Ôm Đầu, Ngồi Xuống!
Chương 58
Ai có thể nói cho Nặc Nhất Nhất biết, cô hiện tại hẳn là nên dùng vẻ mặt gì tâm tình gì đối mặt Hàn Nại? Rõ ràng là người cô tưởng niệm đến sắp hít thở không thông cứ như vậy đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, hẳn là nên mừng rỡ như điên, ôm lấy rồi hôn, nhưng lúc Nặc Nhất Nhất nhìn khuôn mặt khối băng không có nhiệt độ của Hàn Nại, cô thật sự muốn vung tay la lên, cô vô tội! Cô thật sự thật sự vô cùng vô tội! Cô trong sạch.
Đối với chuyện bạn bè gặp phải, Lưu Bạch Ngọc biểu thị vạn phần không đồng tình và rất đáng đời, lời nhắc nhở không phải nàng chưa nói qua, hài tử này chính là không nên nhảy xuống hố, tự tạo nghiệt không thể sống, có thể trách ai ? Cho nên hiện tại nàng cho Nặc Nhất Nhất chỉ có thể là khuôn mặt hồ ly cùng nụ cười vặn vẹo.
Hàn Nại một thân áo khoác vàng nhạt, tóc dài phất phới, trang điểm thanh nhã, nhãn thần cùng sắc mặt đều âm trầm, hoàn toàn giống như bao phủ một tầng băng sương, làm cho người ta kính sợ. Cơ Tâm Ngạn không nháy một cái nhìn Hàn Nại, bị khí tràng của nàng làm kinh hãi. Nữ nhân này tựa hồ có một loại năng lực, không hiện sơn bất lộ thủy cũng có thể khiến ánh mắt người khác dừng trêи người nàng, nếu như nói khí tràng của Hàn Nại cùng Lưu Bạch Ngọc còn có thể so đấu một chút, thì nàng và Nặc Nhất Nhất hoàn toàn rơi vào cấp bậc học sinh tiểu học. Nhất thời, Cơ Tâm Ngạn tâm tình hỗn loạn, có chút trăm mối khó giải, hiện tại cũng hiểu, nàng đã hiểu, vì sao đơn giản một cú điện thoại cùng tin nhắn là có thể khiến Nặc Nhất Nhất mừng rỡ như điên, vì sao bình thản ân cần thăm hỏi là có thể khiến cô vô cùng vui sướиɠ.
Hàn Nại cũng nhìn nàng, ánh mắt không nóng không lạnh, nhưng khí tràng cường đại vô hình trung làm cho lòng người sinh áp lực, cho dù là tất cả mọi người cũng không nói gì đến nàng, Cơ Tâm Ngạn cũng đã đoán được người trước mắt là ai.
“Sao chị lại tới đây…..”
Nặc cảnh quan hự nửa ngày mới hự ra một câu chọc người ngờ vực như vậy, Lưu Bạch Ngọc che lỗ tai, tỏ vẻ nghe không nổi nữa, nàng hiểu, Nặc Nhất Nhất đúng là con heo! Hàn Nại cười nhạt, nheo mắt nhìn Nặc Nhất Nhất: “Tôi thế nào lại đến?”
“Không phải, không phải, ý của em là chị thế nào không nói với em một tiếng.”
Nặc Nhất Nhất cảm giác được nữ nhân nhà mình tức giận, cô tiến lên muốn ôm Hàn Nại, nhưng Hàn Nại lại nhanh hơn cô một bước, xoay người rời đi.
“Chị đi đâu vậy?”
Nặc Nhất Nhất vội vã đuổi theo, Hàn Nại trong lòng nghẹn lửa, để ý cũng không để ý Nặc Nhất Nhất mà bỏ đi. Nàng thế nào lại đến? Nàng thế nào lại đến! Không sai, nàng là trúng gió rồi, mới có thể chơi chút trò lãng mạn gì đó, cố ý rút thời gian vội tới mừng sinh nhật Nặc Nhất Nhất, kết quả để nàng nhìn thấy là cái gì? Nặc cảnh quan thật đúng là phong lưu phóng khoáng việc nghĩa không từ a!
