Oan Trái - Cấm Luyến
Chương 71
Sáng sớm, Huyền Ngọc thức dậy thực sớm, hôm nay cô quyết định tận hưởng quyền lợi hôm qua của mình, đó là được đi dạo trung tâm siêu thị một mình. Và cô nhân cơ hội đó gọi điện thoại về cho hai anh.
Hôm nay phá lệ, anh ta không đến phòng đánh thức cô nữa, có hôm khi vừa mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt phóng đại của anh ta sát bên mặt của mình làm cô giật nảy cả mình. Anh ta nhìn cô cười nụ cười vô lại, làm cô ngồi bật dậy xem xét quần asoo của mình đồng thời nhìn thấy anh ta ăn mặc chỉnh tề thì cũng thoáng an tâm.
Hầu như không ngày nào là anh ta không giở trò gian trá cả, không chọc cho cô mỉm cười thì cũng chọc cho cô nổi điên, nói chung, từ ngay cô quen với anh ta, cô đã nói nhiều hơn, biết nhiều hơn và cũng đã cởi mở lòng mình nhiều hơn dù là làm bằng cách nào.
Với anh ta, cô cảm thấy mình tự tin, cảm thấy mình thoải mái hơn, điều đó với hai anh thì hầu như không được thoải mái như vậy. Có đôi khi cô thầm giật cả mình vì sự gan dạ hiện thời của mình. Anh ta nói, đó là bản tính thực sự của cô, chỉ là cô gặp quá nhiều áp lực, ẩn dấu nó quá sâu. Bây giờ anh ta không muốn cô giấu đi bản tính hồn nhiên đó của mình, anh ta muốn cô thoải mái làm chính mình.
Người hầu bước đến nói anh ta đang chờ cô dưới phòng ăn, cô thay đồ, rửa mặt, chải đầu, bước ra khỏi phòng
Vừa vào phòng, thấy cô, đôi mắt anh ta sáng lên, nhưng vẫn giữ nét bình thản.
Anh ta đứng dậy, kéo ghế mời cô ngồi, sau đó người hầu dọn thức ăn lên. Trên bàn là những món ăn truyền thống của Nhật Bản có cơm, rong biển còn có món trứng chiên, súp miso và cả món cá nướng nữa.
Đầy đủ dinh dưỡng cho một buổi sáng, ban đầu khi đến nơi đây, cô vẫn không quen với những món thức ăn này, nhưng dần dần cô thấy cũng không đến nổi khó nuốt lắm. và cảm thấy ngon miệng nữa.
Anh ta hôm nay khá lạ, anh ta không ăn, anh ta chỉ nhìn cô ăn. Khi cô ăn xong, anh ta hỏi cô một câu:
“Hôm nay em quyết định đi à?”
Cô gật đầu, rồi anh ta hỏi thêm:
“Nếu không có Huyền Thiên và Huyền Tú, liệu em có chấp nhận anh hay không?”
Nếu câu hỏi này anh ta hỏi cách đây một tuần, cô sẽ không do dự trả lời là không, có chết cũng không, nhưng hiện tại niềm tin của cô hơi bị lung lay.
Cô là một cô gái bình thường, có tim có máu, biết đau, biết yêu và biết cả cảm động. Những tình cảm anh dành cho cô, sự chìu chuộng của anh với cô, những việc anh làm như anh luyện tập cho cô tính tự tin, cô đâu mù mà không thấy hết tất cả những chuyện đó.
Nhưng thấy là một chuyện, còn chấp nhận anh ta lại là một chuyện khác bởi vì ngoài ràng buộc về mặt đạo đức là anh ta là anh cô, ngoài ra cô yêu hai anh.
Điểm nào của cô cũng không tốt, cô hậu đậu, cô vụng về, nhát gan, không kiên nhẫn. Nhưng cô biết mình muốn gì, biết bản thân mình yêu ai, cần ai. Cô không phải loại con gái đợi đến khi đụng đầu vào tường mới biết đường lùi lại. Những quan tâm lo lắng của anh cho cô, cô cảm thấy thực sự rất cảm động, nhưng giữa anh và hai anh, cô nhất định mình chỉ cần hai anh mà thôi.
Khe khẽ lắc đầu:
“Không thể nói về chuyện không thể xảy ra như thế. Hiện nay, người tôi yêu chỉ có bọn họ, tôi không thể yêu anh.”
Triệt Nhất đỏ ửng cả mắt, nhìn cô, bất chợt nói:
“Nếu bọn họ biến mất thì sao?”
