Oanh Oanh Của Anh
Chương 3: Tự mình đa tình
Edit: Linh | Beta: An Tĩnh
Lớp ba khối mười rất nổi tiếng trong trường.
Trường học thông báo mười lần thì đã có chín lần là tên học sinh ở lớp ba gây chuyện, những chuyện phạm lỗi nhiều vô số kể, một lần đã khiến lớp học nổi tiếng toàn trường.
Lâm Tống Tiện có một đám bạn, đều là con nhà giàu, ngày nào cũng quậy phá nghịch ngợm cùng cậu, ngoại trừ học tập thì giỏi đủ mọi thứ, có lẽ đều theo nguyên tắc vật hợp theo loài, đám người họ tụ tập một chỗ, hơn nữa còn ủng hộ cậu bất chấp một cách khó hiểu.
Gần đến giờ tan học, Trương Trạch ngồi phía sau đổi chỗ lên, ngang nhiên chạy đến bàn phía sau Tống Oanh, nam sinh kia rõ ràng đã quen thói, ôm sách thành thục đi qua.
Trương Trạch quay đầu qua, gương mặt trắng trẻo ngây thơ, nhưng lời nói ra lại trái ngược hoàn toàn với hình tượng của cậu ta.
“A Tiện, tối nay đi đánh nhau nhá.”
“?” Lâm Tống Tiện nhíu mày, hỏi trong im lặng.
“Vẫn là bọn bên Nhị Trung, không đánh không được, hôm nay em nhất định khiến chúng nó nhìn xem ai mới là chủ.”
“…Mấy giờ?” Lâm Tống Tiện ngáp một cái, vò vò mái tóc.
“Tan học tập trung ở cổng trường.”
Lòng Trương Trạch tràn đầy nhiệt huyết, thêm vài lời kích thích mạnh mẽ của Phương Kỳ Dương, Tống Oanh ngồi cạnh len lén nhìn, Lâm Tống Tiện đang nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, cầm cây bút chuyển qua lại giữa mấy ngón tay, trên mặt là vẻ mông lung và lạnh nhạt xa cách náo nhiệt.
Phạm Nhã mở một trung tâm học thêm gần trường, dạy kèm cho các bạn nhỏ cấp một cấp hai, lớp đào tạo mới mở không lâu, ngoài bà ra thì bên trong còn có hai giáo viên làm thêm khác nữa.
Công việc Tống Chi Lâm thay đổi đột ngột, Phạm Nhã mất mấy tháng để chuyển nhượng lại cơ sở dạy thêm ở Gia Nam sang cho người khác, bản thân thì tìm địa chỉ mới bên Cẩm Thành lần nữa.
Lớp học thêm vẫn chưa hoàn toàn đi vào nền nếp, nhiều việc lại thiếu người nên lúc tan học, nếu Tống Oanh rảnh rỗi sẽ qua trông đám trẻ giúp, rồi tranh thủ làm bài tập của mình ở quầy tiếp tân.
Lúc nhóm Lâm Tống Tiện nghênh ngang đi lướt qua cửa, Tống Oanh đang ngồi xổm dưới sàn dỗ dành một đứa trẻ đang khóc to, cậu bé mới sáu bảy tuổi, bàn tay mũm mỉm lau lau nước mắt, khóc đổ mồ hôi, tóc trên trán ướt nhẹp, khóe miệng trề xuống tủi thân trông rất đáng thương.
Giọng của nữ sinh rất dịu dàng, cố gắng để giọng điệu mềm mại, miệng dỗ dành nhè nhẹ, dùng khăn giấy lau nước mắt với mồ hôi cho cậu.
“Mẹ sẽ nhanh đến đón em thôi, đừng khóc nữa được không, chị cho em ăn kẹo ha?”
Chữ ha nhẹ nhàng kéo dài, mềm mại tựa như ngô xoay nhuyễn, dường như sau khi nghe vậy, cảm xúc của cậu nhóc cũng bình tĩnh hơn đôi chút, chỉ còn thút tha thút thít, không còn khóc lớn như vừa rồi nữa.
“Vâng..…” Cậu bé nghẹn ngào đáp, trong âm thanh là sự nức nở đầy đáng thương. Tống Oanh thương đau lòng xoa đầu cậu bé, sau đó đứng dậy, dắt đứa bé vào bên trong.
Đứng ở xa xa còn có thể nghe thấy giọng điệu nhẹ nhàng của cô truyền đến, xen lẫn tiếng gió rì rào cực kỳ thoải mái.
“Ngoan nào, đừng buồn nha, Tiểu Đồng ngoan nhất mà!”
Hai bên đường phố đều là cửa hàng và quấy bán nhỏ, tiếng người rao hàng vô cùng náo nhiệt.
Lâm Tống Tiện dừng bước chân, những người khác cũng vô thức đứng tại chỗ nhìn qua đó, đến khi người ta đã biến mất ở bên trong. Trương Trạch mới tò mò gãi gãi sống mũi.
“Đây chẳng phải người ở lớp chúng ta đó sao? Tống Oanh? Cậu ta đối xử với trẻ con kiên nhẫn thật.”
“Dĩ nhiên rồi, tính cánh cô bạn này rất tốt, nếu không sao có thể ngồi cùng A Tiện chúng ta lâu như vậy được?” Phương Kỳ Dương liếc nhìn Lâm Tống Tiện với ánh mắt sâu xa rồi trêu ghẹo, ai ngờ người trong cuộc vốn còn chẳng quan tâm đến cậu ta.
Lâm Tống Tiện chẳng có tâm trạng gì, đi về phía trước, trong đầu vẫn là cảnh tượng vừa rồi, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, cậu lại nhớ đến ngày đó khi cô thổi vết thương cho mình, và cả câu nói không đau không đau kia nữa.
Hóa ra khi cô dỗ dành người khác đều sẽ giống nhau.
