Oan Trái - Cấm Luyến
Chương 78
Đang nói chuyện thì Tuyết Cần đẩy cửa bước vào, theo sau cô gái nhỏ xinh đó là một chàng trai vô cùng tuấn tú nhưng gương mặt thì đen kịn lại khi nhìn thấy cô gái của mình đang nhào vào tromng lòng người bạn gái thân thiết.
Anh ta là Viễn Chinh Huân, thiếu chủ của tập đoàn Viễn Thị, người được mệnh danh là người đàn ông có quyền lực nhất trong giới thương gia, nay mặt mũi lại tối sầm như có người thiếu anh ta mấy trăm vạn vậy
Anh ta đen mặt đưa tay ra kéo cô gái sắp bổ nhào vào trong lòng Huyền Ngọc, anh ta hừ mũi:
“Em dám nhào vào lòng người khác lần nữa thử xem.”
Cô gái nhỏ đó bất mãn khụt khịt mũi, thói quen bá đạo của anh trai càng ngày càng nặng, bây giờ ngay cả đến gần bạn gái cũng ko cho, hức hức, mất hết cả quyền tự do.
Lúc này, anh chàng công tử phong lưu Đường Dĩ Thần như không hề nhìn thấy gương mặt đen thui của ai kia, anh ta dang rộng vòng tay, tư thế vô cùng phóng khoáng:
“Đến đây nào kẹo ngọt, đến cho ca ca ôm em cái nào.”
Vừa nói anh ta vừa bước đến thì đối diện với anh ta là quả đấm sắt do thiếu chủ tập đoàn Viễn Thị tung ra, nhưng bản lãnh của người mặt dày vô sĩ nào đó cũng không phải thuộc dạng tầm thường, anh ta chỉ lắc mình né một cái đã thoát khỏi cú đấm kia, nhưng nhìn thấy gương mặt của bạn mình đã có thể so với mặt của bao công nên anh ta không dám vuốt đuôi cọp nữa, có những chuyện chỉ nên sờ nhẹ, không nên giẫm lên đuôi của con cọp đang ngủ say, như thế sẽ chẳng ích lợi gì cho bạn.
Mặc kệ hai gã đàn ông quái đản kia, hai cô gái ríu rít sang một bên ngồi xuống tâm sự, con gái mà, xa nhau lâu như vậy đương nhiên có rất nhiều chuyện để nói rồi.
Từ những câu chuyện trên trời dưới đất, sau đó lại bàn đến chuyện học hành. Bất chợt như nghĩ ra điều gì, Tuyết Cần nói:
“Kết quả kì thi của đợt này, bên nhà trường có thông báo rằng cậu bận việc riêng nên cho cậu bảo lưu kết quả, đợi khi cậu về thi xong sẽ cho cậu tốt nghiệp. cậu định bao giờ mới về?”
Huyền Ngọc thoáng đưa mắt nhìn vào phòng bệnh, Triệt Nhất vẫn đang nằm đó, trên gương mặt tuấn tú của anh ngoài có nét xanh xao gầy yếu ra, thì trông như anh đang ngủ, gương mặt của anh lúc này trông thật bình yên và có chút tính trẻ con, không còn vẻ vô lại khi đối với cô, cũng không có vẻ lạnh lùng nghiêm khắc đối với thuộc hạ khi vắng mặt cô.
Gần như cô đã quên hết những biểu hiện đó của anh, cũng bởi vì biểu hiện yên tĩnh này của anh đã nằm lâu quá rồi. hơn ba tháng nay, ngày nào cô cũng vào đây, chỉ để nhìn anh, nắm tay của anh, kể lại những việc làm thường ngày.
Huyền Thiên và Huyền Tú hầu như mỗi ncuoois tuần đều bay sang đây thăm cô, có những lúc Huyền Thiên bực mình đến mức muốn xông vào bóp cổ cái gã chết tiệt đang nằm ì mãi trên giường không chịu tỉnh dậy kia, may nhờ có HuyềnTú ngăn cản.
Lần này, cô cũng muốn quay về nước một lần, ngoài việc kết thúc việc học nhận bằng tốt nghiệp ra, cô cũng muốn về thu xếp một số thứ, đồng thời cũng dỗ ngọt hai ông anh trai đang giận dỗi của cô.
