Oan Trái - Cấm Luyến
Chương 40
Huyền Ngọc thụ động để anh hôn, cô không phản kháng mà chỉ lẳng lặng hòa theo nhịp của anh, nhưng hòan toàn không thể đuôi kịp, cô chỉ lặng lẽ để mặc anh cuốn trôi cô theo dòng cảm xúc của anh.
Đến khi nụ hôn sâu và dài gần cả thế kỉ mới dừng lại, đôi môi của cô được anh buông tha thì cũng đã sưng đỏ hẳn lên, mắt anh đỏ ngầu vì dục dọng chưa được giả phóng, anh siết chặt lấy cô, giọng nói khàn khàn: “Huyền Ngọc,anh không biết nên làm gì với em đây.”
Nghe giọng nó chua sót của anh, sống mũi Huyền Ngọc cay cay, cô nghẹn ngào ủy khuất nói: “Tử tù cũng biết nguyên do tội lỗi chứ? Mấy hôm nay em rất ngoan, sao anh lại giận em?”
Huyền Thiên hừ mũi,không trả lời, Huyền Ngọc thấy anh im lặng không nói gì cô cũng không nói tiếp, để mặc anh ôm lấy cô một lúc lâu, anh mới lên tiêng: “Ở nhà, em và Huyền Tú dám….”
Nói đến đây, anh im lặng không nói tiếp nhưng Huyền Ngọc đã hiểu nữa vế sau, quả nhiên, mấy hôm nay cô và Huyền Tú quá mức phóng đãng, đêm nào anh cũng trêu chọc cô đến mức cô không thể chịu đựng nỗi van xin anh đi vào trong cô. Anh nhẹ nhàng trêu chọc chậm rãi, làm tình một cách nhẹ nhàng, làm cô không thể chịu nổi giành lấy thế chủ động, thực sự, anh đã làm cô phát điên, hung mãnh không giống với ngày thường, anh cứ chậm rãi làm cô tức tối
Nhưng lúc ấy rõ rang Huyền Thiên ở nước ngoài cơ mà, sao anh có thể biết những chuyện đó.
Như hiểu rõ thắc mắc của cô, anh rầu rĩ đáp trả, “Huyền Tú mở máy thông suốt đến phòng anh, nên bên đây xảy ra chuyện gì anh đều hay hết.”
Phừng! gương mặt của Huyền Ngọc gần như bốc cháy vì xấu hổ, cô không thể ngờ đến mức độ này, Huyền Tú thực sự quá đáng, dám mở máy để những cảnh ân ái của anh và cô cho Huyền Thiên xem.
Hèn gì, Huyền Thiên giận cô như thế, nhưng nói cho cũng cô cũng đâu biết, cô là người vô tội a.
Cô ngước đôi mắt ngập nước nhìn anh kháng nghị, anh vuốt nhẹ mũi cô, “Anh biết, nhưng thấy em chủ động với Huyền Tú, trước giờ em đâu có chủ động với anh, em toan trốn tránh anh không kịp a”
Giọng anh đầy ủy khuất nói. Huyền Ngọc đỏ ửng cả mặt. Cô cũng không biết nói gì. Chẳng lẽ lại nói do Huyền Tú chậm chạp nên cô chịu không nổi mới chủ động hay sao? Thôi, vẫn không nói thì có vẻ tốt hơn hết.
Nghĩ thế cô im lặng, chớp mắt nhìn anh không nói gì. Anh thở dài một hơi. “Bảo bối à, mấy hôm nay anh tội nghiệp như vậy, nên bù cho anh như thế nào đây?”
Cô đỏ mặt ngượng ngùng, không nói. Huyền Thiên khẽ nâng mặt cô lên hôn nhẹ lên đó, sau đó chuyển dần xuống đôi môi mềm, đến đây, không còn có thể dịu dàng được nữa, nổi nhớ mấy hôm nay dâng trào trong anh.
Người ta thường nói tiểu biệt thắng tân hôn, mấy ngày nay anh nhớ cô bé con này đến thắt cả ruột gan, thêm cậu em trai không biết sống chết còn trêu chọc anh như thế. Suýt chút nữa anh kiềm lòng không được đã bỏ tất cả bay về đây.
Nhưng trận chiến với Trịnh gia vừa rồi, tổn thất bên anh cũng không phải là nhỏ, và hợp đồng lần này lại vô cùng quan trọng cho nên anh không dám làm liều.
