Oan Gia Dễ Dàng Hóa Giải
Chương 23: Bác sĩ của cô là anh ta?
“Tiểu thư muốn thực hiện ở phương diện nào?” Cô gái ở quầy tiếp tân nở nụ cười thân thiện, khác hẳn với thái độ phục vụ của bệnh viện nhà nước trong trí nhớ của Cổ Thược.
“Tôi…” Cổ Thược nhất thời không nói ra được, bất giác cúi đầu nhìn ngực mình một chút, cô gái kia lập tức hiểu ra, “Kỹ thuật nâng ngực của chúng tôi ở đây đứng đầu toàn quốc, tiểu thư không ngại có thể nghe chút ý kiến, nếu ngại có thể không cần.”
Cổ Thược ngây ngốc cứng nhắc gật đầu, giống như bà đỡ đối mắt với cái mông tiểu thư nhà đại quan viên, nghe thấy một loại ma âm tẩy não.
“Kỹ thuật của chúng tôi ở đây tiên tiến nhất cả nước, đảm bảo sẽ không để lại sẹo, có thể dựa theo yêu cầu của cô để chọn hình dáng: hình giọt nước, hình quả lê, hình quả đào, muốn loại Cup nào cũng tùy cô quyết định, sau khi cưới cũng tuyệt đối không bị ảnh hưởng. Còn nữa…” Nụ cười của cô gái hoàn mỹ đến mức làm người ta không cách nào cự tuyệt, “Tất cả những bộ phận giả cũng có thể tự mình chọn, thậm chí cô có thể chọn bộ phận ngoại quốc, có xác nhận quốc tế, có thể bảo hành bất cứ lúc nào.”
O,her lady gaga!
Đầu óc Cổ Thược choáng váng, cái này, coi như cô có một bộ ngực —- chứng nhận quốc tế?
Cô gái nhẹ nhàng cười nhìn cô, “Cô có muốn nghe bác sĩ tư vấn kĩ càng hơn không? Việc này không thu phí, nếu có gì không hài lòng, cô có thể chọn bỏ cuộc.”
Nhìn trên tờ quảng cáo một bộ ngực như núi, trong đầu Cổ Thược tưởng tượng đến một ngày nào đó mình cũng kiêu ngạo đứng trước mặt Chân Lãng, cô bất giác gật đầu.
“Vậy tiểu thư theo chúng tôi sắp xếp hay tự mình chọn bác sĩ?” Tiếng nói ngọt ngào như đang dụ người, “Tự chọn bác sĩ thì có thể chọn những bác sĩ tốt nhất của chúng tôi, chỉ là có lẽ phải xếp lịch hẹn.”
“Chọn bác sĩ tốt nhất?” Cổ Thược ngẫm nghĩ, “Vây bây giờ có thời gian tư vấn cho tôi luôn không?”
“Xin chờ một lát.” Cô gái cúi đầu xuống quầy tiếp tân lật quyển sổ đăng kí, không lâu sau lại ngẩng lên, “Cô thật may mắn, ca phẫu thuật hôm nay của bác sĩ tốt nhất chỗ chúng tôi dời ngày, vừa vặn tư vấn cho cô, là căn phòng đầu tiên bên trái tầng hai, có cần tôi dẫn cô đi không?”
Lắc lắc đầu, Cổ Thược bước chân lên lầu, đếm đếm số trên căn phòng rồi liếc mắt nhìn cái tên trên cánh cửa —- Lâm Tử Thần. (Hắc hắc, có ai nhớ anh này là ai không?)
Trí nhớ còn chưa kịp nghĩ lại đã nghe đến cái tên này lúc nào, chân cô đã bước vào phòng.
Bệnh viện tư thật sự là rất tốt, phục vụ tận tình, trang trí tinh xảo, ngay cả phòng làm việc của bác sĩ cũng vô cùng trang nhã, tường màu xanh nhạt chứ không phải màu trắng luôn tạo áp lực tâm lý, rèm cửa sổ được vén lên đưa vào phòng từng làn gió ấm áp.
