Oan Gia Tương Phùng
Chương 45
“Mọi người đều nói hôn nhân là nấm mồ của tình yêu, vậy anh chỉ đành bắt em chôn cùng với anh thôi.”
[Trích lời Chân Lãng]
Lễ ký hợp đồng của hai tập đoàn lớn được diễn ra một cách trang trọng tại khách sạn lớn nhất trong thành phố, còn có sự xuất hiện của cậu chủ vốn luôn kín tiếng của tập đoàn Vân Lãng, do đó đã thu hút được sự chú ý của rất nhiều người. Đây vốn chỉ là cuộc hợp tác giữa hai tập đoàn kinh tế nhưng sức hấp dẫn chẳng thua gì một buổi họp báo của những ngôi sao hàng đầu.
Trai tài gái sắc, thần bí kín tiếng, cậu chủ kế nghiệp, vợ chồng sát cánh, mỗi cụm từ dường như đều tràn đầy không gian để khai thác. Các phóng viên đều cầm chặt chiếc máy ảnh trong tay, thần kinh ở trong trạng thái căng thẳng tới tột độ, cứ như là các chiến sĩ chuẩn bị xung phong trên chiến trường, lặng lẽ đợi chờ cơ hội...
Khi các tân khách đã lần lượt tới nơi, bọn họ vẫn không chờ được cặp nhân vật chính đó xuât hiện.
Khi nghi thức ký hợp đồng đã bắt đầu, vẫn không có phóng viên nào nhìn thấy người mà mình mong ngóng.
Khi hai bên bắt tay nhau và cùng mở sâm banh, hai nhân vật được cho là then chốt vẫn chẳng có chút tăm tích.
Trong phòng tiệc rộng lớn, rất nhiều bóng người qua lại tấp nập, những chén rượu sóng sánh ánh vàng, thỉnh thoảng lại có vài tiếng trò chuyện nhẹ nhàng kèm theo tràng cười khoan khoái, sau đó liền nhạt nhòa đi trong âm thanh giòn tan của những ly rượu va nhau.
Nhưng trái ngược với sự ồn ã ấy, phía ngoài căn phòng lại là một mảng không gian yên tĩnh mà thanh bình.
Bên cạnh chiếc cầu thang hình xoắn ốc, một cặp nam nữ mặc áo thun đơn giản đang đứng dựa lưng vào tay vịn cầu thang, đưa tay lên chống cằm, dáng vẻ thong dong, nhàn nhã, đang thấp giọng chuyện trò với nhau.
“Anh không muốn vào đó à?” Giả Thược ngáp khẽ một cái, cảm thấy có chút buồn chán.
Chân Lãng đưa tay vén mái tóc ngắn của cô lên, sự hứng thú với những sợi tóc mềm mại đó hiển nhiên là nhiều hơn với đám đông náo nhiệt trong phòng tiệc, rồi cái giọng uể oải mà độc đáo của anh lại vang lên: “Không.”
Giả Thược thay đổi tư thế một chút, đá nhẹ cái chân: “Đã mang em đến đây rồi, tại sao còn như vậy chứ?”
Khi cô còn đang phải vất vả chiến đấu với một đống đơn đặt hàng ở Hướng Dương Vàng, Chân Lãng bất ngờ xuất hiện và kéo cô chạy đi. Đáng thương cho cô, trên cổ còn đang đeo theo chiếc máy ảnh, anh đã lao vào như một cơn gió lốc và cuốn cô đi mất rồi.
Mong là ngày mai Thanh Thanh sẽ không ghi thêm cho cô cái tội ăn trộm của công, đặc biệt là trong tình trạng trên người cô đã có một đống tội danh như lén lút đào ngũ, bí mật kết hôn và lâu không làm việc.
Anh đứng sau lưng cô, chống tay vào thành lan can, nhốt cơ thể cô vào giữa hai cánh tay mình, cất giọng thảnh thơi: “Bởi vì em không thích.”
Quãng thời gian gần đây cô đã suy nghĩ rất kỹ, thân phận và địa vị của Chân Lãng là điều không thể thay đổi, những mối quan hệ rối rắm và phức tạp của anh cũng tương tự như thế, do đó cô chắc chắn không thể sống những ngày tự do, tự tại, nhàn nhã, thong dong như trước đây được nữa.
Có điều, trong lòng cô thực ra cũng chẳng cảm thấy buồn bã gì cho lắm. Sống một mình tất nhiên là rất thoải mái, nhưng được làm một cặp chim liền cánh, cây liền cành với Chân Lãng cũng có những sự ngọt ngào riêng, hơn nữa khi chán quá còn có thể tìm Chân Lãng để đánh nhau, cuộc sống nhất định là thú vị hơn trước rất nhiều, cho nên cô cũng không cảm thấy khó chịu gì cả.
“Anh lấy em là vì muốn cưng chiều em, không phải là để bắt em thay đổi.” Chân Lãng ôm cô từ sau lưng, chỉ về phía trước. “Em muốn thế nào thì làm thế đó, Giả Thược mà anh thích chính là một người như vậy, những nơi thế này không đi cũng không sao.”
Giả Thược tựa đầu vào vai anh, ngả người vào lòng anh, trên khuôn mặt là nụ cười vô cùng rạng rỡ.
Tiếng ùng ục chợt phát ra từ bụng cô, nụ cười rạng rỡ sau nháy mắt đã biến thành vẻ ấm ức, cô nhìn anh bằng ánh mắt tủi thân vô cùng.
Anh ôm chặt lấy eo cô: “Đi thôi, anh đưa em đi ăn cơm.”
Giả Thược ôm cánh tay anh, để mặc cho anh kéo mình đi, vẻ mặt hết sức quái dị.
