Ở Trong Văn Tổng Tài Làm Cực Phẩm Nam Phụ
Chương 86
“Vì nỗ lực kiếm tiền, vì Kim Ốc Tàng Kiều.” Những lời này nhanh chóng trở thành trào lưu nổi nhất trong năm.
Hai ngày sau khi Kỷ Nguyên nói những lời này, vòng bạn bè spam như mưa gió bão bùng, biến thành câu nói treo bên miệng được hội chị em yêu thích nhất.
“Nhìn bạn trai nhà người ta, lại nhìn lại bản chính mình.”
Mà trên Weibo cũng bùng nổ tan tác.
Ai mà ngờ chủ nhân mới của tập đoàn Phong Bạo, khoa học kỹ thuật Nguyên Nhân thế mà lại là Kỷ Nguyên!
Mặc dù nói không ít minh tinh đều có mặt A và mặt B, các mặt nhân sinh hoàn toàn không giống nhau, có đôi người là giáo viên, vài người là vận động viên, dăm ba người là đạo diễn…….
Nhưng mặt nhân sinh B của Kỷ Nguyên cũng khoa trương quá đi!
Chẳng nhẽ đây là không hot thì về kế thừa gia sản hàng tỉ trong truyền thuyết sao……..
Không, phải nói là, đây không phải kế thừa, mà là Kỷ Nguyên bỏ công bỏ sức gây dựng nên……
Trong đợt chấn động siêu to khổng lồ lần này, trầm mặc nhất chính là fans nhà Thái Minh Hiên.
Nhóm Nhất Nguyên mừng đến mức không khép nổi mồm, âm dương quái khí trào phúng, nói cái gì mà cảm giác đắc tội ba ba bên A không tồi đúng không?
Mấy lời đồn đại bên truyền thông cũng không đánh mà phá, cái gì nhảy vào hào môn, cái gì trèo cao, cái gì nam tâm cơ, dùng hết thủ đoạn……..
Toàn bộ đều không có tí xíu hiệu quả nào trước tiền tài và địa vị.
Vị trí chủ tịch khoa học kỹ thuật Nguyên Nhân đã chứng thực năng lực của Kỷ Nguyên, đồng thời chứng tỏ tài lực của anh.
Này mà là công chúa tuyển phò mã cái gì hả…………
Rõ ràng là vương tử hạ sính lễ!!!
Chỉ là, bất chấp tối nay bàn dân thiên hạ thảo luận đến gió tanh mưa máu thế nào, hai người Ứng Thư Hoán và Kỷ Nguyên đều chưa đăng nhập lại Weibo.
Thời điểm đầu sóng ngọn gió, đứng ra thanh minh cái gì đều là không đúng, chỉ có thể để nhiệt độ trong quãng thời gian này tự trôi qua.
Nhiệt độ mang tới lưu lượng thuộc hàng khủng khiến cho Viên Huy Hoàng cười không ngậm được mồm.
Thời gian công chiếu《Giang sơn ta mộng》bị hoãn đến tháng 4, hai ba ngày sau khi tình yêu được đưa ra ánh sáng, con số thu vào của phòng bán vé đột phá hàng trăm triệu, hôm nay tin Kỷ Nguyên là chủ tịch của khoa học kỹ thuật Nguyên Nhân bị khui ra ánh sáng, lượng thu vào của các phòng bán vé lại đột phá trăm triệu!
Quả thực là kỷ lục có một không hai trong nền lịch sử điện ảnh!
《Giang sơn ta mộng》phát hiện hot search #Kim Ốc Tàng Kiều# vững vàng như núi, Weibo official quyết định cọ ít nhiệt độ.
Sau vài ngày thao tác không ngừng đã thành công chọc cho fans only tức đến hộc máu.
Đại loại là: “Anh một tấm, em một tấm, không mua vé điện ảnh, bao giờ Tiểu Nguyên cưới Kiều Kiều?”
Như là: “Hôm nay mua vé xem điện ảnh, không chừng ngày mai đã biến thành thư mời kết hôn của Kim Ốc Tàng Kiều.”
Hoặc là: “Tới rạp chiếu phim xem《Giang sơn ta mộng》, vì lý tưởng Kim Ốc Tàng Kiều của Tiểu Nguyên mà đóng góp đôi chút lực lượng ít ỏi!”
Hay là: “Không thể nào không thể nào, đừng nói còn người không gặm Kim Ốc Tàng Kiều nhé? Không thể nào không thể nào, đừng nói có người chưa xem《Giang sơn ta mộng》đi?”
………
Topic càng ngày càng buồn cười, rất nhiều người qua đường tới ăn dưa cũng hùa theo.
Lúc tổng kết lại doanh thu từ phòng bán vé của《Giang sơn ta mộng》tốt hơn mong đợi, không khác lắm so với dự đoán trên Douban, vượt mốc 5 tỷ, chỉ kém ngôi thứ nhất 100 triệu.
Đối với Viên Huy Hoàng mà nói, này đã là thành tích siêu cấp ghê gớm lắm rồi.
Các fans nhón chân mong chờ, chờ Ứng Thư Hoán và Kỷ Nguyên phản hồi lại trên Weibo.
Nhưng lại không có tin tức của hai người, hệt như biến mất khỏi Internet, ngoại trừ một bài thanh minh không đau không ngứa từ phòng làm việc, bảo mọi người nên chú ý nhiều hơn về tác phẩm của diễn viên, chứ không cần đặt nhiều sự quan tâm đến đời sống bên ngoài của họ, khoảng chừng một tháng trời, hoàn toàn không thấy bóng dáng hai người ở trên Weibo.
Thấy Kỷ Nguyên quay xong bộ điện ảnh liền ở nhà không có thêm thông cáo gì, fans gấp như kiến bò trên chảo nóng, gấp thì gấp như vậy nhưng bọn họ lại hiểu được, không phải Kỷ Nguyên không muốn lên Weibo, mà là khoa học kỹ thuật Nguyên Nhân phải góp vốn để đưa ra thị trường vào giữa tháng 5 này, nhất định Kỷ Nguyên vội đến mức chân không chạm đất.
Anh nhà mình ưu tú đến vậy, fans cũng chẳng dám nói gì.
Vì thế đều ngoan ngoãn ngồi chờ Kỷ Nguyên online.
Quả thật Kỷ Nguyên bận rộn chuyện đưa ra thị trường, không chỉ mỗi fans khó gặp được anh, mà ngay cả Ứng Thư Hoán cũng cùng chung số phận.
Đến tháng 6, Kỷ Nguyên mới có thể thở phào nhẹ nhõm, người cũng sụt mất bốn năm cân.
Có ngày Ứng Thư Hoán sờ khắp người anh mà không thấy tí thịt nào, đau lòng muốn chết.
Từ hôm nay trở đi, Ứng Thư Hoán quyết định bắt đầu lăn lộn trong phòng bếp.
Hắn tin chắc rằng bản thân làm gì đó đều là ngập tràn tình yêu, tuyệt đối ngon gấp mấy lần so với việc thuê đầu bếp.