Có lẽ Huyền Tú cũng dự đoán được như thế nên mới dám to gan lớn mật trêu chọc anh như thế.
Mỗi khi nghĩ đến hình ảnh mềm mại như lụa của cô, ưỡn cong lên làm anh muốn nổ tung. Không biết, anh đã trúng phải ma chú gì, mà càng ngày anh lại càng yêu cô đến nổi không thể khống chế được.
Nếu có thể, anh tình nguyện đem cô buộc chặt tại bên cạnh để không ai có thể tranh đoạt cô, lần đầu tiên trong cuộc đời, anh cảm thấy ghen tỵ với Huyền Tú, ghen tị vẻ mềm mại hiền hậu của em trai nên được cô toàn tâm toàn ý tin tưởng.
Đầu lưỡi của cô bị anh mút lấy, xung quanh thân thể cô được bao bọc bởi mùi hương nam tính của anh. Mấy ngày không gặp, nổi nhớ nhung cùng với ủy khuất khiến cô gần như chìm sâu vào vòng tay của anh.
Anh không ngừng cắn mút lên đôi môi đỏ mọng của cô, mấy ngày không gặp, hương vị của cô còn ngọt ngào hơn cả trong tưởng tượng của cô, anh như mê như say, mút lấy tinh thuần ngọt ngào của tiểu bảo bối, như mãi mãi không muốn dừng.
Đôi môi mềm mại của cô như có chứa chật gây nghiện làm anh không thể dời khỏi, trước đây, anh đã từng hoan ái qua biết bao cô gái. Ngây thơ trong sáng có, sành sỏi lão luyện có, nhưng không hiểu sao, mỗi khi chạm vào cô, cảm giác ngọt ngào khi đâm sâu vào bên trong cô ngọt ngào đến mức anh như muốn chết chìm trong cơ thể của cô.
Chưa bao giờ có ai làm anh mê say đến mức độ này, đôi tay anh lần dò xuống cái mông mịn căng đầy của cô, cách lớp quần áo, khẽ xoa vuốt mật huyệt bên dưới. Trời ạ, cảm giác tuyệt vời này, làm anh gần như không thể chịu đựng nổi.
Anh bế bổng cô lên, ép sát hạ thân của cô vào vật đang bừng bừng sung huyết của anh, khẽ đong đưa ma sát, như để giảm bớt sự thống khổ của anh, mãi vẫn chưa đủ, tay còn lại trượt từ lưng của cô, tốc lớp váy ngủ lên, lần dò vào bên trong quần áo vuốt ve bầu ngực sữa.
Anh bất mãn dứt đôi môi ra, khàn khàn hỏi: “Không mặc áo lót?”
Huyền Ngọc bị anh hôn đến thiên hôn địa ám, đầu óc mờ mịt, căn bản không nghe anh nói gì, chỉ biết bấu lấy cánh tay anh tựa vào, đôi mắt mờ mịt.
Tức giận làm anh đã quên mất hai anh em ra lệnh cho cô không mặc áo lót và quần lót mỗi đêm, gần như trừng phạt, vội rời đi đầu lưỡi của cô khẽ liếm vành tai khéo léo bắt đầu lướt dài xuống, hơi thở nóng ấm phà lên cổ của cô.
Chiếc áo ngủ đã rơi xuống trước khi anh kịp bế cô lên, đi lần về phía giường, đôi môi anh chưa từng rời đi dôi môi cô.
Đặt cô xuống giường, anh chống một tay lên thành giường nhìn ngắm dung nhan kiều mị ngây thơ đã làm anh mấy đêm mất ngủ.
Bàn tay thô ráp thon dài đưa lên xoa nắn nụ hoa no đủ, bầu ngực sữa trăng noãn dần dựng đứng cứng ngắc dưới lòng bàn tay của anh.
Cảm giác tê dại như có làn điện xẹt qua, làm cả người cô vô lực, mềm mại không xương oằn oại rên rỉ theo từng cử động của anh.
Bàn tay anh không ngừng xoa nắn đóa hồng môi làm cô thở gấp không ngừng.
Anh cắn mút vành tai của cô, nhanh chóng chuyển xuống bầu ngực vươn lên như mời gọi, ánh mắt đỏ ửng tràn đầy dục hỏa.
