Oan Gia! Mình Ta Xuyên Không Đủ Rồi
Quyển 2 - Chương 72
CHAP 72: TA MUỐN BUÔNG TAY
Mọi người nhìn theo ngơ ngác không hiểu khối đen đó muốn làm gì mà lại bay lên cao như thế. Ba mươi giây trôi qua vẫn không thấy ma thượng bay xuống lòng bỗng dâng lên nỗi hoài nghi “Phải chăng hắn đã bỏ đi!”
Bất ngờ cây cối xung quanh bị một cơn lốc thình lình xuất hiện làm cho nghiêng ngã, lá bay tán loạn cùng những tán cây khô rụng bị gió cuốn thành lốc xoáy. Đang thắc mắc không hiểu chuyện thì phía trên cao một cái gì đó đen tối lao xuống chỗ họ với tốc độ chóng mặt. Không cần nghĩ họ cũng biết được đó là ma thượng vì thế họ vẫn cố chấp bám chặt không rời khỏi vị trí mặc cho các trận cuồng phong đang cố cuốn phăng họ qua hai bên. Như Ngọc lúc này vô cùng sợ, nàng gắt gao ôm chặt lấy Thiên Hàn và y cũng ôm chặt lấy nàng không buông, nhưng trong đôi mắt y đôi mắt dường như đang vươn một nỗi buồn gì đó.
- Tránh xa Thiên Hàn ra!_ Kỳ Phương cùng Lạc Minh hô lớn, cả hai cùng lao vội về phía ma thượng chém nhưng chỉ là vô ích, cả hai cùng sượt qua ma thượng như thể họ chỉ vừa chém vào không khí.
Vân Lan cũng không trụ được lâu trước cuồng phong, tích tắc sau đó bị nó cuốn qua một bên. Lúc này đây chỉ còn lại Thiên Hàn và Như Ngọc, nàng vừa sợ hãi vừa kiên cường muốn giữ lấy Thiên Hàn vì thế vẫn không buông. Thiên Hàn nhếch nhẹ môi cười hờ vuốt nhẹ vào lưng Như Ngọc rồi thì thầm với nàng một câu thật nhỏ:
“Hứa với huynh hãy sống thật tốt nhé! Cô nàng sư tử! Nguyễn Gia Khanh mãi mãi yêu muội”
Nghe câu nói của Thiên Hàn như một lời chia ly, Như Ngọc sững sờ ngẩng mặt lên nhìn y đôi mắt đỏ hoe vẫn cứ vô thức rơi lệ, trong giây phút sinh tử này y nói như thế là ý gì? Phải chăng là lời ly biệt!
- Giữ chặt lấy Như Ngọc đừng để nàng ấy qua đấy!_ cùng với câu nói như ra lệnh kia của Thiên Hàn chính là hành động của y tự kéo tách Như Ngọc ra khỏi người mình rồi đẩy nàng về phía Kỳ Phương.
Qúa bàng hoàng với hành động khó hiểu của Thiên Hàn, mọi người cứ trân trối nhìn y sau khi tách được Như Ngọc ra khỏi thì dang tay ôm cả khối đen kia vào lòng, biểu hiện đó như là đang đón nhận và không muốn buông ra.
- Không!_Như Ngọc lúc này đã nhận ra ý nghĩa của câu nói của Thiên Hàn, nàng giãy giụa muốn thoát ra khỏi vòng tay của Kỳ Phương để chạy về phía y nhưng vô dụng, cái siết tay của Kỳ Phương quá chặt nàng không đủ sức thoát được.
Lại nói về Thiên Hàn, sau khi bị ma thượng nhập vào người thì cảm thấy lồng ngực vừa đau vừa tức, y khụy cả xuống đất vẻ mặt nhăn lại vì đau. Từng đợt hơi thở khó nhọc làm y thêm kiệt sức! Nhưng thủy chung y vẫn dùng hai tay ôm chặt cả lồng ngực không buông.
