Ôm Đùi Boss Ác Ôn
Chương 188
Cô thế nào cũng không ngờ, trong bốn người bọn họ, Lê Chuẩn nhìn trông luôn không tim không phổi tâm tư đơn thuần nhất, vậy mà là một người từng sống vất vả nhất.
“Gặp được lão đại, là chuyện may mắn nhất trong cuộc đời của tôi.
Từ trường quân đội đến bộ đội, anh ấy đối với tôi mà nói vừa là thầy vừa là bạn.
Sau khi xuất ngũ, tôi không có chỗ để đi, cũng là anh ấy thu giữ tôi.
Anh ấy và anh hai Đoàn cùng nhau chuẩn bị thành lập Nova, nói là muốn thử nước của thị trường, thật ra tôi biết, bọn họ đều là cho tôi một tiền đồ sáng lạn.
Anh hai Đoàn chủ yếu tập trung vào bất động sản, Tần Kha có nhiều mối quan hệ ở trong giới giải trí, lão đại càng là tổng giám đốc của Đạt Phan, ai cũng sẽ không bởi vì thiếu Nova mà không có cơm ăn, chỉ có tôi… Tôi dựa vào Nova mà sống, nơi đó là nhà của tôi, là gốc rễ của tôi.”
Nói đến cuối cùng, Lê Chuẩn lại quay đầu mỉm cười với Thương Mẫn: “Có phải là cảm thấy tôi rất vô dụng không.
Thật ra tôi cũng cảm thấy bản thân rất vô dụng… cho nên, tôi chỉ chỉ bỏ thêm chút sức ở trong những chuyện khác, mới có thể khiến tôi cảm thấy mình vẫn có giá trị.”
Dưới màn đêm, Thương Mẫn có thể nhìn thấy gợn sóng lấp lánh trong mắt anh ta, người đàn ông tựa như mặt trời đó vậy mà cũng có lúc buồn bã ủ rột như vậy.
“Sao có thể chứ?” Thương Mẫn cũng mỉm cười: “Anh nhìn bây giờ, ba người bọn họ đều đang khoang tay chỉ huy người khác, anh một mình lại quản lý Nova rất tốt.
Nói đến cùng, vẫn là bản thân anh đủ ưu tú, nếu không cũng sẽ không quen biết được nhiều người ưu tú như vậy.”
Cô từ trên xích đu nhảy xuống, dưới đài phun nước bên dưới sáng lên ánh đèn nhiều màu, cô đến gần, quay lưng nói chuyện với Lê Chuẩn.
“Anh rất tốt, nhưng chính bởi vì quá tốt rồi, những người đi theo đằng sau như chúng tôi khó tránh phải đi càng nhanh hơn, nhưng…” Thương Mẫn xoay người lại, mỉm cười rạng rỡ: “Chúng ta cũng không thể bởi vì muốn đuổi kịp anh ấy mà bỏ qua cuộc đời của bản thân.
Đầu tiên bản thân phải sống thật tốt mới có thể không uổng phí kiếp này.”
Lê Chuẩn nghe lời nói của Thương Mẫn, cô quay lưng với đài phun nước, cản ánh sáng nhiều màu ở đằng sau, có một khoảnh khắc, anh ta vậy mà có loại cảm giác năm tháng thật yên bình.
Bận một ngày, ở đây nói chuyện một lát với Lê Chuẩn, Thương Mẫn đã cảm thấy có hơi buồn ngủ, cô ngáp một cái, chuẩn bị trở về.
“Ngày mai cuộc thi sẽ bắt đầu rồi, tôi phải về ngủ tĩnh tinh thần đây.” Thương Mẫn vặn eo.
Lê Chuẩn đứng dậy, cùng cô quay về.
Trên tầng của hoa viên trên không chính là đại sảnh của vũ hội, lúc này đang có một nhóm nam nữ trẻ tuổi đứng ở bên công ngoài trời uống rượu nói cười, Thương Mẫn cất bước muốn đi vào khách sạn, tuy nhiên, vào lúc này, trên ban công ngoài trời đột nhiên có một thứ rơi xuống, trực tiếp rơi vào đầu của Thương Mẫn.
Thân dao sắc bén lóe lên ánh sáng, Lê Chuẩn liếc nhìn, bỗng nhiên phát hiện, đó vậy mà là một chiếc kéo.
“Cẩn thận!” Lê Chuẩn không thèm nghĩ ngợi mà trực tiếp lao lên.
Thương Mẫn bị một lực lượng đằng sau đẩy về phía trước, cô loạng choạng một chút, rất nhanh, đằng sau truyền đến tiếng kêu đau đớn của Lê Chuẩn.
Quay đầu lại, cô nhìn thấy chiếc kéo sắc bén rơi trên đất, mà trên cánh tay của Lê Chuẩn, đã bị cứa một đường máu.
“Lê Chuẩn?” Thương Mẫn đi tới.
Cô ngẩng đầu lên, đám người trên tầng vẫn đang ồn ào nói chuyện, giống như không có ai chú ý đến chuyện vừa xảy ra.
“Không sao.” Lê Chuẩn lắc đầu: “Bị thương ngoài da thôi.”
Chỉ là nếu như không hải anh ta vừa rồi cản kịp thời, chiếc kéo đó rơi vào đầu của Thương Mẫn, hậu quả thật sự không thể tưởng tượng.
Thương Mẫn nhặt chiếc kéo trên đất đó lên, loại kéo này cô rất quen thuộc, mỗi một nhà thiết kế của Đạt Phan đều được công ty phát ra túi dụng cụ, kéo, thước dây, bút đánh dấu, mà để không lẫn lộn, gần như mỗi người đều sẽ làm ký hiệu trên dụng cụ của mình.
Thương Mẫn cầm chiếc kéo trong tay, cẩn thận lật xem, ở trên cán cầm nhìn thấy một chữ “Chu” dùng vật sắc bén khắc lên.
“Chu…” Thương Mẫn nghĩ lại một lượt người đến Milan lần này, người có họ Chu chỉ có hai người, một người là trợ lý của Mạc Hậu, Chu Lâm, còn có một người chính là Chu Lỵ Lỵ mà Lưu Tử Vi dẫn tới.
Chu Lâm là thư ký của tổng giám, mà Chu Lỵ Lỵ là nhà thiết kế mà ai cũng biết.
Vừa nghĩ đến đây, cô tức giận đùng đùng cầm chiếc kéo đi lên tầng, xuyên qua sàn nhảy, cô đứng ở trên ban công ngoài trời.
Quả nhiên, Chu Lỵ Lỵ và Lưu Tử Vi cùng các người mẫu của Đạt Phan đang uống rượu nói chuyện ở trên ban công ngoài trời, mà Chu Lỵ Lỵ vừa hay đang dựa gần vị trí ban công ngoài trời.
Nhìn thấy Thương Mẫn, tiếng cười đùa của mọi người ngừng lại.
“Chiếc kéo này là của ai?” Thương Mẫn giơ chiếc kéo trong tay lên.
Mọi người nhìn chiếc kéo đó, đưa mắt nhìn nhau..