“Đừng a.”
Nặc cảnh quan vươn tay kéo Hàn Nại lại, Hàn Nại xoay người, mắt lạnh liếc nhìn cô, tay của Nặc cảnh quan ngừng lại, cứng nhắc rụt trở về.
Ngoài khách sạn, A Khôn ở trong xe hút thuốc chờ Hàn Nại, hắn vừa nhìn thấy Hàn Nại khí thế hừng hực đi ra ngoài liền cả kinh, vội vã vứt điếu thuốc, hôm nay thế nào lại nhanh như vậy? Hắn lại nhìn Nặc cảnh quan đang nóng lòng ở bên cạnh, nhíu mày, người này lại chọc tiểu thư không vui?
Hàn Nại trái lại sạch sẽ lưu loát, trực tiếp mở cửa xe ngồi xuống, Nặc cảnh quan muốn cùng mở cửa, tốc độ lại không đuổi kịp Hàn tổng, không chỉ không mở được, còn suýt bị sái chân.
Hàn Nại vung tay lên: “Lái xe.”
A Khôn do dự liếc mắt nhìn Hàn Nại, lại nhìn một chút Nặc Nhất Nhất bưng chân gõ cửa xe, Hàn Nại liếc mắt nhìn hắn, A Khôn vội vàng một cước đạp chân ga. Nặc cảnh quan không buông tha, đuổi theo xe, thỉnh thoảng vỗ kính xe, A Khôn xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thấy, muốn tăng tốc, đột nhiên Hàn Nại không biểu tình gì liếc mắt nhìn đến, A Khôn nuốt một ngụm nước bọt, đã hiểu hàm nghĩa trong đó, thả chậm tốc độ, Nặc cảnh quan đuổi theo gần một nghìn mét, Hàn Nại nhíu mày, A Khôn đem xe vững vàng dừng tại chỗ.
Nặc cảnh quan thở thành chó, cái này không giống với cô chạy bộ ở thao trường, tuy rằng xe là tốc độ thấp, nhưng này dù sao cũng là xe, con người làm thế nào cũng không đuổi kịp. Chờ cô trở lại mở cửa ngồi vào xe, đã hoàn toàn nói không ra lời, ngồi bên cạnh một tay bám lấy Hàn Nại nặng nề thở dốc, A Khôn vẫn luôn nhìn Hàn Nại, Hàn Nại gật đầu: “Quay về khách sạn.”
Quay về khách sạn….
Mang theo Nặc cảnh quan quay về khách sạn….
Nếu như nói Nặc cảnh quan không chạy đến não thiếu dưỡng khí, không chừng còn có thể vận hành ra cái gì, nhưng đáng tiếc đã hoàn toàn hao hết thể lực, lại trải qua kinh hách vừa rồi, Nặc cảnh quan chỉ có thể nặng nề thở dốc, khôi phục thể lực.
Dọc đường Hàn Nại đều không nói chuyện, Nặc cảnh quan nghỉ ngơi một hồi, có chút sức lực, cô nhìn Hàn Nại, Hàn Nại cũng đang nhìn cô, ánh mắt kia giống như đang suy tư gì đó, mang theo một tia tìm tòi, Hàn Nại như vậy khiến Nặc cảnh quan có chút kinh hãi, cô thử cầm tay nàng, ngoài dự đoán, Hàn Nại có lẽ là đã hết giận, cũng không có phản ứng cực đoan giống như vừa rồi, tâm của Nặc cảnh quan trở xuống bụng, cô suy nghĩ một chút, giải thích: “Em không phải là không muốn chị đến, chỉ là quá đột ngột, vừa rồi không phản ứng kịp, chị biết em… Em phản ứng có chút chậm.”
Đáng thương Nặc cảnh quan vì nữ nhân nhà mình không tức giận nữa, đã đẩy bản thân vào con đường hủy diệt. Hàn Nại không nói chuyện, thủy chung dùng ánh mắt tương tự nhìn cô. Nặc cảnh quan tiếp tục giải thích: “Người kia tên là Cơ Tâm Ngạn, là đồng học trong học viện của em, em thật sự không biết vì sao cô ta đột nhiên làm như vậy….”
