Ôm Ấp Yêu Thương (Phần 2)
Chương 12
Lương và Tiểu Anh làm tùy tùng bên cạnh Ái Hương, nên đi cùng cô tới nhà Sâm Xuyên. Dọc theo đường đi, Ái Hương đều cúi thấp đầu, dáng vẻ rất không vui. Sắp đến phủ Sâm Xuyên thì Lương ngồi trước đột nhiên xoay người lại, đưa một cây dao găm tới trước mặt Ái Hương, Ái Hương và Tiểu Anh kinh ngạc nhìn về phía Lương.
Lương nói: "Cầm, dùng phòng thân."
"Ừ." Ái Hương cất cây dao găm đi.
Biệt thự Sâm Xuyên ở ngoại ô Tokyo, phủ đệ xí nghiệp gia đình và biệt thự gia tộc hắc đạo đều canh phòng sâm nghiêm giống nhau. Mặc dù vào nghề không bao lâu, nhưng Tiểu Anh vẫn theo thói quen quan sát hoàn cảnh chung quanh. Người gác cổng thò đầu ra kiếm tra, xe hơi chậm rãi lái vào cửa chính, trên gác xép tầng cao nhất của biệt thự, sau rèm cửa sổ đen nhánh có đôi mắt đang quan sát tất cả.
Xe dừng lại ở trước cửa, Lương xuống xe trước, đến phía sau mời tiểu thư Ái Hương xuống xe. Trên gác xép, đôi mắt sau rèm cửa sổ màu đen híp lại, đầy tàn nhẫn ngoan độc. Đợi sau khi nhìn thấy gương mặt Tiểu Anh, đôi mắt rình coi bỗng chốc phóng đại. Hoảng sợ, căm hận, chán ghét, phỉ nhổ gương mặt rất giống Đằng Nguyên Mỹ Tuyết kia, ngón tay gầy như que củi phát tiết tâm tình trong lòng, siết rèm cửa sổ thật chặt.
Tiểu Anh nhạy bén cảm thấy có tầm mắt âm lãnh đang nhìn mình, bỗng chốc ngẩng đầu nhìn sang. Rèm cửa sổ màu đen trên gác xếp bỗng nhúc nhích. Lương cũng chú ý tới cổ hơi thở không tầm thường này, nhỏ giọng nhắc nhở: "Cẩn thận."
Sâm Xuyên Minh Trí vì nghênh đón Ái Hương nên chuẩn bị rất lớn, rất phô trương. Từng dãy nữ trẻ tuổi mặc trang phục nô bộc, sau khi nhìn thấy Ái Hương, cung kính khom lưng 90 độ cúi người chào, cùng kêu lên nói: "Cung nghênh đại tiểu thư Đằng Nguyên." Trận chiến này có thể so sánh với công chúa giá lâm. Biết Sâm Xuyên Minh Trí là một tên đểu, Tiểu Anh âm thầm bĩu môi: hư tình giả ý.
Sâm Xuyên Minh Trí tự mình xuống lầu nghênh đón Ái Hương, nhiệt tình muốn nắm tay của cô, bị Ái Hương không để lại dấu vết tránh thoát. Sâm Xuyên chụp hụt, đôi mắt nhỏ sau tròng kính phát ra ánh sáng hung ác, lập tức mặt mỉm cười nói: "Ái Hương, vì nghênh đón em đến, anh cố ý phân phó phòng bếp chuẩn bị cho em bữa trưa phong phú."
Sâm Xuyên muốn dẫn Ái Hương vào trong phòng ăn, Ái Hương lại nói: "Lần đầu tiên đến trong phủ, theo cấp bậc lễ nghĩa vẫn là trước bái kiến mẹ Minh Trí quân mới thỏa đáng."
Sâm Xuyên cười nói: "Mẹ bị bệnh tật quấn thân, quanh năm nằm trên giường, rất ít gặp khách, không cần để ý chuyện cấp bậc lễ nghĩa."
"Vậy thì không tốt lắm đâu!" Bái kiến trưởng bối là lời nói ông nội phân phó, nếu không làm theo, sau khi trở về sẽ bị khiển trách. Ái Hương kiên trì, "Tôi vẫn là đi bái kiến một chút mới tốt."