Chỉ cần nghĩ đến thân thể này đã ưỡn cong rên rỉ bên dưới thân thể em trai mình là anh muốn nổ tung không thể kiềm chế được. Anh hận không đem cô nuốt vào bụng mới thỏa lòng.
Đầu anh cúi xuống càng lúc càng thấp, đầu lưỡi vờn quanh trêu đùa cô, dần lướt xuống, đầu lưỡi nóng ấm mang theo hơi nước, nên mỗi nơi lướt qua đều lưu lại vết nước dưới ánh sang mờ nhạt của đèn ngủ, làm trở nên rực rỡ dị thường.
Nhận ra anh làm gì, cô khẽ cong người muốn phản đối, cô sợ nhất khi hai anh em chạm đến địa phương này, nơi này là hiểm huyệt của cô, khi hai anh đùa giỡn trêu đùa nơi đó, cô gần như không thể khống chế được biến thành chú mèo hoang hung hãn, như muốn ăn tươi nuốt sống người đối diện.
Nhưng Huyền Thiên không để cho cô có cơ hội phản kháng, anh hôn nhẹ lên khu rừng rậm ẩm ướt, sau đó tiến quân thần tốc nhanh chóng xuống mật huyệt bên dưới.
“Ưm…”
Huyền Ngọc cắn chặt cánh môi, cố gắng kiềm chế tiếng rên rỉ thoát ra từ cổ họng của mình, nhưng không thành công. Từng đợt khoái cảm như bài sơn đảo hải dâng tràn đến làm cô không nhịn được thở dốc, cô rên rỉ, ưỡn cong, như muốn anh tiến vào sâu hơn.
Nhưng Huyền Thiên hôm nay không dễ gì thõa mãn như thế, anh cứ chậm rãi trêu đùa, hôn nhẹ, liếm mút, khi nặng khi nhẹ, và đầu ngón tay của anh cứ đông đưa lấp ló bên ngoài mật huyệt không chịu tiến vào.
Huyền Ngọc bất lực trước cơn sóng tình dục đang dâng trào như đang muốn vùi lấp cô, nhấn chìm cô, cô gần như không thể chịu nổi nữa, cô cong người, đưa tay xuống sâu hơn, đầu móng tay của cô, lướt qua lưng anh, để lại một vết sướt dài làm anh khẽ bật ra tiếng thở dài thõa mãn: “Úc, tiểu yêu nữ… Đã chờ không kịp rồi à.”
Tay của cô, lần dò xuống bộ phận cốt cán đàn ông của anh, hơi rụt rè, nhưng cô vẫn kiên quyết xoa nắn ve vuốt.
Nóng ấm, nhưng mượt mà như tơ lụa. Cô không có kinh nghiệm chỉ biết nhẹ xoa vuốt, nhưng cô cảm nhận được người trên thân mình đang căng cứng cả người dậy, gần như không thể chịu đựng được, nằm lăn sang một bên.
“Tiểu yêu nữ, ngậm lấy nó, bồi thường cho anh.”
Huyền Ngọc đỏ ửng đến mang tai, nhưng nhìn thấy vật nam tính kia thật là lạ ngồ ngộ, cô bất giác đưa đầu ưỡi liếm thử. À, mằn mặn, cô há miệng ngậm lấy cắn nhè nhẹ, phía trên thân cô nam nhân thống khổ rên rỉ, cô kinh ngạc, thì ra ngậm lấy cái này có thể hành hạ được Thiên, được rồi. Từ trước đến nay anh toàn bức hiếp cô, nên hôm nay cô sẽ để anh biết thế nào là thống khổ.
Nghĩ thế cô ra sức liếm lộng đầu nam căn căng cứng kia của anh, của anh thật to, cô ngậm không đến một phần ba.
Huyền Thiên thống khổ nắm chặt lấy đầu của Huyền Ngọc bắt đầu đong đưa, như không thể chịu đựng nổi anh thô bạo kéo miệng cô ra khỏi nam căn của anh, bắt đầu điên cuồng bế bổng cô lên trên giường, nằm đè lên thân thể mềm mại của cô. Không hề ôn nhu hay báo trước, anh vọt mạnh vào bên trong thân thể của cô, ra sức luật động đong đưa
Mỗi một lần anh đều đâm thật sâu, đâm sâu vào tân bên trong của cô, như cố gắng để cho cô thấy đồng thời cũng gần như tự an ủi chính mình: Cô là của anh, cô là của riêng một mình anh.