Hàn Nại có phản ứng, trong mắt có ý cười, tán dương: “Nặc cảnh quan diễm phúc không cạn.”
Nặc Nhất Nhất rùng mình một cái, tuy rằng Hàn Nại đang cười, nhưng cô lại xuyên thấu qua nụ cười thấy được hàn ý thấu xương trong đó: “Là thật, em thật sự không biết, em xin thề với trời.”
“Nga?” Hàn Nại còn đang cười, nụ cười kia có chút bí hiểm: “Không biết? Bạch Ngọc không hề nói với tôi như vậy.”
Shit!!!!
Nặc cảnh quan nhịn không được ở trong lòng thầm mắng, hỗn đản này rốt cuộc đã nói thế nào cùng Hàn Nại nhà cô, có thể đem một người bình tĩnh như vậy ép thành thế này.
Hàn Nại vẫn nhìn Nặc Nhất Nhất, đã sớm đem những tiểu động tác kia của cô thu hết vào đáy mắt. Nặc Nhất Nhất cũng biết tính tình Hàn Nại, lúc cô không biết giải thích thế nào, không rõ Lưu Bạch Ngọc rốt cuộc nói với Hàn Nại như thế nào, cô thẳng thắn câm miệng là tốt nhất.
Một đường không nói gì cho đến khách sạn, Hàn Nại ngồi là xe cao cấp có phòng, Nặc Nhất Nhất vào xem một vòng, ɭϊếʍ môi. Một người ngồi xe phòng? Có phải đã sớm chuẩn bị hay không? Nếu như Nặc cảnh quan không để ý bị thua thiệt, nghĩ như vậy còn rất hạnh phúc, nhưng dù sao để Hàn Nại “bắt gian tại trận”, cô cũng không dám hy vọng xa vời cái gì, chỉ hy vọng lửa giận của Hàn Nại nhanh chóng tan đi.
Hàn Nại không thèm để ý đến cô, vào phòng thay quần áo đi tắm, cô nhất định phải lắng lửa giận trước đã. Nàng là giỏi về khắc chế không sai, nhưng nếu như thấy người yêu của mình ngay dưới mí mắt nàng bị một thiếu nữ tướng mạo thoát tục hôn, nếu như nàng không nổi lửa, vậy thì không phải là người.
Đó cũng không phải là Hàn Nại nữa….
Nặc cảnh quan đã ở trong phòng tắm khác tắm rửa sạch sẽ, chỉ là cô có chút không yên lòng, một mực nghĩ thế nào giải thích cùng Hàn Nại, vội vã tắm rửa xong, vì đầu tiên phải thăm dò tình hình, cô vẫn nắm chặt thời gian gọi điện thoại cho Lưu Bạch Ngọc.
“Uy ~”
Lưu Bạch Ngọc kéo dài âm điệu, trong thanh âm liền lộ ra một loại cảm giác vui sướиɠ khi người khác gặp nạn.
Nặc cảnh quan cắn răng nghiến lợi chửi bới: “Chị rốt cuộc đã nói gì với chị ấy?”
“Nặc cảnh quan, hiện tại là em cầu tôi, đây là ngữ khí gì, cần tôi cúp điện thoại không?”
Giọng nói của Lưu Bạch Ngọc như cũ mang theo một tia trêu chọc, Nặc cảnh quan biết tính tình của nàng, cúp điện thoại cũng không phải chỉ là uy hϊế͙p͙ cho có, Nặc Nhất Nhất hít sâu một hơi, thay đổi một loại ngữ khí nhu hòa: “Thân ái Bạch Bạch, người ta sai rồi. Không nên không nghe lời chị nói, khiến Hàn Nại hiểu lầm, đây đều là lỗi của em, vừa rồi em đã trải qua xâm nhập kiểm tra cùng phân tích, quyết định sau khi trở về dùng một bữa thịnh xoạn cảm tạ tấm lòng vì bạn bè nghĩa vô phản cố của chị, từ nay về sau, nghiêm túc tiếp thu giáo huấn hôm nay, đem lời của chị xem như lời răn mà ghi nhớ.”