- Cũng không tồi, nhưng có điều hơi chật hẹp một chút!_ ma thượng ở bên trong Thiên Hàn lúc này vẫn còn hứng lên tiếng đánh giá.
- Không chật đâu! Không lâu nữa cả ta và ngươi sẽ dễ thở hơn!_ Thiên Hàn cố gắng nhịn đau xuống mà nói, lẫn trong tiếng nói ấy là một cái cười không thua gì sự quỷ dị của ma thượng lúc nãy.
- Ngươi nói vậy là có ý gì hả Thiên Hàn?
Không đáp cho câu hỏi của Ma thượng, Thiên Hàn ngẩng mặt lên nhìn Kỳ Phương, gương mặt tràn ngập mồ hôi rơi kia đang cố vẽ ra một nụ cười của kẻ van xin với Kỳ Phương.
- Giúp đệ hảo hảo chăm sóc tốt cho Ngọc nhi! Nữa cuộc đời sau của nàng giao phó lại cho huynh!
- Không! Muội không cần ai chăm sóc hết! Như Ngọc chỉ cần Thiên Hàn thôi!_Như Ngọc lại gào lên một lần nữa muốn xông đến bên cạnh Thiên Hàn.
- KHÔNG AI ĐƯỢC QUA ĐÂY!_ Thiên Hàn lạnh lùng thét lên._Lạc Minh có một chuyện muốn nhờ huynh!
- Chuyện gì?
- Cầm Tịch Hàn kiếm lên và đâm chết ta đi!
Tất cả đều sửng sốt trước câu nói của Thiên Hàn, kể cả Ma thượng cũng không tránh khỏi mà thốt lên một câu ngớ ngẩng:
- Ngươi chết rồi mà còn muốn chết nữa là sao Thiên Hàn?
- Nhanh!_ Thiên Hàn lại thúc giục Lạc Minh.
- Đừng, Minh ca!_ Vân Lan vội chạy đến giữ chặt lấy Lạc Minh không cho y làm điều Thiên Hàn nói, nàng lắc đầu với Lạc Minh kịch liệt phản đối.
Nhìn thấy Lạc Minh bất lực khụy xuống đất cúi mặt, Thiên Hàn một lần nữa rơi vào thất vọng, y đánh mắt sang nhìn Kỳ Phương cầu xin. Nhưng ánh mắt đó đã bị Như Ngọc nhìn thấu nàng liền quay sang giữ lấy Kỳ Phương
- Xin lỗi đệ ta không thể!_ Kỳ Phương rơi lệ quay mặt đi giữa ánh nhìn van xin của Thiên Hàn.
Cục diễn bỗng nhiên rơi vào hỗn lộn, không một ai biết được nó đang diễn ra như thế nào, và tình cảnh là gì nữa. Họ chỉ biết ngoảnh mặt để né đi ánh mắt của Thiên Hàn người mà họ đang rất muốn cứu lấy.
- Khụ khụ… Mọi người còn chưa hiểu nữa sao? Nhật thực sắp đi qua, nếu không giết được ma thượng thì tất cả chúng ta sẽ cùng chết chung với cả thế giới này!_ Thiên Hàn cố gượng nói.
- Thì vốn dĩ đâu giết được ta đâu!_ Ma thượng nói leo vào.
- CÂM MỒN!_ Thên Hàn quát lên giận dữ.
- Làm gì mà hung dữ thế hả? Có tin ta cho ngươi nổ tung không hả Thiên Hàn!_ Ma thượng.
- Ha ha!_ Thiên Hàn chợt cười lớn_ Nổ tung ta, cứ thử đi và rồi ngươi cũng sẽ thế đó ma thượng! Ngươi quên là ngươi đang ở trong cơ thể ta sao? Ta mà có mệnh hệ nào thì ngươi cũng không xong đâu bởi vì ta và ngươi lúc này đã là một!
