Ôm Lấy Kim Chủ: Daddy Mau Tới Cưới Mommy
Chương 64-2: Tôi có phải đàn ông hay không chẳng lẽ cô muốn thử một lần? 2
Diệp Trăn Trăn căm hận há miệng cắn mạnh lên cánh tay Cung Trạch. Cung Trạch bị đau theo bản năng buông Diệp Trăn Trăn ra, xoa xoa cánh tay, nhìn thấy dấu răng thật sâu trên đó thì mắng, “Cô là chó sao?”
Diệp Trăn Trăn chẳng thèm để ý tới anh ta, chạy nhanh ra khỏi phòng. Cô ấy chẳng muốn ở cái chỗ quỷ quái này thêm một phút giây nào nữa. Cô ấy phải thoát khỏi đây, phải báo cảnh sát tống cổ tên này vào tù!
Diệp Trăn Trăn chạy trốn dường như kích thích sự hăng hái của anh, Cung Trạch vui vẻ ngồi xuống ghế sofa, cười tự đắc, “Cô à, chỗ này là địa bàn của tôi, cô thích thì cứ chạy đi, dù sao cô cũng sẽ bị bắt lại nhanh thôi…”
Nhìn bộ dạng của Diệp Trăn Trăn giống như đang muốn tìm cái gì, Cung Trạch nghĩ thầm: không lẽ cô nàng muốn tìm vũ khí sắc bén?
Diệp Trăn Trăn lườm anh một cái. Trốn? Cô ấy biết là trốn không thoát nên mới muốn tìm điện thoại nhưng mà cô ấy phát hiện túi xách cùng mấy túi đồ mua với Trường Hoan đều chẳng thấy đâu…
Khoan đã… Trường Hoan…
Mãi tới lúc này Diệp Trăn Trăn mới nhớ tới chuyện lúc cô ấy bị bắt đi. Lấy chiếc gối ôm trên ghế sa lon, hùng hổ đánh Cung Trạch, “Anh bắt Trường Hoan đi đâu rồi? Có bản lĩnh thì cứ hướng tới tôi, giận chó đánh mèo lên cô gái khác làm gì chứ? Anh có còn là đàn ông hay không?”
Tính tình cáu kỉnh của Diệp Trăn Trăn đột nhiên bộc phát, Cung Trạch nghiêng người né tránh gối ôm đang đánh tới, chớp chớp cặp mắt đào hoa, “Nếu cô ngoan ngoãn ngồi xuống tôi sẽ thả bạn của cô ra, còn về chuyện tôi có phải là đàn ông hay không… Chẳng lẽ cô muốn thử một lần?”
Diệp Trăn Trăn vừa nhìn thấy bộ dạng của anh ta thì lửa giận nhịn không được lại bùng lên, nắm chặt tay hít sâu một hơi, đi tới trước mặt Cung Trạch vươn tay giận dữ, “Đưa di động cho tôi, tôi phải chắc chắn rằng cô ấy an toàn mới được!”
“Cô nói đùa cái gì vậy?”
Chuyện anh ta không để vệ sĩ bắt bạn của cô ấy nếu bị cô ấy biết được chắc sẽ lật tung cả mái nhà của anh ta lên.
Diệp Trăn Trăn dường như đang tự hỏi, trực tiếp bắt anh ta lại uy hiếp sẽ nhanh hơn hay tìm điện thoại báo cảnh sát sẽ nhanh hơn? Có lẽ là trực tiếp bắt anh ta lại uy hiếp sẽ nhanh hơn một chút.
Nhưng mà cô ấy còn chưa kịp thực hiện suy nghĩ thì đã nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát. Diệp Trăn Trăn nhìn lướt qua Cung Trạch thấy anh đang nhíu mày, cô ấy nhướng mày vui sướng, “Móng heo à, nơi này không phải là địa bàn của anh sao? Sao tôi lại nghe thấy tiếng còi cảnh sát? Ôi chà! Chẳng lẽ là có người tới bắt anh?”
“Câm miệng!” Cung Trạch trừng mắt nhìn Diệp Trăn Trăn, anh ta cũng không hiểu đang có chuyện gì xảy ra. Vừa nghĩ muốn gọi vệ sĩ hỏi thử không ngờ cảnh sát đã phá cửa mà vào, “Giơ tay lên! Không được nhúc nhích!”
Cung Trạch chậm rãi ngồi trên ghế sofa, thu hồi bộ dáng cà lơ phất phơ lúc trước, sắc mặt sa sầm, khí thế quanh thân mơ hồ lộ ra khiến Diệp Trăn Trăn sững sờ. Cung Trạch trầm giọng hỏi, “Ai phái các anh tới?”
Giọng điệu của anh ta rõ ràng bình thản nhưng lại khiến người ta cảm thấy rét lạnh, đáy lòng sợ hãi.
Cảnh sát tới bắt người nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của anh ta thì ngơ ngác, ánh mắt như tối sầm lại, sắp ngất đến nơi, chuyện quái quỷ gì thế này?
Hai cậu ấm của Thành Đô đang chơi trò gì vậy?
Sau khi Cung Trạch biết là ai muốn bắt anh ta liền nhanh chóng gọi một cú điện thoại, “Ông nội, là cháu, cháu là Cung Trạch…”
“…Cháu không đắc tội gì với anh tư, anh tư lại sai người tới bắt cháu…”
“…Vâng, cảm ơn ông nội!”
