Ôn Nhu Nữ Phụ
Chương 30: Thiên Kiếp
"Khụ...Khụ..."
Thiên Lam giật mình đẩy Alex ra, cuống quýt đứng thẳng người dậy. Không biết anh Eric vào từ khi nào, đang dùng ánh mắt khiển trách nhìn cô.
"Anh Eric." Thiên Lam lí nhí gọi.
Bị anh Eric bắt tại trận như vậy, thật là quá mất mặt. Nếu bây giờ có cái động cho cô chui vào thì thật tốt. Làm sao còn có mặt mũi gặp ai nữa.
Bất mãn liếc nhìn sinh vật mới xuất hiện, Alex tự nhiên bước tới bên cạnh Thiên Lam. Không nhìn gương mặt đỏ lên vì xấu hổ của cô, hắn đưa tay ôm cô lại gần. Sau đó bình tĩnh đối diện cùng người nào đó.
"Xin chào."
Nếu là bình thường, Eric sẽ thật khâm phục vẻ trấn tĩnh của Alex. Bị bắt tại trận còn có thể mặt dày như vậy. Đúng là khó thấy. Nhưng chuyện này liên quan đến danh dự của Thiên Lam, hắn tất nhiên không thể cho qua như vậy.
Chuyện riêng tư hắn không ngăn cấm nhưng cũng không thể để người khác nhìn thấy. Đặc biệt lại là cô gái, danh dự là điều rất quan trọng.
"Anna, sau này không thể như vậy."
"Vâng." Thiên Lam ngoan ngoãn nói. Chỉ một lần như vậy cô đã xấu hổ không chịu nổi. Làm sao còn dám có lần thứ hai.
Lúc này, Eric mới đưa mắt nhìn Alex. Ánh mắt sâu thẳm, lạnh lùng, là kẻ mạnh cao ngạo đứng trên cao nhìn người khác. Người như vậy sẽ không bao giờ chịu sự chi phối của người khác. Chỉ cần là hắn nhìn trúng sẽ toàn lực đoạt lấy, trân trọng, bảo hộ.
Anna nhìn trúng hắn cũng là một điều dễ hiểu. Người như vậy, đã lựa chọn sẽ rất khó thay đổi. Sau này, Anna cũng không cần lo lắng hắn sẽ thay lòng.
"Ngồi đi."
Trong phòng khách rộng mở, Thiên Lam ngồi bên cạnh Alex, đối diện là Eric.
"Anna đã nói tôi biết chuyện của hai người." Eric đặt ly trà xuống, mở miệng nói.
Mặc dù Eric năm nay mới 23 tuổi, so với Alex còn nhỏ hơn 2 tuổi. Nhưng với thân phận là anh của Thiên Lam, hắn vẫn là trưởng bối của hai người.
"Lần này, tôi muốn nghe ý kiến của anh."
Alex cầm tay Thiên Lam, trấn an nhìn cô. Trước kia hắn đã biết Thiên Lam rất yêu quý, kính trọng Eric. Mà Eric đối với cô cũng là muốn gì được nấy, quan tâm đầy đủ. So với hắn cũng là không thua kém.
Đối với người tốt với Thiên Lam, hắn không ngại cho vài phần kính trọng.
Hắn cũng không sợ hãi Eric không chấp nhận hắn. Theo tính cách của hắn (Eric), chỉ cần Thiên Lam nhận định, hắn (Eric) cũng nhất định đồng ý.
"Tôi đối với Thiên Lam thế nào mọi người đều nhìn thấy. Tôi là nghiêm túc, chân thành yêu thương Thiên Lam, nên sẽ đối với cô ấy tốt nhất."
Nghe vậy, Eric hài lòng gật gật đầu. Hắn biết Alex nói được nhất định sẽ làm được. Sau này, hắn cũng có thể an tâm giao Anna cho hắn.
