhanh lên ngăn cản đường đi của anh: “tôi và Đường Diệp Trạch là bạn bè, anh ấy thấy tôi chân tay vụng về mới vô ý chăm sóc tôi, nếu như anh không phân biệt được đen trắng đi hỏi em trai anh, có phải là quá đáng rồi không? ”
“Em cho rằng anh sẽ đi hỏi em trai anh có phải cũng thích em không ư?” Đường Diệp Hoa cười phì một tiếng: “Diệp Trạch chẳng qua là coi em là em gái, anh đã sớm đã hỏi rồi.”
Liêu Bắc Bắc thở ra một hơi, cô vỗ vỗ ngực, rốt cục yên lòng.
“Nhưng mà, nó không thích em, không có nghĩa là em không thích nó. Xem biểu hiện của em đi . . . . . . Không chột dạ.” Anh vuốt nhẹ tóc Liêu Bắc Bắc, tiếp đó đi vào sân thi công.
Liêu Bắc Bắc đứng nghiêm tại nguyên chỗ, đây có liên quan gì đến chột dạ với không chột dạ? Vừa rồi cô chính là sợ, chỉ sợ Đường Diệp Hoa chỉ vào lỗ mũi Đường Diệp Trạch, vặn hỏi anh có phải thích mình hay không, như thế quá xấu hổ rồi.
Cô lấy điện thoại di động ra, nhắn một tin cho Đường Diệp Trạch: Đường Diệp Hoa có ý định từ bỏ kế hoạch công viên trò chơi, nhưng mà tôi có cảm giác, anh ấy ngại sĩ diện không muốn tỏ thái độ, anh suy nghĩ biện pháp.
Đường Diệp Trạch: ha ha, cám ơn.
Liêu Bắc Bắc: khách khí cái gì a, nói thật, thấy các anh vì công việc mà khiến nhau tổn thương, lòng tôi không vui.
Đường Diệp Trạch: biết rồi.
Liêu Bắc Bắc: đúng rồi, anh của anh nói, anh coi tôi làm em gái, sao tôi chưa từng nghe anh nói qua?
Hiện tại cô mới có thời gian hiểu câu nói kia, tâm trạng có chút kỳ lạ.
Hội nghị kết thúc, trong văn phòng làm việc của Đường Diệp Hoa không ngừng truyền ra tiếng gào thét, Liêu Bắc Bắc trốn ở góc phòng ra vẻ bận rộn, mà Đường Diệp Trạch tựa vào cạnh cửa sổ thưởng thức phong cảnh, tùy ý điện thoại di động la hét. Liêu Bắc Bắc ôm lấy cặp tài liệu chuồn ra phòng làm việc, xem ra lại muốn khai chiến rồi.
“Hôm nay cậu ký cũng phải ký, không ký cũng phải ký. Đừng để cấp dưới xem kịch vui nữa được không?”
Xoẹt một tiếng, tập giấy tờ bị quăng đến trước người Đường Diệp Trạch, hiện tại chỉ còn thiếu chứ ký của cậu ta thôi.
“Một người lùi một bước, bể bơi có thể xây, nhưng mà nhất thiết phải giữ lại vùng biển, đây sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến thành quả bán hàng, là anh nóng nảy, không phải lỗi của em.”
“Nếu như có người chết đuối thì sao? ”
“Em nói lại lần nữa, bơi trong bể bơi cũng sẽ gặp phải nguy hiểm, anh đừng có vì mẹ qua đời giận lây sang thiên nhiên.”
Rốt cục, vẫn là nói đến.
Phút chốc, Đường Diệp Hoa tóm cổ áo Đường Diệp Trạch, trong mắt tràn ngập không chỉ là lửa giận, còn có nỗi nhớ của con trai đối với mẹ.
