Ốc Sên Chạy
Chương 14: Chuyện xấu hổ nhất
Sau khi đọc xong Xác chết biến mất, Vệ Nam xoa cằm cười rất gian tà. Chẳng trách Kỳ Quyên nói bới móc xoi mói là chuyện rất thú vị. Quá nhiên bới móc Lục Song là chuyện rất đáng tự hào.
Hiện nay Xác chết biến mất đang đăng vụ án có tên là tiếng khóc trong nhà xác, tiêu đề mang phong cách biến thái mà Lục Song yêu thích. Mấu chốt của vụ án này là xác định thời gian tử vong của người chết, bởi xác định chính xác thời gian tử vong có liên quan đến việc điều tra những nghi phạm không có mặt ở hiện trường. Trong quá trình suy luận, Lục Song mắc một lỗi rất lớn. Lỗi ấy đã bị Vệ Nam vốn dĩ rất thích chỉ ra sai lầm của anh ta phát hiện được.
Vệ Nam kích động đến nỗi máu trong người sôi lên, Lục Song ơi Lục Song, phạm sai lầm lớn thế này, xem anh còn hung hăng được nữa không.
Vệ Nam mở cửa sổ chat với Lục Song với tâm trạng phấn khích và nụ cười đắc chí.
Mộc Nam: Em phát hiện một bug rất lớn trong câu chuyện của anh, hahaha.
Hựu Hựu: Vậy mà? Sao anh thấy em giống như bắt được vàng thế? Hít thở sâu đi, đứng kích động thế.
Anh ta vẫn thản nhiên như không?
Vệ Nam lườm một cái, nuốt nước bọt, sau đó đánh chữ. Các ngón tay lướt trên bàn phím, phát ra tiếng gõ tạch tạch trong đêm tối yên ắng.
“Sau khi chết xác người sẽ cứng lại, bốn mươi tiếng sau mới bắt đầu mềm ra. Nếu nhiệt độ tăng cao thì sẽ nhanh mềm hơn, không cần đợi bốn mươi tiếng, chỉ khoảng ba mươi tiếng là được. Vì vậy bằng chứng không có mặt ở hiện trường của những người kia không có hiệu lực. Thời gian tử vong của người chết đã bị anh suy đoán nhầm hơn mười tiếng. Anh đã không chú ý đến ảnh hưởng của môi trường với xác chết. Hehehe, mau sửa lại đi”.
Chắc sau khi đọc tin nhắn của Vệ Nam bên kia sợ xanh mắt mèo, im lặng một lúc mới nhắn lại – “Bạn à… .Trong phòng người chết có điều hòa”.
Vệ Nam sững người.
“Thật sao? Điều hòa? Vệ Nam dụi mắt, cảm giác mặt mình bỗng nóng bừng lên, ngượng ngùng nhắn lại, “Vậy à… ..Hi hi hi… … Ngại quá, em quên mất… … .Thôi anh làm gì thì làm đi”.
Lục Song nhắn lại: “Anh rất hiểu tâm trạng bức xúc của em, muốn nhanh chóng bới móc sai sót của anh. Chỉ có điều em cần tu luyện một thời gian… .”
Vệ Nam chưa bao giờ thấy xấu hổ như thế. Mặt cô đỏ bừng cả lên.
Vẫn chưa hết xấu hổ, bên kia gõ tiếp: “Người suốt ngày viết những lời chỉ trích sai sót của anh dưới mỗi bài viết là em hả?”
Vệ Nam giật nảy mình, đó là của chị Kỳ Quyên chua ngoa…
“Không phải, không phải, tuyệt đối không phải em”.
“Không phải em à?”
Vệ Nam thật sự rất muốn khóc. Trong tình huống này mà cố gắng giải thích thì sẽ làm cho đối phương nghĩ rằng mình đang cố ý giấu diếm. Tuy tôi rất thích bới móc sai sót của anh, nhưng tiếc rằng những lời nhắn đó không phải là của tôi. Trước ngày hôm nay tôi vẫn chưa đọc truyện của anh. Tôi thấy anh chướng mắt nên muốn chỉ ra sai sót mà tự mình cho là nghiêm trọng. Nào ngờ lại bị anh vặn lại đến nông nỗi này.
Thật xấu hổ, xấu hổ chết đi được.
“À, đúng rồi, em thích vỏ sò bảy màu đúng không?” Lục Song hỏi
“Em đùa thôi mà, Hehe”.
Vệ Nam gượng gạo gõ dòng chữ ấy. Đôi khi có cảm giác rất kỳ lạ – Lục Song trêu đùa mình như trêu một con nhóc vậy.
Bỗng nhiên Lục Song gửi cho Vệ Nam một file, Vệ Nam accept, mở ra xem thì thấy đó là một bức tranh có hình vỏ sò bảy màu phát sáng và bầu trời sang lấp lánh, trên bầu trời hiện lên bốn chữ “vỏ sò bảy màu” nhấp nháy như cầu vồng.
Nhìn dòng chữ đáng yêu, nhìn vỏ sò bảy màu lấp lánh đến chói mắt, Vệ Nam tức hộc máu. Chẳng phải rõ rành rành muốn nói mình rất ấu trĩ sao?
Vệ Nam cố nhẫn nhịn một lúc rất lâu, sau đó mới nhắn lại bằng giọng điệu rất giả tạo.
“Cảm ơn anh, em chưa bao giờ nhìn thấy vỏ sò nào đẹp như thế”.
“Không có gì, tặng em một món quà gặp mặt nữa”.
Vệ Nam ngây người nhìn màn hình máy tính bỗng nhiên tắt ngóm. Đèn bên dưới vẫn sáng, đèn trên bàn phím vẫn sáng… .Chỉ có màn hình là tối om.
Làm cái quái gì vậy.
Cái máy chết tiệt này mày nhanh chóng khởi động lại, khởi động lại rồi sống lại cho tao nhờ. Sao cứ ì ạch mãi một chỗ không thấy động tĩnh gì là thế nào?
Vệ Nam đang định khởi động lại, kết quả màn hình bỗng nhiên phát sáng, cứ sổ chát cũng nhảy ra.
Lục Song gửi hình mặt cười rồi bổ sung thêm một câu: “Thích không?”
Sau đó chiếc máy tính của Vệ Nam lại tối đen lại, rồi lại phát sáng.
Vệ Nam ngỡ ngàng nhìn cái máy tính trên bàn đột nhiên không còn là máy tính của mình, một lúc sau mới ngộ ra – Tay Lục Song này học về máy tính, lại còn là người khai thác game, không biết chừng anh ta từng làm hacker, kỹ thuật ấy thì khỏi phải nói. Nhưng cũng không cần phải giở thủ đoạn ấy để ức hiếp dân đen chứ.
Vệ Nam phẫn nộ nhắn một câu, “Anh thả virus vào máy em à?”
Giọng điệu của Lục Song vẫn rẫt thản nhiên: “Làm gì có, chỉ là điều khiển từ xa giúp em thay hình nền, nhân tiện làm tối màn hình để kích thích thần kinh của em thôi mà”.
Vệ Nam nhìn cửa sổ chat mà không biết nói gì.
Thì ra không phải làm đơ máy mà là làm tối màn hình, nhân tiện kích thích thần kinh, được lắm, được lắm, kích thích đến nỗi tôi đang muốn giết người đây.
Vệ Nam gửi biểu tượng khinh bỉ: “Anh tinh thông máy tính thì có gì là tài giỏi? Tôi siêu hạng hơn anh nhiều. Tôi tinh thông não người”.
“Hehe”
“Cười cái gì mà cười”.
“Để anh �thể hiện� cho em xem, em chờ chút nhé”.
Nói xong, máy tính của Vệ Nam bỗng nhiên không chịu sự điều khiển của cô.