Hai tuần nay họ không bay sang đây, không biết do giận dỗi hay bận việc, nhưng theoa cá tính của họ, cô nghĩ chắc chín phần là giận dỗi rồi.
Haiii, cô nghĩ đôi khi làm con người cũng phức tạp thật, khi còn khỏe mạnh bên nhau thì lại không biết quý trọng cứ giận dỗi, cãi nhau để rồi đến khi một người nằm xuống, người còn ở lại tiếc hận khôn nguôi.
Trải qua vụ việc lần này, cô bỗng dưng quý tiếc từng giây từng phút trong cuộc sống hiện tại của mình. Cô bồng nhiên quý từng thời khắc bên cạnh hai anh, nhưng….
Bỏ Triệt Nhất một mình nằm đó để cô đi tìm niềm vui và hạnh phúc riêng của mình, cô bỗng dưng thấy mình có tội với anh.
Cô biệt bản thân mình mâu thuẫn kì lạ, nhưng mâu thuẫn này cô cũng không biết nên giải quyết ra sao.
Thế cho nên, cô quyết định, cô phải trở về Đài Loan, sau đó rồi sẽ quay sang đây.
Nghĩ như thế, cô chia tay với Tuyết Cần cùng ông anh trai chăm bẳm em gái của mình như một vị bảo mẫu cùng với gã bác sĩ thiên tài nào đó đang không ngừng trêu cợt chung quanh. Không biết cô có nhìn lầm hay không, nhưng trong đôi mắt của anh ta là tràn đầy chua xót che dấu dưới sự cợt nhả của anh ta.
Cô bước vào phòng bệnh, đây là gian phòng cao cấp đặc biệt nhất, có phòng khách, nhà vệ sinh cùng với phòng ngủ.
Thoáng mát và sạch sẽ tiện nghi y như ở nhà.
Trên chiếc giường trắng tinh, một chàng trai đang nằm đó, cổ tay anh ta vẫn còn đang truyền dịch, trông anh ta thật bình yên như đang chìm trong giấc ngủ say.
Cô bước đến, nhẹ đưa tay khẽ vướt lên gò má gầy của anh ta, thầm xót xa.
Cô cúi đầu thì thầm:
“Em đến rồi đây.”
Mỗi ngày đều như thế, câu đầu tiên mà cô nói với anh là như thế, cô báo cho anh biết sự hiện diện của mình, sau đó ngồi bên anh, nắm lấy tay anh, kể lại công việc suốt những lúc không có anh.
Cô chẳng biết mình làm thế để làm gì, nhưng chàng trai này, hầu như cuộc sống của anh ta sống chỉ vì cô, sống cho sô.
Những việc làm của anh ta, cho dù cô có mù cô cũng nhận ra được. Huyền Ngọc cô không biết có tài đức gì mà được cả ba chàng trai hết mực thương yêu như thế này.
Hôm nay, vẫn như mọi hôm cô lại bắt đầu kể về một ngày của mình, anh vẫn nằm đó, lẳng lặng và bình yên. Không cần biết anh có nghe hay không, cô vẫn nói, và nói.
Sau đó, khi thông báo cho anh biết việc hai anh em Tuyết Cần đến đây, và thái độ quấn quýt của bác sĩ Đường Dĩ Thần, rồi cô kết luận một câu:
“Em phải về Đài Loan.”
Ngón tay anh ta giật giật, nhưng do cô mải mê nói nên không nhận ra. Cô nói tiếp:
“Em về bên ấy để thi và nhận bằng tốt nghiệp, chắc khoảng hai tuần là em sẽ trở lại đây, đến lúc đó sẽ có quà cho anh.
Nói xong, cô thu dọn chung quanh anh, lưu luyến nắm lấy tay anh một lần nữa, sau đó cô xoay người bước đi.
Khi cánh cửa phòng bệnh vừa được đóng lại, thì người nào đó vốn vẫn nằm mê man trên giường ba tháng nay, đột nhiên mở mắt.
****************
Sân bay Đài Loan.
Cô gái xuống sân bay, đưa mắt nhìn chung quanh.
Quả nhiên, hai thanh niên anh tuấn với khuôn mắt giống nhau như đúc đồng thời sải bước đến bên cạnh cô. Dang đôi tay ra ôm chặt lấy cô, rồi sau đó cả ba cùng nhau lên xe, Huyền Ngọc ngồi ở giữa, hai anh trai cô ngồi hai bên, trước mặt là tấm kiếng ngăn lại giữa tài xế và khoang sau. Vừa vào trên xe, hai chàng trai như hổ đói vừa gặp được con mồi.