Vị bác sĩ kia đang quay mặt ra ngoài cửa sổ thưởng thức cảnh đẹp, ánh mặt trời rơi trên mặt bàn tạo thành những hình ảnh màu vàng chói mắt.
“Cái…” Cổ Thược hoàn toàn không nghĩ đến sẽ là như thế này, bác sĩ trước giờ không phải suốt ngày vùi đầu trong đống bệnh án, trước mặt là một chồng bừa bộn các loại sách, ngoài ra còn dẫn theo một đống người đi hỏi thăm bệnh nhân sao?
Nào có nhàn nhã như thế này?
Người sau bàn xoay cái ghế, chuyển về phía này, ánh mặt trời màu vàng hoàng kim ánh lên sau lưng anh, áo blouse màu trắng giống như trong suốt.
Mọi người đều nói bác sĩ là thiên sứ, trong nháy mắt Cổ Thược cũng đồng ý với lời nói này. Nhưng khi cô nhìn đến gương mặt cùng nụ cười không thể nhầm được của người trước mặt, cô giống như có thể thấy được áo blouse kia biến thành một đôi cánh khổng lồ màu đen.
Thiên sứ?!
Thiên sứ cái đầu hắn, thiên sứ cả họ nhà hắn!!!
Cổ Thược trừng lớn hai mắt nhìn chằm chằm nụ cười của người trước mặt, nắm chặt bàn tay, thật lâu mới tìm lại được giọng nói của mình, “Sao anh lại ở đây?”
Cái gì gọi là ác mộng? Đó là những thứ chỉ trong mơ mới xuất hiện.
Cái gì gọi là oan hồn? Đó là thứ chỉ có nửa đêm mới hiện lên trêu người.
Người trước mặt đối với cô mà nói thì còn đáng sợ hơn ác mộng, quấn người hơn oan hồn, ban ngày không cần ngủ lúc nào cũng có thể xuất hiện trước mặt cô.
Trời ạ, cho một tia sét xuống đánh chết cô —- trước mặt người này đi.
Nụ cười vang vang, vừa trầm thấp vừa ấm áp, “Kiêm chức.”
Kiêm chức?
“Nhưng…” Cô lắp ba lắp bắp, mấy lần thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi mình, “Trên cửa ghi Lâm Tử Thần cơ mà.”
“Vậy sao.” Người trên ghế thản nhiên nói, “Có thể y tá bận rộn quên không thay bảng tên.”
Cô nguyền rủa mấy mụ y tá đó! Nếu không, bằng cảm giác của cô, chỉ cần trong phạm vi tầm mắt xuất hiện chữ Chân hoặc chữ Lãng, cô nhất định sẽ bắt sóng được, tuyệt đối không bao giờ bước qua cánh cửa gian ác này.
Lâm Tử Thần, cuối cùng cô cũng nhớ lại được cái tên này, chính là bè đảng của tên Chân Lãng này xui xẻo bị mình ném qua vai.
“Bệnh viện “Beautiful Rose” này là của thầy giáo tôi mở.” Chân Lãng như biết được cô đang nghĩ gì, ngón tay gõ xuống cuốn sách quảng cáo bệnh viện.
Hôm nay sao ngũ hoàng nhập trung cung, mọi việc không thành. (Hình như là phong thủy: nghĩa là trong ngày này thì mọi việc kém may mắn, bất lợi)
Câu này thoáng qua trong đầu Cổ Thược, dưới chân bắt đầu từng bước lùi ra ngoài.
“Cô đến đây làm gì?” Giọng nói Chân Lãng nhanh hơn bước chân của cô, ngay khi cô chỉ còn ba bước nữa là ra khỏi cửa thì từ từ truyền đến, “Đây là thẩm mỹ viện, mà cô là…”
“Tìm nhà vệ sinh!” Cổ Thược không chút nghĩ ngợi nhanh chân vọt ra ngoài, không nghĩ tới vừa ra đến ngoài cửa đã chạm mặt một bóng người màu xanh.
