Oan Gia! Mình Ta Xuyên Không Đủ Rồi
Quyển 1 - Chương 30
CHAP 30: XIN HÃY QUAY VỀ.
Lệ tương tư sầu vô hạn
Nhạt rượu này tỏ với ai
Xin ai kia chớ vội quên
Lời chưa nói dù tình đã thấm!
….
Kỳ Phương ôm chặt Như Ngọc trong tay, cưỡi nhanh con hắc mã hướng về phía biên giới. Từng đợt gió ào ào qua tai Như Ngọc mang theo hơi lạnh của màn đêm tĩnh mịch, khiến nàng cũng cảm thấy lạnh lẽo cả tâm tư, đôi mắt nàng vô hồn nhìn về phía trước ngay cả một lay động nhỏ cũng không có, hệt như một khúc gỗ vô tri vô giác mặc cho Kỳ Phương ôm chặt vào lòng.
Cảm thấy người nữ nhi trong lòng không có phản ứng gì, ngay cả khóc cũng không có Kỳ Phương càng lo lắng hoang mang hơn, vôi vàng nhìn xuống, chỉ thấy nàng vô hồn nhìn xa xăm, liền siết chặt Như Ngọc vào lòng hơn, điên cuồng thúc ngựa chạy về phía trước. Nếu sớm biết tên Thiên Hàn đó sẽ đối xử với Như Ngọc như vậy, thì hôm đó ở kinh thành cho dù có bị Như Ngọc căm ghét thế nào, hắn cũng sẽ bắt nàng đi theo hắn, mang nàng đi xa tên đó vĩnh viễn…
Đột nhiên từ phía trên đầu 2 người xuất hiện một cái bóng màu lam bay xuống chận đường bọn họ, Kỳ Phương theo quán tính gươm ngựa dừng lại, nhíu mày nhìn bóng người đang đứng xoay lưng lại với mình, không cần nhìn mặt Kỳ Phương cũng đoán biết đó là ai, tuy nhiên, lần này sẽ không như những lần trước hắn tuyệt đối sẽ không giao Như Ngọc lại.
- Mau tránh ra!_ Kỳ Phương vẫn ngồi trên ngựa ôm chặt Như Ngọc hướng người về phía trước lạnh lùng nói.
Người kia không đáp, từ từ xoay người lại, ánh sáng mờ mờ của những tia hoàng hôn cuối cùng còn sót lại chiếu rọi trên người Thiên Hàn, bộ dáng y vừa cô đơn vừa tiều tụy, khuôn mặt có chút tái nhợt vì chưởng lực lúc nãy của Kỳ Phương, đôi mắt y buồn ảm đạm, nở một nụ cười gượng gạo đến thê lương, tất cả đều tạo cho người nhìn vào 1 cảm giác y đang cô đơn tuyệt vọng đến cùng cực. Bất giác Thiên Hàn vươn tay về phía Như Ngọc, giọng nói mang theo vài phần đau xót cùng van nài:
- Ngọc nhi! Về với ta đi!
Kỳ Phương bất giác cảm thấy sợ hãy trước bộ dáng kia của Thiên Hàn, liền siết chặt Hhư Hgọc hơn, y có cảm giác rằng nàng sẽ vì câu nói đó của Thiên Hàn mà rời khỏi hắn, hắn rất sợ…thật sự sợ hãi
- Ngọc nhi!…_ Thiên Hàn vẫn tiếp tục kiên trì gọi tên Như Ngọc thiết tha
- Đủ rồi Thiên Hàn! Nàng sẽ không bao giờ trở về bên ngươi nữa đâu, vì ngươi đã không còn đủ tư cách để nàng tha thứ!_ Kỳ Phương nghiến răng lạnh lùng nói, sau đó vung roi đánh vào con hắc mã chạy đi, nhưng không hiểu sao con ngựa không những không chạy còn hất ngược y xuống đất một cách điên cuồng.