Trong phòng ăn cao cấp nhất tại tầng trên cùng của khách năm sao, những cây nến tỏa ra ánh sáng dìu dịu, vẻ ấm áp tràn ngập khắp căn phòng. Dưới những vì sao lấp lánh, những món đồ trang trí xa hoa, đẹp đẽ ở đây đều trở nên mờ mờ ảo ảo, Giả Thược thoáng ngẩng lên, chi kịp nhìn thấy một màng lấp lánh, rồi vội vàng cúi đầu.
Cô búng nhẹ ngón tay vào thành chiếc bể cá làm bằng thủy tinh trong suốt, một đôi cá bên trong vẫy nhẹ cái đuôi, rồi ghé miệng trao cho nhau một nụ hôn nóng bỏng.
“Cặp cá này thật đáng yêu!” Giả Thược dán mặt vào bể cá, nở một nụ cười vô cùng đáng yêu, mấy ngón tay thỉnh thoảng laok vỗ lên đó.
“Làm phiền người ta là không đúng đâu.” Chân Lãng mỉm cười ôm lấy cô. “Không phải em đói rồi sao? Đi ăn cơm nào!”
“Không đâu.” Cô nàng lắc đầu nguầy nguậy. “Em không thích khi ăn cơm bị người ta nhìn.”
“Không ai nhìn em đâu.” Chân Lãng chỉ tay vào chỗ ngồi bên cạnh chiếc bàn ăn, những cây nến xung quanh đều như đang nhẹ nhàng nhảy múa, ánh đèn không biết từ lúc nào đã mờ đi, làm toát lên một không khí mờ ám mà êm ả.
“Đâv mới là mục đích cùa anh đúng không?” Giả Thược ngước khuôn mặt xinh đẹp. “Cái gì mà lễ ký hợp đồng chứ, căn bản anh chẳng có chút hứng thú nào cả.”
“Chỗ này tốt hơn tầng dưới.” Chân Lãng mở nắp đậy thức ăn trên bàn ăn ra. “Khi không có người nào khác em mới có thể ăn no mà không ngần ngại điều gì.”
Cô trề môi nói: “Em không muốn chúng ta ngồi cách nhau xa như vậy.”
Cách dùng bữa kiểu Tây là điều mà cô không thể nào quen được, cô không thích khi ăn cơm mọi người phải ngồi cách nhau quá xa, tuy rằng tao nhã, nhưng lại không có được cảm giác gần gũi và thân mật.
Cơ thể chợt bị bế thốc lên, khi cô còn chưa kịp kêu tiếng nào thì đã được đặt xuống đùi anh rồi, ngay sau đó, một bát canh tỏa ra mùi thơm nức mũi đã thu hút mọi sự chú ý của cô: “Ăn thế này đã được chưa?"
Cô gật đầu vẻ hài lòng, rồi nở một nụ cười khoan khoái.
Suốt bữa cơm, cô đều ngồi trong lòng anh, ánh mắt liếc qua chỗ nào là Chân Lãng liền thò đũa ngay tới chỗ đó, gắp thức ăn cho cô. Còn cô thì chỉ ngồi đó mà ôm eo anh, rung đùi đá chân một cách vui vẻ, hưỏng thụ cảm giác được phục vụ.
“Nhóc con, lấy anh thực ra cũng rất tốt đấy chứ, đúng không?” Cặp mắt anh đen nhánh, giọng nói thì nhẹ nhàng, tràn đầy sự cám dỗ.
Giả Thược đang phồng mang trợn má nhai thức ăn, khóe miệng dính đầy dầu mỡ, hồi lâu mới nuốt hết được thức ăn trong miệng, rồi lại lập tức chi tay vào đĩa bánh đa nem: “Em muốn ăn cái kia.”
Anh buồn bực đưa đũa ra, gặp một miếng bánh đa nem đưa tới bên miệng cô: “Quả nhiên là khi em đang ăn, có nói gì cũng vô ích.”
Cho đến khi đã no căng đến mức không thể ăn thêm được nữa, cô nàng nào đó mới ngồi bẹp gí trên sofa mà đưa tay xoa bụng: “Anh vừa nói gì ấy nhỉ?”
Không có câu trả lời.
Cô ngó nghiêng, thấy bóng dáng Chân Lãng sớm đã biến mất, trong phòng chỉ còn lại những ngọn nến đang rung rinh, nhảy nhót cùng với đôi cá đang mải miết hôn nhau mà chẳng ngần ngại điều gì.
“Bác sĩ thú y!” Chỉ có giọng nói của cô vang vọng trong căn phòng khách, Giả Thược đứng dậy, tìm kiếm khắp xung quanh.
Một cánh cửa gỗ khép chặt, một cái tay nắm cửa màu vàng, cửa phòng ngủ dường như đang lặng lẽ gọi cô.
Khẽ đưa tay gõ cửa, không có ai đáp lại, cô liền đưa tay ấn luôn xuống tay nắm, đẩy cửa ra...
“A!”
Giả Thược không kìm được bật thốt lên, đưa tay che miệng. Nhìn cảnh tượng trước mắt, cô thậm chí đã quên cả thở.
Dưới chân cô là một lớp cánh hoa hồng dày tới vài centimét, đang tỏa ra mùi thơm dễ chịu, ánh đèn màu vàng mờ ảo chiếu xuống khiến màu đỏ của hoa hồng lại càng trở nên diễm lệ hơn, kéo dài tới tận chỗ chiếc giường.
Trên chiếc giường King size cũng trải đầy những cánh hoa hồng, làn gió hơi lạnh từ điều hòa thổi ra, khiến mấy cánh hoa bay tới bên dưới chân cô.