Đường Diệp Trạch đối mặt quả đấm của hắn, nói đúng mực: “Anh, em tin tưởng anh có thể xây dựng một sân chơi trên nước vượt xa tự nhiên, nhưng mà không thể vì Đường thị mua mảnh đất này liền cướp đoạt quyền lợi yêu thích vùng biển này của người khác, bãi biển nhân tạo sao có thể sánh ngang với bãi biển thực sự?”
“Một con sóng dữ rất có thể chôn vùi vô số mạng người vô tội. Nếu như từ đầu chúng ta được bảo vệ chu đáo, mẹ có thể chìm vào nước bỏ mình sao?”
“Anh thật chưa từng nghĩ tới sao? Nhiều vùng biển có cách thức mở như vậy, vì sao mẹ muốn đưa chúng ta đi đến khu vực không người?” Ánh mắt Đường Diệp Trạch có phần rã rời, nhưng không bi phẫn cũng không ưu thương.
Đường Diệp Hoa nắm chặt đến mức xương ngón tay phát ra tiếng răng rắc, đã nghĩ tới từ lâu, mẹ từng dẫn bọn họ đi đến rất nhiều nơi, rừng rậm, thảo nguyên, hồ, đại dương, lần nào cũng là đi đến khu nguyên sinh người sinh sống rất thưa thớt, khi còn bé dĩ nhiên không hiểu, có chơi liền chơi như điên, trưởng thành có điều tỉnh ngộ, mẹ là một người phụ nữ nhiệt tình yêu thương thiên nhiên.
Chính là bởi vì mẹ tôn sùng tự do, cha mẹ ân ái ngày nào, càng đi càng xa.
“Mẹ quá tham chơi, cậu và mẹ giống nhau. . . . . .” Đường Diệp Hoa dần dần buông cánh tay xuống, “Nếu như hồi đó mẹ rút ra nhiều thời gian hơn chút ở bên cạnh cha, cha sẽ không tìm người phụ nữ khác.”
Hồi ức tốt đẹp bao giờ cũng đi kèm với những tiếng cãi vã, nhưng mà có thể trách ai được, tình yêu vốn là chuyện không nói rõ được.
Đường Diệp Trạch vỗ vỗ bả vai anh trai, bao nhiêu năm rồi, mỗi khi nhắc tới mẹ, Đường Diệp Hoa luôn bị loại cảm xúc như dời sông lấp biển quấy nhiễu, Đường Diệp Trạch biết anh trai còn ỷ lại vào mẹ nhiều hơn mình, khó tránh khỏi nghĩ một lần đau một lần.
“Làm một người lãnh đạo, anh thừa nhận anh không nên mất đi sức phán đoán đúng đắn, nhưng mà anh nhìn thấy biển sẽ nghĩ đến mẹ, nghĩ đến hình ảnh lúc mẹ bị nước biển nuốt lấy … anh không hi vọng còn thấy chuyện như thế xảy ra.” Đường Diệp Hoa kéo kéo cà vạt, “Thiên nhiên quá tàn khốc, tai nạn không thể kháng cự bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát, loài người nhiệt tình yêu thương nó, nó thật nhiệt tình yêu thương loài người sao?”
“Khai thác và bòn rút không ngừng khiến nó căm phẫn, hơn nữa trái đất lại không chỉ thuộc về loài người. Chúng ta là người phá hoại nguyên sinh thái, không có tư cách chỉ trích cơ thể mẹ đầy rẫy những vết thương.” Đường Diệp Trạch đưa một ly cà phê cho anh, “Em không phải là muốn chống đối lại anh, chỉ là hi vọng cố gắng hết sức giữ gìn từng tấc từng tấc trong khả năng em có thể bảo vệ. Anh, sân chơi cỡ lớn thực sự không cần thiết, mọi người đi tới bờ biển là để nghịch nước.”
Đường Diệp Hoa nhấp một ngụm cà phê, vừa muốn phản bác, Liêu Bắc Bắc gõ cửa mà vào: “sân bãi mời thầu đã xây dựng xong, tổ thi công mời vai vị tổng giám nghiệm thu.”
