Oan Trái - Cấm Luyến
Chương 29
Huyền Ngọc nhìn thấy Tuyết Cần đến từ đằng xa không khỏi mừng rỡ kêu lên.
Sau đó hai cô gái vui vẻ nắm tay nhau tung tăng đi vào các gian hang trang sức và quần áo.Lựa chọn hết đông rồi đến tây, nhưng thật ra hai bọn họ chỉ đi xem cho thỏa mãn sự hiếu kì mà thôi.
Bởi vì anh trai của Tuyết Cần là Viễn Chinh Huân, người đứng đầu tập đoàn tài chính Viễn Thị, tất cả những siêu thị lớn trên khắp Đài Loan và toàn bộ Trung Quốc thậm chí cả ở một số quốc gia Châu Âu. Nên về việc ăn mặc của cô, luôn luôn có những nhà thiết kế riêng đến tư vấn, hoàn toàn không cần các cô tự mình động đây tay chân.
Huyền Ngọc trước kia thì chỉ có một số bộ đồ để thay, tuy rằng sau này về Hắc Huyền gia, quần áo của cô cũng được đổi khác. Nhưng nếu so với hiện tại thì phải nói là cách rất xa, một trời một vực.
Mỗi tháng có các nhà thiết kế danh tiếng đến thiết kế riêng cho cô ba mươi bộ trang phục dạo phố, váy ngủ, và phụ kiện kèm theo.
Điện thoại, laptop là những thứ xa xỉ nhất mà cô ngay cả dù trong mơ cũng chưa bao giờ dám mơ tới.
Thật ra, hai anh hoàn toàn rất tốt đối với cô, chỉ là…. Mối quan hệ mập mờ này hoàn toàn không phải là điều cô muốn, nhưng đã tránh cũng tránh không thoát nên chỉ có nhận mệnh thôi.
Cô đã có ý định, tạm thời, cô sẽ học thật chăm thật ngoan.
Sau đó, khi hoàn thành các khóa học, cô cũng đã đủ mười tám tuổi, cô sẽ danh chánh ngôn thuận rời khỏi căn nhà này, hoàn toàn không liên quan gì đến bọn họ.
Dù sao cũng còn có pháp luật, cô là một người trưởng thành, cô không tin bọn họ có thể một tay che trời mà đeo bám cô mãi.
Tuyết Cần lắc lắc vai cô: “Uy, uy, tỉnh hồn. Cậu đang nhớ đến anh nào thế? Thiên hay Tú?”
Gương mặt tinh nghịch của Tuyết Cần xuất hiện trước mắt cô làm cô bừng tỉnh.
Lắc lắc đầu , cười gượng nói: “Không có gì?”
Bất chợt Tuyết Cần nghiêm trang nói: “Chúng ta không thể trốn thoát khỏi tay bọn họ đâu, vận mệnh của chúng ta là như thế, đã nằm trong tay của bọn họ là không có cách nào thoát được. Trừ khi, có kì tích xuất hiện và liệu chúng ta có đủ can đảm và quyết tâm hay không?”
Tuyết Cần hiểu trong đầu cô đang suy nghĩ gì, bởi vì đó cũng là ý nghĩ của chính cô trước kia, nhưng đã biết chạy không thoát, sao lại còn cố gắng cưỡng ép để làm gì.
Càng vùng vẫy thì càng lún sâu thêm vào cái bẫy mềm mại nhu tình của các anh.
Mỗi một lần trốn đi, là mỗi một lần bị ‘trừng phạt’.
Sau đó, các anh càng cố sức nuông chìu các cô hơn, làm cô có cảm giác như mình là một con mồi, bị rơi vào vòng vây mê hoặc mềm mại của thợ săn mà không có cách nào thoát ra được.
Huyền Ngọc cười khổ, cô biết Tuyết Cần nói đúng, nhưng cảm giác khao khát được tự do, tự tại đã ăn sâu vào tâm trí cô.
Cô biết các anh tốt, nhưng cô muốn có cuộc sống riêng tư, không muốn như con búp bê trong lồng kín được người người bao bọc như thế này.
Hia cô gái chơi đùa thỏa thích suốt cả một buổi chiều, đến khi chia tay ở trước khu trung tâm mua sắm lớn trên tay hai cô đã đầy những túi sách.
