Ở Trong Văn Tổng Tài Làm Cực Phẩm Nam Phụ
Chương 74
Không thể không thừa nhận, trailer của “Mộng giang sơn” cứ phải nói là tuyệt cmn vời!
Mở đầu video là cảnh quay từ trên cao nhìn xuống, lời tự thuật của nhân vật vang lên theo tiếng nhạc dạo đầy khẩn trương, gấp gáp, sau đó bắt đầu xuất hiện cảnh các nhân vật lao vào đánh nhau, tiết tấu video có nhanh có chậm, đủ để nắm bắt được trái tim của người xem.
Hậu kỳ phối nhạc cho bộ phim “Mộng giang sơn” là đoàn đội chuyên lồng phối nhạc nổi tiếng trứ danh trong giới, bgm vô cùng bắt tai, khiến người xem không thể kìm chế được mà tự chìm đắm vào từng nhịp giai điệu.
Theo tiết tấu càng lúc càng nhanh, hình ảnh hiện ra trên trailer cũng càng ngày càng nhanh, lúc cảnh này lúc cảnh khác, vô cùng hấp dẫn. Ứng Thư Hoán, Tạ Dao, Kỷ Nguyên, Lục Hựu cùng những diễn viên khác thay phiên nhau xuất hiện trên màn ảnh. Diễn viên chính Ứng Thư Hoán vừa xuất hiện, mọi người đã biết ngay ai là nam chính của bộ phim!
Nhân vật chính vốn chỉ có một, nhưng không ngờ là Tạ Dao lại là nhân vật chính thứ hai!
Nhưng mà, chuyện này cũng đã nằm trong dự kiến của Tạ Dao. Mặc dù nhân vật của cô không quan trọng bằng nhân vật mà Kỷ Nguyên diễn, nhưng với kinh nghiệm đóng phim mấy năm nay, việc đoàn phim cho cô một suất nữ chính cũng là dễ hiểu.
Sau khi Ứng Thư Hoán và Tạ Dao thay nhau xuất hiện, là nhân vật Cửu Thiên Tuế mà Kỷ Nguyên sắm vai.
Anh xuất hiện trong bộ quần áo trắng tinh tươm, nằm trên lưng của thị vệ, nam nhân ngoan tuyệt cùng mái tóc dài óng ả, ánh mắt đầy quyến rũ, chỉ một vài giây xuất hiện cũng đã thành công khiến nhóm fans Nhất Nguyên ngất tại chỗ! Trực tiếp thăng thiên!
Ủa ủa ủa ủa ủa ủa… ăn mặc phong phanh như vậy á hả!!!
Phúc lợi kìa chị em!!! Eo của ca ca thật nhỏ! Chân thẳng quá huhu! Da còn trắng nữa! Mlem mlem!
Hơn nữa, mặc dù Kỷ Nguyên chỉ xuất hiện ngắn ngủi có vài giây, nhưng người xem đều phát hiện ra được nhân vật mà Kỷ Nguyên diễn lần này vô cùng khác so với nhân vật Cố Lẫm mà anh đóng trong “Vô chiến sự trên biển”.
Khí chất của Cố Lẫm là thuộc kiểu lạnh lùng, còn Cửu Thiên Tuế thì khác, là âm trầm, là mạnh mẽ, là chính trực, là âm mưu xảo trá, tuy rằng là cùng một người diễn, một gương mặt, nhưng lại khiến người khác phải liên tưởng tới hai người khác nhau, kỹ thuật diễn của anh đã đạt đến trình độ mà chỉ cần một cái liếc nhìn cũng khiến người khác run sợ.
Ngay lập tức, mức độ chờ mong phần ra sân của Kỷ Nguyên trong lòng khán giả tăng cao ngút trời.
Trong trailer, phân cảnh khiến người xem phải chấn động nhất là cảnh Cửu Thiên Tuế mà Kỷ Nguyên sắm vai nằm giữa mặt ao hồ tràn ngập sương khói, quần áo nửa che nửa hở, vô số những chú phượng điệp đuôi màu đen gào thét mà bay tới, dừng lại trên miệng vết thương của anh, dần dần cả đám cùng nhau che lấp hết cả người, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt của Cửu Thiên Tuế, cùng với đôi mắt tĩnh mịch.
Trông thấy một màn như vậy, phần lớn người xem đều kêu gào không thôi!
Thậm chí, cũng không ít người bị phân cảnh đẹp đẽ này làm cho chấn động! Sắc điệu quỷ dị, mỹ nhân yêu dị, một cảnh tượng không có lời nào đủ để diễn tả! Cứ phải nói là đỉnh của chóp!
Phân cảnh này qua đi, âm nhạc và hình ảnh trên trailer cùng lúc dừng lại, màn hình tối lại mấy giây.
Ngay sau đó, là cảnh đặc tả chính diện của Tiểu Thái Tử do Ứng Thư Hoán sắm vai, vẻ mặt của hắn vô cùng phức tạp, có chút nghi ngờ, có chút mờ mịt, còn có cả chút giãy giụa, không chấp nhận sự thật.
Tiểu Thái Tử hơi hơi mấp máy môi, nói ra lời thoại duy nhất được cho vào trong trailer: “Nghĩa phụ…”
Mười bốn tháng mười hai!
Đêm 30 tết!
Bắt đầu công chiếu!
Cuối cùng, ba hàng chữ to kết hợp với bgm cao trào hiện lên, tiếng nhạc dâng cao ngút, cũng tựa như đang đánh vào lòng của khán giả.
Phần bình luận trên weibo lập tức bùng nổ!
“Trailer xịn sò quá đi mà!!! Biết ngay mà, tui mong chờ bấy lâu nay không bị công cốc!!!”
“Trời ạ, kỹ thuật diễn ở cảnh cuối của Ứng Kiều kìa… chắc chắn đây là thiên phú trời ban, không lẫn đi đâu được… amen… giết chết tui đi luôn cho rồi…”
“Thật hả? Cô tình nguyện chết trẻ vậy luôn hả?”
“Tui vốn định coi vì có Ứng Thư Hoán bé bi thôi, nhưng mà, sự chú ý của ta lỡ va phải vào Kỷ Nguyên mỹ nhân! Ui mẹ ơi!!!”
“Viên Huy Hoàng quả không hổ danh là nổi tiếng vì quay phim toàn mỹ nữ… Kỷ Nguyên và Tạ Dao có mấy phân cảnh đúng kiểu đâm chết tim người xem luôn…”
“Tui giờ chỉ mong được ăn tết ngay bây giờ thui!!!”
“Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Ứng Thư Hoán đọc lời thoại đỉnh thật đấy, bảo sao mà thi được 200 đại học vẫn đỗ trường điện ảnh [icon đổ mồ hôi]”
“Đừng nhắc lại lịch sử đen tối đó của Ứng Kiều nữa mà! Thằng bé đi đóng phim suốt ngày, không có thời gian cho việc học thui mà… [icon bất đắc dĩ]”
“Ứng Kiều đọc thoại hay lắm ó, diễn cảnh khóc còn hay nữa, mỗi lần thấy em ấy khóc là tui cũng không nhịn được mà khóc theo luôn, à, tui không phải fan nhe, chỉ đơn giản là cảm thấy bị thu hút thui…”
“Xem trailer Mộng giang sơn thấy có vẻ hình như sẽ có nhiều cảnh khóc đây, vô cùng chờ mong nha!”
“Muốn nhìn người đẹp ú ù u ~~~”
“…”
Trailer “Mộng giang sơn” vừa được đăng tải, lập tức bao trọn top 3 hot search của ngày.
Cái đầu tiên là #Trailer Mộng giang sơn#
Cái thứ hai là #Lời thoại của Ứng Thư Hoán#
Cái thứ ba là #Mỹ nhân Kỷ Nguyên#
Cái thứ tư thì là của Thái Minh Hiên, hôm nay chỉ còn cách đợt ăn tết này 1 ngày, ảnh chụp để tuyên truyền trên tấm đèn led quảng cáo của y ở Phong Bạo Cảng vừa được đăng tải đã lập tức chen một chân không top hot search, đáng nhẽ cũng sẽ tạo nên một hồi chấn động, nhưng đen đủi là lại bị trailer “Mộng giang sơn”” chèn ép xuống.
Thậm chí, khoảng 1 tiếng sau, hot search liên quan đến Tạ Dao cũng vượt lên trước y.
Thái Minh Hiên quăng điện thoại của mình xuống, vẻ mặt vô cùng khó chịu.
Người đại diện lên tiếng: “Anh tức giận làm gì chứ? Anh cũng có phải là chưa biết Ứng Thư Hoán hot đến mức nào đâu, giờ lại thêm cả Kỷ Nguyên nữa, không lên hot search mới là chuyện lah ý chứ. Hơn nữa, lúc trước Kỷ Nguyên còn bị anh ép xuống còn gì nữa, giờ anh bực tức cái gì? Giới giải trí từ trước đến giờ đã vốn thế rồi, lên voi xuống chó lắm, thay vì lúc nào cũng để ý đến người ta rồi lo được lo mất thì thà cố gắng làm tốt chuyện của mình còn hơn.”
Thái Minh Hiên đáp: “Anh cũng chỉ là người đại diện mà thôi, lẽ nào còn hiểu chuyện này hơi tôi sao? Anh cho rằng cứ cố gắng hết sức làm tốt chuyện của mình là có thể nổi tiếng hả? Lẽ nào anh vẫn nghĩ rằng Kỷ Nguyên nổi tiếng là do tự bản thân hắn ta cố gắng?”
Người đại diện: “Tôi không cần biết hắn dựa vào bản thân để nổi tiếng hay là dựa ai. Chuẩn bị sắp đến đêm biểu diễn tất niên rồi đấy, đêm nay anh còn phải gặp mặt Kỷ Nguyên nữa kìa, cố gắng nhẫn nhịn một chút, quá nôn nóng thì người thiệt chỉ có bản thân anh mà thôi.”
Thái Minh Hiên không đáp, y lấy điện thoại lên liên hệ với một vài account marketing rồi nhờ họ đăng mấy bài liên quan đến Kỷ Nguyên.
Trong giới giải trí này, chuyện hại người như vậy vô cùng bình thường, thậm chí nếu người bị hại không có ai để chống lưng cho thì đến tận lúc ngã ngựa rồi cũng không biết là ai đẩy mình xuống.
Thái Minh Hiên cay cú Kỷ Nguyên bấy lâu này, y phải trả giá quá nhiều thứ, đi từng bước từng bước bằng chính sức lực của mình mới đến được địa vị ngày hôm nay, vậy mà Kỷ Nguyên lại vô cùng nhẹ nhàng đạt được những thứ mà y muốn, sao mà không hận được.
Ứng Thư Hoán thì y không dám động, nhưng Kỷ Nguyên thì cũng chỉ là con muỗi.
Không cần tin tức gì lớn cả, chỉ cần một tin tức gì đó nghe ghê tởm là được, mà nếu chuyện lớn lên thì lại càng tốt.
Vào tối hôm diễn tập đêm mừng năm mới, Giang Ngọc nhìn nhìn mấy account marketing trên weibo đang loan nhau một tin đồn rằng Kỷ Nguyên ôm đùi Ứng Thư Hoán để kiếm cơm ăn.
Hồi chiều lượt chia sẻ của mấy bài đăng kia cũng chỉ có mấy trăm, đến tối mà đã vọt thẳng lên 3, 4 ngàn.
Cũng may là account marketing kia cũng không có bằng chứng gì đăng lên cả, nói đi nói lại cũng chỉ bám vào cái lý do Kỷ Nguyên và Ứng Thư Hoán thân thiết như thế nào.
Nhưng mà, Kỷ Nguyên đi được đến ngày hôm nay hoàn toàn là dựa vào tự sức của anh ấy và mình cơ mà!
Giang Ngọc vừa đọc mấy bài đăng xàm xí kia vừa tức giận gào thét: Rõ ràng là trông tui mới giống cái đùi nè!
Nhưng chủ yếu vẫn là nhờ bản thân Kỷ Nguyên có tinh thần học tập rất cao, thiên phú cũng cao, bởi vậy nên Giang Ngọc mới nguyện ý nâng đỡ anh như vậy.
Anh có thể chịu khổ ở đoàn phim, diễn cảnh nguy hiểm cũng chưa dùng thế thân bao giờ, tuy rằng hơ có chút kén ăn, nhưng lúc phải ăn cơm hộp ở đoàn phim, anh cũng không oán giận nửa lời, dậy từ 2, 3 giờ sáng ra sân bay cũng không phải vấn đề, thậm chí nhiều khi bị fan sasaeng theo đuôi, làm phiền không biết ngừng nghỉ, anh vẫn có thể bình tĩnh đối diện, bình tĩnh giải quyết, quả thực là hoàn mỹ tựa một công trình công nghệ cao.
Nhưng Kỷ Nguyên lại cảm thấy rất nhẹ nhàng, thoải mái!
Vô cùng kỳ lạ!
Giang Ngọc nghĩ như vậy là bởi vì y không biết kiếp trước Kỷ Nguyên làm hoàng đế mệt mỏi như thế nào.
Không chỉ mệt mỏi không thôi, anh còn phải đề phòng người khác muốn lấy mạng của mình từng giờ từng phút một, từ năm năm tuổi, anh đã phải sống trong sự đề phòng như vậy, bởi thế nên chút áp lực của bây giờ đối với anh mà nói cũng chỉ nhẹ tựa lông hồng mà thôi.