Vệ Nam di chuột ra công ra sức ấn nhưng mũi tên không nghe lời, ngược lại làm theo sự điều khiển của Lục Song, kích vào “My computer”, sau đó nhấn lung tung vào các ổ đĩa.
Lục Song cười khoái chí: “Để xem trong máy tính của Mộc Nam cô nương có gì hay nào”.
Vệ Nam nghiến răng nghiến lợi, khi anh ta ấn vào ổ F, Vệ Nam rùng mình – Quả này đi rồi.
Từ trước đến nay, ổ F là ổ chị Kỳ Quyên ghê gớm không cho ai động vào, bởi vì trong đó toàn là ảnh người lớn, khi nào nhàm chán chị Kỳ Quyên sẽ vừa gặm táo vừa giải khuây. Trong đó có một số bộ phim biến thái máu mê bê bết, đủ loại vũ khí giết người, còn có rất nhiều phim cấm… …
Vệ Nam sợ tái cả mặt, chẳng may bị anh ta mở ra thì thật là … . mất mặt. Hix, xấu hổ chết mất. Đến lúc ấy dù có nói rát cổ bỏng họng rằng đây không phải là máy tính của em thì anh ta có tin không?
Nhưng bây giờ không thể điều khiển được máy tính, muốn lô anh ta vào danh sách đen cũng không được, chuột cũng không di chuyển được. Thấy anh ta ấn vào ổ F, Vệ Nam “chó cùng dứt giậu” nhấn nút tắt máy nhưng vẫn không thấy phản ứng gì, vội đứng dậy rút nguồn điện.
Trời ơi!
Ky Quyên dùng laptop, không giống với máy tính để bàn của mình, rút nguồn điện vẫn còn pin… không thể lật máy tính lại bỏ pin ra được.
Vệ Nam bất lực ngồi nhìn Lục Song nhắn tin.
“Sao em để nhiều thứ linh tinh lộn xộn trong máy thế này? Trời, cũng nhiều phết đấy … mấy trăm bộ chứ chẳng ít”.
Nhìn những bộ phim được sắp xếp ngay ngắn, lại còn chia thành từng loại, cấm 18, cấm 21. Vệ Nam mặt đỏ bừng bừng.
Dù bình tĩnh đến mức nào thì bị con trai phát hiện mình lén xem những thứ này cũng thấy thật khó xử. Tuy tất cả đều là của chị Kỳ Quyên nhưng bây giờ cũng chỉ còn cách nghiến răng nghiến lợi thay chị ấy gánh chịu nỗi oan ức này, tránh trường hợp giải thích loằng ngoằng, người ta lại nghĩ rằng mình cố giấu diếm, không chịu thừa nhận.
Vệ Nam cầm điện thoại nhắn tin nhắn cho Lục Song với giọng điệu bất cần: “Em thích làm gì thì kệ em, anh không cần quan tâm, trả máy tính lại cho em”.
“Anh không quan tâm”. Lục Song vừa nhắn lại vừa khống chế máy tính của Vệ Nam, delete mấy bộ phim bạo lực cao cấp, động tác cứ gọi là nhanh, mạnh, chuẩn.
“Nam Nam, sau này đừng xem những thứ này nữa. Nó chỉ dành cho những người có đầu óc đen tối thôi. Em nên hướng về ánh sáng, xem những bộ phim cảm động như Saint Seiya, Athena ấy”.
Vệ Nam muốn tìm cái lỗ nào đó để chui xuống mà không thấy. Chỉ có thể nhìn gườm gườm vào màn hình, thấy chuột có thể điều khiển được, cô vội vàng tắt máy, động tác nhanh đến nỗi cứ như bị điện giật vậy.
Một lúc sau, Lục Song nhắn tin: “Ngủ sớm đi, chẳng phải sáng mai em muốn đi xem mặt trời mọc sao?” Lục Song tỏ vẻ thản nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra.
Vệ Nam đỏ mặt nhắn lại, tay run run: “Vâng, anh cũng ngủ sớm đi”.
“Tối nay anh và Chu Phóng phải thức đêm viết bài. Em ngủ trước đi”.
“Vâng… … ..Hai anh cố lên… … “
“Uh, chúc ngủ ngon”.
Vệ Nam thấy lòng rối bời.
Từ nhỏ đến lớn tuy đã xảy ra rất nhiều chuyện mất mắt nhưng chưa lần nào thê thảm như lần này.
Không biết anh ta sẽ gì nghĩ đây, liệu có nghĩ rằng Vệ Nam “thèm khát” đến cùng cực, down nhiều phim như vậy, đúng là “cô gái biến thái, bạo lực” không?
Oh… .No… .Chị Kỳ Quyên ơi, chị hại chết em rồi.
Đến tận gần sáng Vệ Nam mới đi ngủ. Trong giấc mơ, Vệ Nam thấy những bộ phim từ trên trời rơi xuống, giống như cơn mưa đá ào ào không dứt, thật là hoành tráng. Từng đĩa phim rơi xuống đè lên người như muốn chôn sống Vệ Nam, khiến cô không thể thở được.
Khi Vệ Nam thở hổn hển tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao, chiếc điện thoại cạnh đầu giường phát sáng, trời ơi, hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ toàn là của Lục Song.
Vệ Nam ngây người, có cần thiết phải thế không, liên tục gọi hơn hai chục cuộc, tinh thần cách mạng kiên cường của anh ta thật đáng nể phục.
Lẽ nào có chuyện gì hệ trọng?
Vệ Nam vội gọi lại, đầu dây bên kia là giọng nói rất hay của Lục Song. Giọng nói nhẹ nhàng, nụ cười dịu dàng, ấm áp giống như cơn gió mùa xuân thổi đến khiến Vệ Nam phấn chấn tinh thần.
“Cuối cùng thì bạn Vệ Nam của chúng ta cũng đã thức dậy”.
“… .Anh gọi điện có việc gì à?”
“Đánh thức em dậy. Chẳng phải em nói muốn đi xem mặt trời mọc sao?”
Vệ Nam nhìn khắp phòng, không thấy Kỳ Quyên và Nguyên Nguyên đâu, vội chạy lại kéo rèm cửa, phong cảnh bên ngoài thật đẹp, mặt trời đã lên cao đến đỉnh đầu…
“Thế ạ… ..Tối qua ngủ muộn quá, sáng không thể nhấc mình dậy được”. Khi nói những lời này Vệ Nam thấy mặt mình nóng ran, đúng là mất mặt hết lần này đến lần khác.
“Anh gọi hơn hai chục cuộc mà vẫn không đánh thức được em dậy. Tài ngủ của em đúng là không ai sánh bằng”. Lục Song nhẹ thở dài, sau đó bổ sung thêm một câu, “Đừng có mà nói với anh em để rung đấy nhé”.
Vệ Nam gật đầu: “Lúc ngủ em thường để rung mà”.
“… … Bó tay”.
“Hehe, anh đang ở đâu?”
“Sân bay, anh chuẩn bị lên máy bay, chiều qua đấy đưa máy ảnh cho em”.
“Vâng ạ”.
“À đúng rồi”. Giọng cười nhẹ nhàng của Lục Song truyền qua điện thoại, “Sau này không biết chừng anh sẽ dùng cách này để đánh thức em dậy đấy. Tốt nhất là em để chuông đi. Đây là lời căn dặn của Vệ thái hậu. Anh không dám không tuân theo. Anh nghĩ em cũng không dám làm trái lại, đúng không?”
Sau khi cúp máy, Vệ Nam xấu hổ nhìn màn hình, thực ra không hề để rung, vậy mà Lục Song gọi nhỡ hơn hai chục cuộc không hay biến gì, đúng là ngủ như lợn chết, không ai sánh bằng… .
