Ôn Nhu Nhất Đao [Luận Anh Hùng]
Chương 25: Tịch mịch và bất bình
Thác Bạt Vân có vóc người gầy lùn, giờ phút này đột nhiên lại “phồng lên”.
Khi một người dương dương tự đắc, bản thân cũng sẽ “phồng lên”. Nhưng đó chỉ là ảo giác, là chuyện xảy ra trong tâm lý, không hề xuất hiện trên thực tế.
Thác Bạt Vân đột nhiên “phồng lên”, là vì hắn trúng liền sáu mươi mũi tên. Một người trúng nhiều tên như vậy, dù là ai thì cũng sẽ “phồng lên”.
Cho nên Thác Bạt Vân muốn ngã xuống cũng không được, bởi vì những mũi tên cắm vào người đã chống đỡ thi thể hắn.
Cặp mắt Lôi Cổn lập tức ngây ngốc.
Cũng trong nháy mắt đó, thiên la địa võng vốn buộc chặt bỗng nhiên mở ra, Bạch Sầu Phi liền lao về phía hắn. Lôi Cổn xoay người như “Ngọc Mãng Phiên Thân”, uốn người như “Hắc Hổ Quyển Vĩ”, lướt người như “Hoàng Long Chuyển Thân”, bắn người như “Ngư Dược Long Môn”, mọi loại thân pháp đều dùng đến. Hai tay của hắn thi triển “Đảo Chuyển Âm Dương”, hai chân tung ra “Long Môn Tam Kích Lãng”, một mặt cướp công, một mặt cướp đường, vừa đánh vừa chạy, chạy thoát rồi nói sau.
Một chiêu “Long Môn Tam Kích Lãng” này của hắn là thi triển bằng liên hoàn phi cước, nhìn như tiến công nhưng thực chất là bay ngược, chỉ cần kẻ địch vừa xông tới, ba cước này sẽ biến thành sát chiêu cực kỳ lợi hại. Lôi Cổn dựa vào một chiêu ba thức này, đã từng lập kỷ lục giết liền năm người và làm bị thương bốn người, tổng cộng chín tên cao thủ.
Huống hồ hiện giờ hắn không cầu đả thương địch thủ, chỉ cầu tự bảo vệ mình.
Chỉ cần tránh được công kích của đối phương, hắn sẽ có thể lui đến trên giường. Chỉ cần lui đến trên giường, hắn se4 lập tức phát động cơ quan chui vào trong đường hầm bí mật, kịp thời chạy trốn.
Hắn đá ra chân trái, mắt thấy đã sắp đá trúng Bạch Sầu Phi, trong nháy mắt bỗng trở nên mềm nhũn.
Ngón giữa của Bạch Sầu Phi đâm một cái, đã điểm trúng huyệt đạo trên chân, một chân kia lập tức giống như đã hoàn toàn thoát ly khỏi hắn.
Nhưng Lôi Cổn vẫn còn chân phải.
Chân phải của hắn chỉ còn nửa tấc sẽ đá vào ngực Bạch Sầu Phi, nhưng ngón giữa của Bạch Sầu Phi lại không hề sai lệch, không nhanh không chậm điểm trúng huyệt đạo trên chân, chân phải của hắn cũng lập tức giống như tàn phế.
Hai chân đều không dùng được nữa, Lôi Cổn đương nhiên cũng đá không ra cước thứ ba.
Nhưng Bạch Sầu Phi còn có chỉ thứ ba.
Chỉ thứ ba đâm vào huyệt Trung Cực của Lôi Cổn, hắn lập tức mềm nhũn giống như hai chân của mình, hoàn toàn tê liệt.
Sau đó hắn nghe được Bạch Sầu Phi nói với tên Cửu đường chủ Triệu Thiết Lãnh mới vừa được thăng chức:
- Tiết Tây Thần, cảm ơn ngươi!
Lôi Cổn vốn đã tê liệt, nhưng khi nghe đến ba chữ “Tiết Tây Thần”, lại hoàn toàn sụp đổ.
Tê liệt chỉ là sự yếu ớt trên thân thể, còn sụp đổ lại là sự tuyệt vọng trên tâm lý.
Hắn đã nghĩ thông suốt, liền nghiến răng nghiến lợi nói:
- Triệu Thiết Lãnh, tên tiểu nhân hèn hạ ngươi!
Tiết Tây Thần trầm giọng nói:
- Đúng vậy, Triệu Thiết Lãnh là một tên tiểu nhân hèn hạ.
Lôi Cổn biết Triệu Thiết Lãnh đã bại lộ thân phận, nhất định sẽ giết mình diệt khẩu, vì vậy căm hận nói:
- Ngươi phản bội Lục Phân Bán đường, bán đứng Lôi tổng đường chủ, ngươi không phải là người!
Tiết Tây Thần nói:
- Triệu Thiết Lãnh quả thật không phải người, hắn phản bội Lục Phân Bán đường, phụ công Lôi Tổn tài bồi. Nhưng mà, ta không phải là Triệu Thiết Lãnh, ta là Tiết Tây Thần.
Y ngang nhiên nói:
- Tiết Tây Thần là người của Tô công tử, đương nhiên phải trung với Kim Phong Tế Vũ lâu.
Lôi Cổn đã hoàn toàn tuyệt vọng, đành nói:
- Thào nào ngươi lại thông báo cho ta cần phải cẩn thận đề phòng, trong hai ngày này nhất định người của Kim Phong Tế Vũ lâu sẽ đến giết ta. Hóa ra là ngươi muốn ta tự chui vào tròng.