Trương Trạch và đám người bên Nhị Trung hẹn nhau trong một hẻm nhỏ ở khu chung cư cũ, chỗ này địa thế bằng phẳng, vị trí lại hẻo lánh, bình thường rất í tai đi ngang qua đây, rất thích hợp để đánh nhau.
Số lượng người hai bên khá đều nhau, đồng đúc đầy khí thế, đa số mọi người đều đã cố ý thay bộ đồng phục học sinh ra, đứng đối diện nhau với khí thế hung hăng.
Người bên Nhị Trung vô cùng phách lối, nhìn lướt qua bên này, cố ý quan sát người cầm đầu phe Trương Trạch, ngôn ngữ khiêu khích.
“Ai đây??”
Trương Trạch tức giận tới mức bật cười không ngừng, bẻ đốt tay kêu lốp bốp, “Ông nội mày đấy, sao nào? Không nhận ra à?”
Xét về địa vị thì Trương Trạch vẫn cao hơn một bậc, đối phương tức giận đến độ lồng ngực căng lên, mặt lộ vẻ dữ tợn, nhặt ống thép lên cầm trong tay, trận đánh hết sức căng thẳng.
Người hai nhóm có ân oán từ hồi học cấp hai, chuyện mới bắt đầu chỉ là xảy ra tranh chấp trong lúc chơi trượt ván, đều là một đám con nhà giàu ngậm thìa vàng từ khi sinh ra, đã quen thói tùy tiện, ai cũng không chịu nhường ai, vì muốn giữ thể diện nên thường hẹn đánh nhau.
Thoáng thấy bọn họ có dấu hiệu xông tới, Trương Trạch lập tức nhìn qua Lâm Tống Tiện, cậu là chủ lực bên này, gà chiến hạng nhất, từng học qua các loại võ Taekwondo, mỗi lần đều nhờ vào Lâm Tống Tiện để chống đỡ cả trận đấu.
Trương Trạch nhìn qua vẻ mặt bình tĩnh của Lâm Tống Tiện, khí thế lập tức dâng trào, hô lên: “Muốn lên thì nhanh đi, lằng nhà lằng nhằng, sợ rồi à?!”
Chuyện này sao mà nhịn được?
Đối phương hét lớn một tiếng, giơ vũ khí muốn xông lên, tất cả mọi người tập trung tinh thần để phòng bị, lúc vừa định xắn tay áo chơi một trận lớn, bỗng thấy Lâm Tống Tiện đứng trước mặt đám người bên này đột nhiên buông thỏng tay, cụp mắt trông dáng vẻ rất uể oải..
“Không đánh nữa.”
Hả???
Toàn bộ dừng lại.
Giọng nói của cậu không nhẹ không nặng, nhưng lại rõ mồn một trong con hẻm nhỏ này, một câu đơn giản đã khiến toàn bộ những người có mặt tại đây ngây ra.
“Không phải chứ, Tiện, anh Tiện? Anh đừng làm em sợ!” Trương Trạch kêu lên với khuôn mặt như sắp khóc, dường như Lâm Tống Tiện đã mất sạch hứng thú với tất cả mọi chuyện chỉ trong nháy mắt, cậu chẳng thèm để ý, chỉ ngước mắt nhìn về phía người dẫn đầu của đám đối diện.
“Tao nói không đánh, hôm nay dừng tại đây.” Lời nói rõ ràng, rơi xuống mặt đất, giọng nói nhàn nhạt lại như mang theo khí thế chém đinh chặt sắt một cách kì lạ.
Đối phương hơi há miệng, không phục, Trương Trạch phản ứng cực nhanh, vội lên tiếng: “Đúng, bên tụi tao đang không tiện, hay là tụi mày muốn tranh thủ giậu đỗ bìm leo?!”
Nam sinh thời kỳ trưởng thành rất quan tâm để thể diện, tất nhiên sẽ không muốn gánh vác vết nhơ này, đối phương không cam lòng cũng không muốn nghe theo, tình cảnh giương cung bạt kiếm vẫn căng thẳng như cũ.
Hai bên đều chăm chú nhìn người đang đứng ở giữa.
Nhưng Lâm Tống Tiện lại hồn nhiên như chẳng hề hề hay biết, đưa tay xoa xoa sau cổ, xoay người rời đi một cách tùy ý, bóng lưng lẻ loi cao lớn ẩn giấu vài sự buông thả khó hiểu.
Cậu đưa tay ra, chỉ quơ quơ với đám phía sau mà không hề quay đầu lại, bóng người dần dần biến mất khỏi tầm mắt.
“Anh Tiện có hơi tàn khốc ha, giống như người đại hiếp công danh thần bí trong tiểu thuyết của Kim Dung.” Có người phát biểu, mặt lộ vẻ sùng bái, Phương Kỳ Dương muốn nói lại thôi, nghĩ ngợi một hồi.
“Sao tao cứ có cảm giác anh Tiện... Lại mắc bệnh nhỉ?” Thường ngày Lâm Tống Tiện trông chẳng khác gì người thường cả, nhưng có đôi lúc, đang bình thường tự dưng chạy đi mất, cả người như chìm vào một không gian khác, cảm thấy những người bên ngoài rất nhạt nhẽo.
Người, câu chuyện, vạn vật, thế giới này luôn chẳng có gì khiến cậu lưu luyến để tồn tại.
Đầu mùa xuân, trời trong vô tận.
Lúc nghỉ trưa, hiếm khi nhàn rỗi. Không khí lớp học thoải mái, gió nhẹ thổi qua cửa sổ đang hé mở, rèm cửa sổ bằng lụa mỏng tung bay.
Trong gió mang theo mùi ẩm ướt của bùn đất, hòa lẫn hương thơm ngát của hoa hồng, cảnh xuân bên ngoài tuyệt đẹp.