Sau khi thưởng thức hai ngày, Kỷ Nguyên buông đôi đũa, nói với vẻ mặt khó xử: “Không bằng gọi đầu bếp quay lại đi.”
Ứng Thư Hoán đau ruột đau gan, lại làm nũng lại lăn lộn, muốn nói bản thân khó chịu, lợi dụng sơ hở đè Kỷ Nguyên lên sô pha, hôn một hồi lâu.
Sau khi hai người xác nhận quan hệ, hành vi thân mật cũng chỉ dừng lại ở việc hôn môi.
Mỗi khi Ứng Thư Hoán muốn tiến thêm một bước, đều sẽ bị Kỷ Nguyên nghiêm khắc cấm.
Ngày thường Ứng Thư Hoán rất thích làm nũng, nhưng ở phương diện tình cảm lại cường thế vô cùng.
Có đôi lúc Kỷ Nguyên không chống đỡ được, hôn liền thở không nổi, đẩy cũng chẳng xong, mỗi lần đều thở không ra hơi, chờ đến lúc Ứng Thư Hoán buông tha, anh tựa như chết ngất một hồi.
Tháng 8, mặc dù khoa học kỹ thuật Nguyên Nhân vì một vài lý do nên hoãn lại việc đưa ra thị trường, nhưng những chuyện gấp rút đều xong cả rồi, kết quả cũng tốt, cuối cùng cũng khiến Kỷ Nguyên thở phào nhẹ nhõm.
Ứng Thư Hoán thấy anh không bận rộn nữa liền quấn lấy người nhõng nhẽo, hy vọng đặt chuyện đính hôn lên hàng đầu.
Kỷ Nguyên cực kỳ coi trọng việc này, sau khi Ứng Thư Hoán đề cập qua, hai người đi tới Ứng gia, dò hỏi ý kiến nhóm người Ứng lão gia tử.
Sau khi Ứng lão gia tử biết chuyện này, biểu tình lúc thì vui sướng lúc lại ưu sầu.
Kéo riêng Kỷ Nguyên vào thư phòng, bảo anh đừng quá nuông chiều Ứng Thư Hoán, lại hỏi xem anh có tự nguyện hay không, hỏi đến mức Kỷ Nguyên dở khóc dở cười.
Ứng Hứa và Mộ Ấu Lan vẫn chưa có ý kiến gì, mặc dù người sau không có cảm tình với Kỷ Nguyên, nhưng lại chẳng làm gì được con trai nhà mình.
Mặc dù bà có cái nhìn mới về Kỷ Nguyên, nhưng cũng không đại biểu cho việc quan hệ mẹ chồng nàng dâu có thể hài hòa.
Sau khi Kỷ Nguyên không dính dáng đến đám người Thẩm Diễm, trong nhà chẳng còn thân thích nào, mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà đều tự mình làm chủ, cho nên tự định đoạt chuyện đính hôn của mình.
Ứng gia quyết định tổ chức tiệc đính hôn vào tháng 11, Ứng Thư Hoán đi định chế cặp nhẫn cho nam giới trước tiên, mặt trong nhẫn có khắc tên viết tắt của hai người, Kỷ Nguyên khắc chính là Ứng Thư Hoán, còn của Ứng Thư Hoán thì khắc tên đối phương.
Trước khi đính hôn, có hôm Ứng Thư Hoán hỏi hắn, có muốn tới Đồng Thành cổ mộ một chuyến không?
Kỷ Nguyên đang cắt rau mà trái tim hơi rung động, quay người: “Sao lại đột nhiên nghĩ đến chuyện này?”
Ứng Thư Hoán ôm anh từ phía sau, lẩm bẩm: “Em đã xem rất nhiều thứ về anh ở trên mạng, kiếp trước, hình dáng anh trong lịch sử, với Kỷ Nguyên mà em quen biết, hệt như hai người khác nhau.
Kỷ Nguyên rất có hứng thú, nói: “Trên sách vở hình dung về anh thế nào?”
Ứng Thư Hoán: “Ích kỷ, tàn bạo, tổn hại luân lý.” Hắn hùng hùng hổ hổ: “Này cái gì mà chuyên gia hả, toàn viết bậy đi? Em muốn báo cáo quyển sách này!”
Kỷ Nguyên cười: “Có lẽ người sau nhìn lại, anh chính là một người như vậy đấy.” Anh xúc một thìa kem đút vào miệng Ứng Thư Hoán, cho hắn nếm chú vị ngọt: “Thí huynh đoạt khí, lại mưu triều soán vị, còn chinh chiến bảy nước, khiến cho sinh linh đồ thán, này còn không tàn bạo à?”
Ứng Thư Hoán không phục: “Em không tin. Nhất định là anh có nỗi khổ riêng, chỉ là bọn họ không biết mà thôi. Lại nói, nếu anh không thống nhất nghiệp lớn, nào có đời sau thiên thu vạn đại, theo em thấy ấy à, bọn họ còn phải cảm kích anh nữa kìa.”
Ứng Thư Hoán quấn lấy Kỷ Nguyên hôn một lúc, một phần kem bị hắn ăn nhão nhão dính dính, ban đầu là mua cho một người ăn.
Kết quả, dưới tình huống Ứng Thư Hoán nửa đút nửa mớm, Kỷ Nguyên cũng ăn hơn phân nửa.
“Kỷ Nguyên, anh nguyện ý nói chuyện trước kia của anh cho em không?” Ứng Thư Hoán thành khẩn nhìn anh.
Kỷ Nguyên rũ bờ mi: “Rất nhiều chuyện, anh đều quên rồi.”
Sau khi quên mất, lại sợ nhớ lại.
Ứng Thư Hoán nói: “Em và anh cùng nhau đối mặt không được à. Chúng ta tới Đồng Thành cổ mộ đi, em biết anh vẫn luôn muốn đến đó.”
Kỷ Nguyên quay đầu nhìn hắn, thật lâu sau mới phun ra một chữ “Được”.
Thời gian xuất phát đến Đồng Thành cổ mộ được ấn định vào cuối tháng 10.
Trời đã trở lạnh, Kỷ Nguyên đã mặc áo lót giữ nhiệt từ sớm, quyết chí bọc bản thân thành một cục tròn.
Mấy tháng vừa rồi, Kỷ Nguyên bận bịu chuyện của khoa học kỹ thuật Nguyên Nhân, rất ít khi lộ mặt trước công chúng.
Không nhận phim, chỉ chụp đôi ba cái quảng cáo, lên bìa hai tạp chí, xem catwalk một hồi.
Nếu đổi thành đỉnh lưu khác, nhất định sẽ bị fans nhà người ta cười nhạo chết.
Khẳng định sẽ bị nói cái gì mà không có tài nguyên phải chôn chân ở nhà, rồi là bị tuyết tàng linh tinh.
Nhưng nếu đối phương là Kỷ Nguyên, bọn họ liền á khẩu không phản hồi được.