Tiết Tây Thần nói:
- Nếu không phải như vậy, làm sao ta có thể được ngươi tín nhiệm, được giao nhiệm vụ bố trí phòng thủ nơi này? Nếu không phải ngươi đã cẩn thận đề phòng, Lôi Tổn làm sao yên tâm để ngươi tới cái nơi hoang đường này?
Lôi Cổn tức giận nói:
- Hay! Rất hay! Hay cho Tô Mộng Chẩm, chỉ với một Tiết Tây Thần đã khiến ta bị mắc lừa.
Bạch Sầu Phi đột nhiên nói:
- Cũng khiến ta bị mắc lừa.
Tiết Tây Thần nói:
- Ồ?
Bạch Sầu Phi nói:
- Người thật sự chấp hành nhiệm vụ là ngươi chứ không phải ta. Ta chỉ phụ trách đến để chui đầu vào lưới, còn ngươi mới là nhân vật chính của nhiệm vụ này.
Tiết Tây Thần lạnh lùng trầm giọng nói:
- Có hai chuyện ngươi cần phải hiểu.
Bạch Sầu Phi nói:
- Ngươi cứ nói!
- Thứ nhất, nếu không có ngươi thì ta cũng sẽ không đắc thủ, cho nên nhiệm vụ này của chúng ta không phân vai chính hay vai phụ.
Tiết Tây Thần nói rất thành khẩn:
- Thứ hai, nếu Tô công tử dùng một người chỉ mới kết giao được một ngày để thay thế những thuộc hạ chung sống nhiều năm, hơn nữa còn giao cho y một mình chấp hành nhiệm vụ quan trọng, liệu y có xem vị chủ nhân mới này là người có thể bên cạnh ngàn năm không thấy xa, làm bạn mười năm không thấy dài?
Biểu tình của Bạch Sầu Phi giống như hôm nay mới là lần đầu tiên gặp được Tiết Tây Thần. Trong ấn tượng của y, Tiết Tây Thần là một kẻ vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, nhưng lúc này y lại phát hiện, Tiết Tây Thần ở phương diện nào đó lại là một người cực kỳ nguyên tắc, quyết chí không dời.
Nguyên tắc của y chính là trung thành với Tô Mộng Chẩm.
Bạch Sầu Phi nói:
- Có.
Nói xong liền gật gật đầu.
Tiết Tây Thần ngạc nhiên:
- Có cái gì?
Bạch Sầu Phi uể oải cười nói:
- Hóa ra hai chữ “trung nghĩa” vẫn còn tồn tại trên giang hồ.
Tiết Tây Thần cười bất đắc dĩ:
- Chúng ta tin rằng có thì sẽ có; còn nếu cho rằng không có, ít nhất trong lòng cũng sẽ không dễ chịu.
Bạch Sầu Phi liếc nhìn Lôi Cổn đang nằm co quắp trên đất:
- Cũng không biết hắn có hay không?
Lôi Cổn cả giận nói:
- Đại trượng phu thà chết chứ không chịu nhục, ngươi cứ giết ta đi!
Tiết Tây Thần nghiêm túc hỏi:
- Ngươi muốn chết sao?
Lôi Cổn khẽ ngẩn ra, hắn không biết lại còn có cơ hội để lựa chọn.
Tiết Tây Thần nói như tiếc nuối:
- Hắn thật sự muốn chết, ta cũng không có cách nào.
Bạch Sầu Phi thở dài:
- Thật đáng tiếc, một người còn sống thì tốt biết bao. Mới hai mươi tuổi đầu, nếu không chết thì ít nhất còn có bốn mươi năm tiêu dao, có thể hưởng thụ…
Tiết Tây Thần lắc đầu nói:
- Ai! Chỉ riêng thê thiếp của hắn ít nhất có thể khiến cho ba mươi nam nhân hưởng hết diễm phúc, tài phú của hắn có thể làm cho sáu mươi người hưởng hết vinh hoa, nhưng hắn lại tự vứt đi một thân bản lĩnh, nằm trong đất lạnh.
Bạch Sầu Phi bất đắc dĩ nói:
- Vậy cũng đành chịu. Hắn chỉ cầu chết cho nhanh, ai có thể để hắn sống được?
Lôi Cổn cuối cùng không nhịn được, mồ hôi to như hạt đậu không ngừng chảy xuống.
Hắn không biết mình lại có thể không chết. Khi hắn phát hiện mình vẫn còn có cơ hội sống sót, sự dũng cảm hào hùng vừa rồi trong phút chốc đều tan biến. Hiện giờ hắn không còn cảm giác tê liệt, cũng không cảm thấy sụp đổ, mà là sợ hãi.
Là sợ chết.
Sợ là một cảm giác kỳ diệu, một khi bắt đầu cảm thấy sợ, sẽ càng ngày càng sợ.
Hắn cắn môi dưới, cắn đến khi chảy máu, nhưng hàm răng trên vẫn cách một bờ môi nghiền vào hàm răng dưới phát ra tiếng động.
Tiết Tây Thần không đành lòng nói:
- Xem ra hắn chỉ muốn tận trung, chúng ta đành phải hạ thủ thôi.
Bạch Sầu Phi khước từ:
- Hay là để ngươi ra tay thì tốt hơn.
Tiết Tây Thần thận trọng nói:
- Ta đành phải giúp hắn được chết thống khoái một chút, không phải chịu đau đớn như vậy.
Lôi Cổn cuối cùng không nhịn được nữa, liền kêu lên:
- Chờ đã!
