Ôn Thôn Nương Tử
Chương 29
Thấy người không muốn nói, nhóm Đan Ty Tuấn cũng không hỏi nữa.
Một sự trầm mặc tràn ra ở trong phòng, khó chịu đến nỗi làm cho người không nhịn được ngừng lại rồi thở một hơi, cho dù hít thở không thông cũng không sao…
Yêu một người nhất định sẽ bị thương tổn sao?
Càng nhớ lại càng trầm mặc, đau lòng lại sâu tận xương tủy… Không cam lòng, rồi lại bất lực, yêu cuối cùng vẫn thua…
Ha ha…
Tự giễu cười một tiếng, đau thương đậm đặc tản ra trong không gian, khiến người lòng chua xót.
Nhìn vẻ mặt Ức Đồng càng đau thương, Tô Tích Nhân phảng phất lại nghĩ tới lần nhìn thấy Đan Ty Tuấn chơi đùa ong bướm, bởi vì từng mang cảm xúc này, nên trong lòng đồng cảm thương tiếc càng sâu…
Nhẹ nhàng kéo Đan Ty Tuấn, Vu Phong, Phỉ Thúy, ý bảo để lại cho Quan Ức Đồng một sự yên lặng tự chữa vết thương.
Mọi người đồng ý, lặng yên không một tiếng động rời đi, để lại cô gái một mình liếm vết thương lẳng lặng rơi lệ.
…
Đoàn người lặng lẽ rời đi, Tô Tích Nhân cúi đầu, khiến người ta không thấy rõ vẻ mặt.
Không khí dường như sẽ lây bệnh, sự trầm mặc tràn ngập…
Đôi mắt Phỉ Thúy có chút ướt át, mặc dù Quan cô nương không nói, nhưng những gì nàng thể hiện đã sớm tiết lộ, hơn nữa nhớ đoạn thời gian trầm trầm đau đớn của tiểu thư, không khỏi lòng man mác buồn, chữ tình quả nhiên đả thương người! Nhưng nếu tình yêu phải đi qua nhiều đau đớn như vậy, nàng vẫn là không nên nếm thử…
“Người nào tàn nhẫn như vậy, làm thương tổn Quan cô nương như vậy?”
Vu Phong mở miệng, đừng xem hắn là hán tử tráng kiện, tâm tư cũng nhẵn nhụi, đa tình.Lời của Vu Phong cũng đúng là điều Tô Tích Nhân muốn hỏi, Quan Ức Đồng mỹ lệ như hoa sen, ánh mắt trong trẻo, tính tình không tồi, hơn nữa nhìn ánh mắt của nàng, hẳn là cô gái si tình, một cô nương tốt như vậy lại có người chối bỏ đau lòng như muốn giết nàng như thế ư?
Làm nàng như đứt từng khúc ruột, thật sự quá tàn nhẫn.
Đan Ty Tuấn nghe thấy lời của Vu Phong, lông mày chau lên. Hắn đối với câu hỏi này cũng không có hứng thú, cứu Quan Ức Đồng là bởi vì Tích Nhân, Tích Nhân mới là sự quan tâm duy nhất của hắn. Nhưng hiện tại hắn thấy tâm tình Tích Nhân không tốt, mà nguyên nhân tất liên quan đến Quan Ức Đồng. Nhưng hắn không muốn hỏi, bởi sự chú ý của nàng đã dành quá nhiều cho Quan Ức Đồng. Nếu không có cô nương kia, hẳn là nàng sẽ dành toàn tâm cho mình, giống như cũ, nàng sẽ để ý mỗi tiếng nói cử động của mình.
Nghĩ đến như vậy, lông mày không vui vắt lên. Cánh tay thon dài của hắn chà qua vòng eo nhỏ nhắn của Tô Tích Nhân, dễ dàng ôm nàng vào ngực.
Ách…
Cử động đột nhiên của Đan Ty Tuấn làm Vu Phong ngẩn ra, cũng ngơ ngác nhìn khuôn mặt không vui của hắn, không rõ hắn sao vậy?
