Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn
Chương 37: Rời đi không được
Tôi nghe có tiếng của đàn ông từ trong phòng khách, còn cả tiếng di chuyển của đồ đạc, cảm thấy kì lạ, hỏi Diệp Tư Viễn: “Ai ở bên ngoài vậy?”
“Là người đưa hàng và chú Tào.” Anh cười nhìn tôi, “Anh đặt mua một máy chạy thể dục, cùng một vài máy tập thể hình khác, về sau có thể ở nhà rèn luyện thân thể.”
“Ồ…” Tôi chợt hiểu ra, rời giường rửa mặt thay quần áo, rồi theo Diệp Tư Viễn đến phòng khách.
Nhìn thấy chú Tào, tôi gọi chú, cảm thấy rất ngượng ngùng, dù sao chuyện hai người chúng tôi ở chung luôn làm tôi cảm giác có chút gì đó không trong sạch.
Chú Tào cười to trả lời lại tôi: “Bạn học Trần, chúng ta lớn tiếng làm cháu dậy hả?”
“Dạ không có ạ.” Tôi càng đỏ mặt hơn, giờ đã là hơn mười giờ sáng, tôi còn đang ngủ, thật là xấu hổ.
Diệp Tư Viễn ở bên cạnh cười rồi nói: “Nào, Tiểu Kết, tới xem máy tập mới của chúng ta đi.”
Nhà của chúng tôi ở tầng cao nhất, có một cái sân rất lớn, bình thường chỉ để vài giá treo quần áo, cảm giác thật khác lạ.
Các chú đưa hàng lắp ráp các máy tập, cái sân phơi quần áo bây giờ đã trở thành phòng tập thể dục.
Diệp Tư Viễn đứng bên cái máy tập chạy màu đỏ: “Cái này làm theo yêu cầu của anh, anh không có tay nên bảo họ làm cho cái giá dài hơn, có thể điều chỉnh góc độ, em muốn luyện tập thì đem cái giá ở trên bỏ ra là được ”
Tôi chưa bao giờ dùng các máy tập thể dục này bao giờ nên cảm thấy thật mới lạ, quay sang hỏi anh: “Em cũng có thể tập luyện sao?”
“Có thể chứ, hiện giờ ở đây, chạy bộ ở trường học cũng không tiện, anh lại thích vận động, nên muốn đặt máy tập chạy bộ ở nhà, như vậy mỗi ngày đều có thể rèn luyện. Em cũng có thể dùng máy chạy bộ, không chạy nooie thì đi bộ cũng được.”
“Thật tốt.” Tôi vỗ tay cười nói “Anh còn có máy tập yoga nữa, anh phải dạy em tập yoga đấy.”
“Anh tập được nhưng sợ tập cho em không được, thân thể anh tập luyện có hạn chế, chỉ tập chân và eo được thôi. Nếu em muốn tập thì mua đĩa về xem, có thể rèn luyện toàn thân, con gái tập yoga rất tốt.” Anh dịu dàng nhìn tôi nói.
“Được!” Tôi hăng hái, rồi lại nhỏ giọng nói “Chút nữa chờ mọi người đi rồi, để cho em thử máy chạy bộ trước, còn cả xe đạp nữa.”
“Không thành vấn đề.” Diệp Tư Viễn nhìn tôi hứng khởi như vậy cũng vui vẻ cười theo.
Máy móc trang bị xong, nhân viên đưa hàng liền rời đi, tôi giữ chú Tào ở lại ăn cơm trưa. Chú ấy nói lâu lâu mới đến thành phố H một lần nên muốn đi thăm nhà em gái, tôi và Diệp Tư Viễn cũng không miễn cưỡng chú, liền tiễn chú ấy ra cửa.
Chú Tào vừa đi, tôi nhanh chân chạy đến bên cạnh máy chạy bộ, vừa vuốt máy vừa nói: “Nhanh nhanh nhanh, dạy em cách dùng nó.”
Diệp Tư Viễn đi đến bên cạnh: “Em ngốc quá, còn mang dép kìa, đi thay giày thể thao đi.”
“À, vâng.” Tôi chạy nhanh đi đổi giày thể thao.
Anh nói: “Em đi cắm nguồn điện, rồi đứng lên trên cho vững.”
Tôi lập tức làm theo lời anh.
Diệp Tư đi Viễn đi ra khỏi phòng, khi trở lại thì ngậm một cây bút trong miệng, đứng bên cạnh tôi, nói: "Anh khởi động nhé, em đứng cho vững, lúc bắt đầu tốc độ rất chậm."
"Vâng."
Anh cúi đầu, ấn nắp bút lên nút khởi động của máy.
Máy liền hoạt động, tôi vui mừng nói: "Ồ! Chạy rồi!"
Tôi cảm thấy giống như mình đang chạy trên đường thật vậy, từng bước rồi lại từng bước.