Nếu có người cầm dao mổ thịt chắc Vệ Nam cũng không biết mình chết từ lúc nào.
Vệ Nam chỉnh âm lượng ở mức to nhất, sau đó trong phần “nhạc của tôi” chọn bản nhạc chuông đặc biệt, cài đặt riêng cho cuộc gọi đến của Lục Song
Nhạc chuông ấy là tiếng gáy “Ò, ó, o, o, o”… . rát cổ bỏng họng, liên tục không ngừng của gà trống.
Gần đến trưa, Kỳ Quyên và Nguyên Nguyên mới mướt mải mồ hôi chạy về.
Kỳ Quyên và Nguyên Nguyên đang nói chuyện rất vui vẻ với nhau, vừa bước vào phòng, nhìn thấy Vệ Nam, Kỳ Quyên sa sầm mặt lại. Chỉ có Nguyên Nguyên là cười toe cười toét, đến bên cạnh Vệ Nam thì thầm: “Nam Nam, mặt trời mọc trên biển thật đẹp, thật hoành tráng, thật rực rỡ, làm người ta lưu luyến không rời… .
Trước khi Nguyên Nguyên lôi hết những từ miêu tả đẹp đẽ ra, Vệ Nam vội vàng ngắt lời: “Thôi ngay, đừng có mà kích tao. Đi một quãng đường xa đến Hải Nam để ngủ quên. Tao đang rất ức chế đây”.
Kỳ Quyên lườm một cái: “Mày cũng biết điều đó à? Đi một quang đường xa xôi đến Hải Nam để ngủ như chết, mày thật là đỉnh. Sáng nay tao ra công ra sức lay mày dậy mà mày vẫn không tỉnh. Đúng là chỗ nào mày cũng ngủ được”. Kỳ Quyên nhíu mày rồi liếc nhìn Vệ Nam: “Chiều nay ra biển, đừng có mà nói với tao là mày mặc quần bò đi đấy nhé”.
“Dĩ nhiên là tao có mang quần sooc mà”. Vệ nam mỉm cười, sờ tay lên mũi rồi quay người vào phòng tắm thay quần áo, nghe thấy Kỳ Quyên và Nguyên Nguyên nói rất to: “Đúng là tài ngủ không ai sánh bằng”.
“Mày không biết đâu hồi học cấp ba, tập thể dục theo nhạc mà nó còn ngủ được, bó tay”.
“Chẳng phải giống lợn sao, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn”.
“Đi xin cái kỷ lục Guinness cho rồi”.
Vệ Nam soi mình trong gương, lấy tay véo mặt thật mạnh rồi vã nước lạnh vào mặt. Lần này thì tỉnh hẳn rồi. Vừa mặc xong quần áo, cô ấy nghe thấy điệu cười gian lạnh lùng của Kỳ Quyên: “Hơ, máy tính của tao làm sao thế này?” Vệ Nam giật nảy mình, vội chạy ra chỗ Kỳ Quyên, sợ hãi nhìn màn hình và nói: “Kỳ Quyên, máy tính của mày làm sao vậy?” Vẻ mặt lo lắng ấy giống như khi nhìn người chồng yêu quý nhất của mình vậy.
Kỳ Quyên bực tức sờ tay lên trán rồi quay sang hỏi Vệ Nam: “Mày hỏi tao thì tao hỏi ai? Đêm qua mày ngồi máy mà”.
Vệ Nam xoa mồ hôi trong lòng bàn tay rồi mỉm cười như chưa có chuyện gì xảy ra: “Chắc là bị virus”.
“Virus?” Kỳ Quyên nhìn Vệ Nam với ánh mắt đầy ngờ vực, sau đó nhìn màn hình nhấp nháy không ngừng: “Tao dùng cái máy này ba năm rồi, sớm đã tu luyện thành lão yêu tinh không loại virus nào xâm nhập được. Tại sao vừa vào tay mày lại bị virus?”
Vệ Nam mỉm cười: “Có lẽ virus ở Hải Nam rất lợi hại”.
“Đừng có nhiều lời. Tối qua mày vào trang web rác rưởi nào mà bị nhiễm virus hả?” Vệ Nam vừa nói vừa mở phần mềm diệt virus, “Á, không mở được phần mềm diệt virus. Mày đúng là có bản lĩnh thu hút sinh vật quái dị, nhiễm con virus gì mà kinh dị thế này. Phần mềm diệt virus của tao có bản quyền hẳn hoi mà”.
Vệ Nam thầm nguyền rủa Lục Song. Không biết có phải trong lúc gửi file ảnh anh ta đã nhân tiện thả con virus vào máy, đúng là tên ác ôn, mình muốn đập chết anh ta.
“Không sao, tạm thời tắt máy đi đã. Tao có anh bạn rất giỏi về máy tính, để tối nhờ anh ấy sửa cho”. Vệ Nam nói vậy để tạm thời trấn áp Kỳ Quyên đang trong cơn thịnh nộ.
Kỳ Quyên nhìn Vệ Nam rồi cười gian tà: “Nhiễm con virus cũng chẳng sao, chỉ sợ… . mất hết chỗ bảo bối của tao thôi”.
Vệ Nam toát mồ hôi hột. Bảo bối của mày mất hết rồi. Chỉ có điều có thể nhận cơ hội này nói là do virus ăn hết, chẳng liên quan gì đến tao cả, hoàn toàn là lỗi của virus. Nghĩ đến đấy Vệ Nam lại cười thầm trong bụng.
Bỗng nhiên bên tai Vệ Nam vang lên âm thanh kỳ quái, ò ó o o o, ò ó o o o, giống như con gà trống đánh thức nhà nông vào buổi sáng, tiếng kêu rất tự nhiên, giống y như thật.
Nguyên Nguyên tò mò mở cửa thò đầu ra ngoài nghe ngóng: “Ở đây mà cũng có người nuôi gà á? Sao bây giờ mới kêu nhỉ?”
Vệ Nam làm luật sư thực tập nửa tháng nên đã rèn luyện được khả năng phản ứng nhanh nhạy, lập tức tìm thấy nơi phát ra tiếng gà kêu, nhanh như chớp lôi chiếc điện thoại trong túi quần bò của Vệ Nam rồi nghịch một hồi.
“Tiếng chuông cá tính phết đấy, cài đặt cho ai vậy?” Kỳ Quyên mỉm cười gian tàn.
Vệ Nam cười và nói: “Cho chiếc đồng hồ nhân tạo của tao”.
Kỳ Quyên nói trúng tim đen: “Gà kêu à? Mày không thấy dù mày cài đặt tiếng hổ gầm thì mày vẫn ngủ như chết không tỉnh dậy được sao?”
Vệ Nam xấu hổ. Xin chị đừng có lần nào cũng ăn nói chua ngoa khiến người ta ức chế có được không.
Kỳ Quyên liếc nhìn tên Lục Hựu Hựu hiện trên màn hình, cười đểu rồi đưa điện thoại cho Vệ Nam: “Mau nghe điện thoại đi… .Anh Lục Hựu Hựu nhà mày đấy”.
Vệ Nam cầm điện thoại, liếc nhìn ánh mắt nhìn chằm chằm như hổ đói của chị Kỳ Quyên rồi nói: “Lục Song à, có chuyện gì vậy?”
“Vệ Nam, anh đến Hải Nam rồi”.
Vệ Nam nghiêm túc nói: “Vâng, chúc mừng anh đã hạ cánh an toàn”.
Lục Song không thèm để ý đến lời nói đùa của Vệ Nam mà nói tiếp: “Lịch trình chiều nay của các em là gì?”