"Nếu tới thì ở lại ăn bữa cơm. Anna, em đi nói dì Jani chuẩn bị món ăn."
Thiên Lam biết anh Eric còn có lời nói riêng cùng Alex. Bởi vậy, cô ngoan ngoãn đứng dậy tìm dì Jani. Theo tính cách của hai người, cô cũng không lo lắng Alex bị làm khó dễ. Chắc chắn Eric chỉ dặn dò Alex đối tốt với cô.
Có thể có được người anh như vậy, thật sự là may mắn của cô.
Bữa tối diễn ra rất suôn sẻ. Eric thỉnh thoảng cùng Alex nói một chút chuyện chính trị hay kinh tế tài chính. Không khí hòa hợp giống như hai người bạn thân quen từ lâu.
Alex vừa cùng Eric trò chuyện vừa để ý thêm món ăn cho Thiên Lam. Nhìn hắn để ý Thiên Lam như vậy, Eric ngoài mặt không nói, nhưng trong lòng cũng càng an tâm. Có thể thấy được hắn ta ( Alex) thực sự yêu thảm Thiên Lam. Hắn cũng không cần lo lắng tương lai sau này của cô.
* * *
Thiên Lam đứng bên ngoài cổng nhà, lưu luyến không rời tiễn đưa Alex. Hai người đã đứng đây một lúc lâu nhưng không ai muốn mở lời nói trước. Bởi vì nói ra sẽ không còn lí do tiếp tục lưu lại. Cuối cùng là Alex không nhìn được Thiên Lam đứng lâu trong gió lạnh, dịu dàng nói.
"Vào nhà đi. Cẩn thận cảm lạnh."
Alex vuốt mái tóc dài bị gió thổi bay trên mặt cô. Nhìn gương mặt nhỏ bé hơi tái đi vì lạnh, thương tiếc hôn nhẹ lên trán cô.
"Vậy anh đi về cẩn thận."
Thiên Lam lưu luyến nói. Mặc dù tay chân cô đã trở nên lạnh giá nhưng vẫn không muốn quay người trở lại. Dẫu biết rằng ngày mai, hai người còn có thể gặp lại, vẫn không nỡ nhìn hắn bước đi.
"Ừ. Em vào trước đi."
Nhìn ánh mắt Alex chân thật đáng tin, Thiên Lam gật gật đầu. Nếu còn nói gì nữa, cô nhất định sẽ không để hắn rời đi. Bởi vậy, Thiên Lam dứt khoát quay người vào trong nhà.
Alex nhìn bóng cô khuất sau cánh cửa mới quay người lên xe. Thật sự, hắn cũng có chút không nỡ cùng Thiên Lam chia xa. Có lẽ, hắn nên bắt đầu chuẩn bị hôn lễ của hai người. Như vậy, họ thì có thể mãi ở cùng nhau.
Eric nhìn Thiên Lam thẫn thờ vào nhà, không nhịn được hỏi.
"Luyến tiếc như vậy?"
"Vâng." Thiên Lam nói nhỏ. Cô thật sự rất luyến tiếc. Nếu có thể không cần rời đi hắn thì tốt rồi.
Nhìn cô như vậy, Eric lắc đầu thở dài. Đúng là con gái lớn không giữ được. Hắn bắt đầu có chút cảm giác của người làm cha nhìn con gái lớn. Muốn cô tìm được hạnh phúc lại lo lắng cô rời xa.
Theo tính cách của người kia, có lẽ đã bắt đầu chuẩn bị lấy Anna về nhà. Hắn cũng nên sớm chuẩn bị sẵn sàng.
Thiên Lam nằm sấp ở trên giường, lo lắng không biết có nên nhắn tin cho anh hay không. Nhỡ đâu anh vẫn đang lái xe, lại cúi đầu xem tin nhắn của cô sẽ rất nguy hiểm. Vậy thì đợi một lát nữa.