Cuối cùng anh đã chết, đối với anh lúc đó mà nói, cái chết là một sự giải thoát.
Dù sao thì… có thể thả lỏng, có thể nghỉ ngơi một khoảng thời gian.
Bởi vậy, chút khổ này của Kỷ Nguyên trong giới giải trí không hề đáng kể.
Anh rất hiếm khi đăng weibo bán thảm, hoặc là tìm người khác để khóc lóc, kể lể, bởi vậy mới nói, anh trông không khác gì một công trình máy móc mãi mãi sẽ không ngã xuống.
Ai mà ngờ rằng, đến tối, tin đồn Kỷ Nguyên ôm đùi Ứng Thư Hoán kiếm cơm này lại đem đến một hồi bão giông.
Giang Ngọc ngẫm đi ngẫm lại, chắc chắn là có thằng ngốc nào đó ghen tị với sự nổi tiếng của Kỷ Nguyên nên mới làm như vậy.
Nhưng mà loại chuyện ôm đùi kim chủ như thế này, nếu so sánh với công bố người yêu thật hoặc là đi ngoại tình thì không đáng để nhắc tới.
Giang Ngọc không thể ngồi yên được nữa, lập tức liên lạc để tìm mấy đoàn đội đến góp vui:
“Sắp ăn tết rồi mà mấy người còn muốn làm tang cho chính mình à? Làm như là muốn ôm là ôm được ngay ý?”
“Ăn sủi cảo chấm nhiều dấm quá hả? Hay là bây giờ mấy người thử ôm đùi Ứng Thư Hoán một cái tôi xem?”
“Bị ngu rồi à? Ứng Thư Hoán có bao giờ để người khác ôm đùi của hắn không? Đây rõ ràng là hắn chủ động! Mở mắt ra mà lướt weibo đi, đừng cho mọi người thấy sự ngu người của mấy cô nữa…”
“…”
Kỷ Nguyên tham gia đêm diễn chào mừng năm mới 2 năm liên tiếp.
Năm trước, anh còn nhớ rõ Ứng Thư Hoán nói thích mình ở tiệc chào mừng năm mới, nhưng lại bị anh giả câm vờ điếc, coi như không thấy.
Năm nay, anh và Ứng Thư Hoán lại tham gia đêm diễn chào mừng năm mới ở 2 đài khác nhau, một người ở Nam thành, một người ở Kiến Kinh.
Vừa mới rạng sáng Ứng Thư Hoán đã nhắn tin cho anh, chúc anh năm mới vui vẻ.
Lần này, Kỷ Nguyên không còn trả lời cộc lốc “1” nữa, mà đáp lại một câu chúc nhẹ nhàng: “Cậu cũng vậy nhé.”
Anh vừa thả điện thoại xuống thì Giang Ngọc ngay lập tức thông báo đêm nay diễn xong anh phải lập tức bay trở về Kiến Kinh để làm tuyên truyền cho “Mộng giang sơn”.
Cách ngày “Mộng giang sơn” chính thức ra rạp chiếu phim chỉ còn hơn một tháng mà thôi, thời gian chiếu phim cũng đã được công bố, là vào khoảng đầu tháng 2.
Lúc Kỷ Nguyên trở lại Kiến Kinh thì cũng đã là 4 giờ sáng, anh ngủ được khoảng 2 tiếng, lúc ra khỏi cửa còn cảm thấy hơi váng đầu.
Giang Ngọc chuẩn bị cho anh một bộ tây trang màu trắng, lúc Kỷ Nguyên duỗi tay ra, cảm giác cơ thể của mình không được ổn cho lắm.
Anh lập tức đoán được ngay, có lẽ trong khoảng thời gian này anh phải làm việc liên tục không nghỉ ngơi, tối hôm qua sau khi biểu diễn xong lại còn bị dính tuyết, tiết mục của anh mặc dù cũng chỉ có 5 phút, nhưng anh cũng đã bị ốm nhẹ.
Ở thời đại này, cơ thể của Kỷ Nguyên không còn được khỏe mạnh như kiếp trước nữa, cứ hễ dính tí gió, tí mưa là đã đủ để bị ốm.
Giờ anh thấy hơi hối hận vì lúc sáng sớm không uống chút thuốc giảm sốt.
Giang Ngọc vỗ vỗ vai của anh, nói qua qua cho anh về kế hoạch tuyên truyền phim sắp tới.
Trong đó có những câu hỏi về đạo diễn, về phân đoạn của diễn viên chính, còn có cả phần các diễn viên tương tác với nhau, Kỷ Nguyên nhất định phải ghi nhớ.
Khoảng nửa tiếng sau khi Kỷ Nguyên tới, Ứng Thư Hoán mới xuất hiện, hắn vừa tới đã lập tức chui tọt vào phòng hóa trang của Kỷ Nguyên.
Hai người đều bận bịu công việc riêng của mình, bởi vậy nên từ cái đêm mà Kỷ Nguyên đồng ý để Ứng Thư Hoán theo đuổi mình, cũng đã khoảng 1 tuần không được gặp mặt.
Ứng Thư Hoán vô cùng nhớ mong Kỷ Nguyên, hắn hy vọng Kỷ Nguyên cũng có thể nhớ hắn như hắn nhớ anh vậy.
Nhưng vừa mới gặp mặt, Ứng Thư Hoán đã lập tức phát hiện ra Kỷ Nguyên có gì đó không đúng: “Anh giờ không khỏe cho lắm đúng không?”
Kỷ Nguyên: “Cảm vặt thôi ý mà, sao cậu biết?”
Ứng Thư Hoán: “Trông anh buồn bã ỉu xìu à, để tôi đi mua thuốc cho anh nhé.”
Kỷ Nguyên: “Thôi, để trợ lý của tôi đi mua là được rồi.”
Ứng Thư Hoán nghĩ nghĩ, vậy cũng đúng, như vậy thì hắn có thể ngồi cùng Kỷ Nguyên lâu hơn một chút.
Nhưng đáng tiếc là trợ lý còn chưa cả kịp mang thuốc về thì Kỷ Nguyên đã phải lên sân khấu làm tuyên truyền.
Những vấn đề quan trọng thì cũng giống như những gì Giang Ngọc nói, tới đầu giờ chiều, cơ thể của anh đã không còn chống đỡ nổi nữa, Kỷ Nguyên cũng cảm giác bệnh tình của mình càng ngày càng nghiêm trọng, thậm chí còn bắt đầu xuất hiện hiện tượng đầu váng mắt hoa.
Tối hôm qua anh chỉ ngủ có 2 tiếng đồng hồ, hiện giờ lại phải cố gắng gồng mình lên làm việc, lúc ngồi trên sân khấu, hai mí mắt của anh không ngừng dính vào nhau, mơ màng như sắp ngủ.