Diệp Tư Viễn nhìn tôi nói: "Anh giúp em tăng thêm tốc độ, em phải chạy nhanh hơn đấy, tay nắm chắc vào." Trong miệng anh còn ngậm bút nên nghe giọng rất buồn cười, nhìn anh gật đầu.
Anh lại cúi đầu, giúp tôi điều chỉnh tốc độ.
"Oa! Nhanh hơn rồi!" Tôi hưng phấn, hai cánh tay bắt đầu đong đưa, "Diệp Tư Viễn, lần đầu tiên em dùng máy chạy bộ đấy, trông nó cũng giống thang cuốn trong siêu thị."
Anh cười, khom lưng đặt bút trên ngăn tủ, nói: "Cái tốc độ này cũng đã rất chậm, anh biết em chỉ chạy chậm nên chỉ chỉnh nhanh hơn một chút thôi, còn anh thì thích tốc độ nhanh hơn, em cứ chạy đi, nếu không chạy nổi thì nhảy xuống."
"Vâng!"
"Anh đi sửa soạn lại đồ đạc, em tự chạy được chứ?"
Tôi vẫn tiếp tục chạy, nói: "Có thể, anh đi đi!"
Anh cười cười, xoay người đi, tôi vui vẻ chạy mà quên mình vừa mới ngủ dậy, chưa uống nước, chưa ăn cơm, ngày hôm qua còn đi làm mệt gần chết, mấy phút sau, tôi bắt đầu hoa mắt, hai chân như nhũn ra.
Tôi muốn nhảy xuống nhưng lại cảm thấy sợ.
Tôi hét to: "Diệp Tư Viễn! Cứu mạng!"
Anh nhanh chóng chạy tới, lo lắng hỏi: "Sao vậy?"
"Em nhảy xuống không nổi!" Tôi gần như muốn khóc.
"Em ấn cái nút kia! Cái nút màu đỏ!"
"Cái nào? Cái nào?" Tầm mắt nhìn cũng không rõ, tay ấn loạn xạ, không biết thế nào lại khiến máy chạy nhanh hơn.
"A" Tôi sợ hãi kêu lên.
"Tiểu Kết!" Anh sốt ruột, cũng quên việc ngậm bút giúp tôi ấn phím, anh nói, "Em nhảy xuống đi, anh đỡ em!"
"Hả?" Tôi nghiêng đầu nhìn anh, trong mắt chỉ thấy vẻ mặt đầy lo lắng của anh.
Tôi nhắm mắt lại, cắn răng nhảy xuống, đâm đầu vào lồng ngực Diệp Tư Viễn.
Hai chúng tôi lảo đảo, anh không thể ôm lấy tôi, lui lại hai bước, rốt cuộc cũng đứng vững.
Tôi chưa hết hoảng, ôm thật chặt hông của anh, đầu đầy mồ hôi, thở phì phò.
"Diệp Tư Viễn. . . Làm em sợ muốn chết!"
Cằm của anh vuốt ve đầu tôi, than thở nói: "Là do anh không tốt, em chưa khi nào sử dùng cái máy này mà anh lại để em chạy một mình."
"Không phải. . . do em chưa ăn cơm, giống như bị hạ đường huyết, vừa rồi mới bị choáng váng."
"Ừm. . . Chỉ là, Tiểu Kết, em cũng quá vô dụng, tốc độ chậm như vậy anh đi bộ cũng được."
Tôi ngẩng đầu lên, đấm ngực anh, bĩu môi nói: "Anh mới vô dụng!"
"Anh vô dụng cái gì hả?" Anh cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng.
"Cái gì cũng vô dụng." Tôi nhỏ giọng, nhẹ liếm liếm môi.
"Đừng liếm." Anh cúi đầu xuống, đôi môi mềm mại liền hôn lên môi của tôi, hơi thở thơm mát bao quanh tôi.
Chúng tôi dây dưa, nhanh chóng trở lại phòng ngủ, ôm nhau lăn lộn trên giường.
Diệp Tư Viễn, năm ngày không gặp, em rất nhớ anh, anh có nhớ em không?
Ngày 6 tháng 10, tôi nghỉ một ngày, Diệp Tư Viễn và tôi muốn mời Lưu Nhất Phong, Phùng Tiếu Hải, Uyển Tâm tới nhà làm khách, tôi còn gọi Vương Giai Phân bảo Lý Duy cùng tới.
Chúng tôi ở đây hơn một tháng, còn chưa mời bọn họ tới chơi, không tốt chút nào.
Tối qua, tôi cùng Diệp Tư Viễn đi siêu thị, mua một đống thức ăn, trái cây, đồ ăn vặt, đồ uống. Anh hoài nghi hỏi tôi: "Bạn học Trần Kết, em thật có thể nấu đủ bảy người ăn cơm sao?"
"Anh đừng xem thường em! Hơn nữa, Uyển Tâm còn có thể giúp em."
"Anh chỉ sợ em mệt quá thôi, hiếm khi được nghỉ làm, phải nghỉ ngơi một chút."
