Ôm Lấy Kim Chủ: Daddy Mau Tới Cưới Mommy
Chương 57-2: Nụ hôn nóng bỏng trong thang máy 2
Trong thang máy đóng chặt chỉ có cô và anh, khi hai người đứng chung một chỗ, Trường Hoan mới phát hiện, khi cô đi giày đế bằng chỉ đứng đến vai anh, đứng cạnh anh thế này, cô thấy mình vô cùng nhỏ bé.
Nhưng mà… Đây chính là khoảng cách chiều cao phù hợp nhất trong lời đồn, đúng không nhỉ?
Giang Thiếu Huân chưa mở miệng, Trường Hoan do dự một lát, cuối cùng cũng lấy dũng khí nhẹ giọng nói, “Anh tư, hôm nay cảm ơn anh.”
Giang Thiếu Huân không chút để ý nhướng mày, “Định cảm ơn tôi như thế nào?”
Trường Hoan hơi ngẩng đầu lên nhìn sườn mặt Giang Thiếu Huân, sườn mặt của anh giống như bức tượng điêu khắc hoàn mỹ không tỳ vết, hình như khóe môi anh hơi cong lên, cô vươn tay nắm lấy ống tay áo của anh, kiễng mũi chân, đôi môi mềm mại giống như chuồn chuồn lướt nước hôn lên gò má anh.
Sau khi hôn lên má Giang Thiếu Huân, khuôn mặt Trường Hoan đỏ như sắp nhỏ máu, con ngươi trong veo tràn ngập bối rối, cô vội vàng buông ống tay áo anh ra, giơ tay đặt lên khuôn mặt nóng bỏng của mình, nóng lòng muốn thang máy đến tầng một, cô muốn đi ra ngoài hít thở không khí.
Dường như nghe được nguyện vọng của cô, thang máy ting một tiếng, chậm rãi mở ra.
Trường Hoan vừa mới bước được nửa bước, Giang Thiếu Huân đã vươn tay ôm lấy eo cô, dáng vẻ thẹn thùng động lòng người của cô bây giờ, anh cũng không muốn để người khác nhìn thấy.
Giang Thiếu Huân ấn nút đóng thang máy, còn tiện tay ấn nút lên một tầng nào đó, vì thế thang máy chậm rãi đi lên.
Trường Hoan bị Giang Thiếu Huân thân mật ôm như vậy, không khỏi vừa thẹn vừa bối rối, nhỡ đâu bỗng nhiên bên ngoài thang máy có người ấn nút dừng lại…
“Đừng phân tâm.” Khóe môi Giang Thiếu Huân lướt qua vành tai đỏ ửng của cô, cúi đầu cười, “Muốn cảm ơn tôi, một cái hôn làm sao đủ được?”
Trong đầu Trường Hoan bỗng nhiên hiện lên hình ảnh bị anh mạnh mẽ chiếm đoạt, cô có chút kháng cự dùng tay đẩy ngực anh ra, giọng nói mềm mại lại run rẩy, “Vậy… Vậy muốn thế nào… mới đủ?”
Cảm nhận được sự sợ hãi của cô, Giang Thiếu Huân khẽ vuốt hai má cô, khóe môi lộ ra ý cười nhàn nhạt, “Ít nhất phải đúng tiêu chuẩn một nụ hôn nóng bóng kiểu Pháp mới được.”
Giang Thiếu Huân nói xong, trực tiếp cúi đầu xuống phủ lên đôi môi đỏ mọng mềm mại của cô, tư vị của cô thật sự vô cùng tuyệt vời, khiến anh khó có thể khống chế được mà muốn tấn công cô không ngừng, anh thực sự muốn nỗi sợ hãi của cô biến mất, phải để cô thích ứng với nhu cầu không chừng mực của anh đối với cô…
Trường Hoan vì ý niệm trong đầu mình mà cảm thấy xấu hổ, đồng thời trong lòng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nụ hôn của Giang Thiếu Huân bá đạo nhưng không mất đi dịu dàng, anh hôn dịu dàng như vậy, giống như cô là người mà anh yêu thương, anh luyến tiếc để cho cô có được trải nghiệm không tốt.
Trường Hoan dần dần trầm luân, cô chậm rãi nhắm mắt, hai tay dọc theo ngực anh đi xuống, nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng của anh.
Hành động như vậy của cô không thể nghi ngờ làm cho Giang Thiếu Huân rất vui, đôi môi nóng bỏng kề sát bên tai cô, nhẹ nhàng nỉ non một câu, “Trường Hoan ngoan quá.”
Hai người hôn đến đắm đuối, cho nên đều quên mất lúc này đang trong thang máy.
