Oan Trái - Cấm Luyến
Chương 23
“Anh yêu em, anh có thể mang tất cả những gì trên thế giới này đến cho em. Nhưng anh tuyệt đối không để em rời xa anh. Nhất là phản bội anh.”
Huyền Ngọc lắc đầu, nước mắt tuôn như mưa nhìn người nào đó đang dần dần bứơc đến như thợ săn đang bức con mồi dần dần vào chổ chết.
Cô run rẩy: “Thất ca, tại sao lại như thế này, chúng ta là…”
“Câm miệng, chúng ta không có huyết thống, chỉ là hai người xa lạ, từ lúc mới gặp em anh đã yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên. Lúc đó em còn nhỏ nên không biết, bây giờ? Em thực sự không biết hay giả vờ không biết.”
“Nhưng em không thể chấp nhận được.”
“Im ngay, đây là số mệnh của em, đây là lỗi của em, em đã làm các anh động lòng. Thứ gì anh muốn không ai có thể đoạt khỏi từ bàn tay của anh.”
“Đừng mà Thất ca, đừng để em hận anh.”
“Hận?”
Huyền Thiên ngửa mặt cười dài, “Em muốn hận thì cứ hận đi, anh nhất định không để em chạy thoát đâu.”
Vừa nói Huyền Thiên vừa thoát quần áo trên người mình xuống. Dần dần, một thân thể nam nhân cường tráng xuất hiện lồ lộ trước mắt của cô.
Gương mặt tuấn mỹ vô trù đẹp như thiên sứ, nhưng giờ đây như phủ một làn sương mỏng. Âm trầm doạ người, thân thể màu đồng rắn chắc cường tráng với những đường nét cân đối, làm cho người ta nhìn vào muốn chảy nước dãi. Nam tính phân thân căng cứng hùng dũng, Huyền Ngọc vừa sợ vừa ngại ngùng không dám nhìn thẳng.
“Không….Em không muốn. Thất ca”
“Suốt đời này, em đừng mong trốn tránh khỏi anh, cho dù em có đi đến tận chân trời gốc bể, anh vẫn sẽ tìm em.”
Hắn dấn tới, thô bạo xé mở quần áo trên người nàng ra, nàng vùng vẫy kịch liệt nhưng làm sao có thể đối chọi lại với sức mạnh của con dã thú đang khao khát con mồi.
Anh nói: “Anh và Tú định đợi đến năm em mười tám tuổi mới chính thức, nhưng đây là lỗi do em, em phải chịu trừng phạt.”
Vừa nói, anh vừa lột sạch tất cả trên người nàng, hai tay nàng không yên phận vùng vẫy, anh lấy chiếc cà vạt trói tay nàng lại. Sau đó trầm trồ thưởng thức,
“Anh sẽ cho em một đêm đầu tiên khó quên nhất.”
Cô nức nở: “Không cần, Thất ca, đừng mà.”
Nhưng mặc cho cô vùng vẫy bàn tay tà ác theo những đường lối quen thuộc bắt đầu lướt từ trên khuôn mặt tinh xảo tràn đầy nước mắt của cô, lau khô những giọt lệ, sau đó lướt dài xuống xương quai xanh hình con bướm. lặng lẽ trượt dài xuống bầu ngực căng mơn mởn chưa phát dục hoàn thiện của cô.
Đưa tay nhẹ miết đỉnh non mềm trêu đùa đến khi nó se cứng lại dưới lòng bàn tay của anh.
Anh thở dài, cúi đầu xuống từ từ nhấm nháp, thưởng thức, gặm cắn nhè nhẹ, Huyền Ngọc vùng vẫy, làn sóng nóng ấm quen thuốc lại len lỏi khắp toàn thân của cô.
Cô bất lực nức nở, nghe anh thầm thì: ‘Em cũng muốn anh, em xem, nóng và ẩm ướt thể này,…”
Huyền Ngọc nhắm chặt mắt thét to: “Đừng nói nữa… Tại sao, tại sao lại là em?”
“Nếu em có oán, em hãy óan ông trời tại sao để cho anh gặp em, để cho anh yêu thương em không thể nào quên được. Có trời biết, Huyền Ngọc à, anh đã muốn quên em như thế nào.”
Vừa nói, đôi môi nóng ấm của anh, vừa lướt dần xuống cái bụng trắng nõn nà bằng phẳng không tỳ vết của cô, lần lần lướt xuống sâu hơn.
Huyền Ngọc nức nở khóc nỉ non van xin, dần dần chuyển thành tiếng rên rỉ đứt quãng.