"Không có gì, bọn họ tới, em rất vui." Nói xong, tôi ném một lon đồ hộp vào trong xe đẩy.
Diệp Tư Viễn cúi đầu nhìn nói: "Mua đồ hộp sao? Nặng đấy."
"Anh lại làm biếng rồi." Tôi cười.
Anh cười cười, không lên tiếng.
Trên đường đi, mọi người không ngừng nhìn anh, anh cao lớn đẹp trai thế này nhưng lại không có cánh tay, tay áo trống trơn rủ xuống hai bên.
Nhưng mà tôi và anh đều rất thản nhiên.
Về đến nhà, chúng tôi cùng nhau quét dọn vệ sinh, lau chùi đồ đạc và sàn nhà.
Anh là một người con trai tốt, trừ việc không biết làm cơm, thì việc gì anh cũng làm được.
Buổi chiều, mọi người đến.
Tôi lấy dép mới đưa cho bọn họ, cười nói: "Hoan nghênh hoan nghênh!"
Phùng Tiếu Hải chọc tôi: "Aizzz, khi nào mời mọi người uống rượu mừng vậy? Anh có được xem là bà mai cho hai người không nhỉ? Nên có giò lợn ăn đi!"
Anh ta nói tới chuyện lễ Giáng Sinh ở Olive năm ngoái làm tôi đỏ mặt, cũng không yếu thế nói: "Bà mai được ăn 18 giò lợn, nhưng mà anh ăn có hết không?"
"Ăn không hết thì đóng gói mang về! Ăn giò lợn của hai người thì chắc anh cũng nhanh tìm được nửa kia của mình."
Diệp Tư Viễn bên cạnh cười lên, nói: "Được rồi, lắm lời, cẩn thận Trần Kết bỏ thuốc vào cơm tối của cậu đấy."
"Ồ, Trần Kết còn biết nấu cơm sao, chậc chậc chậc, Diệp Tư Viễn, mình hâm mộ cậu quá đi!"
Mặt của tôi đỏ hơn, kéo Uyển Tâm vào phòng bếp.
Vương Giai Phân cùng Lý Duy đến cuối cùng, Lý Duy xách theo giỏ trái cây, nhìn thấy Diệp Tư Viễn, biểu hiện rất bình tĩnh, chắc là Vương Giai Phân đã cho anh ta biết về thân thể của Diệp Tư Viễn.
Mọi người làm quen với nhau xong thì tôi dẫn bọn họ đi thăm phòng ốc, sau đó mọi người dự định chơi bài.
"Đánh đôi đi." Phùng Tiếu Hải đề nghị, mọi người nhiệt liệt hưởng ứng.
Tôi lấy ra hai bộ bài mới mua hôm qua, mọi người ngồi xuống bàn ăn.
Lưu Nhất Phong cùng Phùng Tiếu Hải là một đôi, Vương Giai Phân cùng Lý Duy là một đôi.
Vương Giai Phân chơi không hay, cô ấy và Lý Duy chơi một hồi thì Phùng Tiếu Hải nói: "Đổi cặp đi."
Diệp Tư Viễn nói: "Mình chơi không tiện, để Tiểu Kết và Uyển Tâm chơi đi."
Vương Giai Phân và Lý Duy đứng lên, tôi cũng không từ chối, cùng Uyển Tâm ngồi xuống, Diệp Tư Viễn tới ngồi bên cạnh tôi.
Tôi cầm bài, Diệp Tư Viễn ngồi bên cạnh nhỏ giọng với tôi suy nghĩ của mình, có lúc tôi do dự, anh lại nói với tôi nên đánh như thế nào.
Anh đánh bài rất hay, tôi đã cùng anh chơi trên QQ nên biết rõ, hơn nữa tôi vô điều kiện tin tưởng anh.
Tôi cùng Uyển Tâm cứ ngồi yên, còn bốn người khác thì liên tục đứng lên ngồi xuống, ngồi xuống lại đứng lên, bận tối mày tối mặt, Phùng Tiếu Hải rốt cuộc không nhịn được nói: "Diệp Tư Viễn, đủ rồi đấy, muốn ăn gian tới khi nào? Cậu thử ngồi yên để Trần Kết tự đánh, xem thử trình độ em ấy như thế nào."
Tôi nói: "Anh coi như là Tư Viễn đang chơi đi, quan tâm đến trình độ của em làm gì."
Diệp Tư Viễn cười nói: "Được rồi, mình không nói nữa, Tiểu Kết, em tự mình chơi đi."
Không có sự giúp đỡ của anh, tôi lại do dự, tôi nghiêng đầu liếc nhìn Diệp Tư Viễn, anh trừng hai mắt, tôi không hiểu ý anh, cắn răng đem bài đánh ra. Bài vừa ra, anh liền thở dài, tôi biết rõ mình đã thua, mặt bí xị.