Đến khi nụ hôn sâu và dài gần cả thế kỉ mới dừng lại, đôi môi của cô được anh buông tha thì cũng đã sưng đỏ hẳn lên, mắt anh đỏ ngầu vì dục dọng chưa được giả phóng, anh siết chặt lấy cô, giọng nói khàn khàn: “Huyền Ngọc,anh không biết nên làm gì với em đây.”
Nghe giọng nó chua sót của anh, sống mũi Huyền Ngọc cay cay, cô nghẹn ngào ủy khuất nói: “Tử tù cũng biết nguyên do tội lỗi chứ? Mấy hôm nay em rất ngoan, sao anh lại giận em?”
Huyền Thiên hừ mũi,không trả lời, Huyền Ngọc thấy anh im lặng không nói gì cô cũng không nói tiếp, để mặc anh ôm lấy cô một lúc lâu, anh mới lên tiêng: “Ở nhà, em và Huyền Tú dám….”
Nói đến đây, anh im lặng không nói tiếp nhưng Huyền Ngọc đã hiểu nữa vế sau, quả nhiên, mấy hôm nay cô và Huyền Tú quá mức phóng đãng, đêm nào anh cũng trêu chọc cô đến mức cô không thể chịu đựng nỗi van xin anh đi vào trong cô. Anh nhẹ nhàng trêu chọc chậm rãi, làm tình một cách nhẹ nhàng, làm cô không thể chịu nổi giành lấy thế chủ động, thực sự, anh đã làm cô phát điên, hung mãnh không giống với ngày thường, anh cứ chậm rãi làm cô tức tối
Nhưng lúc ấy rõ rang Huyền Thiên ở nước ngoài cơ mà, sao anh có thể biết những chuyện đó.
Như hiểu rõ thắc mắc của cô, anh rầu rĩ đáp trả, “Huyền Tú mở máy thông suốt đến phòng anh, nên bên đây xảy ra chuyện gì anh đều hay hết.”
Phừng! gương mặt của Huyền Ngọc gần như bốc cháy vì xấu hổ, cô không thể ngờ đến mức độ này, Huyền Tú thực sự quá đáng, dám mở máy để những cảnh ân ái của anh và cô cho Huyền Thiên xem.
Hèn gì, Huyền Thiên giận cô như thế, nhưng nói cho cũng cô cũng đâu biết, cô là người vô tội a.
Cô ngước đôi mắt ngập nước nhìn anh kháng nghị, anh vuốt nhẹ mũi cô, “Anh biết, nhưng thấy em chủ động với Huyền Tú, trước giờ em đâu có chủ động với anh, em toan trốn tránh anh không kịp a”
Giọng anh đầy ủy khuất nói. Huyền Ngọc đỏ ửng cả mặt. Cô cũng không biết nói gì. Chẳng lẽ lại nói do Huyền Tú chậm chạp nên cô chịu không nổi mới chủ động hay sao? Thôi, vẫn không nói thì có vẻ tốt hơn hết.
Nghĩ thế cô im lặng, chớp mắt nhìn anh không nói gì. Anh thở dài một hơi. “Bảo bối à, mấy hôm nay anh tội nghiệp như vậy, nên bù cho anh như thế nào đây?”
Cô đỏ mặt ngượng ngùng, không nói. Huyền Thiên khẽ nâng mặt cô lên hôn nhẹ lên đó, sau đó chuyển dần xuống đôi môi mềm, đến đây, không còn có thể dịu dàng được nữa, nổi nhớ mấy hôm nay dâng trào trong anh.
Người ta thường nói tiểu biệt thắng tân hôn, mấy ngày nay anh nhớ cô bé con này đến thắt cả ruột gan, thêm cậu em trai không biết sống chết còn trêu chọc anh như thế. Suýt chút nữa anh kiềm lòng không được đã bỏ tất cả bay về đây.
Nhưng trận chiến với Trịnh gia vừa rồi, tổn thất bên anh cũng không phải là nhỏ, và hợp đồng lần này lại vô cùng quan trọng cho nên anh không dám làm liều.
Có lẽ Huyền Tú cũng dự đoán được như thế nên mới dám to gan lớn mật trêu chọc anh như thế.