Tống Oanh ngồi cùng với mấy nữ sinh, thảo luận về truyện tranh thiếu nữ dài kỳ vừa mới ra, phía sau là mấy nam sinh đang vui cười đùa giỡn, cầm sách đánh nhau, cũng có không ít học sinh đang ngồi tại bàn làm đề, học tập nghiêm túc.
Cao Kỳ đang nói đến một đoạn đặc sắc, “Ba Vệ từ trên trời giáng xuống, xuất hiện trước mặt Nại Nại như một thiên thần vậy...”
Cô bạn chắp tay trước ngực, ngửa mặt lộ ra vẻ mộng mơ thiếu nữ.
Có một đám nam sinh đi vào cửa trước của phòng học, vừa chơi bóng xong nên toàn thân nam sinh tỏa ra hơi nóng, tóc trên trán ướt đẫm mồ hôi, họ đã sớm cởi áo khoác ra, chỉ mặc một chiếc áo phông đơn giản, dáng người cao gầy như vẽ, mang theo tinh thần mạnh mẽ phấn chấn độc nhất vô nhị của thiếu niên.
Điền Gia Gia vốn đang định tiếp lời, khi thấy người đi đầu thì ánh mắt bỗng sáng lên, cô ấy đứng thẳng vai rồi lên tiếng: “Lâm Tống Tiện.”
“Hửm?” Nam sinh đang đi vào trong dừng bước chân, quay lại nhìn các cô, đôi mắt trong veo đen nhánh lơ lãng lướt qua, hô hấp của mấy người xung quanh trở nên căng thẳng.
Điền Gia Gia cố hết sức để giữ giọng nói ổn định, “Học kỳ mới cần nộp tiền quỹ lần nữa, cậu có mang tiền không?”
“Nói gì thế, thứ mà anh Tiện của chúng ta không bao giờ thiếu là cái gì?” Phương Kỳ Dương cất cao giọng hói, có người ở phía sau lập tức đáp.
“Tiền!”
Tiếng cười vang ồn ào, thiếu niên mười mấy tuổi không hề nghiêm túc, mặt Điền Gia Gia càng đỏ hơn, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh nhìn Lâm Tống Tiện.
Nam sinh nhắm mắt làm ngơ trước sự trêu chọc này, đi thẳng đến, rút tờ một trăm đồng trong ví tiền ra đưa cho cô ấy.
“Có phải cần nhiêu đây không?”
“Đúng vậy, mỗi người một trăm đồng.” Điền Gia Gia gật đầu, nhận lấy tiền trong tay cậu, Lâm Tống Tiện khẽ gật đầu ra hiệu, sau đó quay người về chỗ ngồi của mình.
Đám người tụ tập vừa rồi cũng giải tán, xung quanh lấy lại sự yên tĩnh trước đó.
Điền Gia Gia cầm một trăm đồng của Lâm Tống Tiện trong tay, cẩn thận mở ra vuốt lại các nếp gấp, cẩn thận cất vào ví hai ngăn của mình, tiếp đó lấy ra vài tờ nhân dân tệ màu đỏ khác nhét vào phần tiền quỹ của lớp.
Những người bên cạnh trợn mắt há mồm nhìn những động tác của cô ấy, Tống Oanh đang nghi ngờ, lúc định hỏi thì đã thấy Cao Kỳ nhào tới nắm chặt bả vai Điền Gia Gia.
“A a a a cậu đúng là gian quá đấy, tớ mặc kệ, tớ mặc kệ, người thấy phải có phần, tớ cũng muốn!!!”
“Tán thành! Đồ tốt thì mọi người phải chia sẻ cùng nhau chứ!”
“Chia kiểu gì đây? Chỉ có một tờ thôi!” Điền Gia Gia thấp giọng nói, sợ người khác phát hiện động tĩnh bên này, ánh mắt bối rối quan sát xung quanh, cuối cùng Cao Kỳ buông cô ra.
“Như vậy đi, lát nữa chúng ta cầm tờ tiền này đến siêu thị mua nước uống, làm tròn lại cũng có thể xem như Lâm Tống Tiện mời chúng ta uống.”
“Tớ nhổ vào! Cậu nghĩ hay nhỉ.” Điền Gia Gia giữ chặt kín túi tiền, thà chết cũng không chịu khuất phục.
Tống Oanh: “...”
Rốt cuộc cô cũng tìm được cơ hội, nhỏ giọng nói: “Chẳng phải, hôm khai giảng các cậu còn nói cậu ta rất khó ở, tốt nhất đừng nên trêu chọc sao?”
“Đúng vậy.” Điền Gia Gia biết rõ đấy, thản nhiên nói tiếp, “Nhưng chuyện này không cản trở được việc bọn tớ thích cậu ấy! Tuổi trẻ, ai mà có thể không thích Lâm Tống Tiện chứ?”
...
Buổi chiều trên lớp, tiếng đọc sách thôi thúc người ta đi vào giấc ngủ.
Lâm Tống Tiện đang ngủ, Tống Oanh chép lại công thức định luật trên bảng đen, chăm chú nghiêm túc, ngồi thẳng nghe giảng bài hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ của người bên cạnh.
Cậu ngủ suốt cả một tiết, đến giờ tan học cũng không có động tĩnh gì.
Những tiếng nói chuyện đã vang lên trong phòng học, có người ló đầu từ bên ngoài vào, đùn đẩy xô lấn nhau trên hàng lang, Tống Oanh không để ý nhiều, cuos đầu xuống nhặt bút, đột nhiên bị người ta đụng một cái.
Bả vai vô tình đụng phải cánh tay của Lâm Tống Tiện, còn đẩy một cái rất mạnh, cậu bị đánh thức ngay trong nháy mắt, ngẩng đầu lên khỏi khuỷu tay, trong ánh mắt mông lung ngập tràn sự bất mãn vì bị làm phiền, sắc mặt tối sầm dọa người.