Tôi và Uyển Tâm cuối cùng thì thua, Phùng Tiếu Hải, Lưu Nhất Phong, Vương Giai Phân, Lý Duy cười lớn lên, rối rít nói: "Đã nói là Diệp Tư Viễn chơi giỏi, Trần Kết thì kém mà haha…”
Tôi xấu hổ dứt khoát đứng lên đi vào phòng bếp cắt trái cây.
Diệp Tư Viễn đi theo, đứng ở sát sau lưng tôi: "Tức giận sao?"
"Không có." Tôi đương nhiên không tức giận, chỉ là có chút buồn bực, Diệp Tư Viễn quả thực rất thông minh, chơi cái gì cũng hay, bọn họ khen anh, tôi còn rất vui.
"Bọn họ chỉ đùa thôi." Anh cúi đầu xuống hôn lên tai tôi, "Đừng giận, cười một cái xem nào."
Tôi nhịn không được cười lên, xoay người đút một trái dâu tây vào miệng anh, nói: "Ngọt không?"
"Rất ngọt." Anh cười, ngón tay của tôi vuốt ve má lúm đồng tiền anh, nói, "Tư Viễn, anh nhìn chúng em chơi có buồn tẻ không?"
Lời vừa ra khỏi miệng, tôi có chút hối hận, thật sự là không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì, nhưng mà nhìn anh ngồi ở bên cạnh chúng tôi, chỉ có thể nhìn chúng tôi chơi, trong lòng tôi liền khó chịu.
Anh sững sờ, rồi lại lắc đầu mà nói: "Không có, anh nhìn các em chơi cũng rất vui."
"Em muốn anh cùng chúng em chơi đùa."
"Được, anh có thể chơi cờ."
"Ừm." Tôi yên tâm, bưng trái cây đến phòng khách.
Chơi bài hai giờ, Lưu Nhất Phong hình như cũng nghĩ đến cái gì đó: "Tư Viễn, trong nhà cậu có cờ tứ sắc không?"
"Có." Anh gật đầu.
"Lý Duy, biết chơi không?" Lưu Nhất Phong hỏi Lý Duy.
"Có." Hình như con trai ai cũng biết chơi.
"Vậy chúng ta đánh cờ thôi." Lưu Nhất Phong đề nghị, "Tư Viễn, cùng nhau chơi đi."
"Được." Diệp Tư Viễn đáp, tôi đứng bên cạnh nhìn anh, lòng nhẹ nhõm.
Tôi cùng Uyển Tâm vào phòng bếp, bắt đầu chuẩn bị bữa ăn tối, Vương Giai phân hoàn toàn không biết gì, bị chúng tôi đẩy vào phòng khách làm trọng tài cho bồn người kia.
Tôi và Uyển Tâm vừa rửa rau, vừa trò chuyện, kể từ khi cùng Diệp Tư Viễn ở chung, cũng không đi nhảy nên thời gian gặp chị ấy không nhiều, lúc này gặp giống như có chuyện nói mãi không hết.
Hàn huyên một hồi thìUyển Tâm hỏi tôi: "Đúng rồi, gần đây em thế nào, sống có tốt không?"
"Rất tốt." Tôi cười.
"Nhìn em cũng khoẻ mạnh, xem ra Diệp Tư Viễn đối với em không tệ."
"Cái đó là đương nhiên rồi."
"Tiền có đủ không?"
Tôi ngẩn người, Uyển Tâm thật là hiểu tôi, tôi nghĩ nghĩ rồi nói thật với chị ấy: "Đang tích góp, học kỳ này cũng không cần nhiều tiền lắm, học kỳ sau thì có thể cần nhiều."
"Không đủ thì nói với chị."
"Không cần."
"Aizz, Diệp Tư Viễn không cho em đi nhảy hả? Tiểu Báo rất nhớ em đó, nói là đã mấy tháng không gặp không gặp Tiểu Kết muội muội."
"Chị cho em gửi lời hỏi thăm tới anh Tiểu Báo, không phải là Tư Viễn không cho em đi, là em không muốn đi." Đây cũng là lời nói thật lòng của tôi.
"Vậy em có tính toán gì không?"
"Ừm. . . mấy ngày trước Vương Giai Phân có giới thiệu cho em một công việc mới, là làm người mẫu cho một cửa hàng, em còn chưa đồng ý, vẫn đang suy nghĩ."
"Người mẫu cho cửa hàng? Không tệ, thu nhập cũng tốt lắm, chị cũng muốn làm nhưng không tìm được chỗ. Em đi thử một chút đi, nếu được thì giới thiệu cho chị làm luôn."
"Thật sao?" Tôi nghi ngờ hỏi.
"Đúng vậy, chị già rồi cũng không muốn đi nhảy nữa, dù sao chỗ đó cũng không phải nơi tốt đẹp gì, hơn nữa, chị cũng không giống em có vận khí tốt, có thể quen một người con trai tốt như Diệp Tư Viễn, chị cũng phải nhanh kiếm bạn trai mới được."
Tôi nghe xong thì cười lớn, nói: "Vậy để em hỏi Vương Giai Phân cẩn thận lại."