Hai người liền ngừng tay, mỉm cười nhìn hắn.
Lôi Cổn cảm thấy đây là quyết định lớn nhất trong cuộc đời của hắn, hàm răng run lẩy bẩy, cuối cùng hạ quyết tâm, lớn tiếng hỏi:
- Nếu như ta muốn sống, phải trả giá thế nào?
- Mỗi người muốn sống sót đều phải trả giá thật nhiều.
Tiết Tây Thần bình thản nói:
- Có người phải trả giá rất nặng nề, cũng có người lại nhẹ nhõm vô cùng. Nhưng dù ngươi phải trả giá thế nào, chúng ta đều có biện pháp khiến ngươi không thể đổi ý, ngươi có tin không?
Mồ hôi của Lôi Cổn chảy xuống ròng ròng:
- Ta tin.
Bạch Sầu Phi chợt hỏi:
- Hai mươi người này không có vấn đề chứ?
- Bọn họ đều là thân tín của ta.
Tiết Tây Thần nói:
- Cũng giống như ta là thân tín của Tô công tử. Một người nếu ngay cả thân tín của mình cũng không tin, vậy chẳng khác nào không tin tưởng cả mình.
Y hỏi lại Bạch Sầu Phi:
- Lôi Kiều có chắc đã ngất đi không?
Bạch Sầu Phi nói đầy tự tin:
- Trong hai canh giờ, cho dù ngươi có khua chiêng gõ trống bên tai cô ta, cô ta cũng sẽ không nghe thấy.
Y ngạo nghễ nói:
- Thứ Lôi Quyển dùng là “Thất Thần chỉ”, còn thứ mà ta dùng là “Kinh Thần chỉ”. Uy lực của “Kinh Thần chỉ' tuyệt đối mạnh hơn “Thất Thần chỉ”, ngươi không nên quên điều này.
- Ta đương nhiên sẽ không quên.
Giọng nói của y hơi giống như tiếng kim thiết va chạm vào nhau:
- Ta là Tiết Tây Thần. Ta cũng không hi vọng có một ngày “Kinh Thần chỉ” của ngươi sẽ dùng để đối phó với “Tứ Đại Thần Sát” chúng ta.
- Mong rằng sẽ không.
Bạch Sầu Phi nhướng mày, cười nói:
- Bởi vì đối phó với “Tứ Đại Thần Sát” các ngươi là một chuyện rất đáng sợ.
Y dừng lại một chút, giọng nói cũng giống như lưỡi dao:
- Có điều cũng là một chuyện rất đáng khiêu chiến.
Có rất nhiều người trời sinh đã ưa thích mạo hiểm, muốn tìm sự kích thích. Bọn họ cưỡi trên lưng con ngựa nhanh nhất, hạ tiền đặt cược lớn nhất, đến địa phương nóng nhất, ăn đồ ăn cay nhất, giết người khó giết nhất.
Những chuyện này đối với bọn họ không nghi ngờ là đầy tính khiêu chiến.
Bọn họ thích đối mặt với khiêu chiến, bởi vì bọn họ thích khiêu chiến với chính mình.
Vương Tiểu Thạch không phải.
Hắn không phải đi khiêu chiến.
Hắn chỉ đang đi chơi.
Lôi Hận là một kẻ giận dữ, Vương Tiểu Thạch đã nghe nói qua, cho nên muốn đi chọc giận hắn, xem hắn rốt cuộc có bao nhiêu giận dữ.
Lôi Hận là một kẻ không thể chọc, Vương Tiểu Thạch biết điều đó, cho nên muốn đi trêu chọc hắn, xem hắn rốt cuộc khó chọc đến thế nào.
Lôi Hận là một kẻ võ công “không có sơ hở”, Vương Tiểu Thạch hiểu điều đó, cho nên muốn đi động thủ với hắn, xem thử một kẻ võ công không có sơ hở rốt cuộc như thế nào.
Ngoại trừ lợi ích và cần thiết, có một số người làm việc chỉ là vì tịch mịch. Một người tịch mịch, thông thường sẽ làm một số chuyện khiến hắn bớt tịch mịch hơn. Cho nên một người dù làm chuyện gì, chỉ cần là vì tịch mịch, đối với hắn đã quá đủ lý do.
Bởi vì có đôi khi tịch mịch còn đáng sợ hơn cái chết.
Có một số người làm việc lại là vì bất bình. Bất bình là một loại chí khí. Người gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ thường rất thích náo nhiệt, cho dù hắn hoàn toàn không có lợi, hơn nữa cũng không cần thiết phải đứng ra, nhưng chỉ cần là vì “bất bình”, hắn đã có lý do để bênh vực kẻ yếu.
Bởi vì có đôi khi bất bình còn mãnh liệt hơn so với ý chí cầu sinh.
Nhưng Vương Tiểu Thạch không chỉ vì tịch mịch, cũng không chỉ vì bất bình. Ngoại trừ vì Tô Mộng Chẩm, hắn đi “tìm” Lôi Hận còn vì ham vui.
Ham vui là thiên tính của con người. Khi một người không còn ham vui, sức sống cũng sẽ bắt đầu suy giảm. Cho nên trẻ em là người ham vui nhất. Mà những lão nhân gia có khát vọng được sống, cũng không ít người “cải lão hoàn đồng”, bắt đầu ham vui, nhưng loại ham vui này cũng chỉ như ánh sáng phản chiếu trong trời chiều vô hạn.
Lôi Hận là một kẻ không hề ham vui.