Trằn chọc không yên 15 phút, Thiên Lam nhẩm tính khoảng cách từ nhà cô tới nhà lớn của gia tộc Luke. Cũng không là rất xa. Alex lái xe từ đó tới giờ cũng đủ rồi. Nhưng nếu hắn không về đó thì sao?
Mặc kệ! Thiên Lam dứt khoát gửi tin nhắn. Alex sẽ không ngốc tới bởi vì xem tin nhắn của cô mà để xảy ra tai nạn.
Alex vừa vào phòng liền có tin nhắn gửi tới. Chỉ là dòng tin ngắn ngủi hỏi hắn phải hay không đã tới nơi, trong lòng hắn lại ấm áp lạ thường.
Thiên Lam kinh ngạc nhìn điện thoại sáng lên. Là Alex gọi tới.
"Alo. Là em"
Đầu bên kia, Alex có chút bất ngờ cô nghe máy nhanh như vậy. Chẳng lẽ cô vẫn luôn ngồi đợi điện thoại của hắn.
"Vẫn chưa ngủ?"
"Vâng. Anh về sao?"
"Ừ. Vừa trở lại."
Thật lâu không có tiếng đáp lại. Thiên Lam không biết nên nói gì tiếp theo. Giống như buổi chiều họ đã nói rất nhiều.
Alex cũng không thúc giục. Chỉ cần nghe hơi thở của cô, cảm giác như Thiên Lam đang ở bên cạnh hắn vậy. Một lúc sau, cảm thấy cô đã ngủ thiếp đi, Alex mới nói.
"Ngủ đi."
"Vâng" Thiên Lam ngáp một cái, ngoan ngoãn lên giường đắp chăn. "Chúc anh ngủ ngon."
"Ngủ ngon." Alex cười nhẹ một tiếng. Không nghĩ hắn càng ngày càng dễ thỏa mãn như vậy. Chỉ là cùng cô nói một chút, trong lòng cũng khoan khoái, nhẹ nhàng.
Quả nhiên, cô chính là thiên kiếp của hắn.
Thiên Lam giật mình đẩy Alex ra, cuống quýt đứng thẳng người dậy. Không biết anh Eric vào từ khi nào, đang dùng ánh mắt khiển trách nhìn cô.
"Anh Eric." Thiên Lam lí nhí gọi.
Bị anh Eric bắt tại trận như vậy, thật là quá mất mặt. Nếu bây giờ có cái động cho cô chui vào thì thật tốt. Làm sao còn có mặt mũi gặp ai nữa.
Bất mãn liếc nhìn sinh vật mới xuất hiện, Alex tự nhiên bước tới bên cạnh Thiên Lam. Không nhìn gương mặt đỏ lên vì xấu hổ của cô, hắn đưa tay ôm cô lại gần. Sau đó bình tĩnh đối diện cùng người nào đó.
"Xin chào."
Nếu là bình thường, Eric sẽ thật khâm phục vẻ trấn tĩnh của Alex. Bị bắt tại trận còn có thể mặt dày như vậy. Đúng là khó thấy. Nhưng chuyện này liên quan đến danh dự của Thiên Lam, hắn tất nhiên không thể cho qua như vậy.
Chuyện riêng tư hắn không ngăn cấm nhưng cũng không thể để người khác nhìn thấy. Đặc biệt lại là cô gái, danh dự là điều rất quan trọng.
"Anna, sau này không thể như vậy."
"Vâng." Thiên Lam ngoan ngoãn nói. Chỉ một lần như vậy cô đã xấu hổ không chịu nổi. Làm sao còn dám có lần thứ hai.
Lúc này, Eric mới đưa mắt nhìn Alex. Ánh mắt sâu thẳm, lạnh lùng, là kẻ mạnh cao ngạo đứng trên cao nhìn người khác. Người như vậy sẽ không bao giờ chịu sự chi phối của người khác. Chỉ cần là hắn nhìn trúng sẽ toàn lực đoạt lấy, trân trọng, bảo hộ.