Phải rồi, nguyên nhân Kỷ Nguyên không đóng phim không nhận thông cáo, là bởi vì phải làm tổng tài!!!
Có thể tự cung tự cấp tài nguyên đấy có biết không hả……….
Bay từ Kiến Kinh tới Đồng Thành tốn hai tiếng rưỡi.
Kỷ Nguyên xuyên qua thời đại này đã hơn hai năm, so với lúc vừa mới xuyên qua, giờ được xem như một câu cảnh còn người mất.
Anh nhìn chiếc máy bay dần dần cất cánh, cảnh đêm Kiến Kinh thu hết vào đáy mắt, ánh đèn lặng lẽ thu nhỏ lại, sau đó biến mất.
Hiện giờ tâm cảnh của Kỷ Nguyên đã thay đổi, nhìn mấy thứ này không hề cảm thấy cô độc nữa, cũng không có cảm giác không thân thuộc.
Ứng Thư Hoán dựa vào bả vai anh ngủ say, trọng lượng nặng trĩu nhắc nhở Kỷ Nguyên, không bao lâu nữa anh sẽ có một gia đình.
Cả đời này anh không hề cô độc một mình.
Hành trình tới Đồng Thành cổ mộ nhẹ nhàng hơn Kỷ Nguyên tưởng.
Dọc đường đi Ứng Thư Hoán đều cố tình chọc anh vui vẻ, khi tới sân bay Đồng Thành, hai người còn bị fans nhận ra.
Sau khi công bố yêu đương, đây vẫn là lần đầu tiên Ứng Thư Hoán và Kỷ Nguyên xuất hiện ở địa điểm công cộng, dù rằng không phải chính thức, nhưng ảnh chụp lén ở sân bay vẫn leo lên hot search, dẫn đến một hồi thảo luận nho nhỏ.
Cặp nhẫn trong tay hai người phá lệ hiển nhiên, không ít cánh truyền thông suy đoán hai người sắp đính hôn, đương nhiên cũng có kẻ chờ hai người đường ai nấy đi.
Dưới sự bảo vệ của Ứng lão gia tử, Đồng Thành cổ mộ được bảo tồn cực kỳ toàn vẹn.
Vật bồi táng bên trong đã bị dời ra, nhưng chiếc quan tài vẫn lưu lại trong cổ mộ như cũ.
Phía trước Đồng Thành cổ mộ được xây dựng một viện bảo tàng nhỏ, trưng bày vài vật dụng hằng ngày thời Đại Chu.
Bảo an canh gác từng lớp từng lớp, kiêm cả ngày lẫn đêm, không có sự cho phép của Ứng lão gia tử, bất kỳ ai cũng không được đến xem viện bảo tàng phía sau ngôi mộ cổ.
Dưới sự chỉ dẫn của người quản lý, Kỷ Nguyên đi dọc theo con đường nhỏ tới mặt trước cổ mộ.
Ứng Thư Hoán nhìn nơi này, hơi hơi đau đầu, trong não thoáng hiện mấy đoạn ngắn hình ảnh lung tung, hệt như cảm giác quen thuộc trước kia, rất nhanh liền biến mất.
Hắn thì thầm: “Sao em lại có cảm giác mình từng gặp qua chỗ này rồi.”
Tim Kỷ Nguyên cứng đờ, có hơi sợ hãi khi gần nhà, không dám bước vào ngôi mộ.
Ứng Thư Hoán dắt anh, an ủi: “Em đi cùng anh, sợ cái gì. Lại không phải trộm mộ, em còn không thể đến xem mộ của mình à.”
Tuy hắn nói nhẹ nhàng, nhưng tim Kỷ Nguyên lại đau đớn cùng cực.
Bên trong cổ mộ có hương vị bùn đất đặc biệt, Kỷ Nguyên từng bước dọc theo cầu thang đi xuống, xuyên qua mộ đạo, tiến vào mộ thất, anh dừng bước chân, không dám tiến về phía trước.
Phía trong mộ thất, đặt một cỗ quan tài, bởi vì niên đại xa xôi, cổ mộ bị khai phá, mặt ngoài của quan tài đã bị oxy hóa.
Mặc dù đồ vật xung quanh cực kỳ đơn sơ, nhưng có thể nhìn ra nó được xây dựng rất dụng tâm.
Không có bích họa, liền giống như bia mộ không tên bên ngoài.
Kỷ Nguyên bước đến phía trước quan tài, chỉ mới nhìn thoáng qua, trái tim đã đau đến mức không nhảy lên được.
Bên trong quan tài, chỉ có hai bộ hài cốt màu trắng, đôi tay nắm chặt vào nhau khiến mắt anh cay xè.
Tầm mắt anh mơ hồ, trong mông lung nhìn thấy một đoạn yết hầu bị gãy, nội tâm có một loại trực giác nói cho mình, đây chính là anh.
Mấy trăm năm trôi qua, lại một lần nữa nhìn thấy cơ thể mình, nội tâm Kỷ Nguyên chấn động mãnh liệt.
Đồng thời, cảm giác bi thương và đau lòng xông đến, khiến chân anh suýt chút nữa không đứng vững được, thân thể hơi chao đảo một chút, sau khi nghiêng ngả lảo đảo lùi về sau, lại đụng vào lồng ngực Ứng Thư Hoán.
Ứng Thư Hoán khẽ nói: “Đây là anh sao……..”
Kỷ Nguyên không có cách nào mở miệng nói chuyện.
Ứng Thư Hoán tỏ vẻ nhẹ nhàng: “Kỳ thật đều không nhìn ra được, bên cạnh anh là em sao? Em đây còn rất lợi hại nha, thế mà nghĩ đến chuyện tuẫn tình với anh!”
Kỷ Nguyên nhắm mắt lại, Ứng Thư Hoán nói: “Anh đừng buồn, em cảm thấy có thể hiểu được. Nếu giờ anh đã chết, chắc chắn em cũng chẳng sống nổi.”
“Ứng Thư Hoán!” Kỷ Nguyên mở mắt trừng hắn, tựa như thống hận hắn thốt ra mấy từ “chết” linh tinh.
Ứng Thư Hoán vội vàng ôm mặt anh, sốt ruột nói: “Cho nên anh nhìn em đi, em còn sống, anh cũng còn sống. Chuyện kiếp trước đều đã qua đi, anh nên quý trọng những thứ trước mắt, nên quý trọng em. Đừng khóc, có được không……..”
Kỷ Nguyên sửng sốt nhìn hắn, chôn mặt trong lồng ngực đối phương, không nói gì một hồi lâu.
Ứng Thư Hoán thì thầm bên tai anh: “Bất quá bộ dáng anh khóc lóc cũng rất bổ mắt, làm em muốn hôn anh ngay chỗ này, nhưng lại sợ bất kính với người đã khuất.”
Suy nghĩ một chút, Ứng Thư Hoán phản ứng lại: “Cũng không bất kính đi, dù sao chỗ này chôn là chính em, em có thể đại biểu chính mình đồng ý sao?”