- …_ ma thượng bỗng nhiên im bặt, nó không còn ngạo mạn hay thích trêu như trước đó mà có lẽ nó đang sợ vì lời Thiên Hàn không hề sai, nếu y có mệnh hệ nào nó cũng sẽ đồng chung số phận như thế.
- Đệ vừa nói gì? Đệ và ma thượng là một ư?_ Kỳ Phương hỏi, vẻ mặt khó tin vào điều vừa nghe.
- Phải! Vì một khi ma thượng đã vào trong bất kỳ cơ thể ai thì sẽ hòa hợp với kẻ đó cũng như Ngọc Lưu linh nếu không có Hắc Liên sa giúp đỡ thì ma thượng không thể nào thoát ra khỏi ngọc lưu linh được!_ Thiên Hàn giải thích_ Vì vậy, đệ xin huynh hãy nâng cao tay kiếm và giết chết ma thượng đi! Hàng vạn mạng sống đang chờ ta cứu lấy họ. Nếu qua khỏi thời khắc nhật thực thì không thể giết được hắn đâu!
- Ta…_ Kỳ Phương nghe Thiên Hàn nói bắt đầu dao động, một bên là tình huynh đệ một bên là nặng gánh thế giới y phải làm sao.
- Đừng nha Kỳ Phương, ngươi mà giết chết ta là phải giết chết cả Thiên Hàn đấy, thậm chí sau khi chết thì hồn của hắn sẽ bị tiêu tán không nơi nương tựa, cũng chẳng thể đầu thai được nữa.
- CÂM MỒN, không tới lượt ngươi lên tiếng ở đây!_ Thiên Hàn lại quát với Ma thượng, siết chặt lực cánh tay ôm lấy ngực làm cho kẻ bên trong lòng y thêm khó thở mà phải phát ra những tiếng khè khè._ Kỳ Phương huynh làm nhanh lên nhật thực sắp qua rồi!
- Ta…
Buông Như Ngọc ra, Kỳ Phương bước đến cạnh tịch Hàn kiếm một cách vô thức rồi nhặt nó lên. Y đờ đẫn nhìn thanh kiếm lạnh lẽo mà run run tay kiếm. Như Ngọc thấy thế lao đến giữ lấy tay kiếm của y lắc đầu, nước mắt giàn giụa. Khẽ lau đi nước mắt cho Như Ngọc mà chính y lại để rơi đi giọt ngưới mắt của mình, giây phút này với y sao quá nặng nề, tâm y dường như có cái gì đó dằn xé, chẳng lẽ y phải một lần nữa tàn nhẫn xuống tay với đệ đệ của mình như 500 năm trước. Tuy kiếp này cả y và Thiên Hàn không còn chung huyết thống nhưng những kỷ niệm của xa xưa đang hồi sinh lại trong y làm y cứ ngỡ như vừa mới xảy ra hôm qua, một ký ức hạnh phúc vẹn nguyện!
Keng!
Kỳ Phương buông rơi kiếm bất lực trên nền đất lạnh. Y không còn đủ sức để nắm lên thanh kiếm nữa rồi! Y không đủ tuyệt tình để giết chết đệ của mình, y không đủ cam đảm để làm điều đó!
- Xin lỗi đệ, huynh là kẻ vô dụng!
- Hoàng huynh!_ Thiên Hàn nghẹn ngào cất lên hai tiếng, mãi tưởng y không bao giờ được gọi như thế nữa, vẫn tưởng hai tiếng đó chỉ dành cho ai khác nhưng giây phút này trước khi ra đi y vẫn không thể không gọi được. Ký ức của một thời đã qua vẫn và đang sống trong y.
- Hê hê! Nhật thực đã qua rồi!_ ma thượng lúc này lại lên tiếng, cái điệu cười làm người khác căm ghét vẫn cứ vang lên ong ong vào lỗ tai của mọi người nhưng lại không có một ai nhìn đến nó như trước đó đã nhìn với ánh mắt nữa khinh nữa ghét.