Sau khi nghe xong, hai anh em tạm thời kết thúc đề tài thảo luận, một trước một sau đi ra khỏi phòng làm việc, Liêu Bắc Bắc thì xách cặp công văn theo sát phía sau.
Triệu Diệu thấy hai vị lãnh đạo đi tới, mở cửa mời lên chỗ ngồi phía sau, Liêu Bắc Bắc thì ngồi ở ghế bên cạnh tài xế, cô cơ bản đã thích ứng với công việc thư ký, mệt đúng là mệt mỏi một chút, nhưng mà làm thuận tay rồi cũng không khó.
Trên đường, Đường Diệp Hoa thấy trên xe không có người ngoài, liền tiếp tục thảo luận chủ đề trước đó với Đường Diệp Trạch. Đường Diệp Trạch mới đầu không thèm đáp lại, về sau có thể là có chút không nhịn được, đột nhiên hỏi: “Thư ký Liêu, cô cảm thấy thế nào về chuyện này? ”
“Tôi?” Liêu Bắc Bắc xuyên thấu qua kính chiếu hậu nhìn về phía vẻ mặt nghiêm túc của Đường Diệp Hoa, cô nuốt nuốt nước miếng, khúm núm nói, “Tôi. . . . . . Tôi ủng hộ mở cửa vùng biển. . . . . .”
“Liêu Bắc Bắc. Là ai phát tiền lương cho em a?” Đường Diệp Hoa nổi giận.
Cô rụt bả vai lại, nhỏ giọng thầm nói: “Phòng tài vụ.”
Đường Diệp Trạch cười khẽ một tiếng, giơ ngón tay cái với Liêu Bắc Bắc.
“Em phản rồi. Đừng ỷ vào anh thích em liền phát biểu vô trách nhiệm.” Đường Diệp Hoa nổi giận với cô, nhưng mà anh đúng là không nỡ trách mắng Liêu Bắc Bắc, hơn nữa sau khi chung sống một thời gian, anh phát hiện cô bé này thật đúng là có tiềm chất vợ hiền mẹ tốt. Chẳng những quét dọn sạch sẽ căn nhà, bình thường dưới sự uy hiếp của anh còn giúp anh nấu bữa khuya.
Liêu Bắc Bắc không dám lên tiếng, ở chung càng lâu cô càng hiểu rõ cá tính Đường Diệp Hoa, tính tình anh ta kém một chút, nhưng công tư rõ ràng, thông minh tài giỏi, từ phương án sân chơi cỡ lớn ven biển, các chuyện khác anh ta đều giải quyết ổn thỏa.
Liêu Bắc Bắc thông qua trò chuyện, đại khái biết được nguyên nhân cái chết của mẹ hai anh em, cũng hiểu tâm tình Đường Diệp Hoa, thấy cảnh thương tình chứ sao. Nhưng đã đến bờ biển chỉ có thể thưởng thức, không để cho chơi nước cũng quá phi thực tế rồi.
Xuống xe, Đường Diệp Trạch và Triệu Diệu đi trước đi vào hội trường, Liêu Bắc Bắc thì gọi lại Đường Diệp Hoa, cô có chuyện nói với anh, Đường Diệp Hoa tựa vào dưới tàng cây, đốt một điếu thuốc, biết cô muốn nói cái gì, cho nên hơi lộ vẻ không kiên nhẫn.
“Tôi không phải là nói thiên vị ai, chính là … các anh đừng vì chuyện này mà cãi nhau nữa, tình tĩnh hòa nhã nói chuyện một chút không được sao?” Liêu Bắc Bắc thật ra thì cũng không biết bản thân mình muốn nói gì, nhưng cô chỉ không muốn thấy hai anh em bọn họ ngày ngày cãi vã, rất ảnh hưởng đến tâm trạng a.