Tuyết Cần lấy di động định gọi cho ông anh trai của mình đến rước, bất chợt, một chiếc xe màu đen đổ xịch trước mặt của hai cô.
Cửa xe mở ra, hai thanh niên cao to mặc y phục màu đen xông ra, túm lấy Huyền Ngọc lôi lên xe, Tuyết Cần nhào đến bị thô lỗ đẩy xuống xe đầu va vào mặt đường choáng váng ngất xỉu.
Ba hộ vệ của Huyền Ngọc từ đằng xa chạy đến đã không còn kịp nữa, chiếc xe đã tăng ga vọt nhanh về phía trước mất hút trong dòng người.
Ba người đổ mồi hôi lạnh lập tức lên xe đuổi theo, một người ở lại phụ trách gọi điện cho Huyền Thiên và Huyền Tú biết, sau đó nhấn gọi cho tổng tài tập đoàn Viễn thị.
Chưa đầy năm phút, một chiếc Posrcher màu đen, dừng trước cửa trung tâm, một thân ảnh lao ra nhanh như chớp, đôi mắt đầy hoang mang, bước đến ôm lấy cô gái đang ngất xỉu.
“Tuyết Cần, em không sao chứ?”
Nhưng cô vẫn không lên tiếng, người thanh niên hốt hoảng bế cô lên xe, thẳng về hướng bệnh viện.
Lúc này, ở tập đoàn Lôi Vũ, Huyền Thiên và Huyền Tú đã nhận được tin, hai người trầm mặt xuống.
Huyền Thiên bật laptop lên, điều đầu tiên là anh truy tìm số máy di động của cô, không ngoài dự đoán của anh, di động của cô đã tắt máy.
Điện thoại reo, hai anh nhảy nhỏm, đó là điện thoại của hai bảo vệ đang đuổi theo chiếc xe kia, nhưng lúc này đã mất dấu vết.
Lúc này Huyền Ngọc bị đưa đến một khu vực đồi núi xa lạ ở ngoại thành, cô bị thô bạo đẩy vào một gian nhà gỗ. Một thanh niên cao to đang đứng xoay lưng lại với cô, cô hỏi: “Anh là ai, bắt tôi đến đây để làm gì?”
Người thanh niên từ từ xoay người lại, cô trợn mắt: “Trịnh Gia Thành?”
Đúng vậy, người thanh niên trước mắt cô là Trịnh Gia Thành, anh ta cười đau khổ tiến dần về phía cô:
“Huyền Ngọc, tại sao? Tại sao lại không cho anh một cơ hội? Anh đã yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên, ngay từ lúc em mới bước chân vào trường? Sao em lại lạnh lùng với anh như thế?”
Huyền Ngọc co người, thụt lui về phía sau:
“Tôi không yêu anh, chúng ta quen biết nhau cũng chưa được bao lâu?”
Cô đang suy nghĩ bung cả đầu óc, làm sao để kéo dài thời gian, bởi vì cô biết. Hai anh của cô nhất định sẽ đến cứu cô.
“Hãy cho anh một cơ hội, anh sẽ làm cho em thực sự vừa lòng?”
Huyền Ngọc lắc đầu: “Không thể, không yêu là không yêu, tình yêu đâu thể nào cường cầu. Có rất nhiều cô gái xinh đẹp và giàu có hơn tôi, anh…..”
Cô chưa nói dứt câu, tiếng cười cuồng bạo của tên kia đã lên tiếng:
“Mày tưởng, tao yêu mày thật à? Mày tưởng tao bỏ công đeo đuổi mày bấy lâu nay để van xin chút tình yêu của mày à? Không, tao làm thế vì cô gái bé nhỏ của tao đã bị hai thằng anh mày hại chết, nó chết rất thê thảm, chỉ vì chạm đến mày. Tao cũng muốn thử xem, tao chạm đến mày, hai tên sát tinh trẻ con đó có thể làm gì được tao. À, quên nói cho mày biết, ba ba của tao ngoài đứng đầu tập đoàn Trịnh thị ra, trong tay còn có một tổ chức của Thanh Long bang lừng lẫy, đáng tiếc, người tình của mày ra tay quá nhanh, tao hoàn toàn không đỡ kịp. Nếu không, cô ấy đã không chết thảm như thế.”