Trong lòng Tống Oanh bỗng hốt hoảng, vội vàng nói xin lỗi, “Thật sự xin lỗi, tớ không cố ý.”
Cậu nhìn cô chằm chằm với ánh mắt bình tĩnh, hồi lâu, thốt lên một tiếng “Ừ” nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
Nghe không ra vui buồn hờn giận.
Một giây sau, cậu tiếp tục vùi vào cánh tay ngủ thiếp đi.
Tống Oanh nhẹ nhàng thở dài. Cô đã nghe nói Lâm Tống Tiện ghét nhất là bị làm phiền lúc ngủ từ lâu rồi, cơn khó chịu sau khi thức dậy rất lớn, lần đầu gặp phải vẫn cảm thấy kinh hãi run sợ.
Nghĩ tới đây, cô không khỏi oán trách nhìn qua bên cạnh, nhìn chằm chằm đỉnh đầu đen nhánh của người đang ngủ say, âm thầm phàn nàn.
Thật sự không hiểu nổi tại sao có thể có người nhiều thói hư tật xấu như vậy chứ.
Hệt như một đại thiếu gia cáu kỉnh vậy.
Tống Oanh cẩn thận nhớ lại từng chuyện xảy ra trong một tuần qua, càng thêm tức giận oan ức, không hề nhận ánh mắt của mình đã tập trên người cậu quá lâu, người ngoài nhìn vào lại biến thành thiếu nữ đang trong thời kỳ tình yêu nảy nỡ chứ chẳng biết cô đang buồn phiền.
Lâm Tống Tiện ngủ hai tiết, cuối cùng cũng tỉnh lại, giờ giải lao cậu ra ngoài rửa mặt, Phương Kỳ Dương đứng bên cạnh, nhìn chằm chằm khuôn mặt đầy nước của cậu, nghĩ ngợi sâu xa.
“Có bị điên không?” Ánh mắt của cậu ta khiến Lâm Tống Tiện nổi cáu, cậu không thể không hỏi, Phương Kỳ Dương chậc chậc hai tiếng, đột nhiên cảm động, “Anh Tiện, anh đúng là lam nhan họa thủy [1] mà, lại tổn thương trái tim của một em gái.”
[1] Lanh nhan họa thủy (蓝颜祸水): có nghĩa tương tự như câu “Hồng nhan họa thủy”, chỉ có điều “hồng nhan” chỉ người con gái thì “lam nhan” lại dùng để chỉ con trai. Lam nhan họa thủy + Hồng nhan họa thủy = Sắc đẹp là mầm mống của tai họa. ( Thứ tự của tai họa từ thấp đến cao bao gồm: Thuỷ, hoả, đạo, tặc. Sở dĩ hồng nhan và lam nhan được ví như thủy là bởi vì thủy thì lúc nào cũng nhu mềm, êm ái nhưng một khi lũ lụt ập đến thì có thể hủy diệt mọi thứ chỉ trong tích tắc.)
“Có thể nói chuyện dễ hiểu hơn không hả?” Cậu vừa tỉnh ngủ, chẳng có kiên nhẫn, Phương Kỳ Dương thấy thế cũng không vòng vo, trực tiếp nói ra chuyện vừa rồi.
“Hồi chiều lúc anh ngủ, em gái Tống Oanh nhìn anh chằm chằm gần hai tiếng đồng hồ đó.” Đương nhiên cậu ta chỉ nói quá mà thôi, nhưng hai phút thì chắc chắn có.
Phương Kỳ Dương tiếp tục, “Anh Tiện à, anh phải chú ý chút, không thích người ta thì đừng trêu chọc cậu ấy, em gái Tống trông rất thuần khiết, không phải người có thể chơi đùa tùy ý đâu.”
Lâm Tống Tiện nhíu mày khi nghe cậu ta nói, “Tôi chơi đùa người khác lúc nào?”
“... Đây là trọng điểm sao?”
Yên tĩnh hai giây.
Lâm Tống Tiện vuốt tóc, chẳng hiểu sao rất phiền muộn.
“Được rồi, tao biết rồi.”
Trên đường trở về phòng học, mây đen trên mặt Lâm Tống Tiện vẫn chưa tan.
Lời nói vừa rồi của Phương Kỳ Dương rất chắc nịch, cậu cũng cảm thấy dao động, thế là nhớ số lần tiếp xúc không nhiều giữa hai người theo bản năng.
Nghĩ lại thì dường như biểu hiện Tống Oanh rất ngoan ngoãn, tựa như đang có những tâm tư không thể nói rõ với cậu, cẩn thận lấy lòng, sợ sẽ làm cậu bất mãn.
Chân mày Lâm Tống Tiện càng nhíu chặt hơn.
Thật là phiền phức.
Tâm trạng xấu của cậu tiếp tục kéo dài sang ngày hôm sau.
Buổi sáng hôm nay, Lâm Tống Tiện đến rất sớm, lần hiếm hoi đầu tiên không đi trễ.
Trước khi vào lớp học cậu vẫn luôn trầm tư, không biết nên giải quyết chuyện này sao cho vừa hiệu quả vừa nhanh chóng, đồng thời có thể tránh đụng đến lòng tự trọng của nữ sinh.
Cô trông rất hiền lành và yếu ớt, nói chuyện luôn rất nhỏ nhẹ, giống như một đóa hoa mảnh mai, chỉ hơi dùng lực đã có thể phá hủy.
Mặt Lâm Tống Tiện sa sầm, vừa bước tới chỗ ngồi đã thấy Tống Oanh ôm sách nhìn cậu, dáng vẻ vui tươi hớn hở, giọng điệu bình tĩnh nhưng không giấu được sự kích động muỗn nhảy cẫng lên, nóng lòng thông báo với cậu.
“Lâm Tống Tiện, hôm nay chủ nhiệm lớp về rồi! Tớ tìm thầy đổi chỗ ngồi, về sau không làm phiền cậu nữa.”
Lâm Tống Tiện: “...”
