Oan Trái - Cấm Luyến
Chương 72
Cao trào qua đi, Huyền Thiên bế Huyền Ngọc mệt lả cả người nhưng nét mặt vô cùng thõa mãn vào lòng, nghe cô thầm thì hỏi:
“Thiên, Huyền Tú đâu?”
“Tú đang ở gần đây, Tú đang canh gác không cho bọn bảo vệ xông vào. Theo anh về nước nhé, Huyền Ngọc”
Theo anh về? Vâng, vâng, cô rất muốn theo anh về, có xa nhau cô mới biết thời gian bên cạnh các anh đáng quý biết bao nhiêu. Cô biết cô đã sai lầm rồi, cô không nên sang đây, cô muốn sang đây ngoài việc cứu công ty của hai anh, cô còn có một tham vọng là muốn tìm lại mái ấm gia đình mà bấy lâu nay cô hằng mong ước.
Nhưng khi đến đây rồi, cô mới phát hiện gia đình của cô, không phải ở đâu khác, mà chính là nơi cô vừa bỏ đi. Lúc ấy, cô có xung động quay về ngay lập tức. Nhưng cô không thể, bởi vì Triệt Nhất đã canh chừng cô từng bước một. Làm cô không có cơ hội xoay mình.nay hai anh đã đến, cô có thể giao hết gánh nặng lên vai hai anh, cô hỏi:
“Hai anh đưa em về, các anh có gặp nguy hiểm gì không?”
Huyền Ngọc vô cùng lo lắng, tuy không rành lắm về thế lực ở nơi đây. Nhưng những ngày qua sống gần gũi với Triệt Nhất, cô cũng hiểu anh ta không phải là người cợt nhả, như vẻ bề ngoài của mình,
Khi xử lí công việc anh ta trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết, lần này hai anh muốn đưa cô đi không phải là chuyện dễ dàng.
Huyền Thiên lạnh giọng:
“Dù đánh đổi bất cứ giá nào, anh cũng sẽ đưa em đi.”
Lúc này bên ngoài phòng có tiếng gõ cửa, giọng Huyền Tú sốt ruột vang lên:
“Thiên, đưa ngọc nhi ra ngoài đi, xe đã đợi sẵn.”
Nghe thấy là tiếng của Huyền Tú, Huyền Ngọc hầu như không kịp suy nghĩ cô chạy ào đến mở bật cửa phòng ra, Huyền Tú đứng đó, vẫn dáng vẻ thư sinh hiền lành, như ng trên mặt anh xanh xao, có vẻ mỏi mệt hằn đầy lên đôi mắt.
Nước mắt cô tuôn rơi, cô nhào vào lòng anh, dụi đầu vào lồng ngực của anh, khóc nức nở:
“Tú, Tú...”
Huyền Tú run tay vuốt ve mái tóc của cô. Bảo bối của anh, rốt cuộc đã trở về bên cạnh anh rồi. Anh hôn lên tóc cô, mặt cô mũi cô, và... anh không dám hôn lên môi cô, vì anh rất sợ mình sẽ không dừng lại được.
Xe đã chờ sẵn bên dưới, máy bay cũng đã chuẩn bị sẵn ở sân bay, phải nhanh chóng khởi hành để kịp. Nếu không Triệt Nhất đến, thì cả bọn họ có mọc cánh cũng khó bay. Hôm nay vất vả lắm, mới xuyên qua được đám bảo vệ vào nơi này. Bọn chúng quỷ quyệt thật, nói là đi mua sắm, chứ thực ra đã phong tỏa hết đường ra lối vào nơi đây, chỉ còn mỗi một hầm ngầm, mà các anh may mắn biết được khi một người công nhân có tham dự trong thiết kế căn nhà này đã báo cho anh biết.
Anh tin chắc con đường này ngay cả Triệt Nhất cũng không hề biết.
Cả ba người lặng lẽ đi xuống tầng hầm, đi dọc theo con đường tối đen đó, Huyền Ngọc sợ hãi bám chặt lấy hai anh. Huyền Tú thấy thế khom lưng xuống cõng cô, nằm trên tấm lưng vững chãi của anh, bỗng dưng cô thấy mình an tâm lạ.
Hạnh phúc là ở đây, mà mình còn đi tìm ở chỗ xa xôi nào nữa chứ?
Trước mắt dần sáng lên, cả ba ra khỏi căn đường hầm thì bên ngoài có mấy chiếc xe chờ sẵn, cả ba người vội vã lên xe. Huyền Tú ngồi phía sau ôm chặt lấy ngọc nhi, Huyền Thiên rút súng ra ngồi trên ghế trước. Anh biết chẳng bao lâu nữa. Sơn Bản Triệt Nhất sẽ đuổi theo.