Anna nhìn trúng hắn cũng là một điều dễ hiểu. Người như vậy, đã lựa chọn sẽ rất khó thay đổi. Sau này, Anna cũng không cần lo lắng hắn sẽ thay lòng.
"Ngồi đi."
Trong phòng khách rộng mở, Thiên Lam ngồi bên cạnh Alex, đối diện là Eric.
"Anna đã nói tôi biết chuyện của hai người." Eric đặt ly trà xuống, mở miệng nói.
Mặc dù Eric năm nay mới 23 tuổi, so với Alex còn nhỏ hơn 2 tuổi. Nhưng với thân phận là anh của Thiên Lam, hắn vẫn là trưởng bối của hai người.
"Lần này, tôi muốn nghe ý kiến của anh."
Alex cầm tay Thiên Lam, trấn an nhìn cô. Trước kia hắn đã biết Thiên Lam rất yêu quý, kính trọng Eric. Mà Eric đối với cô cũng là muốn gì được nấy, quan tâm đầy đủ. So với hắn cũng là không thua kém.
Đối với người tốt với Thiên Lam, hắn không ngại cho vài phần kính trọng.
Hắn cũng không sợ hãi Eric không chấp nhận hắn. Theo tính cách của hắn (Eric), chỉ cần Thiên Lam nhận định, hắn (Eric) cũng nhất định đồng ý.
"Tôi đối với Thiên Lam thế nào mọi người đều nhìn thấy. Tôi là nghiêm túc, chân thành yêu thương Thiên Lam, nên sẽ đối với cô ấy tốt nhất."
Nghe vậy, Eric hài lòng gật gật đầu. Hắn biết Alex nói được nhất định sẽ làm được. Sau này, hắn cũng có thể an tâm giao Anna cho hắn.
"Nếu tới thì ở lại ăn bữa cơm. Anna, em đi nói dì Jani chuẩn bị món ăn."
Thiên Lam biết anh Eric còn có lời nói riêng cùng Alex. Bởi vậy, cô ngoan ngoãn đứng dậy tìm dì Jani. Theo tính cách của hai người, cô cũng không lo lắng Alex bị làm khó dễ. Chắc chắn Eric chỉ dặn dò Alex đối tốt với cô.
Có thể có được người anh như vậy, thật sự là may mắn của cô.
Bữa tối diễn ra rất suôn sẻ. Eric thỉnh thoảng cùng Alex nói một chút chuyện chính trị hay kinh tế tài chính. Không khí hòa hợp giống như hai người bạn thân quen từ lâu.
Alex vừa cùng Eric trò chuyện vừa để ý thêm món ăn cho Thiên Lam. Nhìn hắn để ý Thiên Lam như vậy, Eric ngoài mặt không nói, nhưng trong lòng cũng càng an tâm. Có thể thấy được hắn ta ( Alex) thực sự yêu thảm Thiên Lam. Hắn cũng không cần lo lắng tương lai sau này của cô.
* * *
Thiên Lam đứng bên ngoài cổng nhà, lưu luyến không rời tiễn đưa Alex. Hai người đã đứng đây một lúc lâu nhưng không ai muốn mở lời nói trước. Bởi vì nói ra sẽ không còn lí do tiếp tục lưu lại. Cuối cùng là Alex không nhìn được Thiên Lam đứng lâu trong gió lạnh, dịu dàng nói.
"Vào nhà đi. Cẩn thận cảm lạnh."
Alex vuốt mái tóc dài bị gió thổi bay trên mặt cô. Nhìn gương mặt nhỏ bé hơi tái đi vì lạnh, thương tiếc hôn nhẹ lên trán cô.
"Vậy anh đi về cẩn thận."
Thiên Lam lưu luyến nói. Mặc dù tay chân cô đã trở nên lạnh giá nhưng vẫn không muốn quay người trở lại. Dẫu biết rằng ngày mai, hai người còn có thể gặp lại, vẫn không nỡ nhìn hắn bước đi.