Vệ Nam tóm lấy tờ lịch trình trên bàn rồi bắt đầu đọc: “Mười hai giờ đến nhà ăn bên cạnh ăn trưa, mười hai giờ ba mươi ngồi trên xe ngắm cảnh biển, năm giờ chiều đến bãi biển, có thể xuống biển bơi, buổi tối đốt lửa trại và ăn đồ nướng”.
Kỳ Quyên nhìn Vệ Nam chăm chằm như muốn nhìn xuyên qua điện thoại xem người gọi điện cho Vệ Nam ở đầu dây bên kia là người như thế nào. Vệ Nam không chịu được nữa liền lườm Kỳ Quyên, lấy tay bịt điện thoại rồi nói với Kỳ Quyên: “Chị Kỳ Quyên ạ, vị này là Lục Song, bạn của anh trai em, lần trước họp lớp chị gặp rồi. Chị đừng soi em nữa, chị soi thế em lạnh hết cả sống lưng”. Thực ra Vệ Nam rất muốn nói vị này là tác giả đáng thương mà suốt ngày chị thích bới móc… .cũng chính là tên cao thủ biến thái đã delete bảo bối của chị và làm hỏng máy tính của chị… ..Dĩ nhiên, đó chỉ là những lời nói thầm trong bụng, bề ngoài vẫn tỏ vẻ vô tội, mỉm cười và nói: Anh ta đúng là người có cá tính, vừa gặp mặt đã nói tao không phải là mẫu người anh ta thích”.
Một lúc sau, Kỳ Quyên mới mỉm cười rồi quay sang nói với Nguyên Nguyên: “Tiểu Nguyên à, cái chiêu lạt mềm buộc chặt này thật thú vị”.
Nguyên Nguyên quay đầu lại, ngơ ngác nói: “Hả?”
Vệ Nam nhìn Kỳ Quyên mỉm cười, không nói gì.
Lúc ấy Lục Song cũng che một đầu điện thoại lại rồi quay sang nói với Chu Phóng: “Hôm nay em mời cơm, mời cả cô ấy, thế nào?”
Chu Phóng nhún vai: “Cậu đã mời rồi thì thêm ai không cần phải hỏi ý kiến của tôi… .Ai trả tiền người ấy là anh cả”.
Lục Song cười gian tà: “Nhưng em muốn nhờ anh giúp mà”.
Nói xong Lục Song quay sang nói chuyện tiếp, đúng lúc ấy Vệ Nam cũng đang ngồi nghe: “Nam Nam, ăn trưa do đoàn du lịch sắp xếp không có gì ngon đấu, toàn là bọn tôm ngao chẳng bõ dính răng ý mà. Sang chỗ anh đi. Chu Phóng nói muốn mời em ăn cơm”.
Chu Phóng gườm gườm nhìn Lục Song: “Cái giá của việc được cậu mời ăn cơm là hy sinh thể diện của mình sao?”
Lục Song mỉm cười nhìn Chu Phóng rồi nói với giọng điệu khinh thường: “Anh cũng có thể diện để mà hi sinh ư?”
Chu Phóng nói: “Thôi được, hy sinh bản thân vì anh em, lại được miễn phí ăn cơm trưa, như thế cũng tốt”.
Lục Song gật đầu, nhấc điện thoại lên nói tiếp: “Được không? Nếu đồng ý thì anh sang đón em”.
“Hả?” Vệ Nam ngạc nhiên một lúc lâu rồi mới chỉnh lại cái cằm suýt bị trật khớp, “Chu… Chu Phóng? Mời… em… .ăn cơm?”
“Đúng vậy”. Lục Song mỉm cười, “Thần tượng của anh khác xa so với tưởng tượng của em. Em chuẩn bị tâm lý gặp rồi vỡ mộng đi là vừa”.
“Vâng, không sao, tối qua em đã cảm nhận được điều ấy rồi hơn nữa lại được tự mình trải nghiệm. Em cũng rất muốn gặp anh ấy”.
“Vậy anh với Chu Phóng đến khách sạn cất đồ, đợi chút nữa sẽ qua đón em”.
“Vâng ạ”.
Sau khi cúp điện thoại, Vệ Nam vội chạy lại tóm lấy tay Kỳ Quyên và hỏi: “Tiểu Quyên, mày còn nhớ táo thích Chu Phóng bao nhiêu năm rồi không?”
Kỳ Quyên nghĩ một lúc rồi nói: “Hình như là bốn năm. Từ năm thứ nhất mày đã bắt đầu đọc truyện của hắn ta”.
Vệ Nam gật gù thở dài: “Đúng vậy, đã bốn năm rồi… .”
Kỳ Quyên cười: “Sao đột nhiên lại xúc động bùi ngùi như vậy?”
Vệ Nam im lặng một lúc rồi nói: “Bi kịch kéo dài bốn năm, chịu đựng cũng không dễ dàng gì”.
Vệ Nam đi vào nhà tắm thay quần áo, quần bò và áo phông đơn giản, soi mình trong gương rồi lặng lẽ thở dài. Thực ra Vệ Nam chỉ đơn thuần thích tác phẩm của Chu Phóng, hâm mộ tài năng và tính cách của anh ta, cũng không hy vọng hay mơ mộng gì về cơn người anh ta. Nhưng nếu khác biệt quá lớn thì cũng rất hụt hẫng. Ban đầu cứ tưởng rằng trí ít thì anh ta cũng là tài tử phong lưu. Nào ngờ lại là tên xấu xa, còn cười cợt gọi mình là “em dâu”. Nghĩ đến đấy Vệ Nam rất muốn chui qua điện thoại đập chết anh ta.
Vừa bước ra khỏi cửa, Vệ Nam nhìn thấy Nguyên Nguyên đang cười gian tà nhìn mình. Vệ Nam bước sang trái một bước, Nguyên Nguyên đứng đối diện liền bước sang phải một bước chặn cô ấy lại, hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm vào Vệ Nam.
Vệ Nam khó chịu nói: “Mày muốn gì?”
Nguyên Nguyên mỉm cười dịu dàng: “Nam Nam, nghe nói Chu Phóng mời mày ăn cơm. Cho tao đi với”.
Đúng là chỉ biết đặt ăn lên trên hết. Lần trước mày ăn sườn xào của mẹ tao liền bán rẻ tao. Tao còn dám đưa mày đi cùng hay sao?
Vệ Nam vừa đi giày vừa nói: “Nhưng mày có phải là fan của anh ấy đâu”.
Nguyên Nguyên vỗ ngực rồi nói: “Ai bảo thế? Tao là người nho nhã, không điên cuồng như mày. Tao đã bắt đầu đọc từ tác phẩm đầu tay của anh ấy cơ. Có điều tao chỉ e dè giữ niềm ngưỡng mộ đối với anh ấy trong lòng chứ không thể hiện ra ngoài”. Nói xong còn tỏ vẻ e thẹn nắm tay Vệ Nam, “Thật đấy, trong lòng tao rất ngưỡng mộ anh ấy”.
Vâng, mày e dè. E dè đến nỗi khi chi tay còn tung cho bạn trai mấy cú đấm. E dè đến nỗi dán đầy ảnh Lưu Đức Hoa trong lòng. E dè ngưỡng mộ Chu Phóng mấy năm liền mà không biết anh ấy là sinh viên khoa văn học trên chúng ta mấy khóa… ..
Vệ Nam không còn gì để nói.
“Thế mày thử nói xem tác phẩm đầu tay của anh ấy là gì?”
Nguyên Nguyên nghĩ một lúc rất lâu rồi rụt rè nói: ” Xác chết biến mất”
Vệ Nam và Kỳ Quyên nhìn nhau rồi cùng lườm một cái, không thèm để ý đến Nguyên Nguyên.