Lúc Vương Tiểu Thạch tìm đến, hắn đang phát tiết hận ý của mình.
Phương pháp tiết hận của hắn là đập vào tường.
Hắn đương nhiên không dùng thân thể để đập vào tường, hắn không phải là trâu, cũng không phải là voi. Hắn là Lôi Hận, cho nên hắn dùng chưởng trái quyền phải từ xa đánh vào tường, sau đó lại đánh vào kình lực từ trên tường dội lại, hình thành một đoàn kình khí càng lúc càng lớn. Mà người hắn ở trung tâm kình khí, bên trong bốn bức tường vây.
Hắn đứng giữa bốn bức tường vây, thân thể không hề chạm đến tường.
Chưởng phong quyền kình của hắn va chạm vào nhau, xao động và triệt tiêu, không hề phá nứt bức tường nào, nhưng kình lực lại từ bốn phương tám hướng đánh về phía hắn.
Mỗi khi có quyền kình đánh tới, hắn lại dùng chưởng phong đối kháng; còn khi có chưởng phong ập đến, hắn lại dùng quyền kình đánh ngược. Một người như vậy, đứng trong khoảng đất trống chừng ba trượng, bị bao phủ bởi kình khí như sóng lớn liên miên không dứt.
Lôi Hận dùng cách này để luyện công.
Hắn quyết không để lãng phí “hận ý” của mình.
Hắn đứng trong bốn bức tường vây, mượn hận ý để luyện công.
Hắn có danh tiếng lớn, có địa vị cao, có võ công giỏi, ai lại dám đến gây hấn? Nhưng hắn vẫn siêng năng luyện công, chưa bao giờ bỏ qua bất cứ cơ hội nào có thể luyện công.
Một người thành công chỉ có ba điều kiện: một là hắn có tài năng, bao gồm cả thông minh; hai là hắn chăm chỉ, chịu được khổ cực; ba là vì hắn may mắn, có được cơ hội.
Nhưng một người có thành tựu lớn lao, nhất định phải có cả ba thứ trên.
Lôi Hận có thiên phú, chịu được khổ nhọc. Hắn lại là thân tín của Lôi gia, cho nên “Ngũ Lôi Oanh Đỉnh” của hắn là luyện được cao nhất trong đám đệ tử Lôi môn.
Đáng tiếc còn không bằng “Ngũ lôi Thiên Tâm” của Lôi Động Thiên.
Cho nên hắn đã quyết chí phải đuổi kịp Lôi Động Thiên về võ công.
Hắn không dám tranh cường đấu thắng với Tổng đường chủ Lôi Tổn, nhưng vẫn có dã tâm tranh phong với lão nhị Lôi Động Thiên này.
Muốn vượt qua kẻ mạnh thì phải khổ công, đây là biện pháp trực tiếp và hữu hiệu nhất.
Lôi Hận vừa ở trong bốn bức tường cao luyện “Chấn Sơn Lôi” tâm pháp, vừa ôm hận chuyện ngày hôm qua.
Vừa nghĩ đến hôm qua tận mắt trông thấy Tô Mộng Chẩm nhưng lại không thể ra tay, hắn lại hận đến nghiến răng.
Hắn trong lòng vừa phát hận, liền không nhịn được muốn giết người.
Sáng nay hắn đã giết ba người.
Trong ba người này, một kẻ là phản tướng của Mê Thiên Thất Thánh, một kẻ là đệ tử đã bán đứng Lục Phân Bán đường, còn một kẻ là gian tế do Diệu Thủ đường tại Lạc Dương phái tới.
Buổi sáng hôm nay, khi hắn lần thứ nhất trong lòng thống hận, liền lôi gian tế của Diệu thủ đường tới đây, đặt chính giữa bốn bức tường vây, sau đó vung quyền chưởng khiến cho kình khí dội lại. Hắn không ngừng phát quyền nhả kình, làm cho người nọ bị chấn đến ngũ tạng lệch đi, hộc máu mà chết.
Khi hắn lần thứ hai trong lòng nổi lên hận ý, liền chộp phản đồ của Mê Thiên Thất Thánh tới, cũng đặt vào trong sân vung quyền phát kình, khiến người nọ bị kình phong bão táp xé rách cả da thịt. Hắn cảm thấy rất hài lòng với sự tiến bộ của mình.
Đến lần thứ ba giận dữ, hắn lại kêu người đưa phản nghịch của Lục Phân Bán đường tới, cũng nhả kình phát lực, chưởng lực dội lại, quyền phong cuồn cuộn. Người nọ lại bị kình khí vô hình xé rách từ bờ môi đến tận tóc mai, ngay cả tròng mắt cũng bắn ra, máu tươi tung tóe, vô cùng thê thảm.
Lôi Hận càng cảm thấy hài lòng.
Hắn còn muốn thử thêm một lần. Một ngày hắn phải hận đến năm sáu lần mới có thể bình tức lại.
Còn có một kẻ đang bị bắt chờ chết, chính là môn đồ của Kim Phong Tế Vũ lâu.
Biện pháp tốt nhất để đối phó với kẻ địch là làm cho hắn tiêu hận.
Cho nên trước tiên hắn triệt tiêu kình lực còn lại trên tường, sau đó phủi phủi tay.
“Kẻ địch” sẽ lập tức bị đưa đến cho hắn làm “thí nghiệm”, hắn quyết định phải cho “kẻ địch” này chết còn mãn nguyện hơn so với ba tên trước.
Lôi Hận không hề thích chơi đùa, hắn chỉ thích mãn nguyện.