Kỳ Phương có chút kinh hoảng, lập tức buông cương, ôm Như Ngọc đáp an toàn xuống đất mà nhìn con hắc mã đã bỏ chạy đi mất dạng, y quay đầy lại nhìn Thiên Hàn đôi mắt tràn đầy giận dữ mà rống lên:
- Khốn kiếp! Ai dám cản ta đều phải chết!
Mặc cho Kỳ Phương nói gì, Thiên Hàn vẫn như cũ hướng về Như Ngọc thiết tha gọi, đôi mắt dần chuyển sang kỳ vọng mà chờ đợi: “Ngọc nhi! Về bên ta, quay trở về bên ta đi!”
Cảm thấy Thiên Hàn không có ý định từ bỏ, Kỳ Phương càng thêm tức giận muốn xông lên đánh chết Thiên Hàn nhưng y không thể làm như vậy, bởi nếu hắn ngay lúc này giết chết Thiên Hàn Như Ngọc nhất định sẽ rất đau lòng cùng căm hận hắn, mặc dù tên kia có từng làm nàng tổn thương sâu sắc đi chăng nữa! Tốt nhất bây giờ chính là mang nàng đi xa, vĩnh viễn không cho nàng gặp lại Thiên Hàn, vĩnh viễn buộc nàng ở bên cạnh hắn! Còn tên Thiên Hàn kia đợi khi nào có cơ hội thì sẽ thủ tiêu sau…
Kỳ Phương hừ lạnh một cái, xoay người mang theo Như Ngọc đang vô tri đi, nhưng vừa mới xoay người y liền phát hiện người trong lòng hắn đang khẽ run, một cảm giác bất an truyền đến, theo quán tính hắn gắt gao ôm chặt Như Ngọc hơn, bước đi vội vã cố gắng giữ bình tĩnh không nghe lấy bất cứ lời nào nữa, nhưng những lời nói nhỏ kia của Như Ngọc vẫn không ngừng cắm phập từng nhát dao sắt bén vào trái tim y, khó chịu cùng phẫn hận…
“Thiên Hàn,….Thiên Hàn…”
“Không! Không thể nào, hắn ta đã làm nàng tổn thương, vì sao, vì sao nàng vẫn gọi tên hắn dù trong vô thức! Ngọc nhi nàng quên rồi sao? Hắn đã phản bội nàng, hắn đã có nữ nhân khác, hắn không hề yêu thương nàng,….nàng quên rồi sao? Ngọc nhi, quên hắn đi có được không? Kỳ Phương ca sẽ ở bên cạnh muội yêu thương muội bù đắp cho muội, có được không?”_ kỳ phương có phần hoảng loạn, run rẩy nói sát bên tai Như Ngọc mòng lấn đi những tiếng gọi khẽ của nàng, nhưng vô ích.
Đôi mắt Như Ngọc vẫn vô hồn nhìn Kỳ Phương, nàng không ngớt gọi tên Thiên Hàn, đôi bàn tay nhỏ bé tưởng chừng không có chút sức lực nào nhưng lại có thể từ từ đẩy vòng tay Kỳ Phương ra khỏi người, tách bạch Kỳ Phương và nàng ra làm 2. Kỳ phương vừa ngỡ nàng vừa đau đớn nhìn biểu hiện của Như Ngọc, đôi cánh tay không hề thu lại cứ như vậy ôm lấy không khí, y chợt cười, nụ cười chua xót lẫn đau thương, thì ra đến cuối cùng hắn vẫn thua, người nàng chọn vẫn không phải hắn mà là kẻ đã làm nàng đau hết lần này đến lần khác, trong tim nàng vốn không tồn tại vị trí nào cho hắn dù là nhỏ nhất…
Như Ngọc không tiếp tục nhìn Kỳ Phương nữa, đôi mắt nhìn về phía Thiên Hàn đang gọi nàng, nơi con ngươi có chút lay động, đôi chân không tự chủ hướng về phía đó lao đến, sà vào lòng y, đôi má mền mại cọ cọ vào ngực Thiên Hàn, từng đợt mùi thơm của thảo dược bay vào mũi nàng thật dễ chịu! Trong lòng trở nên ấm áp, so với cái lạnh bên ngoài da thịt đã hoàn toàn lấn áp đi,đôi mắt trở nên mơ màng hơn, cái nàng còn có thể cảm nhận được chính là cái siết chặt vòng tay của Thiên Hàn cùng nụ cười ấm áp trên môi y.