Ngang hông truyền đến lực trói buộc làm Tô Tích Nhân không tự chủ được ngẩng đầu, gương mặt tuấn tú đang sa sầm lại của Đan Ty Tuấn hiện lên trước mắt, hắn không vui rõ ràng như vậy, làm nàng muốn quên cũng không được.
“Tuấn, sao thế?” Đôi mi thanh tú khẽ chau lại, nàng thật sự không hiểu hắn, một chốc vui vẻ, lát sau đã không vui, là ai nói thiếu nữ hay thay đổi, nàng thấy rằng, nam tử cũng không thua.
“Không nên nghĩ nhiều.”
Đan Ty Tuấn mở miệng, lại làm cho Tô Tích Nhân nghi ngờ hơn:
“Không nên nghĩ nhiều về người nào?”
Tô Tích Nhân mở mắt to nghi ngờ nhìn hắn, sao mà càng nghe càng không rõ Tuấn đang nói cái gì?
Vu Phong cùng Phỉ Thúy cũng nghiêng đầu nhìn hắn, Thiếu chủ (Đan thiếu gia) đang nói ai?Ba người, sáu con mắt cũng nghi ngờ nhìn mình, Đan Ty Tuấn đột nhiên cảm thấy mặt nong nóng, hắn chau mày, nói:
“Quan Ức Đồng.”
…
Lời của Đan Ty Tuấn làm nhóm Tô Tích Nhân sửng sốt, thật lâu sau, nàng mới nháy mắt mấy cái nói:
“Tại sao không thể nghĩ tới cô nương đó?”
“Nàng…”
Lời của Tô Tích Nhân làm Đan Ty Tuấn chán nản, rồi lại chỉ có thể đỏ mặt tía tai nhìn chằm chằm nữ nhân đang ngây ngốc nhìn mình này.
Không nên nghĩ nhiều về Quan Ức Đồng?
Vu Phong cùng Phỉ Thúy kinh ngạc nhìn nhau, một thoáng đã thông suốt Đan Ty Tuấn vì sao nói như vậy, không khỏi hé miệng trộm cười, thấy dáng vẻ chán nản của hắn, tiếng cười không nhịn được thoát ra từ cổ họng:
“Ha ha ha…”
Tiếng cười của họ dẫn đến ánh nhìn chằm chằm của Đan Ty Tuấn, chẳng qua là nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện cổ của hắn đang đỏ lên.
“Hai người đang cười cái gì?” Tô Tích Nhân không giải thích được, ánh mắt nghi ngờ nhìn hai người đột nhiên cười ra tiếng.
Câu hỏi đơn thuần của Tô Tích Nhân, đổi lấy tiếng cười không thể ngăn cản của họ, cũng làm khuôn mặt lúng túng của Đan Ty Tuấn đen sì lại.
“Ha ha ha…”
Phỉ Thúy lau đi giọt nước mắt do cười ở khóe mắt, mạo hiểm chịu sự uy hiếp của Đan Ty
Tuấn, vừa cười vừa nói:
“Tiểu thư, Đan công tử ghen đó.” Hì hì, Đan công tử quả nhiên vừa trừng mắt nhìn mình, tuy nhiên trải qua một đường quan sát, nàng phát hiện Đan công tử chẳng qua là làm bộ thôi, có tiểu thư ở đây, sao hắn xử nàng được chứ?”Ghen?”
Tô Tích Nhân nghe vậy sửng sốt, vẻ mặt trở nên không thể tin nổi, ngón tay mảnh khảnh không thể tin chỉ vào hắn:
“Tuấn, huynh không phải uống dấm của Quan cô nương chứ?”
Vẻ mặt của Tô Tích Nhân, khiến Vu Phong, Phỉ Thúy lại hé miệng cười.
Aiz…
Đan Ty Tuấn thở dài, gặp phải phản ứng đơn thuần chậm chạp này, hắn chỉ có thể nhận thua. Tuy nhiên…
Tầm mắt chuyển qua, ánh mắt hung hăng quét qua Vu Phong cùng Phỉ Thúy đang cười trộm, trong khoảng thời gian này hắn để bọn họ sống quá thoải mái sao? Lại dám cười trộm?
