Ồn Ào Nhỏ
Chương 10
Ăn xong uống xong lên giường ngủ còn muốn gì hơn nữa chứ?, Tôi đã biết rõ ràng, minh bạch sự tồn tại của Phạm Vận trước khi kết hôn như khắc sâu vào trong xương tủy, không ai lừa dối tôi, không ai ức hiếp tôi, tất cả đều là tự nguyện, tội gì làm ra bộ dạng con dâu nuôi từ bé buồn bã chứ? Con đường là do mình chọn, khóc thúc thít thì còn gì gọi là anh hung hảo hán nữa.
Vì vậy, khi tỉnh dậy ánh mặt trời vẫn rực rỡ như cũ, xin cá tiểu giả, ở nhà nấu canh cá chuối, đem đến bệnh viện, nước canh trong vắt, thịt cá thật tươi, hỗ trợ xương cốt rất tốt.
Đường Tống có một đặc điểm, cho dù có nghèo khó đi nữa thì trên người luôn có một luồng khí quý tộc, rất ung dung, thư thả giống như bất cứ cái gì cũng không thể làm cho anh hốt hoảng, đối với bất cứ cái gì cũng bao dung. Chẳng hạn như hiện tại, cho dù anh lười nhác nằm trên giường bệnh, râu ria xồm xoàm vậy mà hơi thở không gặp một chút khó khăn nào, thật đúng là hiếm thấy.
Bởi vì không đủ độ thân mật nên động tác đúc cho anh ăn bị hệ thống tạm thời nghiêm cấm tiến hành, cho nên tôi đưa cây ống hút cho anh tự giải quyết.
Mẹ chồng tôi canh giữ cả đêm không chịu đựng nổi đã về nghỉ ngơi nhưng vẫn không yên tâm cho mẹ Trần ,là bà vú trong nhà ở lại phụ trách việc chăm sóc Đường Tống.
Thấy tôi tới, mẹ Trần biết điều lập tức đi ra ngoài, dành trọn thời gian và không gian cho hai chúng tôi.
“Cám ơn, mùi vị rất ngon.” Đường Tống uống canh đến chỏng ngược đáy chén lên trời.
Kỳ thật thì từ trước đến giờ Đường Tống không thích món canh này, thường ngày trên bàn cơm ít khi động đũa đến, nhưng mà hôm nay vì nể mặt tôi hoặc là vì áy náy của mình nên đền bù cho tôi.
Thằng nhóc này, áy náy cái gì á? Tôi đâu phải bị người ta kề dao ép gả, thiệt là.
Nhưng nếu, tôi còn đứng lì ở đây như vậy, không chừng Đường Tống không được tự nhiên, tôi dọn dẹp đồ đạc xong, chuẩn bị về nhà, thì không ngờ gặp được bác sĩ tới kiểm tra phòng.
“Ôi, canh thơm quá! Ông Đường có lộc ăn không ít nha.” Tôi không nhìn kỹ vị bác sĩ kia, chỉ cảm thấy rất trẻ tuổi, còn có giọng nói rất thanh, nghe vào không có cảm giác mưu mô gì.
“Là vợ của tôi nấu cho tôi.” Đường Tống cười cười nhìn tôi nói: “Đại Khinh, em về nghỉ ngơi trước đi.”
Tôi cười đáp lại, đang chuẩn bị đồ đạc bước ra khỏi phòng bệnh,thì giọng nói thanh thanh không chút mưu mô nào đó gọi lại: “Tần Khinh? Đúng không? Cô là Tần Khinh phải không?”
Cẩn thận quan sát anh ta một hồi, trong đầu vẫn trống rỗng, trong lòng tôi ‘bịch’ một tiếng, miệng luôn nói ‘thảm rồi’, chưa già đã yếu, chưa già đã yếu, một chút ấn tượng như thế nào cũng không có?
Nhưng vị bác sĩ kia lại không để ý, chỉ vào mặt của mình nói: “Tôi là Tô Gia Minh nè, có nhớ không? Tô Gia Minh, người mà lúc trước cô thường gọi là Gia Thâu(kẻ thua cuộc). Đúng rồi, năm đó cô bao nhiêu tuổi nhỉ,… 12 tuổi đúng không, đúng, đúng rồi, tỉểu học năm lớp 6, cô té từ trên cầu thang xuống, chân trái bị gảy xương, nằm ở bệnh viện của ba tôi hai tháng, lúc tôi rãnh rỗi thì đến tìm cô chơi, nhớ không?”