Bên ngoài ô cửa sổ kính choán gần hết cả bức tường là bầu trời đêm thăm thẳm, vầng trăng sáng treo tít trên cao.
Phía trước ô cửa sổ kính, một chàng trai mặc áo trắng trông như chàng hoàng tử khôi ngô, tuấn tú thời Trung Cổ đang đứng dưới ánh trăng, bầu trời đêm làm tôn lên khuôn mặt sâu thẳm của anh. Khi ngoảnh đầu lại, anh khẽ nở nụ cười.
Sau khoảnh khắc, phong cảnh đều trở nên mờ nhạt, trở thành phông nền cho anh.
“Có thích không? Thử bước lên đi!” Anh chậm rãi cất tiếng, khiến cô tỉnh táo trở lại sau cơn kinh ngạc vì cảnh đẹp trước mắt.
Dưới chân cô là những cánh hoa mịn màng, mềm mại chúng gãi nhẹ vào lòng bàn chân cô, lại chồi lên từ kẽ ngón chân cô, những ngón chân trắng muốt giẫm trên những cánh hoa hồng đỏ rực, cảnh tượng đẹp đến mức khiến người ta như muốn ngừng thở.
Dưới ánh trăng dìu dịu, chàng hoàng tử dịu dàng nhìn nàng công chúa, hai bóng người càng lúc càng gần nhau.
“Đẹp quá!” Giả Thược chậm rãi bước về phía trước, rồi nhẹ nhàng đưa bàn tay ra.
Ngón tay cô lướt nhẹ qua ngón tay anh, bàn tay đột nhiên áp lên ô cửa sổ kính, rồi cả cơ thể dán sát vào đó, kích động kêu lên: “A, đẹp quá đi!”
Nơi đây là tầng cao nhất của khách sạn, tầm mắt vô cùng thoáng đãng, có thể bao quát hết toàn bộ cảnh đêm của thành phố này.
Xe cộ tấp nập, ánh đèn lấp lánh, tựa như một dòng sông ánh sáng đang trôi đi vùn vụt, những đồm sáng thoắt ẩn thoắt hiện khắp xa gần, lặng lẽ vẽ ra hình ảnh náo nhiệt của thành phố về đêm.
Giả Thược nhìn đến say mê: “Đẹp quá, anh xem bên kia kìa, có phải là hướng dòng sông không? Đèn kia có phải là tháp đèn không nhỉ?”
Vừa mới kêu lên, cơ thể cô đã bị ép vào từ phía sau, dán sát lên ô cửa sổ, rồi bên tai cô vang lên giọng nói khàn khàn của anh: “Nhóc con, em cố ý phải không?”
Giả Thược chống hai tay lên cửa sổ, khuôn mặt đỏ bừng giấu vào giữa hai tay, nhất quyết không chịu trả lời, càng không dám ngoảnh đầu lại nhìn vẻ mặt của anh.
Vừa nãy đôi mắt đen nhánh đầy sức cám dỗ của anh thiếu chút nữa đã khiến chân cô mềm nhũn, khuỵu xuống ngay dưới chiếc quần Tây của anh.
“Anh...” Cô hơi giãy giụa một chút, nhưng lại phát hiện sức lực của mình sớm đã bay đi mất hút từ lúc nào không hay rồi. “Buông em ra!”
Giọng nói của cô nghe mềm nhũn, giống như là đang làm nũng hơn.
“Nhóc con, anh còn chưa cầu hôn với em đúng không?” Bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve bờ eo thon thả của cô, hết sức dịu dàng. Cô nàng mèo hoang trong lòng anh không biết đã biến thành mèo nhà từ lúc nào, trở nên vô cùng ngoan ngoãn.
Bên trong ô cửa sổ kính xuất hiện hình ảnh hai bóng người dán chặt vào nhau, anh cắn nhẹ lên gáy cô, ngón tay mơn trớn trên cơ thể lung linh uốn lượn của cô. Cái bóng trên cửa sổ vốn rất mơ hồ, nhưng cũng không thể che giấu được cặp mắt đầy vẻ yêu nghiệt của anh.
Nhìn vào mắt anh qua cái bóng trên ô cửa sổ, một dòng điện vô hình chợt chạy lên cơ thể cô, khiến đôi chân cô trở nên mềm nhũn: “Hình như anh chẳng cần quan tâm em có đồng ý hay không thì phải.”
Anh đột nhiên buông tay, Giả Thược cảm thấy toàn thân run rẩy, vội vàng bám vào cửa sổ cho khỏi ngã.
Cô lùi về phía sau một bước, va ngay vào người anh.
Anh quỳ một chân xuống bên cạnh cô, nâng chiếc hộp đó trong tay lên: “Vợ ơi, lấy anh nhé?”
Có ai cầu hôn như vậy không chứ? Đã gọi là vợ rồi lại còn cầu hôn nữa, thật bó tay với anh luôn.
Cơn xao động vừa rồi còn chưa bình lặng, lại một làn sóng dữ tràn tới nhấn chìm cô. Mà người làm dấy lên làn sóng dữ ấy chính là Chân Lãng, anh chàng đang quỳ bên chân cô, trình diễn màn kịch cầu hôn cũ rích.
Cô chưa từng nghĩ rằng có ngày mình lại thấy cảm động vì một màn biểu diễn tệ hại đến buồn nôn thế này, thậm chí còn khó có thể thở nổi, rồi mãi không nói ra thành lời.
Tất cả đều là vì người đó!
Bây giờ cô càng lúc càng không giống với bản thân, dáng vẻ của một cô gái hay e thẹn xuất hiện càng lúc càng nhiều.