Là cô gái có nụ cười ngọt như đường ở quầy tiếp tân, Cổ Thược phản ứng cực kỳ nhanh, chân bước sang bên cạnh mới khó khăn tránh khỏi hai người đâm vào nhau.
“A…” Cô gái kia kêu một tiếng kinh ngạc, ngẩn người nhìn Cổ Thược, “Tiểu thư không sao chứ? Cô vừa quên không cầm bệnh án, tôi đã giúp cô chỉ định bác sĩ Chân rồi.”
Cô im lặng nhận quyển bệnh án, tuyệt đối chắc chắn người bên trong đã nghe được giọng nói của cô gái này. Hơn nữa thần kinh nhạy cảm của cô còn cảm giác được hai luồng điện vô hình dừng lại trên người mình.
“Đã chỉ định tôi sao còn muốn đi?” Giọng nói kia rất bình tĩnh, trong bình tĩnh lại có một loại cảm giác không cách nào từ chối, “Chẳng lẽ cô nghi ngờ kỹ thuật của tôi?”
Không nghi ngờ kỹ thuật của anh nhưng nghi ngờ nhân phẩm của anh có được không?
Hắn đã ở khoa này, cô lại tìm đến khoa này, cũng đã biết lòng dạ của nhau, cô có chạy cũng vô nghĩa.
Cổ Thược cứng nhắc xoay người, đối diện với người đang đứng tựa vào cửa, vẻ mặt cô vừa hùng dũng vừa đau khổ, cứng nhắc bước vào. Vừa đi vào đã thấy Chân Lãng đang đóng cửa sổ, ra lệnh cho cô, “Khóa cửa.”
Có lẽ mỗi ngày cùng anh về nhà làm cô tạo thành phản xạ có điều kiện với lời nói này, cô vô cùng thuận tay khóa cửa lại.
Trong một thoáng cánh cửa đóng lại, cô loáng thoáng nghe thấy giọng nói nghi ngờ của cô y tá bên ngoài, “Ơ, sáng nay rõ ràng mình đã thay bảng tên, sao vẫn là bác sĩ Lâm? Chẳng lẽ mình lú lẫn rồi sao?”
Khi cửa đóng lại, rèm cũng buông xuống, căn phòng đang bừng sáng cũng bỗng nhiên tối om, bóng tối bất ngờ khiến Cổ Thược cảm giác sau lưng lạnh lạnh.
Chân Lãng thu lại nụ cười nên có thêm vài phần cảm giác xa cách, thần sắc quen thuộc mà Cổ Thược biết đã chuyển sang trạng thái nghề nghiệp, không còn là người mà cô “sống chung” nữa.
Ai biết được câu đầu tiên của Chân Lãng thiếu chút nữa làm Cổ Thược sặc chết, anh nói: “Cởi áo!”
Cúi đầu nhìn áo T-shirt cỡ lớn trên người mình, Cổ Thược lúng túng lên tiếng, “Cái này… hôm nay tôi chỉ mặc một áo.”
Bây giờ đã là tiết trời tháng năm, người bình thường nào mặc mấy lớp chứ? Huống hồ cô thích hoạt động như vậy càng nhanh toát mồ hôi và sợ nóng hơn người bình thường.
“Tôi biết.” Cái điệu bộ phẳng lì như kính này của Chân Lãng cô có biết, mỗi khi làm việc là trở nên trầm ổn, lạnh nhạt, điều này thật ra lại càng dễ làm cô buông lỏng đề phòng, nhưng —– “Cởi áo, cởi ra.”
“Làm gì?” Cho dù bọn họ rất quen thuộc nhưng không đến mức trần truồng nhìn nhau chứ, hơn nữa lại chỉ có một mình cô lõa lồ.