Những nụ hôn như mưa rơi xuống trên cổ, trên mặt cô gái có gương mặt trắng như tuyết. Huyền Ngọc nằm ngã vào lòng của Huyền Thiên. Huyền Tú ngồi ở phía ngoài nâng chiếc chân bé nhỏ của cô lên, hôn lên từng ngón chân nhỏ xinh đó. Đây là cô gái của các anh, tình yêu của các anh.
Huyền Ngọc nằm trong vòng tay ấm áp của hai anh, ngửi lấy mùi hương quen thuộc mà đã lâu nay xa cách. Hòa mình trong nhịp điệu kích tình của ngọn lửa cháy bỏng mà các anh đang từng bước đốt lên trên cơ thể cô, khoang xe sau khá rộng rãi, không ảnh hưởng đến màn nhiệt tình nóng bỏng thiêu đốt trên xe.
Tài xế ở phía trước dường như đã được huấn luyện nghiệp vụ đặc biệt nên đối với những tiếng động khi xe ngừng vẫn không hề có chút phản ứng gì bất thường.
Anh ta lặng lẽ xuống xe, kính cẩn cúi người chào rồi quay vào trong gian biệt thự sang trọng kia. Dặn dò những việc cần thiết với những gia nhân thạo việc.
Một lúc thật lâu sau đó, hai thanh niên tuấn tú với gương mặt ngời ngời hạnh phúc như đường làm quan mở rộng từ cửa xe bước ra, mang theo cô gái bé nhỏ đang say ngủ trong lòng.
Huyền Thiên bế Huyền Ngọc đã mệt mỏi ngủ say lên lầu.
Lần này cô đã trở về, thì đừng mong các anh sẽ cho cô rời khỏi anh một lần nữa.
Những người hầu trong nhà đã quá quen với hình ảnh như thế này, dù cách đã lâu, nhưng họ vẫn cúi mặt âm thầm làm việc của mình. Trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, công chúa đã trở về, hai bạo quân trong nhà đã không còn hỉ nộ bất thường, bọn họ không còn sống trong cảnh phập phồng lo sợ nữa.
Những ngày trở lại Đài Loan, lúc này hai anh trai của cô còn hơn cả gà mẹ nữa, trải qua bao sóng gió mới được như ngày hôm nay, hai anh không thể nào yên tâm rời mắt khỏi bảo bối một giây phút nào.
Lúc bên Nhật Bản, anh biết với thế lực của gia tộc Sơn Bản, đối với sự an toàn của Huyền Ngọc đã không còn là vấn đề, thế cho nên hai anh không có gì lo lắng, chỉ tức cái tên chết tiệt nào đó cứ nằm lĩ ở mãi trên giường không chịu tỉnh dậy làm cho cô bé con bảo bối của các anh đứng ngồi không yên. Hôm nay cô đã về đây thì các anh mặc xác tên kia hôn mê thật hay giả, các anh nhất định sẽ không để cô bé của các anh trở về bên ấy để chịu tội nữa đâu.
Khi hoàn thành xong các bài thi, nhận bằng tốt nghiệp. cô đang bắt đầu suy nghĩ rằng nên nói với các anh như thế nào để được quay trở về Nhật Bản.
Sáng sớm, khi thức dậy, thì bên cạnh cô lúc nào cũng có hai thanh niên mặt mũi giống nhau nhu tác đang nằm bên cạnh mình và đương nhiên là…. Trần trụi.
Mãi đã thành thói quen, trước kia, mỗi khi gặp hai anh như thế này cô đều đỏ cả mặt thét chói tai, và đương nhiên sẽ bị ai đó với lí do là để cho quen với thân thể của mình không còn ngại ngùng mắc cỡ nữa, sẽ nhân cơ hội dạy dỗ cô một bài học. hậu quả sau đó là phải nhờ ai kia bế vào phòng tắm, rồi bế xuống nhà ăn ăn sáng.