- Ngươi thật là thơm a!_ Như Ngọc tiếp tục vùi đâu cọ vài lồng ngực Thiên Hàn khẽ nói
Còn thiên hàn đang cười tươi trong hạnh phúc, vừa nghe xong câu nói kia lập tức đóng băng nụ cười, tất cả hành động cùng ý thức đều đình chỉ tại chỗ. Y cùng Như Ngọc quen biết nhau từ thuở còn trong bụng mẹ, lý do nào hắn lại không biết sở thích lớn nhất của Như Ngọc là gì? Chính là mùi thơm!!! Nghe có vẻ hơi phi lý khó hiểu, nhưng lại rất đơn giản, từ nhỏ Như Ngọc đã thích mùi thơm dù là ở đâu đang làm gì, chỉ cần ngửi thấy mùi thơm nào mà thấy thích, nàng liền đuổi tới đó tìm kiếm vật hay thứ gì đã phát ra mùi hương đó để mang về nhà chiêm ngưỡng bằng mọi giá, có thể nói nước hoa cũng chính là thứ nàng thích nhất, số lượng nước hoa mà nàng tích tụ trong 18 năm ở hiện đại nhiều đến mức có thể xếp thành một hòn núi giả bằng lọ nước hoa!
vì thế mà nàng còn có biệt danh khác được bạn bè đặt chính là “nữ hoàng mùi thơm”. Thiên Hàn từ mỉm cười hạnh phúc chuyển sau cười khổ, lý do Như Ngọc trở về với hắn không phải là vì lưu luyến hắn cũng không phải vì thương hại hắn mà là vì hắn thơm, người hắn tỏa ra mùi nàng thích, trong tâm thức của nàng hóa ra hắn chỉ là một lọ nước hoa mà thôi!
Mà dù sao cũng tốt, chỉ cần nàng trở về là được, còn lý do là cái gì thì cũng không sao? Bất quá hắn mỗi ngày đều xức dầu thơm là được!(hết nói)
Sau một hồi ngẩng người suy nghĩ, Thiên Hàn chợi nhớ đến hắn đang bỏ quên một người, liền phóng tầm mắt nhìn Kỳ Phương. Một trân sát khí nổi lên từ Kỳ Phương khiến Thiên Hàn có chút lạnh người, Thiên Hàn nhìn Kỳ Phương không rõ vì sao bóng dáng đó của y lại quen thuộc như vậy hệt như đã gặp ở đâu đó, vừa xa xăm lại vừa gần sát.
Phải! Cảnh tượng lúc này khi Thiên Hàn ôm chặt Như Ngọc hơn càng vô cùng giống, một đôi nam nữ ôm chặt nhau nhìn về phía một nam nhân đang căm phẫn nhìn lại bọn họ, cái sắc đỏ của bầu trời giống như màu máu đang vươn vãi khắp nơi trên mặt đất, gió lạnh, âm thanh tĩnh mịch tất cả chỉ có oán hận, đau thương, cùng lo sợ.
Trong lòng Thiên Hàn bất giác có nhiều cảm xúc, y cảm thấy Kỳ Phương trở nên khác lạ hơn con người trước đó mà y đã gặp, cảm giác một người quen thân thương và cũng có chút cay đắng đâu đó trong lòng
“Hắn là ai? Tại sao lại có cảm giác quen thuộc này?”