(Chẳng nhẽ chị muốn 2 người cùng ….. Ôi, bạn nhỏ này, vẫn còn ngây thơ lắm =)) Mà cũng chẳng biết đây là ngây thơ hay là mánh khóe nữa. Há há há)
“Cô không cởi ra, tôi sao biết được kết cấu khung xương, phân bố bộ phận, hạ dao ở đâu là đẹp nhất?” Chân Lãng trả lời cực nhanh giống như trong đầu đã nghĩ sẵn, “Cô nghĩ bây giờ đang làm gì? Chẳng những phải nhìn trước mà còn phải vẽ ra một thiết kế thích hợp nhất, đẹp nhất. Tôi là bác sĩ, đương nhiên phải có trách nhiệm với bệnh nhân.”
Anh tiện tay mở ngăn kéo, lấy ra một cái bút dạ.
Không phải hắn muốn vẽ bia ngắm trên người mình đấy chứ?
Người nào đó tưởng tượng ra một cây bút vẽ ra những vòng tròn đen trắng trên người mình, lấy một điểm nào đó làm trung tâm, rộng dần ra ngoài, bên trên viết 10 điểm, 9 điểm, 8 điểm…
Nghĩ nhiều, nghĩ nhiều…
“Thật sự phải cởi?” Cô nàng nào đó đang vùng vẫy hấp hối giữa mối quan hệ bác sĩ và người bệnh, bắt đầu tỉnh ra rằng bước vào cánh cửa của tên Chân Lãng là một sai lầm cực lớn rồi chăng.
Không đúng, là vào cửa phòng làm việc của hắn.
“Đương nhiên.” Ngón tay Chân Lãng chống cằm nhàn nhã đợi, “Có người lưng dài thì nên chếch xuống một chút, có người lưng ngắn thì lên chếch lên một chút, có người vai rộng thì nên làm lớn một chút, hiểu không?”
Hiểu, nói đi nói lại, chính là nhìn thực đơn chọn món, nhìn thân hình của cô mà đoán trước…
Cô chậm chậm từ từ, khó khăn lắm mới có thể túm lấy áo phông, đầu tiên kéo một bên tay áo, sau khi đau khổ vùng vẫy cuối cùng biến thành một cánh tay ở trong tay áo bị kéo dài.
Tiếp theo, cô bắt đầu túm tay áo còn lại, cũng ra sức vặn vẹo, từ từ rụt lại, đau khổ như không phải cô đang cởi áo mà đang xé da.
Người ở bàn đối diện bàn tay đang chống cằm, hai ngón tay cọ cọ cái mũi, im lặng thưởng thức cô vùng vẫy.
Kể từ khi cô bắt đầu cởi áo, tư thế của anh không hề thay đổi.
Trong phòng, chỉ có cô và anh, cùng tiếng hít thở của hai người.
Hai tay cô nắm lấy viền dưới của áo, từng chút từng chút di chuyển lên, cái bụng nõn nà phập phồng theo từng trận hô hấp, eo thon làm cho cô thêm mấy phần đáng thương, lại hướng lên trên…
Cổ Thược mạnh mẽ kéo áo xuống, dùng sức che bụng mình lại, bỗng nhiên nói, “Tôi muốn xin đổi bác sĩ!”
Cô không làm được, đối mặt với Chân Lãng, cô không thể công tư rõ ràng được.
Không nghĩ ngợi kéo áo xuống, Cổ Thược xoay người muốn đi ra ngoài, ngón tay vừa chạm đến khóa cửa thì giọng nói nhẹ nhàng quen thuộc có thêm chút khàn khàn vang lên phía sau, “Ở trước mặt tôi cũng không dám cởi, còn dám cởi cho người khác nhìn?”
(không hiểu sao ngửi thấy mùi dấm, phải chăng ý là “em dám cởi áo trước mặt người khác không phải anh?” Há há há. Tưởng tượng thôi, mọi người thích hiểu câu này của anh ý thế nào thì hiểu, Há há há. Không biết đêm nay ngủ anh ý có gặp mộng xuân không. =))))
Ầm, sấm sét từ trên chín tầng mây đen sì phóng xuống, lại lần nữa đánh trúng Cổ cô nương!