Trong giọng nói anh ta có chút gì đó là lạ, kèm theo cả mùi sát khí, Huyền Ngọc nhạy cảm nhận ra ngay, cô tái nhợt cả mặt nhìn thẳng vào mắt anh, nói gằn từng tiếng:
“Nếu anh dám chạm đến một sợi lông tơ của bọn họ, thì suốt đời này, anh đừng mong tôi tha thứ cho anh. Không có họ, tôi cũng không muốn sống.”
Anh ta giơ hai tay lên cao, giọng nói lại cợt nhả như trước.
“Em đừng đa tâm quá như thế, anh không nghĩ đến chuyện đó đâu, nếu anh muốn giết bọn họ thì bọn họ đã chết lâu rồi.”
Sau đó làm ra vẻ đáng thương đưa mặt đến gần sát cô:
“Em chỉ nghĩ đến bọn họ, chứ không hề nghĩ đến anh sao?”
Cô đẩy mặt anh ta ra, nhưng bàn tay cô chạm vào gương mặt trơn bóng đó, thì bất chợt anh ta nắm lấy bàn tay của cô, áp vào má mình. Dùng đôi mắt thâm tình như có lửa nhìn cô:
“Cát Ưu, anh chỉ muốn cả đời này, được ở cạnh bên em. Anh không muốn bất cứ thứ gì khác. Em nói đi, phải làm sao em mới có thể chấp nhận anh? Dù điều kiện đó thay bằng cả tính mạng của anh, anh cũng cam lòng.”
Cô xoay mặt mình qua nơi khác, né tránh ánh mắt quá mức nóng bỏng của anh ta, rụt tay về, nhưng anh ta không cho phép, còn đưa từng ngón tay lên môi hôn. Ngậm từng ngón tay thon mềm, mút nhè nhẹ.
Cô giật bắn mình, giật phắt tay lại, xoay người sang nơi khác. Cô không thể trả lời câu hỏi của anh ta, ai bảo cô quá mức mềm yếu, ai bảo cô quá mức thiếu thốn tình cảm gia đình, nên cô không thể nào từ chối khi nhận được sự quan tâm của người khác, dù biết, quan tâm đó, mình không nên nhận. Nhưng dù sao đi chăng nữa, anh cũng không thể thay thế được hai anh trong trái tim cô.
Hai anh là xương, là máu đã ăn sâu vào tâm khảm của cô, bảo cô phản bội lại hai anh, thà rằng cô chết, chứ cô không thể nào phụ hai anh được. Cô quay sang, nhìn thẳng vào mắt anh ta, nhấn mạnh từng chữ:
“Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, tôi chỉ mong anh, Đừng,Chạm, Vào, Hai, Anh ấy, nếu không tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.”
Anh ta nhìn cô thật lâu, không giấu nổi vẻ đau xót trong mắt anh ta, anh ta không phản bác lại lời cô. Bởi vì anh ta biết cô hiểu, cô hiểu rõ anh ta như anh ta hiểu rõ cô.
Lạ lùng thật đấy, giữa hai người tuy chẳng quen biết bao lâu, chỉ thời gian có hơn nửa năm, nhưng từng cử chỉ hành động của anh, cô đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Một cái chớp mắt, một nụ cười của anh ta, cô biết đằng sau đó nó ẩn chứa điều gì. Cô biết, anh ta khi nói ra những lời đó, thì trong lòng anh ta đã có dự tính muốn giết hai anh.
Bất chợt cô rùng mình, nếu thật sự anh ta giết hai anh, thì cô phải làm sao? Chắc chắn cô không có can đảm sống tiếp rồi, trên thế giới này, hai anh mang đến cho cô mái nhà, hai anh mang đến cho cô biết thế nào là sự thương yêu.
Dù trong tình yêu của hai anh vẫn chưa được hoàn hảo lắm, nhưng mấy ai lại không có thiếu sót? Mấy ai có thể hoàn hảo hết trong mắt của người mình yêu.
Cô là một con bé mồ côi vụng về, được hai anh yêu, đó là diễm phúc lớn nhất trên cuộc đời này của cô, cô không mong mỏi gì hơn. Còn Triệt Nhất, tình cảm của anh ta, cô chỉ mong kiếp sau sẽ đền đáp.
Không phải cô sợ luân thường đạo lí, điều đó có lẽ ban đầu có, nhưng trải qua việc chấp nhận hai anh, dường như cô hiểu ra rằng, tình cảm con người mới là thứ đáng quý trọng hơn.
Huống chi, giữa cô và Triệt Nhất, có thể nói là hai người hoàn toàn xa lạ, chỉ là anh em trên mặt pháp lý. Ngoài ra, cô không cảm thấy anh như một người anh trai, nhưng chấp nhận anh để phụ bạc hai anh em nhà kia. Thì xin lỗi, cô làm không được. Hai anh em họ là người quan trọng nhất trong cuộc sống của cô.