"Không có gì không tốt, mẹ bị bệnh lâu thành tật, tâm tình không ổn định, sợ thấy người xa lạ, không cẩn thận sẽ kích thích bà tăng thêm bệnh tình."
Sâm Xuyên ngăn cản Ái Hương đi gặp trưởng bối, điều này làm cho Tiểu Anh nhớ lại Ái Hương giả bộ bệnh cự tuyệt gặp mặt Sâm Xuyên. Ghét hắn mới không muốn gặp hắn, chẳng lẽ mẹ Sâm Xuyên Minh Trí cũng ghét Ái Hương, không muốn gặp Ái Hương? Tiểu Anh nghi ngờ trong lòng.
Cuối cùng Ái Hương vẫn không thể nhìn thấy mẹ của Sâm Xuyên.
Phòng ăn, trên bàn dài hoa lệ bày đầy đủ món ăn sắc hương vị kinh điển theo kiểu Nhật, Sâm Xuyên giống như thân sĩ kéo ghế ra, mời Ái Hương ngồi xuống, giới thiệu cho cô mấy món ăn đặc sắc. Chủ nhân dùng cơm, đám người hầu đứng ở sau lưng. Lương ôm cánh tay, một đôi mắt nhìn chằm chằm Sâm Xuyên, Sâm Xuyên bị nhìn đến da đầu tê dại, ghét loại nhìn chăm chú không có lễ phép này, không muốn hẹn hò với Ái Hương bị quấy rầy nên liền nói: "Hai vị có thể đến sát vách dùng cơm."
"Chúng tôi không đói bụng." Lương ôm lấy tay, lạnh lùng mở miệng. Tiểu Anh giống như ngửi thấy mùi dấm chua ghen tức, giải thích: “Quy củ nhà Đằng Nguyên, lúc chủ nhân dùng cơm, người hầu phải hầu ở sau lưng. Hơn nữa đối tượng chủ nhân lại là tiểu thư - thân phận quan trọng."
"Nơi này là nhà Sâm Xuyên, không phải nhà Đằng Nguyên, hai vị vẫn là tuân theo quy củ của tôi đi. Một lát dùng cơm xong, tôi và Ái Hương còn phải đi đến sau hoa viên một chút, tôi có thể nào để hai vị đói bụng trở về." Sâm Xuyên vứt vấn đề cho Ái Hương: "Ái Hương cũng không nhẫn tâm nhìn bọn họ đói bụng đi!"
Thương cảm thuộc hạ, Ái Hương quay đầu nói: "Hai người cũng đi dùng cơm đi."
"Chúng tôi sẽ luôn luôn hầu ở bên cạnh đại tiểu thư." Lương nói xong, Tiểu Anh phối hợp: "Một tấc cũng không rời."
Sâm Xuyên cau mày, giọng điệu hơi bất mãn: "Các người dùng cơm ở ngoài sảnh, nếu quả thật Ái Hương có chuyện gì, các người có thể nghe, nhưng loại chuyện như vậy tuyệt đối sẽ không xảy ra."
Ái Hương nói: "Đúng vậy, Lương, Dữu Nguyệt, hai người cũng đi ăn cơm đi, tôi không có chuyện gì."
Được Sâm Xuyên và Ái Hương khuyên, Lương và Tiểu Anh đi tới ngoài sảnh. Trên bàn ăn ngoài sảnh bày đầy thức ăn mê người giống bên trong, Tiểu Anh và Lương ngồi xuống đối diện nhau, lập tức có người làm nữ rót rượu cho hai người.
Lương lạnh giọng ra lệnh: "Đi xuống." Đám nữ bộc e ngại Lương, sau khi rót đầy rượu liền lui xuống. Tiểu Anh ngửi ngửi mùi thơm món ăn, lẩm bẩm: "Vốn là không đói bụng, nhưng thấy thức ăn đầy bàn này. . . . . ." Cái miệng nhỏ nhắn nuốt nước miếng, Tiểu Anh cúi đầu lấy ra một bọc chocolate từ trong túi tiền, bẻ xuống một khối, thả vào trong miệng.
Lương nhìn cô, hỏi: "Sao không dùng bữa."
Tiểu Anh liếc bốn phía một chút, tay nhỏ bé để bên môi, đè thấp giọng nói, nói: "Tôi sợ có độc." Ngồi thẳng người, bẻ xuống một khối chocolate lớn cho Lương, "....! Cho anh ăn."
