Oan Trái - Cấm Luyến
Chương 39
Anh vào công ty với chức phận bình thường, nhưng với tài năng vượt bậc mà chỉ trong vòng sáu tháng đã leo lên hang ngũ nhân viên ưu tú của công ty.
Chưa ai thấy Tổng Tài nói chuyện hay liếc mắt nhìn đến anh ta, nên khi thành công đích thân ngài Tổng tài già đứng ra giao quyền giám sát toàn bộ công ty lại cho anh ta thì mọi người vô cùng bất ngờ.
Đặc biệt là những người đã từng đắc tội với anh ta cũng nơm nớp lo sợ sự trả thù của anh ta. Nhưng không, Sơn Bản Triệt Nhất làm như không hề nhớ những câu chuyện trước kia, anh ta chỉ nhìn vào hiệu suất làm việc, đối xử công tư phân minh.
Sáu tháng ẩn thân trong công ty với chức danh bình thường đủ để anh ta tiếp cận hầu hết những người từ bé đến lớn, từ nhân viên bình thường đến những viên chức cấp cao, anh dùng khả năng của họ một cách triệt để và công bằng.
Với anh ta, thực tài thì mới có thể đứng vững trong công ty, không thực tài mà ba hoa khoác lác thì đã sớm cuốn goi.
Nghe nói, guồng máy làm việc của công ty này thực sự rất kinh người, chỉ trong một tháng, khi đoạn quảng cáo của nhân viên trước bị khách hang đột ngột trở chứng chê bai thậm tệ , yêu cầu phải sửa lại, thời gian gấp rút chỉ còn 1 tuần lễ, chuyện đó gần như là không thể làm được, mọi người rầu rĩ chuẩn bị bồi thường hợp đồng một số tiền lớn.
Sơn Bản Triệt Nhất đứng ra chịu trách nhiệm cho đoạn quảng cáo ấy, anh không thuê diễn viên nổi tiếng, mà chỉ nhờ một diễn viên quần chúng đứng gần đó, thưởng thức hương vị loại nước hoa mới này, cô gái ngất ngây vì mùi hương quyến rũ kì lạ, mê say, như bước lạc vào thế giới huyền ảo, bất chợt Vương Tử xuất hiện vì mùi hương đặc biệt của cô đã khuấy động giấc ngủ ngàn năm của anh, anh nâng tay lên, giọt nước mắt của cô rơi xuống, cô đi tìm anh đã ngàn năm, bởi vì mùi hương quyến rũ kia hai người nhận ra nhau, cùng nắm tay nhau, bay vào thế giới chỉ riêng của hai người.
Đoạn quảng cáo chỉ năm phút, quay trong vòng ba ngày, bối cảnh giản đơn, diễn viên phục sức lãng mạn, có không khí lãng mạn cổ xưa. Bối cảnh hiện thực hòa cùng kĩ xảo vi tính, chỉ quay trong ba ngày, hoàn thành trước thời hạn, đoạn quảng cáo ấy được hoan nghênh nhiệt liệt.
Trong một đêm Sơn Bản Triệt Nhất đã thành danh.
Dứt ra khỏi đống tài liệu về Sơn Bản Triệt Nhất , Huyền Tú nhẩm tính, giờ này trên lầu hai người bọn họ đang làm những gì, anh cười khổ, hai anh em chỉ yêu một cô gái, đây là chuyện từ trươc đến nay ít có, anh biết anh và Thiên luôn luôn có điểm chung, nhưng không ngờ ngay cả người yêu cũng không thể tách rời nhau ra được.
Lúc này, Huyền Ngọc tắm rửa thay đồ xong, cô ngồi vào bàn học lặng lẽ làm bài tập. Đêm nay Bát ca không lên phòng giúp cô học bài, Thất ca cũng về phòng nghỉ ngơi, chắc có lẽ công việc của anh bận rộn lắm, nên nhìn anh mệt mỏi như thế. Cô thấy thương thương, nhưng không hiểu sao anh lại giận cô nhỉ?