**
Hết chương 3
Lớp ba khối mười rất nổi tiếng trong trường.
Trường học thông báo mười lần thì đã có chín lần là tên học sinh ở lớp ba gây chuyện, những chuyện phạm lỗi nhiều vô số kể, một lần đã khiến lớp học nổi tiếng toàn trường.
Lâm Tống Tiện có một đám bạn, đều là con nhà giàu, ngày nào cũng quậy phá nghịch ngợm cùng cậu, ngoại trừ học tập thì giỏi đủ mọi thứ, có lẽ đều theo nguyên tắc vật hợp theo loài, đám người họ tụ tập một chỗ, hơn nữa còn ủng hộ cậu bất chấp một cách khó hiểu.
Gần đến giờ tan học, Trương Trạch ngồi phía sau đổi chỗ lên, ngang nhiên chạy đến bàn phía sau Tống Oanh, nam sinh kia rõ ràng đã quen thói, ôm sách thành thục đi qua.
Trương Trạch quay đầu qua, gương mặt trắng trẻo ngây thơ, nhưng lời nói ra lại trái ngược hoàn toàn với hình tượng của cậu ta.
“A Tiện, tối nay đi đánh nhau nhá.”
“?” Lâm Tống Tiện nhíu mày, hỏi trong im lặng.
“Vẫn là bọn bên Nhị Trung, không đánh không được, hôm nay em nhất định khiến chúng nó nhìn xem ai mới là chủ.”
“…Mấy giờ?” Lâm Tống Tiện ngáp một cái, vò vò mái tóc.
“Tan học tập trung ở cổng trường.”
Lòng Trương Trạch tràn đầy nhiệt huyết, thêm vài lời kích thích mạnh mẽ của Phương Kỳ Dương, Tống Oanh ngồi cạnh len lén nhìn, Lâm Tống Tiện đang nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, cầm cây bút chuyển qua lại giữa mấy ngón tay, trên mặt là vẻ mông lung và lạnh nhạt xa cách náo nhiệt.
Phạm Nhã mở một trung tâm học thêm gần trường, dạy kèm cho các bạn nhỏ cấp một cấp hai, lớp đào tạo mới mở không lâu, ngoài bà ra thì bên trong còn có hai giáo viên làm thêm khác nữa.
Công việc Tống Chi Lâm thay đổi đột ngột, Phạm Nhã mất mấy tháng để chuyển nhượng lại cơ sở dạy thêm ở Gia Nam sang cho người khác, bản thân thì tìm địa chỉ mới bên Cẩm Thành lần nữa.
Lớp học thêm vẫn chưa hoàn toàn đi vào nền nếp, nhiều việc lại thiếu người nên lúc tan học, nếu Tống Oanh rảnh rỗi sẽ qua trông đám trẻ giúp, rồi tranh thủ làm bài tập của mình ở quầy tiếp tân.
Lúc nhóm Lâm Tống Tiện nghênh ngang đi lướt qua cửa, Tống Oanh đang ngồi xổm dưới sàn dỗ dành một đứa trẻ đang khóc to, cậu bé mới sáu bảy tuổi, bàn tay mũm mỉm lau lau nước mắt, khóc đổ mồ hôi, tóc trên trán ướt nhẹp, khóe miệng trề xuống tủi thân trông rất đáng thương.
Giọng của nữ sinh rất dịu dàng, cố gắng để giọng điệu mềm mại, miệng dỗ dành nhè nhẹ, dùng khăn giấy lau nước mắt với mồ hôi cho cậu.
“Mẹ sẽ nhanh đến đón em thôi, đừng khóc nữa được không, chị cho em ăn kẹo ha?”
Chữ ha nhẹ nhàng kéo dài, mềm mại tựa như ngô xoay nhuyễn, dường như sau khi nghe vậy, cảm xúc của cậu nhóc cũng bình tĩnh hơn đôi chút, chỉ còn thút tha thút thít, không còn khóc lớn như vừa rồi nữa.
“Vâng..…” Cậu bé nghẹn ngào đáp, trong âm thanh là sự nức nở đầy đáng thương. Tống Oanh thương đau lòng xoa đầu cậu bé, sau đó đứng dậy, dắt đứa bé vào bên trong.
Đứng ở xa xa còn có thể nghe thấy giọng điệu nhẹ nhàng của cô truyền đến, xen lẫn tiếng gió rì rào cực kỳ thoải mái.
“Ngoan nào, đừng buồn nha, Tiểu Đồng ngoan nhất mà!”
Hai bên đường phố đều là cửa hàng và quấy bán nhỏ, tiếng người rao hàng vô cùng náo nhiệt.
Lâm Tống Tiện dừng bước chân, những người khác cũng vô thức đứng tại chỗ nhìn qua đó, đến khi người ta đã biến mất ở bên trong. Trương Trạch mới tò mò gãi gãi sống mũi.
“Đây chẳng phải người ở lớp chúng ta đó sao? Tống Oanh? Cậu ta đối xử với trẻ con kiên nhẫn thật.”
“Dĩ nhiên rồi, tính cánh cô bạn này rất tốt, nếu không sao có thể ngồi cùng A Tiện chúng ta lâu như vậy được?” Phương Kỳ Dương liếc nhìn Lâm Tống Tiện với ánh mắt sâu xa rồi trêu ghẹo, ai ngờ người trong cuộc vốn còn chẳng quan tâm đến cậu ta.
Lâm Tống Tiện chẳng có tâm trạng gì, đi về phía trước, trong đầu vẫn là cảnh tượng vừa rồi, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, cậu lại nhớ đến ngày đó khi cô thổi vết thương cho mình, và cả câu nói không đau không đau kia nữa.
Hóa ra khi cô dỗ dành người khác đều sẽ giống nhau.