Lương nhận lấy chocolate: "Cô còn rất cẩn thận."
"Tất nhiên, Sâm Xuyên đó là loại mặt hàng không tốt tâm, sói đuôi dài khẳng định không yên lòng với chúng ta." Tiểu Anh nói xong, bỗng chốc che miệng lại, quên mất đây là địa bàn của ai.
Guốc gỗ gõ lên mặt đất phát ra tiếng vang từ xa đến gần, Lương nghe được, Tiểu Anh cũng nghe được. Cô không chỉ nghe được, còn có thể từ tiếng bước chân đoán được là nam hay nữ, là cao hay lùn, là mập hay gầy, là tính tình gấp gáp hay là trầm ổn bình tĩnh. Tiếng guốc gỗ chậm chạp có tiết tấu, là phụ nữ, còn là phụ nữ có chút thân thủ. Hình như Tiểu Anh có thể tưởng tượng ra dáng vẻ người phụ nữ lẳng lơ đi bộ uốn éo cái mông, lắc lư cái eo.
Tiếng guốc gỗ ngừng lại, Tiểu Anh quay đầu lại nhìn. Một vị mỹ nhân xõa tóc, mặc ki-mô-nô tựa bên cạnh cửa, thế đứng rất phong trần. Cổ áo ki-mô-nô trên người cô ta kéo xuống đến bả vai, ngực bên phải lộ ra một nửa, một cái tay trắng sáng 'trơn nhẵn' cầm vạt áo ki-mô-nô, đối diện người đàn ông duy nhất `khoe khoang cảnh sắc mang tính sinh vật`.
Dưới sự dạy dỗ của Lý Khuynh Tâm và Hạ Thiệu Nhiên, nhãn lực của Tiểu Anh có chút tiến bộ, thấy rõ sợi dây nhỏ thần bí mà người phụ nữ đó đang đeo! Ách, sắc dụ trần trụi đó! Tiểu Anh quay đầu, cười giỡn nói với Lương: "Lương đại nhân, chịu đựng!"
Người phụ nữ lắc mông đi về phía Lương, đi ngang qua Tiểu Anh thì nháy mắt ái muội, hung hăng xoa bóp một cái, miêu tả sinh động ngực bên phải. Cả người Tiểu Anh trực tiếp nổi da gà, chị gái tình cảm này nam nữ đều giết!
"Pằng" âm thanh súng lục bắn vào trên bàn, đó là Lương cảnh cáo với người phụ nữ kia. Người phụ nữ đó có chút sợ hãi, ngồi xuống chỗ cách Lương không xa, nhếch chân lên, dụ hoặc Lương.
Lương giống như đầu gỗ ngồi ở chỗ đó, ánh mắt nhìn thẳng cánh cửa phía sau Tiểu Anh, Tiểu Anh cho là mỹ nữ sẽ mượn cơ hội đưa tình với Lương, không ngờ người phụ nữ lại lấy từ bên hông ra một điếu thuốc và cái bật lửa .
Người phụ nữ đốt thuốc lá hút, lớn mật phun khói mù ở trên mặt Lương. Tiểu Anh không ghét mùi khói, nhưng mùi thuốc lá này có chút đặc biệt, có cổ mùi thơm ngọt ngào. Đột nhiên nhớ tới Lý Khuynh Tâm từng nói qua, có loại thuốc mê hòa lẫn trong khói thơm, người khác sau khi hít vào sẽ rất nhanh ngủ mê man.
Tiểu Anh bóp chặt lỗ mũi, cảnh cáo: "Trong khói có độc." Lương trợn mắt, vừa muốn đứng lên, đại não chóng mặt, thân thể không chịu ý chí chi phối.
"Lương đại nhân!" Tiểu Anh gọi hắn, người phụ nữ dập tắt thuốc lá. Động tác nhanh chóng cúi xuống rút ra một con dao dài từ dưới bàn hù dọa Tiểu Anh, lúc này sát vách truyền đến tiếng tranh chấp, là Ái Hương và Sâm Xuyên.
Lương lắc đầu, miễn cưỡng nắm lên súng lục trên bàn, nhắm ngay người phụ nữ, kêu lên với Tiểu Anh: "Nhanh đi nhìn Ái Hương."