Quả nhiên. Xe vừa chạy được một đoạn đường, thì phía sau lưng xất hiện ba chiếc xe lạ, những chiếc xe đó không hề nổ súng bắn vào xe các anh, mà chỉ tăng tốc chặn hết đường đi của những chiếc xe bảo vệ chung quanh. Chiếc xe màu xám bạc chạy vượt lên trên phía trước đua với chiếc xe của anh.
Anh tài xế có vẻ hoang mang trước sự tấn công quá mức dữ dội của chiếc xe màu xám bạc, cùng những cú xoay tròn rất ngoạn mục,mà mục đích chỉ là bắt buộc chiếc xe dừng lại. Huyền Thiên vội vã vươn người qua điều khiển tay lái, người tài xế nhanh chóng bật ghế ngã ra phía sau, lộn một vòng an toàn ngồi bên cạnh Huyền Tú và Huyền Ngọc, sau đó chuyển lên ghế phụ, còn Huyền Thiên chuyển người qua cầm tay lái, anh tăng tốc, không cho chiếc xe màu xám bạc qua mặt xe anh, những chiếc xe ngược chiều chạy vun vút qua mặt bọn họ.
Chiếc xe kia tuy cố gắng vượt lên những cũng không làm gì quá mức nguy hiểm, Huyền Thiên biết người ngồi bên xe kia nhất định là Triệt Nhất. Bởi vì hắn nên mới cố kị không dám làm ra những động tác nguy hiểm sợ ảnh hưởng đến Huyền Ngọc trong xe. Nếu không ngay khúc của vừa rồi, chỉ cần hắn nổ súng bắn vào bánh xe, hoặc chạy lấn nhanh hơn một chút thì các anh đã rơi thẳng xuống vực mất mạng rồi.
Nhưng lúc này sắc mặt của Huyền Ngọc chẳng khác gì tờ giấy trắng nhợt nhạt. Run như cầy sấy ngã hẳn vào lòng Huyền Tú, Huyền Tú không ngừng hôn lên môi cô, tóc cô, thì thầm trấn an cô.
Bất chợt từ phía trước một chiếc xe chạy ngược chiều suýt đâm vào bọn họ, Huyền Thiên thắng két lại, chiếc xe Audi A8 xoay một vòng tròn trên đường cao tốc, rồi dừng hẳn, hai chiếc xe chạy ngược chiều cũng bị va ở phần đầu, hình như tài xế đã bị đập đầu vào tay lái đã sớm bất tỉnh. Chiếc còn lại cũng bốc khói ngun ngút.
Nhưng lúc này chẳng ai quan tâm đến những chiếc xe đó ra sao, điều đáng quan tâm là chiếc xe màu bạc thuận lợi xông lên, kết hợp với chiếc xe kia chặn ngang đường đi của xe bọn họ.
Lúc này, Triệt Nhất xuống khỏi xe, trên tay anh là một thanh súng lục chỉa thẳng vào đối phương, mà Huyền Thiên cũng đang cầm súng chỉa thẳng vào người anh ta.
Huyền Ngọc trên xe được Huyền Tú ôm chặt, không ngừng run rẩy. Cô muốn phát nôn, nhìn tình cảnh hiện thời làm cô không thể kiềm chế nổi. Cô nghe hai người bọn họ nói với nhau.
Huyền Thiên: “Huyền Ngọc là của chúng tôi, dù anh có mang cô ấy về, cô ấy cũng sẽ tìm đến chúng tôi, anh đừng chơi trò trẻ con nữa.”
Triệt Nhất cười ngạo mạn:
“Trẻ con? Ha ha ha, các người ngu ngốc hay không biết, chỉ cần các người biến mất thì Huyền Ngọc vĩnh viễn sẽ thuộc về tôi, tôi không tin tôi không làm cô ấy động lòng,” Nói xong hắn lên cò súng, nhìn thẳng vào mắt Huyền Thiên, sát khí hiện lên trên đôi mắt đỏ đầy những tơ máu của anh ta.
Lúc này nghe đến đây, Huyền Ngọc chẳng thể nào giữ nổi bình tĩnh nữa, cô vùng khỏi tay Huyền Tú, chạy nhanh đến chắn trước mặt Huyền Thiên, khóc ướt cả mặt nhìn anh ta:
“Nếu không thể buông tay, vậy hãy bắn cả em đi, anh hai.”