“Tôi…” Cổ Thược nhất thời không nói ra được, bất giác cúi đầu nhìn ngực mình một chút, cô gái kia lập tức hiểu ra, “Kỹ thuật nâng ngực của chúng tôi ở đây đứng đầu toàn quốc, tiểu thư không ngại có thể nghe chút ý kiến, nếu ngại có thể không cần.”
Cổ Thược ngây ngốc cứng nhắc gật đầu, giống như bà đỡ đối mắt với cái mông tiểu thư nhà đại quan viên, nghe thấy một loại ma âm tẩy não.
“Kỹ thuật của chúng tôi ở đây tiên tiến nhất cả nước, đảm bảo sẽ không để lại sẹo, có thể dựa theo yêu cầu của cô để chọn hình dáng: hình giọt nước, hình quả lê, hình quả đào, muốn loại Cup nào cũng tùy cô quyết định, sau khi cưới cũng tuyệt đối không bị ảnh hưởng. Còn nữa…” Nụ cười của cô gái hoàn mỹ đến mức làm người ta không cách nào cự tuyệt, “Tất cả những bộ phận giả cũng có thể tự mình chọn, thậm chí cô có thể chọn bộ phận ngoại quốc, có xác nhận quốc tế, có thể bảo hành bất cứ lúc nào.”
O,her lady gaga!
Đầu óc Cổ Thược choáng váng, cái này, coi như cô có một bộ ngực —- chứng nhận quốc tế?
Cô gái nhẹ nhàng cười nhìn cô, “Cô có muốn nghe bác sĩ tư vấn kĩ càng hơn không? Việc này không thu phí, nếu có gì không hài lòng, cô có thể chọn bỏ cuộc.”
Nhìn trên tờ quảng cáo một bộ ngực như núi, trong đầu Cổ Thược tưởng tượng đến một ngày nào đó mình cũng kiêu ngạo đứng trước mặt Chân Lãng, cô bất giác gật đầu.
“Vậy tiểu thư theo chúng tôi sắp xếp hay tự mình chọn bác sĩ?” Tiếng nói ngọt ngào như đang dụ người, “Tự chọn bác sĩ thì có thể chọn những bác sĩ tốt nhất của chúng tôi, chỉ là có lẽ phải xếp lịch hẹn.”
“Chọn bác sĩ tốt nhất?” Cổ Thược ngẫm nghĩ, “Vây bây giờ có thời gian tư vấn cho tôi luôn không?”
“Xin chờ một lát.” Cô gái cúi đầu xuống quầy tiếp tân lật quyển sổ đăng kí, không lâu sau lại ngẩng lên, “Cô thật may mắn, ca phẫu thuật hôm nay của bác sĩ tốt nhất chỗ chúng tôi dời ngày, vừa vặn tư vấn cho cô, là căn phòng đầu tiên bên trái tầng hai, có cần tôi dẫn cô đi không?”
Lắc lắc đầu, Cổ Thược bước chân lên lầu, đếm đếm số trên căn phòng rồi liếc mắt nhìn cái tên trên cánh cửa —- Lâm Tử Thần. (Hắc hắc, có ai nhớ anh này là ai không?)
Trí nhớ còn chưa kịp nghĩ lại đã nghe đến cái tên này lúc nào, chân cô đã bước vào phòng.
Bệnh viện tư thật sự là rất tốt, phục vụ tận tình, trang trí tinh xảo, ngay cả phòng làm việc của bác sĩ cũng vô cùng trang nhã, tường màu xanh nhạt chứ không phải màu trắng luôn tạo áp lực tâm lý, rèm cửa sổ được vén lên đưa vào phòng từng làn gió ấm áp.
Vị bác sĩ kia đang quay mặt ra ngoài cửa sổ thưởng thức cảnh đẹp, ánh mặt trời rơi trên mặt bàn tạo thành những hình ảnh màu vàng chói mắt.