Bị ánh mắt sắc bén của Đan Ty Tuấn trừng, Vu Phong, Phỉ Thúy lập tức đưa tay bịt miệng, tuy nhiên, ách, muốn nín cười, thật là khó khăn quá?
“Huynh thật uống dấm chua?”
Đan Ty Tuấn bất đắc dĩ thở dài, làm Tô Tích Nhân cảm thấy rất không tin nổi. Không thể nào, sao Tuấn lại có thể uống dấm chua được chứ? Thật kỳ quái, Quan Ức Đồng không phải nam tử mà? Cần thiết ghen sao?
“Rốt cuộc nàng còn muốn hỏi mấy lần?”
Đan Ty Tuấn tức giận nói, tay trừng phạt búng nhẹ vào trán Tô Tích Nhân, để lại một dấu đỏ.
“…”
Tô Tích Nhân vuốt cái trán đau, ủy khuất cong môi.
“Là huynh rất kỳ quái, Quan Ức Đồng là một cô nương mà? Hơn nữa câu chuyện của nàng ta thật không tốt, ta để ý một chút có gì sai sao?”
“Nàng…”
Đan Ty Tuấn tức giận, “Cho dù cô nương ấy là nữ, cũng không thể nghĩ nhiều.””Tại sao?” Tô Tích Nhân nghĩ không ra, hắn rốt cuộc đang so đo gì? Cứ khăng khăng, không cần phải để ý là sao?
“Nàng…”
Ha ha…
Vu Phong, Phỉ Thúy thú vị nhìn Đan Ty Tuấn cùng Tô Tích Nhân như hai đứa trẻ đang tranh cãi, mặc dù lộ ra vẻ trẻ con, nhưng ngọt ngào, thật ra thì Thiếu chủ (Đan công tử) chẳng qua là không hy vọng lực chú ý của Tô cô nương (tiểu thư) dời khỏi người hắn mà thôi
Một sự trầm mặc tràn ra ở trong phòng, khó chịu đến nỗi làm cho người không nhịn được ngừng lại rồi thở một hơi, cho dù hít thở không thông cũng không sao…
Yêu một người nhất định sẽ bị thương tổn sao?
Càng nhớ lại càng trầm mặc, đau lòng lại sâu tận xương tủy… Không cam lòng, rồi lại bất lực, yêu cuối cùng vẫn thua…
Ha ha…
Tự giễu cười một tiếng, đau thương đậm đặc tản ra trong không gian, khiến người lòng chua xót.
Nhìn vẻ mặt Ức Đồng càng đau thương, Tô Tích Nhân phảng phất lại nghĩ tới lần nhìn thấy Đan Ty Tuấn chơi đùa ong bướm, bởi vì từng mang cảm xúc này, nên trong lòng đồng cảm thương tiếc càng sâu…
Nhẹ nhàng kéo Đan Ty Tuấn, Vu Phong, Phỉ Thúy, ý bảo để lại cho Quan Ức Đồng một sự yên lặng tự chữa vết thương.
Mọi người đồng ý, lặng yên không một tiếng động rời đi, để lại cô gái một mình liếm vết thương lẳng lặng rơi lệ.
…
Đoàn người lặng lẽ rời đi, Tô Tích Nhân cúi đầu, khiến người ta không thấy rõ vẻ mặt.
Không khí dường như sẽ lây bệnh, sự trầm mặc tràn ngập…
Đôi mắt Phỉ Thúy có chút ướt át, mặc dù Quan cô nương không nói, nhưng những gì nàng thể hiện đã sớm tiết lộ, hơn nữa nhớ đoạn thời gian trầm trầm đau đớn của tiểu thư, không khỏi lòng man mác buồn, chữ tình quả nhiên đả thương người! Nhưng nếu tình yêu phải đi qua nhiều đau đớn như vậy, nàng vẫn là không nên nếm thử…
“Người nào tàn nhẫn như vậy, làm thương tổn Quan cô nương như vậy?”