Thật vất vả mới chờ được đến phần chiếu trailer, rốt cuộc Kỷ Nguyên cũng có thể xuống hậu đài ngồi một lát.
Lúc anh đi xuống bậc thang, không thấy được đường đi, bước chân lỡ một cái, suýt chút nữa đã bị ngã nhào xuống đất.
Ứng Thư Hoán đi ngay sau lưng anh, tay mắt lanh lẹ ôm lấy eo của anh, Kỷ Nguyên tựa như tìm thấy một nơi để dựa vào vậy, cơ thể lập tức trở nên mềm oặt, dựa vào lòng của Ứng Thư Hoán, lập tức chìm vào giấc ngủ!
Ứng Thư Hoán mới đầu còn tưởng rằng Kỷ Nguyên bị té xỉu, sợ tới mức hoang mang lo sợ vô cùng, trực tiếp bế ngang người anh lên, bước nhanh về phía chỗ ngồi.
Khoảnh khắc đó, tiếng hét của fans ở bên dưới thiếu chút nữa đã thành công ném văng trần nhà đi. Viên Huy Hoàng còn đang giảng giải phần cốt truyện đầy bi thương của “Mộng giang sơn”, nghe thấy tiếng thét chói tai này, ông không nhịn được mà cứng đờ người lại. Ủa ủa, phần cốt truyện này đúng là bi thương thật nhưng đâu đến nỗi vậy đâu ta…?
Sau đó, ông nhìn thấy Ứng Thư Hoán đang ôm Kỷ Nguyên chạy một đoạn đường dài về phía ghế ngồi bên dưới.
Đèn flash từ camera điện thoại, máy ảnh trong tay fans vẫn còn sáng trưng, Ứng Thư Hoán cũng ngồi luôn ở chỗ ghế ngồi, hắn lạnh mặt, giọng điệu vô cùng lễ phép: “Mọi người hãy tắt flash đi ạ, Kỷ Nguyên cần phải nghỉ ngơi.”
Các fans vội vàng tắt flash đi.
Còn có fans đánh bạo mà quay video, nhưng rất nhanh đã bị fans khác răn dạy.
Mọi người nhìn chằm chằm vào Ứng Thư Hoán và Kỷ Nguyên, che miệng lại, đỏ mặt, vừa nhìn vừa đỏ mặt —— mấy chuyện như thế này mấy bộ đồng nhân còn không cả dám viết đâu đấy nhé! Trời ạ! Sao lại có cái moment ngọt ngào như thế này chứ! Tui đã chết rùi! Thực sự đã chết! Kim Ốc Tàng Kiều là thật chị em ơi!
Bạn fan ngồi cách Ứng Thư Hoán gần nhất vô cùng cẩn thận mà hỏi: “Kỷ Nguyên bị sao vậy anh?”
“Bị ốm, cần phải nghỉ ngơi.” Ứng Thư Hoán lên tiếng.
Hắn ngồi ở một chiếc ghế khác, cả người Kỷ Nguyên gần như là nằm gọn trong lòng ngực của hắn, hô hấp vững vàng, tư thế ngủ cũng rất ngoan.
Ứng Thư Hoán thỉnh thoảng lại cúi đầu xuống nhìn anh. Sự lo lắng trong mắt hắn là thật, hắn giơ tay áp lên trán của Kỷ Nguyên, một lúc lại buông ra, một bàn tay khác ôm lấy bả vai của Kỷ Nguyên, bàn tay còn lại thì nắm lấy tay của Kỷ Nguyên.
Vô cùng thân mật… không giống là mối quan hệ quan hệ bạn bè.
Mặc dù ánh đèn ở hiện trường khá tối, nhưng hàng fans đầu tiên vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.
Tất cả mọi người lập tức lo lắng một chút, một loại cảm giác vô cùng ái muội đang chậm rãi dấy lên.
Trực giác của phụ nữ trong chuyện tình yêu luôn luôn mạnh hơn so với đàn ông rất là nhiều, và hiện giờ trực giác của những fans ngồi ở đây đều rất thống nhất —— mối quan hệ giữa Ứng Thư Hoán và Kỷ Nguyên chắc chắn không phải chỉ là bạn bè!
Ít nhất thì, với Ứng Thư Hoán mà nói, chỉ cần dựa vào ánh mắt của hắn là có thể đoán được ngay, ngập tràn tình yêu.
Mà từ trước đến nay, khi đã yêu một người nào đó, ánh mắt sẽ là bằng chứng rõ ràng nhất.
“Đừng quay nữa!” Một bạn Cấm Vệ Quân nhận thấy điều này thì lập tức quát lớn, yêu cầu các bạn fans ngồi sau không quay chụp nữa.
Trái tim của tất cả các fans ngồi tại đó đều đập rất nhanh, người nào người nấy đều khá buồn bã, liếc một cái đã nhận ra được.
Lại là bạn fan to gan lúc nãy, cô bé lén lén lút lút ghé vào kẽ hở giữa hai chiếc ghế, hỏi hỏi Ứng Thư Hoán: “Kiều Kiều này, lần trước ở tiệc sinh nhật anh kể là anh muốn có người yêu, chuyện này là thật ạ?”
Ứng Thư Hoán quen biết cô bé này, cô thường xuyên đến các buổi gặp mặt trực tiếp với mình, những bạn fans ngồi bên cạnh cô Ứng Thư Hoán cũng khá quen thuộc, đều là fans lâu năm của hắn.
Ứng Thư Hoán là người nếu đã dám nói thì sẽ dám thừa nhận, hơn nữa, hắn cũng không định giấu giếm fans của mình: “Ừm.”
Cô bé kia “Ah…” một tiếng, dường như đã hiểu ra điều gì đó, nháy mắt đã lập tức hai mắt ngấn lệ: “Vậy… người anh thích là Kỷ Nguyên đúng không?”
Một lúc lâu sau, tất cả những fans lâu năm ngồi ở hàng ghế phía trước đều nghe thấy được câu trả lời của Ứng Thư Hoán: “Ừm.”
Hắn bổ sung thêm: “Nhưng là tôi đơn phương thích anh ấy, anh ấy vẫn chưa đồng ý đâu, mọi người đừng nói ra ngoài nhé.”
Cô bé kia vội vàng nói: “Không đâu ạ!”
Ứng Thư Hoán ngẫm ngẫm một lúc, sau đó nói tiếp: “Thực sự rất xin lỗi bạn nhé. Nếu bạn cảm thấy không thể tiếp thu được thì có thể ngừng support mình nhé.”
Cô bé kia cười cười, nhưng lại không khống chế được nước mắt chảy xuống: “Không đâu ạ! Em sẽ mãi mãi thích anh!”