Mỗi khi nghĩ đến hình ảnh mềm mại như lụa của cô, ưỡn cong lên làm anh muốn nổ tung. Không biết, anh đã trúng phải ma chú gì, mà càng ngày anh lại càng yêu cô đến nổi không thể khống chế được.
Nếu có thể, anh tình nguyện đem cô buộc chặt tại bên cạnh để không ai có thể tranh đoạt cô, lần đầu tiên trong cuộc đời, anh cảm thấy ghen tỵ với Huyền Tú, ghen tị vẻ mềm mại hiền hậu của em trai nên được cô toàn tâm toàn ý tin tưởng.
Đầu lưỡi của cô bị anh mút lấy, xung quanh thân thể cô được bao bọc bởi mùi hương nam tính của anh. Mấy ngày không gặp, nổi nhớ nhung cùng với ủy khuất khiến cô gần như chìm sâu vào vòng tay của anh.
Anh không ngừng cắn mút lên đôi môi đỏ mọng của cô, mấy ngày không gặp, hương vị của cô còn ngọt ngào hơn cả trong tưởng tượng của cô, anh như mê như say, mút lấy tinh thuần ngọt ngào của tiểu bảo bối, như mãi mãi không muốn dừng.
Đôi môi mềm mại của cô như có chứa chật gây nghiện làm anh không thể dời khỏi, trước đây, anh đã từng hoan ái qua biết bao cô gái. Ngây thơ trong sáng có, sành sỏi lão luyện có, nhưng không hiểu sao, mỗi khi chạm vào cô, cảm giác ngọt ngào khi đâm sâu vào bên trong cô ngọt ngào đến mức anh như muốn chết chìm trong cơ thể của cô.
Chưa bao giờ có ai làm anh mê say đến mức độ này, đôi tay anh lần dò xuống cái mông mịn căng đầy của cô, cách lớp quần áo, khẽ xoa vuốt mật huyệt bên dưới. Trời ạ, cảm giác tuyệt vời này, làm anh gần như không thể chịu đựng nổi.
Anh bế bổng cô lên, ép sát hạ thân của cô vào vật đang bừng bừng sung huyết của anh, khẽ đong đưa ma sát, như để giảm bớt sự thống khổ của anh, mãi vẫn chưa đủ, tay còn lại trượt từ lưng của cô, tốc lớp váy ngủ lên, lần dò vào bên trong quần áo vuốt ve bầu ngực sữa.
Anh bất mãn dứt đôi môi ra, khàn khàn hỏi: “Không mặc áo lót?”
Huyền Ngọc bị anh hôn đến thiên hôn địa ám, đầu óc mờ mịt, căn bản không nghe anh nói gì, chỉ biết bấu lấy cánh tay anh tựa vào, đôi mắt mờ mịt.
Tức giận làm anh đã quên mất hai anh em ra lệnh cho cô không mặc áo lót và quần lót mỗi đêm, gần như trừng phạt, vội rời đi đầu lưỡi của cô khẽ liếm vành tai khéo léo bắt đầu lướt dài xuống, hơi thở nóng ấm phà lên cổ của cô.
Chiếc áo ngủ đã rơi xuống trước khi anh kịp bế cô lên, đi lần về phía giường, đôi môi anh chưa từng rời đi dôi môi cô.
Đặt cô xuống giường, anh chống một tay lên thành giường nhìn ngắm dung nhan kiều mị ngây thơ đã làm anh mấy đêm mất ngủ.
Bàn tay thô ráp thon dài đưa lên xoa nắn nụ hoa no đủ, bầu ngực sữa trăng noãn dần dựng đứng cứng ngắc dưới lòng bàn tay của anh.
Cảm giác tê dại như có làn điện xẹt qua, làm cả người cô vô lực, mềm mại không xương oằn oại rên rỉ theo từng cử động của anh.
Bàn tay anh không ngừng xoa nắn đóa hồng môi làm cô thở gấp không ngừng.
Anh cắn mút vành tai của cô, nhanh chóng chuyển xuống bầu ngực vươn lên như mời gọi, ánh mắt đỏ ửng tràn đầy dục hỏa.
Chỉ cần nghĩ đến thân thể này đã ưỡn cong rên rỉ bên dưới thân thể em trai mình là anh muốn nổ tung không thể kiềm chế được. Anh hận không đem cô nuốt vào bụng mới thỏa lòng.