Tiểu Anh né tránh con dao dài của người phụ nữ, chạy vào phòng ăn.
"Ha ha!" Người phụ nữ ki-mô-nô phát ra tiếng cười lạnh, cho là một con nhóc không đủ tạo ra uy hiếp. Bóng dáng trước mắt vẫn luôn lắc lư, Lương không cách nào nhắm chuẩn. . . . . .
Bên trong phòng ăn, một cánh tay chảy máu của Sâm Xuyên đè ép nửa bả vai lộ ra ngoài của Ái Hương. Ái Hương giãy giụa, kêu gào.
Tiểu Anh vọt vào phòng ăn, thấy một màn như vậy, không chút suy nghĩ cầm nồi đá còn ấm lên, hung hăng nện vào đầu Sâm Xuyên.
"Á!" Sâm Xuyên bị đau buông Ái Hương ra. Ái Hương bò dậy từ trên bàn, kéo tốt váy áo, trốn ở sau lưng Tiểu Anh.
Tiểu Anh tức giận trợn trừng mắt nhìn đại biến thái Sâm Xuyên. Sâm Xuyên nhìn vết máu trên đầu ngón tay, nhỏ giọng mắng. Hắn hoàn toàn không để Tiểu Anh ở trong mắt, nắm chặt quả đấm đánh về phía Tiểu Anh, Ái Hương bị sợ đứng ở một bên.
Công phu quyền cước học nghệ không tinh của Sâm Xuyên gặp phải Tiểu Anh mới vừa nhập môn, hai tay mơ không ai nhường ai đánh với nhau. Đây chính là lần đầu tiên Tiểu Anh đánh nhau với người khác, vẫn có chút sợ, nhưng đối phương quá tức giận, sau tròng kính là ánh mắt tà ác, bắt được cánh tay nhỏ của cô, miệng thúi lấn lên, nói: "Không ngờ cô gái nhỏ như cô còn rất hung đấy!"
"Phi!" Tiểu Anh phỉ nhổ nói: "Hung hơn nữa đây này....!" Quả đấm nhỏ đánh vào trên xương sống mũi của Sâm Xuyên.
"Pằng --" Tiếng súng vang lên ở sát vách.
Tiểu Anh và Ái Hương đồng thời sửng sốt, không biết là người nào trúng đạn. Chóp mũi Sâm Xuyên nóng lên, hai cổ nhiệt lưu phun ra từ lỗ mũi. Hắn mắng: "Tiện nhân." Bàn tay đánh về phía khuôn mặt nhỏ bé da mịn thịt mềm.
"Cẩn thận!" Không biết một cỗ hơi sức từ đâu tới, Ái Hương xô ngã Sâm Xuyên. Tiểu Anh kéo cô, nắm dao găm dưới đất lên để ở chỗ động mạch của hắn, đe dọa nói: "Cử động nữa, tôi liền cắt đứt mạch máu anh."
Trong căn phòng cách vách, phát súng kia của Lương bắn lên người bản thân. Thông qua đạn bắn sượt qua cánh tay để kích thích thần kinh, khiến cho mình tỉnh táo. Hắn đoạt lấy dao dài trong tay người phụ nữ ki-mô-nô. Lương chỉ huy người nhà Đằng Nguyên nên cũng am hiểu dùng súng và dao găm, anh ta rất ít khi dùng dao dài, hơn nữa không có ai biết anh ta là truyền nhân trường phái dao.
Quơ múa trường đao sắc bén ở trong tay, ánh lạnh chợt lóe, sượt qua vải hoa ki-mô-nô. Chỉ nghe "Vút Vút" mấy tiếng, xiêm áo biến thành vải vụn bay xuống, đao sắc bén nhọn cắt qua cổ người phụ nữ.
Lúc Ái Hương chạy đến ngoài sảnh, chỉ thấy đại mỹ nữ không mảnh vải che thân đứng thẳng tắp, máu đỏ tươi chói mắt theo cổ của cô ta uốn lượn xuống, dáng vẻ có chút kinh khủng.
"A!" Ái Hương bị sợ đến bụm miệng.
"Ái Hương." Lương miễn cưỡng ổn định bước chân.
"Lương!" Ái Hương chạy tới đỡ anh ta: "Anh làm sao vậy? Không có sao chứ?"
