Ôn Mộc Thành Lâm
Chương 35
Ôn Mộc miễn cưỡng chen vào hàng ngũ người nhà, sáng sớm hôm sau kéo vali đến cổng ký túc xá chờ Cố Thành Lâm, tưởng rằng cả ban nhạc sẽ cùng đi, cuối cùng lại là từng người lái xe tới chỗ hội họp.
Ôn Mộc không biết Cố Thành Lâm đã học lái xe khi nào, cậu biết những người cầm lái hẳn là sẽ không bị say, nhưng cậu vẫn mang theo miếng dán say xe và tinh dầu bạc hà, lỡ như đường đi quá xa, bọn họ có thể thay phiên nhau lái.
Hồ Tu nói nhà Sở Dương rất lớn, chiếm cả một đỉnh núi, có một vườn nho, còn có một nông trường diện tích lớn.
Ôn Mộc ngồi ở vị trí phó lái, hỏi: “Sở Dương đã gia nhập ban nhạc như thế nào vậy?”
Cố Thành Lâm nhìn thẳng phía trước, ngón tay gõ gõ vô-lăng, suy nghĩ vài giây, không nhớ ra được, chỉ có thể nói: “Không biết, anh không quan tâm những thứ này.” echkidieu2029.wordpress.com
Năm năm qua, Cố Thành Lâm ngoại trừ những chuyện cần thiết thì chẳng quan tâm đến bất cứ cái gì, giống như anh đã ngủ đông năm năm, gần đây mới tỉnh lại, sau khi Ôn Mộc rời đi anh chưa từng tiếp nhận ai cả, Sở Dương? Ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp (*), chỉ biết là đồng đội của mình.
(*) Ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp: chỉ những người mình thường xuyên gặp mặt
Ôn Mộc nhìn chăm chú vào dáng vẻ lạnh nhạt của Cố Thành Lâm, đột nhiên cảm thấy chỉ trở về bên cạnh anh thôi là chưa đủ, cậu đã từng thấy đôi mắt Cố Thành Lâm dưới màn pháo hoa rực rỡ, thấy khuôn mặt tươi cười của anh dưới ánh mặt trời, vì cuộc sống mà nỗ lực phấn đấu, vì cậu…mà chờ đợi rất nhiều năm, cũng là bởi vì cậu từng thấy, cho nên cậu mới biết một Cố Thành Lâm như vậy tốt đẹp đến nhường nào.
Lòng vô cùng hổ thẹn nhưng lại chỉ là kiếm cớ cho sự mềm yếu của bản thân, cậu biết xin lỗi cũng chẳng có tác dụng, hai chữ này chẳng thể so được với một Cố Thành Lâm đã từng khóc từng cười vì cậu và thủy chung yêu cậu.
Ôn Mộc cảm thấy mình phải dũng cảm hơn nữa, phải dũng cảm hơn kỳ nghỉ hè năm lớp 12 ấy.
Dọc đường Ôn Mộc định đổi lái để Cố Thành Lâm nghỉ ngơi, lại bị từ chối, hơn mười giờ tối, Cố Thành Lâm cuối cùng cũng từ từ dừng lại, Ôn Mộc nhìn chằm chằm biển báo trên con đường phía trước, trên đó viết “Đường đang thi công, xin đi đường vòng”.
Thời gian không còn sớm, Ôn Mộc hỏi anh: “Có còn xa lắm không?”
Cố Thành Lâm lấy điện thoại ra xem định vị, còn hơn ba trăm kilomet nữa…
Ôn Mộc nói: “Hay là tìm một khách sạn ở lại đêm nay vậy?” Cố Thành Lâm đã lái xe cả một ngày, không thể chạy nữa, nói xong liền lấy điện thoại ra, tìm khách sạn phụ cận, con đường này trước không thấy làng sau không thấy quán, nhà nghỉ gần nhất cũng cách hai mươi, ba mươi dặm.