Nắm giữ tính mạng của người khác chính là sở thích của hắn.
Khi một người dương dương tự đắc, bản thân cũng sẽ “phồng lên”. Nhưng đó chỉ là ảo giác, là chuyện xảy ra trong tâm lý, không hề xuất hiện trên thực tế.
Thác Bạt Vân đột nhiên “phồng lên”, là vì hắn trúng liền sáu mươi mũi tên. Một người trúng nhiều tên như vậy, dù là ai thì cũng sẽ “phồng lên”.
Cho nên Thác Bạt Vân muốn ngã xuống cũng không được, bởi vì những mũi tên cắm vào người đã chống đỡ thi thể hắn.
Cặp mắt Lôi Cổn lập tức ngây ngốc.
Cũng trong nháy mắt đó, thiên la địa võng vốn buộc chặt bỗng nhiên mở ra, Bạch Sầu Phi liền lao về phía hắn. Lôi Cổn xoay người như “Ngọc Mãng Phiên Thân”, uốn người như “Hắc Hổ Quyển Vĩ”, lướt người như “Hoàng Long Chuyển Thân”, bắn người như “Ngư Dược Long Môn”, mọi loại thân pháp đều dùng đến. Hai tay của hắn thi triển “Đảo Chuyển Âm Dương”, hai chân tung ra “Long Môn Tam Kích Lãng”, một mặt cướp công, một mặt cướp đường, vừa đánh vừa chạy, chạy thoát rồi nói sau.
Một chiêu “Long Môn Tam Kích Lãng” này của hắn là thi triển bằng liên hoàn phi cước, nhìn như tiến công nhưng thực chất là bay ngược, chỉ cần kẻ địch vừa xông tới, ba cước này sẽ biến thành sát chiêu cực kỳ lợi hại. Lôi Cổn dựa vào một chiêu ba thức này, đã từng lập kỷ lục giết liền năm người và làm bị thương bốn người, tổng cộng chín tên cao thủ.
Huống hồ hiện giờ hắn không cầu đả thương địch thủ, chỉ cầu tự bảo vệ mình.
Chỉ cần tránh được công kích của đối phương, hắn sẽ có thể lui đến trên giường. Chỉ cần lui đến trên giường, hắn se4 lập tức phát động cơ quan chui vào trong đường hầm bí mật, kịp thời chạy trốn.
Hắn đá ra chân trái, mắt thấy đã sắp đá trúng Bạch Sầu Phi, trong nháy mắt bỗng trở nên mềm nhũn.
Ngón giữa của Bạch Sầu Phi đâm một cái, đã điểm trúng huyệt đạo trên chân, một chân kia lập tức giống như đã hoàn toàn thoát ly khỏi hắn.
Nhưng Lôi Cổn vẫn còn chân phải.
Chân phải của hắn chỉ còn nửa tấc sẽ đá vào ngực Bạch Sầu Phi, nhưng ngón giữa của Bạch Sầu Phi lại không hề sai lệch, không nhanh không chậm điểm trúng huyệt đạo trên chân, chân phải của hắn cũng lập tức giống như tàn phế.
Hai chân đều không dùng được nữa, Lôi Cổn đương nhiên cũng đá không ra cước thứ ba.
Nhưng Bạch Sầu Phi còn có chỉ thứ ba.
Chỉ thứ ba đâm vào huyệt Trung Cực của Lôi Cổn, hắn lập tức mềm nhũn giống như hai chân của mình, hoàn toàn tê liệt.
Sau đó hắn nghe được Bạch Sầu Phi nói với tên Cửu đường chủ Triệu Thiết Lãnh mới vừa được thăng chức:
- Tiết Tây Thần, cảm ơn ngươi!
Lôi Cổn vốn đã tê liệt, nhưng khi nghe đến ba chữ “Tiết Tây Thần”, lại hoàn toàn sụp đổ.
Tê liệt chỉ là sự yếu ớt trên thân thể, còn sụp đổ lại là sự tuyệt vọng trên tâm lý.
Hắn đã nghĩ thông suốt, liền nghiến răng nghiến lợi nói:
- Triệu Thiết Lãnh, tên tiểu nhân hèn hạ ngươi!
Tiết Tây Thần trầm giọng nói:
- Đúng vậy, Triệu Thiết Lãnh là một tên tiểu nhân hèn hạ.
Lôi Cổn biết Triệu Thiết Lãnh đã bại lộ thân phận, nhất định sẽ giết mình diệt khẩu, vì vậy căm hận nói:
- Ngươi phản bội Lục Phân Bán đường, bán đứng Lôi tổng đường chủ, ngươi không phải là người!
Tiết Tây Thần nói:
- Triệu Thiết Lãnh quả thật không phải người, hắn phản bội Lục Phân Bán đường, phụ công Lôi Tổn tài bồi. Nhưng mà, ta không phải là Triệu Thiết Lãnh, ta là Tiết Tây Thần.
Y ngang nhiên nói:
- Tiết Tây Thần là người của Tô công tử, đương nhiên phải trung với Kim Phong Tế Vũ lâu.
Lôi Cổn đã hoàn toàn tuyệt vọng, đành nói:
- Thào nào ngươi lại thông báo cho ta cần phải cẩn thận đề phòng, trong hai ngày này nhất định người của Kim Phong Tế Vũ lâu sẽ đến giết ta. Hóa ra là ngươi muốn ta tự chui vào tròng.