Kỷ Nguyên bị hắn chọc cho phì cười.
Ứng Thư Hoán lôi kéo tay anh, đứng bên cạnh quan tài, đánh giá bộ hài cốt bên trong.
Lòng hắn có chút đau thương không tên, nhẹ nhàng đặt bàn tay lên quan tài, khẽ nói với thiếu niên đang ngủ say: “Nói cho ngươi một tin tốt, kiếp sau hai người vẫn ở bên nhau.”
Trong phút chốc, Ứng Thư Hoán cảm thấy linh hồn mình chấn động.
Nước mắt không phanh rơi xuống, nện trên mặt đất.
Từ sau khi rời khỏi Đồng Thành cổ mộ, Kỷ Nguyên có giấc mộng sau thời gian dài vắng bóng.
Trong mơ Ứng Thư Hoán mặc quần áo thời Đại Chu, bím tóc buộc xiêu xiêu vẹo vẹo, tuổi không lớn, cũng không nói chuyện, chỉ cười khanh khách mà nhìn anh.
Anh phát hiện, chàng trai còn chưa trưởng thành, bả vai không lớn như vậy, mặc dù thân hình đĩnh bạt, lại hệt như cây tre non, gió thổi mạnh liền gãy.
Hình ảnh vừa thay đổi, anh nhìn thấy thiếu niên kia với bộ quần áo trắng muốt bị nhuộm thành màu đỏ, cặp mắt thần thái sáng ngời biến thành hồ nước tĩnh mịch. Hắn ôm thi thể đã chết lâu ngày của anh khóc rất lâu, sau đó ôm lên, từng bước chân dính máu, đi về phía ngoài thành Trường An, biến mất trong làn tuyết trắng mênh mông.
Trong cơn hoảng hốt, Kỷ Nguyên nghe thấy giọng mình văng vẳng bên tai: “Chờ đến lúc không còn phải đánh giặc, sẽ đưa ngươi đến Giang Nam chơi. Đó là một nơi rất tuyệt, chờ ta già rồi, coi như một Vương Gia nhàn rỗi, dưỡng lão ở Giang Nam.”
Trong gió và tuyết, anh nghe thấy thiếu niên trả lời: “Được nha. Nói là hứa rồi đấy, không được gạt người.”
Anh vẫn là lừa hắn, chỉ để lại một mình thiếu niên, một mình hoàn thành hứa hẹn.
Màn cuối cùng trong mơ, Kỷ Nguyên nhìn thấy hắn an tĩnh nằm trong quan tài, nửa khối phượng hoàng bích ngọc vắt ngang giữa hai người, thiếu niên nhắm mắt lại, khóe miệng tràn ra mảng lớn máu đỏ thẫm, thế gian cũng vì vậy mà lặng im.
Kỷ Nguyên mở mắt ra, Ứng Thư Hoán mơ mơ màng màng tỉnh lại, hỏi có phải anh gặp ác mộng hay không, khóc đến thảm thiết như vậy, gối đầu cũng sắp ướt tới nơi.
Kỷ Nguyên trầm mặc lắc đầu, dùng sức ôm Ứng Thư Hoán thật chặt, tựa như níu lấy khúc gỗ cứu mạng.
Anh hơi hé miệng, không tiếng động, nói: Xin lỗi…….
Từ sau khi ra khỏi cổ mộ, anh càng dung túng Ứng Thư Hoán hơn, cái này khiến Ứng Thư Hoán được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, rất nhiều lần ở trên giường suýt chút nữa đã thực hiện được.
Sau khi Kỷ Nguyên tiến vào thời đại này còn chưa ra ngoài đi du lịch, vì thế hành trình tới Đồng Thành kéo dài một tháng, hai người đều lưu lại vùng đất mưa bụi Giang Nam, đi khắp các trấn nhỏ, thỏa mãn nguyện vọng ngắm nhìn non sông gấm vóc của Kỷ Nguyên.
Ban đầu tiệc đính hôn được ấn định cử hành vào tháng 11, nhưng Kỷ Nguyên đề nghị sửa lại thời gian, đổi thành ngày sinh nhật Ứng Thư Hoán.
Anh nghĩ, sinh nhật Ứng Thư Hoán không thể lúc nào cũng đau thương như vậy.
Sinh nhật kiếp trước đón nhận tin mình chết.
Sinh nhật năm ngoái nhận được một tờ giấy ly hôn.
Kỷ Nguyên muốn bồi thường cho hắn.
Tiệc đính hôn không công khai với truyền thông, khách mời cũng không quá nhiều, chỉ dăm ba bạn bè thân thích, và đối tác kinh doanh quan trọng của Ứng gia.
Kỷ Nguyên bên này chỉ mời Giang Ngọc, Hồ Tiểu Vân, Khâu Khê, Giang Ánh Nguyệt…….. Còn có Vương Hạo Thanh quan hệ khá tốt ở trong giới……..
Lúc rời khỏi Đồn Thành về Kiến Kinh, trời lại đổ một trận tuyết lớn.
Máy bay lượn vòng trên không trung khoảng bốn tiếng đồng hồ, đúng lúc điện thoại của hai người đều tắt máy, người Ứng gia không liên lạc được với hai người sợ đến mức mất hồn mất vía.
Mộ Ấu Lan hoảng đến mức đưa ra chủ ý lung tung, trách móc Ứng Hứa vì sao không gọi máy bay tư nhân tới đón hai đứa chúng nó về, lão gia tử luôn luôn bình tĩnh cũng nôn nóng nhíu mày.
Sau đó, máy bay an toàn tiếp đất.
Hai người mở điện thoại di động, mỗi người nhận được mấy chục cuộc gọi.
Người thân quan tâm, bạn bè an ủi, toàn bộ những thứ này khiến trái tim Kỷ Nguyên nhanh chóng ấm áp lại.
Này đó……… Đều là những thứ kiếp trước anh khát vọng nhất.
Bây giờ lại có được dễ như trở bàn tay.
Trời tờ mờ sáng, máy bay dừng ở sân bay quốc tế Kiến Kinh.
Bầu trời phương xa đã nổi lên vệt trắng, ngày mới lặng lẽ đến, mặt trời cũng theo lẽ thường mọc lên.
Kỷ Nguyên xuống máy bay nhìn xung quanh, Mộ Ấu Lan và Ứng Hứa nôn nóng trông ngang ngó dọc ở lối ra, lúc nhìn thấy hai người, Mộ Ấu Lan lập tức khẩn trương chạy về phía Ứng Thư Hoán.
Giang Ngọc lo lắng đợi một đêm, nhìn thấy Kỷ Nguyên bình an tiếp đất, nhẹ nhàng thở ra, cũng bước nhanh tiến lên.
Cửa kính trong suốt ở sân bay phản xạ ra ánh sáng, khoảnh khắc này, quá khứ nặng nề của Kỷ Nguyên bỗng nhiên biến mất, linh hồn cũng nhẹ nhàng hơn không ít.