Gật đầu một cái, nhớ lại, có một đứa trai có cái đầu để đuôi sam, lúc nào cũng mang giày trượt băng loanh quanh, lẫn quẫn ở bên cạnh giường bệnh của tôi, chính là đồ tiểu tử thối này, nhưng mà tôi không có ấn tượng với vẻ ngoài của nó.
“Ây da, dáng dấp của cô không khác gì hồi còn bé, tôi vừa nhìn thấy cô đã cảm thấy quen mắt rồi, cái người này, sao còn trẻ vậy đã vội kết hôn rồi?”
“Đúng vậy a.” Tôi nhìn thời gian trên điện thoại di động, lẳng lặng nói: “Tôi còn có chút việc, đi trước nha, lần sau gặp lại nói tiếp.”
Nói xong buóc nhanh ra ngoài, tôi nghĩ là mọi người có thể nhận ra tôi đang trốn tránh cái gì đó.
Dựa vào vách tường ngoài phòng bệnh, tôi nhắm mắt lại, dường như nghe thấy được âm thanh của một thằng nhóc có cái đầu đuôi sam nhỏ giọng hỏi: “Tần Khinh, cậu không phải là con ruột của mẹ cậu hả?”
“Cậu mới không phải là con ruột của mẹ cậu.” Lúc đó, tôi cảm thấy nó rất phiền, nên nói chuyện cũng tức giận.
“Vậy…” nó nhẹ nhàng lại gần lỗ tai tôi nói nhỏ: “Tại sao mẹ của cậu lại xô cậu xuống cầu thang?”
Trên hành lang người hộ sĩ đẩy giường giải phẩu đi ngang qua, tiếng bánh xe lăn trên nên đá cẩm thạch cùng với tiếng máy móc lạnh như băng xuyên thấu truyền vào trong cơ thể tôi, kích thích một trận run rẩy, lôi kéo tôi từ hồi ức trở về.
Lúc này mới giật mình, sống lưng tràn đầy mồ hôi lạnh.
Nếu không chịu nổi thì không cần nhớ lại, tôi thu hồi suy nghĩ, giọng nói của Đường Tống bên trong phòng truyền ra chui vào lỗ tai tôi: “Bác sĩ Tô, có phải anh vừa mới nói hồi còn nhỏ vợ tôi bị té gãy xương chân trái? Anh có thể nói cho tôi biết là chuyện gì xảy ra không?”
“Cô ấy không có kể với anh à, là như vầy, lúc trước còn nhỏ tôi thường ỷ vào ba mình là viện trưởng, chạy khắp nơi trong khoa nhi của bệnh viện để tìm người chơi, lúc đó là mùa hè năm lớp 5 vừa lúc tôi gặp được Tần Khinh, cô ấy té từ trên cầu thang nhà mình xuống, vị gãy xương chân trái, nên nằm ở bệnh viện rất lâu, tôi rãnh rỗi thì đi trêu chọc cô ấy, nhưng mà cô ấy không thèm để ý đến tôi….. Hắc hắc, những việc này không cần phải nói rồi. Chỉ là, chậc, anh có biết chuyện gì giữa cô ấy và mẹ của cô ấy không?”
Đường Tống bày tỏ không biết.
“Là như vầy, lúc đưa cô ấy đến bệnh viện của ba tôi rất thần bí, nhà cô ấy che giấu hết tất cả người ngoài. Sau này, tôi nghe được mẹ tôi nói sau lưng, thì ra là, cô ấy té cầu thang là do…..”
“Ai da, có phải chìa khóa của tôi để quên ở trong này không?” Tôi vọt vào phòng bệnh, cắt đứt cuộc nói chuyện của bọn họ. Chuyện cho tới nước này chỉ có thể xông vào, nếu không nhất định cái tên Tô Gia Minh lắm chuyện kia còn muốn thả ra cái tin tức gì nữa đó.
Quay lại biểu diễn kỹ đế, cúi đầu nhìn xung quanh trên mặt đất, cuối cùng mở ra balô trên vai mình, cười cười: “Haiz, thật là mơ hồ, rõ ràng là ở đây, còn hại tôi quay lại tìm một vòng.”
Đường Tống nhìn tôi, yên lặng, tôi biết anh ta biết toàn bộ những việc làm của tôi.
“Đúng rồi, bác sĩ Tô, anh đi ra ngoài tôi muốn nói chuyện với anh”. Chẳng quan tâm đường đột hay không đường đột, tôi kéo cái tên con trai Tô Gia Minh miệng rộng này đi ra ngoài.