Cô còn nói với Ứng Thư Hoán: “Từ hôm nay trở đi em sẽ không làm fan bạn gái của anh nữa, mà sẽ chuyển sang làm fan mama!”
Ứng Thư Hoán nhìn mọi người, mọi người cũng nhìn lại Ứng Thư Hoán.
Cô bé kia sờ sờ chóp mũi, thẹn thùng nói: “Thích anh nhiều năm như vậy, làm gì có chuyện bảo không thích là không thích được luôn? Thực ra thì trước kia em đã biết ngay là kiểu gì cũng sẽ có ngày anh có người yêu rồi, bao trường hợp trong giới giải trí cũng vậy mà… mọi người đều hiểu rõ, đã sớm chuẩn bị tâm lý từ lâu rồi.”
Cô gái lớn tuổi nhất ngồi gần đó nói: “Bọn chị là fans của em, mong muốn lớn nhất vẫn là ở bên cạnh em trải qua thật nhiều sân khấu và phim ảnh, cùng em chậm rãi lớn lên. Hiện giờ nhìn thấy em đã có người mình thích, còn bằng lòng nói cho bọn chị biết, bọn chị vô cùng vui vẻ.”
Cô nhìn Kỷ Nguyên rồi nói với Ứng Thư Hoán: “Người ấy có ổn hay không, chắc chắn em là người hiểu rõ nhất, bởi vậy nên mặc kệ quyết định của em là gì, bọn chị sẽ mãi mãi bên cạnh em, ủng hộ em.”
Cô bé kia nghe vậy thì lập tức òa khóc.
Dù sao thì lời này của Ứng Thư Hoán tới sớm quá, cũng đột nhiên quá.
Tình cảm của fans đối với thần tượng của mình, đặc biệt là của fans nữa, hoặc ít hoặc nhiều sẽ đều có một chút tình cảm đơn phương.
Hắn biết chứ, nhưng hắn cũng đâu thể nào đáp lại tình cảm đó được.
Ứng Thư Hoán gật gật đầu, nói với mọi người: “Sắp đến tết rồi, thời tiết cũng dần chuyển lạnh hơn, mọi người nhớ phải để ý đến sức khỏe nhé, đừng để bị ốm.”
“Em chăm sóc Kỷ Nguyên thì cũng phải nhớ chăm sóc chính mình nữa đấy nhé.”
“Nếu anh thích anh ấy thì cứ nói cho anh ấy đi, em cảm thấy anh ấy cũng thích anh lắm, trên thế giới này sẽ không có ai không thích anh đâu.”
“Ứng Thư Hoán, anh xứng đáng những gì tuyệt vời nhất!”
Viên Huy Hoàng tuyên bố tạm thời dừng buổi họp báo hôm nay, xe của Giang Ngọc cũng đã tới cửa, để Ứng Thư Hoán dìu Kỷ Nguyên ra xe rồi đi đến bệnh viện.
Ứng Thư Hoán bế Kỷ Nguyên đi ra ngoài, lúc đi ra đến bên ngoài, tất cả những cô gái kia đều nhìn hắn, tựa như ánh mắt của một người mẹ đang nhìn đứa con trai nhỏ bé của mình thoáng chốc lớn lên, trở thành một người đàn ông mạnh mẽ.
Fans nhỏ giọng nói thầm: “Kiều Kiều! Nhất định phải hạnh phúc đó!”
Lời chúc phúc đầy nghẹn ngào của bạn fan, Ứng Thư Hoán cũng nghe thấy, hắn nói với mọi người: “Mình sẽ mà.”
Hắn đi rồi, bạn fan kia lập tức ôm mặt khóc.
Năm nay cô đã 22 tuổi, bắt đầu từ năm cấp 3 cô đã thích Ứng Thư Hoán.
Ở tầm tuổi đó, các cô gái khi theo đuổi thần tượng đều trộn lẫn một chút tình cảm thật lòng, chỉ là lấy “theo đuổi thần tượng” làm cái cớ để trộm thích thầm người kia mà thôi.
Hiện tại, người kia cũng đã trưởng thành, có người mình thích, mối tình thanh xuân cũng đã nên buông xuống.
Đứng ở ngã rẽ của cuộc đời, bọn họ đi về hai phía khác nhau.
Điều duy nhất không thay đổi chính là, cô vẫn thích chàng thiếu niên kia như cũ, chẳng qua là từ yêu say đắm, trở thành bảo vệ.
Các fans rất nhanh đã tỉnh táo trở lại, dù sao thì đàn ông trên thế giới cũng không phải là chỉ có mỗi Ứng Thư Hoán!
Tuy rằng các cô đều biết mình thích Ứng Thư Hoán vô cùng, nhưng tình cảm này giờ chỉ nên là tình cảm của fans đối với thần tượng, chứ không nên yêu đến mức anh sống tôi sống anh chết tôi chết. Buồn thì buồn nhưng một bầu rượu là quên hết ngay. Giới giải trí nhiều người như vậy, thiếu gì người để yêu! Cùng lắm thì thăng cấp lên làm mẹ của Ứng Thư Hoán thôi! Bối phận còn nâng lên không ít!
Làm gì có chuyện chỉ vì một anh đẹp trai mà từ bỏ tất cả những anh đẹp trai khác chứ!
Mọi người đứng chung với nhau, quán triệt với nhau là đừng nói chuyện hôm nay ra ngoài, sau khi trở về, bọn họ sẽ liên hệ với hội trường của hậu viện hội Cấm Vệ Quân, lộ ra chút tin tức, hỏi xem bên đó có nhận được lời nhắc nhở của người đại diện không…
Nếu thật sự có ngày Ứng Thư Hoán công khai, mọi người đều hy vọng, Ứng Thư Hoán sẽ nhận được thật nhiều lời chúc phúc.
Nhưng mà, giấy không gói được lửa, chuyện Kỷ Nguyên bị té xỉu ngay trong họp báo đã lên hot search.
Giang Ngọc bỏ tiền ra để gỡ hot search xuống, nhưng trong nội bộ fans vẫn ầm ĩ cả lên.
Có ảnh chụp Ứng Thư Hoán ôm lấy Kỷ Nguyên vô cùng mờ ảo được đăng lên, vô cùng xứng với 4 chữ “kinh tâm động phách”, thậm chí còn có người nâng cấp câu chuyện lên thành bệnh nan y giai đoạn cuối.
Các account marketing vừa chia sẻ bài đăng lên, mọi chuyện lập tức vỡ bờ.
Phần bình luận bùng nổ:
“Tui cảm thấy Ứng Thư Hoán và Kỷ Nguyên thực sự là có chút gì đó nha… à mà tui chỉ là người qua đường thôi, đừng gán cho tui cái mác Kim Ốc Tàng Kiều.”