Ứng Thư Hoán cười khanh khách mà nắm lấy tay anh, bước chân nhẹ nhàng, hướng tới đường về nhà.
Hai ngày sau khi Kỷ Nguyên nói những lời này, vòng bạn bè spam như mưa gió bão bùng, biến thành câu nói treo bên miệng được hội chị em yêu thích nhất.
“Nhìn bạn trai nhà người ta, lại nhìn lại bản chính mình.”
Mà trên Weibo cũng bùng nổ tan tác.
Ai mà ngờ chủ nhân mới của tập đoàn Phong Bạo, khoa học kỹ thuật Nguyên Nhân thế mà lại là Kỷ Nguyên!
Mặc dù nói không ít minh tinh đều có mặt A và mặt B, các mặt nhân sinh hoàn toàn không giống nhau, có đôi người là giáo viên, vài người là vận động viên, dăm ba người là đạo diễn…….
Nhưng mặt nhân sinh B của Kỷ Nguyên cũng khoa trương quá đi!
Chẳng nhẽ đây là không hot thì về kế thừa gia sản hàng tỉ trong truyền thuyết sao……..
Không, phải nói là, đây không phải kế thừa, mà là Kỷ Nguyên bỏ công bỏ sức gây dựng nên……
Trong đợt chấn động siêu to khổng lồ lần này, trầm mặc nhất chính là fans nhà Thái Minh Hiên.
Nhóm Nhất Nguyên mừng đến mức không khép nổi mồm, âm dương quái khí trào phúng, nói cái gì mà cảm giác đắc tội ba ba bên A không tồi đúng không?
Mấy lời đồn đại bên truyền thông cũng không đánh mà phá, cái gì nhảy vào hào môn, cái gì trèo cao, cái gì nam tâm cơ, dùng hết thủ đoạn……..
Toàn bộ đều không có tí xíu hiệu quả nào trước tiền tài và địa vị.
Vị trí chủ tịch khoa học kỹ thuật Nguyên Nhân đã chứng thực năng lực của Kỷ Nguyên, đồng thời chứng tỏ tài lực của anh.
Này mà là công chúa tuyển phò mã cái gì hả…………
Rõ ràng là vương tử hạ sính lễ!!!
Chỉ là, bất chấp tối nay bàn dân thiên hạ thảo luận đến gió tanh mưa máu thế nào, hai người Ứng Thư Hoán và Kỷ Nguyên đều chưa đăng nhập lại Weibo.
Thời điểm đầu sóng ngọn gió, đứng ra thanh minh cái gì đều là không đúng, chỉ có thể để nhiệt độ trong quãng thời gian này tự trôi qua.
Nhiệt độ mang tới lưu lượng thuộc hàng khủng khiến cho Viên Huy Hoàng cười không ngậm được mồm.
Thời gian công chiếu《Giang sơn ta mộng》bị hoãn đến tháng 4, hai ba ngày sau khi tình yêu được đưa ra ánh sáng, con số thu vào của phòng bán vé đột phá hàng trăm triệu, hôm nay tin Kỷ Nguyên là chủ tịch của khoa học kỹ thuật Nguyên Nhân bị khui ra ánh sáng, lượng thu vào của các phòng bán vé lại đột phá trăm triệu!
Quả thực là kỷ lục có một không hai trong nền lịch sử điện ảnh!
《Giang sơn ta mộng》phát hiện hot search #Kim Ốc Tàng Kiều# vững vàng như núi, Weibo official quyết định cọ ít nhiệt độ.
Sau vài ngày thao tác không ngừng đã thành công chọc cho fans only tức đến hộc máu.
Đại loại là: “Anh một tấm, em một tấm, không mua vé điện ảnh, bao giờ Tiểu Nguyên cưới Kiều Kiều?”
Như là: “Hôm nay mua vé xem điện ảnh, không chừng ngày mai đã biến thành thư mời kết hôn của Kim Ốc Tàng Kiều.”
Hoặc là: “Tới rạp chiếu phim xem《Giang sơn ta mộng》, vì lý tưởng Kim Ốc Tàng Kiều của Tiểu Nguyên mà đóng góp đôi chút lực lượng ít ỏi!”
Hay là: “Không thể nào không thể nào, đừng nói còn người không gặm Kim Ốc Tàng Kiều nhé? Không thể nào không thể nào, đừng nói có người chưa xem《Giang sơn ta mộng》đi?”
………
Topic càng ngày càng buồn cười, rất nhiều người qua đường tới ăn dưa cũng hùa theo.
Lúc tổng kết lại doanh thu từ phòng bán vé của《Giang sơn ta mộng》tốt hơn mong đợi, không khác lắm so với dự đoán trên Douban, vượt mốc 5 tỷ, chỉ kém ngôi thứ nhất 100 triệu.
Đối với Viên Huy Hoàng mà nói, này đã là thành tích siêu cấp ghê gớm lắm rồi.
Các fans nhón chân mong chờ, chờ Ứng Thư Hoán và Kỷ Nguyên phản hồi lại trên Weibo.
Nhưng lại không có tin tức của hai người, hệt như biến mất khỏi Internet, ngoại trừ một bài thanh minh không đau không ngứa từ phòng làm việc, bảo mọi người nên chú ý nhiều hơn về tác phẩm của diễn viên, chứ không cần đặt nhiều sự quan tâm đến đời sống bên ngoài của họ, khoảng chừng một tháng trời, hoàn toàn không thấy bóng dáng hai người ở trên Weibo.
Thấy Kỷ Nguyên quay xong bộ điện ảnh liền ở nhà không có thêm thông cáo gì, fans gấp như kiến bò trên chảo nóng, gấp thì gấp như vậy nhưng bọn họ lại hiểu được, không phải Kỷ Nguyên không muốn lên Weibo, mà là khoa học kỹ thuật Nguyên Nhân phải góp vốn để đưa ra thị trường vào giữa tháng 5 này, nhất định Kỷ Nguyên vội đến mức chân không chạm đất.
Anh nhà mình ưu tú đến vậy, fans cũng chẳng dám nói gì.
Vì thế đều ngoan ngoãn ngồi chờ Kỷ Nguyên online.
Quả thật Kỷ Nguyên bận rộn chuyện đưa ra thị trường, không chỉ mỗi fans khó gặp được anh, mà ngay cả Ứng Thư Hoán cũng cùng chung số phận.
Đến tháng 6, Kỷ Nguyên mới có thể thở phào nhẹ nhõm, người cũng sụt mất bốn năm cân.
Có ngày Ứng Thư Hoán sờ khắp người anh mà không thấy tí thịt nào, đau lòng muốn chết.
Từ hôm nay trở đi, Ứng Thư Hoán quyết định bắt đầu lăn lộn trong phòng bếp.
Hắn tin chắc rằng bản thân làm gì đó đều là ngập tràn tình yêu, tuyệt đối ngon gấp mấy lần so với việc thuê đầu bếp.
Sau khi thưởng thức hai ngày, Kỷ Nguyên buông đôi đũa, nói với vẻ mặt khó xử: “Không bằng gọi đầu bếp quay lại đi.”