Có đôi khi cô nghiến răng nghiến lợi vì hai ông anh trai của mình không sợ tinh tẫn nhân vong hay sao mà hăng say quá mức như thế. Nhưng nghĩ cũng chỉ là nghĩ, đánh chết cô cũng không dám nói ra khỏi miệng vì sẽ bị dạy dỗ vô cùng thê thảm.
Hai anh trai thấy cô đã thức còn ngơ ngẩn như đang suy nghĩ gì, Huyền Thiên khẽ nháy mắt với Huyền Tú, cả hai cùng nở nụ cười xấu xa, bắt đầu bài thể dục buổi sáng cho cô gái nào đó vô cùng lười đã thế lại còn hay mơ mộng lung tung.
Đến khi Huyền Ngọc được bế xuống nhà ăn sáng, không, phải nói là ăn trưa thì đúng hơn. Vì sau cuộc hoan ái kịch liệt, cô đã mệt mỏi đến mức phải ngủ lại thêm và hai con sói kia, đương nhiên cũng ôm cô cùng nhau mà ngủ. Khi cô mở mắt ra lần nữa thì mặt trời đã lên quá đỉnh đầu.
Ngồi vào bàn, mới ăn xong được một vài lát bánh mì, thì chuông cửa reo lên.
Đích thân Huyền Tú bước ra mở cửa, vì thường ngày, sau khi làm xong mọi việc, những người làm không được lưu lại trong nhà này, chỉ có ba người bọn họ ở, và cũng ít khi có khách đến nhà cho nên chuông cửa reo lên làm cả ba đồng thời cùng ngạc nhiên.
Thấy Huyền Tú đứng tần ngần nhìn người nhấn chuông mà không phát ra thanh âm gì, Huyền Ngọc cũng tì mò ló đầu ra nhìn.
Bất chợt, cô sửng sốt đánh rơi cả miếng bánh mì đang cầm trong tay, cô lắp bắp:
“Tri..ệt,.. Nh..ấ..t…?”
Người thanh niên quay mặt về phía cô, nhìn cô mỉm cười trong đôi mắt có niềm hưng phấn lạ thường, nhưng thái độ của anh ta ngờ nghệch, anh ta đưa ra tấm ảnh của cô hỏi:
“Tôi có quen em không? Sao tôi từ khi nhìn thấy hình em, lại có cảm giác, em là người vô cùng quan trọng đối với tôi? Em tên là gì? Chúng ta quen nhau sao?”
Hoàn chính văn
Anh ta là Viễn Chinh Huân, thiếu chủ của tập đoàn Viễn Thị, người được mệnh danh là người đàn ông có quyền lực nhất trong giới thương gia, nay mặt mũi lại tối sầm như có người thiếu anh ta mấy trăm vạn vậy
Anh ta đen mặt đưa tay ra kéo cô gái sắp bổ nhào vào trong lòng Huyền Ngọc, anh ta hừ mũi:
“Em dám nhào vào lòng người khác lần nữa thử xem.”
Cô gái nhỏ đó bất mãn khụt khịt mũi, thói quen bá đạo của anh trai càng ngày càng nặng, bây giờ ngay cả đến gần bạn gái cũng ko cho, hức hức, mất hết cả quyền tự do.
Lúc này, anh chàng công tử phong lưu Đường Dĩ Thần như không hề nhìn thấy gương mặt đen thui của ai kia, anh ta dang rộng vòng tay, tư thế vô cùng phóng khoáng:
“Đến đây nào kẹo ngọt, đến cho ca ca ôm em cái nào.”
Vừa nói anh ta vừa bước đến thì đối diện với anh ta là quả đấm sắt do thiếu chủ tập đoàn Viễn Thị tung ra, nhưng bản lãnh của người mặt dày vô sĩ nào đó cũng không phải thuộc dạng tầm thường, anh ta chỉ lắc mình né một cái đã thoát khỏi cú đấm kia, nhưng nhìn thấy gương mặt của bạn mình đã có thể so với mặt của bao công nên anh ta không dám vuốt đuôi cọp nữa, có những chuyện chỉ nên sờ nhẹ, không nên giẫm lên đuôi của con cọp đang ngủ say, như thế sẽ chẳng ích lợi gì cho bạn.
Mặc kệ hai gã đàn ông quái đản kia, hai cô gái ríu rít sang một bên ngồi xuống tâm sự, con gái mà, xa nhau lâu như vậy đương nhiên có rất nhiều chuyện để nói rồi.