Khi taxi đến khách sạn, Lục Song nhìn thấy ba cô gái đang đứng chờ. Họ đứng rất thẳng hàng. Gió biển thổi đến làm bay tóc họ. Nhìn từ xa, ba cô gái tóc bay trong gió giống như ba cây dừa đứng sừng sững trước biển.
Hiện nay Xác chết biến mất đang đăng vụ án có tên là tiếng khóc trong nhà xác, tiêu đề mang phong cách biến thái mà Lục Song yêu thích. Mấu chốt của vụ án này là xác định thời gian tử vong của người chết, bởi xác định chính xác thời gian tử vong có liên quan đến việc điều tra những nghi phạm không có mặt ở hiện trường. Trong quá trình suy luận, Lục Song mắc một lỗi rất lớn. Lỗi ấy đã bị Vệ Nam vốn dĩ rất thích chỉ ra sai lầm của anh ta phát hiện được.
Vệ Nam kích động đến nỗi máu trong người sôi lên, Lục Song ơi Lục Song, phạm sai lầm lớn thế này, xem anh còn hung hăng được nữa không.
Vệ Nam mở cửa sổ chat với Lục Song với tâm trạng phấn khích và nụ cười đắc chí.
Mộc Nam: Em phát hiện một bug rất lớn trong câu chuyện của anh, hahaha.
Hựu Hựu: Vậy mà? Sao anh thấy em giống như bắt được vàng thế? Hít thở sâu đi, đứng kích động thế.
Anh ta vẫn thản nhiên như không?
Vệ Nam lườm một cái, nuốt nước bọt, sau đó đánh chữ. Các ngón tay lướt trên bàn phím, phát ra tiếng gõ tạch tạch trong đêm tối yên ắng.
“Sau khi chết xác người sẽ cứng lại, bốn mươi tiếng sau mới bắt đầu mềm ra. Nếu nhiệt độ tăng cao thì sẽ nhanh mềm hơn, không cần đợi bốn mươi tiếng, chỉ khoảng ba mươi tiếng là được. Vì vậy bằng chứng không có mặt ở hiện trường của những người kia không có hiệu lực. Thời gian tử vong của người chết đã bị anh suy đoán nhầm hơn mười tiếng. Anh đã không chú ý đến ảnh hưởng của môi trường với xác chết. Hehehe, mau sửa lại đi”.
Chắc sau khi đọc tin nhắn của Vệ Nam bên kia sợ xanh mắt mèo, im lặng một lúc mới nhắn lại – “Bạn à… .Trong phòng người chết có điều hòa”.
Vệ Nam sững người.
“Thật sao? Điều hòa? Vệ Nam dụi mắt, cảm giác mặt mình bỗng nóng bừng lên, ngượng ngùng nhắn lại, “Vậy à… ..Hi hi hi… … Ngại quá, em quên mất… … .Thôi anh làm gì thì làm đi”.
Lục Song nhắn lại: “Anh rất hiểu tâm trạng bức xúc của em, muốn nhanh chóng bới móc sai sót của anh. Chỉ có điều em cần tu luyện một thời gian… .”
Vệ Nam chưa bao giờ thấy xấu hổ như thế. Mặt cô đỏ bừng cả lên.
Vẫn chưa hết xấu hổ, bên kia gõ tiếp: “Người suốt ngày viết những lời chỉ trích sai sót của anh dưới mỗi bài viết là em hả?”
Vệ Nam giật nảy mình, đó là của chị Kỳ Quyên chua ngoa…
“Không phải, không phải, tuyệt đối không phải em”.
“Không phải em à?”
Vệ Nam thật sự rất muốn khóc. Trong tình huống này mà cố gắng giải thích thì sẽ làm cho đối phương nghĩ rằng mình đang cố ý giấu diếm. Tuy tôi rất thích bới móc sai sót của anh, nhưng tiếc rằng những lời nhắn đó không phải là của tôi. Trước ngày hôm nay tôi vẫn chưa đọc truyện của anh. Tôi thấy anh chướng mắt nên muốn chỉ ra sai sót mà tự mình cho là nghiêm trọng. Nào ngờ lại bị anh vặn lại đến nông nỗi này.
Thật xấu hổ, xấu hổ chết đi được.
“À, đúng rồi, em thích vỏ sò bảy màu đúng không?” Lục Song hỏi
“Em đùa thôi mà, Hehe”.
Vệ Nam gượng gạo gõ dòng chữ ấy. Đôi khi có cảm giác rất kỳ lạ – Lục Song trêu đùa mình như trêu một con nhóc vậy.
Bỗng nhiên Lục Song gửi cho Vệ Nam một file, Vệ Nam accept, mở ra xem thì thấy đó là một bức tranh có hình vỏ sò bảy màu phát sáng và bầu trời sang lấp lánh, trên bầu trời hiện lên bốn chữ “vỏ sò bảy màu” nhấp nháy như cầu vồng.
Nhìn dòng chữ đáng yêu, nhìn vỏ sò bảy màu lấp lánh đến chói mắt, Vệ Nam tức hộc máu. Chẳng phải rõ rành rành muốn nói mình rất ấu trĩ sao?
Vệ Nam cố nhẫn nhịn một lúc rất lâu, sau đó mới nhắn lại bằng giọng điệu rất giả tạo.
“Cảm ơn anh, em chưa bao giờ nhìn thấy vỏ sò nào đẹp như thế”.
“Không có gì, tặng em một món quà gặp mặt nữa”.
Vệ Nam ngây người nhìn màn hình máy tính bỗng nhiên tắt ngóm. Đèn bên dưới vẫn sáng, đèn trên bàn phím vẫn sáng… .Chỉ có màn hình là tối om.
Làm cái quái gì vậy.
Cái máy chết tiệt này mày nhanh chóng khởi động lại, khởi động lại rồi sống lại cho tao nhờ. Sao cứ ì ạch mãi một chỗ không thấy động tĩnh gì là thế nào?
Vệ Nam đang định khởi động lại, kết quả màn hình bỗng nhiên phát sáng, cứ sổ chát cũng nhảy ra.
Lục Song gửi hình mặt cười rồi bổ sung thêm một câu: “Thích không?”
Sau đó chiếc máy tính của Vệ Nam lại tối đen lại, rồi lại phát sáng.
Vệ Nam ngỡ ngàng nhìn cái máy tính trên bàn đột nhiên không còn là máy tính của mình, một lúc sau mới ngộ ra – Tay Lục Song này học về máy tính, lại còn là người khai thác game, không biết chừng anh ta từng làm hacker, kỹ thuật ấy thì khỏi phải nói. Nhưng cũng không cần phải giở thủ đoạn ấy để ức hiếp dân đen chứ.
Vệ Nam phẫn nộ nhắn một câu, “Anh thả virus vào máy em à?”
Giọng điệu của Lục Song vẫn rẫt thản nhiên: “Làm gì có, chỉ là điều khiển từ xa giúp em thay hình nền, nhân tiện làm tối màn hình để kích thích thần kinh của em thôi mà”.
Vệ Nam nhìn cửa sổ chat mà không biết nói gì.
Thì ra không phải làm đơ máy mà là làm tối màn hình, nhân tiện kích thích thần kinh, được lắm, được lắm, kích thích đến nỗi tôi đang muốn giết người đây.
Vệ Nam gửi biểu tượng khinh bỉ: “Anh tinh thông máy tính thì có gì là tài giỏi? Tôi siêu hạng hơn anh nhiều. Tôi tinh thông não người”.
“Hehe”
“Cười cái gì mà cười”.
“Để anh �thể hiện� cho em xem, em chờ chút nhé”.
Nói xong, máy tính của Vệ Nam bỗng nhiên không chịu sự điều khiển của cô.
Vệ Nam di chuột ra công ra sức ấn nhưng mũi tên không nghe lời, ngược lại làm theo sự điều khiển của Lục Song, kích vào “My computer”, sau đó nhấn lung tung vào các ổ đĩa.