Không chỉ Thiên Hàn, ngay cả Kỳ Phương cũng cảm thấy có gì khác lạ, rõ ràng cảm giác trong lòng của hắn chỉ là đau đớn vì Ngọc nhi từ chối hắn thôi, tại sao khi nhìn đôi nam nữ kia ôm nhau hạnh phúc như vậy hắn lại căm hận đến mức như muốn giết chết cả hai người đó, đây rõ ràng không phải cảm xúc của hắn mà là cái cảm xúc dư âm nào đó xa xăm đang trỗi dậy trong người hắn. Ngay cả cảnh tượng lúc này cũng vô cùng quen thuộc, tựa như một cuốn phim cũ được người ta đem ra quay lại có phần mơ hồ cùng rõ ràng…
Chỉ có mỗi 1 người đến bây giờ vân ngây ngô không cảm nhận được gì, nàng đang say mê gục đầu vào Thiên Hàn từ từ tiến vào mộng đẹp, mặc cho từ phía sau lưng mình một trận khí lạnh lẽo đang tăng lên liên hồi có thể phủ lấy nàng bất cứ lúc nào.
- KHÔNG!_Kỳ Phương hét lên, tay trái giữ chặt tay phải đang cầm kiếm vô thức muốn chém về phía Thiên Hàn cùng Như Ngọc, Kỳ Phương khó nhọc kiềm nén cái gì đó đang bọc phát trong lòng, lập tức xoay người biến mất trong không trung
Như Ngọc bị tiếng hét vừa rồi làm cho tỉnh lại, mọi cảm xúc đều được khôi phục, nàng xoay lại nhìn phía sau nhưng không thấy gì chỉ có một màu đen của đêm tối đang từ từ phủ xuống, cùng những chiếc lá khô bị gió cuốn đi rời rạc, nàng khó hiểu không biết nguyên nhân của tiếng hét kia là phát ra từ đâu. Sau đó liền ngước cao lên chỉ thấy khuôn mặt Thiên Hàn có gì đó nhợt nhạt cùng kinh hoảng, đôi mắt y đen thâm thẩm nhưng lại lấp lánh cái màu gì đó hơi đỏ đỏ. Kế đó là một màu đen bao tùm lấy nàng, tất cả ý thức đột nhiên mất hết.
Trên chiếc giường, Như Ngọc vẫn còn hôn mê, đôi mắt nàng khép chặt lại, hơi thở từ từ đều đặn hơn. Thiên Hàn ngồi bên cạnh, tay y vẫn nắm chặt tay nàng không buông, đôi mắt không hề dời khỏi Như Ngọc, chốc chốc lại lau đi những giọt nước mắt trên mặt nàng.
Thiên hàn lúc này đã tĩnh tâm hơn, y nhớ lại từng lời nói từng cử chỉ của Như Ngọc khi nãy thì không khỏi tự cười mỉa chính mình. Bản thân hắn thật là ngốc mà, nàng ghen mà cũng không nhận ra, vì ghen cho nên Như Ngọc mới nói như vậy, vậy mà hắn không tin nàng cứ cho nàng thật sự là yêu người khác mà nóng giận với chính nàng. Haiz! Hy vọng khi ngày mai nàng tỉnh dậy sẽ tha lỗi cho hắn!
Cốc! cốc!
Bên ngoài cửa sổ vang lên âm thanh đánh động đến Thiên Hàn. Nhưng Thiên Hàn chẳng buồn ngó đến, y im lặng thật lâu sau đó mới chịu buông tay Như Ngọc ra bước đến cạnh cửa sổ, hé mở ra một chút vừa đủ cho không khí lọt vào. Nhưng đôi mắt Thiên Hàn vẫn không hề dời khỏi nhân ảnh của Như Ngọc.
- Có chuyện gì? Nói lẹ đi rồi các ngươi về ngủ sớm!
Vĩnh Quy, Vĩnh Tắc nghe xong thì sững người ra vì bất ngờ, xém chút quên bản thân đang ở đâu mà buông tay té xuống đất. Bọn họ không nghĩ vương gia của mình mà lại tốt đến vậy, quan tâm cho thuộc hạ bọn họ cơ đấy!