Vu Phong mở miệng, đừng xem hắn là hán tử tráng kiện, tâm tư cũng nhẵn nhụi, đa tình.Lời của Vu Phong cũng đúng là điều Tô Tích Nhân muốn hỏi, Quan Ức Đồng mỹ lệ như hoa sen, ánh mắt trong trẻo, tính tình không tồi, hơn nữa nhìn ánh mắt của nàng, hẳn là cô gái si tình, một cô nương tốt như vậy lại có người chối bỏ đau lòng như muốn giết nàng như thế ư?
Làm nàng như đứt từng khúc ruột, thật sự quá tàn nhẫn.
Đan Ty Tuấn nghe thấy lời của Vu Phong, lông mày chau lên. Hắn đối với câu hỏi này cũng không có hứng thú, cứu Quan Ức Đồng là bởi vì Tích Nhân, Tích Nhân mới là sự quan tâm duy nhất của hắn. Nhưng hiện tại hắn thấy tâm tình Tích Nhân không tốt, mà nguyên nhân tất liên quan đến Quan Ức Đồng. Nhưng hắn không muốn hỏi, bởi sự chú ý của nàng đã dành quá nhiều cho Quan Ức Đồng. Nếu không có cô nương kia, hẳn là nàng sẽ dành toàn tâm cho mình, giống như cũ, nàng sẽ để ý mỗi tiếng nói cử động của mình.
Nghĩ đến như vậy, lông mày không vui vắt lên. Cánh tay thon dài của hắn chà qua vòng eo nhỏ nhắn của Tô Tích Nhân, dễ dàng ôm nàng vào ngực.
Ách…
Cử động đột nhiên của Đan Ty Tuấn làm Vu Phong ngẩn ra, cũng ngơ ngác nhìn khuôn mặt không vui của hắn, không rõ hắn sao vậy?
Ngang hông truyền đến lực trói buộc làm Tô Tích Nhân không tự chủ được ngẩng đầu, gương mặt tuấn tú đang sa sầm lại của Đan Ty Tuấn hiện lên trước mắt, hắn không vui rõ ràng như vậy, làm nàng muốn quên cũng không được.
“Tuấn, sao thế?” Đôi mi thanh tú khẽ chau lại, nàng thật sự không hiểu hắn, một chốc vui vẻ, lát sau đã không vui, là ai nói thiếu nữ hay thay đổi, nàng thấy rằng, nam tử cũng không thua.
“Không nên nghĩ nhiều.”
Đan Ty Tuấn mở miệng, lại làm cho Tô Tích Nhân nghi ngờ hơn:
“Không nên nghĩ nhiều về người nào?”
Tô Tích Nhân mở mắt to nghi ngờ nhìn hắn, sao mà càng nghe càng không rõ Tuấn đang nói cái gì?
Vu Phong cùng Phỉ Thúy cũng nghiêng đầu nhìn hắn, Thiếu chủ (Đan thiếu gia) đang nói ai?Ba người, sáu con mắt cũng nghi ngờ nhìn mình, Đan Ty Tuấn đột nhiên cảm thấy mặt nong nóng, hắn chau mày, nói:
“Quan Ức Đồng.”
…
Lời của Đan Ty Tuấn làm nhóm Tô Tích Nhân sửng sốt, thật lâu sau, nàng mới nháy mắt mấy cái nói:
“Tại sao không thể nghĩ tới cô nương đó?”
“Nàng…”
Lời của Tô Tích Nhân làm Đan Ty Tuấn chán nản, rồi lại chỉ có thể đỏ mặt tía tai nhìn chằm chằm nữ nhân đang ngây ngốc nhìn mình này.
Không nên nghĩ nhiều về Quan Ức Đồng?