"Được, đừng quên giới thiệu cho chị đấy."
"Vâng."
“Là người đưa hàng và chú Tào.” Anh cười nhìn tôi, “Anh đặt mua một máy chạy thể dục, cùng một vài máy tập thể hình khác, về sau có thể ở nhà rèn luyện thân thể.”
“Ồ…” Tôi chợt hiểu ra, rời giường rửa mặt thay quần áo, rồi theo Diệp Tư Viễn đến phòng khách.
Nhìn thấy chú Tào, tôi gọi chú, cảm thấy rất ngượng ngùng, dù sao chuyện hai người chúng tôi ở chung luôn làm tôi cảm giác có chút gì đó không trong sạch.
Chú Tào cười to trả lời lại tôi: “Bạn học Trần, chúng ta lớn tiếng làm cháu dậy hả?”
“Dạ không có ạ.” Tôi càng đỏ mặt hơn, giờ đã là hơn mười giờ sáng, tôi còn đang ngủ, thật là xấu hổ.
Diệp Tư Viễn ở bên cạnh cười rồi nói: “Nào, Tiểu Kết, tới xem máy tập mới của chúng ta đi.”
Nhà của chúng tôi ở tầng cao nhất, có một cái sân rất lớn, bình thường chỉ để vài giá treo quần áo, cảm giác thật khác lạ.
Các chú đưa hàng lắp ráp các máy tập, cái sân phơi quần áo bây giờ đã trở thành phòng tập thể dục.
Diệp Tư Viễn đứng bên cái máy tập chạy màu đỏ: “Cái này làm theo yêu cầu của anh, anh không có tay nên bảo họ làm cho cái giá dài hơn, có thể điều chỉnh góc độ, em muốn luyện tập thì đem cái giá ở trên bỏ ra là được ”
Tôi chưa bao giờ dùng các máy tập thể dục này bao giờ nên cảm thấy thật mới lạ, quay sang hỏi anh: “Em cũng có thể tập luyện sao?”
“Có thể chứ, hiện giờ ở đây, chạy bộ ở trường học cũng không tiện, anh lại thích vận động, nên muốn đặt máy tập chạy bộ ở nhà, như vậy mỗi ngày đều có thể rèn luyện. Em cũng có thể dùng máy chạy bộ, không chạy nooie thì đi bộ cũng được.”
“Thật tốt.” Tôi vỗ tay cười nói “Anh còn có máy tập yoga nữa, anh phải dạy em tập yoga đấy.”
“Anh tập được nhưng sợ tập cho em không được, thân thể anh tập luyện có hạn chế, chỉ tập chân và eo được thôi. Nếu em muốn tập thì mua đĩa về xem, có thể rèn luyện toàn thân, con gái tập yoga rất tốt.” Anh dịu dàng nhìn tôi nói.
“Được!” Tôi hăng hái, rồi lại nhỏ giọng nói “Chút nữa chờ mọi người đi rồi, để cho em thử máy chạy bộ trước, còn cả xe đạp nữa.”
“Không thành vấn đề.” Diệp Tư Viễn nhìn tôi hứng khởi như vậy cũng vui vẻ cười theo.
Máy móc trang bị xong, nhân viên đưa hàng liền rời đi, tôi giữ chú Tào ở lại ăn cơm trưa. Chú ấy nói lâu lâu mới đến thành phố H một lần nên muốn đi thăm nhà em gái, tôi và Diệp Tư Viễn cũng không miễn cưỡng chú, liền tiễn chú ấy ra cửa.
Chú Tào vừa đi, tôi nhanh chân chạy đến bên cạnh máy chạy bộ, vừa vuốt máy vừa nói: “Nhanh nhanh nhanh, dạy em cách dùng nó.”
Diệp Tư Viễn đi đến bên cạnh: “Em ngốc quá, còn mang dép kìa, đi thay giày thể thao đi.”
“À, vâng.” Tôi chạy nhanh đi đổi giày thể thao.
Anh nói: “Em đi cắm nguồn điện, rồi đứng lên trên cho vững.”
Tôi lập tức làm theo lời anh.
Diệp Tư đi Viễn đi ra khỏi phòng, khi trở lại thì ngậm một cây bút trong miệng, đứng bên cạnh tôi, nói: "Anh khởi động nhé, em đứng cho vững, lúc bắt đầu tốc độ rất chậm."
"Vâng."
Anh cúi đầu, ấn nắp bút lên nút khởi động của máy.
Máy liền hoạt động, tôi vui mừng nói: "Ồ! Chạy rồi!"
Tôi cảm thấy giống như mình đang chạy trên đường thật vậy, từng bước rồi lại từng bước.
Diệp Tư Viễn nhìn tôi nói: "Anh giúp em tăng thêm tốc độ, em phải chạy nhanh hơn đấy, tay nắm chắc vào." Trong miệng anh còn ngậm bút nên nghe giọng rất buồn cười, nhìn anh gật đầu.