Anh đưa lưỡi lướt nhẹ vào nụ hoa nữ tính ẩn mật của cô, nhẹ tách bụi hoa rậm rạp ra tìm nơi riêng tư ẩn giấu bên trong. Anh tham lam đưa lưỡi lướt sâu vào tấn công vừa mạnh mẽ, nhưng trong chốc lát lại mềm mại.
Thân thể của cô, dưới sự dạy dỗ gần hai tháng nay của hai anh em trở nên mẫn cảm một cách kì lạ, thân thể ma ma ngứa ngáy, hạ thân nóng ẩm ướt đẩm mật dịch dưới ngón tay trêu đùa điêu luyện của anh, cơ thể của cô như không còn chịu sự điều khiển của mình.
Cô oằn người, ưỡn cong người lên rên rỉ dồn dập.
Tiếng nức nở chuyển thành tiếng mị hoặc yêu kiều thở dốc.
Thấy người trong lòng mềm nhu thuận theo sự dẫn dắt của mình, anh lặng lẽ đưa tay tháo sợi dây trói cổ tay cô nới đầu giường xuống. Anh không muốn như thế này, nhưng đây là cô ép anh. Là cô đã làm anh nổi giận cô phải trả giá.
Lưỡi anh tiến vào sâu hơn, ngón tay nhè nhẹ khẽ xoa nắn tiểu hoa hạch nhỏ bé đỏ ửng của cô. Huyền Ngọc rung động, run rẩy cả người.
Anh biết, anh đã tìm được nơi trọng yếu. Không buông tha, anh tiếp tục tấn công mạnh mẽ, Huyền Ngọc nức nở, đôi tay đã được tự do của cô, lúc này đây không còn sức lực để đẩy anh ra, mà bíu chặt lấy ra giường cong người, như muốn anh tiến vào sâu hơn.
Anh cười tà ác. Tiểu Ngọc nhi của anh thật mẫn cảm. Bảo bối của anh. Anh biết sau đêm nay tất cả mọi chuyện sẽ khác, nhưng anh chấp nhận.
Anh chấp nhận cô sẽ oán hận anh, cô sẽ căm thù anh.
Đôi tay anh ôm lấy cái mông trắng như tuyết của cô, nhìn vào khuôn mặt đang mê man động tình của cô.
Toàn thân cô đỏ ửng dưới thân của anh, tư thế thật tu nhân, mị hoặc kinh người, hai chân dang rộng. Đôi mắt khép hờ, đôi môi mọng đỏ ửng mấp máy.
Huyền Ngọc lắc đầu, nước mắt tuôn như mưa nhìn người nào đó đang dần dần bứơc đến như thợ săn đang bức con mồi dần dần vào chổ chết.
Cô run rẩy: “Thất ca, tại sao lại như thế này, chúng ta là…”
“Câm miệng, chúng ta không có huyết thống, chỉ là hai người xa lạ, từ lúc mới gặp em anh đã yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên. Lúc đó em còn nhỏ nên không biết, bây giờ? Em thực sự không biết hay giả vờ không biết.”
“Nhưng em không thể chấp nhận được.”
“Im ngay, đây là số mệnh của em, đây là lỗi của em, em đã làm các anh động lòng. Thứ gì anh muốn không ai có thể đoạt khỏi từ bàn tay của anh.”
“Đừng mà Thất ca, đừng để em hận anh.”
“Hận?”
Huyền Thiên ngửa mặt cười dài, “Em muốn hận thì cứ hận đi, anh nhất định không để em chạy thoát đâu.”
Vừa nói Huyền Thiên vừa thoát quần áo trên người mình xuống. Dần dần, một thân thể nam nhân cường tráng xuất hiện lồ lộ trước mắt của cô.
Gương mặt tuấn mỹ vô trù đẹp như thiên sứ, nhưng giờ đây như phủ một làn sương mỏng. Âm trầm doạ người, thân thể màu đồng rắn chắc cường tráng với những đường nét cân đối, làm cho người ta nhìn vào muốn chảy nước dãi. Nam tính phân thân căng cứng hùng dũng, Huyền Ngọc vừa sợ vừa ngại ngùng không dám nhìn thẳng.
“Không….Em không muốn. Thất ca”
“Suốt đời này, em đừng mong trốn tránh khỏi anh, cho dù em có đi đến tận chân trời gốc bể, anh vẫn sẽ tìm em.”
Hắn dấn tới, thô bạo xé mở quần áo trên người nàng ra, nàng vùng vẫy kịch liệt nhưng làm sao có thể đối chọi lại với sức mạnh của con dã thú đang khao khát con mồi.
Anh nói: “Anh và Tú định đợi đến năm em mười tám tuổi mới chính thức, nhưng đây là lỗi do em, em phải chịu trừng phạt.”
