Ông Bố Tỷ Phú Và Quý Tử Thiên Tài
Chương 4: Năm năm sau, tại sân bay quốc tế thành phố Hải
Một giọng nữ dịu dàng đang thông báo trêи loa phát thanh: “Mọi người chú ý, chuyến bay số CT078 bay từ thủ đô nước F đã hạ cánh. Mời quý khách chuẩn bị sẵn sàng tiếp đất..” Nhóm người đang đứng đợi ngoài cửa ồn ào cả lên.
Trong đó có một cô gái đứng ở hàng đầu giơ tấm bảng viết: “Nhà thiết kế Tô Manh” Trương Tiểu Vân không ngừng đưa mắt tìm kiếm trong đám đông người phụ nữ ăn nền nã chín chắn. Nhưng cô không thể tìm được ai có đặc điểm như vậy, mà lại bị thu hút bởi một người phụ nữ đội nón rộng vành, đẩy vali, ngồi trêи đó là một đứa trẻ. Hay nói chính xác hơn là bộ quần áo trêи người cô ấy thu hút sự quan tâm của cô.
Lấy góc nhìn của một nhà thiết kế thời trang nhìn họ thì quần áo hai người phối hợp với nhau vô cùng đẹp đẽ.
Dáng người con gái đó mảnh mai nhưng lại không phải là loại ốm tong ốm teo, ngược lại là kiểu đồng hồ cát, đằng trước đầy đặn, phía sau vểnh cao, vừa phong cách lại không lộ ra vẻ dung tục thông thường.
Mặc một cái áo dây hở bụng màu đen của thương hiệu F, bên dưới phối với một cái quần dài mỏng màu xanh lục thương hiệu C. Dưới chân mang đôi ủng Anh màu nâu.
Cả người nhìn qua vừa cá tính lại không mất đi nét nữ tính.
Có điều gương mặt của cô gái quá đẹp. Gương mặt trái xoan, đôi mắt to có hồn, mũi cao, miệng nhỏ, so sánh với người nổi tiếng thật không kém bao nhiêu.
Nhà thiết kế thời trang đều thích người mẫu dáng đẹp nhưng không cần gương mặt quá đẹp. Bởi vì người mẫu như vậy mới có thể thể hiện được cái đẹp của trang phục..
Người mẫu quá xinh đẹp sẽ khiến cho ánh mắt người xem toàn bộ đều tập trung lên khuôn mặt của họ, mà không phải là quan sát bộ quần áo họ đang mặc trêи người.
Nhưng người phụ nữ mà Trương Tiểu Vân vẫn luôn nhìn chăm chú lại đi đến trước mặt cô, nở một nụ cười: “Hi, chị là Tô Manh” Trương Tiểu Vân kinh ngạc, nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt: “Cô Tô, chào mừng cô đến thành phố Hải!” Trước khi đến sân bay, cô biết ngày hôm nay người mình đón là một nhân vật lợi hại. Ở Pariss tạo ra hai đợt trào lưu thời trang hot nhất. Năm vừa rồi lại giành được giải thưởng nhà thiết kế thời trang trẻ tuổi MF.
Cô biết Tô Manh này còn rất trẻ nhưng không ngờ được lại trẻ như vậy, còn xinh đẹp như thết Tô Manh nhìn Trương Tiểu Vân hai mắt long lanh trước mặt, cũng cười nói: “Thật ra chị là người thành phố Hải, xem như trở về nhà thôi” Cô nhìn qua bầu trời tươi đẹp rực rỡ và ánh nắng chói chang bên ngoài, trong lòng có chút thốn thức.
Bốn năm qua đi, cô đã trở về rồi.
Lúc đầu cô dùng cách thức thê thảm như thế rời khỏi thành phố này. Bây giờ lại dùng thân phận của nhà thiết kế thời trang trẻ tuổi, đầy thực lực trở về.
Trương Tiểu Vân lập tức đính chính lại, luôn miệng khen ngợi nói: “Chào mừng nhà thiết kế Tô trở về nhà! Cô Tô, xe đón cô đã tới rồi. Chúng ta đi bên này!” Tô Manh gật gật đầu, duõi tay ra che màn hình điện thoại bị Tô Ngạn Khải chơi suốt dọc đường, khẽ cười nói: “Tiểu Khải, không phải con đồng ý với mẹ rồi sao? Sao lại chơi điện thoại nữa, mẹ sẽ giận đó!” Trương Tiểu Vân ở bên cạnh lại kinh ngạc lần nữa. Cô không ngờ cô Tô trẻ vậy mà đã có con trai lớn như thế rồi. Liếc qua người cô, thật sự nhìn không ra cô đã từng sinh con.
Khi đứa bé đội nón rộng vành luôn ngồi trêи vali chưa mở miệng nói chuyện lần nào lúc này ngẩng đầu lên, cô càng kinh ngạc tới mức thiếu chút nữa quên cả thở.
Đứa bé ngồi trêи vali mặc đồ đôi với Tô Manh, trêи người là cái áo đen chữ T, phía dưới mặc một cái quân màu xanh lính. Dưới chân mang đội ủng nhỏ màu đen.
Nhưng khiến người khác nhìn không chớp mắt là khuôn mặt của bé. Đôi mắt sâu, sống mũi cao thẳng. Cái miệng nhỏ cong lên cùng với hai má bầu bĩnh của trẻ nhỏ, nói thẳng ra chính là hoàng tử bé trong truyện cổ tích.
