Oan Trái - Cấm Luyến
Chương 5: Ngủ chung
Lão thái gia đã sớm đi ngủ.
Hắc Huyền Tú đưa nàng đến cửa phòng.
“Tiểu Ngọc nhi, ngày mai nhớ thi cho tốt nha, chờ sau khi em thi xong tốt nghiệp, ca ca sẽ tặng em một món quà.”
“Được.”
Nàng lòng tràn đầy vui mừng tiếp nhận , ai ngờ món quà kia cho là dâng lên chính nàng……
Trung khảo rốt cục chấm dứt, Hắc Huyền Ngọc cũng thở một hơi thật dài nhẹ nhõm.
Đôi mắt của Lão thái gia cứ nhìn chằm chằm, nói chờ phiếu điểm của nàng xuống.
Bắt đầu nghỉ hè, Hắc Huyền Tú cả ngày mang nàng đi dạo khắp mọi nơi, trong chốc lát lên núi trong chốc lát xuống biển, ngoạn bất nhạc hồ.
Rốt cục cũng đã đến lúc nhận phiếu điểm kia, tâm tình là khẩn trương .
Nàng đã đạt được tám mươi điểm trên tất cả các môn, hơn nữa so với lão thái gia mong muốn còn rất cao, làm cho ông thực vừa lòng gật đầu.
Mà người tự hào nhất đương nhiên là hai người bọn họ rồi, Huyền Tú và Ngọc Nhi đưa mắt nhìn nhau, âm thầm cười giấu một bí mật .
Bất quá so với bất an kia, chỉ cần thuận lợi thông qua là được rồi.
Sau đó nghênh đón nghỉ hè.
Hắc Huyền Tú nói muốn dẫn nàng ra nước ngòai đi du lịch, địa điểm là Hawai.
Vừa vặn thất ca cũng phải đi Hawai, nơi đó có một dự án đầu tư chờ hắn.
Vì thế quyết định cùng nhau đồng hành.
Trên phi cơ ngày đó, hai anh em song sinh mỗi người ở một bên, Hắc Huyền Ngọc bị giáp ở bên trong.
Nàng nhìn trái nhìn phải.
Tay phải là thất ca Hắc Huyền Thiên, gương mặt lạnh như băng giống như là hàn băng vạn năm không tan chảy nổi, luôn dọa người từ ngoài ngàn dặm
Tay trái là bát ca Hắc Huyền Tú, mặt mang ôn nhu tươi cười sắc mặt như ngọn gió xuân ấm áp.
Nếu là ai cũng đương nhiên sẽ lựa chọn hướng bát ca để dựa vào rồi, nhát gan sợ phiền phức nàng cũng sẽ không ngoại lệ.
Bởi vì không có chuyến bay thẳng, nên bọn họ khi đến HongKong đã phải chuyển máy bay
Hắc Huyền Tú nói vừa đúng lúc muốn đến Hongkong du ngoạn vài ngày đi.
Hắc Huyền Thiên nghe xong, đưa cho hắn một ánh mắt.
Hắn cười khẽ nhún vai.
Hắc Huyền Ngọc nghĩ chỉ cần có thể xuất ngoại để vui chơi là được, mặc kệ là đi nơi nào.
Toàn bộ hành trình không dị nghị.
***
Khi xuống phi cơ bọn họ chọn một khách sạn lớn nhất ở. Huyền Ngọc xuýt xoa.
“Bát ca, thật là xinh đẹp……”
Đi đến trên phòng, làm cho cô bé nhút nhát Hắc Huyền Ngọc cũng không khỏi nhảy dựng lên trước sự xinh đẹp của nó. Dù gia tộc Hắc Huyền rất giàu có nhưng từ nhỏ nàng sống với mẹ trong cảnh túng thiếu, về đến nhà Hắc Huyền được bốn năm, cũng chỉ chui rút trong phòng không dám đi đâu, nên đương nhiên đây là lần đầu tiên cô mới nhìn thấy cảnh tượng biển xanh nước biếc đẹp như thế này.
Hắn thấy nàng vui vẻ, mặt tự nhiên cũng là mang tươi cười.
Xoa tóc nàng nói:“Thích là tốt rồi.”
Sau đó Hắc Huyền Thiên bởi vì công việc không theo chân bọn họ đi ra ngoài dạo phố, Hắc Huyền Tú mang theo nàng đi .
Đến buổi tối ba người cùng nhau xuống đại sảnh lớn để dùng cơm.
Nếm qua cơm chiều, đến giờ đi ngủ, lúc này Hắc Huyền Ngọc mới phát hiện, hai vị ca ca cũng không có ý định muốn đứng dậy.
Vì thế, mặc dù có điểm ngượng ngùng, vẫn là mở miệng:“Bát ca, các anh không quay về ngủ sao?”
Lên tiếng trắng ra.
“A, xem đó, anh đã quên nói cho em hay, bởi vì là mùa thịnh vượng cho nên khách sạn đầy ngập khách , hôm nay ba người chúng ta xài chung một gian phòng đâu.”