Dường như Cung Trạch đã nhận được câu trả lời hài lòng, thỏa mãn cúp điện thoại.
Diệp Trăn Trăn chẳng thèm để ý tới anh ta, chạy nhanh ra khỏi phòng. Cô ấy chẳng muốn ở cái chỗ quỷ quái này thêm một phút giây nào nữa. Cô ấy phải thoát khỏi đây, phải báo cảnh sát tống cổ tên này vào tù!
Diệp Trăn Trăn chạy trốn dường như kích thích sự hăng hái của anh, Cung Trạch vui vẻ ngồi xuống ghế sofa, cười tự đắc, “Cô à, chỗ này là địa bàn của tôi, cô thích thì cứ chạy đi, dù sao cô cũng sẽ bị bắt lại nhanh thôi…”
Nhìn bộ dạng của Diệp Trăn Trăn giống như đang muốn tìm cái gì, Cung Trạch nghĩ thầm: không lẽ cô nàng muốn tìm vũ khí sắc bén?
Diệp Trăn Trăn lườm anh một cái. Trốn? Cô ấy biết là trốn không thoát nên mới muốn tìm điện thoại nhưng mà cô ấy phát hiện túi xách cùng mấy túi đồ mua với Trường Hoan đều chẳng thấy đâu…
Khoan đã… Trường Hoan…
Mãi tới lúc này Diệp Trăn Trăn mới nhớ tới chuyện lúc cô ấy bị bắt đi. Lấy chiếc gối ôm trên ghế sa lon, hùng hổ đánh Cung Trạch, “Anh bắt Trường Hoan đi đâu rồi? Có bản lĩnh thì cứ hướng tới tôi, giận chó đánh mèo lên cô gái khác làm gì chứ? Anh có còn là đàn ông hay không?”
Tính tình cáu kỉnh của Diệp Trăn Trăn đột nhiên bộc phát, Cung Trạch nghiêng người né tránh gối ôm đang đánh tới, chớp chớp cặp mắt đào hoa, “Nếu cô ngoan ngoãn ngồi xuống tôi sẽ thả bạn của cô ra, còn về chuyện tôi có phải là đàn ông hay không… Chẳng lẽ cô muốn thử một lần?”
Diệp Trăn Trăn vừa nhìn thấy bộ dạng của anh ta thì lửa giận nhịn không được lại bùng lên, nắm chặt tay hít sâu một hơi, đi tới trước mặt Cung Trạch vươn tay giận dữ, “Đưa di động cho tôi, tôi phải chắc chắn rằng cô ấy an toàn mới được!”
“Cô nói đùa cái gì vậy?”
Chuyện anh ta không để vệ sĩ bắt bạn của cô ấy nếu bị cô ấy biết được chắc sẽ lật tung cả mái nhà của anh ta lên.
Diệp Trăn Trăn dường như đang tự hỏi, trực tiếp bắt anh ta lại uy hiếp sẽ nhanh hơn hay tìm điện thoại báo cảnh sát sẽ nhanh hơn? Có lẽ là trực tiếp bắt anh ta lại uy hiếp sẽ nhanh hơn một chút.
Nhưng mà cô ấy còn chưa kịp thực hiện suy nghĩ thì đã nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát. Diệp Trăn Trăn nhìn lướt qua Cung Trạch thấy anh đang nhíu mày, cô ấy nhướng mày vui sướng, “Móng heo à, nơi này không phải là địa bàn của anh sao? Sao tôi lại nghe thấy tiếng còi cảnh sát? Ôi chà! Chẳng lẽ là có người tới bắt anh?”
“Câm miệng!” Cung Trạch trừng mắt nhìn Diệp Trăn Trăn, anh ta cũng không hiểu đang có chuyện gì xảy ra. Vừa nghĩ muốn gọi vệ sĩ hỏi thử không ngờ cảnh sát đã phá cửa mà vào, “Giơ tay lên! Không được nhúc nhích!”
Cung Trạch chậm rãi ngồi trên ghế sofa, thu hồi bộ dáng cà lơ phất phơ lúc trước, sắc mặt sa sầm, khí thế quanh thân mơ hồ lộ ra khiến Diệp Trăn Trăn sững sờ. Cung Trạch trầm giọng hỏi, “Ai phái các anh tới?”
Giọng điệu của anh ta rõ ràng bình thản nhưng lại khiến người ta cảm thấy rét lạnh, đáy lòng sợ hãi.
Cảnh sát tới bắt người nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của anh ta thì ngơ ngác, ánh mắt như tối sầm lại, sắp ngất đến nơi, chuyện quái quỷ gì thế này?
Hai cậu ấm của Thành Đô đang chơi trò gì vậy?
Sau khi Cung Trạch biết là ai muốn bắt anh ta liền nhanh chóng gọi một cú điện thoại, “Ông nội, là cháu, cháu là Cung Trạch…”
“…Cháu không đắc tội gì với anh tư, anh tư lại sai người tới bắt cháu…”
“…Vâng, cảm ơn ông nội!”
Dường như Cung Trạch đã nhận được câu trả lời hài lòng, thỏa mãn cúp điện thoại.
Tác giả :
Minh Châu Hoàn