Cố Thành Lâm thay đổi phương hướng, lái sang nhà nghỉ Ôn Mộc tìm được, đoạn đường này đều là phong cảnh tự nhiên, nhà nghỉ cũng có phong cách riêng, là một biệt thự bằng gỗ ẩn nấp giữa rừng cây xanh um, nhà gỗ vì muốn không để thấm nước nên không có tầng trệt, bên trong là thiết kế hai tầng, lầu một là phòng khách với phòng ăn, lầu hai là phòng ngủ và phòng tắm cùng một sân thượng rất rộng, nhìn cũng được.
Không khí trên núi rất tốt, Ôn Mộc sắp xếp đồ xong đi tới bên cạnh Cố Thành Lâm, cùng anh đứng ở trên sân thượng nói: “Vậy mà lại có thể tìm được một nhà nghỉ ngon thế này.”
Cố Thành Lâm dập tắt điếu thuốc trong tay, ném vào thùng rác nói: “Khá may mắn.”
Bầu trời vừa cao vừa xa, sao phủ kín cả trời, Cố Thành Lâm cứ cảm thấy có một ánh mắt nhìn anh chằm chằm, anh quay đầu, vừa vặn bắt gặp Ôn Mộc đang cười cả híp mắt, Cố Thành Lâm hỏi: “Nhìn anh làm gì, nhìn sao kìa.”
Ôn Mộc nói: “Em đang nhìn đây.”
Cố Thành Lâm hỏi: “Anh là sao à?”
Ôn Mộc trịnh trọng gật đầu: “Đúng vậy, anh không chỉ là sao của em, còn là mặt trời mặt trăng là cả thế giới của em.” Cậu nói xong rất nhanh, cảm thấy ngại ngùng, vội vàng tựa đầu lên vai Cố Thành Lâm, qua ánh đèn vàng có thể thấy rõ vành tai đỏ ửng của cậu, Cố Thành Lâm nặn nặn, ôm cậu vào trong ngực, Ôn Mộc lắng nghe nhịp tim trầm ổn mạnh mẽ của anh, yên tĩnh hồi lâu, hỏi anh: “Cố Thành Lâm, tâm trạng của anh đã tốt hơn chút nào chưa?”
Cố Thành Lâm: “Rồi.”
Ôn Mộc bật ra khỏi lòng anh, chủ động hôn anh một cái: “Vậy em sẽ không ngừng cố gắng, để tâm trạng anh ngày càng tốt hơn nữa!”
Ban đêm gió lạnh, Cố Thành Lâm nói: “Vào phòng thôi.”
Phòng ngủ có một cái giường đôi rất lớn, bên cạnh là bồn tắm có cửa thủy tinh trong suốt, không để màn che, nhìn không sót thứ gì.
Cố Thành Lâm đi tắm, Ôn Mộc nằm lỳ ở trên giường nghiên cứu đường ngày mai xuất phát, vừa nghiêng đầu, trợn mắt lên huyết khí dâng trào, cậu vội vàng dựng thẳng đầu lại, chưa được hai phút lại lén lút nhìn sang.
———————tui là đường phân cách những gì đã xảy ra——————
Bốn người trong ban nhạc đang đánh mạt chược trong phòng chơi bài ở nhà Sở Dương, cược hai bốn tám xu (*), nửa đêm canh ba lượn lờ khói thuốc, Tiêu Văn nói: “Thành Lâm đi nhầm đường thật hả?”
(*) 2-4-8 xu: một cách tính tiền trong mạt chược, còn 1 cách khác là 1-2-4
Hồchuo đang mất mùa, Cố Thành Lâm không tới hắn phải tự mình ra trận, thua hai mươi tệ, sắc mặt âm trầm: “Nghe nó đánh rắm à, dù Sở Dương không tìm được nhà mình, thì Cố Thành Lâm cũng không thể đi nhầm đường, nó là sợ buổi tối tao quỳ xuống xin nó giúp tao chơi mạt chược, nên đi hưởng thụ thế giới hai người với tiểu thiếu gia nhà giàu rồi.”
Sở Dương đẩy bài: “Ù rồi ù rồi.”