Mọi người nhìn theo ngơ ngác không hiểu khối đen đó muốn làm gì mà lại bay lên cao như thế. Ba mươi giây trôi qua vẫn không thấy ma thượng bay xuống lòng bỗng dâng lên nỗi hoài nghi “Phải chăng hắn đã bỏ đi!”
Bất ngờ cây cối xung quanh bị một cơn lốc thình lình xuất hiện làm cho nghiêng ngã, lá bay tán loạn cùng những tán cây khô rụng bị gió cuốn thành lốc xoáy. Đang thắc mắc không hiểu chuyện thì phía trên cao một cái gì đó đen tối lao xuống chỗ họ với tốc độ chóng mặt. Không cần nghĩ họ cũng biết được đó là ma thượng vì thế họ vẫn cố chấp bám chặt không rời khỏi vị trí mặc cho các trận cuồng phong đang cố cuốn phăng họ qua hai bên. Như Ngọc lúc này vô cùng sợ, nàng gắt gao ôm chặt lấy Thiên Hàn và y cũng ôm chặt lấy nàng không buông, nhưng trong đôi mắt y đôi mắt dường như đang vươn một nỗi buồn gì đó.
- Tránh xa Thiên Hàn ra!_ Kỳ Phương cùng Lạc Minh hô lớn, cả hai cùng lao vội về phía ma thượng chém nhưng chỉ là vô ích, cả hai cùng sượt qua ma thượng như thể họ chỉ vừa chém vào không khí.
Vân Lan cũng không trụ được lâu trước cuồng phong, tích tắc sau đó bị nó cuốn qua một bên. Lúc này đây chỉ còn lại Thiên Hàn và Như Ngọc, nàng vừa sợ hãi vừa kiên cường muốn giữ lấy Thiên Hàn vì thế vẫn không buông. Thiên Hàn nhếch nhẹ môi cười hờ vuốt nhẹ vào lưng Như Ngọc rồi thì thầm với nàng một câu thật nhỏ:
“Hứa với huynh hãy sống thật tốt nhé! Cô nàng sư tử! Nguyễn Gia Khanh mãi mãi yêu muội”
Nghe câu nói của Thiên Hàn như một lời chia ly, Như Ngọc sững sờ ngẩng mặt lên nhìn y đôi mắt đỏ hoe vẫn cứ vô thức rơi lệ, trong giây phút sinh tử này y nói như thế là ý gì? Phải chăng là lời ly biệt!
- Giữ chặt lấy Như Ngọc đừng để nàng ấy qua đấy!_ cùng với câu nói như ra lệnh kia của Thiên Hàn chính là hành động của y tự kéo tách Như Ngọc ra khỏi người mình rồi đẩy nàng về phía Kỳ Phương.
Qúa bàng hoàng với hành động khó hiểu của Thiên Hàn, mọi người cứ trân trối nhìn y sau khi tách được Như Ngọc ra khỏi thì dang tay ôm cả khối đen kia vào lòng, biểu hiện đó như là đang đón nhận và không muốn buông ra.
- Không!_Như Ngọc lúc này đã nhận ra ý nghĩa của câu nói của Thiên Hàn, nàng giãy giụa muốn thoát ra khỏi vòng tay của Kỳ Phương để chạy về phía y nhưng vô dụng, cái siết tay của Kỳ Phương quá chặt nàng không đủ sức thoát được.
Lại nói về Thiên Hàn, sau khi bị ma thượng nhập vào người thì cảm thấy lồng ngực vừa đau vừa tức, y khụy cả xuống đất vẻ mặt nhăn lại vì đau. Từng đợt hơi thở khó nhọc làm y thêm kiệt sức! Nhưng thủy chung y vẫn dùng hai tay ôm chặt cả lồng ngực không buông.
