Ông Chủ Khó Tính
Chương 11: Người hùng của lòng tôi
- Dây dưa với Vương Hàn, tức là cô đã động tới tôi rồi...
Gì nữa đây? Kiếp trước phải chăng cô ăn ở thất đức, nên kiếp này mới toàn bị người ta đe dọa như vậy?
Vương Thiên Nhi vẫn đứng đó nở nụ cười dịu dàng, nhưng chỉ Lan Yên mới biết nụ cười ấy có sức sát thương thế nào.
Hiểu Lan Yên không biết lấy đâu ra can đảm, trả lời:
- Vương tiểu thư, xin cô hãy nói rõ hơn... tôi sao lại... dây dưa với cậu chủ...
Vương tiểu thư từng bước tiến tới, Lan Yên theo phản xạ mà lùi lại...
- Cô Hiểu, cái ly này rất đẹp, tiếc quá, nó lại vỡ mất rồi, là do nó không nghe lời cô, tự trượt ra khỏi khay phải không?
Vẫn là người giàu thì lợi hại mà... Muốn cô làm gì thì cứ nói, sao phải hàm ý chứ. Nhưng Vương Thiên Nhi không nói tiếp, nụ cười trên môi vụt tắt, nhẹ nhàng đưa tay...
“Xoảng...”
Lại thêm một tiếng động vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Hiểu Lan Yên.
Cô nhìn trên tay mình trống không, lại nhìn xuống cầu thang, cái khay và đống mảnh vỡ của ly đã rơi tung tóe xuống dưới.
- Có chuyện gì? - Vương Hàn bước ra từ trong phòng, lạnh giọng hỏi.
Vương Thiên Nhi quay lại, nét mặt hiền lành, trong sáng, lại thêm ít sợ sệt:
- Không sao, là em lỡ tay, định cầm giúp Lan Yên, sợ cô ấy đau tay, không ngờ lại vô ý làm rơi.
À, thì ra là tốt bụng muốn bê hộ cô sao? Vậy sao lại không sớm nói ra?
- Thiên Nhi, đó không phải việc của em, tại sao phải làm hộ, có sao không?
- Em không sao mà. Chúng ta vào phòng đi.
Vương Thiên Nhi quay đi còn cố tình tặng cho cô một nụ cười đầy ẩn ý. Lan Yên không nói được gì, chỉ nhìn theo bóng dáng họ thân mật vào phòng.
Phải rồi, cô là giúp việc, đây là việc của cô, cô có bị gì thì cũng không ảnh hưởng tới ai, nhưng Vương tiểu thư cành vàng lá ngọc, lỡ cô ấy bị thương, đồng lương của cô tính sao đây?
Nhưng có một thứ Lan Yên không biết, đó là ánh mắt lo lắng hiếm thấy mà cậu chủ dành cho cô. Cô không thấy, nhưng Vương Thiên Nhi thì có...
Cô lại nhìn xuống cầu thang, nhìn mảnh thủy tinh bên này, lại nhìn mảnh sứ bên kia, nếu thế này mà bước xuống sẽ đứt chân mất... Lan Yên mệt mỏi đờ đẫn, nhưng cuối cùng vẫn là đi dọn dẹp, lòng thầm cầu nguyện bác gái cùng chị Tiểu Phương sớm trở về.
---
5 giờ chiều
Hiểu Lan Yên đã tới giờ đi nấu bữa tối, lại phát hiện trong tủ lạnh chẳng còn gì. Haiz... hôm nay có Vương tiểu thư mà ăn uống đạm bạc, cậu chủ sẽ xử cô mất. Nghĩ vậy, cô đành lết xác đi chợ mua đồ.
Cũng lâu rồi cô chưa ra ngoài, bởi việc đi chợ là của bác gái, bác ấy lúc nào cũng mua được nhiều đồ tươi ngon. Nhưng phải chịu thôi, giờ chỉ có mình cô, cô phải tự thân vận động rồi...
Hiểu Lan Yên cố mua thật nhanh rồi trở về nấu cơm. Cô vừa cầm cái giỏ vừa hát hò linh tinh.
Nhưng có lẽ kiếp trước cô làm đao phủ, nên kiếp này đời cô mới tệ hại đến thế. Không biết từ đâu một tên gầy gò như que củi chạy qua, cuỗm luôn cái giỏ bên trong còn có ví tiền của cô mà chạy biến...
Ôi mẹ ơi, tiền đi chợ cả tháng này!!!!!
Ý thức được rằng miếng ăn chỗ ở của mình đang bị đe dọa nghiêm trọng, cô mới dồn hết công lực mà hét lớn:
- Cướp! Cứu với! Cướp! Tiền của tôi!