Thấy Huyền Ngọc tần ngần. Nhưng trong ánh mắt lại lộ ra vẻ cương quyết, Triệt Nhất biết mình đã thất bại, anh cười khổ:
“Chỉ tư cách ở bên cạnh em, em cũng không đồng ý sao, Huyền Ngọc? Anh biết anh không thể so với hai anh em họ. Nhưng anh chỉ mong được đứng bên cạnh em mà thôi.”
Huyền Ngọc hơi sựng lại, rồi bước đi thẳng. Cô không thể hứa điều mà cô không thể chắc chắn, cá tính độc chiếm của Huyền Thiên và Huyền Tú, cô hiểu rõ hơn bất kì ai hết, nếu muốn anh ta ở bên cạnh cô, trừ khi hai anh em họ chết, chứ không đời nào họ đồng ý.
Nhìn bóng dáng Huyền Ngọc bước đi, Triệt Nhất đau khổ cúi đầu. Có lẽ Huyền Ngọc không bao giờ biết được, vào sáng sớm hôm nay, anh đã ra lệnh cho thuộc hạ phong tỏa hết khách sạn của Huyền Thiên và Huyền Tú, chỉ muốn bọn họ biến mất ở thế gian này.
Nhưng chỉ một ánh mắt, một câu nói của Huyền Ngọc mà mới vừa rồi anh đã thu hồi mệnh lệnh. Anh biết cô nói thật, anh có thể nhìn thấu sự si tình và cương quyết trong đôi mắt của cô.
Dù đau lòng, nhưng anh không muốn cô hận anh, không muốn cô chán ghét anh, dù trên thế gian này, tất cả mọi người đều chán ghét anh, anh cũng chỉ mong một mình cô không nhìn anh bằng đôi mắt khinh bỉ. Và điều anh sợ hơn hết, là khi hai người bọn họ mất đi, cô chắc chắn cũng sẽ không sống nổi.
Anh đã hạ mình, đã hèn mọn van xin ở bên cô, nhưng cô vẫn không thể cho anh. Nhưng điều này không thể làm khó được anh đâu, anh vẫn sẽ mãi bám theo cô, cho đến tận cùng trời cuối đất.
Huyền Ngọc đến trung tâm mua sắm, quả thật ngoài chú tài xế chở cô đi, cô không thấy bất cứ bóng dáng một tên vệ sĩ nào lảng vảng gần cô. Nhưng cô biết bọn họ cũng ở gần đâu đó, cô biết rõ cách làm của Triệt Nhất, anh ta không bao giờ mạo hiểm bỏ cô đi một mình. Nhưng chỉ cần như thế là quá đủ rồi, cô cần một thoáng không gian riêng tư để nói chuyện với hai anh.
Bước vội vào một gian điện thoại, vừa định nhấc máy thì một bóng đen từ đâu xuất hiện, bịt lấy miệng cô, lôi cô vào một gian phòng trống gần đó.
Cô ú ớ vùng vẫy, đá đạp lung tung, nhưng ngửi thấy mùi hương trên người người đó, cô biết ngay là Huyền Thiên, chỉ có anh, chỉ có mùi hương độc hữu của ánh mặt trời, và của gió này. Cô bỗng dưng cảm thấy an tâm , không vùng vẫy nữa.
Thậm chí xoay người, vùi mặt vào lồng ngực mà cô nhớ nhung mấy hôm nay. Cô xa anh cũng gần một tháng, tính từ hôm đám cưới đến giờ. Cô vòng tay qua ôm lấy thắt lưng thon nhưng rắn chắc của anh, nước mắt tuôn rơi. Cô thì thầm:
“Thiên, Thiên....”
Nghe tiếng gọi tha thiết này của cô, dẫn có đang giận như xé cả ruột gan bỗng chốc như bong bóng bị xì hết hơi, nổi giận dữ tan thành mây khói, chỉ có nổi nhớ nhung vô hạn dâng tràn lên người anh.
Anh vùi đầu vào hõm cổ của cô, tham lam ngửi lấy mùi hương quen thuộc ngọt ngào mà cả tháng nay anh ăn ngủ không yên. Thật ra có mất công ty hay không các anh không quan tâm, nhưng công ty Greet là công ty chủ của cả gia tộc, dù bây giờ nó đã rơi vào tay hai anh, nhưng nó cũng góp phần quyết định hết vận mệnh kinh doanh của gia tộc, qua cơn bão lớn vừa rồi, mới cháy nhà ra mặt được những con chuột núp trong bóng tối để hưởng lợi còn bán đứng công ty. Anh không thể làm ngơ bỏ liều được, nên đã thanh lí môn hộ xong xuôi. Xong mới phải mất thời gian chỉnh sửa cải tạo lại nội bộ, đến khi về thì báo Huyền Ngọc đã biến mất, anh cảm thấy đất trời như đảo lộn.