Lệ tương tư sầu vô hạn
Nhạt rượu này tỏ với ai
Xin ai kia chớ vội quên
Lời chưa nói dù tình đã thấm!
….
Kỳ Phương ôm chặt Như Ngọc trong tay, cưỡi nhanh con hắc mã hướng về phía biên giới. Từng đợt gió ào ào qua tai Như Ngọc mang theo hơi lạnh của màn đêm tĩnh mịch, khiến nàng cũng cảm thấy lạnh lẽo cả tâm tư, đôi mắt nàng vô hồn nhìn về phía trước ngay cả một lay động nhỏ cũng không có, hệt như một khúc gỗ vô tri vô giác mặc cho Kỳ Phương ôm chặt vào lòng.
Cảm thấy người nữ nhi trong lòng không có phản ứng gì, ngay cả khóc cũng không có Kỳ Phương càng lo lắng hoang mang hơn, vôi vàng nhìn xuống, chỉ thấy nàng vô hồn nhìn xa xăm, liền siết chặt Như Ngọc vào lòng hơn, điên cuồng thúc ngựa chạy về phía trước. Nếu sớm biết tên Thiên Hàn đó sẽ đối xử với Như Ngọc như vậy, thì hôm đó ở kinh thành cho dù có bị Như Ngọc căm ghét thế nào, hắn cũng sẽ bắt nàng đi theo hắn, mang nàng đi xa tên đó vĩnh viễn…
Đột nhiên từ phía trên đầu 2 người xuất hiện một cái bóng màu lam bay xuống chận đường bọn họ, Kỳ Phương theo quán tính gươm ngựa dừng lại, nhíu mày nhìn bóng người đang đứng xoay lưng lại với mình, không cần nhìn mặt Kỳ Phương cũng đoán biết đó là ai, tuy nhiên, lần này sẽ không như những lần trước hắn tuyệt đối sẽ không giao Như Ngọc lại.
- Mau tránh ra!_ Kỳ Phương vẫn ngồi trên ngựa ôm chặt Như Ngọc hướng người về phía trước lạnh lùng nói.
Người kia không đáp, từ từ xoay người lại, ánh sáng mờ mờ của những tia hoàng hôn cuối cùng còn sót lại chiếu rọi trên người Thiên Hàn, bộ dáng y vừa cô đơn vừa tiều tụy, khuôn mặt có chút tái nhợt vì chưởng lực lúc nãy của Kỳ Phương, đôi mắt y buồn ảm đạm, nở một nụ cười gượng gạo đến thê lương, tất cả đều tạo cho người nhìn vào 1 cảm giác y đang cô đơn tuyệt vọng đến cùng cực. Bất giác Thiên Hàn vươn tay về phía Như Ngọc, giọng nói mang theo vài phần đau xót cùng van nài:
- Ngọc nhi! Về với ta đi!
Kỳ Phương bất giác cảm thấy sợ hãy trước bộ dáng kia của Thiên Hàn, liền siết chặt Hhư Hgọc hơn, y có cảm giác rằng nàng sẽ vì câu nói đó của Thiên Hàn mà rời khỏi hắn, hắn rất sợ…thật sự sợ hãi
- Ngọc nhi!…_ Thiên Hàn vẫn tiếp tục kiên trì gọi tên Như Ngọc thiết tha
- Đủ rồi Thiên Hàn! Nàng sẽ không bao giờ trở về bên ngươi nữa đâu, vì ngươi đã không còn đủ tư cách để nàng tha thứ!_ Kỳ Phương nghiến răng lạnh lùng nói, sau đó vung roi đánh vào con hắc mã chạy đi, nhưng không hiểu sao con ngựa không những không chạy còn hất ngược y xuống đất một cách điên cuồng.
