Oan Trái - Cấm Luyến
Chương 42
Cô thư kí lễ phép rút lui, không quên đưa tay khép kín cửa lại.
Lúc này Huyền Thiên bế bổng Huyền Ngọc trong tay, mang cô đến trên sô pha, đặt cô ngồi vào trong lòng mình, dùng sức hôn cô thật mạnh, anh chỉ hôn, sau đó gục mặt vào gáy cô, tham lam ngửi lấy hương thơm ngát từ mái tóc của cô truyền đến.
Huyền Tú ngồi ở một bên mỉm cười với cô, hỏi: “Sau về sớm thế, đi mua sắm không vui sao, hay có ai chọc bảo bối của anh không vui?”
Huyền Ngọc lắc đầu kể lại nguyên nhân hôm nay, sau đó bắt lấy cái tay không an phận của Huyền Thiên lúc này đã tham lam tấn công bên dưới váy của cô, ngượng ngùng nói: “Thất ca, em đói.”
Chỉ một câu đơn giản làm cắt ngang ngọn sóng tình đang hừng hực trong đầu Huyền Thiên, với các anh, thân thể của bảo bối mới là quan trọng nhất hơn bất cứ chuyện gì khác trên đời này.
Huyền Tú vội vã đến bàn làm việc nhấc máy, dặn dò nhân viên gọi nhà hang mang đến những món ăn mà Huyền Ngọc thích ăn nhất, sau đó ngồi ngắm nhìn cô.
Mấy hôm nay, ông anh trai của anh tuy đã nguôi cơn giận dữ từ trò đùa dai của anh, nhưng số lần đến bên cạnh Huyền Ngọc rất hạn chế làm anh ấm ức, hai anh em tuy luôn ngủ cùng Huyền Ngọc nhưng số lần gặp riêng cô hầu như không có.
Anh lắc đầu cười khổ, sức chiếm hữu của Huyền Thiên quá mạnh mẽ, may là hai anh em là người một nhà từ trước đến nay luôn nhường nhịn nhau bất cứ việc gì, nếu không chắc chắn anh sẽ không thoát khỏi sự trả thù tàn độc của Huyền Thiên.
Nhưng hôm nay, muốn hay không Huyền Thiên cũng phải để cô đi cùng với anh, bới vì Huyền Thiên không thể phân thân ra làm đôi . Huyền Thiên phải đón tiếp Tổng tài tập đòan Kình Thiên, đây là một dự án kinh doanh vô cùng lớn.
Bên phía tập đoàn Kình Thiên đưa ra những điều kiện vô cùng hậu hĩ làm các anh không thể buông tay, nhưng không hiểu sao, bằng trực giác anh không muốn tiếp nhận cuộc làm ăn này, anh nói với Huyền Thiên, thật không ngờ Huyền Thiên cũng có ý nghĩ như anh. Hai anh em thực sự rất giống nhau, nhưng Huyền Thiên nói, đã đến thì có nghĩa là khách, nếu là địch thì tránh cũng không khỏi, cứ bình tĩnh xem chuyện gì xảy đến. Nếu chuyện đã đến, có tránh cũng tránh không được.
Người phục vụ gõ nhẹ cửa phòng, Huyền Thiên bước ra mở cửa, hai người mang thức ăn bày xong trên bàn rồi lích sự cúi chào rồi lui ra.
Huyền Tú bước đến bế Huyền Ngọc lên bàn ăn, hai anh em tận tình gắp đủ mọi thứ cho cô, thậm chí Huyền Thiên còn không ngừng càu nhàu dạo gần đây cô gầy quá, Huyền Ngọc bất mãn nhìn lại thân thể ngày một tròn trịa của mình, không cho là đúng bĩu môi.
Từ ngày đến nhà các anh, cô tăng lên gần sáu kilogram, thế mà anh cứ mãi càu nhàu.
Huyền Tú thì không nói gì cứ lẳng lặng gắp thức ăn cho cô, thỉnh thoảng hôn trộm lên đôi môi đỏ ửng của cô, có đôi khi cô đang uống canh, anh léo cô vào long, đưa đầu lưỡi đoạt đi tất cả nước canh trong miệng cô, dây dưa, đến khi cô thở hổn hển mới thôi.
Ăn cơm xong, Huyền Tú mang đến cho cô ly sữa tươi, Huyền Ngọc mím môi lắc đầu, cô ngán chết đi được, vừa mới ăn cơm, uống canh xong, mà còn phải uống sữa nữa làm sao cô đi nổi.
Huyền Thiên thấy Huyền Ngọc do dự, anh tà ác cười nói nhỏ vào tai cô:
“Yên tâm, cứ uống đi, lát anh sẽ cho em vận động để tiêu hóa bớt.”
