Ông Chủ Khó Tính
Chương 13: Đưa em ra khỏi đau khổ (Ngoại truyện 1)
Tôi sinh ra trong một gia đình không khá giả. Tôi không có cha, chỉ có mẹ.
Tôi và mẹ sống trong một ngôi nhà nhỏ, không đủ đầy nhưng vô cùng ấm áp... Kí ức của tôi về người mẹ hiền từ là những phút giây tĩnh lặng ngắm nhìn bà bên chiếc bàn cắt đậu phụ, đôi khi lại bận rộn bên những thùng sữa đậu nành...
Tôi thường phụ mẹ bán đậu phụ. Có những hôm chỉ một mình tôi bán, bởi mẹ còn phải đi làm thêm ở những nơi khác, như vậy mới đủ tiền nuôi tôi ăn học.
Cạnh nhà tôi có một cô bé nhỏ hơn tôi ba tuổi. Khi ấy tôi sáu tuổi, cô bé ấy mới lên ba, đáng yêu và... ngốc nghếch.
Nhà cô bé cũng không giàu có gì, cha mẹ cô bé cũng rất vất vả, nhưng cũng như tôi, họ hạnh phúc...
Có một ngày, cha mẹ cô bé đi làm và gửi cô bé ở nhà tôi. Mẹ tôi rất thích con gái, hôm ấy lại được nghỉ nên đồng ý ngay. Cô bé ngây thơ, có vẻ rất thích tôi, luôn theo tôi như một cái đuôi nhỏ. Và tôi... cũng rất thích em ấy!
Đó là lần đầu tiên chúng tôi chơi với nhau. Cô bé ấy hỏi tên tôi và rồi cứ luôn miệng gọi “anh Long” vô cùng đáng yêu... Có lúc tôi từng ước, có thể mang tiếng gọi theo mình suốt đời...
Hiểu Lan Yên lớn lên, vẫn đáng yêu, vẫn ngốc nghếch. Cô bé hay bị đám trẻ to béo bắt nạt, bởi cô bé nhà nghèo, lại dễ sai bảo... Đương nhiên tôi sẽ bảo vệ em ấy, tôi luôn thích điều đó. Thích cái phút mà em ôm lấy tôi sau khi đám trẻ hư chạy đi, em không khóc nhè, mà lại cười rất tươi...
Nụ cười ấy, mãi khắc sâu vào tâm trí tôi...
Nhưng chẳng ai có thể vui vẻ mãi, tôi nghĩ vậy, khi tôi mười bốn tuổi, hai mẹ con tôi chuyển sang nơi khác sinh sống, một nơi tốt hơn để kiếm tiền... Và cuối cùng, ngày tôi đi, đã được nhìn thấy giọt nước mắt của em. Nhiêu đó thôi, cũng đủ để tôi tự hứa với lòng mình một lời chắc nịch: “Anh nhất định sẽ trở về”
Mẹ vẫn làm lụng vất vả giữa thành phố phồn hoa, tôi thì ra sức học. Công sức của tôi, tất cả, chỉ mong đổi lấy được nụ cười của mẹ. Và khi nhận được tấm học bổng du học nước ngoài từ tôi, mẹ đã khóc vì hạnh phúc...
Phút chốc trong lòng tôi hiện lên nụ cười của cô bé năm nào, và đó là lí do, tôi hỏi mẹ số điện thoại gọi về cho em. Em nhấc ống nghe, vô cùng vui sướng khi biết đó là tôi. Em cứ hỏi đi hỏi lại rằng tôi thật sự sẽ sống ở nước ngoài sao, làm tôi vừa buồn cười, lại vừa không nỡ...
Và thế là tôi một mình sang Mỹ, ba năm trời lăn lộn học hành, không liên lạc được với em. Mẹ tôi mất khi tôi học năm hai, vì bị xe đâm khi đang gánh hàng qua đường. Đó là nỗi đau lớn nhất đời tôi, tôi có lúc đã định bỏ học về nước, nhưng cứ nhìn nụ cười trên tấm di ảnh của mẹ, tôi lại quyết tâm, vì mẹ mà học tiếp
Tôi đỗ bằng loại giỏi, công việc lương cao và ổn định, tôi trở về quê hương, về bên mẹ...
Sau đó, tôi chợt nhớ tới em, không biết mấy năm nay em sống ra sao. Tôi theo trí nhớ tìm về làng quê ngày xưa, nhưng trước mắt tôi, chỉ là quán ăn lạ hoắc. Tôi hỏi tất cả mọi người, họ nói gia đình em đã lên thành phố, hình như đã vay ai đó rất nhiều tiền để mua nhà
Cuối cùng tôi cũng lấy được địa chỉ của em. Đó là một ngôi nhà hai tầng nhỏ, nếu không nói là chật chội, gia đình em bán bánh ngọt ở đó. Tôi đã tưởng tượng ra bóng dáng em nhỏ xinh, tay cầm hộp bánh mà líu lo...