“Không có hoa hồng.” Cô tựa lưng vào ô cửa sổ kính, cảm giác lành lạnh rốt cuộc đã khiến cô tỉnh táo lại một chút, khóe miệng hơi nhếch lên, kiêu hãnh ngẩng cao đầu.
Anh khẽ cười, ngón tay đưa tới mơn trớn chân cô, động tác hết sức nhẹ nhàng và chậm rãi: “Chín trăm chín mươi chín bông hồng, không những là hoa hồng, hơn nữa còn là những cánh hoa mà anh tự tay xé, rồi trải lên giường cho em, sao lại nói là không có hoa hồng chứ?”
Làn da nơi anh chạm phải nóng bỏng như bị lửa đốt, rồi cái nóng còn lan dần lên trên, lên trên mãi. Giả Thược cố gắng hít sâu một hơi, giọng nói hơi run rẩy: “Em... em không đeo nhẫn đâu. Như... như vậy sẽ không thể luyện quyền được.”
“Vậy tức là nếu không phải nhẫn, em sẽ đồng ý đúng không?” Anh cười gian trá, thản nhiên lấy thứ trong chiếc hộp màu đỏ kia ra.
Chợt cảm thấy cổ chân lạnh ngắt, Giả Thược vội cúi đầu nhìn xuống, lập tức nhìn thấy viên kim cương trên chiếc vòng chân băng bạch kim đang tỏa ra ánh sáng bảy màu rực rỡ, xung quanh còn được điểm xuyết bằng mấy viên ngọc ruby óng ánh, hình dáng như làn sóng uốn lượn quanh cổ chân khiến chiếc vòng vừa có vẻ cao quý mà lại không mất đi phần thanh lịch.
“Anh biết là em không thích đeo nhẫn, cái này coi như là vật làm tin được không?” Đeo chiếc vòng chân đó cho cô xong, anh chậm rãi đứng dậy. “Chiếc vòng này là do anh tự tay thiết kế, có hai móc cài, em có thể thoải mái đấm đá, đảm bảo sẽ không rơi mất đâu.”
Lành lạnh, bởi vì chiếc vòng đó.
m ấm, bởi vì bàn tay anh.
Cũng giống như cô lúc này, sau lưng là lớp kính lạnh lẽo, phía trước là cơ thể ấm áp của anh, cô được anh ôm chặt trong lòng, một cơn mưa những nụ hôn buông rơi tới tấp: “Vật làm tin đã đeo rồi, anh không cho phép em tháo ra đâu đấy!”
Chiếc vòng đó giống như là một dấu ấn mà anh một dấu ấn mà anh in sâu lên trái tim cô để tuyên bố chủ quyền.
“Nhưng em không có cái gì để đưa cho anh, như vậy có phải là rất không công bằng không?” Lúc này cặp mắt cô đã trở nên mơ màng, nhưng vẫn cố gắng nói những lời tự đáy lòng.
“Có...” Đôi môi anh hôn dần xuống dưới, để lại trên vai cô vô số nụ hoa màu đỏ, hết sức rực rỡ. “Em.”
Khi làn gió điều hòa thổi tới, cô cảm thấy hơi lanh, liền hít sâu một hơi: “Anh...”
Từ lúc nào mà cô lại giống như nữ thần Venus đắm đuối trong lòng anh thế này, đôi tay nóng bỏng đó của anh đang âu yếm vuốt ve eo cô, còn dịch dần xuống dưới.
Hai bóng người trên ô cửa sổ kính quấn quýt, những hơi thở ướt át tràn ngập khắp căn phòng. Cảm giác bất an khiến Giả Thược co rúm người lại, bóng dáng cô gái trong cửa sổ mặt mũi đỏ bừng, ánh mắt xa xăm, còn thoáng ẩn hiện một vẻ khao khát.
Cô có thể nhìn thấy rõ ràng bàn tay anh đang xâm chiếm cơ thể cô, cảm nhận được sự biến hóa trên cơ thể anh: “Rèm, rèm cửa sổ...”
Anh xoay khuôn mặt cô lại, hôn lên môi cô: “Đây là chỗ cao nhất rồi, không kéo rèm cửa sổ cũng không có ai nhìn thấy đâu."
Hai người trao cho nhau một nụ hôn nóng bỏng, làn da dán sát vào nhau. Rồi cô dang rộng đôi tay, ôm anh thật chặt.
Suốt đêm ấy, môi và lưỡi của anh thăm thú khắp cơ thể cô, không bỏ sót một chỗ nào.
Suốt đêm ấy, bọn họ không ngừng lăn lộn trên chiếc giường trải đầy cánh hoa hồng, như muốn hòa vào làm một.
Suốt đêm ấy, ánh trăng bên ngoài cửa sổ lặng lẽ chiếu xuống, trên ô cửa kính là hình ảnh của hai người say đắm yêu nhau.
Trên giường, dưới đất, những cánh hoa hồng lất phất tung bay, tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ đan xen.
Lần đầu tiên trong đời cô được biết cảnh đêm đẹp như vậy.
Lần đầu tiên trong đời, cô được biết mặt trăng có thể cười một cách quyến rũ thế này.
Lần đầu tiên trong đời, cô được biết khi ôm anh thật chặt, mình lại có thể hạnh phúc đến thế.
Trong cơn ái ân nồng nhiệt, cô thấp thoáng nghe thấy có người đang rủ rỉ vào tai mình những lời nói chứa chan tình cảm: “Oan gia, em nói thứ đó là của em, anh đã giữ gìn nó cho em hơn hai mươi năm rồi đấy, có thích không?”
Đắm chìm trong cơn đê mê tột đỉnh, cô ôm chặt lấy anh, vừa nói vừa thở dốc: “Oan gia, anh mới là oan gia của em...”