“Nè nè nè, “nam nữ thụ thụ bất thân, huống chi cô là người phụ nữ đã kết hôn rồi, phải chú ý hình tượng chút.” Tô Gia Mình cười híp mắt nói giỡn.
Tôi cũng cười híp mắt kêu tên hiệu trước đây của anh ta: “Gia Thâu, có một việc nếu như chưa có sự đồng ý của đương sự thì không thể nói, hiểu chưa?”
“Anh ta không phải là chồng của cô sao? Giữa vợ chồng với nhau có chuyện gì không thể nói?” Tô Gia Minh cãi lại tôi.
Nghe cái kiểu trả lời này, tôi chỉ chỉ vào hai mắt của mình: “Thấy gì không?”
Tô Gia Minh nuốt một ngụm nước bọt, nhỏ giọng nói: “Sát khí.”
“Biết là tốt rồi.” Tôi cười cười: “Nếu như anh nói ra chuyện gì mà tôi không muốn cho người khác biết thì đừng trách tôi lòng dạ độc ác, ra tay độc thủ đó.”
Trong ấn tượng tôi còn nhớ cái tên Tô Gia Minh này rất sợ tôi, bây giờ nghĩ lại, lúc đó anh ta không có chuyện gì làm thường chạy lại giường bệnh của tôi, còn bị tôi châm chọc.
“Không nói cũng được, nhưng cô phải đồng ý mời tôi một bữa cơm.” Tô Gia Minh trưởng thành học được cách uy hiếp của tôi rồi.
Chỉ là ăn cơm thôi mà, tôi gật đầu. :
“Hôm nay, tôi có ca phẫu thuật sợ là không đi được, ngày mai đi ở nhà Thấm Dịch, tôi đi đặt chỗ trước.” Tô Gia Minh tiếp tục cười, khoe răng nhỏ trắng bóng.
Tôi đồng ý, nhìn thời gian cũng không còn sớm, lên tiếng nói tạm biệt anh ta chuẩn bị rời đi.
Vừa đi chưa được mấy bước Tô Gia Minh kêu tôi lại: “Tần Khinh! Cô nhất định phải tới nha.”
“Ừ.” Tôi vẩy vẩy tay chào: “Hẹn Gặp lại.”
Đi ra khỏi bệnh viện, tâm tôi buông lỏng xuống, xác định Tô Gia Minh sẽ không nói những chuyện không nên nói…… Dù sao, anh ta cũng đưa ra điều kiện để uy hiếp tôi, làm sao để điều kiện mất hiệu lực được.
Con đường về nhà phía trước đi ngang qua khu mua sắm, phát hiện có nhiều stye mới, lập tức đi vào dạo một vòng, mua một cái váy và một đôi giày, cuối cùng lấy ra tấm thẻ lúc kết hôn Đường Tống cho, tiếp tục quẹt thẻ, coi như là anh ta mua quà sinh nhật cho mình.
Đang muốn dạo thêm một chút, lại nghe tiếng nói quen thuộc gọi lại: “Ê, Vân Mi, đây chẳng phải Tiểu Khinh nhà bà sao?”
Hôm nay là ngày Hoàng Lịch, kỵ xuất hành, tôi không chịu nghe lời của lão tổ tông, nên mới gặp một đám phu nhân này.
Tất cả đều là những bà bốn mươi, năm mươi tuổi, do được chăm sóc tốt nên tất cả đều ung dung, cao quý, đẹp đẽ, đứng đầu chính là mẹ tôi.
“Mẹ, Dì Trần, Dì Lý, Dì Đỗ.” Tôi chào hỏi lần lượt.
“Đã lâu không gặp, càng lớn càng xinh đẹp.” Mẹ kiếp lão khuê mật họ Đỗ kéo tay của tôi, cười nói: “Vân Mi, bà hay nói tiểu Lệ lớn lên giống bà, nhưng tôi thấy tiểu Khinh càng giống bà lúc còn trẻ….. À, đúng rồi tiểu Khinh, dì loáng thoáng nghe được chú của cháu nói, Đường Tống nhà cháu vào bệnh viện, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không có gì, chỉ là lúc lái xe không cẩn thận, va quẹt thôi, đang ở bệnh viện để dưỡng thương.” Tôi hời hợt đổi đề tài: “Các dì đi mua cái gì à?”