Hồ Tu vỗ bàn: “Đừng đắc ý vội, chờ anh Thành Lâm của tao trở về giết hết bọn mày không còn manh giáp!”
Ôn Mộc không biết Cố Thành Lâm đã học lái xe khi nào, cậu biết những người cầm lái hẳn là sẽ không bị say, nhưng cậu vẫn mang theo miếng dán say xe và tinh dầu bạc hà, lỡ như đường đi quá xa, bọn họ có thể thay phiên nhau lái.
Hồ Tu nói nhà Sở Dương rất lớn, chiếm cả một đỉnh núi, có một vườn nho, còn có một nông trường diện tích lớn.
Ôn Mộc ngồi ở vị trí phó lái, hỏi: “Sở Dương đã gia nhập ban nhạc như thế nào vậy?”
Cố Thành Lâm nhìn thẳng phía trước, ngón tay gõ gõ vô-lăng, suy nghĩ vài giây, không nhớ ra được, chỉ có thể nói: “Không biết, anh không quan tâm những thứ này.” echkidieu2029.wordpress.com
Năm năm qua, Cố Thành Lâm ngoại trừ những chuyện cần thiết thì chẳng quan tâm đến bất cứ cái gì, giống như anh đã ngủ đông năm năm, gần đây mới tỉnh lại, sau khi Ôn Mộc rời đi anh chưa từng tiếp nhận ai cả, Sở Dương? Ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp (*), chỉ biết là đồng đội của mình.
(*) Ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp: chỉ những người mình thường xuyên gặp mặt
Ôn Mộc nhìn chăm chú vào dáng vẻ lạnh nhạt của Cố Thành Lâm, đột nhiên cảm thấy chỉ trở về bên cạnh anh thôi là chưa đủ, cậu đã từng thấy đôi mắt Cố Thành Lâm dưới màn pháo hoa rực rỡ, thấy khuôn mặt tươi cười của anh dưới ánh mặt trời, vì cuộc sống mà nỗ lực phấn đấu, vì cậu…mà chờ đợi rất nhiều năm, cũng là bởi vì cậu từng thấy, cho nên cậu mới biết một Cố Thành Lâm như vậy tốt đẹp đến nhường nào.
Lòng vô cùng hổ thẹn nhưng lại chỉ là kiếm cớ cho sự mềm yếu của bản thân, cậu biết xin lỗi cũng chẳng có tác dụng, hai chữ này chẳng thể so được với một Cố Thành Lâm đã từng khóc từng cười vì cậu và thủy chung yêu cậu.
Ôn Mộc cảm thấy mình phải dũng cảm hơn nữa, phải dũng cảm hơn kỳ nghỉ hè năm lớp 12 ấy.
Dọc đường Ôn Mộc định đổi lái để Cố Thành Lâm nghỉ ngơi, lại bị từ chối, hơn mười giờ tối, Cố Thành Lâm cuối cùng cũng từ từ dừng lại, Ôn Mộc nhìn chằm chằm biển báo trên con đường phía trước, trên đó viết “Đường đang thi công, xin đi đường vòng”.
Thời gian không còn sớm, Ôn Mộc hỏi anh: “Có còn xa lắm không?”
Cố Thành Lâm lấy điện thoại ra xem định vị, còn hơn ba trăm kilomet nữa…
Ôn Mộc nói: “Hay là tìm một khách sạn ở lại đêm nay vậy?” Cố Thành Lâm đã lái xe cả một ngày, không thể chạy nữa, nói xong liền lấy điện thoại ra, tìm khách sạn phụ cận, con đường này trước không thấy làng sau không thấy quán, nhà nghỉ gần nhất cũng cách hai mươi, ba mươi dặm.
Cố Thành Lâm thay đổi phương hướng, lái sang nhà nghỉ Ôn Mộc tìm được, đoạn đường này đều là phong cảnh tự nhiên, nhà nghỉ cũng có phong cách riêng, là một biệt thự bằng gỗ ẩn nấp giữa rừng cây xanh um, nhà gỗ vì muốn không để thấm nước nên không có tầng trệt, bên trong là thiết kế hai tầng, lầu một là phòng khách với phòng ăn, lầu hai là phòng ngủ và phòng tắm cùng một sân thượng rất rộng, nhìn cũng được.