Chỉ là cậu hoàng tử bé này nắm chặt điện thoại không buông. Những ngón tay búp măng múa thoăn thoät, nói mà mắt cũng không thèm chớp: “Mẹ, đợi con làm cái công thức cuối cùng này thôi. Lập trình này xem như hoàn thành rồi”
Trong đó có một cô gái đứng ở hàng đầu giơ tấm bảng viết: “Nhà thiết kế Tô Manh” Trương Tiểu Vân không ngừng đưa mắt tìm kiếm trong đám đông người phụ nữ ăn nền nã chín chắn. Nhưng cô không thể tìm được ai có đặc điểm như vậy, mà lại bị thu hút bởi một người phụ nữ đội nón rộng vành, đẩy vali, ngồi trêи đó là một đứa trẻ. Hay nói chính xác hơn là bộ quần áo trêи người cô ấy thu hút sự quan tâm của cô.
Lấy góc nhìn của một nhà thiết kế thời trang nhìn họ thì quần áo hai người phối hợp với nhau vô cùng đẹp đẽ.
Dáng người con gái đó mảnh mai nhưng lại không phải là loại ốm tong ốm teo, ngược lại là kiểu đồng hồ cát, đằng trước đầy đặn, phía sau vểnh cao, vừa phong cách lại không lộ ra vẻ dung tục thông thường.
Mặc một cái áo dây hở bụng màu đen của thương hiệu F, bên dưới phối với một cái quần dài mỏng màu xanh lục thương hiệu C. Dưới chân mang đôi ủng Anh màu nâu.
Cả người nhìn qua vừa cá tính lại không mất đi nét nữ tính.
Có điều gương mặt của cô gái quá đẹp. Gương mặt trái xoan, đôi mắt to có hồn, mũi cao, miệng nhỏ, so sánh với người nổi tiếng thật không kém bao nhiêu.
Nhà thiết kế thời trang đều thích người mẫu dáng đẹp nhưng không cần gương mặt quá đẹp. Bởi vì người mẫu như vậy mới có thể thể hiện được cái đẹp của trang phục..
Người mẫu quá xinh đẹp sẽ khiến cho ánh mắt người xem toàn bộ đều tập trung lên khuôn mặt của họ, mà không phải là quan sát bộ quần áo họ đang mặc trêи người.
Nhưng người phụ nữ mà Trương Tiểu Vân vẫn luôn nhìn chăm chú lại đi đến trước mặt cô, nở một nụ cười: “Hi, chị là Tô Manh” Trương Tiểu Vân kinh ngạc, nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt: “Cô Tô, chào mừng cô đến thành phố Hải!” Trước khi đến sân bay, cô biết ngày hôm nay người mình đón là một nhân vật lợi hại. Ở Pariss tạo ra hai đợt trào lưu thời trang hot nhất. Năm vừa rồi lại giành được giải thưởng nhà thiết kế thời trang trẻ tuổi MF.
Cô biết Tô Manh này còn rất trẻ nhưng không ngờ được lại trẻ như vậy, còn xinh đẹp như thết Tô Manh nhìn Trương Tiểu Vân hai mắt long lanh trước mặt, cũng cười nói: “Thật ra chị là người thành phố Hải, xem như trở về nhà thôi” Cô nhìn qua bầu trời tươi đẹp rực rỡ và ánh nắng chói chang bên ngoài, trong lòng có chút thốn thức.
Bốn năm qua đi, cô đã trở về rồi.
Lúc đầu cô dùng cách thức thê thảm như thế rời khỏi thành phố này. Bây giờ lại dùng thân phận của nhà thiết kế thời trang trẻ tuổi, đầy thực lực trở về.
Trương Tiểu Vân lập tức đính chính lại, luôn miệng khen ngợi nói: “Chào mừng nhà thiết kế Tô trở về nhà! Cô Tô, xe đón cô đã tới rồi. Chúng ta đi bên này!” Tô Manh gật gật đầu, duõi tay ra che màn hình điện thoại bị Tô Ngạn Khải chơi suốt dọc đường, khẽ cười nói: “Tiểu Khải, không phải con đồng ý với mẹ rồi sao? Sao lại chơi điện thoại nữa, mẹ sẽ giận đó!” Trương Tiểu Vân ở bên cạnh lại kinh ngạc lần nữa. Cô không ngờ cô Tô trẻ vậy mà đã có con trai lớn như thế rồi. Liếc qua người cô, thật sự nhìn không ra cô đã từng sinh con.
Khi đứa bé đội nón rộng vành luôn ngồi trêи vali chưa mở miệng nói chuyện lần nào lúc này ngẩng đầu lên, cô càng kinh ngạc tới mức thiếu chút nữa quên cả thở.
Đứa bé ngồi trêи vali mặc đồ đôi với Tô Manh, trêи người là cái áo đen chữ T, phía dưới mặc một cái quân màu xanh lính. Dưới chân mang đội ủng nhỏ màu đen.
Nhưng khiến người khác nhìn không chớp mắt là khuôn mặt của bé. Đôi mắt sâu, sống mũi cao thẳng. Cái miệng nhỏ cong lên cùng với hai má bầu bĩnh của trẻ nhỏ, nói thẳng ra chính là hoàng tử bé trong truyện cổ tích.
Chỉ là cậu hoàng tử bé này nắm chặt điện thoại không buông. Những ngón tay búp măng múa thoăn thoät, nói mà mắt cũng không thèm chớp: “Mẹ, đợi con làm cái công thức cuối cùng này thôi. Lập trình này xem như hoàn thành rồi”
Tác giả :
Tô Manh