Trương Trạch và đám người bên Nhị Trung hẹn nhau trong một hẻm nhỏ ở khu chung cư cũ, chỗ này địa thế bằng phẳng, vị trí lại hẻo lánh, bình thường rất í tai đi ngang qua đây, rất thích hợp để đánh nhau.
Số lượng người hai bên khá đều nhau, đồng đúc đầy khí thế, đa số mọi người đều đã cố ý thay bộ đồng phục học sinh ra, đứng đối diện nhau với khí thế hung hăng.
Người bên Nhị Trung vô cùng phách lối, nhìn lướt qua bên này, cố ý quan sát người cầm đầu phe Trương Trạch, ngôn ngữ khiêu khích.
“Ai đây??”
Trương Trạch tức giận tới mức bật cười không ngừng, bẻ đốt tay kêu lốp bốp, “Ông nội mày đấy, sao nào? Không nhận ra à?”
Xét về địa vị thì Trương Trạch vẫn cao hơn một bậc, đối phương tức giận đến độ lồng ngực căng lên, mặt lộ vẻ dữ tợn, nhặt ống thép lên cầm trong tay, trận đánh hết sức căng thẳng.
Người hai nhóm có ân oán từ hồi học cấp hai, chuyện mới bắt đầu chỉ là xảy ra tranh chấp trong lúc chơi trượt ván, đều là một đám con nhà giàu ngậm thìa vàng từ khi sinh ra, đã quen thói tùy tiện, ai cũng không chịu nhường ai, vì muốn giữ thể diện nên thường hẹn đánh nhau.
Thoáng thấy bọn họ có dấu hiệu xông tới, Trương Trạch lập tức nhìn qua Lâm Tống Tiện, cậu là chủ lực bên này, gà chiến hạng nhất, từng học qua các loại võ Taekwondo, mỗi lần đều nhờ vào Lâm Tống Tiện để chống đỡ cả trận đấu.
Trương Trạch nhìn qua vẻ mặt bình tĩnh của Lâm Tống Tiện, khí thế lập tức dâng trào, hô lên: “Muốn lên thì nhanh đi, lằng nhà lằng nhằng, sợ rồi à?!”
Chuyện này sao mà nhịn được?
Đối phương hét lớn một tiếng, giơ vũ khí muốn xông lên, tất cả mọi người tập trung tinh thần để phòng bị, lúc vừa định xắn tay áo chơi một trận lớn, bỗng thấy Lâm Tống Tiện đứng trước mặt đám người bên này đột nhiên buông thỏng tay, cụp mắt trông dáng vẻ rất uể oải..
“Không đánh nữa.”
Hả???
Toàn bộ dừng lại.
Giọng nói của cậu không nhẹ không nặng, nhưng lại rõ mồn một trong con hẻm nhỏ này, một câu đơn giản đã khiến toàn bộ những người có mặt tại đây ngây ra.
“Không phải chứ, Tiện, anh Tiện? Anh đừng làm em sợ!” Trương Trạch kêu lên với khuôn mặt như sắp khóc, dường như Lâm Tống Tiện đã mất sạch hứng thú với tất cả mọi chuyện chỉ trong nháy mắt, cậu chẳng thèm để ý, chỉ ngước mắt nhìn về phía người dẫn đầu của đám đối diện.
“Tao nói không đánh, hôm nay dừng tại đây.” Lời nói rõ ràng, rơi xuống mặt đất, giọng nói nhàn nhạt lại như mang theo khí thế chém đinh chặt sắt một cách kì lạ.
Đối phương hơi há miệng, không phục, Trương Trạch phản ứng cực nhanh, vội lên tiếng: “Đúng, bên tụi tao đang không tiện, hay là tụi mày muốn tranh thủ giậu đỗ bìm leo?!”
Nam sinh thời kỳ trưởng thành rất quan tâm để thể diện, tất nhiên sẽ không muốn gánh vác vết nhơ này, đối phương không cam lòng cũng không muốn nghe theo, tình cảnh giương cung bạt kiếm vẫn căng thẳng như cũ.
Hai bên đều chăm chú nhìn người đang đứng ở giữa.
Nhưng Lâm Tống Tiện lại hồn nhiên như chẳng hề hề hay biết, đưa tay xoa xoa sau cổ, xoay người rời đi một cách tùy ý, bóng lưng lẻ loi cao lớn ẩn giấu vài sự buông thả khó hiểu.
Cậu đưa tay ra, chỉ quơ quơ với đám phía sau mà không hề quay đầu lại, bóng người dần dần biến mất khỏi tầm mắt.
“Anh Tiện có hơi tàn khốc ha, giống như người đại hiếp công danh thần bí trong tiểu thuyết của Kim Dung.” Có người phát biểu, mặt lộ vẻ sùng bái, Phương Kỳ Dương muốn nói lại thôi, nghĩ ngợi một hồi.
“Sao tao cứ có cảm giác anh Tiện... Lại mắc bệnh nhỉ?” Thường ngày Lâm Tống Tiện trông chẳng khác gì người thường cả, nhưng có đôi lúc, đang bình thường tự dưng chạy đi mất, cả người như chìm vào một không gian khác, cảm thấy những người bên ngoài rất nhạt nhẽo.
Người, câu chuyện, vạn vật, thế giới này luôn chẳng có gì khiến cậu lưu luyến để tồn tại.
Đầu mùa xuân, trời trong vô tận.
Lúc nghỉ trưa, hiếm khi nhàn rỗi. Không khí lớp học thoải mái, gió nhẹ thổi qua cửa sổ đang hé mở, rèm cửa sổ bằng lụa mỏng tung bay.
Trong gió mang theo mùi ẩm ướt của bùn đất, hòa lẫn hương thơm ngát của hoa hồng, cảnh xuân bên ngoài tuyệt đẹp.
Tống Oanh ngồi cùng với mấy nữ sinh, thảo luận về truyện tranh thiếu nữ dài kỳ vừa mới ra, phía sau là mấy nam sinh đang vui cười đùa giỡn, cầm sách đánh nhau, cũng có không ít học sinh đang ngồi tại bàn làm đề, học tập nghiêm túc.