“Ách……”
Hắc Huyền Tú đưa nàng đến cửa phòng.
“Tiểu Ngọc nhi, ngày mai nhớ thi cho tốt nha, chờ sau khi em thi xong tốt nghiệp, ca ca sẽ tặng em một món quà.”
“Được.”
Nàng lòng tràn đầy vui mừng tiếp nhận , ai ngờ món quà kia cho là dâng lên chính nàng……
Trung khảo rốt cục chấm dứt, Hắc Huyền Ngọc cũng thở một hơi thật dài nhẹ nhõm.
Đôi mắt của Lão thái gia cứ nhìn chằm chằm, nói chờ phiếu điểm của nàng xuống.
Bắt đầu nghỉ hè, Hắc Huyền Tú cả ngày mang nàng đi dạo khắp mọi nơi, trong chốc lát lên núi trong chốc lát xuống biển, ngoạn bất nhạc hồ.
Rốt cục cũng đã đến lúc nhận phiếu điểm kia, tâm tình là khẩn trương .
Nàng đã đạt được tám mươi điểm trên tất cả các môn, hơn nữa so với lão thái gia mong muốn còn rất cao, làm cho ông thực vừa lòng gật đầu.
Mà người tự hào nhất đương nhiên là hai người bọn họ rồi, Huyền Tú và Ngọc Nhi đưa mắt nhìn nhau, âm thầm cười giấu một bí mật .
Bất quá so với bất an kia, chỉ cần thuận lợi thông qua là được rồi.
Sau đó nghênh đón nghỉ hè.
Hắc Huyền Tú nói muốn dẫn nàng ra nước ngòai đi du lịch, địa điểm là Hawai.
Vừa vặn thất ca cũng phải đi Hawai, nơi đó có một dự án đầu tư chờ hắn.
Vì thế quyết định cùng nhau đồng hành.
Trên phi cơ ngày đó, hai anh em song sinh mỗi người ở một bên, Hắc Huyền Ngọc bị giáp ở bên trong.
Nàng nhìn trái nhìn phải.
Tay phải là thất ca Hắc Huyền Thiên, gương mặt lạnh như băng giống như là hàn băng vạn năm không tan chảy nổi, luôn dọa người từ ngoài ngàn dặm
Tay trái là bát ca Hắc Huyền Tú, mặt mang ôn nhu tươi cười sắc mặt như ngọn gió xuân ấm áp.
Nếu là ai cũng đương nhiên sẽ lựa chọn hướng bát ca để dựa vào rồi, nhát gan sợ phiền phức nàng cũng sẽ không ngoại lệ.
Bởi vì không có chuyến bay thẳng, nên bọn họ khi đến HongKong đã phải chuyển máy bay
Hắc Huyền Tú nói vừa đúng lúc muốn đến Hongkong du ngoạn vài ngày đi.
Hắc Huyền Thiên nghe xong, đưa cho hắn một ánh mắt.
Hắn cười khẽ nhún vai.
Hắc Huyền Ngọc nghĩ chỉ cần có thể xuất ngoại để vui chơi là được, mặc kệ là đi nơi nào.
Toàn bộ hành trình không dị nghị.
***
Khi xuống phi cơ bọn họ chọn một khách sạn lớn nhất ở. Huyền Ngọc xuýt xoa.
“Bát ca, thật là xinh đẹp……”
Đi đến trên phòng, làm cho cô bé nhút nhát Hắc Huyền Ngọc cũng không khỏi nhảy dựng lên trước sự xinh đẹp của nó. Dù gia tộc Hắc Huyền rất giàu có nhưng từ nhỏ nàng sống với mẹ trong cảnh túng thiếu, về đến nhà Hắc Huyền được bốn năm, cũng chỉ chui rút trong phòng không dám đi đâu, nên đương nhiên đây là lần đầu tiên cô mới nhìn thấy cảnh tượng biển xanh nước biếc đẹp như thế này.
Hắn thấy nàng vui vẻ, mặt tự nhiên cũng là mang tươi cười.
Xoa tóc nàng nói:“Thích là tốt rồi.”
Sau đó Hắc Huyền Thiên bởi vì công việc không theo chân bọn họ đi ra ngoài dạo phố, Hắc Huyền Tú mang theo nàng đi .
Đến buổi tối ba người cùng nhau xuống đại sảnh lớn để dùng cơm.
Nếm qua cơm chiều, đến giờ đi ngủ, lúc này Hắc Huyền Ngọc mới phát hiện, hai vị ca ca cũng không có ý định muốn đứng dậy.
Vì thế, mặc dù có điểm ngượng ngùng, vẫn là mở miệng:“Bát ca, các anh không quay về ngủ sao?”
Lên tiếng trắng ra.
“A, xem đó, anh đã quên nói cho em hay, bởi vì là mùa thịnh vượng cho nên khách sạn đầy ngập khách , hôm nay ba người chúng ta xài chung một gian phòng đâu.”
“Ách……”
Tác giả :
Thanh Van Bạch Thiên