Điện thoại bên kia Lưu Bạch Ngọc cười kinh thiên địa quỷ thần khϊế͙p͙, Nặc Nhất Nhất nghiến răng, như cũ vẫn duy trì ngữ khí ôn nhu: “Hiện tại, Bạch Bạch thân ái, chị có thể nói cho em biết chị rốt cuộc đã nói gì với Hàn Nại không?”
Lưu Bạch Ngọc lại cười một hồi, nàng khống chế được tâm tình, gật đầu: “Nào có, tôi cũng không nói gì, chỉ gửi cho cô ấy một tấm ảnh.”
“Là ảnh gì?” Nặc cảnh quan bị đáp án này làm hồ đồ? Ảnh?
“Chờ, tôi sẽ gửi đến cho em, được rồi, đừng gọi điện thoại cho tôi nữa, tôi rất mệt nhọc.”
Nói xong, Lưu Bạch Ngọc không lưu tình chút nào mà cúp điện thoại.
Nặc Nhất Nhất: “….”
Chờ gần 30 giây, điện thoại của Nặc cảnh quan có tin nhắn đến, cô vội vã mở tin nhắn, khi thấy tấm ảnh đó, cả người cô đều hóa đá.
Con thỏ trắng trong ảnh cùng một con thỏ trắng khác hiển nhiên là một đôi, hai con thỏ cùng nhau quay đầu nhìn một con thỏ khác, mà con thỏ đó lại là thỏ đốm…
Bức tranh này là ý gì!!!!?
Nặc cảnh quan phẫn nộ rồi, cắn răng lần thứ hai gọi điện thoại cho Lưu Bạch Ngọc, nhưng Lưu Bạch Ngọc là ai, hồ ly tinh a, điện thoại đã trong nháy mắt tắt máy. Nặc cảnh quan lòng tràn đầy lửa không phát ra được, chỉ có thể tức giận ném điện thoại lên giường.
Lúc cửa mở, một cổ lãnh hương dễ ngửi từ bên ngoài kéo đến, Nặc cảnh quan bật người ngẩng đầu nhìn, đã nhìn thấy Hàn Nại mặc áo ngủ bước ra.
Nặc cảnh quan không phải lần đầu tiên nhìn Hàn Nại mỹ nhân xuất ɖu͙ƈ, chỉ là lần này….
Áo ngủ của Hàn Nại tựa hồ có chút lộ liễu….
Chính là loại áo ngủ tơ tằm xuyên thấu, hơn nữa bên trong nàng cái gì cũng không mặc, cái gì cũng không mặc!
Xương quai xanh…. đôi núi kia… Lộ ra hai chân thon dài sáng bóng….
Nặc cảnh quan ngơ ngác nhìn, cô có thể cảm giác được tiểu phúc có một ngọn lửa đang bùng cháy, lan tràn quanh thân.
Hàn Nại nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô, đi đến trước bàn trang điểm thoa bình bình lọ lọ mỹ phẩm, Nặc Nhất Nhất tiến lên một bước muốn đến nịnh bợ nói gì đó, nhưng bị Hàn Nại lạnh lùng thoáng nhìn, cứ thế bị trừng văng ra.
Nặc cảnh quan nuốt một ngụm nước bọt, cô hiểu, hôm nay nếu như không giải thích rõ ràng hai con thỏ trắng vì sao có thể sinh ra một con thỏ đốm, cô chết đói….
Nặc Nhất Nhất suy nghĩ một chút, ngồi xuống bên giường, nhìn Hàn Nại thổi tóc.
Hàn Nại rất yêu quý tóc của mình, vẫn cẩn thận tỉ mỉ bảo dưỡng, tóc rất trơn bóng, thổi một cái thì có loại cảm giác như quảng cáo, Nặc cảnh quan nhìn mà tâm huyết dâng trào, chờ Hàn Nại thổi xong tóc, đem tất cả thu dọn, Nặc cảnh quan bật người ngồi thẳng.