Kỳ Phương có chút kinh hoảng, lập tức buông cương, ôm Như Ngọc đáp an toàn xuống đất mà nhìn con hắc mã đã bỏ chạy đi mất dạng, y quay đầy lại nhìn Thiên Hàn đôi mắt tràn đầy giận dữ mà rống lên:
- Khốn kiếp! Ai dám cản ta đều phải chết!
Mặc cho Kỳ Phương nói gì, Thiên Hàn vẫn như cũ hướng về Như Ngọc thiết tha gọi, đôi mắt dần chuyển sang kỳ vọng mà chờ đợi: “Ngọc nhi! Về bên ta, quay trở về bên ta đi!”
Cảm thấy Thiên Hàn không có ý định từ bỏ, Kỳ Phương càng thêm tức giận muốn xông lên đánh chết Thiên Hàn nhưng y không thể làm như vậy, bởi nếu hắn ngay lúc này giết chết Thiên Hàn Như Ngọc nhất định sẽ rất đau lòng cùng căm hận hắn, mặc dù tên kia có từng làm nàng tổn thương sâu sắc đi chăng nữa! Tốt nhất bây giờ chính là mang nàng đi xa, vĩnh viễn không cho nàng gặp lại Thiên Hàn, vĩnh viễn buộc nàng ở bên cạnh hắn! Còn tên Thiên Hàn kia đợi khi nào có cơ hội thì sẽ thủ tiêu sau…
Kỳ Phương hừ lạnh một cái, xoay người mang theo Như Ngọc đang vô tri đi, nhưng vừa mới xoay người y liền phát hiện người trong lòng hắn đang khẽ run, một cảm giác bất an truyền đến, theo quán tính hắn gắt gao ôm chặt Như Ngọc hơn, bước đi vội vã cố gắng giữ bình tĩnh không nghe lấy bất cứ lời nào nữa, nhưng những lời nói nhỏ kia của Như Ngọc vẫn không ngừng cắm phập từng nhát dao sắt bén vào trái tim y, khó chịu cùng phẫn hận…
“Thiên Hàn,….Thiên Hàn…”
“Không! Không thể nào, hắn ta đã làm nàng tổn thương, vì sao, vì sao nàng vẫn gọi tên hắn dù trong vô thức! Ngọc nhi nàng quên rồi sao? Hắn đã phản bội nàng, hắn đã có nữ nhân khác, hắn không hề yêu thương nàng,….nàng quên rồi sao? Ngọc nhi, quên hắn đi có được không? Kỳ Phương ca sẽ ở bên cạnh muội yêu thương muội bù đắp cho muội, có được không?”_ kỳ phương có phần hoảng loạn, run rẩy nói sát bên tai Như Ngọc mòng lấn đi những tiếng gọi khẽ của nàng, nhưng vô ích.
Đôi mắt Như Ngọc vẫn vô hồn nhìn Kỳ Phương, nàng không ngớt gọi tên Thiên Hàn, đôi bàn tay nhỏ bé tưởng chừng không có chút sức lực nào nhưng lại có thể từ từ đẩy vòng tay Kỳ Phương ra khỏi người, tách bạch Kỳ Phương và nàng ra làm 2. Kỳ phương vừa ngỡ nàng vừa đau đớn nhìn biểu hiện của Như Ngọc, đôi cánh tay không hề thu lại cứ như vậy ôm lấy không khí, y chợt cười, nụ cười chua xót lẫn đau thương, thì ra đến cuối cùng hắn vẫn thua, người nàng chọn vẫn không phải hắn mà là kẻ đã làm nàng đau hết lần này đến lần khác, trong tim nàng vốn không tồn tại vị trí nào cho hắn dù là nhỏ nhất…
Như Ngọc không tiếp tục nhìn Kỳ Phương nữa, đôi mắt nhìn về phía Thiên Hàn đang gọi nàng, nơi con ngươi có chút lay động, đôi chân không tự chủ hướng về phía đó lao đến, sà vào lòng y, đôi má mền mại cọ cọ vào ngực Thiên Hàn, từng đợt mùi thơm của thảo dược bay vào mũi nàng thật dễ chịu! Trong lòng trở nên ấm áp, so với cái lạnh bên ngoài da thịt đã hoàn toàn lấn áp đi,đôi mắt trở nên mơ màng hơn, cái nàng còn có thể cảm nhận được chính là cái siết chặt vòng tay của Thiên Hàn cùng nụ cười ấm áp trên môi y.