[Trích lời Chân Lãng]
Lễ ký hợp đồng của hai tập đoàn lớn được diễn ra một cách trang trọng tại khách sạn lớn nhất trong thành phố, còn có sự xuất hiện của cậu chủ vốn luôn kín tiếng của tập đoàn Vân Lãng, do đó đã thu hút được sự chú ý của rất nhiều người. Đây vốn chỉ là cuộc hợp tác giữa hai tập đoàn kinh tế nhưng sức hấp dẫn chẳng thua gì một buổi họp báo của những ngôi sao hàng đầu.
Trai tài gái sắc, thần bí kín tiếng, cậu chủ kế nghiệp, vợ chồng sát cánh, mỗi cụm từ dường như đều tràn đầy không gian để khai thác. Các phóng viên đều cầm chặt chiếc máy ảnh trong tay, thần kinh ở trong trạng thái căng thẳng tới tột độ, cứ như là các chiến sĩ chuẩn bị xung phong trên chiến trường, lặng lẽ đợi chờ cơ hội...
Khi các tân khách đã lần lượt tới nơi, bọn họ vẫn không chờ được cặp nhân vật chính đó xuât hiện.
Khi nghi thức ký hợp đồng đã bắt đầu, vẫn không có phóng viên nào nhìn thấy người mà mình mong ngóng.
Khi hai bên bắt tay nhau và cùng mở sâm banh, hai nhân vật được cho là then chốt vẫn chẳng có chút tăm tích.
Trong phòng tiệc rộng lớn, rất nhiều bóng người qua lại tấp nập, những chén rượu sóng sánh ánh vàng, thỉnh thoảng lại có vài tiếng trò chuyện nhẹ nhàng kèm theo tràng cười khoan khoái, sau đó liền nhạt nhòa đi trong âm thanh giòn tan của những ly rượu va nhau.
Nhưng trái ngược với sự ồn ã ấy, phía ngoài căn phòng lại là một mảng không gian yên tĩnh mà thanh bình.
Bên cạnh chiếc cầu thang hình xoắn ốc, một cặp nam nữ mặc áo thun đơn giản đang đứng dựa lưng vào tay vịn cầu thang, đưa tay lên chống cằm, dáng vẻ thong dong, nhàn nhã, đang thấp giọng chuyện trò với nhau.
“Anh không muốn vào đó à?” Giả Thược ngáp khẽ một cái, cảm thấy có chút buồn chán.
Chân Lãng đưa tay vén mái tóc ngắn của cô lên, sự hứng thú với những sợi tóc mềm mại đó hiển nhiên là nhiều hơn với đám đông náo nhiệt trong phòng tiệc, rồi cái giọng uể oải mà độc đáo của anh lại vang lên: “Không.”
Giả Thược thay đổi tư thế một chút, đá nhẹ cái chân: “Đã mang em đến đây rồi, tại sao còn như vậy chứ?”
Khi cô còn đang phải vất vả chiến đấu với một đống đơn đặt hàng ở Hướng Dương Vàng, Chân Lãng bất ngờ xuất hiện và kéo cô chạy đi. Đáng thương cho cô, trên cổ còn đang đeo theo chiếc máy ảnh, anh đã lao vào như một cơn gió lốc và cuốn cô đi mất rồi.
Mong là ngày mai Thanh Thanh sẽ không ghi thêm cho cô cái tội ăn trộm của công, đặc biệt là trong tình trạng trên người cô đã có một đống tội danh như lén lút đào ngũ, bí mật kết hôn và lâu không làm việc.
Anh đứng sau lưng cô, chống tay vào thành lan can, nhốt cơ thể cô vào giữa hai cánh tay mình, cất giọng thảnh thơi: “Bởi vì em không thích.”
Quãng thời gian gần đây cô đã suy nghĩ rất kỹ, thân phận và địa vị của Chân Lãng là điều không thể thay đổi, những mối quan hệ rối rắm và phức tạp của anh cũng tương tự như thế, do đó cô chắc chắn không thể sống những ngày tự do, tự tại, nhàn nhã, thong dong như trước đây được nữa.
Có điều, trong lòng cô thực ra cũng chẳng cảm thấy buồn bã gì cho lắm. Sống một mình tất nhiên là rất thoải mái, nhưng được làm một cặp chim liền cánh, cây liền cành với Chân Lãng cũng có những sự ngọt ngào riêng, hơn nữa khi chán quá còn có thể tìm Chân Lãng để đánh nhau, cuộc sống nhất định là thú vị hơn trước rất nhiều, cho nên cô cũng không cảm thấy khó chịu gì cả.
“Anh lấy em là vì muốn cưng chiều em, không phải là để bắt em thay đổi.” Chân Lãng ôm cô từ sau lưng, chỉ về phía trước. “Em muốn thế nào thì làm thế đó, Giả Thược mà anh thích chính là một người như vậy, những nơi thế này không đi cũng không sao.”
Giả Thược tựa đầu vào vai anh, ngả người vào lòng anh, trên khuôn mặt là nụ cười vô cùng rạng rỡ.
Tiếng ùng ục chợt phát ra từ bụng cô, nụ cười rạng rỡ sau nháy mắt đã biến thành vẻ ấm ức, cô nhìn anh bằng ánh mắt tủi thân vô cùng.
Anh ôm chặt lấy eo cô: “Đi thôi, anh đưa em đi ăn cơm.”
Giả Thược ôm cánh tay anh, để mặc cho anh kéo mình đi, vẻ mặt hết sức quái dị.