Nay được ôm cô trong vòng tay của mình, anh mới cảm thấy mình như được sống lại, cảm thấy máu mình đã được chảy trong mạch đập, cảm thấy hơi thở mới quay lại với mình. Lúc anh nghe Huyền Ngọc mất tích, anh không thể kiềm nổi đã đánh Huyền Tú hết một đấm, dù anh biết em trai mình đau khổ cũng không thua gì mình.
Trong cơn hoảng loạn vừa rồi, nó cũng không tốt hơn gì anh, anh lo thu mua, nó lo đánh giá bảng trên thị trường. Anh xử lí nội bộ công ty bên Mỹ, nó cũng lo thanh lí môn hộ phía Đài Loan, còn gặp đối tác, nên sơ suất là lẽ tất nhiên, không thể hoàn toàn trách nó được.
Nhưng cơn tức và hoảng loạn đã làm anh mất đi lí trí ra tay với người em sinh đôi của mình. Điều mà từ trước đến nay chưa bao giờ có.
Dụi đầu vào cổ cô, bất chợt anh thấy cổ mình ươn ướt, đến khi anh bật dậy thì thấy gương mặt của bảo bối ướt đẫm như mưa trên đóa hoa lê. Xinh đẹp và đau lòng đến mức anh gần như không thể thở nổi.
Anh ôm cô vào lòng, dùng môi lưỡi lau hết những giọt nước mắt trên mặt cô, ngăn cản tiếng nức nở của cô bằng đôi môi của mình.
Nụ hôn đến quấn quýt si mê, như không có thời gian, như bọn họ chỉ vừa buông ra, thì tất cả sẽ biến mất, sẽ sụp đổ hết. Họ hôn nhau, môi lưỡi quấn quýt còn chưa đủ, răng của họ va vào nhau, bàn tay tham lam cuốn quýt chạm vào nhau. Như chỉ có thế mới có thể cảm nhận được sự tồn tại của đối phương.
Lúc này lý trí đã biến mất, chỉ còn lại nhớ nhung và khao khát, họ cuống quýt cởi bỏ quần áo của nhau, trong căn phòng nhỏ, Huyền Ngọc nức nở để Huyền Thiên cúi đầu hôn lần xuống cổ, vội vã kéo chiếc áo của cô xuống, kéo lớp áo lót bằng ren. Vùi đầu vào bầu ngực sữa thơm lừng trước mặt.
Ngửi thấy mùi hương của cô, anh gần như phát điên, điên cuồng liếm mút, thậm chí dùng răng cắn nhè nhẹ, có đôi khi quá hăng hái anh làm cô đau. Nhưng Huyền Ngọc không quan tâm gì nữa cả, cô tham lam xoa nắn lưng anh qua lớp áo sơ mi, điên cuồng kéo áo sơ mi ra khỏi chiếc quần tây, cô muốn được chạm vào anh, cảm nhận anh.
Nổi khao khát anh làm cô như muốn phát điên, cô cần chạm vào anh, cần chạm vào lớp da cứng rắn đầy sức mạnh đó.
Không thể chờ đợi nổi nữa, Huyền Thiên vén váy cô lên; Tách chân cô ra, kéo quần lót cô xuống, nhấn mạnh vào.
Trơn tru, dễ dàng đi thẳng vào nơi sâu thẳm nhất của cô. Huyền Ngọc bật lên một tiếng nức nở, nhưng cô vội cắn vào bờ vai của anh đến kiềm lại.
Cô biết bọn vệ sĩ vẫn còn lảng vảng quanh đây, khi cô khuất khỏi tầm mắt của bọn họ, bọn họ hiện giờ chắc chắn đang nháo nhào tìm kiếm cô.
Nhưng bây giờ cô không quan tâm, không quan tâm đến bất cứ chuyện gì nữa. Điều làm cô quan tâm hiện nay là vật nam tính của anh đang mãnh liệt ra ra vào vào bên trong cô, dùng hết sức nhấn mạn vào cô, như muốn đem cô hòa tan thành một thể xác, không bao giờ chia lìa nữa.
Rất nhanh, cô đã lên đỉnh, cô co giật thỏa mãn khi cơn sóng triều ập đến làm cô gần như muốn thét lên. Nhưng ngay sau đó cắn lấy bờ vai anh đến rướm máu. Anh cũng không thể chịu đựng nổi cơn sướng khoái khi từ hoa huyệt của cô bởi vì lên đỉnh mà co rút mạnh mẽ, thêm cơn đau tê dại từ đầu vai làm anh không thể thể kiềm chế đã phun ào ạt vào thân thể của cô.