Từ những câu chuyện trên trời dưới đất, sau đó lại bàn đến chuyện học hành. Bất chợt như nghĩ ra điều gì, Tuyết Cần nói:
“Kết quả kì thi của đợt này, bên nhà trường có thông báo rằng cậu bận việc riêng nên cho cậu bảo lưu kết quả, đợi khi cậu về thi xong sẽ cho cậu tốt nghiệp. cậu định bao giờ mới về?”
Huyền Ngọc thoáng đưa mắt nhìn vào phòng bệnh, Triệt Nhất vẫn đang nằm đó, trên gương mặt tuấn tú của anh ngoài có nét xanh xao gầy yếu ra, thì trông như anh đang ngủ, gương mặt của anh lúc này trông thật bình yên và có chút tính trẻ con, không còn vẻ vô lại khi đối với cô, cũng không có vẻ lạnh lùng nghiêm khắc đối với thuộc hạ khi vắng mặt cô.
Gần như cô đã quên hết những biểu hiện đó của anh, cũng bởi vì biểu hiện yên tĩnh này của anh đã nằm lâu quá rồi. hơn ba tháng nay, ngày nào cô cũng vào đây, chỉ để nhìn anh, nắm tay của anh, kể lại những việc làm thường ngày.
Huyền Thiên và Huyền Tú hầu như mỗi ncuoois tuần đều bay sang đây thăm cô, có những lúc Huyền Thiên bực mình đến mức muốn xông vào bóp cổ cái gã chết tiệt đang nằm ì mãi trên giường không chịu tỉnh dậy kia, may nhờ có HuyềnTú ngăn cản.
Lần này, cô cũng muốn quay về nước một lần, ngoài việc kết thúc việc học nhận bằng tốt nghiệp ra, cô cũng muốn về thu xếp một số thứ, đồng thời cũng dỗ ngọt hai ông anh trai đang giận dỗi của cô.
Hai tuần nay họ không bay sang đây, không biết do giận dỗi hay bận việc, nhưng theoa cá tính của họ, cô nghĩ chắc chín phần là giận dỗi rồi.
Haiii, cô nghĩ đôi khi làm con người cũng phức tạp thật, khi còn khỏe mạnh bên nhau thì lại không biết quý trọng cứ giận dỗi, cãi nhau để rồi đến khi một người nằm xuống, người còn ở lại tiếc hận khôn nguôi.
Trải qua vụ việc lần này, cô bỗng dưng quý tiếc từng giây từng phút trong cuộc sống hiện tại của mình. Cô bồng nhiên quý từng thời khắc bên cạnh hai anh, nhưng….
Bỏ Triệt Nhất một mình nằm đó để cô đi tìm niềm vui và hạnh phúc riêng của mình, cô bỗng dưng thấy mình có tội với anh.
Cô biệt bản thân mình mâu thuẫn kì lạ, nhưng mâu thuẫn này cô cũng không biết nên giải quyết ra sao.
Thế cho nên, cô quyết định, cô phải trở về Đài Loan, sau đó rồi sẽ quay sang đây.
Nghĩ như thế, cô chia tay với Tuyết Cần cùng ông anh trai chăm bẳm em gái của mình như một vị bảo mẫu cùng với gã bác sĩ thiên tài nào đó đang không ngừng trêu cợt chung quanh. Không biết cô có nhìn lầm hay không, nhưng trong đôi mắt của anh ta là tràn đầy chua xót che dấu dưới sự cợt nhả của anh ta.
Cô bước vào phòng bệnh, đây là gian phòng cao cấp đặc biệt nhất, có phòng khách, nhà vệ sinh cùng với phòng ngủ.
Thoáng mát và sạch sẽ tiện nghi y như ở nhà.
Trên chiếc giường trắng tinh, một chàng trai đang nằm đó, cổ tay anh ta vẫn còn đang truyền dịch, trông anh ta thật bình yên như đang chìm trong giấc ngủ say.
Cô bước đến, nhẹ đưa tay khẽ vướt lên gò má gầy của anh ta, thầm xót xa.
Cô cúi đầu thì thầm:
“Em đến rồi đây.”
Mỗi ngày đều như thế, câu đầu tiên mà cô nói với anh là như thế, cô báo cho anh biết sự hiện diện của mình, sau đó ngồi bên anh, nắm lấy tay anh, kể lại công việc suốt những lúc không có anh.