Nói xong còn cười hí hửng, Huyền Ngọc đỏ mặt lườm anh một cái, cũng ngoan ngoãn uống hết ly sữa.
Sau đó, Huyền Tú bế cô vào lòng, hai người chăm chú ngồi chơi game, còn Huyền Thiên ngồi trên ghế xử lí công viêc.
Lúc này Huyền Ngọc mới nhớ mục đích mà cô đến đây, cô hỏi Huyền Tú:
“Hôm nay anh gọi em đến đây làm gì, không lẽ chỉ để xem em ăn cơm thôi sao?”
Huyền Tú mỉm cười, mắt vẫn không rời khỏi màn hình, đáp:
“Chiều nay anh sẽ dẫn em đi mua sắm, tối nay có buổi dạ tiệc, anh muốn mang em đến để mở mang kiến thức.”
Cô ngập ngừng:
“Dạ tiệc, em không đi được không?”
Cô ngán đến chết mấy buỗi lễ xã giao như thế này, bởi vì giữa chốn ồn ào đông đúc như thế, thà cô ở nhà chơi game hoặc lên mạng tìm hiểu còn vui hơn.
Nhưng Huyền Thiên cắt ngang:
“Dù sao em cũng phải đi ra ngoài giao tiếp một ít, em cứ ở nhà ngoài không tốt cho sức khỏe.”
Các anh biết từ nhỏ Huyền Ngọc đã mất cha, cảnh nhà nghèo khổ, bị chúng bạn xa lánh.
Tuổi thơ của cô chỉ ở trong bốn bức tường chờ mẹ đi làm về, nên rất cô độc, dù hiện tại cô đã trưởng thành nhưng vẫn không thể thoát khỏi bóng ma ám ảnh của thuở ấu thơ, cô vốn e ngại tiếp xúc với người lạ, nên dù các anh thực lòng muốn nhốt cô trong chiếc lồng son, tách biệt cô với thế giới bên ngoài, để cô chỉ thuộc về riêng của các anh.
Nhưng các anh không đành lòng, không đành lòng nhìn cô lầm lũi chờ đợi ở nhà, chỉ sống một cách lặng lẽ như thế, các anh muốn mang niềm vui đến cho cô, để cô vui như những cô gái khác. À, không. Phải vui vẻ và hạnh phúc hơn bất cứ cô gái nào khác trên thế giới mới đúng.
Lúc này Huyền Thiên bế bổng Huyền Ngọc trong tay, mang cô đến trên sô pha, đặt cô ngồi vào trong lòng mình, dùng sức hôn cô thật mạnh, anh chỉ hôn, sau đó gục mặt vào gáy cô, tham lam ngửi lấy hương thơm ngát từ mái tóc của cô truyền đến.
Huyền Tú ngồi ở một bên mỉm cười với cô, hỏi: “Sau về sớm thế, đi mua sắm không vui sao, hay có ai chọc bảo bối của anh không vui?”
Huyền Ngọc lắc đầu kể lại nguyên nhân hôm nay, sau đó bắt lấy cái tay không an phận của Huyền Thiên lúc này đã tham lam tấn công bên dưới váy của cô, ngượng ngùng nói: “Thất ca, em đói.”
Chỉ một câu đơn giản làm cắt ngang ngọn sóng tình đang hừng hực trong đầu Huyền Thiên, với các anh, thân thể của bảo bối mới là quan trọng nhất hơn bất cứ chuyện gì khác trên đời này.
Huyền Tú vội vã đến bàn làm việc nhấc máy, dặn dò nhân viên gọi nhà hang mang đến những món ăn mà Huyền Ngọc thích ăn nhất, sau đó ngồi ngắm nhìn cô.
Mấy hôm nay, ông anh trai của anh tuy đã nguôi cơn giận dữ từ trò đùa dai của anh, nhưng số lần đến bên cạnh Huyền Ngọc rất hạn chế làm anh ấm ức, hai anh em tuy luôn ngủ cùng Huyền Ngọc nhưng số lần gặp riêng cô hầu như không có.
Anh lắc đầu cười khổ, sức chiếm hữu của Huyền Thiên quá mạnh mẽ, may là hai anh em là người một nhà từ trước đến nay luôn nhường nhịn nhau bất cứ việc gì, nếu không chắc chắn anh sẽ không thoát khỏi sự trả thù tàn độc của Huyền Thiên.
Nhưng hôm nay, muốn hay không Huyền Thiên cũng phải để cô đi cùng với anh, bới vì Huyền Thiên không thể phân thân ra làm đôi . Huyền Thiên phải đón tiếp Tổng tài tập đòan Kình Thiên, đây là một dự án kinh doanh vô cùng lớn.