Hôm nay phá lệ, anh ta không đến phòng đánh thức cô nữa, có hôm khi vừa mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt phóng đại của anh ta sát bên mặt của mình làm cô giật nảy cả mình. Anh ta nhìn cô cười nụ cười vô lại, làm cô ngồi bật dậy xem xét quần asoo của mình đồng thời nhìn thấy anh ta ăn mặc chỉnh tề thì cũng thoáng an tâm.
Hầu như không ngày nào là anh ta không giở trò gian trá cả, không chọc cho cô mỉm cười thì cũng chọc cho cô nổi điên, nói chung, từ ngay cô quen với anh ta, cô đã nói nhiều hơn, biết nhiều hơn và cũng đã cởi mở lòng mình nhiều hơn dù là làm bằng cách nào.
Với anh ta, cô cảm thấy mình tự tin, cảm thấy mình thoải mái hơn, điều đó với hai anh thì hầu như không được thoải mái như vậy. Có đôi khi cô thầm giật cả mình vì sự gan dạ hiện thời của mình. Anh ta nói, đó là bản tính thực sự của cô, chỉ là cô gặp quá nhiều áp lực, ẩn dấu nó quá sâu. Bây giờ anh ta không muốn cô giấu đi bản tính hồn nhiên đó của mình, anh ta muốn cô thoải mái làm chính mình.
Người hầu bước đến nói anh ta đang chờ cô dưới phòng ăn, cô thay đồ, rửa mặt, chải đầu, bước ra khỏi phòng
Vừa vào phòng, thấy cô, đôi mắt anh ta sáng lên, nhưng vẫn giữ nét bình thản.
Anh ta đứng dậy, kéo ghế mời cô ngồi, sau đó người hầu dọn thức ăn lên. Trên bàn là những món ăn truyền thống của Nhật Bản có cơm, rong biển còn có món trứng chiên, súp miso và cả món cá nướng nữa.
Đầy đủ dinh dưỡng cho một buổi sáng, ban đầu khi đến nơi đây, cô vẫn không quen với những món thức ăn này, nhưng dần dần cô thấy cũng không đến nổi khó nuốt lắm. và cảm thấy ngon miệng nữa.
Anh ta hôm nay khá lạ, anh ta không ăn, anh ta chỉ nhìn cô ăn. Khi cô ăn xong, anh ta hỏi cô một câu:
“Hôm nay em quyết định đi à?”
Cô gật đầu, rồi anh ta hỏi thêm:
“Nếu không có Huyền Thiên và Huyền Tú, liệu em có chấp nhận anh hay không?”
Nếu câu hỏi này anh ta hỏi cách đây một tuần, cô sẽ không do dự trả lời là không, có chết cũng không, nhưng hiện tại niềm tin của cô hơi bị lung lay.
Cô là một cô gái bình thường, có tim có máu, biết đau, biết yêu và biết cả cảm động. Những tình cảm anh dành cho cô, sự chìu chuộng của anh với cô, những việc anh làm như anh luyện tập cho cô tính tự tin, cô đâu mù mà không thấy hết tất cả những chuyện đó.
Nhưng thấy là một chuyện, còn chấp nhận anh ta lại là một chuyện khác bởi vì ngoài ràng buộc về mặt đạo đức là anh ta là anh cô, ngoài ra cô yêu hai anh.
Điểm nào của cô cũng không tốt, cô hậu đậu, cô vụng về, nhát gan, không kiên nhẫn. Nhưng cô biết mình muốn gì, biết bản thân mình yêu ai, cần ai. Cô không phải loại con gái đợi đến khi đụng đầu vào tường mới biết đường lùi lại. Những quan tâm lo lắng của anh cho cô, cô cảm thấy thực sự rất cảm động, nhưng giữa anh và hai anh, cô nhất định mình chỉ cần hai anh mà thôi.
Khe khẽ lắc đầu:
“Không thể nói về chuyện không thể xảy ra như thế. Hiện nay, người tôi yêu chỉ có bọn họ, tôi không thể yêu anh.”
Triệt Nhất đỏ ửng cả mắt, nhìn cô, bất chợt nói:
“Nếu bọn họ biến mất thì sao?”
Trong giọng nói anh ta có chút gì đó là lạ, kèm theo cả mùi sát khí, Huyền Ngọc nhạy cảm nhận ra ngay, cô tái nhợt cả mặt nhìn thẳng vào mắt anh, nói gằn từng tiếng:
“Nếu anh dám chạm đến một sợi lông tơ của bọn họ, thì suốt đời này, anh đừng mong tôi tha thứ cho anh. Không có họ, tôi cũng không muốn sống.”