“Nhìn ánh mắt của Ứng Thư Hoán là đã thấy có vấn đề rồi, bình thường thì có người đàn ông nào nhìn người khác với ánh mắt như vậy không?”
“Nói thật, lúc tui bị ốm, người yêu tui cũng ôm tui y hệt vậy luôn…”
“…”
Cũng có người phản bác lại:
“Bị điên hết rồi à? Ảnh mờ mịt như vậy mà cũng nhìn ra được ánh mắt tình cảm???”
“Trên đời này lẽ nào không được phép tồn tại tình bạn đơn thuần giữa nam với nam sao?”
“Quan hệ giữa hai người họ tốt thì không được sao? Không có chứng cứ mà cứ nói bừa bãi, nếu như bị người khác chụp hình lại, lại bắt đầu nói Tiểu Nguyên của bọn tôi là tặng không cho Ứng Kiều đúng không?”
“…”
Một đợt phong bão chưa qua, một đợt khác lại tới.
Suốt nửa năm qua, weibo vẫn không ngừng có những người suy đoán về mối quan hệ giữa Kỷ Nguyên và Ứng Thư Hoán, chưa ngày nào là dừng.
Ngay cả Giang Ngọc cũng bắt đầu nghi ngờ. Quả thực là y nghĩ nhiều cũng đúng thôi, người khác thì không biết, nhưng y lại biết rõ hơn ai hết, Ứng Thư Hoán thích ở cạnh Kỷ Nguyên vô cùng.
Trước kia y nghe nói hắn và Kỷ Hi có quan hệ rất tốt, cũng chưa từng thấy hắn dán vào Kỷ Hi bao giờ.
Giang Ngọc lo lắng, sốt ruột vô cùng, sợ nhất là làn gió trên weibo lại đổi hướng, mà nhỡ đâu Ứng Thư Hoán thật sự thích Kỷ Nguyên thì phải làm sao bây giờ?
Xu hướng giới tính của Ứng Thư Hoán… có phải là không ai biết đâu…
Y mở cửa phòng bệnh ra, Kỷ Nguyên còn đang nằm ở trên giường chưa tỉnh.
Ứng Thư Hoán đang cầm một cuốn tiểu thuyết trên tay, vừa đọc vừa ngồi chăm Kỷ Nguyên.
Nhìn là biết chắc chắn sẽ không rời đi sớm như vậy.
Giang Ngọc quyết định thử hắn một chút, bắt đầu lên tiếng làm quen: “Thư Hoán này, ở đây có tôi chăm sóc anh ấy là được rồi, nếu cậu vội thì cứ về trước đi.”
Ứng Thư Hoán nhìn y một cái, sau đó ánh mắt lại rời xuống cuốn tiểu thuyết của mình: “Tôi không vội.”
Giang Ngọc cắn cắn môi, bất chấp tất cả, đi thẳng vào vấn đề chính: “Cậu cũng biết hiện giờ trên mạng mọi người đang nói thế nào về mối quan hệ của hai người đúng không? Không danh không phận, ở đây cũng không thích hợp. Năm nay Kỷ Nguyên vừa mới phất lên thôi, không thể nào chỉ vì một scandal tình ái mà hủy đi sự nghiệp được. Cậu… lẽ nào cậu đang yêu đương với anh ấy hả?”
Ứng Thư Hoán: “Không muốn trả lời.”
Giang Ngọc nhẹ nhàng thở ra một hơi, nghĩ thầm: Xem ra là mình suy nghĩ nhiều thật, hai người có khi chỉ là bạn bè thật.
Kết quả là vị thiếu gia này lại nói thêm một câu chọc cho Giang Ngọc một đao: “Còn về sau muốn trả lời hay không thì chưa biết.”
Giang Ngọc trừng lớn mắt, Ứng Thư Hoán cũng lười giấu giếm, nói thẳng với y: “Tôi đang theo đuổi Kỷ Nguyên. Hơn nữa, tôi còn cảm thấy bản thân nhất định sẽ theo đuổi thành công, tốt nhất là anh vẫn nên chuẩn bị văn bản thông cáo trước đi.”
Giang Ngọc suýt chút nữa thì té xỉu: “Cậu đùa tôi đấy à?”
Ứng Thư Hoán: “Ai muốn nói đùa với anh?”
Giang Ngọc: “Cậu… chuyện kia… là thật hả?”
Ứng Thư Hoán nhíu mày: “Đương nhiên.”
Giang Ngọc kém chút nữa là không thể giữ bình tĩnh nối: “Trời đất ơi, cậu đừng đùa tôi nữa mà, sự nghiệp của Kỷ Nguyên chỉ vừa mới khởi sắc…” Y muốn khuyên nhủ Ứng Thư Hoán: “Nhà họ Ứng của cậu có sự nghiệp lớn mạnh, nhất định phải có người nối dõi tông đường chứ. Kỷ Nguyên lại là một người đàn ông, nếu cậu thật sự thích y, cha của cậu cũng sẽ không đồng ý đâu…”
“Tôi không thích trẻ con, phiền phức chết đi được, anh ấy chỉ cần có một đứa trẻ là tôi đây là đủ rồi. Hơn nữa, từ ngày tôi thích anh ấy là tôi đã xác định sẽ không nối dõi tông đường được rồi.” Ứng Thư Hoán hừ lạnh một tiếng, chuyển đề tài: “Còn chuyện cha mẹ tôi có đồng ý hay không… anh nghĩ rằng tại sao mà anh gặp được Kỷ Nguyên?”
Giang Ngọc lặng cả người.
Ứng Thư Hoán nhớ tới chuyện đó, lập tức nghiến răng nghiến lợi: “Tháng 8 năm ngoái, Kỷ Nguyên và tôi cãi nhau một trận, vác vali chạy thẳng ra ngoài.”
Trái tim của Giang Ngọc bỗng nhiên đập mạnh hơn ban nãy, hiển nhiên là đã bị dọa sợ, thậm chí còn có một nỗi sợ hãi sắp chạm đến chân tướng!
“Tôi nghĩ rằng chỉ cách mấy ngày là anh ấy sẽ trở về thôi, nhưng kết quả thì sao, vợ của tôi lúc bỏ ra ngoài thì gặp một người đàn ông xấu xa tự xưng là người đại diện, hoa ngôn xảo ngữ, miệng lưỡi trơn tru vô cùng, nói muốn dẫn theo anh ấy tìm đường phát tài, đồng mưu đại sự. Anh nói xem, người đàn ông xấu xa kia là ai?”
Ứng Thư Hoán nhìn về phía Giang Ngọc với cặp mắt hình viên đạn, như thể đang muốn chọc thẳng qua thân thể của người đàn ông xấu xa mang tên “Giang Ngọc” kia vậy.