Rõ ràng mấy hôm nay cô rất ngoan cơ mà, Bát ca có thể làm chứng, ngoài giờ học ra, cô chỉ ở nhà chơi game và chat QQ thôi, hay anh giận cô chỉ lo chat QQ mà không thèm nói chuyện với anh? Cô thừa nhận dạo này cô có hơi mê mãi với trò chơi trên internet thật, nhưng ngoại trừ trò giải trí đó ra thì cô cũng đâu làm gì sai nhỉ? Hay anh giận vì bài kiểm tra mấy hôm trước bài của cô làm không được tốt?
Huyền Ngọc ngồi chống bút mơ màng .Càng nghĩ, cô càng rối trí. Không được nhất định cô phải tìm anh để hỏi mới được, dù sao cứ ôm mãi ấm ức như thế này thực sự chịu không nổi mà.
Cô đứng bật dậy, đùng đùng hăng hái đi đến trước cửa phòng Huyền Thiên, cô đẩy mạnh cửa vào, Huyền Thiên nghe thấy tiếng động, anh ngẩng đầu lên nhìn thấy cô, anh lại cúi xuống làm tiếp công việc, giống như không thấy cô vậy.
Thấy thái độ lạnh nhạt của anh, dũng khí bừng bừng như lửa của cô chợt tắt ngấm. Cô rụt rè, đi vào phòng, ngồi trên ghế sô pha, cứ lóng ngóng mãi không biết làm gì.
Đằng kia Huyền Thiên thấy cô lóng ngóng như thế cũng muốn bật cười, nhưng nhớ đến cảnh cô rên rỉ dưới thân em trai mình thì máu nóng của anh nổi lên làm dập tắt nổi khao khát muốn ôm cô vào lòng.
Con mèo nhỏ của anh cứ ngập ngừng, ngập ngừng mãi vẫn không đủ dũng khí trước khí thế lạnh như băng của anh. Từ trước đến nay, đa số cô chỉ gần gũi với Bát ca, ít khi đến gần Thất ca, toàn Thất ca dán sát vào gần cô, cô muốn tránh cũng tránh không được.
Nay, anh lạnh lẽo như thế, cô thực sự muốn hỏi anh lí do vì sao lại giận cô, nhưng ấp úng mãi vẫn không nói nên lời.
Cô vẫn luôn luôn sợ anh, không thể yên tâm.
Thở dài một hơi, cô ôm sách vở đứng dậy định bước trở về phòng. Bất chợt Huyền Thiên lên tiếng:
“Em sợ anh lắm sao? Đã đến đây rồi vẫn không muốn nói chuyện với anh? Hay định nhờ Huyền Tú nói giúp?”
Giọng nói của anh tràn ngập mùi dấm chua to đùng, Huyền Ngọc co rúm ngơ ngác, không lẽ anh đang ghen với Huyền Tú sao? Nhưng hai anh em anh từ trước đên giờ chưa bao giờ cãi nhau hay có gì không ổn mà.
Huyền Thiên thấy Huyền Ngọc ngơ ngác nhìn mình, trong lòng cũng ấm ức tức giận không thôi.
Anh tức tối hét: “Em ngay cả nói cũng không muốn nói với anh sao?”
Huyền Ngọc co rúm trước cơn giận dữ cua anh, sau đó run rẩy nói: “Anh… Anh..”
Huyền Thiên không thèm lên tiếng nói tiếp, hay nghe bất kì lời biện hộ nào của cô,anh bước đến kéo cô thật mạnh vào lòng, dùng đôi môi nóng ấm của anh mút lấy môi cô thật mạnh.
Nụ hôn này mang theo trừng phạt hòa lẫn với nổi nhớ nhung, anh cuồng dã cắn mút lấy môi cô, mạnh mẽ xâm nhập vào bên trong miệng của cô, câu dẫn mút lấy cái lưỡi thơm ngát đang muốn trốn tránh của cô. Nụ hôn bá đạo đầy đòi hỏi, anh vừa cắn,vừa mút, hai tay không yên kéo cô thật sát vào lòng, như hòa tan nổi uất ức mấy hôm nay mà anh phải chịu đựng.