“Ai!, không có gì, tháng sau không phải là sinh nhật của em cháu sao? Mẹ cháu đặt trước cho nó một cái túi xách, hôm nay đến cửa hàng xem thử, chúng tôi cùng đi chung.”
Tôi nhìn thấy trên tay mẹ tôi là cái túi xách lớn kia, không sai, từ nhỏ Tần Lệ đã ưa thích cái nhãn hiệu đó.
“Tiểu Khinh, khi nào thì đến sinh nhật cháu? Cháu xem, trí nhớ của dì tự nhiên lại quên.”
“Còn sớm, còn sớm. Đợi đến lúc đó, cháu nhất định đến chỗ dì Đỗ đòi quà.” Tôi pha trò.
Quả thật còn sớm, còn tới 364 ngày a.
“Tháng sau là sinh nhật của em con, nhớ về nhà đó.” Xem ra mẹ không ưa nhìn tôi và dì Đỗ hát đôi ( kẻ hát người hò), bắt đầu lên tiếng.
“Dạ, con nhớ rồi.” Tôi mỉm cười.
Sinh nhật tiểu Lệ, mỗi năm đều được tổ chức.
Hơn nữa nói chuyện nãy giờ, hình như vẻ mặt của mẹ không còn kiên nhẫn, tôi cũng thức thời chào tạm biệt.
Trước cửa khu mua sắm có một tiệm kem, tôi đi vào, kêu một phần kem rượu Rum, cho một muỗng vào, mùi rượu lan tỏa, mềm mại, vị rất phong phú, yêu hận lẫn lộn thấm vào xương tủy.
Có thể là do trong kem có rượu, hoặc cũng có thể là do vừa mới gặp những người kia, trong đầu thoáng hiện lên một đoạn ngắn âm thanh.
“Mẹ chỉ quan tâm Tần Lệ, mẹ chưa bao giờ xem con là con của mẹ.”
“Mày học hành cái gì? Ai có thể chấp thuận cho con cái gào thét với cha mẹ không?
“Cha, mẹ, được, vậy mẹ nói cho con biết cha con ở đâu?”
“Cha của tiểu Lệ sẽ là cha của mày.”
“Cha ruột con ở đâu? Nếu như mẹ không cần con thì hãy nói địa chỉ của cha con ở đâu, con sẽ đi tìm cha, con sẽ không để cho mẹ phải gặp lại con nữa.”
“Mày nghĩ cha mày sẽ gặp mày, ông ta là một người đàn ông hèn hạ nhất trong thiên hạ.”
“Không cho mẹ nói xấu cha con.”
“Nghe cho rõ, cha của mày là một người nghèo rớt mồng tơi, máu chảy trong thân thể ông ấy là loại hạ đẳng.”
“Mẹ hận cha, hận luôn con, mẹ cho là….. máu chảy trong người con cũng là loại hạ đẳng như vậy chứ gì?”
“……… Đúng vậy.”
Mắt thấy hơi chua xót, chà chà lỗ tai, cắt đứt chuỗi âm thanh kia.
Con người có khuynh hướng tự ngược đãi mình, chuyện gì càng làm mình khó chịu thì mình càng nhớ tới.
Mua một vài nguyên liệu nấu ăn, tôi đi về nhà, trên đường nhận được điện thoại của vài người.
Người thứ nhất là Duy Nhất, vừa mở miệng chính là: “Mình biết ngày sinh nhật cậu , cậu không muốn ai làm phiền, cho nên ngay cả tin nhắn mình cũng không dám gửi, nhưng quà sinh nhật chắc chắn là cậu muốn có rồi, hãy suy nghĩ đi khi nào nghĩ ra thì gọi điện cho chị đây. Còn nữa, mình đại biểu cho Trung Quốc căm phẫn nước Mỹ tiến hành hoạt động ăn mòn, tạm thời không trở về được, muốn uống rượu hay ăn mừng gì gì thì bay đến Mỹ kiếm mình.”
Người thứ hai chính là anh cô ấy: Chúc mừng sinh nhật trước, quà tặng sẽ đến ngay sau. Ngoài ra chính là, anh ta tạm thời trở lại đế đô một chuyến, xử lý vấn đề kỹ thuật ở đó, để tôi có việc gì thì có thể tìm anh ta.
Người thứ ba chính là em gái tôi, Tần Lệ, cái miệng nhỏ nhắn kia nói chuyện rất lưu loát, người khác còn chưa có lấy hơi lên nó đã nói hai câu: “Chị à, em là tiểu Lệ, biết người kia bỏ thói quen không có tổ chức sinh nhật cho chị, cho nên ngày hôm qua không dám làm phiền chị. Hôm nay chắc chắn là rãnh rỗi, buổi tối đi ra ngoài, em lái xe tới đón chị, chúng ta dạo mát một vòng cho tốt, quyết định như vậy nha.”