Không khí trên núi rất tốt, Ôn Mộc sắp xếp đồ xong đi tới bên cạnh Cố Thành Lâm, cùng anh đứng ở trên sân thượng nói: “Vậy mà lại có thể tìm được một nhà nghỉ ngon thế này.”
Cố Thành Lâm dập tắt điếu thuốc trong tay, ném vào thùng rác nói: “Khá may mắn.”
Bầu trời vừa cao vừa xa, sao phủ kín cả trời, Cố Thành Lâm cứ cảm thấy có một ánh mắt nhìn anh chằm chằm, anh quay đầu, vừa vặn bắt gặp Ôn Mộc đang cười cả híp mắt, Cố Thành Lâm hỏi: “Nhìn anh làm gì, nhìn sao kìa.”
Ôn Mộc nói: “Em đang nhìn đây.”
Cố Thành Lâm hỏi: “Anh là sao à?”
Ôn Mộc trịnh trọng gật đầu: “Đúng vậy, anh không chỉ là sao của em, còn là mặt trời mặt trăng là cả thế giới của em.” Cậu nói xong rất nhanh, cảm thấy ngại ngùng, vội vàng tựa đầu lên vai Cố Thành Lâm, qua ánh đèn vàng có thể thấy rõ vành tai đỏ ửng của cậu, Cố Thành Lâm nặn nặn, ôm cậu vào trong ngực, Ôn Mộc lắng nghe nhịp tim trầm ổn mạnh mẽ của anh, yên tĩnh hồi lâu, hỏi anh: “Cố Thành Lâm, tâm trạng của anh đã tốt hơn chút nào chưa?”
Cố Thành Lâm: “Rồi.”
Ôn Mộc bật ra khỏi lòng anh, chủ động hôn anh một cái: “Vậy em sẽ không ngừng cố gắng, để tâm trạng anh ngày càng tốt hơn nữa!”
Ban đêm gió lạnh, Cố Thành Lâm nói: “Vào phòng thôi.”
Phòng ngủ có một cái giường đôi rất lớn, bên cạnh là bồn tắm có cửa thủy tinh trong suốt, không để màn che, nhìn không sót thứ gì.
Cố Thành Lâm đi tắm, Ôn Mộc nằm lỳ ở trên giường nghiên cứu đường ngày mai xuất phát, vừa nghiêng đầu, trợn mắt lên huyết khí dâng trào, cậu vội vàng dựng thẳng đầu lại, chưa được hai phút lại lén lút nhìn sang.
———————tui là đường phân cách những gì đã xảy ra——————
Bốn người trong ban nhạc đang đánh mạt chược trong phòng chơi bài ở nhà Sở Dương, cược hai bốn tám xu (*), nửa đêm canh ba lượn lờ khói thuốc, Tiêu Văn nói: “Thành Lâm đi nhầm đường thật hả?”
(*) 2-4-8 xu: một cách tính tiền trong mạt chược, còn 1 cách khác là 1-2-4
Hồchuo đang mất mùa, Cố Thành Lâm không tới hắn phải tự mình ra trận, thua hai mươi tệ, sắc mặt âm trầm: “Nghe nó đánh rắm à, dù Sở Dương không tìm được nhà mình, thì Cố Thành Lâm cũng không thể đi nhầm đường, nó là sợ buổi tối tao quỳ xuống xin nó giúp tao chơi mạt chược, nên đi hưởng thụ thế giới hai người với tiểu thiếu gia nhà giàu rồi.”
Sở Dương đẩy bài: “Ù rồi ù rồi.”
Hồ Tu vỗ bàn: “Đừng đắc ý vội, chờ anh Thành Lâm của tao trở về giết hết bọn mày không còn manh giáp!”
Tác giả :
Nhất Cá Mễ Bính