“Ý anh là nói ai?”
Sau đó hai cô gái vui vẻ nắm tay nhau tung tăng đi vào các gian hang trang sức và quần áo.Lựa chọn hết đông rồi đến tây, nhưng thật ra hai bọn họ chỉ đi xem cho thỏa mãn sự hiếu kì mà thôi.
Bởi vì anh trai của Tuyết Cần là Viễn Chinh Huân, người đứng đầu tập đoàn tài chính Viễn Thị, tất cả những siêu thị lớn trên khắp Đài Loan và toàn bộ Trung Quốc thậm chí cả ở một số quốc gia Châu Âu. Nên về việc ăn mặc của cô, luôn luôn có những nhà thiết kế riêng đến tư vấn, hoàn toàn không cần các cô tự mình động đây tay chân.
Huyền Ngọc trước kia thì chỉ có một số bộ đồ để thay, tuy rằng sau này về Hắc Huyền gia, quần áo của cô cũng được đổi khác. Nhưng nếu so với hiện tại thì phải nói là cách rất xa, một trời một vực.
Mỗi tháng có các nhà thiết kế danh tiếng đến thiết kế riêng cho cô ba mươi bộ trang phục dạo phố, váy ngủ, và phụ kiện kèm theo.
Điện thoại, laptop là những thứ xa xỉ nhất mà cô ngay cả dù trong mơ cũng chưa bao giờ dám mơ tới.
Thật ra, hai anh hoàn toàn rất tốt đối với cô, chỉ là…. Mối quan hệ mập mờ này hoàn toàn không phải là điều cô muốn, nhưng đã tránh cũng tránh không thoát nên chỉ có nhận mệnh thôi.
Cô đã có ý định, tạm thời, cô sẽ học thật chăm thật ngoan.
Sau đó, khi hoàn thành các khóa học, cô cũng đã đủ mười tám tuổi, cô sẽ danh chánh ngôn thuận rời khỏi căn nhà này, hoàn toàn không liên quan gì đến bọn họ.
Dù sao cũng còn có pháp luật, cô là một người trưởng thành, cô không tin bọn họ có thể một tay che trời mà đeo bám cô mãi.
Tuyết Cần lắc lắc vai cô: “Uy, uy, tỉnh hồn. Cậu đang nhớ đến anh nào thế? Thiên hay Tú?”
Gương mặt tinh nghịch của Tuyết Cần xuất hiện trước mắt cô làm cô bừng tỉnh.
Lắc lắc đầu , cười gượng nói: “Không có gì?”
Bất chợt Tuyết Cần nghiêm trang nói: “Chúng ta không thể trốn thoát khỏi tay bọn họ đâu, vận mệnh của chúng ta là như thế, đã nằm trong tay của bọn họ là không có cách nào thoát được. Trừ khi, có kì tích xuất hiện và liệu chúng ta có đủ can đảm và quyết tâm hay không?”
Tuyết Cần hiểu trong đầu cô đang suy nghĩ gì, bởi vì đó cũng là ý nghĩ của chính cô trước kia, nhưng đã biết chạy không thoát, sao lại còn cố gắng cưỡng ép để làm gì.
Càng vùng vẫy thì càng lún sâu thêm vào cái bẫy mềm mại nhu tình của các anh.
Mỗi một lần trốn đi, là mỗi một lần bị ‘trừng phạt’.
Sau đó, các anh càng cố sức nuông chìu các cô hơn, làm cô có cảm giác như mình là một con mồi, bị rơi vào vòng vây mê hoặc mềm mại của thợ săn mà không có cách nào thoát ra được.
Huyền Ngọc cười khổ, cô biết Tuyết Cần nói đúng, nhưng cảm giác khao khát được tự do, tự tại đã ăn sâu vào tâm trí cô.
Cô biết các anh tốt, nhưng cô muốn có cuộc sống riêng tư, không muốn như con búp bê trong lồng kín được người người bao bọc như thế này.
Hia cô gái chơi đùa thỏa thích suốt cả một buổi chiều, đến khi chia tay ở trước khu trung tâm mua sắm lớn trên tay hai cô đã đầy những túi sách.
Tuyết Cần lấy di động định gọi cho ông anh trai của mình đến rước, bất chợt, một chiếc xe màu đen đổ xịch trước mặt của hai cô.