Thân thể Hàn Nại ngã về phía sau, tựa vào ghế, hai tay khoanh trước ngực, mắt lạnh nhìn Nặc Nhất Nhất: “Cho em thời gian mười phút.”
Đối với chuyện bạn bè gặp phải, Lưu Bạch Ngọc biểu thị vạn phần không đồng tình và rất đáng đời, lời nhắc nhở không phải nàng chưa nói qua, hài tử này chính là không nên nhảy xuống hố, tự tạo nghiệt không thể sống, có thể trách ai ? Cho nên hiện tại nàng cho Nặc Nhất Nhất chỉ có thể là khuôn mặt hồ ly cùng nụ cười vặn vẹo.
Hàn Nại một thân áo khoác vàng nhạt, tóc dài phất phới, trang điểm thanh nhã, nhãn thần cùng sắc mặt đều âm trầm, hoàn toàn giống như bao phủ một tầng băng sương, làm cho người ta kính sợ. Cơ Tâm Ngạn không nháy một cái nhìn Hàn Nại, bị khí tràng của nàng làm kinh hãi. Nữ nhân này tựa hồ có một loại năng lực, không hiện sơn bất lộ thủy cũng có thể khiến ánh mắt người khác dừng trêи người nàng, nếu như nói khí tràng của Hàn Nại cùng Lưu Bạch Ngọc còn có thể so đấu một chút, thì nàng và Nặc Nhất Nhất hoàn toàn rơi vào cấp bậc học sinh tiểu học. Nhất thời, Cơ Tâm Ngạn tâm tình hỗn loạn, có chút trăm mối khó giải, hiện tại cũng hiểu, nàng đã hiểu, vì sao đơn giản một cú điện thoại cùng tin nhắn là có thể khiến Nặc Nhất Nhất mừng rỡ như điên, vì sao bình thản ân cần thăm hỏi là có thể khiến cô vô cùng vui sướиɠ.
Hàn Nại cũng nhìn nàng, ánh mắt không nóng không lạnh, nhưng khí tràng cường đại vô hình trung làm cho lòng người sinh áp lực, cho dù là tất cả mọi người cũng không nói gì đến nàng, Cơ Tâm Ngạn cũng đã đoán được người trước mắt là ai.
“Sao chị lại tới đây…..”
Nặc cảnh quan hự nửa ngày mới hự ra một câu chọc người ngờ vực như vậy, Lưu Bạch Ngọc che lỗ tai, tỏ vẻ nghe không nổi nữa, nàng hiểu, Nặc Nhất Nhất đúng là con heo! Hàn Nại cười nhạt, nheo mắt nhìn Nặc Nhất Nhất: “Tôi thế nào lại đến?”
“Không phải, không phải, ý của em là chị thế nào không nói với em một tiếng.”
Nặc Nhất Nhất cảm giác được nữ nhân nhà mình tức giận, cô tiến lên muốn ôm Hàn Nại, nhưng Hàn Nại lại nhanh hơn cô một bước, xoay người rời đi.
“Chị đi đâu vậy?”
Nặc Nhất Nhất vội vã đuổi theo, Hàn Nại trong lòng nghẹn lửa, để ý cũng không để ý Nặc Nhất Nhất mà bỏ đi. Nàng thế nào lại đến? Nàng thế nào lại đến! Không sai, nàng là trúng gió rồi, mới có thể chơi chút trò lãng mạn gì đó, cố ý rút thời gian vội tới mừng sinh nhật Nặc Nhất Nhất, kết quả để nàng nhìn thấy là cái gì? Nặc cảnh quan thật đúng là phong lưu phóng khoáng việc nghĩa không từ a!
“Đừng a.”
Nặc cảnh quan vươn tay kéo Hàn Nại lại, Hàn Nại xoay người, mắt lạnh liếc nhìn cô, tay của Nặc cảnh quan ngừng lại, cứng nhắc rụt trở về.