Nhưng không. Trước mắt tôi là một đám người mặt mày hung tợn, nhìn em như muốn ăn tươi nuốt sống, họ đập phá nhà em, dỡ cả cổng nhà. Còn em, em bé nhỏ và sợ hãi, trên má còn hằn vết ngón tay
Nhưng em vẫn kiên cường, em bỏ chạy. Bọn chúng đuổi theo em, tôi cũng vậy, tôi nhất định sẽ cứu em, không để ai dám động vào em...
Em chạy vào một nhà để xe, nấp sau một chiếc xe ở trong góc. Tôi im lặng ngồi trong xe, chờ thời cơ đưa em ra... Em không có nhà, tôi sẽ cưới em, em không còn cha mẹ, tôi sẽ nuôi em...
Nhưng người tính không bao giờ bằng trời tính...
Người cứu em không phải tôi, mà là Vương Hàn- một tên giàu có và trăng hoa. Tôi biết hắn, bởi người quyền lực như hắn đương nhiên ai cũng biết. Có thể tôi sẽ ngưỡng mộ hắn, nếu hắn không bắt Yên Yên về làm giúp việc cho hắn
Tôi biết hắn không thiếu tiền sửa xe, mà rõ ràng là muốn làm khó Yên Yên. Tôi đi theo xe hắn, biết được địa chỉ, tôi mua một căn hộ gần đó, chỉ để dõi theo em...
Và chiều hôm qua, em ra ngoài đi chợ để về nấu cơm cho hắn, em bị cướp. Tôi biết em rất sợ những việc như vậy, tôi đương nhiên cứu em. Em còn không nhớ tôi là ai, nhưng tôi luôn nhớ, Hiểu Lan Yên của tôi, ngốc nghếch và đáng yêu...
Nhìn cách mà em vội vàng trở về, không hiểu sao tim tôi vô cùng khó chịu. Em là vì cái tên lãnh khốc vô tình ấy hay sao? Vì sao phải khổ như vậy? Tại sao em không nhờ tôi giúp đỡ, em nợ hắn bao nhiêu, tôi sẽ trả cho em mà...
Hiểu Lan Yên, em ngốc sẽ không hiểu bên hắn có bao nhiêu là nguy hiểm...
Giờ tôi đã trở về, Tịch Hình Long này sẽ bảo vệ em, đưa em ra khỏi đau khổ...
*
End chap 13
Bù luôn chap này cho sự chậm trễ của chap 12 ^_^
Tôi và mẹ sống trong một ngôi nhà nhỏ, không đủ đầy nhưng vô cùng ấm áp... Kí ức của tôi về người mẹ hiền từ là những phút giây tĩnh lặng ngắm nhìn bà bên chiếc bàn cắt đậu phụ, đôi khi lại bận rộn bên những thùng sữa đậu nành...
Tôi thường phụ mẹ bán đậu phụ. Có những hôm chỉ một mình tôi bán, bởi mẹ còn phải đi làm thêm ở những nơi khác, như vậy mới đủ tiền nuôi tôi ăn học.
Cạnh nhà tôi có một cô bé nhỏ hơn tôi ba tuổi. Khi ấy tôi sáu tuổi, cô bé ấy mới lên ba, đáng yêu và... ngốc nghếch.
Nhà cô bé cũng không giàu có gì, cha mẹ cô bé cũng rất vất vả, nhưng cũng như tôi, họ hạnh phúc...
Có một ngày, cha mẹ cô bé đi làm và gửi cô bé ở nhà tôi. Mẹ tôi rất thích con gái, hôm ấy lại được nghỉ nên đồng ý ngay. Cô bé ngây thơ, có vẻ rất thích tôi, luôn theo tôi như một cái đuôi nhỏ. Và tôi... cũng rất thích em ấy!
Đó là lần đầu tiên chúng tôi chơi với nhau. Cô bé ấy hỏi tên tôi và rồi cứ luôn miệng gọi “anh Long” vô cùng đáng yêu... Có lúc tôi từng ước, có thể mang tiếng gọi theo mình suốt đời...
Hiểu Lan Yên lớn lên, vẫn đáng yêu, vẫn ngốc nghếch. Cô bé hay bị đám trẻ to béo bắt nạt, bởi cô bé nhà nghèo, lại dễ sai bảo... Đương nhiên tôi sẽ bảo vệ em ấy, tôi luôn thích điều đó. Thích cái phút mà em ôm lấy tôi sau khi đám trẻ hư chạy đi, em không khóc nhè, mà lại cười rất tươi...
Nụ cười ấy, mãi khắc sâu vào tâm trí tôi...