Anh lại cúi đầu, giúp tôi điều chỉnh tốc độ.
"Oa! Nhanh hơn rồi!" Tôi hưng phấn, hai cánh tay bắt đầu đong đưa, "Diệp Tư Viễn, lần đầu tiên em dùng máy chạy bộ đấy, trông nó cũng giống thang cuốn trong siêu thị."
Anh cười, khom lưng đặt bút trên ngăn tủ, nói: "Cái tốc độ này cũng đã rất chậm, anh biết em chỉ chạy chậm nên chỉ chỉnh nhanh hơn một chút thôi, còn anh thì thích tốc độ nhanh hơn, em cứ chạy đi, nếu không chạy nổi thì nhảy xuống."
"Vâng!"
"Anh đi sửa soạn lại đồ đạc, em tự chạy được chứ?"
Tôi vẫn tiếp tục chạy, nói: "Có thể, anh đi đi!"
Anh cười cười, xoay người đi, tôi vui vẻ chạy mà quên mình vừa mới ngủ dậy, chưa uống nước, chưa ăn cơm, ngày hôm qua còn đi làm mệt gần chết, mấy phút sau, tôi bắt đầu hoa mắt, hai chân như nhũn ra.
Tôi muốn nhảy xuống nhưng lại cảm thấy sợ.
Tôi hét to: "Diệp Tư Viễn! Cứu mạng!"
Anh nhanh chóng chạy tới, lo lắng hỏi: "Sao vậy?"
"Em nhảy xuống không nổi!" Tôi gần như muốn khóc.
"Em ấn cái nút kia! Cái nút màu đỏ!"
"Cái nào? Cái nào?" Tầm mắt nhìn cũng không rõ, tay ấn loạn xạ, không biết thế nào lại khiến máy chạy nhanh hơn.
"A" Tôi sợ hãi kêu lên.
"Tiểu Kết!" Anh sốt ruột, cũng quên việc ngậm bút giúp tôi ấn phím, anh nói, "Em nhảy xuống đi, anh đỡ em!"
"Hả?" Tôi nghiêng đầu nhìn anh, trong mắt chỉ thấy vẻ mặt đầy lo lắng của anh.
Tôi nhắm mắt lại, cắn răng nhảy xuống, đâm đầu vào lồng ngực Diệp Tư Viễn.
Hai chúng tôi lảo đảo, anh không thể ôm lấy tôi, lui lại hai bước, rốt cuộc cũng đứng vững.
Tôi chưa hết hoảng, ôm thật chặt hông của anh, đầu đầy mồ hôi, thở phì phò.
"Diệp Tư Viễn. . . Làm em sợ muốn chết!"
Cằm của anh vuốt ve đầu tôi, than thở nói: "Là do anh không tốt, em chưa khi nào sử dùng cái máy này mà anh lại để em chạy một mình."
"Không phải. . . do em chưa ăn cơm, giống như bị hạ đường huyết, vừa rồi mới bị choáng váng."
"Ừm. . . Chỉ là, Tiểu Kết, em cũng quá vô dụng, tốc độ chậm như vậy anh đi bộ cũng được."
Tôi ngẩng đầu lên, đấm ngực anh, bĩu môi nói: "Anh mới vô dụng!"
"Anh vô dụng cái gì hả?" Anh cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng.
"Cái gì cũng vô dụng." Tôi nhỏ giọng, nhẹ liếm liếm môi.
"Đừng liếm." Anh cúi đầu xuống, đôi môi mềm mại liền hôn lên môi của tôi, hơi thở thơm mát bao quanh tôi.
Chúng tôi dây dưa, nhanh chóng trở lại phòng ngủ, ôm nhau lăn lộn trên giường.
Diệp Tư Viễn, năm ngày không gặp, em rất nhớ anh, anh có nhớ em không?
Ngày 6 tháng 10, tôi nghỉ một ngày, Diệp Tư Viễn và tôi muốn mời Lưu Nhất Phong, Phùng Tiếu Hải, Uyển Tâm tới nhà làm khách, tôi còn gọi Vương Giai Phân bảo Lý Duy cùng tới.
Chúng tôi ở đây hơn một tháng, còn chưa mời bọn họ tới chơi, không tốt chút nào.
Tối qua, tôi cùng Diệp Tư Viễn đi siêu thị, mua một đống thức ăn, trái cây, đồ ăn vặt, đồ uống. Anh hoài nghi hỏi tôi: "Bạn học Trần Kết, em thật có thể nấu đủ bảy người ăn cơm sao?"
"Anh đừng xem thường em! Hơn nữa, Uyển Tâm còn có thể giúp em."
"Anh chỉ sợ em mệt quá thôi, hiếm khi được nghỉ làm, phải nghỉ ngơi một chút."
"Không có gì, bọn họ tới, em rất vui." Nói xong, tôi ném một lon đồ hộp vào trong xe đẩy.