“Cái…” Cổ Thược hoàn toàn không nghĩ đến sẽ là như thế này, bác sĩ trước giờ không phải suốt ngày vùi đầu trong đống bệnh án, trước mặt là một chồng bừa bộn các loại sách, ngoài ra còn dẫn theo một đống người đi hỏi thăm bệnh nhân sao?
Nào có nhàn nhã như thế này?
Người sau bàn xoay cái ghế, chuyển về phía này, ánh mặt trời màu vàng hoàng kim ánh lên sau lưng anh, áo blouse màu trắng giống như trong suốt.
Mọi người đều nói bác sĩ là thiên sứ, trong nháy mắt Cổ Thược cũng đồng ý với lời nói này. Nhưng khi cô nhìn đến gương mặt cùng nụ cười không thể nhầm được của người trước mặt, cô giống như có thể thấy được áo blouse kia biến thành một đôi cánh khổng lồ màu đen.
Thiên sứ?!
Thiên sứ cái đầu hắn, thiên sứ cả họ nhà hắn!!!
Cổ Thược trừng lớn hai mắt nhìn chằm chằm nụ cười của người trước mặt, nắm chặt bàn tay, thật lâu mới tìm lại được giọng nói của mình, “Sao anh lại ở đây?”
Cái gì gọi là ác mộng? Đó là những thứ chỉ trong mơ mới xuất hiện.
Cái gì gọi là oan hồn? Đó là thứ chỉ có nửa đêm mới hiện lên trêu người.
Người trước mặt đối với cô mà nói thì còn đáng sợ hơn ác mộng, quấn người hơn oan hồn, ban ngày không cần ngủ lúc nào cũng có thể xuất hiện trước mặt cô.
Trời ạ, cho một tia sét xuống đánh chết cô —- trước mặt người này đi.
Nụ cười vang vang, vừa trầm thấp vừa ấm áp, “Kiêm chức.”
Kiêm chức?
“Nhưng…” Cô lắp ba lắp bắp, mấy lần thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi mình, “Trên cửa ghi Lâm Tử Thần cơ mà.”
“Vậy sao.” Người trên ghế thản nhiên nói, “Có thể y tá bận rộn quên không thay bảng tên.”
Cô nguyền rủa mấy mụ y tá đó! Nếu không, bằng cảm giác của cô, chỉ cần trong phạm vi tầm mắt xuất hiện chữ Chân hoặc chữ Lãng, cô nhất định sẽ bắt sóng được, tuyệt đối không bao giờ bước qua cánh cửa gian ác này.
Lâm Tử Thần, cuối cùng cô cũng nhớ lại được cái tên này, chính là bè đảng của tên Chân Lãng này xui xẻo bị mình ném qua vai.
“Bệnh viện “Beautiful Rose” này là của thầy giáo tôi mở.” Chân Lãng như biết được cô đang nghĩ gì, ngón tay gõ xuống cuốn sách quảng cáo bệnh viện.
Hôm nay sao ngũ hoàng nhập trung cung, mọi việc không thành. (Hình như là phong thủy: nghĩa là trong ngày này thì mọi việc kém may mắn, bất lợi)
Câu này thoáng qua trong đầu Cổ Thược, dưới chân bắt đầu từng bước lùi ra ngoài.
“Cô đến đây làm gì?” Giọng nói Chân Lãng nhanh hơn bước chân của cô, ngay khi cô chỉ còn ba bước nữa là ra khỏi cửa thì từ từ truyền đến, “Đây là thẩm mỹ viện, mà cô là…”
“Tìm nhà vệ sinh!” Cổ Thược không chút nghĩ ngợi nhanh chân vọt ra ngoài, không nghĩ tới vừa ra đến ngoài cửa đã chạm mặt một bóng người màu xanh.