Lục Song cười khoái chí: “Để xem trong máy tính của Mộc Nam cô nương có gì hay nào”.
Vệ Nam nghiến răng nghiến lợi, khi anh ta ấn vào ổ F, Vệ Nam rùng mình – Quả này đi rồi.
Từ trước đến nay, ổ F là ổ chị Kỳ Quyên ghê gớm không cho ai động vào, bởi vì trong đó toàn là ảnh người lớn, khi nào nhàm chán chị Kỳ Quyên sẽ vừa gặm táo vừa giải khuây. Trong đó có một số bộ phim biến thái máu mê bê bết, đủ loại vũ khí giết người, còn có rất nhiều phim cấm… …
Vệ Nam sợ tái cả mặt, chẳng may bị anh ta mở ra thì thật là … . mất mặt. Hix, xấu hổ chết mất. Đến lúc ấy dù có nói rát cổ bỏng họng rằng đây không phải là máy tính của em thì anh ta có tin không?
Nhưng bây giờ không thể điều khiển được máy tính, muốn lô anh ta vào danh sách đen cũng không được, chuột cũng không di chuyển được. Thấy anh ta ấn vào ổ F, Vệ Nam “chó cùng dứt giậu” nhấn nút tắt máy nhưng vẫn không thấy phản ứng gì, vội đứng dậy rút nguồn điện.
Trời ơi!
Ky Quyên dùng laptop, không giống với máy tính để bàn của mình, rút nguồn điện vẫn còn pin… không thể lật máy tính lại bỏ pin ra được.
Vệ Nam bất lực ngồi nhìn Lục Song nhắn tin.
“Sao em để nhiều thứ linh tinh lộn xộn trong máy thế này? Trời, cũng nhiều phết đấy … mấy trăm bộ chứ chẳng ít”.
Nhìn những bộ phim được sắp xếp ngay ngắn, lại còn chia thành từng loại, cấm 18, cấm 21. Vệ Nam mặt đỏ bừng bừng.
Dù bình tĩnh đến mức nào thì bị con trai phát hiện mình lén xem những thứ này cũng thấy thật khó xử. Tuy tất cả đều là của chị Kỳ Quyên nhưng bây giờ cũng chỉ còn cách nghiến răng nghiến lợi thay chị ấy gánh chịu nỗi oan ức này, tránh trường hợp giải thích loằng ngoằng, người ta lại nghĩ rằng mình cố giấu diếm, không chịu thừa nhận.
Vệ Nam cầm điện thoại nhắn tin nhắn cho Lục Song với giọng điệu bất cần: “Em thích làm gì thì kệ em, anh không cần quan tâm, trả máy tính lại cho em”.
“Anh không quan tâm”. Lục Song vừa nhắn lại vừa khống chế máy tính của Vệ Nam, delete mấy bộ phim bạo lực cao cấp, động tác cứ gọi là nhanh, mạnh, chuẩn.
“Nam Nam, sau này đừng xem những thứ này nữa. Nó chỉ dành cho những người có đầu óc đen tối thôi. Em nên hướng về ánh sáng, xem những bộ phim cảm động như Saint Seiya, Athena ấy”.
Vệ Nam muốn tìm cái lỗ nào đó để chui xuống mà không thấy. Chỉ có thể nhìn gườm gườm vào màn hình, thấy chuột có thể điều khiển được, cô vội vàng tắt máy, động tác nhanh đến nỗi cứ như bị điện giật vậy.
Một lúc sau, Lục Song nhắn tin: “Ngủ sớm đi, chẳng phải sáng mai em muốn đi xem mặt trời mọc sao?” Lục Song tỏ vẻ thản nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra.
Vệ Nam đỏ mặt nhắn lại, tay run run: “Vâng, anh cũng ngủ sớm đi”.
“Tối nay anh và Chu Phóng phải thức đêm viết bài. Em ngủ trước đi”.
“Vâng… … ..Hai anh cố lên… … “
“Uh, chúc ngủ ngon”.
Vệ Nam thấy lòng rối bời.
Từ nhỏ đến lớn tuy đã xảy ra rất nhiều chuyện mất mắt nhưng chưa lần nào thê thảm như lần này.
Không biết anh ta sẽ gì nghĩ đây, liệu có nghĩ rằng Vệ Nam “thèm khát” đến cùng cực, down nhiều phim như vậy, đúng là “cô gái biến thái, bạo lực” không?
Oh… .No… .Chị Kỳ Quyên ơi, chị hại chết em rồi.
Đến tận gần sáng Vệ Nam mới đi ngủ. Trong giấc mơ, Vệ Nam thấy những bộ phim từ trên trời rơi xuống, giống như cơn mưa đá ào ào không dứt, thật là hoành tráng. Từng đĩa phim rơi xuống đè lên người như muốn chôn sống Vệ Nam, khiến cô không thể thở được.
Khi Vệ Nam thở hổn hển tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao, chiếc điện thoại cạnh đầu giường phát sáng, trời ơi, hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ toàn là của Lục Song.
Vệ Nam ngây người, có cần thiết phải thế không, liên tục gọi hơn hai chục cuộc, tinh thần cách mạng kiên cường của anh ta thật đáng nể phục.
Lẽ nào có chuyện gì hệ trọng?
Vệ Nam vội gọi lại, đầu dây bên kia là giọng nói rất hay của Lục Song. Giọng nói nhẹ nhàng, nụ cười dịu dàng, ấm áp giống như cơn gió mùa xuân thổi đến khiến Vệ Nam phấn chấn tinh thần.
“Cuối cùng thì bạn Vệ Nam của chúng ta cũng đã thức dậy”.
“… .Anh gọi điện có việc gì à?”
“Đánh thức em dậy. Chẳng phải em nói muốn đi xem mặt trời mọc sao?”
Vệ Nam nhìn khắp phòng, không thấy Kỳ Quyên và Nguyên Nguyên đâu, vội chạy lại kéo rèm cửa, phong cảnh bên ngoài thật đẹp, mặt trời đã lên cao đến đỉnh đầu…
“Thế ạ… ..Tối qua ngủ muộn quá, sáng không thể nhấc mình dậy được”. Khi nói những lời này Vệ Nam thấy mặt mình nóng ran, đúng là mất mặt hết lần này đến lần khác.
“Anh gọi hơn hai chục cuộc mà vẫn không đánh thức được em dậy. Tài ngủ của em đúng là không ai sánh bằng”. Lục Song nhẹ thở dài, sau đó bổ sung thêm một câu, “Đừng có mà nói với anh em để rung đấy nhé”.
Vệ Nam gật đầu: “Lúc ngủ em thường để rung mà”.
“… … Bó tay”.
“Hehe, anh đang ở đâu?”
“Sân bay, anh chuẩn bị lên máy bay, chiều qua đấy đưa máy ảnh cho em”.
“Vâng ạ”.
“À đúng rồi”. Giọng cười nhẹ nhàng của Lục Song truyền qua điện thoại, “Sau này không biết chừng anh sẽ dùng cách này để đánh thức em dậy đấy. Tốt nhất là em để chuông đi. Đây là lời căn dặn của Vệ thái hậu. Anh không dám không tuân theo. Anh nghĩ em cũng không dám làm trái lại, đúng không?”
Sau khi cúp máy, Vệ Nam xấu hổ nhìn màn hình, thực ra không hề để rung, vậy mà Lục Song gọi nhỡ hơn hai chục cuộc không hay biến gì, đúng là ngủ như lợn chết, không ai sánh bằng… .
Nếu có người cầm dao mổ thịt chắc Vệ Nam cũng không biết mình chết từ lúc nào.