Vì vậy, khi tỉnh dậy ánh mặt trời vẫn rực rỡ như cũ, xin cá tiểu giả, ở nhà nấu canh cá chuối, đem đến bệnh viện, nước canh trong vắt, thịt cá thật tươi, hỗ trợ xương cốt rất tốt.
Đường Tống có một đặc điểm, cho dù có nghèo khó đi nữa thì trên người luôn có một luồng khí quý tộc, rất ung dung, thư thả giống như bất cứ cái gì cũng không thể làm cho anh hốt hoảng, đối với bất cứ cái gì cũng bao dung. Chẳng hạn như hiện tại, cho dù anh lười nhác nằm trên giường bệnh, râu ria xồm xoàm vậy mà hơi thở không gặp một chút khó khăn nào, thật đúng là hiếm thấy.
Bởi vì không đủ độ thân mật nên động tác đúc cho anh ăn bị hệ thống tạm thời nghiêm cấm tiến hành, cho nên tôi đưa cây ống hút cho anh tự giải quyết.
Mẹ chồng tôi canh giữ cả đêm không chịu đựng nổi đã về nghỉ ngơi nhưng vẫn không yên tâm cho mẹ Trần ,là bà vú trong nhà ở lại phụ trách việc chăm sóc Đường Tống.
Thấy tôi tới, mẹ Trần biết điều lập tức đi ra ngoài, dành trọn thời gian và không gian cho hai chúng tôi.
“Cám ơn, mùi vị rất ngon.” Đường Tống uống canh đến chỏng ngược đáy chén lên trời.
Kỳ thật thì từ trước đến giờ Đường Tống không thích món canh này, thường ngày trên bàn cơm ít khi động đũa đến, nhưng mà hôm nay vì nể mặt tôi hoặc là vì áy náy của mình nên đền bù cho tôi.
Thằng nhóc này, áy náy cái gì á? Tôi đâu phải bị người ta kề dao ép gả, thiệt là.
Nhưng nếu, tôi còn đứng lì ở đây như vậy, không chừng Đường Tống không được tự nhiên, tôi dọn dẹp đồ đạc xong, chuẩn bị về nhà, thì không ngờ gặp được bác sĩ tới kiểm tra phòng.
“Ôi, canh thơm quá! Ông Đường có lộc ăn không ít nha.” Tôi không nhìn kỹ vị bác sĩ kia, chỉ cảm thấy rất trẻ tuổi, còn có giọng nói rất thanh, nghe vào không có cảm giác mưu mô gì.
“Là vợ của tôi nấu cho tôi.” Đường Tống cười cười nhìn tôi nói: “Đại Khinh, em về nghỉ ngơi trước đi.”
Tôi cười đáp lại, đang chuẩn bị đồ đạc bước ra khỏi phòng bệnh,thì giọng nói thanh thanh không chút mưu mô nào đó gọi lại: “Tần Khinh? Đúng không? Cô là Tần Khinh phải không?”
Cẩn thận quan sát anh ta một hồi, trong đầu vẫn trống rỗng, trong lòng tôi ‘bịch’ một tiếng, miệng luôn nói ‘thảm rồi’, chưa già đã yếu, chưa già đã yếu, một chút ấn tượng như thế nào cũng không có?
Nhưng vị bác sĩ kia lại không để ý, chỉ vào mặt của mình nói: “Tôi là Tô Gia Minh nè, có nhớ không? Tô Gia Minh, người mà lúc trước cô thường gọi là Gia Thâu(kẻ thua cuộc). Đúng rồi, năm đó cô bao nhiêu tuổi nhỉ,… 12 tuổi đúng không, đúng, đúng rồi, tỉểu học năm lớp 6, cô té từ trên cầu thang xuống, chân trái bị gảy xương, nằm ở bệnh viện của ba tôi hai tháng, lúc tôi rãnh rỗi thì đến tìm cô chơi, nhớ không?”
Gật đầu một cái, nhớ lại, có một đứa trai có cái đầu để đuôi sam, lúc nào cũng mang giày trượt băng loanh quanh, lẫn quẫn ở bên cạnh giường bệnh của tôi, chính là đồ tiểu tử thối này, nhưng mà tôi không có ấn tượng với vẻ ngoài của nó.