Tiểu Anh kèm Sâm Xuyên ra ngoài, ba người mang theo Sâm Xuyên. Không đợi đi tới cửa, bọn cận vệ nhà Sâm Xuyên đã vọt vào. . . . . .
Lương nói: "Cầm, dùng phòng thân."
"Ừ." Ái Hương cất cây dao găm đi.
Biệt thự Sâm Xuyên ở ngoại ô Tokyo, phủ đệ xí nghiệp gia đình và biệt thự gia tộc hắc đạo đều canh phòng sâm nghiêm giống nhau. Mặc dù vào nghề không bao lâu, nhưng Tiểu Anh vẫn theo thói quen quan sát hoàn cảnh chung quanh. Người gác cổng thò đầu ra kiếm tra, xe hơi chậm rãi lái vào cửa chính, trên gác xép tầng cao nhất của biệt thự, sau rèm cửa sổ đen nhánh có đôi mắt đang quan sát tất cả.
Xe dừng lại ở trước cửa, Lương xuống xe trước, đến phía sau mời tiểu thư Ái Hương xuống xe. Trên gác xép, đôi mắt sau rèm cửa sổ màu đen híp lại, đầy tàn nhẫn ngoan độc. Đợi sau khi nhìn thấy gương mặt Tiểu Anh, đôi mắt rình coi bỗng chốc phóng đại. Hoảng sợ, căm hận, chán ghét, phỉ nhổ gương mặt rất giống Đằng Nguyên Mỹ Tuyết kia, ngón tay gầy như que củi phát tiết tâm tình trong lòng, siết rèm cửa sổ thật chặt.
Tiểu Anh nhạy bén cảm thấy có tầm mắt âm lãnh đang nhìn mình, bỗng chốc ngẩng đầu nhìn sang. Rèm cửa sổ màu đen trên gác xếp bỗng nhúc nhích. Lương cũng chú ý tới cổ hơi thở không tầm thường này, nhỏ giọng nhắc nhở: "Cẩn thận."
Sâm Xuyên Minh Trí vì nghênh đón Ái Hương nên chuẩn bị rất lớn, rất phô trương. Từng dãy nữ trẻ tuổi mặc trang phục nô bộc, sau khi nhìn thấy Ái Hương, cung kính khom lưng 90 độ cúi người chào, cùng kêu lên nói: "Cung nghênh đại tiểu thư Đằng Nguyên." Trận chiến này có thể so sánh với công chúa giá lâm. Biết Sâm Xuyên Minh Trí là một tên đểu, Tiểu Anh âm thầm bĩu môi: hư tình giả ý.
Sâm Xuyên Minh Trí tự mình xuống lầu nghênh đón Ái Hương, nhiệt tình muốn nắm tay của cô, bị Ái Hương không để lại dấu vết tránh thoát. Sâm Xuyên chụp hụt, đôi mắt nhỏ sau tròng kính phát ra ánh sáng hung ác, lập tức mặt mỉm cười nói: "Ái Hương, vì nghênh đón em đến, anh cố ý phân phó phòng bếp chuẩn bị cho em bữa trưa phong phú."
Sâm Xuyên muốn dẫn Ái Hương vào trong phòng ăn, Ái Hương lại nói: "Lần đầu tiên đến trong phủ, theo cấp bậc lễ nghĩa vẫn là trước bái kiến mẹ Minh Trí quân mới thỏa đáng."
Sâm Xuyên cười nói: "Mẹ bị bệnh tật quấn thân, quanh năm nằm trên giường, rất ít gặp khách, không cần để ý chuyện cấp bậc lễ nghĩa."
"Vậy thì không tốt lắm đâu!" Bái kiến trưởng bối là lời nói ông nội phân phó, nếu không làm theo, sau khi trở về sẽ bị khiển trách. Ái Hương kiên trì, "Tôi vẫn là đi bái kiến một chút mới tốt."
"Không có gì không tốt, mẹ bị bệnh lâu thành tật, tâm tình không ổn định, sợ thấy người xa lạ, không cẩn thận sẽ kích thích bà tăng thêm bệnh tình."