- Ngươi thật là thơm a!_ Như Ngọc tiếp tục vùi đâu cọ vài lồng ngực Thiên Hàn khẽ nói
Còn thiên hàn đang cười tươi trong hạnh phúc, vừa nghe xong câu nói kia lập tức đóng băng nụ cười, tất cả hành động cùng ý thức đều đình chỉ tại chỗ. Y cùng Như Ngọc quen biết nhau từ thuở còn trong bụng mẹ, lý do nào hắn lại không biết sở thích lớn nhất của Như Ngọc là gì? Chính là mùi thơm!!! Nghe có vẻ hơi phi lý khó hiểu, nhưng lại rất đơn giản, từ nhỏ Như Ngọc đã thích mùi thơm dù là ở đâu đang làm gì, chỉ cần ngửi thấy mùi thơm nào mà thấy thích, nàng liền đuổi tới đó tìm kiếm vật hay thứ gì đã phát ra mùi hương đó để mang về nhà chiêm ngưỡng bằng mọi giá, có thể nói nước hoa cũng chính là thứ nàng thích nhất, số lượng nước hoa mà nàng tích tụ trong 18 năm ở hiện đại nhiều đến mức có thể xếp thành một hòn núi giả bằng lọ nước hoa!
vì thế mà nàng còn có biệt danh khác được bạn bè đặt chính là “nữ hoàng mùi thơm”. Thiên Hàn từ mỉm cười hạnh phúc chuyển sau cười khổ, lý do Như Ngọc trở về với hắn không phải là vì lưu luyến hắn cũng không phải vì thương hại hắn mà là vì hắn thơm, người hắn tỏa ra mùi nàng thích, trong tâm thức của nàng hóa ra hắn chỉ là một lọ nước hoa mà thôi!
Mà dù sao cũng tốt, chỉ cần nàng trở về là được, còn lý do là cái gì thì cũng không sao? Bất quá hắn mỗi ngày đều xức dầu thơm là được!(hết nói)
Sau một hồi ngẩng người suy nghĩ, Thiên Hàn chợi nhớ đến hắn đang bỏ quên một người, liền phóng tầm mắt nhìn Kỳ Phương. Một trân sát khí nổi lên từ Kỳ Phương khiến Thiên Hàn có chút lạnh người, Thiên Hàn nhìn Kỳ Phương không rõ vì sao bóng dáng đó của y lại quen thuộc như vậy hệt như đã gặp ở đâu đó, vừa xa xăm lại vừa gần sát.
Phải! Cảnh tượng lúc này khi Thiên Hàn ôm chặt Như Ngọc hơn càng vô cùng giống, một đôi nam nữ ôm chặt nhau nhìn về phía một nam nhân đang căm phẫn nhìn lại bọn họ, cái sắc đỏ của bầu trời giống như màu máu đang vươn vãi khắp nơi trên mặt đất, gió lạnh, âm thanh tĩnh mịch tất cả chỉ có oán hận, đau thương, cùng lo sợ.
Trong lòng Thiên Hàn bất giác có nhiều cảm xúc, y cảm thấy Kỳ Phương trở nên khác lạ hơn con người trước đó mà y đã gặp, cảm giác một người quen thân thương và cũng có chút cay đắng đâu đó trong lòng
“Hắn là ai? Tại sao lại có cảm giác quen thuộc này?”