“Ây da, dáng dấp của cô không khác gì hồi còn bé, tôi vừa nhìn thấy cô đã cảm thấy quen mắt rồi, cái người này, sao còn trẻ vậy đã vội kết hôn rồi?”
“Đúng vậy a.” Tôi nhìn thời gian trên điện thoại di động, lẳng lặng nói: “Tôi còn có chút việc, đi trước nha, lần sau gặp lại nói tiếp.”
Nói xong buóc nhanh ra ngoài, tôi nghĩ là mọi người có thể nhận ra tôi đang trốn tránh cái gì đó.
Dựa vào vách tường ngoài phòng bệnh, tôi nhắm mắt lại, dường như nghe thấy được âm thanh của một thằng nhóc có cái đầu đuôi sam nhỏ giọng hỏi: “Tần Khinh, cậu không phải là con ruột của mẹ cậu hả?”
“Cậu mới không phải là con ruột của mẹ cậu.” Lúc đó, tôi cảm thấy nó rất phiền, nên nói chuyện cũng tức giận.
“Vậy…” nó nhẹ nhàng lại gần lỗ tai tôi nói nhỏ: “Tại sao mẹ của cậu lại xô cậu xuống cầu thang?”
Trên hành lang người hộ sĩ đẩy giường giải phẩu đi ngang qua, tiếng bánh xe lăn trên nên đá cẩm thạch cùng với tiếng máy móc lạnh như băng xuyên thấu truyền vào trong cơ thể tôi, kích thích một trận run rẩy, lôi kéo tôi từ hồi ức trở về.
Lúc này mới giật mình, sống lưng tràn đầy mồ hôi lạnh.
Nếu không chịu nổi thì không cần nhớ lại, tôi thu hồi suy nghĩ, giọng nói của Đường Tống bên trong phòng truyền ra chui vào lỗ tai tôi: “Bác sĩ Tô, có phải anh vừa mới nói hồi còn nhỏ vợ tôi bị té gãy xương chân trái? Anh có thể nói cho tôi biết là chuyện gì xảy ra không?”
“Cô ấy không có kể với anh à, là như vầy, lúc trước còn nhỏ tôi thường ỷ vào ba mình là viện trưởng, chạy khắp nơi trong khoa nhi của bệnh viện để tìm người chơi, lúc đó là mùa hè năm lớp 5 vừa lúc tôi gặp được Tần Khinh, cô ấy té từ trên cầu thang nhà mình xuống, vị gãy xương chân trái, nên nằm ở bệnh viện rất lâu, tôi rãnh rỗi thì đi trêu chọc cô ấy, nhưng mà cô ấy không thèm để ý đến tôi….. Hắc hắc, những việc này không cần phải nói rồi. Chỉ là, chậc, anh có biết chuyện gì giữa cô ấy và mẹ của cô ấy không?”
Đường Tống bày tỏ không biết.
“Là như vầy, lúc đưa cô ấy đến bệnh viện của ba tôi rất thần bí, nhà cô ấy che giấu hết tất cả người ngoài. Sau này, tôi nghe được mẹ tôi nói sau lưng, thì ra là, cô ấy té cầu thang là do…..”
“Ai da, có phải chìa khóa của tôi để quên ở trong này không?” Tôi vọt vào phòng bệnh, cắt đứt cuộc nói chuyện của bọn họ. Chuyện cho tới nước này chỉ có thể xông vào, nếu không nhất định cái tên Tô Gia Minh lắm chuyện kia còn muốn thả ra cái tin tức gì nữa đó.
Quay lại biểu diễn kỹ đế, cúi đầu nhìn xung quanh trên mặt đất, cuối cùng mở ra balô trên vai mình, cười cười: “Haiz, thật là mơ hồ, rõ ràng là ở đây, còn hại tôi quay lại tìm một vòng.”
Đường Tống nhìn tôi, yên lặng, tôi biết anh ta biết toàn bộ những việc làm của tôi.
“Đúng rồi, bác sĩ Tô, anh đi ra ngoài tôi muốn nói chuyện với anh”. Chẳng quan tâm đường đột hay không đường đột, tôi kéo cái tên con trai Tô Gia Minh miệng rộng này đi ra ngoài.
“Nè nè nè, “nam nữ thụ thụ bất thân, huống chi cô là người phụ nữ đã kết hôn rồi, phải chú ý hình tượng chút.” Tô Gia Mình cười híp mắt nói giỡn.