Sâm Xuyên ngăn cản Ái Hương đi gặp trưởng bối, điều này làm cho Tiểu Anh nhớ lại Ái Hương giả bộ bệnh cự tuyệt gặp mặt Sâm Xuyên. Ghét hắn mới không muốn gặp hắn, chẳng lẽ mẹ Sâm Xuyên Minh Trí cũng ghét Ái Hương, không muốn gặp Ái Hương? Tiểu Anh nghi ngờ trong lòng.
Cuối cùng Ái Hương vẫn không thể nhìn thấy mẹ của Sâm Xuyên.
Phòng ăn, trên bàn dài hoa lệ bày đầy đủ món ăn sắc hương vị kinh điển theo kiểu Nhật, Sâm Xuyên giống như thân sĩ kéo ghế ra, mời Ái Hương ngồi xuống, giới thiệu cho cô mấy món ăn đặc sắc. Chủ nhân dùng cơm, đám người hầu đứng ở sau lưng. Lương ôm cánh tay, một đôi mắt nhìn chằm chằm Sâm Xuyên, Sâm Xuyên bị nhìn đến da đầu tê dại, ghét loại nhìn chăm chú không có lễ phép này, không muốn hẹn hò với Ái Hương bị quấy rầy nên liền nói: "Hai vị có thể đến sát vách dùng cơm."
"Chúng tôi không đói bụng." Lương ôm lấy tay, lạnh lùng mở miệng. Tiểu Anh giống như ngửi thấy mùi dấm chua ghen tức, giải thích: “Quy củ nhà Đằng Nguyên, lúc chủ nhân dùng cơm, người hầu phải hầu ở sau lưng. Hơn nữa đối tượng chủ nhân lại là tiểu thư - thân phận quan trọng."
"Nơi này là nhà Sâm Xuyên, không phải nhà Đằng Nguyên, hai vị vẫn là tuân theo quy củ của tôi đi. Một lát dùng cơm xong, tôi và Ái Hương còn phải đi đến sau hoa viên một chút, tôi có thể nào để hai vị đói bụng trở về." Sâm Xuyên vứt vấn đề cho Ái Hương: "Ái Hương cũng không nhẫn tâm nhìn bọn họ đói bụng đi!"
Thương cảm thuộc hạ, Ái Hương quay đầu nói: "Hai người cũng đi dùng cơm đi."
"Chúng tôi sẽ luôn luôn hầu ở bên cạnh đại tiểu thư." Lương nói xong, Tiểu Anh phối hợp: "Một tấc cũng không rời."
Sâm Xuyên cau mày, giọng điệu hơi bất mãn: "Các người dùng cơm ở ngoài sảnh, nếu quả thật Ái Hương có chuyện gì, các người có thể nghe, nhưng loại chuyện như vậy tuyệt đối sẽ không xảy ra."
Ái Hương nói: "Đúng vậy, Lương, Dữu Nguyệt, hai người cũng đi ăn cơm đi, tôi không có chuyện gì."
Được Sâm Xuyên và Ái Hương khuyên, Lương và Tiểu Anh đi tới ngoài sảnh. Trên bàn ăn ngoài sảnh bày đầy thức ăn mê người giống bên trong, Tiểu Anh và Lương ngồi xuống đối diện nhau, lập tức có người làm nữ rót rượu cho hai người.
Lương lạnh giọng ra lệnh: "Đi xuống." Đám nữ bộc e ngại Lương, sau khi rót đầy rượu liền lui xuống. Tiểu Anh ngửi ngửi mùi thơm món ăn, lẩm bẩm: "Vốn là không đói bụng, nhưng thấy thức ăn đầy bàn này. . . . . ." Cái miệng nhỏ nhắn nuốt nước miếng, Tiểu Anh cúi đầu lấy ra một bọc chocolate từ trong túi tiền, bẻ xuống một khối, thả vào trong miệng.
Lương nhìn cô, hỏi: "Sao không dùng bữa."
Tiểu Anh liếc bốn phía một chút, tay nhỏ bé để bên môi, đè thấp giọng nói, nói: "Tôi sợ có độc." Ngồi thẳng người, bẻ xuống một khối chocolate lớn cho Lương, "....! Cho anh ăn."
Lương nhận lấy chocolate: "Cô còn rất cẩn thận."
"Tất nhiên, Sâm Xuyên đó là loại mặt hàng không tốt tâm, sói đuôi dài khẳng định không yên lòng với chúng ta." Tiểu Anh nói xong, bỗng chốc che miệng lại, quên mất đây là địa bàn của ai.