"Ừ. Em vào trước đi."
Nhìn ánh mắt Alex chân thật đáng tin, Thiên Lam gật gật đầu. Nếu còn nói gì nữa, cô nhất định sẽ không để hắn rời đi. Bởi vậy, Thiên Lam dứt khoát quay người vào trong nhà.
Alex nhìn bóng cô khuất sau cánh cửa mới quay người lên xe. Thật sự, hắn cũng có chút không nỡ cùng Thiên Lam chia xa. Có lẽ, hắn nên bắt đầu chuẩn bị hôn lễ của hai người. Như vậy, họ thì có thể mãi ở cùng nhau.
Eric nhìn Thiên Lam thẫn thờ vào nhà, không nhịn được hỏi.
"Luyến tiếc như vậy?"
"Vâng." Thiên Lam nói nhỏ. Cô thật sự rất luyến tiếc. Nếu có thể không cần rời đi hắn thì tốt rồi.
Nhìn cô như vậy, Eric lắc đầu thở dài. Đúng là con gái lớn không giữ được. Hắn bắt đầu có chút cảm giác của người làm cha nhìn con gái lớn. Muốn cô tìm được hạnh phúc lại lo lắng cô rời xa.
Theo tính cách của người kia, có lẽ đã bắt đầu chuẩn bị lấy Anna về nhà. Hắn cũng nên sớm chuẩn bị sẵn sàng.
Thiên Lam nằm sấp ở trên giường, lo lắng không biết có nên nhắn tin cho anh hay không. Nhỡ đâu anh vẫn đang lái xe, lại cúi đầu xem tin nhắn của cô sẽ rất nguy hiểm. Vậy thì đợi một lát nữa.
Trằn chọc không yên 15 phút, Thiên Lam nhẩm tính khoảng cách từ nhà cô tới nhà lớn của gia tộc Luke. Cũng không là rất xa. Alex lái xe từ đó tới giờ cũng đủ rồi. Nhưng nếu hắn không về đó thì sao?
Mặc kệ! Thiên Lam dứt khoát gửi tin nhắn. Alex sẽ không ngốc tới bởi vì xem tin nhắn của cô mà để xảy ra tai nạn.
Alex vừa vào phòng liền có tin nhắn gửi tới. Chỉ là dòng tin ngắn ngủi hỏi hắn phải hay không đã tới nơi, trong lòng hắn lại ấm áp lạ thường.
Thiên Lam kinh ngạc nhìn điện thoại sáng lên. Là Alex gọi tới.
"Alo. Là em"
Đầu bên kia, Alex có chút bất ngờ cô nghe máy nhanh như vậy. Chẳng lẽ cô vẫn luôn ngồi đợi điện thoại của hắn.
"Vẫn chưa ngủ?"
"Vâng. Anh về sao?"
"Ừ. Vừa trở lại."
Thật lâu không có tiếng đáp lại. Thiên Lam không biết nên nói gì tiếp theo. Giống như buổi chiều họ đã nói rất nhiều.
Alex cũng không thúc giục. Chỉ cần nghe hơi thở của cô, cảm giác như Thiên Lam đang ở bên cạnh hắn vậy. Một lúc sau, cảm thấy cô đã ngủ thiếp đi, Alex mới nói.
"Ngủ đi."
"Vâng" Thiên Lam ngáp một cái, ngoan ngoãn lên giường đắp chăn. "Chúc anh ngủ ngon."
"Ngủ ngon." Alex cười nhẹ một tiếng. Không nghĩ hắn càng ngày càng dễ thỏa mãn như vậy. Chỉ là cùng cô nói một chút, trong lòng cũng khoan khoái, nhẹ nhàng.
Quả nhiên, cô chính là thiên kiếp của hắn.
Tác giả :
Tình Tuyết