Nhưng chẳng ai có thể vui vẻ mãi, tôi nghĩ vậy, khi tôi mười bốn tuổi, hai mẹ con tôi chuyển sang nơi khác sinh sống, một nơi tốt hơn để kiếm tiền... Và cuối cùng, ngày tôi đi, đã được nhìn thấy giọt nước mắt của em. Nhiêu đó thôi, cũng đủ để tôi tự hứa với lòng mình một lời chắc nịch: “Anh nhất định sẽ trở về”
Mẹ vẫn làm lụng vất vả giữa thành phố phồn hoa, tôi thì ra sức học. Công sức của tôi, tất cả, chỉ mong đổi lấy được nụ cười của mẹ. Và khi nhận được tấm học bổng du học nước ngoài từ tôi, mẹ đã khóc vì hạnh phúc...
Phút chốc trong lòng tôi hiện lên nụ cười của cô bé năm nào, và đó là lí do, tôi hỏi mẹ số điện thoại gọi về cho em. Em nhấc ống nghe, vô cùng vui sướng khi biết đó là tôi. Em cứ hỏi đi hỏi lại rằng tôi thật sự sẽ sống ở nước ngoài sao, làm tôi vừa buồn cười, lại vừa không nỡ...
Và thế là tôi một mình sang Mỹ, ba năm trời lăn lộn học hành, không liên lạc được với em. Mẹ tôi mất khi tôi học năm hai, vì bị xe đâm khi đang gánh hàng qua đường. Đó là nỗi đau lớn nhất đời tôi, tôi có lúc đã định bỏ học về nước, nhưng cứ nhìn nụ cười trên tấm di ảnh của mẹ, tôi lại quyết tâm, vì mẹ mà học tiếp
Tôi đỗ bằng loại giỏi, công việc lương cao và ổn định, tôi trở về quê hương, về bên mẹ...
Sau đó, tôi chợt nhớ tới em, không biết mấy năm nay em sống ra sao. Tôi theo trí nhớ tìm về làng quê ngày xưa, nhưng trước mắt tôi, chỉ là quán ăn lạ hoắc. Tôi hỏi tất cả mọi người, họ nói gia đình em đã lên thành phố, hình như đã vay ai đó rất nhiều tiền để mua nhà
Cuối cùng tôi cũng lấy được địa chỉ của em. Đó là một ngôi nhà hai tầng nhỏ, nếu không nói là chật chội, gia đình em bán bánh ngọt ở đó. Tôi đã tưởng tượng ra bóng dáng em nhỏ xinh, tay cầm hộp bánh mà líu lo...
Nhưng không. Trước mắt tôi là một đám người mặt mày hung tợn, nhìn em như muốn ăn tươi nuốt sống, họ đập phá nhà em, dỡ cả cổng nhà. Còn em, em bé nhỏ và sợ hãi, trên má còn hằn vết ngón tay
Nhưng em vẫn kiên cường, em bỏ chạy. Bọn chúng đuổi theo em, tôi cũng vậy, tôi nhất định sẽ cứu em, không để ai dám động vào em...
Em chạy vào một nhà để xe, nấp sau một chiếc xe ở trong góc. Tôi im lặng ngồi trong xe, chờ thời cơ đưa em ra... Em không có nhà, tôi sẽ cưới em, em không còn cha mẹ, tôi sẽ nuôi em...
Nhưng người tính không bao giờ bằng trời tính...
Người cứu em không phải tôi, mà là Vương Hàn- một tên giàu có và trăng hoa. Tôi biết hắn, bởi người quyền lực như hắn đương nhiên ai cũng biết. Có thể tôi sẽ ngưỡng mộ hắn, nếu hắn không bắt Yên Yên về làm giúp việc cho hắn
Tôi biết hắn không thiếu tiền sửa xe, mà rõ ràng là muốn làm khó Yên Yên. Tôi đi theo xe hắn, biết được địa chỉ, tôi mua một căn hộ gần đó, chỉ để dõi theo em...
Và chiều hôm qua, em ra ngoài đi chợ để về nấu cơm cho hắn, em bị cướp. Tôi biết em rất sợ những việc như vậy, tôi đương nhiên cứu em. Em còn không nhớ tôi là ai, nhưng tôi luôn nhớ, Hiểu Lan Yên của tôi, ngốc nghếch và đáng yêu...
Nhìn cách mà em vội vàng trở về, không hiểu sao tim tôi vô cùng khó chịu. Em là vì cái tên lãnh khốc vô tình ấy hay sao? Vì sao phải khổ như vậy? Tại sao em không nhờ tôi giúp đỡ, em nợ hắn bao nhiêu, tôi sẽ trả cho em mà...
Hiểu Lan Yên, em ngốc sẽ không hiểu bên hắn có bao nhiêu là nguy hiểm...
Giờ tôi đã trở về, Tịch Hình Long này sẽ bảo vệ em, đưa em ra khỏi đau khổ...
*
End chap 13
Bù luôn chap này cho sự chậm trễ của chap 12 ^_^
Tác giả :
Weetr4n