“Em dùng thân phận gì trao đổi với anh? Thư ký? Không chấp nhận; bạn gái? Anh có thể suy nghĩ một chút.” Đường Diệp Hoa nắm chặc từng cơ hội có thể kéo gần quan hệ với cô, giữa buôn bán và tình yêu dường như có cách làm khác nhau kết quả lại giống nhau đến kì diệu.
“Mỗi lần tôi nói cái gì là anh lại nhắc đến này vấn đề này.” Liêu Bắc Bắc vẫn luôn cúi đầu, hôm nay cô không hề nữa e ngại Đường Diệp Hoa, ngược lại bị sự quấy rầy cứng rắn của anh khiến cho dở khóc dở cười.
Đường Diệp Hoa phút chốc vươn một tay ra, chống trên thân cây, cánh tay nhẹ nhàng cọ vào tóc Liêu Bắc Bắc, cô vô thức né tránh, nhưng một tay khác của anh cũng nâng lên, giam cô lại trong đó.
“Nói, anh và Diệp trạch ở trong lòng em, người nào quan trọng hơn?” Đường Diệp Hoa ăn nói nghiêm túc, anh rất buồn bực, Liêu Bắc Bắc có thể dễ dàng nói chuyện với em trai, mặc dù nói chuyện cũng là chuyện liên quan đến trẻ em thất học, nhưng mà đối với mình cũng là có thể trốn liền trốn.
Liêu Bắc Bắc vân vê góc áo, cúi đầu nói: “Các anh đều là lãnh đạo của tôi, đều quan trọng.”
Đường Diệp Hoa nâng cằm cô lên: “nếu cô đồng ý làm bạn gái của tôi, hiện tại tôi liền hủy bỏ kế hoạch sân chơi. Làm ra quyết định không tình nguyện cần động lực, em xem rồi làm đi.”
Thật ra thì, anh đã có chỗ dao động, bởi vì trước đó, Đường Diệp Trạch có một câu chọc trúng tim anh —— sở dĩ lần đó mẹ đưa chúng ta đi bờ biển là vì anh ầm ĩ nên mới quyết định.
Câu chuyện cũ này anh cố tình quên lãng, nhưng mà có thể quên được không? Anh chính là hung thủ gián tiếp giết chết mẹ, cảm giác chịu tội nặng nề giày vò anh, thời gian trôi qua, vẫn không thể chối bỏ trách nhiệm của bản thân, đứa trẻ thực sự mắc bệnh tâm lý là anh.
Mẹ chết, tựa như một tảng đá lớn đè trong lòng hai anh em, bọn họ một trở nên ít nói, một trở nên cáu kỉnh, nhưng mà quy sự oán giận cơn ác mộng này cho ai đều gượng ép.
“Nói đùa gì vậy, sao tôi có thể so sánh với công trình vài tỷ chứ? Bệnh thần kinh.” Liêu Bắc Bắc chui ra khỏi hai cánh tay anh, cô hi vọng có thể điều hòa giữa hai anh em, nhưng Đường Diệp Hoa hiển nhiên đang trêu chọc cô
Đường Diệp Hoa kéo khuỷu tay cô lại: “Anh nói thật, bây giờ em gật đầu, anh lập tức xé bỏ phần kế hoạch này.” Vừa nói, anh vừa giơ cặp tài liệu lên, mặc dù cuộc giao dịch này thoạt nhìn vừa hoang đường vừa qua loa, nhưng mà anh thật cần một lý do triệt để khiến anh hạ quyết định, coi như cho mình một bậc thang đi xuống cũng tốt.
Liêu Bắc Bắc thật không rõanh ta tìm bạn gái đến tột cùng có ý nghĩa gì, bởi vì anh ta ngày nào trừ ngủ chính là công việc, ngay cả thỉnh thoảng xem TV một chút, nghe nhạc một chút cũng không có. Liêu Bắc Bắc vô cùng nghi ngờ, anh ta có biết bạn gái không chỉ là cái danh, còn phải hẹn hò, nói chuyện yêu đương gì đó hay không.
“Bạn gái là dùng để quan tâm bảo vệ, nhưng anh không có thời gian ….”