Mở đầu video là cảnh quay từ trên cao nhìn xuống, lời tự thuật của nhân vật vang lên theo tiếng nhạc dạo đầy khẩn trương, gấp gáp, sau đó bắt đầu xuất hiện cảnh các nhân vật lao vào đánh nhau, tiết tấu video có nhanh có chậm, đủ để nắm bắt được trái tim của người xem.
Hậu kỳ phối nhạc cho bộ phim “Mộng giang sơn” là đoàn đội chuyên lồng phối nhạc nổi tiếng trứ danh trong giới, bgm vô cùng bắt tai, khiến người xem không thể kìm chế được mà tự chìm đắm vào từng nhịp giai điệu.
Theo tiết tấu càng lúc càng nhanh, hình ảnh hiện ra trên trailer cũng càng ngày càng nhanh, lúc cảnh này lúc cảnh khác, vô cùng hấp dẫn. Ứng Thư Hoán, Tạ Dao, Kỷ Nguyên, Lục Hựu cùng những diễn viên khác thay phiên nhau xuất hiện trên màn ảnh. Diễn viên chính Ứng Thư Hoán vừa xuất hiện, mọi người đã biết ngay ai là nam chính của bộ phim!
Nhân vật chính vốn chỉ có một, nhưng không ngờ là Tạ Dao lại là nhân vật chính thứ hai!
Nhưng mà, chuyện này cũng đã nằm trong dự kiến của Tạ Dao. Mặc dù nhân vật của cô không quan trọng bằng nhân vật mà Kỷ Nguyên diễn, nhưng với kinh nghiệm đóng phim mấy năm nay, việc đoàn phim cho cô một suất nữ chính cũng là dễ hiểu.
Sau khi Ứng Thư Hoán và Tạ Dao thay nhau xuất hiện, là nhân vật Cửu Thiên Tuế mà Kỷ Nguyên sắm vai.
Anh xuất hiện trong bộ quần áo trắng tinh tươm, nằm trên lưng của thị vệ, nam nhân ngoan tuyệt cùng mái tóc dài óng ả, ánh mắt đầy quyến rũ, chỉ một vài giây xuất hiện cũng đã thành công khiến nhóm fans Nhất Nguyên ngất tại chỗ! Trực tiếp thăng thiên!
Ủa ủa ủa ủa ủa ủa… ăn mặc phong phanh như vậy á hả!!!
Phúc lợi kìa chị em!!! Eo của ca ca thật nhỏ! Chân thẳng quá huhu! Da còn trắng nữa! Mlem mlem!
Hơn nữa, mặc dù Kỷ Nguyên chỉ xuất hiện ngắn ngủi có vài giây, nhưng người xem đều phát hiện ra được nhân vật mà Kỷ Nguyên diễn lần này vô cùng khác so với nhân vật Cố Lẫm mà anh đóng trong “Vô chiến sự trên biển”.
Khí chất của Cố Lẫm là thuộc kiểu lạnh lùng, còn Cửu Thiên Tuế thì khác, là âm trầm, là mạnh mẽ, là chính trực, là âm mưu xảo trá, tuy rằng là cùng một người diễn, một gương mặt, nhưng lại khiến người khác phải liên tưởng tới hai người khác nhau, kỹ thuật diễn của anh đã đạt đến trình độ mà chỉ cần một cái liếc nhìn cũng khiến người khác run sợ.
Ngay lập tức, mức độ chờ mong phần ra sân của Kỷ Nguyên trong lòng khán giả tăng cao ngút trời.
Trong trailer, phân cảnh khiến người xem phải chấn động nhất là cảnh Cửu Thiên Tuế mà Kỷ Nguyên sắm vai nằm giữa mặt ao hồ tràn ngập sương khói, quần áo nửa che nửa hở, vô số những chú phượng điệp đuôi màu đen gào thét mà bay tới, dừng lại trên miệng vết thương của anh, dần dần cả đám cùng nhau che lấp hết cả người, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt của Cửu Thiên Tuế, cùng với đôi mắt tĩnh mịch.
Trông thấy một màn như vậy, phần lớn người xem đều kêu gào không thôi!
Thậm chí, cũng không ít người bị phân cảnh đẹp đẽ này làm cho chấn động! Sắc điệu quỷ dị, mỹ nhân yêu dị, một cảnh tượng không có lời nào đủ để diễn tả! Cứ phải nói là đỉnh của chóp!
Phân cảnh này qua đi, âm nhạc và hình ảnh trên trailer cùng lúc dừng lại, màn hình tối lại mấy giây.
Ngay sau đó, là cảnh đặc tả chính diện của Tiểu Thái Tử do Ứng Thư Hoán sắm vai, vẻ mặt của hắn vô cùng phức tạp, có chút nghi ngờ, có chút mờ mịt, còn có cả chút giãy giụa, không chấp nhận sự thật.
Tiểu Thái Tử hơi hơi mấp máy môi, nói ra lời thoại duy nhất được cho vào trong trailer: “Nghĩa phụ…”
Mười bốn tháng mười hai!
Đêm 30 tết!
Bắt đầu công chiếu!
Cuối cùng, ba hàng chữ to kết hợp với bgm cao trào hiện lên, tiếng nhạc dâng cao ngút, cũng tựa như đang đánh vào lòng của khán giả.
Phần bình luận trên weibo lập tức bùng nổ!
“Trailer xịn sò quá đi mà!!! Biết ngay mà, tui mong chờ bấy lâu nay không bị công cốc!!!”
“Trời ạ, kỹ thuật diễn ở cảnh cuối của Ứng Kiều kìa… chắc chắn đây là thiên phú trời ban, không lẫn đi đâu được… amen… giết chết tui đi luôn cho rồi…”
“Thật hả? Cô tình nguyện chết trẻ vậy luôn hả?”
“Tui vốn định coi vì có Ứng Thư Hoán bé bi thôi, nhưng mà, sự chú ý của ta lỡ va phải vào Kỷ Nguyên mỹ nhân! Ui mẹ ơi!!!”
“Viên Huy Hoàng quả không hổ danh là nổi tiếng vì quay phim toàn mỹ nữ… Kỷ Nguyên và Tạ Dao có mấy phân cảnh đúng kiểu đâm chết tim người xem luôn…”
“Tui giờ chỉ mong được ăn tết ngay bây giờ thui!!!”
“Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Ứng Thư Hoán đọc lời thoại đỉnh thật đấy, bảo sao mà thi được 200 đại học vẫn đỗ trường điện ảnh [icon đổ mồ hôi]”
“Đừng nhắc lại lịch sử đen tối đó của Ứng Kiều nữa mà! Thằng bé đi đóng phim suốt ngày, không có thời gian cho việc học thui mà… [icon bất đắc dĩ]”
“Ứng Kiều đọc thoại hay lắm ó, diễn cảnh khóc còn hay nữa, mỗi lần thấy em ấy khóc là tui cũng không nhịn được mà khóc theo luôn, à, tui không phải fan nhe, chỉ đơn giản là cảm thấy bị thu hút thui…”
“Xem trailer Mộng giang sơn thấy có vẻ hình như sẽ có nhiều cảnh khóc đây, vô cùng chờ mong nha!”