Cao Kỳ đang nói đến một đoạn đặc sắc, “Ba Vệ từ trên trời giáng xuống, xuất hiện trước mặt Nại Nại như một thiên thần vậy...”
Cô bạn chắp tay trước ngực, ngửa mặt lộ ra vẻ mộng mơ thiếu nữ.
Có một đám nam sinh đi vào cửa trước của phòng học, vừa chơi bóng xong nên toàn thân nam sinh tỏa ra hơi nóng, tóc trên trán ướt đẫm mồ hôi, họ đã sớm cởi áo khoác ra, chỉ mặc một chiếc áo phông đơn giản, dáng người cao gầy như vẽ, mang theo tinh thần mạnh mẽ phấn chấn độc nhất vô nhị của thiếu niên.
Điền Gia Gia vốn đang định tiếp lời, khi thấy người đi đầu thì ánh mắt bỗng sáng lên, cô ấy đứng thẳng vai rồi lên tiếng: “Lâm Tống Tiện.”
“Hửm?” Nam sinh đang đi vào trong dừng bước chân, quay lại nhìn các cô, đôi mắt trong veo đen nhánh lơ lãng lướt qua, hô hấp của mấy người xung quanh trở nên căng thẳng.
Điền Gia Gia cố hết sức để giữ giọng nói ổn định, “Học kỳ mới cần nộp tiền quỹ lần nữa, cậu có mang tiền không?”
“Nói gì thế, thứ mà anh Tiện của chúng ta không bao giờ thiếu là cái gì?” Phương Kỳ Dương cất cao giọng hói, có người ở phía sau lập tức đáp.
“Tiền!”
Tiếng cười vang ồn ào, thiếu niên mười mấy tuổi không hề nghiêm túc, mặt Điền Gia Gia càng đỏ hơn, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh nhìn Lâm Tống Tiện.
Nam sinh nhắm mắt làm ngơ trước sự trêu chọc này, đi thẳng đến, rút tờ một trăm đồng trong ví tiền ra đưa cho cô ấy.
“Có phải cần nhiêu đây không?”
“Đúng vậy, mỗi người một trăm đồng.” Điền Gia Gia gật đầu, nhận lấy tiền trong tay cậu, Lâm Tống Tiện khẽ gật đầu ra hiệu, sau đó quay người về chỗ ngồi của mình.
Đám người tụ tập vừa rồi cũng giải tán, xung quanh lấy lại sự yên tĩnh trước đó.
Điền Gia Gia cầm một trăm đồng của Lâm Tống Tiện trong tay, cẩn thận mở ra vuốt lại các nếp gấp, cẩn thận cất vào ví hai ngăn của mình, tiếp đó lấy ra vài tờ nhân dân tệ màu đỏ khác nhét vào phần tiền quỹ của lớp.
Những người bên cạnh trợn mắt há mồm nhìn những động tác của cô ấy, Tống Oanh đang nghi ngờ, lúc định hỏi thì đã thấy Cao Kỳ nhào tới nắm chặt bả vai Điền Gia Gia.
“A a a a cậu đúng là gian quá đấy, tớ mặc kệ, tớ mặc kệ, người thấy phải có phần, tớ cũng muốn!!!”
“Tán thành! Đồ tốt thì mọi người phải chia sẻ cùng nhau chứ!”
“Chia kiểu gì đây? Chỉ có một tờ thôi!” Điền Gia Gia thấp giọng nói, sợ người khác phát hiện động tĩnh bên này, ánh mắt bối rối quan sát xung quanh, cuối cùng Cao Kỳ buông cô ra.
“Như vậy đi, lát nữa chúng ta cầm tờ tiền này đến siêu thị mua nước uống, làm tròn lại cũng có thể xem như Lâm Tống Tiện mời chúng ta uống.”
“Tớ nhổ vào! Cậu nghĩ hay nhỉ.” Điền Gia Gia giữ chặt kín túi tiền, thà chết cũng không chịu khuất phục.
Tống Oanh: “...”
Rốt cuộc cô cũng tìm được cơ hội, nhỏ giọng nói: “Chẳng phải, hôm khai giảng các cậu còn nói cậu ta rất khó ở, tốt nhất đừng nên trêu chọc sao?”
“Đúng vậy.” Điền Gia Gia biết rõ đấy, thản nhiên nói tiếp, “Nhưng chuyện này không cản trở được việc bọn tớ thích cậu ấy! Tuổi trẻ, ai mà có thể không thích Lâm Tống Tiện chứ?”
...
Buổi chiều trên lớp, tiếng đọc sách thôi thúc người ta đi vào giấc ngủ.
Lâm Tống Tiện đang ngủ, Tống Oanh chép lại công thức định luật trên bảng đen, chăm chú nghiêm túc, ngồi thẳng nghe giảng bài hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ của người bên cạnh.
Cậu ngủ suốt cả một tiết, đến giờ tan học cũng không có động tĩnh gì.
Những tiếng nói chuyện đã vang lên trong phòng học, có người ló đầu từ bên ngoài vào, đùn đẩy xô lấn nhau trên hàng lang, Tống Oanh không để ý nhiều, cuos đầu xuống nhặt bút, đột nhiên bị người ta đụng một cái.
Bả vai vô tình đụng phải cánh tay của Lâm Tống Tiện, còn đẩy một cái rất mạnh, cậu bị đánh thức ngay trong nháy mắt, ngẩng đầu lên khỏi khuỷu tay, trong ánh mắt mông lung ngập tràn sự bất mãn vì bị làm phiền, sắc mặt tối sầm dọa người.
Trong lòng Tống Oanh bỗng hốt hoảng, vội vàng nói xin lỗi, “Thật sự xin lỗi, tớ không cố ý.”