Anh ta giơ hai tay lên cao, giọng nói lại cợt nhả như trước.
“Em đừng đa tâm quá như thế, anh không nghĩ đến chuyện đó đâu, nếu anh muốn giết bọn họ thì bọn họ đã chết lâu rồi.”
Sau đó làm ra vẻ đáng thương đưa mặt đến gần sát cô:
“Em chỉ nghĩ đến bọn họ, chứ không hề nghĩ đến anh sao?”
Cô đẩy mặt anh ta ra, nhưng bàn tay cô chạm vào gương mặt trơn bóng đó, thì bất chợt anh ta nắm lấy bàn tay của cô, áp vào má mình. Dùng đôi mắt thâm tình như có lửa nhìn cô:
“Cát Ưu, anh chỉ muốn cả đời này, được ở cạnh bên em. Anh không muốn bất cứ thứ gì khác. Em nói đi, phải làm sao em mới có thể chấp nhận anh? Dù điều kiện đó thay bằng cả tính mạng của anh, anh cũng cam lòng.”
Cô xoay mặt mình qua nơi khác, né tránh ánh mắt quá mức nóng bỏng của anh ta, rụt tay về, nhưng anh ta không cho phép, còn đưa từng ngón tay lên môi hôn. Ngậm từng ngón tay thon mềm, mút nhè nhẹ.
Cô giật bắn mình, giật phắt tay lại, xoay người sang nơi khác. Cô không thể trả lời câu hỏi của anh ta, ai bảo cô quá mức mềm yếu, ai bảo cô quá mức thiếu thốn tình cảm gia đình, nên cô không thể nào từ chối khi nhận được sự quan tâm của người khác, dù biết, quan tâm đó, mình không nên nhận. Nhưng dù sao đi chăng nữa, anh cũng không thể thay thế được hai anh trong trái tim cô.
Hai anh là xương, là máu đã ăn sâu vào tâm khảm của cô, bảo cô phản bội lại hai anh, thà rằng cô chết, chứ cô không thể nào phụ hai anh được. Cô quay sang, nhìn thẳng vào mắt anh ta, nhấn mạnh từng chữ:
“Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, tôi chỉ mong anh, Đừng,Chạm, Vào, Hai, Anh ấy, nếu không tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.”
Anh ta nhìn cô thật lâu, không giấu nổi vẻ đau xót trong mắt anh ta, anh ta không phản bác lại lời cô. Bởi vì anh ta biết cô hiểu, cô hiểu rõ anh ta như anh ta hiểu rõ cô.
Lạ lùng thật đấy, giữa hai người tuy chẳng quen biết bao lâu, chỉ thời gian có hơn nửa năm, nhưng từng cử chỉ hành động của anh, cô đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Một cái chớp mắt, một nụ cười của anh ta, cô biết đằng sau đó nó ẩn chứa điều gì. Cô biết, anh ta khi nói ra những lời đó, thì trong lòng anh ta đã có dự tính muốn giết hai anh.
Bất chợt cô rùng mình, nếu thật sự anh ta giết hai anh, thì cô phải làm sao? Chắc chắn cô không có can đảm sống tiếp rồi, trên thế giới này, hai anh mang đến cho cô mái nhà, hai anh mang đến cho cô biết thế nào là sự thương yêu.
Dù trong tình yêu của hai anh vẫn chưa được hoàn hảo lắm, nhưng mấy ai lại không có thiếu sót? Mấy ai có thể hoàn hảo hết trong mắt của người mình yêu.
Cô là một con bé mồ côi vụng về, được hai anh yêu, đó là diễm phúc lớn nhất trên cuộc đời này của cô, cô không mong mỏi gì hơn. Còn Triệt Nhất, tình cảm của anh ta, cô chỉ mong kiếp sau sẽ đền đáp.
Không phải cô sợ luân thường đạo lí, điều đó có lẽ ban đầu có, nhưng trải qua việc chấp nhận hai anh, dường như cô hiểu ra rằng, tình cảm con người mới là thứ đáng quý trọng hơn.
Huống chi, giữa cô và Triệt Nhất, có thể nói là hai người hoàn toàn xa lạ, chỉ là anh em trên mặt pháp lý. Ngoài ra, cô không cảm thấy anh như một người anh trai, nhưng chấp nhận anh để phụ bạc hai anh em nhà kia. Thì xin lỗi, cô làm không được. Hai anh em họ là người quan trọng nhất trong cuộc sống của cô.