Là cô gái có nụ cười ngọt như đường ở quầy tiếp tân, Cổ Thược phản ứng cực kỳ nhanh, chân bước sang bên cạnh mới khó khăn tránh khỏi hai người đâm vào nhau.
“A…” Cô gái kia kêu một tiếng kinh ngạc, ngẩn người nhìn Cổ Thược, “Tiểu thư không sao chứ? Cô vừa quên không cầm bệnh án, tôi đã giúp cô chỉ định bác sĩ Chân rồi.”
Cô im lặng nhận quyển bệnh án, tuyệt đối chắc chắn người bên trong đã nghe được giọng nói của cô gái này. Hơn nữa thần kinh nhạy cảm của cô còn cảm giác được hai luồng điện vô hình dừng lại trên người mình.
“Đã chỉ định tôi sao còn muốn đi?” Giọng nói kia rất bình tĩnh, trong bình tĩnh lại có một loại cảm giác không cách nào từ chối, “Chẳng lẽ cô nghi ngờ kỹ thuật của tôi?”
Không nghi ngờ kỹ thuật của anh nhưng nghi ngờ nhân phẩm của anh có được không?
Hắn đã ở khoa này, cô lại tìm đến khoa này, cũng đã biết lòng dạ của nhau, cô có chạy cũng vô nghĩa.
Cổ Thược cứng nhắc xoay người, đối diện với người đang đứng tựa vào cửa, vẻ mặt cô vừa hùng dũng vừa đau khổ, cứng nhắc bước vào. Vừa đi vào đã thấy Chân Lãng đang đóng cửa sổ, ra lệnh cho cô, “Khóa cửa.”
Có lẽ mỗi ngày cùng anh về nhà làm cô tạo thành phản xạ có điều kiện với lời nói này, cô vô cùng thuận tay khóa cửa lại.
Trong một thoáng cánh cửa đóng lại, cô loáng thoáng nghe thấy giọng nói nghi ngờ của cô y tá bên ngoài, “Ơ, sáng nay rõ ràng mình đã thay bảng tên, sao vẫn là bác sĩ Lâm? Chẳng lẽ mình lú lẫn rồi sao?”
Khi cửa đóng lại, rèm cũng buông xuống, căn phòng đang bừng sáng cũng bỗng nhiên tối om, bóng tối bất ngờ khiến Cổ Thược cảm giác sau lưng lạnh lạnh.
Chân Lãng thu lại nụ cười nên có thêm vài phần cảm giác xa cách, thần sắc quen thuộc mà Cổ Thược biết đã chuyển sang trạng thái nghề nghiệp, không còn là người mà cô “sống chung” nữa.
Ai biết được câu đầu tiên của Chân Lãng thiếu chút nữa làm Cổ Thược sặc chết, anh nói: “Cởi áo!”
Cúi đầu nhìn áo T-shirt cỡ lớn trên người mình, Cổ Thược lúng túng lên tiếng, “Cái này… hôm nay tôi chỉ mặc một áo.”
Bây giờ đã là tiết trời tháng năm, người bình thường nào mặc mấy lớp chứ? Huống hồ cô thích hoạt động như vậy càng nhanh toát mồ hôi và sợ nóng hơn người bình thường.
“Tôi biết.” Cái điệu bộ phẳng lì như kính này của Chân Lãng cô có biết, mỗi khi làm việc là trở nên trầm ổn, lạnh nhạt, điều này thật ra lại càng dễ làm cô buông lỏng đề phòng, nhưng —– “Cởi áo, cởi ra.”
“Làm gì?” Cho dù bọn họ rất quen thuộc nhưng không đến mức trần truồng nhìn nhau chứ, hơn nữa lại chỉ có một mình cô lõa lồ.