Vừa nói, anh vừa lột sạch tất cả trên người nàng, hai tay nàng không yên phận vùng vẫy, anh lấy chiếc cà vạt trói tay nàng lại. Sau đó trầm trồ thưởng thức,
“Anh sẽ cho em một đêm đầu tiên khó quên nhất.”
Cô nức nở: “Không cần, Thất ca, đừng mà.”
Nhưng mặc cho cô vùng vẫy bàn tay tà ác theo những đường lối quen thuộc bắt đầu lướt từ trên khuôn mặt tinh xảo tràn đầy nước mắt của cô, lau khô những giọt lệ, sau đó lướt dài xuống xương quai xanh hình con bướm. lặng lẽ trượt dài xuống bầu ngực căng mơn mởn chưa phát dục hoàn thiện của cô.
Đưa tay nhẹ miết đỉnh non mềm trêu đùa đến khi nó se cứng lại dưới lòng bàn tay của anh.
Anh thở dài, cúi đầu xuống từ từ nhấm nháp, thưởng thức, gặm cắn nhè nhẹ, Huyền Ngọc vùng vẫy, làn sóng nóng ấm quen thuốc lại len lỏi khắp toàn thân của cô.
Cô bất lực nức nở, nghe anh thầm thì: ‘Em cũng muốn anh, em xem, nóng và ẩm ướt thể này,…”
Huyền Ngọc nhắm chặt mắt thét to: “Đừng nói nữa… Tại sao, tại sao lại là em?”
“Nếu em có oán, em hãy óan ông trời tại sao để cho anh gặp em, để cho anh yêu thương em không thể nào quên được. Có trời biết, Huyền Ngọc à, anh đã muốn quên em như thế nào.”
Vừa nói, đôi môi nóng ấm của anh, vừa lướt dần xuống cái bụng trắng nõn nà bằng phẳng không tỳ vết của cô, lần lần lướt xuống sâu hơn.
Huyền Ngọc nức nở khóc nỉ non van xin, dần dần chuyển thành tiếng rên rỉ đứt quãng.
Anh đưa lưỡi lướt nhẹ vào nụ hoa nữ tính ẩn mật của cô, nhẹ tách bụi hoa rậm rạp ra tìm nơi riêng tư ẩn giấu bên trong. Anh tham lam đưa lưỡi lướt sâu vào tấn công vừa mạnh mẽ, nhưng trong chốc lát lại mềm mại.
Thân thể của cô, dưới sự dạy dỗ gần hai tháng nay của hai anh em trở nên mẫn cảm một cách kì lạ, thân thể ma ma ngứa ngáy, hạ thân nóng ẩm ướt đẩm mật dịch dưới ngón tay trêu đùa điêu luyện của anh, cơ thể của cô như không còn chịu sự điều khiển của mình.
Cô oằn người, ưỡn cong người lên rên rỉ dồn dập.
Tiếng nức nở chuyển thành tiếng mị hoặc yêu kiều thở dốc.
Thấy người trong lòng mềm nhu thuận theo sự dẫn dắt của mình, anh lặng lẽ đưa tay tháo sợi dây trói cổ tay cô nới đầu giường xuống. Anh không muốn như thế này, nhưng đây là cô ép anh. Là cô đã làm anh nổi giận cô phải trả giá.
Lưỡi anh tiến vào sâu hơn, ngón tay nhè nhẹ khẽ xoa nắn tiểu hoa hạch nhỏ bé đỏ ửng của cô. Huyền Ngọc rung động, run rẩy cả người.
Anh biết, anh đã tìm được nơi trọng yếu. Không buông tha, anh tiếp tục tấn công mạnh mẽ, Huyền Ngọc nức nở, đôi tay đã được tự do của cô, lúc này đây không còn sức lực để đẩy anh ra, mà bíu chặt lấy ra giường cong người, như muốn anh tiến vào sâu hơn.
Anh cười tà ác. Tiểu Ngọc nhi của anh thật mẫn cảm. Bảo bối của anh. Anh biết sau đêm nay tất cả mọi chuyện sẽ khác, nhưng anh chấp nhận.
Anh chấp nhận cô sẽ oán hận anh, cô sẽ căm thù anh.
Đôi tay anh ôm lấy cái mông trắng như tuyết của cô, nhìn vào khuôn mặt đang mê man động tình của cô.
Toàn thân cô đỏ ửng dưới thân của anh, tư thế thật tu nhân, mị hoặc kinh người, hai chân dang rộng. Đôi mắt khép hờ, đôi môi mọng đỏ ửng mấp máy.
Tác giả :
Thanh Van Bạch Thiên