Tôi cũng cười híp mắt kêu tên hiệu trước đây của anh ta: “Gia Thâu, có một việc nếu như chưa có sự đồng ý của đương sự thì không thể nói, hiểu chưa?”
“Anh ta không phải là chồng của cô sao? Giữa vợ chồng với nhau có chuyện gì không thể nói?” Tô Gia Minh cãi lại tôi.
Nghe cái kiểu trả lời này, tôi chỉ chỉ vào hai mắt của mình: “Thấy gì không?”
Tô Gia Minh nuốt một ngụm nước bọt, nhỏ giọng nói: “Sát khí.”
“Biết là tốt rồi.” Tôi cười cười: “Nếu như anh nói ra chuyện gì mà tôi không muốn cho người khác biết thì đừng trách tôi lòng dạ độc ác, ra tay độc thủ đó.”
Trong ấn tượng tôi còn nhớ cái tên Tô Gia Minh này rất sợ tôi, bây giờ nghĩ lại, lúc đó anh ta không có chuyện gì làm thường chạy lại giường bệnh của tôi, còn bị tôi châm chọc.
“Không nói cũng được, nhưng cô phải đồng ý mời tôi một bữa cơm.” Tô Gia Minh trưởng thành học được cách uy hiếp của tôi rồi.
Chỉ là ăn cơm thôi mà, tôi gật đầu. :
“Hôm nay, tôi có ca phẫu thuật sợ là không đi được, ngày mai đi ở nhà Thấm Dịch, tôi đi đặt chỗ trước.” Tô Gia Minh tiếp tục cười, khoe răng nhỏ trắng bóng.
Tôi đồng ý, nhìn thời gian cũng không còn sớm, lên tiếng nói tạm biệt anh ta chuẩn bị rời đi.
Vừa đi chưa được mấy bước Tô Gia Minh kêu tôi lại: “Tần Khinh! Cô nhất định phải tới nha.”
“Ừ.” Tôi vẩy vẩy tay chào: “Hẹn Gặp lại.”
Đi ra khỏi bệnh viện, tâm tôi buông lỏng xuống, xác định Tô Gia Minh sẽ không nói những chuyện không nên nói…… Dù sao, anh ta cũng đưa ra điều kiện để uy hiếp tôi, làm sao để điều kiện mất hiệu lực được.
Con đường về nhà phía trước đi ngang qua khu mua sắm, phát hiện có nhiều stye mới, lập tức đi vào dạo một vòng, mua một cái váy và một đôi giày, cuối cùng lấy ra tấm thẻ lúc kết hôn Đường Tống cho, tiếp tục quẹt thẻ, coi như là anh ta mua quà sinh nhật cho mình.
Đang muốn dạo thêm một chút, lại nghe tiếng nói quen thuộc gọi lại: “Ê, Vân Mi, đây chẳng phải Tiểu Khinh nhà bà sao?”
Hôm nay là ngày Hoàng Lịch, kỵ xuất hành, tôi không chịu nghe lời của lão tổ tông, nên mới gặp một đám phu nhân này.
Tất cả đều là những bà bốn mươi, năm mươi tuổi, do được chăm sóc tốt nên tất cả đều ung dung, cao quý, đẹp đẽ, đứng đầu chính là mẹ tôi.
“Mẹ, Dì Trần, Dì Lý, Dì Đỗ.” Tôi chào hỏi lần lượt.
“Đã lâu không gặp, càng lớn càng xinh đẹp.” Mẹ kiếp lão khuê mật họ Đỗ kéo tay của tôi, cười nói: “Vân Mi, bà hay nói tiểu Lệ lớn lên giống bà, nhưng tôi thấy tiểu Khinh càng giống bà lúc còn trẻ….. À, đúng rồi tiểu Khinh, dì loáng thoáng nghe được chú của cháu nói, Đường Tống nhà cháu vào bệnh viện, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không có gì, chỉ là lúc lái xe không cẩn thận, va quẹt thôi, đang ở bệnh viện để dưỡng thương.” Tôi hời hợt đổi đề tài: “Các dì đi mua cái gì à?”
“Ai!, không có gì, tháng sau không phải là sinh nhật của em cháu sao? Mẹ cháu đặt trước cho nó một cái túi xách, hôm nay đến cửa hàng xem thử, chúng tôi cùng đi chung.”
Tôi nhìn thấy trên tay mẹ tôi là cái túi xách lớn kia, không sai, từ nhỏ Tần Lệ đã ưa thích cái nhãn hiệu đó.