Trong phòng ăn cao cấp nhất tại tầng trên cùng của khách năm sao, những cây nến tỏa ra ánh sáng dìu dịu, vẻ ấm áp tràn ngập khắp căn phòng. Dưới những vì sao lấp lánh, những món đồ trang trí xa hoa, đẹp đẽ ở đây đều trở nên mờ mờ ảo ảo, Giả Thược thoáng ngẩng lên, chi kịp nhìn thấy một màng lấp lánh, rồi vội vàng cúi đầu.
Cô búng nhẹ ngón tay vào thành chiếc bể cá làm bằng thủy tinh trong suốt, một đôi cá bên trong vẫy nhẹ cái đuôi, rồi ghé miệng trao cho nhau một nụ hôn nóng bỏng.
“Cặp cá này thật đáng yêu!” Giả Thược dán mặt vào bể cá, nở một nụ cười vô cùng đáng yêu, mấy ngón tay thỉnh thoảng laok vỗ lên đó.
“Làm phiền người ta là không đúng đâu.” Chân Lãng mỉm cười ôm lấy cô. “Không phải em đói rồi sao? Đi ăn cơm nào!”
“Không đâu.” Cô nàng lắc đầu nguầy nguậy. “Em không thích khi ăn cơm bị người ta nhìn.”
“Không ai nhìn em đâu.” Chân Lãng chỉ tay vào chỗ ngồi bên cạnh chiếc bàn ăn, những cây nến xung quanh đều như đang nhẹ nhàng nhảy múa, ánh đèn không biết từ lúc nào đã mờ đi, làm toát lên một không khí mờ ám mà êm ả.
“Đâv mới là mục đích cùa anh đúng không?” Giả Thược ngước khuôn mặt xinh đẹp. “Cái gì mà lễ ký hợp đồng chứ, căn bản anh chẳng có chút hứng thú nào cả.”
“Chỗ này tốt hơn tầng dưới.” Chân Lãng mở nắp đậy thức ăn trên bàn ăn ra. “Khi không có người nào khác em mới có thể ăn no mà không ngần ngại điều gì.”
Cô trề môi nói: “Em không muốn chúng ta ngồi cách nhau xa như vậy.”
Cách dùng bữa kiểu Tây là điều mà cô không thể nào quen được, cô không thích khi ăn cơm mọi người phải ngồi cách nhau quá xa, tuy rằng tao nhã, nhưng lại không có được cảm giác gần gũi và thân mật.
Cơ thể chợt bị bế thốc lên, khi cô còn chưa kịp kêu tiếng nào thì đã được đặt xuống đùi anh rồi, ngay sau đó, một bát canh tỏa ra mùi thơm nức mũi đã thu hút mọi sự chú ý của cô: “Ăn thế này đã được chưa?"
Cô gật đầu vẻ hài lòng, rồi nở một nụ cười khoan khoái.
Suốt bữa cơm, cô đều ngồi trong lòng anh, ánh mắt liếc qua chỗ nào là Chân Lãng liền thò đũa ngay tới chỗ đó, gắp thức ăn cho cô. Còn cô thì chỉ ngồi đó mà ôm eo anh, rung đùi đá chân một cách vui vẻ, hưỏng thụ cảm giác được phục vụ.
“Nhóc con, lấy anh thực ra cũng rất tốt đấy chứ, đúng không?” Cặp mắt anh đen nhánh, giọng nói thì nhẹ nhàng, tràn đầy sự cám dỗ.
Giả Thược đang phồng mang trợn má nhai thức ăn, khóe miệng dính đầy dầu mỡ, hồi lâu mới nuốt hết được thức ăn trong miệng, rồi lại lập tức chi tay vào đĩa bánh đa nem: “Em muốn ăn cái kia.”
Anh buồn bực đưa đũa ra, gặp một miếng bánh đa nem đưa tới bên miệng cô: “Quả nhiên là khi em đang ăn, có nói gì cũng vô ích.”
Cho đến khi đã no căng đến mức không thể ăn thêm được nữa, cô nàng nào đó mới ngồi bẹp gí trên sofa mà đưa tay xoa bụng: “Anh vừa nói gì ấy nhỉ?”
Không có câu trả lời.
Cô ngó nghiêng, thấy bóng dáng Chân Lãng sớm đã biến mất, trong phòng chỉ còn lại những ngọn nến đang rung rinh, nhảy nhót cùng với đôi cá đang mải miết hôn nhau mà chẳng ngần ngại điều gì.
“Bác sĩ thú y!” Chỉ có giọng nói của cô vang vọng trong căn phòng khách, Giả Thược đứng dậy, tìm kiếm khắp xung quanh.
Một cánh cửa gỗ khép chặt, một cái tay nắm cửa màu vàng, cửa phòng ngủ dường như đang lặng lẽ gọi cô.
Khẽ đưa tay gõ cửa, không có ai đáp lại, cô liền đưa tay ấn luôn xuống tay nắm, đẩy cửa ra...
“A!”
Giả Thược không kìm được bật thốt lên, đưa tay che miệng. Nhìn cảnh tượng trước mắt, cô thậm chí đã quên cả thở.
Dưới chân cô là một lớp cánh hoa hồng dày tới vài centimét, đang tỏa ra mùi thơm dễ chịu, ánh đèn màu vàng mờ ảo chiếu xuống khiến màu đỏ của hoa hồng lại càng trở nên diễm lệ hơn, kéo dài tới tận chỗ chiếc giường.
Trên chiếc giường King size cũng trải đầy những cánh hoa hồng, làn gió hơi lạnh từ điều hòa thổi ra, khiến mấy cánh hoa bay tới bên dưới chân cô.
Bên ngoài ô cửa sổ kính choán gần hết cả bức tường là bầu trời đêm thăm thẳm, vầng trăng sáng treo tít trên cao.