Cô chẳng biết mình làm thế để làm gì, nhưng chàng trai này, hầu như cuộc sống của anh ta sống chỉ vì cô, sống cho sô.
Những việc làm của anh ta, cho dù cô có mù cô cũng nhận ra được. Huyền Ngọc cô không biết có tài đức gì mà được cả ba chàng trai hết mực thương yêu như thế này.
Hôm nay, vẫn như mọi hôm cô lại bắt đầu kể về một ngày của mình, anh vẫn nằm đó, lẳng lặng và bình yên. Không cần biết anh có nghe hay không, cô vẫn nói, và nói.
Sau đó, khi thông báo cho anh biết việc hai anh em Tuyết Cần đến đây, và thái độ quấn quýt của bác sĩ Đường Dĩ Thần, rồi cô kết luận một câu:
“Em phải về Đài Loan.”
Ngón tay anh ta giật giật, nhưng do cô mải mê nói nên không nhận ra. Cô nói tiếp:
“Em về bên ấy để thi và nhận bằng tốt nghiệp, chắc khoảng hai tuần là em sẽ trở lại đây, đến lúc đó sẽ có quà cho anh.
Nói xong, cô thu dọn chung quanh anh, lưu luyến nắm lấy tay anh một lần nữa, sau đó cô xoay người bước đi.
Khi cánh cửa phòng bệnh vừa được đóng lại, thì người nào đó vốn vẫn nằm mê man trên giường ba tháng nay, đột nhiên mở mắt.
****************
Sân bay Đài Loan.
Cô gái xuống sân bay, đưa mắt nhìn chung quanh.
Quả nhiên, hai thanh niên anh tuấn với khuôn mắt giống nhau như đúc đồng thời sải bước đến bên cạnh cô. Dang đôi tay ra ôm chặt lấy cô, rồi sau đó cả ba cùng nhau lên xe, Huyền Ngọc ngồi ở giữa, hai anh trai cô ngồi hai bên, trước mặt là tấm kiếng ngăn lại giữa tài xế và khoang sau. Vừa vào trên xe, hai chàng trai như hổ đói vừa gặp được con mồi.
Những nụ hôn như mưa rơi xuống trên cổ, trên mặt cô gái có gương mặt trắng như tuyết. Huyền Ngọc nằm ngã vào lòng của Huyền Thiên. Huyền Tú ngồi ở phía ngoài nâng chiếc chân bé nhỏ của cô lên, hôn lên từng ngón chân nhỏ xinh đó. Đây là cô gái của các anh, tình yêu của các anh.
Huyền Ngọc nằm trong vòng tay ấm áp của hai anh, ngửi lấy mùi hương quen thuộc mà đã lâu nay xa cách. Hòa mình trong nhịp điệu kích tình của ngọn lửa cháy bỏng mà các anh đang từng bước đốt lên trên cơ thể cô, khoang xe sau khá rộng rãi, không ảnh hưởng đến màn nhiệt tình nóng bỏng thiêu đốt trên xe.
Tài xế ở phía trước dường như đã được huấn luyện nghiệp vụ đặc biệt nên đối với những tiếng động khi xe ngừng vẫn không hề có chút phản ứng gì bất thường.
Anh ta lặng lẽ xuống xe, kính cẩn cúi người chào rồi quay vào trong gian biệt thự sang trọng kia. Dặn dò những việc cần thiết với những gia nhân thạo việc.
Một lúc thật lâu sau đó, hai thanh niên tuấn tú với gương mặt ngời ngời hạnh phúc như đường làm quan mở rộng từ cửa xe bước ra, mang theo cô gái bé nhỏ đang say ngủ trong lòng.
Huyền Thiên bế Huyền Ngọc đã mệt mỏi ngủ say lên lầu.
Lần này cô đã trở về, thì đừng mong các anh sẽ cho cô rời khỏi anh một lần nữa.
Những người hầu trong nhà đã quá quen với hình ảnh như thế này, dù cách đã lâu, nhưng họ vẫn cúi mặt âm thầm làm việc của mình. Trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, công chúa đã trở về, hai bạo quân trong nhà đã không còn hỉ nộ bất thường, bọn họ không còn sống trong cảnh phập phồng lo sợ nữa.