Mọi người thấy tên cướp chạy qua, nhưng không ai dám bắt, vì hắn... có dao!
Hiểu Lan Yên ruột đau như cắt:v khóc không ra nước mắt, có trách thì trách cô xui xẻo đi. Bao nhiêu người thì nó không cướp, vì sao lại chọn đúng đứa ăn nhờ ở đợ như cô mà cướp như vậy chứ, chẳng lẽ cô xấu xí tới mức trời cũng muốn diệt hay sao:)))
Hiểu Lan Yên bất lực ngồi bệt xuống đất. Thật tuyệt vọng quá mà, giờ thức ăn nó cũng cướp, nấu nướng gì nữa... Cô đang chán chường cực độ, cứ như vậy ngồi gục mặt xuống, bộ dáng khổ sở, chẳng thèm để ý cái gì nữa.
- Cô gái, đừng khóc.
- Tôi có khóc đâu...
- Không khóc sao? Vậy ít nhất cũng đứng lên lấy đồ đi chứ
Đồ gì nữa, trêu ngươi nhau à? Hiểu Lan Yên chửi thầm trong bụng, đang định đứng lên lết về nhà, lại nhất thời kinh hãi.
Trước mắt cô, một chàng trai trẻ, gương mặt nam tính nhưng đầy dịu dàng ấm áp, hướng cô mỉm cười, nụ cười đẹp như ánh nắng.
Nhưng đó không phải là điều làm cô kinh hãi! Mà là do trên tay anh ta... là cái giỏ của cô...
- Giỏ... giỏ... của tôi... sao anh...
- Còn không mau cảm ơn ân nhân đi, tôi bắt cướp cho em đấy!
Ôi mẹ ơi! Anh hùng thời hiện đại đây mà. Hiểu Lan Yên sướng phát điên, suýt chảy nước mũi:v cầm vội cái giỏ ríu rít:
- Tạ ơn anh, đội ơn anh, anh là người hùng của lòng tôi! Anh có cần hậu tạ không? [Tác giả: Ý chỉ tiền]
Chàng trai nghe cô nói xong thì im lặng không trả lời, chỉ là đứng cười một lát. Hiểu Lan Yên đần mặt, cô biết là răng anh ta rất đẹp, nhưng cũng không cần phải cười tới tươi tắn rực rỡ thế đâu mà...
- Hiểu Lan Yên, em vẫn ngốc như xưa nhỉ...
*
End chap 11
Gì nữa đây? Kiếp trước phải chăng cô ăn ở thất đức, nên kiếp này mới toàn bị người ta đe dọa như vậy?
Vương Thiên Nhi vẫn đứng đó nở nụ cười dịu dàng, nhưng chỉ Lan Yên mới biết nụ cười ấy có sức sát thương thế nào.
Hiểu Lan Yên không biết lấy đâu ra can đảm, trả lời:
- Vương tiểu thư, xin cô hãy nói rõ hơn... tôi sao lại... dây dưa với cậu chủ...
Vương tiểu thư từng bước tiến tới, Lan Yên theo phản xạ mà lùi lại...
- Cô Hiểu, cái ly này rất đẹp, tiếc quá, nó lại vỡ mất rồi, là do nó không nghe lời cô, tự trượt ra khỏi khay phải không?
Vẫn là người giàu thì lợi hại mà... Muốn cô làm gì thì cứ nói, sao phải hàm ý chứ. Nhưng Vương Thiên Nhi không nói tiếp, nụ cười trên môi vụt tắt, nhẹ nhàng đưa tay...
“Xoảng...”
Lại thêm một tiếng động vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Hiểu Lan Yên.
Cô nhìn trên tay mình trống không, lại nhìn xuống cầu thang, cái khay và đống mảnh vỡ của ly đã rơi tung tóe xuống dưới.
- Có chuyện gì? - Vương Hàn bước ra từ trong phòng, lạnh giọng hỏi.
Vương Thiên Nhi quay lại, nét mặt hiền lành, trong sáng, lại thêm ít sợ sệt:
- Không sao, là em lỡ tay, định cầm giúp Lan Yên, sợ cô ấy đau tay, không ngờ lại vô ý làm rơi.
À, thì ra là tốt bụng muốn bê hộ cô sao? Vậy sao lại không sớm nói ra?
- Thiên Nhi, đó không phải việc của em, tại sao phải làm hộ, có sao không?
- Em không sao mà. Chúng ta vào phòng đi.
Vương Thiên Nhi quay đi còn cố tình tặng cho cô một nụ cười đầy ẩn ý. Lan Yên không nói được gì, chỉ nhìn theo bóng dáng họ thân mật vào phòng.