Bên phía tập đoàn Kình Thiên đưa ra những điều kiện vô cùng hậu hĩ làm các anh không thể buông tay, nhưng không hiểu sao, bằng trực giác anh không muốn tiếp nhận cuộc làm ăn này, anh nói với Huyền Thiên, thật không ngờ Huyền Thiên cũng có ý nghĩ như anh. Hai anh em thực sự rất giống nhau, nhưng Huyền Thiên nói, đã đến thì có nghĩa là khách, nếu là địch thì tránh cũng không khỏi, cứ bình tĩnh xem chuyện gì xảy đến. Nếu chuyện đã đến, có tránh cũng tránh không được.
Người phục vụ gõ nhẹ cửa phòng, Huyền Thiên bước ra mở cửa, hai người mang thức ăn bày xong trên bàn rồi lích sự cúi chào rồi lui ra.
Huyền Tú bước đến bế Huyền Ngọc lên bàn ăn, hai anh em tận tình gắp đủ mọi thứ cho cô, thậm chí Huyền Thiên còn không ngừng càu nhàu dạo gần đây cô gầy quá, Huyền Ngọc bất mãn nhìn lại thân thể ngày một tròn trịa của mình, không cho là đúng bĩu môi.
Từ ngày đến nhà các anh, cô tăng lên gần sáu kilogram, thế mà anh cứ mãi càu nhàu.
Huyền Tú thì không nói gì cứ lẳng lặng gắp thức ăn cho cô, thỉnh thoảng hôn trộm lên đôi môi đỏ ửng của cô, có đôi khi cô đang uống canh, anh léo cô vào long, đưa đầu lưỡi đoạt đi tất cả nước canh trong miệng cô, dây dưa, đến khi cô thở hổn hển mới thôi.
Ăn cơm xong, Huyền Tú mang đến cho cô ly sữa tươi, Huyền Ngọc mím môi lắc đầu, cô ngán chết đi được, vừa mới ăn cơm, uống canh xong, mà còn phải uống sữa nữa làm sao cô đi nổi.
Huyền Thiên thấy Huyền Ngọc do dự, anh tà ác cười nói nhỏ vào tai cô:
“Yên tâm, cứ uống đi, lát anh sẽ cho em vận động để tiêu hóa bớt.”
Nói xong còn cười hí hửng, Huyền Ngọc đỏ mặt lườm anh một cái, cũng ngoan ngoãn uống hết ly sữa.
Sau đó, Huyền Tú bế cô vào lòng, hai người chăm chú ngồi chơi game, còn Huyền Thiên ngồi trên ghế xử lí công viêc.
Lúc này Huyền Ngọc mới nhớ mục đích mà cô đến đây, cô hỏi Huyền Tú:
“Hôm nay anh gọi em đến đây làm gì, không lẽ chỉ để xem em ăn cơm thôi sao?”
Huyền Tú mỉm cười, mắt vẫn không rời khỏi màn hình, đáp:
“Chiều nay anh sẽ dẫn em đi mua sắm, tối nay có buổi dạ tiệc, anh muốn mang em đến để mở mang kiến thức.”
Cô ngập ngừng:
“Dạ tiệc, em không đi được không?”
Cô ngán đến chết mấy buỗi lễ xã giao như thế này, bởi vì giữa chốn ồn ào đông đúc như thế, thà cô ở nhà chơi game hoặc lên mạng tìm hiểu còn vui hơn.
Nhưng Huyền Thiên cắt ngang:
“Dù sao em cũng phải đi ra ngoài giao tiếp một ít, em cứ ở nhà ngoài không tốt cho sức khỏe.”
Các anh biết từ nhỏ Huyền Ngọc đã mất cha, cảnh nhà nghèo khổ, bị chúng bạn xa lánh.
Tuổi thơ của cô chỉ ở trong bốn bức tường chờ mẹ đi làm về, nên rất cô độc, dù hiện tại cô đã trưởng thành nhưng vẫn không thể thoát khỏi bóng ma ám ảnh của thuở ấu thơ, cô vốn e ngại tiếp xúc với người lạ, nên dù các anh thực lòng muốn nhốt cô trong chiếc lồng son, tách biệt cô với thế giới bên ngoài, để cô chỉ thuộc về riêng của các anh.
Nhưng các anh không đành lòng, không đành lòng nhìn cô lầm lũi chờ đợi ở nhà, chỉ sống một cách lặng lẽ như thế, các anh muốn mang niềm vui đến cho cô, để cô vui như những cô gái khác. À, không. Phải vui vẻ và hạnh phúc hơn bất cứ cô gái nào khác trên thế giới mới đúng.
Tác giả :
Thanh Van Bạch Thiên