Chưa ai thấy Tổng Tài nói chuyện hay liếc mắt nhìn đến anh ta, nên khi thành công đích thân ngài Tổng tài già đứng ra giao quyền giám sát toàn bộ công ty lại cho anh ta thì mọi người vô cùng bất ngờ.
Đặc biệt là những người đã từng đắc tội với anh ta cũng nơm nớp lo sợ sự trả thù của anh ta. Nhưng không, Sơn Bản Triệt Nhất làm như không hề nhớ những câu chuyện trước kia, anh ta chỉ nhìn vào hiệu suất làm việc, đối xử công tư phân minh.
Sáu tháng ẩn thân trong công ty với chức danh bình thường đủ để anh ta tiếp cận hầu hết những người từ bé đến lớn, từ nhân viên bình thường đến những viên chức cấp cao, anh dùng khả năng của họ một cách triệt để và công bằng.
Với anh ta, thực tài thì mới có thể đứng vững trong công ty, không thực tài mà ba hoa khoác lác thì đã sớm cuốn goi.
Nghe nói, guồng máy làm việc của công ty này thực sự rất kinh người, chỉ trong một tháng, khi đoạn quảng cáo của nhân viên trước bị khách hang đột ngột trở chứng chê bai thậm tệ , yêu cầu phải sửa lại, thời gian gấp rút chỉ còn 1 tuần lễ, chuyện đó gần như là không thể làm được, mọi người rầu rĩ chuẩn bị bồi thường hợp đồng một số tiền lớn.
Sơn Bản Triệt Nhất đứng ra chịu trách nhiệm cho đoạn quảng cáo ấy, anh không thuê diễn viên nổi tiếng, mà chỉ nhờ một diễn viên quần chúng đứng gần đó, thưởng thức hương vị loại nước hoa mới này, cô gái ngất ngây vì mùi hương quyến rũ kì lạ, mê say, như bước lạc vào thế giới huyền ảo, bất chợt Vương Tử xuất hiện vì mùi hương đặc biệt của cô đã khuấy động giấc ngủ ngàn năm của anh, anh nâng tay lên, giọt nước mắt của cô rơi xuống, cô đi tìm anh đã ngàn năm, bởi vì mùi hương quyến rũ kia hai người nhận ra nhau, cùng nắm tay nhau, bay vào thế giới chỉ riêng của hai người.
Đoạn quảng cáo chỉ năm phút, quay trong vòng ba ngày, bối cảnh giản đơn, diễn viên phục sức lãng mạn, có không khí lãng mạn cổ xưa. Bối cảnh hiện thực hòa cùng kĩ xảo vi tính, chỉ quay trong ba ngày, hoàn thành trước thời hạn, đoạn quảng cáo ấy được hoan nghênh nhiệt liệt.
Trong một đêm Sơn Bản Triệt Nhất đã thành danh.
Dứt ra khỏi đống tài liệu về Sơn Bản Triệt Nhất , Huyền Tú nhẩm tính, giờ này trên lầu hai người bọn họ đang làm những gì, anh cười khổ, hai anh em chỉ yêu một cô gái, đây là chuyện từ trươc đến nay ít có, anh biết anh và Thiên luôn luôn có điểm chung, nhưng không ngờ ngay cả người yêu cũng không thể tách rời nhau ra được.
Lúc này, Huyền Ngọc tắm rửa thay đồ xong, cô ngồi vào bàn học lặng lẽ làm bài tập. Đêm nay Bát ca không lên phòng giúp cô học bài, Thất ca cũng về phòng nghỉ ngơi, chắc có lẽ công việc của anh bận rộn lắm, nên nhìn anh mệt mỏi như thế. Cô thấy thương thương, nhưng không hiểu sao anh lại giận cô nhỉ?