- Cũng không tồi, nhưng có điều hơi chật hẹp một chút!_ ma thượng ở bên trong Thiên Hàn lúc này vẫn còn hứng lên tiếng đánh giá.
- Không chật đâu! Không lâu nữa cả ta và ngươi sẽ dễ thở hơn!_ Thiên Hàn cố gắng nhịn đau xuống mà nói, lẫn trong tiếng nói ấy là một cái cười không thua gì sự quỷ dị của ma thượng lúc nãy.
- Ngươi nói vậy là có ý gì hả Thiên Hàn?
Không đáp cho câu hỏi của Ma thượng, Thiên Hàn ngẩng mặt lên nhìn Kỳ Phương, gương mặt tràn ngập mồ hôi rơi kia đang cố vẽ ra một nụ cười của kẻ van xin với Kỳ Phương.
- Giúp đệ hảo hảo chăm sóc tốt cho Ngọc nhi! Nữa cuộc đời sau của nàng giao phó lại cho huynh!
- Không! Muội không cần ai chăm sóc hết! Như Ngọc chỉ cần Thiên Hàn thôi!_Như Ngọc lại gào lên một lần nữa muốn xông đến bên cạnh Thiên Hàn.
- KHÔNG AI ĐƯỢC QUA ĐÂY!_ Thiên Hàn lạnh lùng thét lên._Lạc Minh có một chuyện muốn nhờ huynh!
- Chuyện gì?
- Cầm Tịch Hàn kiếm lên và đâm chết ta đi!
Tất cả đều sửng sốt trước câu nói của Thiên Hàn, kể cả Ma thượng cũng không tránh khỏi mà thốt lên một câu ngớ ngẩng:
- Ngươi chết rồi mà còn muốn chết nữa là sao Thiên Hàn?
- Nhanh!_ Thiên Hàn lại thúc giục Lạc Minh.
- Đừng, Minh ca!_ Vân Lan vội chạy đến giữ chặt lấy Lạc Minh không cho y làm điều Thiên Hàn nói, nàng lắc đầu với Lạc Minh kịch liệt phản đối.
Nhìn thấy Lạc Minh bất lực khụy xuống đất cúi mặt, Thiên Hàn một lần nữa rơi vào thất vọng, y đánh mắt sang nhìn Kỳ Phương cầu xin. Nhưng ánh mắt đó đã bị Như Ngọc nhìn thấu nàng liền quay sang giữ lấy Kỳ Phương
- Xin lỗi đệ ta không thể!_ Kỳ Phương rơi lệ quay mặt đi giữa ánh nhìn van xin của Thiên Hàn.
Cục diễn bỗng nhiên rơi vào hỗn lộn, không một ai biết được nó đang diễn ra như thế nào, và tình cảnh là gì nữa. Họ chỉ biết ngoảnh mặt để né đi ánh mắt của Thiên Hàn người mà họ đang rất muốn cứu lấy.
- Khụ khụ… Mọi người còn chưa hiểu nữa sao? Nhật thực sắp đi qua, nếu không giết được ma thượng thì tất cả chúng ta sẽ cùng chết chung với cả thế giới này!_ Thiên Hàn cố gượng nói.
- Thì vốn dĩ đâu giết được ta đâu!_ Ma thượng nói leo vào.
- CÂM MỒN!_ Thên Hàn quát lên giận dữ.
- Làm gì mà hung dữ thế hả? Có tin ta cho ngươi nổ tung không hả Thiên Hàn!_ Ma thượng.
- Ha ha!_ Thiên Hàn chợt cười lớn_ Nổ tung ta, cứ thử đi và rồi ngươi cũng sẽ thế đó ma thượng! Ngươi quên là ngươi đang ở trong cơ thể ta sao? Ta mà có mệnh hệ nào thì ngươi cũng không xong đâu bởi vì ta và ngươi lúc này đã là một!