Tiết Tây Thần nói:
- Nếu không phải như vậy, làm sao ta có thể được ngươi tín nhiệm, được giao nhiệm vụ bố trí phòng thủ nơi này? Nếu không phải ngươi đã cẩn thận đề phòng, Lôi Tổn làm sao yên tâm để ngươi tới cái nơi hoang đường này?
Lôi Cổn tức giận nói:
- Hay! Rất hay! Hay cho Tô Mộng Chẩm, chỉ với một Tiết Tây Thần đã khiến ta bị mắc lừa.
Bạch Sầu Phi đột nhiên nói:
- Cũng khiến ta bị mắc lừa.
Tiết Tây Thần nói:
- Ồ?
Bạch Sầu Phi nói:
- Người thật sự chấp hành nhiệm vụ là ngươi chứ không phải ta. Ta chỉ phụ trách đến để chui đầu vào lưới, còn ngươi mới là nhân vật chính của nhiệm vụ này.
Tiết Tây Thần lạnh lùng trầm giọng nói:
- Có hai chuyện ngươi cần phải hiểu.
Bạch Sầu Phi nói:
- Ngươi cứ nói!
- Thứ nhất, nếu không có ngươi thì ta cũng sẽ không đắc thủ, cho nên nhiệm vụ này của chúng ta không phân vai chính hay vai phụ.
Tiết Tây Thần nói rất thành khẩn:
- Thứ hai, nếu Tô công tử dùng một người chỉ mới kết giao được một ngày để thay thế những thuộc hạ chung sống nhiều năm, hơn nữa còn giao cho y một mình chấp hành nhiệm vụ quan trọng, liệu y có xem vị chủ nhân mới này là người có thể bên cạnh ngàn năm không thấy xa, làm bạn mười năm không thấy dài?
Biểu tình của Bạch Sầu Phi giống như hôm nay mới là lần đầu tiên gặp được Tiết Tây Thần. Trong ấn tượng của y, Tiết Tây Thần là một kẻ vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, nhưng lúc này y lại phát hiện, Tiết Tây Thần ở phương diện nào đó lại là một người cực kỳ nguyên tắc, quyết chí không dời.
Nguyên tắc của y chính là trung thành với Tô Mộng Chẩm.
Bạch Sầu Phi nói:
- Có.
Nói xong liền gật gật đầu.
Tiết Tây Thần ngạc nhiên:
- Có cái gì?
Bạch Sầu Phi uể oải cười nói:
- Hóa ra hai chữ “trung nghĩa” vẫn còn tồn tại trên giang hồ.
Tiết Tây Thần cười bất đắc dĩ:
- Chúng ta tin rằng có thì sẽ có; còn nếu cho rằng không có, ít nhất trong lòng cũng sẽ không dễ chịu.
Bạch Sầu Phi liếc nhìn Lôi Cổn đang nằm co quắp trên đất:
- Cũng không biết hắn có hay không?
Lôi Cổn cả giận nói:
- Đại trượng phu thà chết chứ không chịu nhục, ngươi cứ giết ta đi!
Tiết Tây Thần nghiêm túc hỏi:
- Ngươi muốn chết sao?
Lôi Cổn khẽ ngẩn ra, hắn không biết lại còn có cơ hội để lựa chọn.
Tiết Tây Thần nói như tiếc nuối:
- Hắn thật sự muốn chết, ta cũng không có cách nào.
Bạch Sầu Phi thở dài:
- Thật đáng tiếc, một người còn sống thì tốt biết bao. Mới hai mươi tuổi đầu, nếu không chết thì ít nhất còn có bốn mươi năm tiêu dao, có thể hưởng thụ…
Tiết Tây Thần lắc đầu nói:
- Ai! Chỉ riêng thê thiếp của hắn ít nhất có thể khiến cho ba mươi nam nhân hưởng hết diễm phúc, tài phú của hắn có thể làm cho sáu mươi người hưởng hết vinh hoa, nhưng hắn lại tự vứt đi một thân bản lĩnh, nằm trong đất lạnh.
Bạch Sầu Phi bất đắc dĩ nói:
- Vậy cũng đành chịu. Hắn chỉ cầu chết cho nhanh, ai có thể để hắn sống được?
Lôi Cổn cuối cùng không nhịn được, mồ hôi to như hạt đậu không ngừng chảy xuống.
Hắn không biết mình lại có thể không chết. Khi hắn phát hiện mình vẫn còn có cơ hội sống sót, sự dũng cảm hào hùng vừa rồi trong phút chốc đều tan biến. Hiện giờ hắn không còn cảm giác tê liệt, cũng không cảm thấy sụp đổ, mà là sợ hãi.
Là sợ chết.
Sợ là một cảm giác kỳ diệu, một khi bắt đầu cảm thấy sợ, sẽ càng ngày càng sợ.
Hắn cắn môi dưới, cắn đến khi chảy máu, nhưng hàm răng trên vẫn cách một bờ môi nghiền vào hàm răng dưới phát ra tiếng động.
Tiết Tây Thần không đành lòng nói:
- Xem ra hắn chỉ muốn tận trung, chúng ta đành phải hạ thủ thôi.
Bạch Sầu Phi khước từ:
- Hay là để ngươi ra tay thì tốt hơn.
Tiết Tây Thần thận trọng nói:
- Ta đành phải giúp hắn được chết thống khoái một chút, không phải chịu đau đớn như vậy.
Lôi Cổn cuối cùng không nhịn được nữa, liền kêu lên:
- Chờ đã!
Hai người liền ngừng tay, mỉm cười nhìn hắn.