Đầu anh cúi xuống càng lúc càng thấp, đầu lưỡi vờn quanh trêu đùa cô, dần lướt xuống, đầu lưỡi nóng ấm mang theo hơi nước, nên mỗi nơi lướt qua đều lưu lại vết nước dưới ánh sang mờ nhạt của đèn ngủ, làm trở nên rực rỡ dị thường.
Nhận ra anh làm gì, cô khẽ cong người muốn phản đối, cô sợ nhất khi hai anh em chạm đến địa phương này, nơi này là hiểm huyệt của cô, khi hai anh đùa giỡn trêu đùa nơi đó, cô gần như không thể khống chế được biến thành chú mèo hoang hung hãn, như muốn ăn tươi nuốt sống người đối diện.
Nhưng Huyền Thiên không để cho cô có cơ hội phản kháng, anh hôn nhẹ lên khu rừng rậm ẩm ướt, sau đó tiến quân thần tốc nhanh chóng xuống mật huyệt bên dưới.
“Ưm…”
Huyền Ngọc cắn chặt cánh môi, cố gắng kiềm chế tiếng rên rỉ thoát ra từ cổ họng của mình, nhưng không thành công. Từng đợt khoái cảm như bài sơn đảo hải dâng tràn đến làm cô không nhịn được thở dốc, cô rên rỉ, ưỡn cong, như muốn anh tiến vào sâu hơn.
Nhưng Huyền Thiên hôm nay không dễ gì thõa mãn như thế, anh cứ chậm rãi trêu đùa, hôn nhẹ, liếm mút, khi nặng khi nhẹ, và đầu ngón tay của anh cứ đông đưa lấp ló bên ngoài mật huyệt không chịu tiến vào.
Huyền Ngọc bất lực trước cơn sóng tình dục đang dâng trào như đang muốn vùi lấp cô, nhấn chìm cô, cô gần như không thể chịu nổi nữa, cô cong người, đưa tay xuống sâu hơn, đầu móng tay của cô, lướt qua lưng anh, để lại một vết sướt dài làm anh khẽ bật ra tiếng thở dài thõa mãn: “Úc, tiểu yêu nữ… Đã chờ không kịp rồi à.”
Tay của cô, lần dò xuống bộ phận cốt cán đàn ông của anh, hơi rụt rè, nhưng cô vẫn kiên quyết xoa nắn ve vuốt.
Nóng ấm, nhưng mượt mà như tơ lụa. Cô không có kinh nghiệm chỉ biết nhẹ xoa vuốt, nhưng cô cảm nhận được người trên thân mình đang căng cứng cả người dậy, gần như không thể chịu đựng được, nằm lăn sang một bên.
“Tiểu yêu nữ, ngậm lấy nó, bồi thường cho anh.”
Huyền Ngọc đỏ ửng đến mang tai, nhưng nhìn thấy vật nam tính kia thật là lạ ngồ ngộ, cô bất giác đưa đầu ưỡi liếm thử. À, mằn mặn, cô há miệng ngậm lấy cắn nhè nhẹ, phía trên thân cô nam nhân thống khổ rên rỉ, cô kinh ngạc, thì ra ngậm lấy cái này có thể hành hạ được Thiên, được rồi. Từ trước đến nay anh toàn bức hiếp cô, nên hôm nay cô sẽ để anh biết thế nào là thống khổ.
Nghĩ thế cô ra sức liếm lộng đầu nam căn căng cứng kia của anh, của anh thật to, cô ngậm không đến một phần ba.
Huyền Thiên thống khổ nắm chặt lấy đầu của Huyền Ngọc bắt đầu đong đưa, như không thể chịu đựng nổi anh thô bạo kéo miệng cô ra khỏi nam căn của anh, bắt đầu điên cuồng bế bổng cô lên trên giường, nằm đè lên thân thể mềm mại của cô. Không hề ôn nhu hay báo trước, anh vọt mạnh vào bên trong thân thể của cô, ra sức luật động đong đưa
Mỗi một lần anh đều đâm thật sâu, đâm sâu vào tân bên trong của cô, như cố gắng để cho cô thấy đồng thời cũng gần như tự an ủi chính mình: Cô là của anh, cô là của riêng một mình anh.
Tác giả :
Thanh Van Bạch Thiên