Ứng Thư Hoán đau ruột đau gan, lại làm nũng lại lăn lộn, muốn nói bản thân khó chịu, lợi dụng sơ hở đè Kỷ Nguyên lên sô pha, hôn một hồi lâu.
Sau khi hai người xác nhận quan hệ, hành vi thân mật cũng chỉ dừng lại ở việc hôn môi.
Mỗi khi Ứng Thư Hoán muốn tiến thêm một bước, đều sẽ bị Kỷ Nguyên nghiêm khắc cấm.
Ngày thường Ứng Thư Hoán rất thích làm nũng, nhưng ở phương diện tình cảm lại cường thế vô cùng.
Có đôi lúc Kỷ Nguyên không chống đỡ được, hôn liền thở không nổi, đẩy cũng chẳng xong, mỗi lần đều thở không ra hơi, chờ đến lúc Ứng Thư Hoán buông tha, anh tựa như chết ngất một hồi.
Tháng 8, mặc dù khoa học kỹ thuật Nguyên Nhân vì một vài lý do nên hoãn lại việc đưa ra thị trường, nhưng những chuyện gấp rút đều xong cả rồi, kết quả cũng tốt, cuối cùng cũng khiến Kỷ Nguyên thở phào nhẹ nhõm.
Ứng Thư Hoán thấy anh không bận rộn nữa liền quấn lấy người nhõng nhẽo, hy vọng đặt chuyện đính hôn lên hàng đầu.
Kỷ Nguyên cực kỳ coi trọng việc này, sau khi Ứng Thư Hoán đề cập qua, hai người đi tới Ứng gia, dò hỏi ý kiến nhóm người Ứng lão gia tử.
Sau khi Ứng lão gia tử biết chuyện này, biểu tình lúc thì vui sướng lúc lại ưu sầu.
Kéo riêng Kỷ Nguyên vào thư phòng, bảo anh đừng quá nuông chiều Ứng Thư Hoán, lại hỏi xem anh có tự nguyện hay không, hỏi đến mức Kỷ Nguyên dở khóc dở cười.
Ứng Hứa và Mộ Ấu Lan vẫn chưa có ý kiến gì, mặc dù người sau không có cảm tình với Kỷ Nguyên, nhưng lại chẳng làm gì được con trai nhà mình.
Mặc dù bà có cái nhìn mới về Kỷ Nguyên, nhưng cũng không đại biểu cho việc quan hệ mẹ chồng nàng dâu có thể hài hòa.
Sau khi Kỷ Nguyên không dính dáng đến đám người Thẩm Diễm, trong nhà chẳng còn thân thích nào, mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà đều tự mình làm chủ, cho nên tự định đoạt chuyện đính hôn của mình.
Ứng gia quyết định tổ chức tiệc đính hôn vào tháng 11, Ứng Thư Hoán đi định chế cặp nhẫn cho nam giới trước tiên, mặt trong nhẫn có khắc tên viết tắt của hai người, Kỷ Nguyên khắc chính là Ứng Thư Hoán, còn của Ứng Thư Hoán thì khắc tên đối phương.
Trước khi đính hôn, có hôm Ứng Thư Hoán hỏi hắn, có muốn tới Đồng Thành cổ mộ một chuyến không?
Kỷ Nguyên đang cắt rau mà trái tim hơi rung động, quay người: “Sao lại đột nhiên nghĩ đến chuyện này?”
Ứng Thư Hoán ôm anh từ phía sau, lẩm bẩm: “Em đã xem rất nhiều thứ về anh ở trên mạng, kiếp trước, hình dáng anh trong lịch sử, với Kỷ Nguyên mà em quen biết, hệt như hai người khác nhau.
Kỷ Nguyên rất có hứng thú, nói: “Trên sách vở hình dung về anh thế nào?”
Ứng Thư Hoán: “Ích kỷ, tàn bạo, tổn hại luân lý.” Hắn hùng hùng hổ hổ: “Này cái gì mà chuyên gia hả, toàn viết bậy đi? Em muốn báo cáo quyển sách này!”
Kỷ Nguyên cười: “Có lẽ người sau nhìn lại, anh chính là một người như vậy đấy.” Anh xúc một thìa kem đút vào miệng Ứng Thư Hoán, cho hắn nếm chú vị ngọt: “Thí huynh đoạt khí, lại mưu triều soán vị, còn chinh chiến bảy nước, khiến cho sinh linh đồ thán, này còn không tàn bạo à?”
Ứng Thư Hoán không phục: “Em không tin. Nhất định là anh có nỗi khổ riêng, chỉ là bọn họ không biết mà thôi. Lại nói, nếu anh không thống nhất nghiệp lớn, nào có đời sau thiên thu vạn đại, theo em thấy ấy à, bọn họ còn phải cảm kích anh nữa kìa.”
Ứng Thư Hoán quấn lấy Kỷ Nguyên hôn một lúc, một phần kem bị hắn ăn nhão nhão dính dính, ban đầu là mua cho một người ăn.
Kết quả, dưới tình huống Ứng Thư Hoán nửa đút nửa mớm, Kỷ Nguyên cũng ăn hơn phân nửa.
“Kỷ Nguyên, anh nguyện ý nói chuyện trước kia của anh cho em không?” Ứng Thư Hoán thành khẩn nhìn anh.
Kỷ Nguyên rũ bờ mi: “Rất nhiều chuyện, anh đều quên rồi.”
Sau khi quên mất, lại sợ nhớ lại.
Ứng Thư Hoán nói: “Em và anh cùng nhau đối mặt không được à. Chúng ta tới Đồng Thành cổ mộ đi, em biết anh vẫn luôn muốn đến đó.”
Kỷ Nguyên quay đầu nhìn hắn, thật lâu sau mới phun ra một chữ “Được”.
Thời gian xuất phát đến Đồng Thành cổ mộ được ấn định vào cuối tháng 10.
Trời đã trở lạnh, Kỷ Nguyên đã mặc áo lót giữ nhiệt từ sớm, quyết chí bọc bản thân thành một cục tròn.
Mấy tháng vừa rồi, Kỷ Nguyên bận bịu chuyện của khoa học kỹ thuật Nguyên Nhân, rất ít khi lộ mặt trước công chúng.
Không nhận phim, chỉ chụp đôi ba cái quảng cáo, lên bìa hai tạp chí, xem catwalk một hồi.
Nếu đổi thành đỉnh lưu khác, nhất định sẽ bị fans nhà người ta cười nhạo chết.
Khẳng định sẽ bị nói cái gì mà không có tài nguyên phải chôn chân ở nhà, rồi là bị tuyết tàng linh tinh.
Nhưng nếu đối phương là Kỷ Nguyên, bọn họ liền á khẩu không phản hồi được.
Phải rồi, nguyên nhân Kỷ Nguyên không đóng phim không nhận thông cáo, là bởi vì phải làm tổng tài!!!