Không chỉ Thiên Hàn, ngay cả Kỳ Phương cũng cảm thấy có gì khác lạ, rõ ràng cảm giác trong lòng của hắn chỉ là đau đớn vì Ngọc nhi từ chối hắn thôi, tại sao khi nhìn đôi nam nữ kia ôm nhau hạnh phúc như vậy hắn lại căm hận đến mức như muốn giết chết cả hai người đó, đây rõ ràng không phải cảm xúc của hắn mà là cái cảm xúc dư âm nào đó xa xăm đang trỗi dậy trong người hắn. Ngay cả cảnh tượng lúc này cũng vô cùng quen thuộc, tựa như một cuốn phim cũ được người ta đem ra quay lại có phần mơ hồ cùng rõ ràng…
Chỉ có mỗi 1 người đến bây giờ vân ngây ngô không cảm nhận được gì, nàng đang say mê gục đầu vào Thiên Hàn từ từ tiến vào mộng đẹp, mặc cho từ phía sau lưng mình một trận khí lạnh lẽo đang tăng lên liên hồi có thể phủ lấy nàng bất cứ lúc nào.
- KHÔNG!_Kỳ Phương hét lên, tay trái giữ chặt tay phải đang cầm kiếm vô thức muốn chém về phía Thiên Hàn cùng Như Ngọc, Kỳ Phương khó nhọc kiềm nén cái gì đó đang bọc phát trong lòng, lập tức xoay người biến mất trong không trung
Như Ngọc bị tiếng hét vừa rồi làm cho tỉnh lại, mọi cảm xúc đều được khôi phục, nàng xoay lại nhìn phía sau nhưng không thấy gì chỉ có một màu đen của đêm tối đang từ từ phủ xuống, cùng những chiếc lá khô bị gió cuốn đi rời rạc, nàng khó hiểu không biết nguyên nhân của tiếng hét kia là phát ra từ đâu. Sau đó liền ngước cao lên chỉ thấy khuôn mặt Thiên Hàn có gì đó nhợt nhạt cùng kinh hoảng, đôi mắt y đen thâm thẩm nhưng lại lấp lánh cái màu gì đó hơi đỏ đỏ. Kế đó là một màu đen bao tùm lấy nàng, tất cả ý thức đột nhiên mất hết.
Trên chiếc giường, Như Ngọc vẫn còn hôn mê, đôi mắt nàng khép chặt lại, hơi thở từ từ đều đặn hơn. Thiên Hàn ngồi bên cạnh, tay y vẫn nắm chặt tay nàng không buông, đôi mắt không hề dời khỏi Như Ngọc, chốc chốc lại lau đi những giọt nước mắt trên mặt nàng.
Thiên hàn lúc này đã tĩnh tâm hơn, y nhớ lại từng lời nói từng cử chỉ của Như Ngọc khi nãy thì không khỏi tự cười mỉa chính mình. Bản thân hắn thật là ngốc mà, nàng ghen mà cũng không nhận ra, vì ghen cho nên Như Ngọc mới nói như vậy, vậy mà hắn không tin nàng cứ cho nàng thật sự là yêu người khác mà nóng giận với chính nàng. Haiz! Hy vọng khi ngày mai nàng tỉnh dậy sẽ tha lỗi cho hắn!
Cốc! cốc!
Bên ngoài cửa sổ vang lên âm thanh đánh động đến Thiên Hàn. Nhưng Thiên Hàn chẳng buồn ngó đến, y im lặng thật lâu sau đó mới chịu buông tay Như Ngọc ra bước đến cạnh cửa sổ, hé mở ra một chút vừa đủ cho không khí lọt vào. Nhưng đôi mắt Thiên Hàn vẫn không hề dời khỏi nhân ảnh của Như Ngọc.
- Có chuyện gì? Nói lẹ đi rồi các ngươi về ngủ sớm!
Vĩnh Quy, Vĩnh Tắc nghe xong thì sững người ra vì bất ngờ, xém chút quên bản thân đang ở đâu mà buông tay té xuống đất. Bọn họ không nghĩ vương gia của mình mà lại tốt đến vậy, quan tâm cho thuộc hạ bọn họ cơ đấy!
Tác giả :
Bạch Yến