Mãi cho đến khi bên ngoài truyền đến một tiếng “wow” mới bừng tỉnh lại khỏi nụ hôn say đắm này, theo bản năng Giang Thiếu Huân che chở Trường Hoan trong lòng mình, ngước mắt, lạnh nhạt mà nhìn mấy người bạn đứng ngoài cửa.
Nhưng mà… Đây chính là khoảng cách chiều cao phù hợp nhất trong lời đồn, đúng không nhỉ?
Giang Thiếu Huân chưa mở miệng, Trường Hoan do dự một lát, cuối cùng cũng lấy dũng khí nhẹ giọng nói, “Anh tư, hôm nay cảm ơn anh.”
Giang Thiếu Huân không chút để ý nhướng mày, “Định cảm ơn tôi như thế nào?”
Trường Hoan hơi ngẩng đầu lên nhìn sườn mặt Giang Thiếu Huân, sườn mặt của anh giống như bức tượng điêu khắc hoàn mỹ không tỳ vết, hình như khóe môi anh hơi cong lên, cô vươn tay nắm lấy ống tay áo của anh, kiễng mũi chân, đôi môi mềm mại giống như chuồn chuồn lướt nước hôn lên gò má anh.
Sau khi hôn lên má Giang Thiếu Huân, khuôn mặt Trường Hoan đỏ như sắp nhỏ máu, con ngươi trong veo tràn ngập bối rối, cô vội vàng buông ống tay áo anh ra, giơ tay đặt lên khuôn mặt nóng bỏng của mình, nóng lòng muốn thang máy đến tầng một, cô muốn đi ra ngoài hít thở không khí.
Dường như nghe được nguyện vọng của cô, thang máy ting một tiếng, chậm rãi mở ra.
Trường Hoan vừa mới bước được nửa bước, Giang Thiếu Huân đã vươn tay ôm lấy eo cô, dáng vẻ thẹn thùng động lòng người của cô bây giờ, anh cũng không muốn để người khác nhìn thấy.
Giang Thiếu Huân ấn nút đóng thang máy, còn tiện tay ấn nút lên một tầng nào đó, vì thế thang máy chậm rãi đi lên.
Trường Hoan bị Giang Thiếu Huân thân mật ôm như vậy, không khỏi vừa thẹn vừa bối rối, nhỡ đâu bỗng nhiên bên ngoài thang máy có người ấn nút dừng lại…
“Đừng phân tâm.” Khóe môi Giang Thiếu Huân lướt qua vành tai đỏ ửng của cô, cúi đầu cười, “Muốn cảm ơn tôi, một cái hôn làm sao đủ được?”
Trong đầu Trường Hoan bỗng nhiên hiện lên hình ảnh bị anh mạnh mẽ chiếm đoạt, cô có chút kháng cự dùng tay đẩy ngực anh ra, giọng nói mềm mại lại run rẩy, “Vậy… Vậy muốn thế nào… mới đủ?”
Cảm nhận được sự sợ hãi của cô, Giang Thiếu Huân khẽ vuốt hai má cô, khóe môi lộ ra ý cười nhàn nhạt, “Ít nhất phải đúng tiêu chuẩn một nụ hôn nóng bóng kiểu Pháp mới được.”
Giang Thiếu Huân nói xong, trực tiếp cúi đầu xuống phủ lên đôi môi đỏ mọng mềm mại của cô, tư vị của cô thật sự vô cùng tuyệt vời, khiến anh khó có thể khống chế được mà muốn tấn công cô không ngừng, anh thực sự muốn nỗi sợ hãi của cô biến mất, phải để cô thích ứng với nhu cầu không chừng mực của anh đối với cô…
Trường Hoan vì ý niệm trong đầu mình mà cảm thấy xấu hổ, đồng thời trong lòng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nụ hôn của Giang Thiếu Huân bá đạo nhưng không mất đi dịu dàng, anh hôn dịu dàng như vậy, giống như cô là người mà anh yêu thương, anh luyến tiếc để cho cô có được trải nghiệm không tốt.
Trường Hoan dần dần trầm luân, cô chậm rãi nhắm mắt, hai tay dọc theo ngực anh đi xuống, nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng của anh.
Hành động như vậy của cô không thể nghi ngờ làm cho Giang Thiếu Huân rất vui, đôi môi nóng bỏng kề sát bên tai cô, nhẹ nhàng nỉ non một câu, “Trường Hoan ngoan quá.”
Hai người hôn đến đắm đuối, cho nên đều quên mất lúc này đang trong thang máy.
Mãi cho đến khi bên ngoài truyền đến một tiếng “wow” mới bừng tỉnh lại khỏi nụ hôn say đắm này, theo bản năng Giang Thiếu Huân che chở Trường Hoan trong lòng mình, ngước mắt, lạnh nhạt mà nhìn mấy người bạn đứng ngoài cửa.
Tác giả :
Minh Châu Hoàn