Diệp Tư Viễn cúi đầu nhìn nói: "Mua đồ hộp sao? Nặng đấy."
"Anh lại làm biếng rồi." Tôi cười.
Anh cười cười, không lên tiếng.
Trên đường đi, mọi người không ngừng nhìn anh, anh cao lớn đẹp trai thế này nhưng lại không có cánh tay, tay áo trống trơn rủ xuống hai bên.
Nhưng mà tôi và anh đều rất thản nhiên.
Về đến nhà, chúng tôi cùng nhau quét dọn vệ sinh, lau chùi đồ đạc và sàn nhà.
Anh là một người con trai tốt, trừ việc không biết làm cơm, thì việc gì anh cũng làm được.
Buổi chiều, mọi người đến.
Tôi lấy dép mới đưa cho bọn họ, cười nói: "Hoan nghênh hoan nghênh!"
Phùng Tiếu Hải chọc tôi: "Aizzz, khi nào mời mọi người uống rượu mừng vậy? Anh có được xem là bà mai cho hai người không nhỉ? Nên có giò lợn ăn đi!"
Anh ta nói tới chuyện lễ Giáng Sinh ở Olive năm ngoái làm tôi đỏ mặt, cũng không yếu thế nói: "Bà mai được ăn 18 giò lợn, nhưng mà anh ăn có hết không?"
"Ăn không hết thì đóng gói mang về! Ăn giò lợn của hai người thì chắc anh cũng nhanh tìm được nửa kia của mình."
Diệp Tư Viễn bên cạnh cười lên, nói: "Được rồi, lắm lời, cẩn thận Trần Kết bỏ thuốc vào cơm tối của cậu đấy."
"Ồ, Trần Kết còn biết nấu cơm sao, chậc chậc chậc, Diệp Tư Viễn, mình hâm mộ cậu quá đi!"
Mặt của tôi đỏ hơn, kéo Uyển Tâm vào phòng bếp.
Vương Giai Phân cùng Lý Duy đến cuối cùng, Lý Duy xách theo giỏ trái cây, nhìn thấy Diệp Tư Viễn, biểu hiện rất bình tĩnh, chắc là Vương Giai Phân đã cho anh ta biết về thân thể của Diệp Tư Viễn.
Mọi người làm quen với nhau xong thì tôi dẫn bọn họ đi thăm phòng ốc, sau đó mọi người dự định chơi bài.
"Đánh đôi đi." Phùng Tiếu Hải đề nghị, mọi người nhiệt liệt hưởng ứng.
Tôi lấy ra hai bộ bài mới mua hôm qua, mọi người ngồi xuống bàn ăn.
Lưu Nhất Phong cùng Phùng Tiếu Hải là một đôi, Vương Giai Phân cùng Lý Duy là một đôi.
Vương Giai Phân chơi không hay, cô ấy và Lý Duy chơi một hồi thì Phùng Tiếu Hải nói: "Đổi cặp đi."
Diệp Tư Viễn nói: "Mình chơi không tiện, để Tiểu Kết và Uyển Tâm chơi đi."
Vương Giai Phân và Lý Duy đứng lên, tôi cũng không từ chối, cùng Uyển Tâm ngồi xuống, Diệp Tư Viễn tới ngồi bên cạnh tôi.
Tôi cầm bài, Diệp Tư Viễn ngồi bên cạnh nhỏ giọng với tôi suy nghĩ của mình, có lúc tôi do dự, anh lại nói với tôi nên đánh như thế nào.
Anh đánh bài rất hay, tôi đã cùng anh chơi trên QQ nên biết rõ, hơn nữa tôi vô điều kiện tin tưởng anh.
Tôi cùng Uyển Tâm cứ ngồi yên, còn bốn người khác thì liên tục đứng lên ngồi xuống, ngồi xuống lại đứng lên, bận tối mày tối mặt, Phùng Tiếu Hải rốt cuộc không nhịn được nói: "Diệp Tư Viễn, đủ rồi đấy, muốn ăn gian tới khi nào? Cậu thử ngồi yên để Trần Kết tự đánh, xem thử trình độ em ấy như thế nào."
Tôi nói: "Anh coi như là Tư Viễn đang chơi đi, quan tâm đến trình độ của em làm gì."
Diệp Tư Viễn cười nói: "Được rồi, mình không nói nữa, Tiểu Kết, em tự mình chơi đi."
Không có sự giúp đỡ của anh, tôi lại do dự, tôi nghiêng đầu liếc nhìn Diệp Tư Viễn, anh trừng hai mắt, tôi không hiểu ý anh, cắn răng đem bài đánh ra. Bài vừa ra, anh liền thở dài, tôi biết rõ mình đã thua, mặt bí xị.
Tôi và Uyển Tâm cuối cùng thì thua, Phùng Tiếu Hải, Lưu Nhất Phong, Vương Giai Phân, Lý Duy cười lớn lên, rối rít nói: "Đã nói là Diệp Tư Viễn chơi giỏi, Trần Kết thì kém mà haha…”
Tôi xấu hổ dứt khoát đứng lên đi vào phòng bếp cắt trái cây.