(Chẳng nhẽ chị muốn 2 người cùng ….. Ôi, bạn nhỏ này, vẫn còn ngây thơ lắm =)) Mà cũng chẳng biết đây là ngây thơ hay là mánh khóe nữa. Há há há)
“Cô không cởi ra, tôi sao biết được kết cấu khung xương, phân bố bộ phận, hạ dao ở đâu là đẹp nhất?” Chân Lãng trả lời cực nhanh giống như trong đầu đã nghĩ sẵn, “Cô nghĩ bây giờ đang làm gì? Chẳng những phải nhìn trước mà còn phải vẽ ra một thiết kế thích hợp nhất, đẹp nhất. Tôi là bác sĩ, đương nhiên phải có trách nhiệm với bệnh nhân.”
Anh tiện tay mở ngăn kéo, lấy ra một cái bút dạ.
Không phải hắn muốn vẽ bia ngắm trên người mình đấy chứ?
Người nào đó tưởng tượng ra một cây bút vẽ ra những vòng tròn đen trắng trên người mình, lấy một điểm nào đó làm trung tâm, rộng dần ra ngoài, bên trên viết 10 điểm, 9 điểm, 8 điểm…
Nghĩ nhiều, nghĩ nhiều…
“Thật sự phải cởi?” Cô nàng nào đó đang vùng vẫy hấp hối giữa mối quan hệ bác sĩ và người bệnh, bắt đầu tỉnh ra rằng bước vào cánh cửa của tên Chân Lãng là một sai lầm cực lớn rồi chăng.
Không đúng, là vào cửa phòng làm việc của hắn.
“Đương nhiên.” Ngón tay Chân Lãng chống cằm nhàn nhã đợi, “Có người lưng dài thì nên chếch xuống một chút, có người lưng ngắn thì lên chếch lên một chút, có người vai rộng thì nên làm lớn một chút, hiểu không?”
Hiểu, nói đi nói lại, chính là nhìn thực đơn chọn món, nhìn thân hình của cô mà đoán trước…
Cô chậm chậm từ từ, khó khăn lắm mới có thể túm lấy áo phông, đầu tiên kéo một bên tay áo, sau khi đau khổ vùng vẫy cuối cùng biến thành một cánh tay ở trong tay áo bị kéo dài.
Tiếp theo, cô bắt đầu túm tay áo còn lại, cũng ra sức vặn vẹo, từ từ rụt lại, đau khổ như không phải cô đang cởi áo mà đang xé da.
Người ở bàn đối diện bàn tay đang chống cằm, hai ngón tay cọ cọ cái mũi, im lặng thưởng thức cô vùng vẫy.
Kể từ khi cô bắt đầu cởi áo, tư thế của anh không hề thay đổi.
Trong phòng, chỉ có cô và anh, cùng tiếng hít thở của hai người.
Hai tay cô nắm lấy viền dưới của áo, từng chút từng chút di chuyển lên, cái bụng nõn nà phập phồng theo từng trận hô hấp, eo thon làm cho cô thêm mấy phần đáng thương, lại hướng lên trên…
Cổ Thược mạnh mẽ kéo áo xuống, dùng sức che bụng mình lại, bỗng nhiên nói, “Tôi muốn xin đổi bác sĩ!”
Cô không làm được, đối mặt với Chân Lãng, cô không thể công tư rõ ràng được.
Không nghĩ ngợi kéo áo xuống, Cổ Thược xoay người muốn đi ra ngoài, ngón tay vừa chạm đến khóa cửa thì giọng nói nhẹ nhàng quen thuộc có thêm chút khàn khàn vang lên phía sau, “Ở trước mặt tôi cũng không dám cởi, còn dám cởi cho người khác nhìn?”
(không hiểu sao ngửi thấy mùi dấm, phải chăng ý là “em dám cởi áo trước mặt người khác không phải anh?” Há há há. Tưởng tượng thôi, mọi người thích hiểu câu này của anh ý thế nào thì hiểu, Há há há. Không biết đêm nay ngủ anh ý có gặp mộng xuân không. =))))
Ầm, sấm sét từ trên chín tầng mây đen sì phóng xuống, lại lần nữa đánh trúng Cổ cô nương!
Tác giả :
Tiêu Diêu Hồng Trần