Guốc gỗ gõ lên mặt đất phát ra tiếng vang từ xa đến gần, Lương nghe được, Tiểu Anh cũng nghe được. Cô không chỉ nghe được, còn có thể từ tiếng bước chân đoán được là nam hay nữ, là cao hay lùn, là mập hay gầy, là tính tình gấp gáp hay là trầm ổn bình tĩnh. Tiếng guốc gỗ chậm chạp có tiết tấu, là phụ nữ, còn là phụ nữ có chút thân thủ. Hình như Tiểu Anh có thể tưởng tượng ra dáng vẻ người phụ nữ lẳng lơ đi bộ uốn éo cái mông, lắc lư cái eo.
Tiếng guốc gỗ ngừng lại, Tiểu Anh quay đầu lại nhìn. Một vị mỹ nhân xõa tóc, mặc ki-mô-nô tựa bên cạnh cửa, thế đứng rất phong trần. Cổ áo ki-mô-nô trên người cô ta kéo xuống đến bả vai, ngực bên phải lộ ra một nửa, một cái tay trắng sáng 'trơn nhẵn' cầm vạt áo ki-mô-nô, đối diện người đàn ông duy nhất `khoe khoang cảnh sắc mang tính sinh vật`.
Dưới sự dạy dỗ của Lý Khuynh Tâm và Hạ Thiệu Nhiên, nhãn lực của Tiểu Anh có chút tiến bộ, thấy rõ sợi dây nhỏ thần bí mà người phụ nữ đó đang đeo! Ách, sắc dụ trần trụi đó! Tiểu Anh quay đầu, cười giỡn nói với Lương: "Lương đại nhân, chịu đựng!"
Người phụ nữ lắc mông đi về phía Lương, đi ngang qua Tiểu Anh thì nháy mắt ái muội, hung hăng xoa bóp một cái, miêu tả sinh động ngực bên phải. Cả người Tiểu Anh trực tiếp nổi da gà, chị gái tình cảm này nam nữ đều giết!
"Pằng" âm thanh súng lục bắn vào trên bàn, đó là Lương cảnh cáo với người phụ nữ kia. Người phụ nữ đó có chút sợ hãi, ngồi xuống chỗ cách Lương không xa, nhếch chân lên, dụ hoặc Lương.
Lương giống như đầu gỗ ngồi ở chỗ đó, ánh mắt nhìn thẳng cánh cửa phía sau Tiểu Anh, Tiểu Anh cho là mỹ nữ sẽ mượn cơ hội đưa tình với Lương, không ngờ người phụ nữ lại lấy từ bên hông ra một điếu thuốc và cái bật lửa .
Người phụ nữ đốt thuốc lá hút, lớn mật phun khói mù ở trên mặt Lương. Tiểu Anh không ghét mùi khói, nhưng mùi thuốc lá này có chút đặc biệt, có cổ mùi thơm ngọt ngào. Đột nhiên nhớ tới Lý Khuynh Tâm từng nói qua, có loại thuốc mê hòa lẫn trong khói thơm, người khác sau khi hít vào sẽ rất nhanh ngủ mê man.
Tiểu Anh bóp chặt lỗ mũi, cảnh cáo: "Trong khói có độc." Lương trợn mắt, vừa muốn đứng lên, đại não chóng mặt, thân thể không chịu ý chí chi phối.
"Lương đại nhân!" Tiểu Anh gọi hắn, người phụ nữ dập tắt thuốc lá. Động tác nhanh chóng cúi xuống rút ra một con dao dài từ dưới bàn hù dọa Tiểu Anh, lúc này sát vách truyền đến tiếng tranh chấp, là Ái Hương và Sâm Xuyên.
Lương lắc đầu, miễn cưỡng nắm lên súng lục trên bàn, nhắm ngay người phụ nữ, kêu lên với Tiểu Anh: "Nhanh đi nhìn Ái Hương."
Tiểu Anh né tránh con dao dài của người phụ nữ, chạy vào phòng ăn.
"Ha ha!" Người phụ nữ ki-mô-nô phát ra tiếng cười lạnh, cho là một con nhóc không đủ tạo ra uy hiếp. Bóng dáng trước mắt vẫn luôn lắc lư, Lương không cách nào nhắm chuẩn. . . . . .