Có thể tự cung tự cấp tài nguyên đấy có biết không hả……….
Bay từ Kiến Kinh tới Đồng Thành tốn hai tiếng rưỡi.
Kỷ Nguyên xuyên qua thời đại này đã hơn hai năm, so với lúc vừa mới xuyên qua, giờ được xem như một câu cảnh còn người mất.
Anh nhìn chiếc máy bay dần dần cất cánh, cảnh đêm Kiến Kinh thu hết vào đáy mắt, ánh đèn lặng lẽ thu nhỏ lại, sau đó biến mất.
Hiện giờ tâm cảnh của Kỷ Nguyên đã thay đổi, nhìn mấy thứ này không hề cảm thấy cô độc nữa, cũng không có cảm giác không thân thuộc.
Ứng Thư Hoán dựa vào bả vai anh ngủ say, trọng lượng nặng trĩu nhắc nhở Kỷ Nguyên, không bao lâu nữa anh sẽ có một gia đình.
Cả đời này anh không hề cô độc một mình.
Hành trình tới Đồng Thành cổ mộ nhẹ nhàng hơn Kỷ Nguyên tưởng.
Dọc đường đi Ứng Thư Hoán đều cố tình chọc anh vui vẻ, khi tới sân bay Đồng Thành, hai người còn bị fans nhận ra.
Sau khi công bố yêu đương, đây vẫn là lần đầu tiên Ứng Thư Hoán và Kỷ Nguyên xuất hiện ở địa điểm công cộng, dù rằng không phải chính thức, nhưng ảnh chụp lén ở sân bay vẫn leo lên hot search, dẫn đến một hồi thảo luận nho nhỏ.
Cặp nhẫn trong tay hai người phá lệ hiển nhiên, không ít cánh truyền thông suy đoán hai người sắp đính hôn, đương nhiên cũng có kẻ chờ hai người đường ai nấy đi.
Dưới sự bảo vệ của Ứng lão gia tử, Đồng Thành cổ mộ được bảo tồn cực kỳ toàn vẹn.
Vật bồi táng bên trong đã bị dời ra, nhưng chiếc quan tài vẫn lưu lại trong cổ mộ như cũ.
Phía trước Đồng Thành cổ mộ được xây dựng một viện bảo tàng nhỏ, trưng bày vài vật dụng hằng ngày thời Đại Chu.
Bảo an canh gác từng lớp từng lớp, kiêm cả ngày lẫn đêm, không có sự cho phép của Ứng lão gia tử, bất kỳ ai cũng không được đến xem viện bảo tàng phía sau ngôi mộ cổ.
Dưới sự chỉ dẫn của người quản lý, Kỷ Nguyên đi dọc theo con đường nhỏ tới mặt trước cổ mộ.
Ứng Thư Hoán nhìn nơi này, hơi hơi đau đầu, trong não thoáng hiện mấy đoạn ngắn hình ảnh lung tung, hệt như cảm giác quen thuộc trước kia, rất nhanh liền biến mất.
Hắn thì thầm: “Sao em lại có cảm giác mình từng gặp qua chỗ này rồi.”
Tim Kỷ Nguyên cứng đờ, có hơi sợ hãi khi gần nhà, không dám bước vào ngôi mộ.
Ứng Thư Hoán dắt anh, an ủi: “Em đi cùng anh, sợ cái gì. Lại không phải trộm mộ, em còn không thể đến xem mộ của mình à.”
Tuy hắn nói nhẹ nhàng, nhưng tim Kỷ Nguyên lại đau đớn cùng cực.
Bên trong cổ mộ có hương vị bùn đất đặc biệt, Kỷ Nguyên từng bước dọc theo cầu thang đi xuống, xuyên qua mộ đạo, tiến vào mộ thất, anh dừng bước chân, không dám tiến về phía trước.
Phía trong mộ thất, đặt một cỗ quan tài, bởi vì niên đại xa xôi, cổ mộ bị khai phá, mặt ngoài của quan tài đã bị oxy hóa.
Mặc dù đồ vật xung quanh cực kỳ đơn sơ, nhưng có thể nhìn ra nó được xây dựng rất dụng tâm.
Không có bích họa, liền giống như bia mộ không tên bên ngoài.
Kỷ Nguyên bước đến phía trước quan tài, chỉ mới nhìn thoáng qua, trái tim đã đau đến mức không nhảy lên được.
Bên trong quan tài, chỉ có hai bộ hài cốt màu trắng, đôi tay nắm chặt vào nhau khiến mắt anh cay xè.
Tầm mắt anh mơ hồ, trong mông lung nhìn thấy một đoạn yết hầu bị gãy, nội tâm có một loại trực giác nói cho mình, đây chính là anh.
Mấy trăm năm trôi qua, lại một lần nữa nhìn thấy cơ thể mình, nội tâm Kỷ Nguyên chấn động mãnh liệt.
Đồng thời, cảm giác bi thương và đau lòng xông đến, khiến chân anh suýt chút nữa không đứng vững được, thân thể hơi chao đảo một chút, sau khi nghiêng ngả lảo đảo lùi về sau, lại đụng vào lồng ngực Ứng Thư Hoán.
Ứng Thư Hoán khẽ nói: “Đây là anh sao……..”
Kỷ Nguyên không có cách nào mở miệng nói chuyện.
Ứng Thư Hoán tỏ vẻ nhẹ nhàng: “Kỳ thật đều không nhìn ra được, bên cạnh anh là em sao? Em đây còn rất lợi hại nha, thế mà nghĩ đến chuyện tuẫn tình với anh!”
Kỷ Nguyên nhắm mắt lại, Ứng Thư Hoán nói: “Anh đừng buồn, em cảm thấy có thể hiểu được. Nếu giờ anh đã chết, chắc chắn em cũng chẳng sống nổi.”
“Ứng Thư Hoán!” Kỷ Nguyên mở mắt trừng hắn, tựa như thống hận hắn thốt ra mấy từ “chết” linh tinh.
Ứng Thư Hoán vội vàng ôm mặt anh, sốt ruột nói: “Cho nên anh nhìn em đi, em còn sống, anh cũng còn sống. Chuyện kiếp trước đều đã qua đi, anh nên quý trọng những thứ trước mắt, nên quý trọng em. Đừng khóc, có được không……..”
Kỷ Nguyên sửng sốt nhìn hắn, chôn mặt trong lồng ngực đối phương, không nói gì một hồi lâu.
Ứng Thư Hoán thì thầm bên tai anh: “Bất quá bộ dáng anh khóc lóc cũng rất bổ mắt, làm em muốn hôn anh ngay chỗ này, nhưng lại sợ bất kính với người đã khuất.”
Suy nghĩ một chút, Ứng Thư Hoán phản ứng lại: “Cũng không bất kính đi, dù sao chỗ này chôn là chính em, em có thể đại biểu chính mình đồng ý sao?”
Kỷ Nguyên bị hắn chọc cho phì cười.
Ứng Thư Hoán lôi kéo tay anh, đứng bên cạnh quan tài, đánh giá bộ hài cốt bên trong.