Cô kêu một tiếng anh hai làm Triệt Nhất giật bắn cả người, từ trước đến nay cô chỉ gọi anh bằng những tôn xưng ‘ngài’ xa lạ, hoặc lúc giận dữ thì lôi cả tên lẫn họ của anh ra mà mắng.
Nay một tiếng anh hai này, làm chấn động cả tâm hồn anh, như thế có nghĩa là.... Huyền Ngọc đã chấp nhận anh?
Anh vừa mừng vừa sợ trong đôi mắt đấy tơ máu thoáng hiện lên chút nhu tình, anh lắp bắp nói:
“Cát Ưu về với anh đi, anh đã tìm em rất cực khổ, bao nhiêu năm nay anh chỉ có thể lẳng lặng đưa mắt nhìn theo em, nhìn thấy em đau khổ mà không thể giúp gì được em, anh đau còn hơn cả bản thân em khi thấy từng giọt nước mắt em rơi. Anh hận mình lúc ấy quá mức yếu đuối không thể bảo vệ cho em. Khi em hạnh phúc anh lại hận sao mình không là người được mang hạnh phúc đến cho em. Cát Ưu về với anh đi, em muốn bất cứ thứ gì, dù là sao trên trời anh cũng mang xuống cho em, Cát Ưu....”
Huyền Ngọc lắc lắc đầu, nước mắt cô rơi như mưa, cô nói:
“Cuộc đời này của em có hai anh ấy là em đã đủ để mãn nguyện rồi, em không dám mong gì hơn, người ta thường bảo con người tham lam quá sẽ bị trời trừng phạt. Với em, được như thế này đã đủ hạnh phúc lắm rồi, hãy để cho em đi cùng các anh ấy.”
Huyền Thiên đau xót đưa mắt nhìn cô bé bảo bối của anh,trong giọng nói của cô, nét mặt của cô, thậm chí nước mắt của cô. Anh thoáng thấy có sự nao núng. Chỉ trong vòng nửa tháng qua đã phát sinh chuyện gì khiến cho cô bé của anh thay đổi như thế này? Tên kia đã làm gì với cô, để cho cô khóc đến thảm thương như thế? Anh hận mình không thể dùng súng bắn chết tên kia, bởi vì nếu anh làm như thế, anh biết chắc Huyền Ngọc sẽ hận anh suốt đời.
“Thiên, Huyền Tú đâu?”
“Tú đang ở gần đây, Tú đang canh gác không cho bọn bảo vệ xông vào. Theo anh về nước nhé, Huyền Ngọc”
Theo anh về? Vâng, vâng, cô rất muốn theo anh về, có xa nhau cô mới biết thời gian bên cạnh các anh đáng quý biết bao nhiêu. Cô biết cô đã sai lầm rồi, cô không nên sang đây, cô muốn sang đây ngoài việc cứu công ty của hai anh, cô còn có một tham vọng là muốn tìm lại mái ấm gia đình mà bấy lâu nay cô hằng mong ước.
Nhưng khi đến đây rồi, cô mới phát hiện gia đình của cô, không phải ở đâu khác, mà chính là nơi cô vừa bỏ đi. Lúc ấy, cô có xung động quay về ngay lập tức. Nhưng cô không thể, bởi vì Triệt Nhất đã canh chừng cô từng bước một. Làm cô không có cơ hội xoay mình.nay hai anh đã đến, cô có thể giao hết gánh nặng lên vai hai anh, cô hỏi:
“Hai anh đưa em về, các anh có gặp nguy hiểm gì không?”
Huyền Ngọc vô cùng lo lắng, tuy không rành lắm về thế lực ở nơi đây. Nhưng những ngày qua sống gần gũi với Triệt Nhất, cô cũng hiểu anh ta không phải là người cợt nhả, như vẻ bề ngoài của mình,
Khi xử lí công việc anh ta trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết, lần này hai anh muốn đưa cô đi không phải là chuyện dễ dàng.
Huyền Thiên lạnh giọng:
“Dù đánh đổi bất cứ giá nào, anh cũng sẽ đưa em đi.”
Lúc này bên ngoài phòng có tiếng gõ cửa, giọng Huyền Tú sốt ruột vang lên:
“Thiên, đưa ngọc nhi ra ngoài đi, xe đã đợi sẵn.”
Nghe thấy là tiếng của Huyền Tú, Huyền Ngọc hầu như không kịp suy nghĩ cô chạy ào đến mở bật cửa phòng ra, Huyền Tú đứng đó, vẫn dáng vẻ thư sinh hiền lành, như ng trên mặt anh xanh xao, có vẻ mỏi mệt hằn đầy lên đôi mắt.