Phía trước ô cửa sổ kính, một chàng trai mặc áo trắng trông như chàng hoàng tử khôi ngô, tuấn tú thời Trung Cổ đang đứng dưới ánh trăng, bầu trời đêm làm tôn lên khuôn mặt sâu thẳm của anh. Khi ngoảnh đầu lại, anh khẽ nở nụ cười.
Sau khoảnh khắc, phong cảnh đều trở nên mờ nhạt, trở thành phông nền cho anh.
“Có thích không? Thử bước lên đi!” Anh chậm rãi cất tiếng, khiến cô tỉnh táo trở lại sau cơn kinh ngạc vì cảnh đẹp trước mắt.
Dưới chân cô là những cánh hoa mịn màng, mềm mại chúng gãi nhẹ vào lòng bàn chân cô, lại chồi lên từ kẽ ngón chân cô, những ngón chân trắng muốt giẫm trên những cánh hoa hồng đỏ rực, cảnh tượng đẹp đến mức khiến người ta như muốn ngừng thở.
Dưới ánh trăng dìu dịu, chàng hoàng tử dịu dàng nhìn nàng công chúa, hai bóng người càng lúc càng gần nhau.
“Đẹp quá!” Giả Thược chậm rãi bước về phía trước, rồi nhẹ nhàng đưa bàn tay ra.
Ngón tay cô lướt nhẹ qua ngón tay anh, bàn tay đột nhiên áp lên ô cửa sổ kính, rồi cả cơ thể dán sát vào đó, kích động kêu lên: “A, đẹp quá đi!”
Nơi đây là tầng cao nhất của khách sạn, tầm mắt vô cùng thoáng đãng, có thể bao quát hết toàn bộ cảnh đêm của thành phố này.
Xe cộ tấp nập, ánh đèn lấp lánh, tựa như một dòng sông ánh sáng đang trôi đi vùn vụt, những đồm sáng thoắt ẩn thoắt hiện khắp xa gần, lặng lẽ vẽ ra hình ảnh náo nhiệt của thành phố về đêm.
Giả Thược nhìn đến say mê: “Đẹp quá, anh xem bên kia kìa, có phải là hướng dòng sông không? Đèn kia có phải là tháp đèn không nhỉ?”
Vừa mới kêu lên, cơ thể cô đã bị ép vào từ phía sau, dán sát lên ô cửa sổ, rồi bên tai cô vang lên giọng nói khàn khàn của anh: “Nhóc con, em cố ý phải không?”
Giả Thược chống hai tay lên cửa sổ, khuôn mặt đỏ bừng giấu vào giữa hai tay, nhất quyết không chịu trả lời, càng không dám ngoảnh đầu lại nhìn vẻ mặt của anh.
Vừa nãy đôi mắt đen nhánh đầy sức cám dỗ của anh thiếu chút nữa đã khiến chân cô mềm nhũn, khuỵu xuống ngay dưới chiếc quần Tây của anh.
“Anh...” Cô hơi giãy giụa một chút, nhưng lại phát hiện sức lực của mình sớm đã bay đi mất hút từ lúc nào không hay rồi. “Buông em ra!”
Giọng nói của cô nghe mềm nhũn, giống như là đang làm nũng hơn.
“Nhóc con, anh còn chưa cầu hôn với em đúng không?” Bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve bờ eo thon thả của cô, hết sức dịu dàng. Cô nàng mèo hoang trong lòng anh không biết đã biến thành mèo nhà từ lúc nào, trở nên vô cùng ngoan ngoãn.
Bên trong ô cửa sổ kính xuất hiện hình ảnh hai bóng người dán chặt vào nhau, anh cắn nhẹ lên gáy cô, ngón tay mơn trớn trên cơ thể lung linh uốn lượn của cô. Cái bóng trên cửa sổ vốn rất mơ hồ, nhưng cũng không thể che giấu được cặp mắt đầy vẻ yêu nghiệt của anh.
Nhìn vào mắt anh qua cái bóng trên ô cửa sổ, một dòng điện vô hình chợt chạy lên cơ thể cô, khiến đôi chân cô trở nên mềm nhũn: “Hình như anh chẳng cần quan tâm em có đồng ý hay không thì phải.”
Anh đột nhiên buông tay, Giả Thược cảm thấy toàn thân run rẩy, vội vàng bám vào cửa sổ cho khỏi ngã.
Cô lùi về phía sau một bước, va ngay vào người anh.
Anh quỳ một chân xuống bên cạnh cô, nâng chiếc hộp đó trong tay lên: “Vợ ơi, lấy anh nhé?”
Có ai cầu hôn như vậy không chứ? Đã gọi là vợ rồi lại còn cầu hôn nữa, thật bó tay với anh luôn.
Cơn xao động vừa rồi còn chưa bình lặng, lại một làn sóng dữ tràn tới nhấn chìm cô. Mà người làm dấy lên làn sóng dữ ấy chính là Chân Lãng, anh chàng đang quỳ bên chân cô, trình diễn màn kịch cầu hôn cũ rích.
Cô chưa từng nghĩ rằng có ngày mình lại thấy cảm động vì một màn biểu diễn tệ hại đến buồn nôn thế này, thậm chí còn khó có thể thở nổi, rồi mãi không nói ra thành lời.
Tất cả đều là vì người đó!
Bây giờ cô càng lúc càng không giống với bản thân, dáng vẻ của một cô gái hay e thẹn xuất hiện càng lúc càng nhiều.
“Không có hoa hồng.” Cô tựa lưng vào ô cửa sổ kính, cảm giác lành lạnh rốt cuộc đã khiến cô tỉnh táo lại một chút, khóe miệng hơi nhếch lên, kiêu hãnh ngẩng cao đầu.