Vệ Nam chỉnh âm lượng ở mức to nhất, sau đó trong phần “nhạc của tôi” chọn bản nhạc chuông đặc biệt, cài đặt riêng cho cuộc gọi đến của Lục Song
Nhạc chuông ấy là tiếng gáy “Ò, ó, o, o, o”… . rát cổ bỏng họng, liên tục không ngừng của gà trống.
Gần đến trưa, Kỳ Quyên và Nguyên Nguyên mới mướt mải mồ hôi chạy về.
Kỳ Quyên và Nguyên Nguyên đang nói chuyện rất vui vẻ với nhau, vừa bước vào phòng, nhìn thấy Vệ Nam, Kỳ Quyên sa sầm mặt lại. Chỉ có Nguyên Nguyên là cười toe cười toét, đến bên cạnh Vệ Nam thì thầm: “Nam Nam, mặt trời mọc trên biển thật đẹp, thật hoành tráng, thật rực rỡ, làm người ta lưu luyến không rời… .
Trước khi Nguyên Nguyên lôi hết những từ miêu tả đẹp đẽ ra, Vệ Nam vội vàng ngắt lời: “Thôi ngay, đừng có mà kích tao. Đi một quãng đường xa đến Hải Nam để ngủ quên. Tao đang rất ức chế đây”.
Kỳ Quyên lườm một cái: “Mày cũng biết điều đó à? Đi một quang đường xa xôi đến Hải Nam để ngủ như chết, mày thật là đỉnh. Sáng nay tao ra công ra sức lay mày dậy mà mày vẫn không tỉnh. Đúng là chỗ nào mày cũng ngủ được”. Kỳ Quyên nhíu mày rồi liếc nhìn Vệ Nam: “Chiều nay ra biển, đừng có mà nói với tao là mày mặc quần bò đi đấy nhé”.
“Dĩ nhiên là tao có mang quần sooc mà”. Vệ nam mỉm cười, sờ tay lên mũi rồi quay người vào phòng tắm thay quần áo, nghe thấy Kỳ Quyên và Nguyên Nguyên nói rất to: “Đúng là tài ngủ không ai sánh bằng”.
“Mày không biết đâu hồi học cấp ba, tập thể dục theo nhạc mà nó còn ngủ được, bó tay”.
“Chẳng phải giống lợn sao, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn”.
“Đi xin cái kỷ lục Guinness cho rồi”.
Vệ Nam soi mình trong gương, lấy tay véo mặt thật mạnh rồi vã nước lạnh vào mặt. Lần này thì tỉnh hẳn rồi. Vừa mặc xong quần áo, cô ấy nghe thấy điệu cười gian lạnh lùng của Kỳ Quyên: “Hơ, máy tính của tao làm sao thế này?” Vệ Nam giật nảy mình, vội chạy ra chỗ Kỳ Quyên, sợ hãi nhìn màn hình và nói: “Kỳ Quyên, máy tính của mày làm sao vậy?” Vẻ mặt lo lắng ấy giống như khi nhìn người chồng yêu quý nhất của mình vậy.
Kỳ Quyên bực tức sờ tay lên trán rồi quay sang hỏi Vệ Nam: “Mày hỏi tao thì tao hỏi ai? Đêm qua mày ngồi máy mà”.
Vệ Nam xoa mồ hôi trong lòng bàn tay rồi mỉm cười như chưa có chuyện gì xảy ra: “Chắc là bị virus”.
“Virus?” Kỳ Quyên nhìn Vệ Nam với ánh mắt đầy ngờ vực, sau đó nhìn màn hình nhấp nháy không ngừng: “Tao dùng cái máy này ba năm rồi, sớm đã tu luyện thành lão yêu tinh không loại virus nào xâm nhập được. Tại sao vừa vào tay mày lại bị virus?”
Vệ Nam mỉm cười: “Có lẽ virus ở Hải Nam rất lợi hại”.
“Đừng có nhiều lời. Tối qua mày vào trang web rác rưởi nào mà bị nhiễm virus hả?” Vệ Nam vừa nói vừa mở phần mềm diệt virus, “Á, không mở được phần mềm diệt virus. Mày đúng là có bản lĩnh thu hút sinh vật quái dị, nhiễm con virus gì mà kinh dị thế này. Phần mềm diệt virus của tao có bản quyền hẳn hoi mà”.
Vệ Nam thầm nguyền rủa Lục Song. Không biết có phải trong lúc gửi file ảnh anh ta đã nhân tiện thả con virus vào máy, đúng là tên ác ôn, mình muốn đập chết anh ta.
“Không sao, tạm thời tắt máy đi đã. Tao có anh bạn rất giỏi về máy tính, để tối nhờ anh ấy sửa cho”. Vệ Nam nói vậy để tạm thời trấn áp Kỳ Quyên đang trong cơn thịnh nộ.
Kỳ Quyên nhìn Vệ Nam rồi cười gian tà: “Nhiễm con virus cũng chẳng sao, chỉ sợ… . mất hết chỗ bảo bối của tao thôi”.
Vệ Nam toát mồ hôi hột. Bảo bối của mày mất hết rồi. Chỉ có điều có thể nhận cơ hội này nói là do virus ăn hết, chẳng liên quan gì đến tao cả, hoàn toàn là lỗi của virus. Nghĩ đến đấy Vệ Nam lại cười thầm trong bụng.
Bỗng nhiên bên tai Vệ Nam vang lên âm thanh kỳ quái, ò ó o o o, ò ó o o o, giống như con gà trống đánh thức nhà nông vào buổi sáng, tiếng kêu rất tự nhiên, giống y như thật.
Nguyên Nguyên tò mò mở cửa thò đầu ra ngoài nghe ngóng: “Ở đây mà cũng có người nuôi gà á? Sao bây giờ mới kêu nhỉ?”
Vệ Nam làm luật sư thực tập nửa tháng nên đã rèn luyện được khả năng phản ứng nhanh nhạy, lập tức tìm thấy nơi phát ra tiếng gà kêu, nhanh như chớp lôi chiếc điện thoại trong túi quần bò của Vệ Nam rồi nghịch một hồi.
“Tiếng chuông cá tính phết đấy, cài đặt cho ai vậy?” Kỳ Quyên mỉm cười gian tàn.
Vệ Nam cười và nói: “Cho chiếc đồng hồ nhân tạo của tao”.
Kỳ Quyên nói trúng tim đen: “Gà kêu à? Mày không thấy dù mày cài đặt tiếng hổ gầm thì mày vẫn ngủ như chết không tỉnh dậy được sao?”
Vệ Nam xấu hổ. Xin chị đừng có lần nào cũng ăn nói chua ngoa khiến người ta ức chế có được không.
Kỳ Quyên liếc nhìn tên Lục Hựu Hựu hiện trên màn hình, cười đểu rồi đưa điện thoại cho Vệ Nam: “Mau nghe điện thoại đi… .Anh Lục Hựu Hựu nhà mày đấy”.
Vệ Nam cầm điện thoại, liếc nhìn ánh mắt nhìn chằm chằm như hổ đói của chị Kỳ Quyên rồi nói: “Lục Song à, có chuyện gì vậy?”
“Vệ Nam, anh đến Hải Nam rồi”.
Vệ Nam nghiêm túc nói: “Vâng, chúc mừng anh đã hạ cánh an toàn”.
Lục Song không thèm để ý đến lời nói đùa của Vệ Nam mà nói tiếp: “Lịch trình chiều nay của các em là gì?”
Vệ Nam tóm lấy tờ lịch trình trên bàn rồi bắt đầu đọc: “Mười hai giờ đến nhà ăn bên cạnh ăn trưa, mười hai giờ ba mươi ngồi trên xe ngắm cảnh biển, năm giờ chiều đến bãi biển, có thể xuống biển bơi, buổi tối đốt lửa trại và ăn đồ nướng”.