Cậu nhìn cô chằm chằm với ánh mắt bình tĩnh, hồi lâu, thốt lên một tiếng “Ừ” nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
Nghe không ra vui buồn hờn giận.
Một giây sau, cậu tiếp tục vùi vào cánh tay ngủ thiếp đi.
Tống Oanh nhẹ nhàng thở dài. Cô đã nghe nói Lâm Tống Tiện ghét nhất là bị làm phiền lúc ngủ từ lâu rồi, cơn khó chịu sau khi thức dậy rất lớn, lần đầu gặp phải vẫn cảm thấy kinh hãi run sợ.
Nghĩ tới đây, cô không khỏi oán trách nhìn qua bên cạnh, nhìn chằm chằm đỉnh đầu đen nhánh của người đang ngủ say, âm thầm phàn nàn.
Thật sự không hiểu nổi tại sao có thể có người nhiều thói hư tật xấu như vậy chứ.
Hệt như một đại thiếu gia cáu kỉnh vậy.
Tống Oanh cẩn thận nhớ lại từng chuyện xảy ra trong một tuần qua, càng thêm tức giận oan ức, không hề nhận ánh mắt của mình đã tập trên người cậu quá lâu, người ngoài nhìn vào lại biến thành thiếu nữ đang trong thời kỳ tình yêu nảy nỡ chứ chẳng biết cô đang buồn phiền.
Lâm Tống Tiện ngủ hai tiết, cuối cùng cũng tỉnh lại, giờ giải lao cậu ra ngoài rửa mặt, Phương Kỳ Dương đứng bên cạnh, nhìn chằm chằm khuôn mặt đầy nước của cậu, nghĩ ngợi sâu xa.
“Có bị điên không?” Ánh mắt của cậu ta khiến Lâm Tống Tiện nổi cáu, cậu không thể không hỏi, Phương Kỳ Dương chậc chậc hai tiếng, đột nhiên cảm động, “Anh Tiện, anh đúng là lam nhan họa thủy [1] mà, lại tổn thương trái tim của một em gái.”
[1] Lanh nhan họa thủy (蓝颜祸水): có nghĩa tương tự như câu “Hồng nhan họa thủy”, chỉ có điều “hồng nhan” chỉ người con gái thì “lam nhan” lại dùng để chỉ con trai. Lam nhan họa thủy + Hồng nhan họa thủy = Sắc đẹp là mầm mống của tai họa. ( Thứ tự của tai họa từ thấp đến cao bao gồm: Thuỷ, hoả, đạo, tặc. Sở dĩ hồng nhan và lam nhan được ví như thủy là bởi vì thủy thì lúc nào cũng nhu mềm, êm ái nhưng một khi lũ lụt ập đến thì có thể hủy diệt mọi thứ chỉ trong tích tắc.)
“Có thể nói chuyện dễ hiểu hơn không hả?” Cậu vừa tỉnh ngủ, chẳng có kiên nhẫn, Phương Kỳ Dương thấy thế cũng không vòng vo, trực tiếp nói ra chuyện vừa rồi.
“Hồi chiều lúc anh ngủ, em gái Tống Oanh nhìn anh chằm chằm gần hai tiếng đồng hồ đó.” Đương nhiên cậu ta chỉ nói quá mà thôi, nhưng hai phút thì chắc chắn có.
Phương Kỳ Dương tiếp tục, “Anh Tiện à, anh phải chú ý chút, không thích người ta thì đừng trêu chọc cậu ấy, em gái Tống trông rất thuần khiết, không phải người có thể chơi đùa tùy ý đâu.”
Lâm Tống Tiện nhíu mày khi nghe cậu ta nói, “Tôi chơi đùa người khác lúc nào?”
“... Đây là trọng điểm sao?”
Yên tĩnh hai giây.
Lâm Tống Tiện vuốt tóc, chẳng hiểu sao rất phiền muộn.
“Được rồi, tao biết rồi.”
Trên đường trở về phòng học, mây đen trên mặt Lâm Tống Tiện vẫn chưa tan.
Lời nói vừa rồi của Phương Kỳ Dương rất chắc nịch, cậu cũng cảm thấy dao động, thế là nhớ số lần tiếp xúc không nhiều giữa hai người theo bản năng.
Nghĩ lại thì dường như biểu hiện Tống Oanh rất ngoan ngoãn, tựa như đang có những tâm tư không thể nói rõ với cậu, cẩn thận lấy lòng, sợ sẽ làm cậu bất mãn.
Chân mày Lâm Tống Tiện càng nhíu chặt hơn.
Thật là phiền phức.
Tâm trạng xấu của cậu tiếp tục kéo dài sang ngày hôm sau.
Buổi sáng hôm nay, Lâm Tống Tiện đến rất sớm, lần hiếm hoi đầu tiên không đi trễ.
Trước khi vào lớp học cậu vẫn luôn trầm tư, không biết nên giải quyết chuyện này sao cho vừa hiệu quả vừa nhanh chóng, đồng thời có thể tránh đụng đến lòng tự trọng của nữ sinh.
Cô trông rất hiền lành và yếu ớt, nói chuyện luôn rất nhỏ nhẹ, giống như một đóa hoa mảnh mai, chỉ hơi dùng lực đã có thể phá hủy.
Mặt Lâm Tống Tiện sa sầm, vừa bước tới chỗ ngồi đã thấy Tống Oanh ôm sách nhìn cậu, dáng vẻ vui tươi hớn hở, giọng điệu bình tĩnh nhưng không giấu được sự kích động muỗn nhảy cẫng lên, nóng lòng thông báo với cậu.
“Lâm Tống Tiện, hôm nay chủ nhiệm lớp về rồi! Tớ tìm thầy đổi chỗ ngồi, về sau không làm phiền cậu nữa.”
Lâm Tống Tiện: “...”
**
Hết chương 3
Tác giả :
Giang Tiểu Lục