Rõ ràng mấy hôm nay cô rất ngoan cơ mà, Bát ca có thể làm chứng, ngoài giờ học ra, cô chỉ ở nhà chơi game và chat QQ thôi, hay anh giận cô chỉ lo chat QQ mà không thèm nói chuyện với anh? Cô thừa nhận dạo này cô có hơi mê mãi với trò chơi trên internet thật, nhưng ngoại trừ trò giải trí đó ra thì cô cũng đâu làm gì sai nhỉ? Hay anh giận vì bài kiểm tra mấy hôm trước bài của cô làm không được tốt?
Huyền Ngọc ngồi chống bút mơ màng .Càng nghĩ, cô càng rối trí. Không được nhất định cô phải tìm anh để hỏi mới được, dù sao cứ ôm mãi ấm ức như thế này thực sự chịu không nổi mà.
Cô đứng bật dậy, đùng đùng hăng hái đi đến trước cửa phòng Huyền Thiên, cô đẩy mạnh cửa vào, Huyền Thiên nghe thấy tiếng động, anh ngẩng đầu lên nhìn thấy cô, anh lại cúi xuống làm tiếp công việc, giống như không thấy cô vậy.
Thấy thái độ lạnh nhạt của anh, dũng khí bừng bừng như lửa của cô chợt tắt ngấm. Cô rụt rè, đi vào phòng, ngồi trên ghế sô pha, cứ lóng ngóng mãi không biết làm gì.
Đằng kia Huyền Thiên thấy cô lóng ngóng như thế cũng muốn bật cười, nhưng nhớ đến cảnh cô rên rỉ dưới thân em trai mình thì máu nóng của anh nổi lên làm dập tắt nổi khao khát muốn ôm cô vào lòng.
Con mèo nhỏ của anh cứ ngập ngừng, ngập ngừng mãi vẫn không đủ dũng khí trước khí thế lạnh như băng của anh. Từ trước đến nay, đa số cô chỉ gần gũi với Bát ca, ít khi đến gần Thất ca, toàn Thất ca dán sát vào gần cô, cô muốn tránh cũng tránh không được.
Nay, anh lạnh lẽo như thế, cô thực sự muốn hỏi anh lí do vì sao lại giận cô, nhưng ấp úng mãi vẫn không nói nên lời.
Cô vẫn luôn luôn sợ anh, không thể yên tâm.
Thở dài một hơi, cô ôm sách vở đứng dậy định bước trở về phòng. Bất chợt Huyền Thiên lên tiếng:
“Em sợ anh lắm sao? Đã đến đây rồi vẫn không muốn nói chuyện với anh? Hay định nhờ Huyền Tú nói giúp?”
Giọng nói của anh tràn ngập mùi dấm chua to đùng, Huyền Ngọc co rúm ngơ ngác, không lẽ anh đang ghen với Huyền Tú sao? Nhưng hai anh em anh từ trước đên giờ chưa bao giờ cãi nhau hay có gì không ổn mà.
Huyền Thiên thấy Huyền Ngọc ngơ ngác nhìn mình, trong lòng cũng ấm ức tức giận không thôi.
Anh tức tối hét: “Em ngay cả nói cũng không muốn nói với anh sao?”
Huyền Ngọc co rúm trước cơn giận dữ cua anh, sau đó run rẩy nói: “Anh… Anh..”
Huyền Thiên không thèm lên tiếng nói tiếp, hay nghe bất kì lời biện hộ nào của cô,anh bước đến kéo cô thật mạnh vào lòng, dùng đôi môi nóng ấm của anh mút lấy môi cô thật mạnh.
Nụ hôn này mang theo trừng phạt hòa lẫn với nổi nhớ nhung, anh cuồng dã cắn mút lấy môi cô, mạnh mẽ xâm nhập vào bên trong miệng của cô, câu dẫn mút lấy cái lưỡi thơm ngát đang muốn trốn tránh của cô. Nụ hôn bá đạo đầy đòi hỏi, anh vừa cắn,vừa mút, hai tay không yên kéo cô thật sát vào lòng, như hòa tan nổi uất ức mấy hôm nay mà anh phải chịu đựng.
Tác giả :
Thanh Van Bạch Thiên