Ông Chủ Kiêu Ngạo
Chương 47
Đúng lúc chợt nhớ tới mục đích của chính mình, An Khả Lâm hạ khuôn mặt đỏ bừng xuống, lại lần nữa cố gắng chuyển sự chú ý và tức giận của mình đi chỗ khác. "Ngạo Vũ, người ta biết anh vẫn còn vì chuyện đấu thầu ‘Minh Hồng’ mà tức giận, nhưng... Van xin anh niệm tình chúng ta ngày xưa từng có tình cảm..." Nàng hết sức mềm mại cầu xin, cố nén bộ dạng tức giận kia lại, chuyển sang điềm đạm đáng yêu. "Từng có tình cảm? Cô tình nguyện hiến thân, ta chấp nhận, vậy thì có tình cảm gì để nói?" "Nhưng... Nhưng em yêu anh!" Sắc mặt Mục Hồng Nguyệt càng lúc càng trắng, nếu không thể cầu xin được hai chữ chấp nhận của hắn, nàng có thể bị bắt gả cho chủ tịch "Xí nghiệp Minh Luân", ông ta có thừa tuổi đủ để làm cha của nàng. "Yêu?" Thật không có chút sáng tạo nào hết. Hắn cười lạnh, không kiên nhẫn, "Mỗi người đàn bà đều nói như vậy, ta từ tám trăm năm trước nghe đến phát chán, nếu cô không có gì mới mẻ, vậy hãy cút đi, ta không có tính nhẫn nại ở đây nghe cô nhiều lời" "Tề Ngạo Vũ, anh không thể đối xử với tôi như vậy, tôi đối với anh là thật tâm!" Nàng kêu to, cứ nghĩ đến cái lão già xấu xí dâm uế lại nhiều tiếng xấu kia, nước mắt kinh hoàng nhịn không được tuôn chảy như mưa. Tuy rằng xem thường vị nữ nhân họ Mục này, nhưng bộ dạng kinh hoàng thống khổ của nàng ấy thật sự khiến người ta không đành lòng, khiến An Khả Kì cùng An Khả Lâm rung động, cuối cùng cũng vẫn là Tề Ngạo Vũ vô tình. "Tiễn khách!" Tề NgạoVũ lười biếng chẳng muốn lãng phí thời gian cùng nàng nhiều lời nữa. Không ngờ tới việc hắn lại tuyệt tình đến thế, cũng không có để ý chút nào đến thể diện và sự cầu xin của mình, "Ô...ô...ô...!" Mục Hồng Nguyệt vừa khóc vừa chạy đi. "Sao vậy? Vẻ mặt của mọi người vì sao kỳ quái như vậy?" Nhìn mọi người, lại nhìn bóng dáng vội vàng vừa chạy vụt qua, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ của Vân Nhu Y tràn ngập nghi hoặc, "Vị tiểu thư kia có phải là đang khóc hay không?" "Ta làm sao biết? Nữ nhân các nàng là phiền toái nhất, vui cũng khóc, buồn cũng khóc, ai đâu mà rảnh để ý tới nhiều việc như vậy!" Đang sẵng giọng lại thêm ánh mắt tràn ngập hàm xúc ý cảnh cáo đảo qua, những ánh mắt kinh ngạc xung quanh hắn trong nháy mắt biến mất không tung tích, lúc đó hắn mới vừa lòng thu hồi tầm mắt, đưa tay nhận lấy một cái bánh bích quy nhỏ trong tay nàng, chuyển sang chuyện khác: "Đây là nàng làm sao?" "Không phải, đây là bánh hạnh nhân, là tác phẩm của thím Lưu, ta chỉ phụ trách thêm đường" Sự chú ý của Vân Nhu Y rất nhanh chóng bị đánh lạc hướng, nàng vui vẻ chăm chú hỏi: "Ăn được không? Có quá ngọt hay không?" "Ưm, cũng không tệ lắm!" Cắn một nửa chiếc bánh bích quy, sau đó lại đưa đến bên môi nàng, cùng nhau chia sẻ. (BB: lỡn mợn quá, BB hâm mộ a...) Ánh mắt Vân Nhu Y sáng lên, vội vàng nuốt bánh bích quy xuống, sau đó đắc ý miêu tả tác phẩm hoàn mỹ của mình. "Tuyết nương tử của ta vừa nướng xong, thím Lưu nói vừa nướng xong nên rất nóng, chờ nó nguội một chút là có thể bắt đầu quết kem lên..." "Kem?" Dung nhan xinh đẹp của nàng toả ra ánh sáng lấp lánh chói mắt, hắn nhìn có chút ngây người, sau đó lại cố ý dùng lời hoài nghi, nói: "Không phải là muốn dùng kem màu trắng để che dấu thất bại đấy chứ? Đừng cố gắng chống đỡ, muốn tự thú thì nhân lúc này nói đi, mọi người ở đây sẽ không cười nàng. Nếu không, chờ bánh ngọt làm xong, lập tức ‘hắc bạch’ rõ ràng... Chậc... Đến lúc đó nàng có thể mang theo sự xấu hổ một thời gian dài". "Tề Ngạo Vũ, ta và ngươi có thù oán phải không?" Vân Nhu Y tức giận dậm chân. "Ơ kìa, có người thẹn quá thành giận..." Vân Nhu Y bị chọc tức đến mức mếu máo khóc ô ô, oán giận cùng cực Tề Ngạo Vũ. Rõ ràng là đang cãi nhau nhưng xung quanh hai người lại được bao phủ mởi một bầu không khí ngọt ngào vô cùng thân thiết đến mức đặc biệt, những người khác nhìn thấy đều trợn mắt há hốc mồm. Tình huống này căn bản không có chỗ trống để họ chen miệng vào. An Khả Kì thật sự không thể không hâm mộ bộ đôi hoàn mỹ này, vì thế, nàng dùng vẻ mặt trầm trọng quay sang nhìn An Khả Lâm. An Khả Lâm cũng tận mắt chứng kiến, trong lồng ngực trào lên một sự chua chát, nhưng nàng cuối cùng cũng hạ quyết tâm, "Yên tâm, em quyết định buông tay." (BB: không buông tay cũng không được....hắc hắc hắc...)
Tác giả :
Ngạo Quân Tác Tình