“Tiểu Khinh, khi nào thì đến sinh nhật cháu? Cháu xem, trí nhớ của dì tự nhiên lại quên.”
“Còn sớm, còn sớm. Đợi đến lúc đó, cháu nhất định đến chỗ dì Đỗ đòi quà.” Tôi pha trò.
Quả thật còn sớm, còn tới 364 ngày a.
“Tháng sau là sinh nhật của em con, nhớ về nhà đó.” Xem ra mẹ không ưa nhìn tôi và dì Đỗ hát đôi ( kẻ hát người hò), bắt đầu lên tiếng.
“Dạ, con nhớ rồi.” Tôi mỉm cười.
Sinh nhật tiểu Lệ, mỗi năm đều được tổ chức.
Hơn nữa nói chuyện nãy giờ, hình như vẻ mặt của mẹ không còn kiên nhẫn, tôi cũng thức thời chào tạm biệt.
Trước cửa khu mua sắm có một tiệm kem, tôi đi vào, kêu một phần kem rượu Rum, cho một muỗng vào, mùi rượu lan tỏa, mềm mại, vị rất phong phú, yêu hận lẫn lộn thấm vào xương tủy.
Có thể là do trong kem có rượu, hoặc cũng có thể là do vừa mới gặp những người kia, trong đầu thoáng hiện lên một đoạn ngắn âm thanh.
“Mẹ chỉ quan tâm Tần Lệ, mẹ chưa bao giờ xem con là con của mẹ.”
“Mày học hành cái gì? Ai có thể chấp thuận cho con cái gào thét với cha mẹ không?
“Cha, mẹ, được, vậy mẹ nói cho con biết cha con ở đâu?”
“Cha của tiểu Lệ sẽ là cha của mày.”
“Cha ruột con ở đâu? Nếu như mẹ không cần con thì hãy nói địa chỉ của cha con ở đâu, con sẽ đi tìm cha, con sẽ không để cho mẹ phải gặp lại con nữa.”
“Mày nghĩ cha mày sẽ gặp mày, ông ta là một người đàn ông hèn hạ nhất trong thiên hạ.”
“Không cho mẹ nói xấu cha con.”
“Nghe cho rõ, cha của mày là một người nghèo rớt mồng tơi, máu chảy trong thân thể ông ấy là loại hạ đẳng.”
“Mẹ hận cha, hận luôn con, mẹ cho là….. máu chảy trong người con cũng là loại hạ đẳng như vậy chứ gì?”
“……… Đúng vậy.”
Mắt thấy hơi chua xót, chà chà lỗ tai, cắt đứt chuỗi âm thanh kia.
Con người có khuynh hướng tự ngược đãi mình, chuyện gì càng làm mình khó chịu thì mình càng nhớ tới.
Mua một vài nguyên liệu nấu ăn, tôi đi về nhà, trên đường nhận được điện thoại của vài người.
Người thứ nhất là Duy Nhất, vừa mở miệng chính là: “Mình biết ngày sinh nhật cậu , cậu không muốn ai làm phiền, cho nên ngay cả tin nhắn mình cũng không dám gửi, nhưng quà sinh nhật chắc chắn là cậu muốn có rồi, hãy suy nghĩ đi khi nào nghĩ ra thì gọi điện cho chị đây. Còn nữa, mình đại biểu cho Trung Quốc căm phẫn nước Mỹ tiến hành hoạt động ăn mòn, tạm thời không trở về được, muốn uống rượu hay ăn mừng gì gì thì bay đến Mỹ kiếm mình.”
Người thứ hai chính là anh cô ấy: Chúc mừng sinh nhật trước, quà tặng sẽ đến ngay sau. Ngoài ra chính là, anh ta tạm thời trở lại đế đô một chuyến, xử lý vấn đề kỹ thuật ở đó, để tôi có việc gì thì có thể tìm anh ta.
Người thứ ba chính là em gái tôi, Tần Lệ, cái miệng nhỏ nhắn kia nói chuyện rất lưu loát, người khác còn chưa có lấy hơi lên nó đã nói hai câu: “Chị à, em là tiểu Lệ, biết người kia bỏ thói quen không có tổ chức sinh nhật cho chị, cho nên ngày hôm qua không dám làm phiền chị. Hôm nay chắc chắn là rãnh rỗi, buổi tối đi ra ngoài, em lái xe tới đón chị, chúng ta dạo mát một vòng cho tốt, quyết định như vậy nha.”
Tác giả :
Tát Không Không