Phải rồi, cô là giúp việc, đây là việc của cô, cô có bị gì thì cũng không ảnh hưởng tới ai, nhưng Vương tiểu thư cành vàng lá ngọc, lỡ cô ấy bị thương, đồng lương của cô tính sao đây?
Nhưng có một thứ Lan Yên không biết, đó là ánh mắt lo lắng hiếm thấy mà cậu chủ dành cho cô. Cô không thấy, nhưng Vương Thiên Nhi thì có...
Cô lại nhìn xuống cầu thang, nhìn mảnh thủy tinh bên này, lại nhìn mảnh sứ bên kia, nếu thế này mà bước xuống sẽ đứt chân mất... Lan Yên mệt mỏi đờ đẫn, nhưng cuối cùng vẫn là đi dọn dẹp, lòng thầm cầu nguyện bác gái cùng chị Tiểu Phương sớm trở về.
---
5 giờ chiều
Hiểu Lan Yên đã tới giờ đi nấu bữa tối, lại phát hiện trong tủ lạnh chẳng còn gì. Haiz... hôm nay có Vương tiểu thư mà ăn uống đạm bạc, cậu chủ sẽ xử cô mất. Nghĩ vậy, cô đành lết xác đi chợ mua đồ.
Cũng lâu rồi cô chưa ra ngoài, bởi việc đi chợ là của bác gái, bác ấy lúc nào cũng mua được nhiều đồ tươi ngon. Nhưng phải chịu thôi, giờ chỉ có mình cô, cô phải tự thân vận động rồi...
Hiểu Lan Yên cố mua thật nhanh rồi trở về nấu cơm. Cô vừa cầm cái giỏ vừa hát hò linh tinh.
Nhưng có lẽ kiếp trước cô làm đao phủ, nên kiếp này đời cô mới tệ hại đến thế. Không biết từ đâu một tên gầy gò như que củi chạy qua, cuỗm luôn cái giỏ bên trong còn có ví tiền của cô mà chạy biến...
Ôi mẹ ơi, tiền đi chợ cả tháng này!!!!!
Ý thức được rằng miếng ăn chỗ ở của mình đang bị đe dọa nghiêm trọng, cô mới dồn hết công lực mà hét lớn:
- Cướp! Cứu với! Cướp! Tiền của tôi!
Mọi người thấy tên cướp chạy qua, nhưng không ai dám bắt, vì hắn... có dao!
Hiểu Lan Yên ruột đau như cắt:v khóc không ra nước mắt, có trách thì trách cô xui xẻo đi. Bao nhiêu người thì nó không cướp, vì sao lại chọn đúng đứa ăn nhờ ở đợ như cô mà cướp như vậy chứ, chẳng lẽ cô xấu xí tới mức trời cũng muốn diệt hay sao:)))
Hiểu Lan Yên bất lực ngồi bệt xuống đất. Thật tuyệt vọng quá mà, giờ thức ăn nó cũng cướp, nấu nướng gì nữa... Cô đang chán chường cực độ, cứ như vậy ngồi gục mặt xuống, bộ dáng khổ sở, chẳng thèm để ý cái gì nữa.
- Cô gái, đừng khóc.
- Tôi có khóc đâu...
- Không khóc sao? Vậy ít nhất cũng đứng lên lấy đồ đi chứ
Đồ gì nữa, trêu ngươi nhau à? Hiểu Lan Yên chửi thầm trong bụng, đang định đứng lên lết về nhà, lại nhất thời kinh hãi.
Trước mắt cô, một chàng trai trẻ, gương mặt nam tính nhưng đầy dịu dàng ấm áp, hướng cô mỉm cười, nụ cười đẹp như ánh nắng.
Nhưng đó không phải là điều làm cô kinh hãi! Mà là do trên tay anh ta... là cái giỏ của cô...
- Giỏ... giỏ... của tôi... sao anh...
- Còn không mau cảm ơn ân nhân đi, tôi bắt cướp cho em đấy!
Ôi mẹ ơi! Anh hùng thời hiện đại đây mà. Hiểu Lan Yên sướng phát điên, suýt chảy nước mũi:v cầm vội cái giỏ ríu rít:
- Tạ ơn anh, đội ơn anh, anh là người hùng của lòng tôi! Anh có cần hậu tạ không? [Tác giả: Ý chỉ tiền]
Chàng trai nghe cô nói xong thì im lặng không trả lời, chỉ là đứng cười một lát. Hiểu Lan Yên đần mặt, cô biết là răng anh ta rất đẹp, nhưng cũng không cần phải cười tới tươi tắn rực rỡ thế đâu mà...
- Hiểu Lan Yên, em vẫn ngốc như xưa nhỉ...
*
End chap 11
Tác giả :
Weetr4n