Lôi Cổn cảm thấy đây là quyết định lớn nhất trong cuộc đời của hắn, hàm răng run lẩy bẩy, cuối cùng hạ quyết tâm, lớn tiếng hỏi:
- Nếu như ta muốn sống, phải trả giá thế nào?
- Mỗi người muốn sống sót đều phải trả giá thật nhiều.
Tiết Tây Thần bình thản nói:
- Có người phải trả giá rất nặng nề, cũng có người lại nhẹ nhõm vô cùng. Nhưng dù ngươi phải trả giá thế nào, chúng ta đều có biện pháp khiến ngươi không thể đổi ý, ngươi có tin không?
Mồ hôi của Lôi Cổn chảy xuống ròng ròng:
- Ta tin.
Bạch Sầu Phi chợt hỏi:
- Hai mươi người này không có vấn đề chứ?
- Bọn họ đều là thân tín của ta.
Tiết Tây Thần nói:
- Cũng giống như ta là thân tín của Tô công tử. Một người nếu ngay cả thân tín của mình cũng không tin, vậy chẳng khác nào không tin tưởng cả mình.
Y hỏi lại Bạch Sầu Phi:
- Lôi Kiều có chắc đã ngất đi không?
Bạch Sầu Phi nói đầy tự tin:
- Trong hai canh giờ, cho dù ngươi có khua chiêng gõ trống bên tai cô ta, cô ta cũng sẽ không nghe thấy.
Y ngạo nghễ nói:
- Thứ Lôi Quyển dùng là “Thất Thần chỉ”, còn thứ mà ta dùng là “Kinh Thần chỉ”. Uy lực của “Kinh Thần chỉ' tuyệt đối mạnh hơn “Thất Thần chỉ”, ngươi không nên quên điều này.
- Ta đương nhiên sẽ không quên.
Giọng nói của y hơi giống như tiếng kim thiết va chạm vào nhau:
- Ta là Tiết Tây Thần. Ta cũng không hi vọng có một ngày “Kinh Thần chỉ” của ngươi sẽ dùng để đối phó với “Tứ Đại Thần Sát” chúng ta.
- Mong rằng sẽ không.
Bạch Sầu Phi nhướng mày, cười nói:
- Bởi vì đối phó với “Tứ Đại Thần Sát” các ngươi là một chuyện rất đáng sợ.
Y dừng lại một chút, giọng nói cũng giống như lưỡi dao:
- Có điều cũng là một chuyện rất đáng khiêu chiến.
Có rất nhiều người trời sinh đã ưa thích mạo hiểm, muốn tìm sự kích thích. Bọn họ cưỡi trên lưng con ngựa nhanh nhất, hạ tiền đặt cược lớn nhất, đến địa phương nóng nhất, ăn đồ ăn cay nhất, giết người khó giết nhất.
Những chuyện này đối với bọn họ không nghi ngờ là đầy tính khiêu chiến.
Bọn họ thích đối mặt với khiêu chiến, bởi vì bọn họ thích khiêu chiến với chính mình.
Vương Tiểu Thạch không phải.
Hắn không phải đi khiêu chiến.
Hắn chỉ đang đi chơi.
Lôi Hận là một kẻ giận dữ, Vương Tiểu Thạch đã nghe nói qua, cho nên muốn đi chọc giận hắn, xem hắn rốt cuộc có bao nhiêu giận dữ.
Lôi Hận là một kẻ không thể chọc, Vương Tiểu Thạch biết điều đó, cho nên muốn đi trêu chọc hắn, xem hắn rốt cuộc khó chọc đến thế nào.
Lôi Hận là một kẻ võ công “không có sơ hở”, Vương Tiểu Thạch hiểu điều đó, cho nên muốn đi động thủ với hắn, xem thử một kẻ võ công không có sơ hở rốt cuộc như thế nào.
Ngoại trừ lợi ích và cần thiết, có một số người làm việc chỉ là vì tịch mịch. Một người tịch mịch, thông thường sẽ làm một số chuyện khiến hắn bớt tịch mịch hơn. Cho nên một người dù làm chuyện gì, chỉ cần là vì tịch mịch, đối với hắn đã quá đủ lý do.
Bởi vì có đôi khi tịch mịch còn đáng sợ hơn cái chết.
Có một số người làm việc lại là vì bất bình. Bất bình là một loại chí khí. Người gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ thường rất thích náo nhiệt, cho dù hắn hoàn toàn không có lợi, hơn nữa cũng không cần thiết phải đứng ra, nhưng chỉ cần là vì “bất bình”, hắn đã có lý do để bênh vực kẻ yếu.
Bởi vì có đôi khi bất bình còn mãnh liệt hơn so với ý chí cầu sinh.
Nhưng Vương Tiểu Thạch không chỉ vì tịch mịch, cũng không chỉ vì bất bình. Ngoại trừ vì Tô Mộng Chẩm, hắn đi “tìm” Lôi Hận còn vì ham vui.
Ham vui là thiên tính của con người. Khi một người không còn ham vui, sức sống cũng sẽ bắt đầu suy giảm. Cho nên trẻ em là người ham vui nhất. Mà những lão nhân gia có khát vọng được sống, cũng không ít người “cải lão hoàn đồng”, bắt đầu ham vui, nhưng loại ham vui này cũng chỉ như ánh sáng phản chiếu trong trời chiều vô hạn.
Lôi Hận là một kẻ không hề ham vui.
Lúc Vương Tiểu Thạch tìm đến, hắn đang phát tiết hận ý của mình.
Phương pháp tiết hận của hắn là đập vào tường.