Vu Phong cùng Phỉ Thúy kinh ngạc nhìn nhau, một thoáng đã thông suốt Đan Ty Tuấn vì sao nói như vậy, không khỏi hé miệng trộm cười, thấy dáng vẻ chán nản của hắn, tiếng cười không nhịn được thoát ra từ cổ họng:
“Ha ha ha…”
Tiếng cười của họ dẫn đến ánh nhìn chằm chằm của Đan Ty Tuấn, chẳng qua là nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện cổ của hắn đang đỏ lên.
“Hai người đang cười cái gì?” Tô Tích Nhân không giải thích được, ánh mắt nghi ngờ nhìn hai người đột nhiên cười ra tiếng.
Câu hỏi đơn thuần của Tô Tích Nhân, đổi lấy tiếng cười không thể ngăn cản của họ, cũng làm khuôn mặt lúng túng của Đan Ty Tuấn đen sì lại.
“Ha ha ha…”
Phỉ Thúy lau đi giọt nước mắt do cười ở khóe mắt, mạo hiểm chịu sự uy hiếp của Đan Ty
Tuấn, vừa cười vừa nói:
“Tiểu thư, Đan công tử ghen đó.” Hì hì, Đan công tử quả nhiên vừa trừng mắt nhìn mình, tuy nhiên trải qua một đường quan sát, nàng phát hiện Đan công tử chẳng qua là làm bộ thôi, có tiểu thư ở đây, sao hắn xử nàng được chứ?”Ghen?”
Tô Tích Nhân nghe vậy sửng sốt, vẻ mặt trở nên không thể tin nổi, ngón tay mảnh khảnh không thể tin chỉ vào hắn:
“Tuấn, huynh không phải uống dấm của Quan cô nương chứ?”
Vẻ mặt của Tô Tích Nhân, khiến Vu Phong, Phỉ Thúy lại hé miệng cười.
Aiz…
Đan Ty Tuấn thở dài, gặp phải phản ứng đơn thuần chậm chạp này, hắn chỉ có thể nhận thua. Tuy nhiên…
Tầm mắt chuyển qua, ánh mắt hung hăng quét qua Vu Phong cùng Phỉ Thúy đang cười trộm, trong khoảng thời gian này hắn để bọn họ sống quá thoải mái sao? Lại dám cười trộm?
Bị ánh mắt sắc bén của Đan Ty Tuấn trừng, Vu Phong, Phỉ Thúy lập tức đưa tay bịt miệng, tuy nhiên, ách, muốn nín cười, thật là khó khăn quá?
“Huynh thật uống dấm chua?”
Đan Ty Tuấn bất đắc dĩ thở dài, làm Tô Tích Nhân cảm thấy rất không tin nổi. Không thể nào, sao Tuấn lại có thể uống dấm chua được chứ? Thật kỳ quái, Quan Ức Đồng không phải nam tử mà? Cần thiết ghen sao?
“Rốt cuộc nàng còn muốn hỏi mấy lần?”
Đan Ty Tuấn tức giận nói, tay trừng phạt búng nhẹ vào trán Tô Tích Nhân, để lại một dấu đỏ.
“…”
Tô Tích Nhân vuốt cái trán đau, ủy khuất cong môi.
“Là huynh rất kỳ quái, Quan Ức Đồng là một cô nương mà? Hơn nữa câu chuyện của nàng ta thật không tốt, ta để ý một chút có gì sai sao?”
“Nàng…”
Đan Ty Tuấn tức giận, “Cho dù cô nương ấy là nữ, cũng không thể nghĩ nhiều.””Tại sao?” Tô Tích Nhân nghĩ không ra, hắn rốt cuộc đang so đo gì? Cứ khăng khăng, không cần phải để ý là sao?
“Nàng…”
Ha ha…
Vu Phong, Phỉ Thúy thú vị nhìn Đan Ty Tuấn cùng Tô Tích Nhân như hai đứa trẻ đang tranh cãi, mặc dù lộ ra vẻ trẻ con, nhưng ngọt ngào, thật ra thì Thiếu chủ (Đan công tử) chẳng qua là không hy vọng lực chú ý của Tô cô nương (tiểu thư) dời khỏi người hắn mà thôi
Tác giả :
Luyến Nguyệt Nhi