Ôm Đùi Boss Ác Ôn
Chương 130
Cái gì gọi là tất cả kỹ năng học được đều là để hỗ trợ Mâu Nghiên? Trữ Trình ưu tú như vậy, sao có thể luôn vì Mâu Nghiên mà sống chứ? Chẳng lẽ Mâu Nghiên không lên tiếng, anh ta sẽ không lấy vợ sinh con cả đời sao?
Thương Mẫn có chút không hiểu, người người đều chen rách đầu muốn vào hào môn thế gia, nhưng mà, xã hội thượng lưu phân chia giai cấp rõ ràng như vậy, thật sự tốt đến thế sao?
Cả đoạn đường này tâm trạng hai người đàn ông đều không bình tĩnh, nhưng Thương Mẫn lại hoàn toàn không ý thức được.
Trữ Trình run rẩy đưa họ đến cửa, Thương Mẫn vẫy tay tạm biệt anh ta, bản thân đi vào trước, Mâu Nghiên thả chậm bước chân, đi tới bên cửa sắt, lại quay đầu.
.
ngôn tình hay
“Nhị gia, còn có gì phân phó?” Trữ Trình lễ phép hỏi.
Mâu Nghiên cau chặt mày, anh nhìn nụ cười mỉm trên mặt Trữ Trình, trước đây không cảm thấy có gì kỳ quái, nhưng giờ này phút này lại cảm thấy vô cùng chói mắt.
“Cậu rất vui?” Anh đột nhiên hỏi.
Trữ Trình mặt mờ mịt: “Nhị gia…”
“Vậy tại sao cậu lại cười?” Mâu Nghiên nhướn mày hỏi anh ta.
Trữ Trình thoáng chốc hiểu ra ý của anh, lập tức đứng thẳng người: “Xin Nhị gia yên tâm, sau này tôi sẽ không cười trước mặt cô Thương Mẫn nữa.”
Hàng mày Mâu Nghiên thả lỏng, lại khôi phục dáng vẻ lạnh mặt.
Thương Mẫn hôm nay tự nhiên có sáu trăm triệu, còn chọc tức Mạc Hậu một trận, mặc dù Mâu Nghiên cứ xụ mặt với cô, nhưng bình thường anh cũng xụ mặt quen rồi, cho nên không ảnh hưởng đến cô có tâm trạng tốt.
Cô nhảy nhót tới cửa lớn, vừa ấn mật mã mở cửa, chỉ cảm thấy cổ mình căng thẳng, quần áo trên lưng lại bị nhấc lên.
Thương Mẫn cả kinh, cúi đầu nhìn hai chân mình cách mặt đất, sau đó bị Mâu Nghiên dễ dàng xách tới trên sofa.
“Này.” Thương Mẫn che cổ mình: “Anh làm vậy dễ bóp chết em đó.”
Mâu Nghiên vẫn lạnh mặt, anh cởi áo khoác treo lên giá, nhìn cô xem xét.
“Vừa chuyển 150 tỷ cho em, nhanh như vậy đã xài hết rồi? Lại lưu lạc tới mức đi lừa đảo?” Còn là lừa người của công ty mình, mặc dù Thái Lặc đó cũng không phải tốt lành gì, nhưng cô bây giờ bị vô số ánh mắt nhìn vào, sai lầm một bước thì sẽ gánh ô danh, cô có biết anh lo lắng bao nhiêu không?
“Đây không phải chuyện tiền bạc.” Thương Mẫn quật cường: “ Thái Lặc đó bạo lực gia đình, vết thương trên mặt Mạnh Kha chính là do anh ta đánh, một cô gái, còn là người mẫu, đó chính là dựa vào mặt để ăn cơm, em chỉ là đổi cách lấy chút tiền thuốc men thay Mạnh Kha mà thôi, đây là thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ.”
“Chuyện người khác liên quan gì tới em, trên đời này có nhiều người như vậy, chuyện của ai em cũng muốn quản?” Mâu Nghiên bất mãn.
“Mạnh Kha không phải người bình thường, cô ấy là người mẫu tuyến đầu của Đạt Phan, chẳng lẽ anh không nhìn ra vấn đề sao? Một người cố gắng vững vàng phấn đấu, có thể vì sự lộng quyền và yêu thích của tầng trên mà tùy ý đạp dưới lòng bàn chân, mà loại dựa vào quan hệ như Arvile lại có thể được người ta nâng lên vị trí cao.
Đây là thế đạo gì? Đây là Đạt Phan của anh, nhưng anh đứng ở nơi cao nhất, căn bản không nhìn thấy những nhân vật nhỏ bé như vậy cố gắng biết bao! Hôm nay, nếu em không giúp Mạnh Kha, con đường sau này của cô ấy ở Đạt Phan sẽ ngày càng khó đi, mà em lại vừa khéo cần một đồng minh có thể cùng em đánh giết vòng vây, tại sao em không thể quản?” Thương Mẫn nói một lèo không chút do dự, nói ra như súng liên thanh.
“Được.” Mâu Nghiên ép mình không tức giận: “Chuyện của Mạnh Kha chúng ta để sang một bên trước, anh hỏi em, em làm sao biết Mâu Khải?”
Mâu Khải làm việc giọt nước không rỉ, trước nay sẽ không để ai bắt được chút sai lầm nào của anh ta, nhưng hôm nay ở hậu đài, anh ta biết rõ Thương Mẫn đang đùa giỡn tâm cơ nhưng vẫn giúp cô, chẳng lẽ chỉ là vì tâm tình tốt thôi sao?
“Ai? Mâu Khải?” Thương Mẫn bỗng không theo kịp đề tài của Mâu Nghiên, họ không phải đang nói chuyện Mạnh Kha sao? Mâu Nghiên không phải vì cô lừa người khác mới tức giận sao? Liên quan gì tới Mâu Khải?
“Em cũng là hôm nay mới biết anh ta là Mâu Khải.” Thương Mẫn không cho là đúng: “Trước đây cũng từng gặp hai lần, một lần ở sân bóng rổ, em cứu anh ta, lần sau đó là ở phòng thay đồ của sảnh triển lãm, anh ta cứu em.”
Sắc mặt Mâu Nghiên hoàn toàn âm trầm.
Cô cứu anh ta một lần, anh ta lại cứu lại? Họ lại ở ngay dưới mí mắt anh hoàn thành chuỗi tiết mục này, mà từ đầu tới cuối Thương Mẫn đều chưa từng nói với anh một chữ, nếu không phải hôm nay anh phát hiện không đúng, giữa họ cứ tiếp tục phát triển như vậy, có phải còn có thể tình đầu ý hợp thành một đoạn giai thoại không?.