Ngoài khách sạn, A Khôn ở trong xe hút thuốc chờ Hàn Nại, hắn vừa nhìn thấy Hàn Nại khí thế hừng hực đi ra ngoài liền cả kinh, vội vã vứt điếu thuốc, hôm nay thế nào lại nhanh như vậy? Hắn lại nhìn Nặc cảnh quan đang nóng lòng ở bên cạnh, nhíu mày, người này lại chọc tiểu thư không vui?
Hàn Nại trái lại sạch sẽ lưu loát, trực tiếp mở cửa xe ngồi xuống, Nặc cảnh quan muốn cùng mở cửa, tốc độ lại không đuổi kịp Hàn tổng, không chỉ không mở được, còn suýt bị sái chân.
Hàn Nại vung tay lên: “Lái xe.”
A Khôn do dự liếc mắt nhìn Hàn Nại, lại nhìn một chút Nặc Nhất Nhất bưng chân gõ cửa xe, Hàn Nại liếc mắt nhìn hắn, A Khôn vội vàng một cước đạp chân ga. Nặc cảnh quan không buông tha, đuổi theo xe, thỉnh thoảng vỗ kính xe, A Khôn xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thấy, muốn tăng tốc, đột nhiên Hàn Nại không biểu tình gì liếc mắt nhìn đến, A Khôn nuốt một ngụm nước bọt, đã hiểu hàm nghĩa trong đó, thả chậm tốc độ, Nặc cảnh quan đuổi theo gần một nghìn mét, Hàn Nại nhíu mày, A Khôn đem xe vững vàng dừng tại chỗ.
Nặc cảnh quan thở thành chó, cái này không giống với cô chạy bộ ở thao trường, tuy rằng xe là tốc độ thấp, nhưng này dù sao cũng là xe, con người làm thế nào cũng không đuổi kịp. Chờ cô trở lại mở cửa ngồi vào xe, đã hoàn toàn nói không ra lời, ngồi bên cạnh một tay bám lấy Hàn Nại nặng nề thở dốc, A Khôn vẫn luôn nhìn Hàn Nại, Hàn Nại gật đầu: “Quay về khách sạn.”
Quay về khách sạn….
Mang theo Nặc cảnh quan quay về khách sạn….
Nếu như nói Nặc cảnh quan không chạy đến não thiếu dưỡng khí, không chừng còn có thể vận hành ra cái gì, nhưng đáng tiếc đã hoàn toàn hao hết thể lực, lại trải qua kinh hách vừa rồi, Nặc cảnh quan chỉ có thể nặng nề thở dốc, khôi phục thể lực.
Dọc đường Hàn Nại đều không nói chuyện, Nặc cảnh quan nghỉ ngơi một hồi, có chút sức lực, cô nhìn Hàn Nại, Hàn Nại cũng đang nhìn cô, ánh mắt kia giống như đang suy tư gì đó, mang theo một tia tìm tòi, Hàn Nại như vậy khiến Nặc cảnh quan có chút kinh hãi, cô thử cầm tay nàng, ngoài dự đoán, Hàn Nại có lẽ là đã hết giận, cũng không có phản ứng cực đoan giống như vừa rồi, tâm của Nặc cảnh quan trở xuống bụng, cô suy nghĩ một chút, giải thích: “Em không phải là không muốn chị đến, chỉ là quá đột ngột, vừa rồi không phản ứng kịp, chị biết em… Em phản ứng có chút chậm.”
Đáng thương Nặc cảnh quan vì nữ nhân nhà mình không tức giận nữa, đã đẩy bản thân vào con đường hủy diệt. Hàn Nại không nói chuyện, thủy chung dùng ánh mắt tương tự nhìn cô. Nặc cảnh quan tiếp tục giải thích: “Người kia tên là Cơ Tâm Ngạn, là đồng học trong học viện của em, em thật sự không biết vì sao cô ta đột nhiên làm như vậy….”
Hàn Nại có phản ứng, trong mắt có ý cười, tán dương: “Nặc cảnh quan diễm phúc không cạn.”