Bên trong phòng ăn, một cánh tay chảy máu của Sâm Xuyên đè ép nửa bả vai lộ ra ngoài của Ái Hương. Ái Hương giãy giụa, kêu gào.
Tiểu Anh vọt vào phòng ăn, thấy một màn như vậy, không chút suy nghĩ cầm nồi đá còn ấm lên, hung hăng nện vào đầu Sâm Xuyên.
"Á!" Sâm Xuyên bị đau buông Ái Hương ra. Ái Hương bò dậy từ trên bàn, kéo tốt váy áo, trốn ở sau lưng Tiểu Anh.
Tiểu Anh tức giận trợn trừng mắt nhìn đại biến thái Sâm Xuyên. Sâm Xuyên nhìn vết máu trên đầu ngón tay, nhỏ giọng mắng. Hắn hoàn toàn không để Tiểu Anh ở trong mắt, nắm chặt quả đấm đánh về phía Tiểu Anh, Ái Hương bị sợ đứng ở một bên.
Công phu quyền cước học nghệ không tinh của Sâm Xuyên gặp phải Tiểu Anh mới vừa nhập môn, hai tay mơ không ai nhường ai đánh với nhau. Đây chính là lần đầu tiên Tiểu Anh đánh nhau với người khác, vẫn có chút sợ, nhưng đối phương quá tức giận, sau tròng kính là ánh mắt tà ác, bắt được cánh tay nhỏ của cô, miệng thúi lấn lên, nói: "Không ngờ cô gái nhỏ như cô còn rất hung đấy!"
"Phi!" Tiểu Anh phỉ nhổ nói: "Hung hơn nữa đây này....!" Quả đấm nhỏ đánh vào trên xương sống mũi của Sâm Xuyên.
"Pằng --" Tiếng súng vang lên ở sát vách.
Tiểu Anh và Ái Hương đồng thời sửng sốt, không biết là người nào trúng đạn. Chóp mũi Sâm Xuyên nóng lên, hai cổ nhiệt lưu phun ra từ lỗ mũi. Hắn mắng: "Tiện nhân." Bàn tay đánh về phía khuôn mặt nhỏ bé da mịn thịt mềm.
"Cẩn thận!" Không biết một cỗ hơi sức từ đâu tới, Ái Hương xô ngã Sâm Xuyên. Tiểu Anh kéo cô, nắm dao găm dưới đất lên để ở chỗ động mạch của hắn, đe dọa nói: "Cử động nữa, tôi liền cắt đứt mạch máu anh."
Trong căn phòng cách vách, phát súng kia của Lương bắn lên người bản thân. Thông qua đạn bắn sượt qua cánh tay để kích thích thần kinh, khiến cho mình tỉnh táo. Hắn đoạt lấy dao dài trong tay người phụ nữ ki-mô-nô. Lương chỉ huy người nhà Đằng Nguyên nên cũng am hiểu dùng súng và dao găm, anh ta rất ít khi dùng dao dài, hơn nữa không có ai biết anh ta là truyền nhân trường phái dao.
Quơ múa trường đao sắc bén ở trong tay, ánh lạnh chợt lóe, sượt qua vải hoa ki-mô-nô. Chỉ nghe "Vút Vút" mấy tiếng, xiêm áo biến thành vải vụn bay xuống, đao sắc bén nhọn cắt qua cổ người phụ nữ.
Lúc Ái Hương chạy đến ngoài sảnh, chỉ thấy đại mỹ nữ không mảnh vải che thân đứng thẳng tắp, máu đỏ tươi chói mắt theo cổ của cô ta uốn lượn xuống, dáng vẻ có chút kinh khủng.
"A!" Ái Hương bị sợ đến bụm miệng.
"Ái Hương." Lương miễn cưỡng ổn định bước chân.
"Lương!" Ái Hương chạy tới đỡ anh ta: "Anh làm sao vậy? Không có sao chứ?"
Tiểu Anh kèm Sâm Xuyên ra ngoài, ba người mang theo Sâm Xuyên. Không đợi đi tới cửa, bọn cận vệ nhà Sâm Xuyên đã vọt vào. . . . . .
Tác giả :
Nhan Tiểu Ngôn