Thấy Huyền Ngọc tần ngần. Nhưng trong ánh mắt lại lộ ra vẻ cương quyết, Triệt Nhất biết mình đã thất bại, anh cười khổ:
“Chỉ tư cách ở bên cạnh em, em cũng không đồng ý sao, Huyền Ngọc? Anh biết anh không thể so với hai anh em họ. Nhưng anh chỉ mong được đứng bên cạnh em mà thôi.”
Huyền Ngọc hơi sựng lại, rồi bước đi thẳng. Cô không thể hứa điều mà cô không thể chắc chắn, cá tính độc chiếm của Huyền Thiên và Huyền Tú, cô hiểu rõ hơn bất kì ai hết, nếu muốn anh ta ở bên cạnh cô, trừ khi hai anh em họ chết, chứ không đời nào họ đồng ý.
Nhìn bóng dáng Huyền Ngọc bước đi, Triệt Nhất đau khổ cúi đầu. Có lẽ Huyền Ngọc không bao giờ biết được, vào sáng sớm hôm nay, anh đã ra lệnh cho thuộc hạ phong tỏa hết khách sạn của Huyền Thiên và Huyền Tú, chỉ muốn bọn họ biến mất ở thế gian này.
Nhưng chỉ một ánh mắt, một câu nói của Huyền Ngọc mà mới vừa rồi anh đã thu hồi mệnh lệnh. Anh biết cô nói thật, anh có thể nhìn thấu sự si tình và cương quyết trong đôi mắt của cô.
Dù đau lòng, nhưng anh không muốn cô hận anh, không muốn cô chán ghét anh, dù trên thế gian này, tất cả mọi người đều chán ghét anh, anh cũng chỉ mong một mình cô không nhìn anh bằng đôi mắt khinh bỉ. Và điều anh sợ hơn hết, là khi hai người bọn họ mất đi, cô chắc chắn cũng sẽ không sống nổi.
Anh đã hạ mình, đã hèn mọn van xin ở bên cô, nhưng cô vẫn không thể cho anh. Nhưng điều này không thể làm khó được anh đâu, anh vẫn sẽ mãi bám theo cô, cho đến tận cùng trời cuối đất.
Huyền Ngọc đến trung tâm mua sắm, quả thật ngoài chú tài xế chở cô đi, cô không thấy bất cứ bóng dáng một tên vệ sĩ nào lảng vảng gần cô. Nhưng cô biết bọn họ cũng ở gần đâu đó, cô biết rõ cách làm của Triệt Nhất, anh ta không bao giờ mạo hiểm bỏ cô đi một mình. Nhưng chỉ cần như thế là quá đủ rồi, cô cần một thoáng không gian riêng tư để nói chuyện với hai anh.
Bước vội vào một gian điện thoại, vừa định nhấc máy thì một bóng đen từ đâu xuất hiện, bịt lấy miệng cô, lôi cô vào một gian phòng trống gần đó.
Cô ú ớ vùng vẫy, đá đạp lung tung, nhưng ngửi thấy mùi hương trên người người đó, cô biết ngay là Huyền Thiên, chỉ có anh, chỉ có mùi hương độc hữu của ánh mặt trời, và của gió này. Cô bỗng dưng cảm thấy an tâm , không vùng vẫy nữa.
Thậm chí xoay người, vùi mặt vào lồng ngực mà cô nhớ nhung mấy hôm nay. Cô xa anh cũng gần một tháng, tính từ hôm đám cưới đến giờ. Cô vòng tay qua ôm lấy thắt lưng thon nhưng rắn chắc của anh, nước mắt tuôn rơi. Cô thì thầm:
“Thiên, Thiên....”
Nghe tiếng gọi tha thiết này của cô, dẫn có đang giận như xé cả ruột gan bỗng chốc như bong bóng bị xì hết hơi, nổi giận dữ tan thành mây khói, chỉ có nổi nhớ nhung vô hạn dâng tràn lên người anh.
Anh vùi đầu vào hõm cổ của cô, tham lam ngửi lấy mùi hương quen thuộc ngọt ngào mà cả tháng nay anh ăn ngủ không yên. Thật ra có mất công ty hay không các anh không quan tâm, nhưng công ty Greet là công ty chủ của cả gia tộc, dù bây giờ nó đã rơi vào tay hai anh, nhưng nó cũng góp phần quyết định hết vận mệnh kinh doanh của gia tộc, qua cơn bão lớn vừa rồi, mới cháy nhà ra mặt được những con chuột núp trong bóng tối để hưởng lợi còn bán đứng công ty. Anh không thể làm ngơ bỏ liều được, nên đã thanh lí môn hộ xong xuôi. Xong mới phải mất thời gian chỉnh sửa cải tạo lại nội bộ, đến khi về thì báo Huyền Ngọc đã biến mất, anh cảm thấy đất trời như đảo lộn.