“Vấn đề này đủ ngốc, có bạn gái tất nhiên có thời gian, không có công việc như thế.” Đường Diệp Hoa bất đắc dĩ nói.
“Tôi chỉ là giả dụ, anh đừng suy nghĩ nhiều, nếu như anh có thời gian, anh có thể đưa tôi đi tản bộ trên bờ biển sao? Anh sẽ đắp pháo đài trên bờ cát cùng tôi sao? Anh sẽ nhìn ánh chiều tà bày tỏ tình cảm sao?”
“Trừ biển, chỗ nào anh cũng có thể dẫn em đi.”
“Nhưng mà tôi thích biển. Anh xem, chúng ta không có cùng chung sở thích.”
Sắc mặt Đường Diệp Hoa từ từ trở nên tối tăm, anh thở phào một hơi, thật cũng không muốn nói ra, nhưng vẫn là bật thốt lên: “Vậy không bằng em nói thẳng em thích em trai anh là được rồi.”
Liêu Bắc Bắc ngây ngẩn cả người, cô thật không có ý kia, đơn giản là Đường Diệp Hoa không thích biển mới tìm ra lý do sứt sẹo như thế xoa dịu không khí, lại bất giác đem những cảnh tượng vừa những nơi mình và Đường Diệp Trạch từng du lịch hóa thành tiếng nói.
Đang vào lúc cô thất thần, Đường Diệp Hoa đã bước nhanh rời đi, cô thở hắt ra, vội vàng đuổi theo bước chân anh: “Anh đừng hiểu lầm a, tôi nói tất cả là giả dụ.” Cô thấy anh không thèm để ý tới, bước nhanh lên ngăn cản đường đi của anh: “tôi và Đường Diệp Trạch là bạn bè, anh ấy thấy tôi chân tay vụng về mới vô ý chăm sóc tôi, nếu như anh không phân biệt được đen trắng đi hỏi em trai anh, có phải là quá đáng rồi không? ”
“Em cho rằng anh sẽ đi hỏi em trai anh có phải cũng thích em không ư?” Đường Diệp Hoa cười phì một tiếng: “Diệp Trạch chẳng qua là coi em là em gái, anh đã sớm đã hỏi rồi.”
Liêu Bắc Bắc thở ra một hơi, cô vỗ vỗ ngực, rốt cục yên lòng.
“Nhưng mà, nó không thích em, không có nghĩa là em không thích nó. Xem biểu hiện của em đi . . . . . . Không chột dạ.” Anh vuốt nhẹ tóc Liêu Bắc Bắc, tiếp đó đi vào sân thi công.
Liêu Bắc Bắc đứng nghiêm tại nguyên chỗ, đây có liên quan gì đến chột dạ với không chột dạ? Vừa rồi cô chính là sợ, chỉ sợ Đường Diệp Hoa chỉ vào lỗ mũi Đường Diệp Trạch, vặn hỏi anh có phải thích mình hay không, như thế quá xấu hổ rồi.
Cô lấy điện thoại di động ra, nhắn một tin cho Đường Diệp Trạch: Đường Diệp Hoa có ý định từ bỏ kế hoạch công viên trò chơi, nhưng mà tôi có cảm giác, anh ấy ngại sĩ diện không muốn tỏ thái độ, anh suy nghĩ biện pháp.
Đường Diệp Trạch: ha ha, cám ơn.
Liêu Bắc Bắc: khách khí cái gì a, nói thật, thấy các anh vì công việc mà khiến nhau tổn thương, lòng tôi không vui.
Đường Diệp Trạch: biết rồi.
Liêu Bắc Bắc: đúng rồi, anh của anh nói, anh coi tôi làm em gái, sao tôi chưa từng nghe anh nói qua?
Hiện tại cô mới có thời gian hiểu câu nói kia, tâm trạng có chút kỳ lạ.
Tác giả :
Tiểu Hài Tử Ngươi Lại Đây