Hắn đương nhiên không dùng thân thể để đập vào tường, hắn không phải là trâu, cũng không phải là voi. Hắn là Lôi Hận, cho nên hắn dùng chưởng trái quyền phải từ xa đánh vào tường, sau đó lại đánh vào kình lực từ trên tường dội lại, hình thành một đoàn kình khí càng lúc càng lớn. Mà người hắn ở trung tâm kình khí, bên trong bốn bức tường vây.
Hắn đứng giữa bốn bức tường vây, thân thể không hề chạm đến tường.
Chưởng phong quyền kình của hắn va chạm vào nhau, xao động và triệt tiêu, không hề phá nứt bức tường nào, nhưng kình lực lại từ bốn phương tám hướng đánh về phía hắn.
Mỗi khi có quyền kình đánh tới, hắn lại dùng chưởng phong đối kháng; còn khi có chưởng phong ập đến, hắn lại dùng quyền kình đánh ngược. Một người như vậy, đứng trong khoảng đất trống chừng ba trượng, bị bao phủ bởi kình khí như sóng lớn liên miên không dứt.
Lôi Hận dùng cách này để luyện công.
Hắn quyết không để lãng phí “hận ý” của mình.
Hắn đứng trong bốn bức tường vây, mượn hận ý để luyện công.
Hắn có danh tiếng lớn, có địa vị cao, có võ công giỏi, ai lại dám đến gây hấn? Nhưng hắn vẫn siêng năng luyện công, chưa bao giờ bỏ qua bất cứ cơ hội nào có thể luyện công.
Một người thành công chỉ có ba điều kiện: một là hắn có tài năng, bao gồm cả thông minh; hai là hắn chăm chỉ, chịu được khổ cực; ba là vì hắn may mắn, có được cơ hội.
Nhưng một người có thành tựu lớn lao, nhất định phải có cả ba thứ trên.
Lôi Hận có thiên phú, chịu được khổ nhọc. Hắn lại là thân tín của Lôi gia, cho nên “Ngũ Lôi Oanh Đỉnh” của hắn là luyện được cao nhất trong đám đệ tử Lôi môn.
Đáng tiếc còn không bằng “Ngũ lôi Thiên Tâm” của Lôi Động Thiên.
Cho nên hắn đã quyết chí phải đuổi kịp Lôi Động Thiên về võ công.
Hắn không dám tranh cường đấu thắng với Tổng đường chủ Lôi Tổn, nhưng vẫn có dã tâm tranh phong với lão nhị Lôi Động Thiên này.
Muốn vượt qua kẻ mạnh thì phải khổ công, đây là biện pháp trực tiếp và hữu hiệu nhất.
Lôi Hận vừa ở trong bốn bức tường cao luyện “Chấn Sơn Lôi” tâm pháp, vừa ôm hận chuyện ngày hôm qua.
Vừa nghĩ đến hôm qua tận mắt trông thấy Tô Mộng Chẩm nhưng lại không thể ra tay, hắn lại hận đến nghiến răng.
Hắn trong lòng vừa phát hận, liền không nhịn được muốn giết người.
Sáng nay hắn đã giết ba người.
Trong ba người này, một kẻ là phản tướng của Mê Thiên Thất Thánh, một kẻ là đệ tử đã bán đứng Lục Phân Bán đường, còn một kẻ là gian tế do Diệu Thủ đường tại Lạc Dương phái tới.
Buổi sáng hôm nay, khi hắn lần thứ nhất trong lòng thống hận, liền lôi gian tế của Diệu thủ đường tới đây, đặt chính giữa bốn bức tường vây, sau đó vung quyền chưởng khiến cho kình khí dội lại. Hắn không ngừng phát quyền nhả kình, làm cho người nọ bị chấn đến ngũ tạng lệch đi, hộc máu mà chết.
Khi hắn lần thứ hai trong lòng nổi lên hận ý, liền chộp phản đồ của Mê Thiên Thất Thánh tới, cũng đặt vào trong sân vung quyền phát kình, khiến người nọ bị kình phong bão táp xé rách cả da thịt. Hắn cảm thấy rất hài lòng với sự tiến bộ của mình.
Đến lần thứ ba giận dữ, hắn lại kêu người đưa phản nghịch của Lục Phân Bán đường tới, cũng nhả kình phát lực, chưởng lực dội lại, quyền phong cuồn cuộn. Người nọ lại bị kình khí vô hình xé rách từ bờ môi đến tận tóc mai, ngay cả tròng mắt cũng bắn ra, máu tươi tung tóe, vô cùng thê thảm.
Lôi Hận càng cảm thấy hài lòng.
Hắn còn muốn thử thêm một lần. Một ngày hắn phải hận đến năm sáu lần mới có thể bình tức lại.
Còn có một kẻ đang bị bắt chờ chết, chính là môn đồ của Kim Phong Tế Vũ lâu.
Biện pháp tốt nhất để đối phó với kẻ địch là làm cho hắn tiêu hận.
Cho nên trước tiên hắn triệt tiêu kình lực còn lại trên tường, sau đó phủi phủi tay.
“Kẻ địch” sẽ lập tức bị đưa đến cho hắn làm “thí nghiệm”, hắn quyết định phải cho “kẻ địch” này chết còn mãn nguyện hơn so với ba tên trước.
Lôi Hận không hề thích chơi đùa, hắn chỉ thích mãn nguyện.
Nắm giữ tính mạng của người khác chính là sở thích của hắn.
Tác giả :
Ôn Thụy An