Kỳ Quyên nhìn Vệ Nam chăm chằm như muốn nhìn xuyên qua điện thoại xem người gọi điện cho Vệ Nam ở đầu dây bên kia là người như thế nào. Vệ Nam không chịu được nữa liền lườm Kỳ Quyên, lấy tay bịt điện thoại rồi nói với Kỳ Quyên: “Chị Kỳ Quyên ạ, vị này là Lục Song, bạn của anh trai em, lần trước họp lớp chị gặp rồi. Chị đừng soi em nữa, chị soi thế em lạnh hết cả sống lưng”. Thực ra Vệ Nam rất muốn nói vị này là tác giả đáng thương mà suốt ngày chị thích bới móc… .cũng chính là tên cao thủ biến thái đã delete bảo bối của chị và làm hỏng máy tính của chị… ..Dĩ nhiên, đó chỉ là những lời nói thầm trong bụng, bề ngoài vẫn tỏ vẻ vô tội, mỉm cười và nói: Anh ta đúng là người có cá tính, vừa gặp mặt đã nói tao không phải là mẫu người anh ta thích”.
Một lúc sau, Kỳ Quyên mới mỉm cười rồi quay sang nói với Nguyên Nguyên: “Tiểu Nguyên à, cái chiêu lạt mềm buộc chặt này thật thú vị”.
Nguyên Nguyên quay đầu lại, ngơ ngác nói: “Hả?”
Vệ Nam nhìn Kỳ Quyên mỉm cười, không nói gì.
Lúc ấy Lục Song cũng che một đầu điện thoại lại rồi quay sang nói với Chu Phóng: “Hôm nay em mời cơm, mời cả cô ấy, thế nào?”
Chu Phóng nhún vai: “Cậu đã mời rồi thì thêm ai không cần phải hỏi ý kiến của tôi… .Ai trả tiền người ấy là anh cả”.
Lục Song cười gian tà: “Nhưng em muốn nhờ anh giúp mà”.
Nói xong Lục Song quay sang nói chuyện tiếp, đúng lúc ấy Vệ Nam cũng đang ngồi nghe: “Nam Nam, ăn trưa do đoàn du lịch sắp xếp không có gì ngon đấu, toàn là bọn tôm ngao chẳng bõ dính răng ý mà. Sang chỗ anh đi. Chu Phóng nói muốn mời em ăn cơm”.
Chu Phóng gườm gườm nhìn Lục Song: “Cái giá của việc được cậu mời ăn cơm là hy sinh thể diện của mình sao?”
Lục Song mỉm cười nhìn Chu Phóng rồi nói với giọng điệu khinh thường: “Anh cũng có thể diện để mà hi sinh ư?”
Chu Phóng nói: “Thôi được, hy sinh bản thân vì anh em, lại được miễn phí ăn cơm trưa, như thế cũng tốt”.
Lục Song gật đầu, nhấc điện thoại lên nói tiếp: “Được không? Nếu đồng ý thì anh sang đón em”.
“Hả?” Vệ Nam ngạc nhiên một lúc lâu rồi mới chỉnh lại cái cằm suýt bị trật khớp, “Chu… Chu Phóng? Mời… em… .ăn cơm?”
“Đúng vậy”. Lục Song mỉm cười, “Thần tượng của anh khác xa so với tưởng tượng của em. Em chuẩn bị tâm lý gặp rồi vỡ mộng đi là vừa”.
“Vâng, không sao, tối qua em đã cảm nhận được điều ấy rồi hơn nữa lại được tự mình trải nghiệm. Em cũng rất muốn gặp anh ấy”.
“Vậy anh với Chu Phóng đến khách sạn cất đồ, đợi chút nữa sẽ qua đón em”.
“Vâng ạ”.
Sau khi cúp điện thoại, Vệ Nam vội chạy lại tóm lấy tay Kỳ Quyên và hỏi: “Tiểu Quyên, mày còn nhớ táo thích Chu Phóng bao nhiêu năm rồi không?”
Kỳ Quyên nghĩ một lúc rồi nói: “Hình như là bốn năm. Từ năm thứ nhất mày đã bắt đầu đọc truyện của hắn ta”.
Vệ Nam gật gù thở dài: “Đúng vậy, đã bốn năm rồi… .”
Kỳ Quyên cười: “Sao đột nhiên lại xúc động bùi ngùi như vậy?”
Vệ Nam im lặng một lúc rồi nói: “Bi kịch kéo dài bốn năm, chịu đựng cũng không dễ dàng gì”.
Vệ Nam đi vào nhà tắm thay quần áo, quần bò và áo phông đơn giản, soi mình trong gương rồi lặng lẽ thở dài. Thực ra Vệ Nam chỉ đơn thuần thích tác phẩm của Chu Phóng, hâm mộ tài năng và tính cách của anh ta, cũng không hy vọng hay mơ mộng gì về cơn người anh ta. Nhưng nếu khác biệt quá lớn thì cũng rất hụt hẫng. Ban đầu cứ tưởng rằng trí ít thì anh ta cũng là tài tử phong lưu. Nào ngờ lại là tên xấu xa, còn cười cợt gọi mình là “em dâu”. Nghĩ đến đấy Vệ Nam rất muốn chui qua điện thoại đập chết anh ta.
Vừa bước ra khỏi cửa, Vệ Nam nhìn thấy Nguyên Nguyên đang cười gian tà nhìn mình. Vệ Nam bước sang trái một bước, Nguyên Nguyên đứng đối diện liền bước sang phải một bước chặn cô ấy lại, hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm vào Vệ Nam.
Vệ Nam khó chịu nói: “Mày muốn gì?”
Nguyên Nguyên mỉm cười dịu dàng: “Nam Nam, nghe nói Chu Phóng mời mày ăn cơm. Cho tao đi với”.
Đúng là chỉ biết đặt ăn lên trên hết. Lần trước mày ăn sườn xào của mẹ tao liền bán rẻ tao. Tao còn dám đưa mày đi cùng hay sao?
Vệ Nam vừa đi giày vừa nói: “Nhưng mày có phải là fan của anh ấy đâu”.
Nguyên Nguyên vỗ ngực rồi nói: “Ai bảo thế? Tao là người nho nhã, không điên cuồng như mày. Tao đã bắt đầu đọc từ tác phẩm đầu tay của anh ấy cơ. Có điều tao chỉ e dè giữ niềm ngưỡng mộ đối với anh ấy trong lòng chứ không thể hiện ra ngoài”. Nói xong còn tỏ vẻ e thẹn nắm tay Vệ Nam, “Thật đấy, trong lòng tao rất ngưỡng mộ anh ấy”.
Vâng, mày e dè. E dè đến nỗi khi chi tay còn tung cho bạn trai mấy cú đấm. E dè đến nỗi dán đầy ảnh Lưu Đức Hoa trong lòng. E dè ngưỡng mộ Chu Phóng mấy năm liền mà không biết anh ấy là sinh viên khoa văn học trên chúng ta mấy khóa… ..
Vệ Nam không còn gì để nói.
“Thế mày thử nói xem tác phẩm đầu tay của anh ấy là gì?”
Nguyên Nguyên nghĩ một lúc rất lâu rồi rụt rè nói: ” Xác chết biến mất”
Vệ Nam và Kỳ Quyên nhìn nhau rồi cùng lườm một cái, không thèm để ý đến Nguyên Nguyên.
Khi taxi đến khách sạn, Lục Song nhìn thấy ba cô gái đang đứng chờ. Họ đứng rất thẳng hàng. Gió biển thổi đến làm bay tóc họ. Nhìn từ xa, ba cô gái tóc bay trong gió giống như ba cây dừa đứng sừng sững trước biển.
Tác giả :
Điệp Chi Linh