Cửa xe mở ra, hai thanh niên cao to mặc y phục màu đen xông ra, túm lấy Huyền Ngọc lôi lên xe, Tuyết Cần nhào đến bị thô lỗ đẩy xuống xe đầu va vào mặt đường choáng váng ngất xỉu.
Ba hộ vệ của Huyền Ngọc từ đằng xa chạy đến đã không còn kịp nữa, chiếc xe đã tăng ga vọt nhanh về phía trước mất hút trong dòng người.
Ba người đổ mồi hôi lạnh lập tức lên xe đuổi theo, một người ở lại phụ trách gọi điện cho Huyền Thiên và Huyền Tú biết, sau đó nhấn gọi cho tổng tài tập đoàn Viễn thị.
Chưa đầy năm phút, một chiếc Posrcher màu đen, dừng trước cửa trung tâm, một thân ảnh lao ra nhanh như chớp, đôi mắt đầy hoang mang, bước đến ôm lấy cô gái đang ngất xỉu.
“Tuyết Cần, em không sao chứ?”
Nhưng cô vẫn không lên tiếng, người thanh niên hốt hoảng bế cô lên xe, thẳng về hướng bệnh viện.
Lúc này, ở tập đoàn Lôi Vũ, Huyền Thiên và Huyền Tú đã nhận được tin, hai người trầm mặt xuống.
Huyền Thiên bật laptop lên, điều đầu tiên là anh truy tìm số máy di động của cô, không ngoài dự đoán của anh, di động của cô đã tắt máy.
Điện thoại reo, hai anh nhảy nhỏm, đó là điện thoại của hai bảo vệ đang đuổi theo chiếc xe kia, nhưng lúc này đã mất dấu vết.
Lúc này Huyền Ngọc bị đưa đến một khu vực đồi núi xa lạ ở ngoại thành, cô bị thô bạo đẩy vào một gian nhà gỗ. Một thanh niên cao to đang đứng xoay lưng lại với cô, cô hỏi: “Anh là ai, bắt tôi đến đây để làm gì?”
Người thanh niên từ từ xoay người lại, cô trợn mắt: “Trịnh Gia Thành?”
Đúng vậy, người thanh niên trước mắt cô là Trịnh Gia Thành, anh ta cười đau khổ tiến dần về phía cô:
“Huyền Ngọc, tại sao? Tại sao lại không cho anh một cơ hội? Anh đã yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên, ngay từ lúc em mới bước chân vào trường? Sao em lại lạnh lùng với anh như thế?”
Huyền Ngọc co người, thụt lui về phía sau:
“Tôi không yêu anh, chúng ta quen biết nhau cũng chưa được bao lâu?”
Cô đang suy nghĩ bung cả đầu óc, làm sao để kéo dài thời gian, bởi vì cô biết. Hai anh của cô nhất định sẽ đến cứu cô.
“Hãy cho anh một cơ hội, anh sẽ làm cho em thực sự vừa lòng?”
Huyền Ngọc lắc đầu: “Không thể, không yêu là không yêu, tình yêu đâu thể nào cường cầu. Có rất nhiều cô gái xinh đẹp và giàu có hơn tôi, anh…..”
Cô chưa nói dứt câu, tiếng cười cuồng bạo của tên kia đã lên tiếng:
“Mày tưởng, tao yêu mày thật à? Mày tưởng tao bỏ công đeo đuổi mày bấy lâu nay để van xin chút tình yêu của mày à? Không, tao làm thế vì cô gái bé nhỏ của tao đã bị hai thằng anh mày hại chết, nó chết rất thê thảm, chỉ vì chạm đến mày. Tao cũng muốn thử xem, tao chạm đến mày, hai tên sát tinh trẻ con đó có thể làm gì được tao. À, quên nói cho mày biết, ba ba của tao ngoài đứng đầu tập đoàn Trịnh thị ra, trong tay còn có một tổ chức của Thanh Long bang lừng lẫy, đáng tiếc, người tình của mày ra tay quá nhanh, tao hoàn toàn không đỡ kịp. Nếu không, cô ấy đã không chết thảm như thế.”
“Ý anh là nói ai?”
Tác giả :
Thanh Van Bạch Thiên