Nặc Nhất Nhất rùng mình một cái, tuy rằng Hàn Nại đang cười, nhưng cô lại xuyên thấu qua nụ cười thấy được hàn ý thấu xương trong đó: “Là thật, em thật sự không biết, em xin thề với trời.”
“Nga?” Hàn Nại còn đang cười, nụ cười kia có chút bí hiểm: “Không biết? Bạch Ngọc không hề nói với tôi như vậy.”
Shit!!!!
Nặc cảnh quan nhịn không được ở trong lòng thầm mắng, hỗn đản này rốt cuộc đã nói thế nào cùng Hàn Nại nhà cô, có thể đem một người bình tĩnh như vậy ép thành thế này.
Hàn Nại vẫn nhìn Nặc Nhất Nhất, đã sớm đem những tiểu động tác kia của cô thu hết vào đáy mắt. Nặc Nhất Nhất cũng biết tính tình Hàn Nại, lúc cô không biết giải thích thế nào, không rõ Lưu Bạch Ngọc rốt cuộc nói với Hàn Nại như thế nào, cô thẳng thắn câm miệng là tốt nhất.
Một đường không nói gì cho đến khách sạn, Hàn Nại ngồi là xe cao cấp có phòng, Nặc Nhất Nhất vào xem một vòng, ɭϊếʍ môi. Một người ngồi xe phòng? Có phải đã sớm chuẩn bị hay không? Nếu như Nặc cảnh quan không để ý bị thua thiệt, nghĩ như vậy còn rất hạnh phúc, nhưng dù sao để Hàn Nại “bắt gian tại trận”, cô cũng không dám hy vọng xa vời cái gì, chỉ hy vọng lửa giận của Hàn Nại nhanh chóng tan đi.
Hàn Nại không thèm để ý đến cô, vào phòng thay quần áo đi tắm, cô nhất định phải lắng lửa giận trước đã. Nàng là giỏi về khắc chế không sai, nhưng nếu như thấy người yêu của mình ngay dưới mí mắt nàng bị một thiếu nữ tướng mạo thoát tục hôn, nếu như nàng không nổi lửa, vậy thì không phải là người.
Đó cũng không phải là Hàn Nại nữa….
Nặc cảnh quan đã ở trong phòng tắm khác tắm rửa sạch sẽ, chỉ là cô có chút không yên lòng, một mực nghĩ thế nào giải thích cùng Hàn Nại, vội vã tắm rửa xong, vì đầu tiên phải thăm dò tình hình, cô vẫn nắm chặt thời gian gọi điện thoại cho Lưu Bạch Ngọc.
“Uy ~”
Lưu Bạch Ngọc kéo dài âm điệu, trong thanh âm liền lộ ra một loại cảm giác vui sướиɠ khi người khác gặp nạn.
Nặc cảnh quan cắn răng nghiến lợi chửi bới: “Chị rốt cuộc đã nói gì với chị ấy?”
“Nặc cảnh quan, hiện tại là em cầu tôi, đây là ngữ khí gì, cần tôi cúp điện thoại không?”
Giọng nói của Lưu Bạch Ngọc như cũ mang theo một tia trêu chọc, Nặc cảnh quan biết tính tình của nàng, cúp điện thoại cũng không phải chỉ là uy hϊế͙p͙ cho có, Nặc Nhất Nhất hít sâu một hơi, thay đổi một loại ngữ khí nhu hòa: “Thân ái Bạch Bạch, người ta sai rồi. Không nên không nghe lời chị nói, khiến Hàn Nại hiểu lầm, đây đều là lỗi của em, vừa rồi em đã trải qua xâm nhập kiểm tra cùng phân tích, quyết định sau khi trở về dùng một bữa thịnh xoạn cảm tạ tấm lòng vì bạn bè nghĩa vô phản cố của chị, từ nay về sau, nghiêm túc tiếp thu giáo huấn hôm nay, đem lời của chị xem như lời răn mà ghi nhớ.”