Lòng hắn có chút đau thương không tên, nhẹ nhàng đặt bàn tay lên quan tài, khẽ nói với thiếu niên đang ngủ say: “Nói cho ngươi một tin tốt, kiếp sau hai người vẫn ở bên nhau.”
Trong phút chốc, Ứng Thư Hoán cảm thấy linh hồn mình chấn động.
Nước mắt không phanh rơi xuống, nện trên mặt đất.
Từ sau khi rời khỏi Đồng Thành cổ mộ, Kỷ Nguyên có giấc mộng sau thời gian dài vắng bóng.
Trong mơ Ứng Thư Hoán mặc quần áo thời Đại Chu, bím tóc buộc xiêu xiêu vẹo vẹo, tuổi không lớn, cũng không nói chuyện, chỉ cười khanh khách mà nhìn anh.
Anh phát hiện, chàng trai còn chưa trưởng thành, bả vai không lớn như vậy, mặc dù thân hình đĩnh bạt, lại hệt như cây tre non, gió thổi mạnh liền gãy.
Hình ảnh vừa thay đổi, anh nhìn thấy thiếu niên kia với bộ quần áo trắng muốt bị nhuộm thành màu đỏ, cặp mắt thần thái sáng ngời biến thành hồ nước tĩnh mịch. Hắn ôm thi thể đã chết lâu ngày của anh khóc rất lâu, sau đó ôm lên, từng bước chân dính máu, đi về phía ngoài thành Trường An, biến mất trong làn tuyết trắng mênh mông.
Trong cơn hoảng hốt, Kỷ Nguyên nghe thấy giọng mình văng vẳng bên tai: “Chờ đến lúc không còn phải đánh giặc, sẽ đưa ngươi đến Giang Nam chơi. Đó là một nơi rất tuyệt, chờ ta già rồi, coi như một Vương Gia nhàn rỗi, dưỡng lão ở Giang Nam.”
Trong gió và tuyết, anh nghe thấy thiếu niên trả lời: “Được nha. Nói là hứa rồi đấy, không được gạt người.”
Anh vẫn là lừa hắn, chỉ để lại một mình thiếu niên, một mình hoàn thành hứa hẹn.
Màn cuối cùng trong mơ, Kỷ Nguyên nhìn thấy hắn an tĩnh nằm trong quan tài, nửa khối phượng hoàng bích ngọc vắt ngang giữa hai người, thiếu niên nhắm mắt lại, khóe miệng tràn ra mảng lớn máu đỏ thẫm, thế gian cũng vì vậy mà lặng im.
Kỷ Nguyên mở mắt ra, Ứng Thư Hoán mơ mơ màng màng tỉnh lại, hỏi có phải anh gặp ác mộng hay không, khóc đến thảm thiết như vậy, gối đầu cũng sắp ướt tới nơi.
Kỷ Nguyên trầm mặc lắc đầu, dùng sức ôm Ứng Thư Hoán thật chặt, tựa như níu lấy khúc gỗ cứu mạng.
Anh hơi hé miệng, không tiếng động, nói: Xin lỗi…….
Từ sau khi ra khỏi cổ mộ, anh càng dung túng Ứng Thư Hoán hơn, cái này khiến Ứng Thư Hoán được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, rất nhiều lần ở trên giường suýt chút nữa đã thực hiện được.
Sau khi Kỷ Nguyên tiến vào thời đại này còn chưa ra ngoài đi du lịch, vì thế hành trình tới Đồng Thành kéo dài một tháng, hai người đều lưu lại vùng đất mưa bụi Giang Nam, đi khắp các trấn nhỏ, thỏa mãn nguyện vọng ngắm nhìn non sông gấm vóc của Kỷ Nguyên.
Ban đầu tiệc đính hôn được ấn định cử hành vào tháng 11, nhưng Kỷ Nguyên đề nghị sửa lại thời gian, đổi thành ngày sinh nhật Ứng Thư Hoán.
Anh nghĩ, sinh nhật Ứng Thư Hoán không thể lúc nào cũng đau thương như vậy.
Sinh nhật kiếp trước đón nhận tin mình chết.
Sinh nhật năm ngoái nhận được một tờ giấy ly hôn.
Kỷ Nguyên muốn bồi thường cho hắn.
Tiệc đính hôn không công khai với truyền thông, khách mời cũng không quá nhiều, chỉ dăm ba bạn bè thân thích, và đối tác kinh doanh quan trọng của Ứng gia.
Kỷ Nguyên bên này chỉ mời Giang Ngọc, Hồ Tiểu Vân, Khâu Khê, Giang Ánh Nguyệt…….. Còn có Vương Hạo Thanh quan hệ khá tốt ở trong giới……..
Lúc rời khỏi Đồn Thành về Kiến Kinh, trời lại đổ một trận tuyết lớn.
Máy bay lượn vòng trên không trung khoảng bốn tiếng đồng hồ, đúng lúc điện thoại của hai người đều tắt máy, người Ứng gia không liên lạc được với hai người sợ đến mức mất hồn mất vía.
Mộ Ấu Lan hoảng đến mức đưa ra chủ ý lung tung, trách móc Ứng Hứa vì sao không gọi máy bay tư nhân tới đón hai đứa chúng nó về, lão gia tử luôn luôn bình tĩnh cũng nôn nóng nhíu mày.
Sau đó, máy bay an toàn tiếp đất.
Hai người mở điện thoại di động, mỗi người nhận được mấy chục cuộc gọi.
Người thân quan tâm, bạn bè an ủi, toàn bộ những thứ này khiến trái tim Kỷ Nguyên nhanh chóng ấm áp lại.
Này đó……… Đều là những thứ kiếp trước anh khát vọng nhất.
Bây giờ lại có được dễ như trở bàn tay.
Trời tờ mờ sáng, máy bay dừng ở sân bay quốc tế Kiến Kinh.
Bầu trời phương xa đã nổi lên vệt trắng, ngày mới lặng lẽ đến, mặt trời cũng theo lẽ thường mọc lên.
Kỷ Nguyên xuống máy bay nhìn xung quanh, Mộ Ấu Lan và Ứng Hứa nôn nóng trông ngang ngó dọc ở lối ra, lúc nhìn thấy hai người, Mộ Ấu Lan lập tức khẩn trương chạy về phía Ứng Thư Hoán.
Giang Ngọc lo lắng đợi một đêm, nhìn thấy Kỷ Nguyên bình an tiếp đất, nhẹ nhàng thở ra, cũng bước nhanh tiến lên.
Cửa kính trong suốt ở sân bay phản xạ ra ánh sáng, khoảnh khắc này, quá khứ nặng nề của Kỷ Nguyên bỗng nhiên biến mất, linh hồn cũng nhẹ nhàng hơn không ít.
Ứng Thư Hoán cười khanh khách mà nắm lấy tay anh, bước chân nhẹ nhàng, hướng tới đường về nhà.
Tác giả :
Tam Thiên Phong Tuyết