Nay được ôm cô trong vòng tay của mình, anh mới cảm thấy mình như được sống lại, cảm thấy máu mình đã được chảy trong mạch đập, cảm thấy hơi thở mới quay lại với mình. Lúc anh nghe Huyền Ngọc mất tích, anh không thể kiềm nổi đã đánh Huyền Tú hết một đấm, dù anh biết em trai mình đau khổ cũng không thua gì mình.
Trong cơn hoảng loạn vừa rồi, nó cũng không tốt hơn gì anh, anh lo thu mua, nó lo đánh giá bảng trên thị trường. Anh xử lí nội bộ công ty bên Mỹ, nó cũng lo thanh lí môn hộ phía Đài Loan, còn gặp đối tác, nên sơ suất là lẽ tất nhiên, không thể hoàn toàn trách nó được.
Nhưng cơn tức và hoảng loạn đã làm anh mất đi lí trí ra tay với người em sinh đôi của mình. Điều mà từ trước đến nay chưa bao giờ có.
Dụi đầu vào cổ cô, bất chợt anh thấy cổ mình ươn ướt, đến khi anh bật dậy thì thấy gương mặt của bảo bối ướt đẫm như mưa trên đóa hoa lê. Xinh đẹp và đau lòng đến mức anh gần như không thể thở nổi.
Anh ôm cô vào lòng, dùng môi lưỡi lau hết những giọt nước mắt trên mặt cô, ngăn cản tiếng nức nở của cô bằng đôi môi của mình.
Nụ hôn đến quấn quýt si mê, như không có thời gian, như bọn họ chỉ vừa buông ra, thì tất cả sẽ biến mất, sẽ sụp đổ hết. Họ hôn nhau, môi lưỡi quấn quýt còn chưa đủ, răng của họ va vào nhau, bàn tay tham lam cuốn quýt chạm vào nhau. Như chỉ có thế mới có thể cảm nhận được sự tồn tại của đối phương.
Lúc này lý trí đã biến mất, chỉ còn lại nhớ nhung và khao khát, họ cuống quýt cởi bỏ quần áo của nhau, trong căn phòng nhỏ, Huyền Ngọc nức nở để Huyền Thiên cúi đầu hôn lần xuống cổ, vội vã kéo chiếc áo của cô xuống, kéo lớp áo lót bằng ren. Vùi đầu vào bầu ngực sữa thơm lừng trước mặt.
Ngửi thấy mùi hương của cô, anh gần như phát điên, điên cuồng liếm mút, thậm chí dùng răng cắn nhè nhẹ, có đôi khi quá hăng hái anh làm cô đau. Nhưng Huyền Ngọc không quan tâm gì nữa cả, cô tham lam xoa nắn lưng anh qua lớp áo sơ mi, điên cuồng kéo áo sơ mi ra khỏi chiếc quần tây, cô muốn được chạm vào anh, cảm nhận anh.
Nổi khao khát anh làm cô như muốn phát điên, cô cần chạm vào anh, cần chạm vào lớp da cứng rắn đầy sức mạnh đó.
Không thể chờ đợi nổi nữa, Huyền Thiên vén váy cô lên; Tách chân cô ra, kéo quần lót cô xuống, nhấn mạnh vào.
Trơn tru, dễ dàng đi thẳng vào nơi sâu thẳm nhất của cô. Huyền Ngọc bật lên một tiếng nức nở, nhưng cô vội cắn vào bờ vai của anh đến kiềm lại.
Cô biết bọn vệ sĩ vẫn còn lảng vảng quanh đây, khi cô khuất khỏi tầm mắt của bọn họ, bọn họ hiện giờ chắc chắn đang nháo nhào tìm kiếm cô.
Nhưng bây giờ cô không quan tâm, không quan tâm đến bất cứ chuyện gì nữa. Điều làm cô quan tâm hiện nay là vật nam tính của anh đang mãnh liệt ra ra vào vào bên trong cô, dùng hết sức nhấn mạn vào cô, như muốn đem cô hòa tan thành một thể xác, không bao giờ chia lìa nữa.
Rất nhanh, cô đã lên đỉnh, cô co giật thỏa mãn khi cơn sóng triều ập đến làm cô gần như muốn thét lên. Nhưng ngay sau đó cắn lấy bờ vai anh đến rướm máu. Anh cũng không thể chịu đựng nổi cơn sướng khoái khi từ hoa huyệt của cô bởi vì lên đỉnh mà co rút mạnh mẽ, thêm cơn đau tê dại từ đầu vai làm anh không thể thể kiềm chế đã phun ào ạt vào thân thể của cô.
Tác giả :
Thanh Van Bạch Thiên