Diệp Tư Viễn đi theo, đứng ở sát sau lưng tôi: "Tức giận sao?"
"Không có." Tôi đương nhiên không tức giận, chỉ là có chút buồn bực, Diệp Tư Viễn quả thực rất thông minh, chơi cái gì cũng hay, bọn họ khen anh, tôi còn rất vui.
"Bọn họ chỉ đùa thôi." Anh cúi đầu xuống hôn lên tai tôi, "Đừng giận, cười một cái xem nào."
Tôi nhịn không được cười lên, xoay người đút một trái dâu tây vào miệng anh, nói: "Ngọt không?"
"Rất ngọt." Anh cười, ngón tay của tôi vuốt ve má lúm đồng tiền anh, nói, "Tư Viễn, anh nhìn chúng em chơi có buồn tẻ không?"
Lời vừa ra khỏi miệng, tôi có chút hối hận, thật sự là không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì, nhưng mà nhìn anh ngồi ở bên cạnh chúng tôi, chỉ có thể nhìn chúng tôi chơi, trong lòng tôi liền khó chịu.
Anh sững sờ, rồi lại lắc đầu mà nói: "Không có, anh nhìn các em chơi cũng rất vui."
"Em muốn anh cùng chúng em chơi đùa."
"Được, anh có thể chơi cờ."
"Ừm." Tôi yên tâm, bưng trái cây đến phòng khách.
Chơi bài hai giờ, Lưu Nhất Phong hình như cũng nghĩ đến cái gì đó: "Tư Viễn, trong nhà cậu có cờ tứ sắc không?"
"Có." Anh gật đầu.
"Lý Duy, biết chơi không?" Lưu Nhất Phong hỏi Lý Duy.
"Có." Hình như con trai ai cũng biết chơi.
"Vậy chúng ta đánh cờ thôi." Lưu Nhất Phong đề nghị, "Tư Viễn, cùng nhau chơi đi."
"Được." Diệp Tư Viễn đáp, tôi đứng bên cạnh nhìn anh, lòng nhẹ nhõm.
Tôi cùng Uyển Tâm vào phòng bếp, bắt đầu chuẩn bị bữa ăn tối, Vương Giai phân hoàn toàn không biết gì, bị chúng tôi đẩy vào phòng khách làm trọng tài cho bồn người kia.
Tôi và Uyển Tâm vừa rửa rau, vừa trò chuyện, kể từ khi cùng Diệp Tư Viễn ở chung, cũng không đi nhảy nên thời gian gặp chị ấy không nhiều, lúc này gặp giống như có chuyện nói mãi không hết.
Hàn huyên một hồi thìUyển Tâm hỏi tôi: "Đúng rồi, gần đây em thế nào, sống có tốt không?"
"Rất tốt." Tôi cười.
"Nhìn em cũng khoẻ mạnh, xem ra Diệp Tư Viễn đối với em không tệ."
"Cái đó là đương nhiên rồi."
"Tiền có đủ không?"
Tôi ngẩn người, Uyển Tâm thật là hiểu tôi, tôi nghĩ nghĩ rồi nói thật với chị ấy: "Đang tích góp, học kỳ này cũng không cần nhiều tiền lắm, học kỳ sau thì có thể cần nhiều."
"Không đủ thì nói với chị."
"Không cần."
"Aizz, Diệp Tư Viễn không cho em đi nhảy hả? Tiểu Báo rất nhớ em đó, nói là đã mấy tháng không gặp không gặp Tiểu Kết muội muội."
"Chị cho em gửi lời hỏi thăm tới anh Tiểu Báo, không phải là Tư Viễn không cho em đi, là em không muốn đi." Đây cũng là lời nói thật lòng của tôi.
"Vậy em có tính toán gì không?"
"Ừm. . . mấy ngày trước Vương Giai Phân có giới thiệu cho em một công việc mới, là làm người mẫu cho một cửa hàng, em còn chưa đồng ý, vẫn đang suy nghĩ."
"Người mẫu cho cửa hàng? Không tệ, thu nhập cũng tốt lắm, chị cũng muốn làm nhưng không tìm được chỗ. Em đi thử một chút đi, nếu được thì giới thiệu cho chị làm luôn."
"Thật sao?" Tôi nghi ngờ hỏi.
"Đúng vậy, chị già rồi cũng không muốn đi nhảy nữa, dù sao chỗ đó cũng không phải nơi tốt đẹp gì, hơn nữa, chị cũng không giống em có vận khí tốt, có thể quen một người con trai tốt như Diệp Tư Viễn, chị cũng phải nhanh kiếm bạn trai mới được."
Tôi nghe xong thì cười lớn, nói: "Vậy để em hỏi Vương Giai Phân cẩn thận lại."
"Được, đừng quên giới thiệu cho chị đấy."
"Vâng."
Tác giả :
Hàm Yên