Anh khẽ cười, ngón tay đưa tới mơn trớn chân cô, động tác hết sức nhẹ nhàng và chậm rãi: “Chín trăm chín mươi chín bông hồng, không những là hoa hồng, hơn nữa còn là những cánh hoa mà anh tự tay xé, rồi trải lên giường cho em, sao lại nói là không có hoa hồng chứ?”
Làn da nơi anh chạm phải nóng bỏng như bị lửa đốt, rồi cái nóng còn lan dần lên trên, lên trên mãi. Giả Thược cố gắng hít sâu một hơi, giọng nói hơi run rẩy: “Em... em không đeo nhẫn đâu. Như... như vậy sẽ không thể luyện quyền được.”
“Vậy tức là nếu không phải nhẫn, em sẽ đồng ý đúng không?” Anh cười gian trá, thản nhiên lấy thứ trong chiếc hộp màu đỏ kia ra.
Chợt cảm thấy cổ chân lạnh ngắt, Giả Thược vội cúi đầu nhìn xuống, lập tức nhìn thấy viên kim cương trên chiếc vòng chân băng bạch kim đang tỏa ra ánh sáng bảy màu rực rỡ, xung quanh còn được điểm xuyết bằng mấy viên ngọc ruby óng ánh, hình dáng như làn sóng uốn lượn quanh cổ chân khiến chiếc vòng vừa có vẻ cao quý mà lại không mất đi phần thanh lịch.
“Anh biết là em không thích đeo nhẫn, cái này coi như là vật làm tin được không?” Đeo chiếc vòng chân đó cho cô xong, anh chậm rãi đứng dậy. “Chiếc vòng này là do anh tự tay thiết kế, có hai móc cài, em có thể thoải mái đấm đá, đảm bảo sẽ không rơi mất đâu.”
Lành lạnh, bởi vì chiếc vòng đó.
m ấm, bởi vì bàn tay anh.
Cũng giống như cô lúc này, sau lưng là lớp kính lạnh lẽo, phía trước là cơ thể ấm áp của anh, cô được anh ôm chặt trong lòng, một cơn mưa những nụ hôn buông rơi tới tấp: “Vật làm tin đã đeo rồi, anh không cho phép em tháo ra đâu đấy!”
Chiếc vòng đó giống như là một dấu ấn mà anh một dấu ấn mà anh in sâu lên trái tim cô để tuyên bố chủ quyền.
“Nhưng em không có cái gì để đưa cho anh, như vậy có phải là rất không công bằng không?” Lúc này cặp mắt cô đã trở nên mơ màng, nhưng vẫn cố gắng nói những lời tự đáy lòng.
“Có...” Đôi môi anh hôn dần xuống dưới, để lại trên vai cô vô số nụ hoa màu đỏ, hết sức rực rỡ. “Em.”
Khi làn gió điều hòa thổi tới, cô cảm thấy hơi lanh, liền hít sâu một hơi: “Anh...”
Từ lúc nào mà cô lại giống như nữ thần Venus đắm đuối trong lòng anh thế này, đôi tay nóng bỏng đó của anh đang âu yếm vuốt ve eo cô, còn dịch dần xuống dưới.
Hai bóng người trên ô cửa sổ kính quấn quýt, những hơi thở ướt át tràn ngập khắp căn phòng. Cảm giác bất an khiến Giả Thược co rúm người lại, bóng dáng cô gái trong cửa sổ mặt mũi đỏ bừng, ánh mắt xa xăm, còn thoáng ẩn hiện một vẻ khao khát.
Cô có thể nhìn thấy rõ ràng bàn tay anh đang xâm chiếm cơ thể cô, cảm nhận được sự biến hóa trên cơ thể anh: “Rèm, rèm cửa sổ...”
Anh xoay khuôn mặt cô lại, hôn lên môi cô: “Đây là chỗ cao nhất rồi, không kéo rèm cửa sổ cũng không có ai nhìn thấy đâu."
Hai người trao cho nhau một nụ hôn nóng bỏng, làn da dán sát vào nhau. Rồi cô dang rộng đôi tay, ôm anh thật chặt.
Suốt đêm ấy, môi và lưỡi của anh thăm thú khắp cơ thể cô, không bỏ sót một chỗ nào.
Suốt đêm ấy, bọn họ không ngừng lăn lộn trên chiếc giường trải đầy cánh hoa hồng, như muốn hòa vào làm một.
Suốt đêm ấy, ánh trăng bên ngoài cửa sổ lặng lẽ chiếu xuống, trên ô cửa kính là hình ảnh của hai người say đắm yêu nhau.
Trên giường, dưới đất, những cánh hoa hồng lất phất tung bay, tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ đan xen.
Lần đầu tiên trong đời cô được biết cảnh đêm đẹp như vậy.
Lần đầu tiên trong đời, cô được biết mặt trăng có thể cười một cách quyến rũ thế này.
Lần đầu tiên trong đời, cô được biết khi ôm anh thật chặt, mình lại có thể hạnh phúc đến thế.
Trong cơn ái ân nồng nhiệt, cô thấp thoáng nghe thấy có người đang rủ rỉ vào tai mình những lời nói chứa chan tình cảm: “Oan gia, em nói thứ đó là của em, anh đã giữ gìn nó cho em hơn hai mươi năm rồi đấy, có thích không?”
Đắm chìm trong cơn đê mê tột đỉnh, cô ôm chặt lấy anh, vừa nói vừa thở dốc: “Oan gia, anh mới là oan gia của em...”
Tác giả :
Tiêu Dao Hồng Trần