Điện thoại bên kia Lưu Bạch Ngọc cười kinh thiên địa quỷ thần khϊế͙p͙, Nặc Nhất Nhất nghiến răng, như cũ vẫn duy trì ngữ khí ôn nhu: “Hiện tại, Bạch Bạch thân ái, chị có thể nói cho em biết chị rốt cuộc đã nói gì với Hàn Nại không?”
Lưu Bạch Ngọc lại cười một hồi, nàng khống chế được tâm tình, gật đầu: “Nào có, tôi cũng không nói gì, chỉ gửi cho cô ấy một tấm ảnh.”
“Là ảnh gì?” Nặc cảnh quan bị đáp án này làm hồ đồ? Ảnh?
“Chờ, tôi sẽ gửi đến cho em, được rồi, đừng gọi điện thoại cho tôi nữa, tôi rất mệt nhọc.”
Nói xong, Lưu Bạch Ngọc không lưu tình chút nào mà cúp điện thoại.
Nặc Nhất Nhất: “….”
Chờ gần 30 giây, điện thoại của Nặc cảnh quan có tin nhắn đến, cô vội vã mở tin nhắn, khi thấy tấm ảnh đó, cả người cô đều hóa đá.
Con thỏ trắng trong ảnh cùng một con thỏ trắng khác hiển nhiên là một đôi, hai con thỏ cùng nhau quay đầu nhìn một con thỏ khác, mà con thỏ đó lại là thỏ đốm…
Bức tranh này là ý gì!!!!?
Nặc cảnh quan phẫn nộ rồi, cắn răng lần thứ hai gọi điện thoại cho Lưu Bạch Ngọc, nhưng Lưu Bạch Ngọc là ai, hồ ly tinh a, điện thoại đã trong nháy mắt tắt máy. Nặc cảnh quan lòng tràn đầy lửa không phát ra được, chỉ có thể tức giận ném điện thoại lên giường.
Lúc cửa mở, một cổ lãnh hương dễ ngửi từ bên ngoài kéo đến, Nặc cảnh quan bật người ngẩng đầu nhìn, đã nhìn thấy Hàn Nại mặc áo ngủ bước ra.
Nặc cảnh quan không phải lần đầu tiên nhìn Hàn Nại mỹ nhân xuất ɖu͙ƈ, chỉ là lần này….
Áo ngủ của Hàn Nại tựa hồ có chút lộ liễu….
Chính là loại áo ngủ tơ tằm xuyên thấu, hơn nữa bên trong nàng cái gì cũng không mặc, cái gì cũng không mặc!
Xương quai xanh…. đôi núi kia… Lộ ra hai chân thon dài sáng bóng….
Nặc cảnh quan ngơ ngác nhìn, cô có thể cảm giác được tiểu phúc có một ngọn lửa đang bùng cháy, lan tràn quanh thân.
Hàn Nại nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô, đi đến trước bàn trang điểm thoa bình bình lọ lọ mỹ phẩm, Nặc Nhất Nhất tiến lên một bước muốn đến nịnh bợ nói gì đó, nhưng bị Hàn Nại lạnh lùng thoáng nhìn, cứ thế bị trừng văng ra.
Nặc cảnh quan nuốt một ngụm nước bọt, cô hiểu, hôm nay nếu như không giải thích rõ ràng hai con thỏ trắng vì sao có thể sinh ra một con thỏ đốm, cô chết đói….
Nặc Nhất Nhất suy nghĩ một chút, ngồi xuống bên giường, nhìn Hàn Nại thổi tóc.
Hàn Nại rất yêu quý tóc của mình, vẫn cẩn thận tỉ mỉ bảo dưỡng, tóc rất trơn bóng, thổi một cái thì có loại cảm giác như quảng cáo, Nặc cảnh quan nhìn mà tâm huyết dâng trào, chờ Hàn Nại thổi xong tóc, đem tất cả thu dọn, Nặc cảnh quan bật người ngồi thẳng.
Thân thể Hàn Nại ngã về phía sau, tựa vào ghế, hai tay khoanh trước ngực, mắt lạnh nhìn Nặc Nhất Nhất: “Cho em thời gian mười phút.”
Tác giả :
Diệp Sáp