Nước mắt cô tuôn rơi, cô nhào vào lòng anh, dụi đầu vào lồng ngực của anh, khóc nức nở:
“Tú, Tú...”
Huyền Tú run tay vuốt ve mái tóc của cô. Bảo bối của anh, rốt cuộc đã trở về bên cạnh anh rồi. Anh hôn lên tóc cô, mặt cô mũi cô, và... anh không dám hôn lên môi cô, vì anh rất sợ mình sẽ không dừng lại được.
Xe đã chờ sẵn bên dưới, máy bay cũng đã chuẩn bị sẵn ở sân bay, phải nhanh chóng khởi hành để kịp. Nếu không Triệt Nhất đến, thì cả bọn họ có mọc cánh cũng khó bay. Hôm nay vất vả lắm, mới xuyên qua được đám bảo vệ vào nơi này. Bọn chúng quỷ quyệt thật, nói là đi mua sắm, chứ thực ra đã phong tỏa hết đường ra lối vào nơi đây, chỉ còn mỗi một hầm ngầm, mà các anh may mắn biết được khi một người công nhân có tham dự trong thiết kế căn nhà này đã báo cho anh biết.
Anh tin chắc con đường này ngay cả Triệt Nhất cũng không hề biết.
Cả ba người lặng lẽ đi xuống tầng hầm, đi dọc theo con đường tối đen đó, Huyền Ngọc sợ hãi bám chặt lấy hai anh. Huyền Tú thấy thế khom lưng xuống cõng cô, nằm trên tấm lưng vững chãi của anh, bỗng dưng cô thấy mình an tâm lạ.
Hạnh phúc là ở đây, mà mình còn đi tìm ở chỗ xa xôi nào nữa chứ?
Trước mắt dần sáng lên, cả ba ra khỏi căn đường hầm thì bên ngoài có mấy chiếc xe chờ sẵn, cả ba người vội vã lên xe. Huyền Tú ngồi phía sau ôm chặt lấy ngọc nhi, Huyền Thiên rút súng ra ngồi trên ghế trước. Anh biết chẳng bao lâu nữa. Sơn Bản Triệt Nhất sẽ đuổi theo.
Quả nhiên. Xe vừa chạy được một đoạn đường, thì phía sau lưng xất hiện ba chiếc xe lạ, những chiếc xe đó không hề nổ súng bắn vào xe các anh, mà chỉ tăng tốc chặn hết đường đi của những chiếc xe bảo vệ chung quanh. Chiếc xe màu xám bạc chạy vượt lên trên phía trước đua với chiếc xe của anh.
Anh tài xế có vẻ hoang mang trước sự tấn công quá mức dữ dội của chiếc xe màu xám bạc, cùng những cú xoay tròn rất ngoạn mục,mà mục đích chỉ là bắt buộc chiếc xe dừng lại. Huyền Thiên vội vã vươn người qua điều khiển tay lái, người tài xế nhanh chóng bật ghế ngã ra phía sau, lộn một vòng an toàn ngồi bên cạnh Huyền Tú và Huyền Ngọc, sau đó chuyển lên ghế phụ, còn Huyền Thiên chuyển người qua cầm tay lái, anh tăng tốc, không cho chiếc xe màu xám bạc qua mặt xe anh, những chiếc xe ngược chiều chạy vun vút qua mặt bọn họ.
Chiếc xe kia tuy cố gắng vượt lên những cũng không làm gì quá mức nguy hiểm, Huyền Thiên biết người ngồi bên xe kia nhất định là Triệt Nhất. Bởi vì hắn nên mới cố kị không dám làm ra những động tác nguy hiểm sợ ảnh hưởng đến Huyền Ngọc trong xe. Nếu không ngay khúc của vừa rồi, chỉ cần hắn nổ súng bắn vào bánh xe, hoặc chạy lấn nhanh hơn một chút thì các anh đã rơi thẳng xuống vực mất mạng rồi.
Nhưng lúc này sắc mặt của Huyền Ngọc chẳng khác gì tờ giấy trắng nhợt nhạt. Run như cầy sấy ngã hẳn vào lòng Huyền Tú, Huyền Tú không ngừng hôn lên môi cô, tóc cô, thì thầm trấn an cô.