Những ngày trở lại Đài Loan, lúc này hai anh trai của cô còn hơn cả gà mẹ nữa, trải qua bao sóng gió mới được như ngày hôm nay, hai anh không thể nào yên tâm rời mắt khỏi bảo bối một giây phút nào.
Lúc bên Nhật Bản, anh biết với thế lực của gia tộc Sơn Bản, đối với sự an toàn của Huyền Ngọc đã không còn là vấn đề, thế cho nên hai anh không có gì lo lắng, chỉ tức cái tên chết tiệt nào đó cứ nằm lĩ ở mãi trên giường không chịu tỉnh dậy làm cho cô bé con bảo bối của các anh đứng ngồi không yên. Hôm nay cô đã về đây thì các anh mặc xác tên kia hôn mê thật hay giả, các anh nhất định sẽ không để cô bé của các anh trở về bên ấy để chịu tội nữa đâu.
Khi hoàn thành xong các bài thi, nhận bằng tốt nghiệp. cô đang bắt đầu suy nghĩ rằng nên nói với các anh như thế nào để được quay trở về Nhật Bản.
Sáng sớm, khi thức dậy, thì bên cạnh cô lúc nào cũng có hai thanh niên mặt mũi giống nhau nhu tác đang nằm bên cạnh mình và đương nhiên là…. Trần trụi.
Mãi đã thành thói quen, trước kia, mỗi khi gặp hai anh như thế này cô đều đỏ cả mặt thét chói tai, và đương nhiên sẽ bị ai đó với lí do là để cho quen với thân thể của mình không còn ngại ngùng mắc cỡ nữa, sẽ nhân cơ hội dạy dỗ cô một bài học. hậu quả sau đó là phải nhờ ai kia bế vào phòng tắm, rồi bế xuống nhà ăn ăn sáng.
Có đôi khi cô nghiến răng nghiến lợi vì hai ông anh trai của mình không sợ tinh tẫn nhân vong hay sao mà hăng say quá mức như thế. Nhưng nghĩ cũng chỉ là nghĩ, đánh chết cô cũng không dám nói ra khỏi miệng vì sẽ bị dạy dỗ vô cùng thê thảm.
Hai anh trai thấy cô đã thức còn ngơ ngẩn như đang suy nghĩ gì, Huyền Thiên khẽ nháy mắt với Huyền Tú, cả hai cùng nở nụ cười xấu xa, bắt đầu bài thể dục buổi sáng cho cô gái nào đó vô cùng lười đã thế lại còn hay mơ mộng lung tung.
Đến khi Huyền Ngọc được bế xuống nhà ăn sáng, không, phải nói là ăn trưa thì đúng hơn. Vì sau cuộc hoan ái kịch liệt, cô đã mệt mỏi đến mức phải ngủ lại thêm và hai con sói kia, đương nhiên cũng ôm cô cùng nhau mà ngủ. Khi cô mở mắt ra lần nữa thì mặt trời đã lên quá đỉnh đầu.
Ngồi vào bàn, mới ăn xong được một vài lát bánh mì, thì chuông cửa reo lên.
Đích thân Huyền Tú bước ra mở cửa, vì thường ngày, sau khi làm xong mọi việc, những người làm không được lưu lại trong nhà này, chỉ có ba người bọn họ ở, và cũng ít khi có khách đến nhà cho nên chuông cửa reo lên làm cả ba đồng thời cùng ngạc nhiên.
Thấy Huyền Tú đứng tần ngần nhìn người nhấn chuông mà không phát ra thanh âm gì, Huyền Ngọc cũng tì mò ló đầu ra nhìn.
Bất chợt, cô sửng sốt đánh rơi cả miếng bánh mì đang cầm trong tay, cô lắp bắp:
“Tri..ệt,.. Nh..ấ..t…?”
Người thanh niên quay mặt về phía cô, nhìn cô mỉm cười trong đôi mắt có niềm hưng phấn lạ thường, nhưng thái độ của anh ta ngờ nghệch, anh ta đưa ra tấm ảnh của cô hỏi:
“Tôi có quen em không? Sao tôi từ khi nhìn thấy hình em, lại có cảm giác, em là người vô cùng quan trọng đối với tôi? Em tên là gì? Chúng ta quen nhau sao?”
Hoàn chính văn
Tác giả :
Thanh Van Bạch Thiên