- …_ ma thượng bỗng nhiên im bặt, nó không còn ngạo mạn hay thích trêu như trước đó mà có lẽ nó đang sợ vì lời Thiên Hàn không hề sai, nếu y có mệnh hệ nào nó cũng sẽ đồng chung số phận như thế.
- Đệ vừa nói gì? Đệ và ma thượng là một ư?_ Kỳ Phương hỏi, vẻ mặt khó tin vào điều vừa nghe.
- Phải! Vì một khi ma thượng đã vào trong bất kỳ cơ thể ai thì sẽ hòa hợp với kẻ đó cũng như Ngọc Lưu linh nếu không có Hắc Liên sa giúp đỡ thì ma thượng không thể nào thoát ra khỏi ngọc lưu linh được!_ Thiên Hàn giải thích_ Vì vậy, đệ xin huynh hãy nâng cao tay kiếm và giết chết ma thượng đi! Hàng vạn mạng sống đang chờ ta cứu lấy họ. Nếu qua khỏi thời khắc nhật thực thì không thể giết được hắn đâu!
- Ta…_ Kỳ Phương nghe Thiên Hàn nói bắt đầu dao động, một bên là tình huynh đệ một bên là nặng gánh thế giới y phải làm sao.
- Đừng nha Kỳ Phương, ngươi mà giết chết ta là phải giết chết cả Thiên Hàn đấy, thậm chí sau khi chết thì hồn của hắn sẽ bị tiêu tán không nơi nương tựa, cũng chẳng thể đầu thai được nữa.
- CÂM MỒN, không tới lượt ngươi lên tiếng ở đây!_ Thiên Hàn lại quát với Ma thượng, siết chặt lực cánh tay ôm lấy ngực làm cho kẻ bên trong lòng y thêm khó thở mà phải phát ra những tiếng khè khè._ Kỳ Phương huynh làm nhanh lên nhật thực sắp qua rồi!
- Ta…
Buông Như Ngọc ra, Kỳ Phương bước đến cạnh tịch Hàn kiếm một cách vô thức rồi nhặt nó lên. Y đờ đẫn nhìn thanh kiếm lạnh lẽo mà run run tay kiếm. Như Ngọc thấy thế lao đến giữ lấy tay kiếm của y lắc đầu, nước mắt giàn giụa. Khẽ lau đi nước mắt cho Như Ngọc mà chính y lại để rơi đi giọt ngưới mắt của mình, giây phút này với y sao quá nặng nề, tâm y dường như có cái gì đó dằn xé, chẳng lẽ y phải một lần nữa tàn nhẫn xuống tay với đệ đệ của mình như 500 năm trước. Tuy kiếp này cả y và Thiên Hàn không còn chung huyết thống nhưng những kỷ niệm của xa xưa đang hồi sinh lại trong y làm y cứ ngỡ như vừa mới xảy ra hôm qua, một ký ức hạnh phúc vẹn nguyện!
Keng!
Kỳ Phương buông rơi kiếm bất lực trên nền đất lạnh. Y không còn đủ sức để nắm lên thanh kiếm nữa rồi! Y không đủ tuyệt tình để giết chết đệ của mình, y không đủ cam đảm để làm điều đó!
- Xin lỗi đệ, huynh là kẻ vô dụng!
- Hoàng huynh!_ Thiên Hàn nghẹn ngào cất lên hai tiếng, mãi tưởng y không bao giờ được gọi như thế nữa, vẫn tưởng hai tiếng đó chỉ dành cho ai khác nhưng giây phút này trước khi ra đi y vẫn không thể không gọi được. Ký ức của một thời đã qua vẫn và đang sống trong y.
- Hê hê! Nhật thực đã qua rồi!_ ma thượng lúc này lại lên tiếng, cái điệu cười làm người khác căm ghét vẫn cứ vang lên ong ong vào lỗ tai của mọi người nhưng lại không có một ai nhìn đến nó như trước đó đã nhìn với ánh mắt nữa khinh nữa ghét.
Tác giả :
Bạch Yến