Bất chợt từ phía trước một chiếc xe chạy ngược chiều suýt đâm vào bọn họ, Huyền Thiên thắng két lại, chiếc xe Audi A8 xoay một vòng tròn trên đường cao tốc, rồi dừng hẳn, hai chiếc xe chạy ngược chiều cũng bị va ở phần đầu, hình như tài xế đã bị đập đầu vào tay lái đã sớm bất tỉnh. Chiếc còn lại cũng bốc khói ngun ngút.
Nhưng lúc này chẳng ai quan tâm đến những chiếc xe đó ra sao, điều đáng quan tâm là chiếc xe màu bạc thuận lợi xông lên, kết hợp với chiếc xe kia chặn ngang đường đi của xe bọn họ.
Lúc này, Triệt Nhất xuống khỏi xe, trên tay anh là một thanh súng lục chỉa thẳng vào đối phương, mà Huyền Thiên cũng đang cầm súng chỉa thẳng vào người anh ta.
Huyền Ngọc trên xe được Huyền Tú ôm chặt, không ngừng run rẩy. Cô muốn phát nôn, nhìn tình cảnh hiện thời làm cô không thể kiềm chế nổi. Cô nghe hai người bọn họ nói với nhau.
Huyền Thiên: “Huyền Ngọc là của chúng tôi, dù anh có mang cô ấy về, cô ấy cũng sẽ tìm đến chúng tôi, anh đừng chơi trò trẻ con nữa.”
Triệt Nhất cười ngạo mạn:
“Trẻ con? Ha ha ha, các người ngu ngốc hay không biết, chỉ cần các người biến mất thì Huyền Ngọc vĩnh viễn sẽ thuộc về tôi, tôi không tin tôi không làm cô ấy động lòng,” Nói xong hắn lên cò súng, nhìn thẳng vào mắt Huyền Thiên, sát khí hiện lên trên đôi mắt đỏ đầy những tơ máu của anh ta.
Lúc này nghe đến đây, Huyền Ngọc chẳng thể nào giữ nổi bình tĩnh nữa, cô vùng khỏi tay Huyền Tú, chạy nhanh đến chắn trước mặt Huyền Thiên, khóc ướt cả mặt nhìn anh ta:
“Nếu không thể buông tay, vậy hãy bắn cả em đi, anh hai.”
Cô kêu một tiếng anh hai làm Triệt Nhất giật bắn cả người, từ trước đến nay cô chỉ gọi anh bằng những tôn xưng ‘ngài’ xa lạ, hoặc lúc giận dữ thì lôi cả tên lẫn họ của anh ra mà mắng.
Nay một tiếng anh hai này, làm chấn động cả tâm hồn anh, như thế có nghĩa là.... Huyền Ngọc đã chấp nhận anh?
Anh vừa mừng vừa sợ trong đôi mắt đấy tơ máu thoáng hiện lên chút nhu tình, anh lắp bắp nói:
“Cát Ưu về với anh đi, anh đã tìm em rất cực khổ, bao nhiêu năm nay anh chỉ có thể lẳng lặng đưa mắt nhìn theo em, nhìn thấy em đau khổ mà không thể giúp gì được em, anh đau còn hơn cả bản thân em khi thấy từng giọt nước mắt em rơi. Anh hận mình lúc ấy quá mức yếu đuối không thể bảo vệ cho em. Khi em hạnh phúc anh lại hận sao mình không là người được mang hạnh phúc đến cho em. Cát Ưu về với anh đi, em muốn bất cứ thứ gì, dù là sao trên trời anh cũng mang xuống cho em, Cát Ưu....”
Huyền Ngọc lắc lắc đầu, nước mắt cô rơi như mưa, cô nói:
“Cuộc đời này của em có hai anh ấy là em đã đủ để mãn nguyện rồi, em không dám mong gì hơn, người ta thường bảo con người tham lam quá sẽ bị trời trừng phạt. Với em, được như thế này đã đủ hạnh phúc lắm rồi, hãy để cho em đi cùng các anh ấy.”
Huyền Thiên đau xót đưa mắt nhìn cô bé bảo bối của anh,trong giọng nói của cô, nét mặt của cô, thậm chí nước mắt của cô. Anh thoáng thấy có sự nao núng. Chỉ trong vòng nửa tháng qua đã phát sinh chuyện gì khiến cho cô bé của anh thay đổi như thế này? Tên kia đã làm gì với cô, để cho cô khóc đến thảm thương như thế? Anh hận mình không thể dùng súng bắn chết tên kia, bởi vì nếu anh làm như thế, anh biết chắc Huyền Ngọc sẽ hận anh suốt đời.
Tác giả :
Thanh Van Bạch Thiên