“Muốn nhìn người đẹp ú ù u ~~~”
“…”
Trailer “Mộng giang sơn” vừa được đăng tải, lập tức bao trọn top 3 hot search của ngày.
Cái đầu tiên là #Trailer Mộng giang sơn#
Cái thứ hai là #Lời thoại của Ứng Thư Hoán#
Cái thứ ba là #Mỹ nhân Kỷ Nguyên#
Cái thứ tư thì là của Thái Minh Hiên, hôm nay chỉ còn cách đợt ăn tết này 1 ngày, ảnh chụp để tuyên truyền trên tấm đèn led quảng cáo của y ở Phong Bạo Cảng vừa được đăng tải đã lập tức chen một chân không top hot search, đáng nhẽ cũng sẽ tạo nên một hồi chấn động, nhưng đen đủi là lại bị trailer “Mộng giang sơn”” chèn ép xuống.
Thậm chí, khoảng 1 tiếng sau, hot search liên quan đến Tạ Dao cũng vượt lên trước y.
Thái Minh Hiên quăng điện thoại của mình xuống, vẻ mặt vô cùng khó chịu.
Người đại diện lên tiếng: “Anh tức giận làm gì chứ? Anh cũng có phải là chưa biết Ứng Thư Hoán hot đến mức nào đâu, giờ lại thêm cả Kỷ Nguyên nữa, không lên hot search mới là chuyện lah ý chứ. Hơn nữa, lúc trước Kỷ Nguyên còn bị anh ép xuống còn gì nữa, giờ anh bực tức cái gì? Giới giải trí từ trước đến giờ đã vốn thế rồi, lên voi xuống chó lắm, thay vì lúc nào cũng để ý đến người ta rồi lo được lo mất thì thà cố gắng làm tốt chuyện của mình còn hơn.”
Thái Minh Hiên đáp: “Anh cũng chỉ là người đại diện mà thôi, lẽ nào còn hiểu chuyện này hơi tôi sao? Anh cho rằng cứ cố gắng hết sức làm tốt chuyện của mình là có thể nổi tiếng hả? Lẽ nào anh vẫn nghĩ rằng Kỷ Nguyên nổi tiếng là do tự bản thân hắn ta cố gắng?”
Người đại diện: “Tôi không cần biết hắn dựa vào bản thân để nổi tiếng hay là dựa ai. Chuẩn bị sắp đến đêm biểu diễn tất niên rồi đấy, đêm nay anh còn phải gặp mặt Kỷ Nguyên nữa kìa, cố gắng nhẫn nhịn một chút, quá nôn nóng thì người thiệt chỉ có bản thân anh mà thôi.”
Thái Minh Hiên không đáp, y lấy điện thoại lên liên hệ với một vài account marketing rồi nhờ họ đăng mấy bài liên quan đến Kỷ Nguyên.
Trong giới giải trí này, chuyện hại người như vậy vô cùng bình thường, thậm chí nếu người bị hại không có ai để chống lưng cho thì đến tận lúc ngã ngựa rồi cũng không biết là ai đẩy mình xuống.
Thái Minh Hiên cay cú Kỷ Nguyên bấy lâu này, y phải trả giá quá nhiều thứ, đi từng bước từng bước bằng chính sức lực của mình mới đến được địa vị ngày hôm nay, vậy mà Kỷ Nguyên lại vô cùng nhẹ nhàng đạt được những thứ mà y muốn, sao mà không hận được.
Ứng Thư Hoán thì y không dám động, nhưng Kỷ Nguyên thì cũng chỉ là con muỗi.
Không cần tin tức gì lớn cả, chỉ cần một tin tức gì đó nghe ghê tởm là được, mà nếu chuyện lớn lên thì lại càng tốt.
Vào tối hôm diễn tập đêm mừng năm mới, Giang Ngọc nhìn nhìn mấy account marketing trên weibo đang loan nhau một tin đồn rằng Kỷ Nguyên ôm đùi Ứng Thư Hoán để kiếm cơm ăn.
Hồi chiều lượt chia sẻ của mấy bài đăng kia cũng chỉ có mấy trăm, đến tối mà đã vọt thẳng lên 3, 4 ngàn.
Cũng may là account marketing kia cũng không có bằng chứng gì đăng lên cả, nói đi nói lại cũng chỉ bám vào cái lý do Kỷ Nguyên và Ứng Thư Hoán thân thiết như thế nào.
Nhưng mà, Kỷ Nguyên đi được đến ngày hôm nay hoàn toàn là dựa vào tự sức của anh ấy và mình cơ mà!
Giang Ngọc vừa đọc mấy bài đăng xàm xí kia vừa tức giận gào thét: Rõ ràng là trông tui mới giống cái đùi nè!
Nhưng chủ yếu vẫn là nhờ bản thân Kỷ Nguyên có tinh thần học tập rất cao, thiên phú cũng cao, bởi vậy nên Giang Ngọc mới nguyện ý nâng đỡ anh như vậy.
Anh có thể chịu khổ ở đoàn phim, diễn cảnh nguy hiểm cũng chưa dùng thế thân bao giờ, tuy rằng hơ có chút kén ăn, nhưng lúc phải ăn cơm hộp ở đoàn phim, anh cũng không oán giận nửa lời, dậy từ 2, 3 giờ sáng ra sân bay cũng không phải vấn đề, thậm chí nhiều khi bị fan sasaeng theo đuôi, làm phiền không biết ngừng nghỉ, anh vẫn có thể bình tĩnh đối diện, bình tĩnh giải quyết, quả thực là hoàn mỹ tựa một công trình công nghệ cao.
Nhưng Kỷ Nguyên lại cảm thấy rất nhẹ nhàng, thoải mái!
Vô cùng kỳ lạ!
Giang Ngọc nghĩ như vậy là bởi vì y không biết kiếp trước Kỷ Nguyên làm hoàng đế mệt mỏi như thế nào.
Không chỉ mệt mỏi không thôi, anh còn phải đề phòng người khác muốn lấy mạng của mình từng giờ từng phút một, từ năm năm tuổi, anh đã phải sống trong sự đề phòng như vậy, bởi thế nên chút áp lực của bây giờ đối với anh mà nói cũng chỉ nhẹ tựa lông hồng mà thôi.
Cuối cùng anh đã chết, đối với anh lúc đó mà nói, cái chết là một sự giải thoát.
Dù sao thì… có thể thả lỏng, có thể nghỉ ngơi một khoảng thời gian.
Bởi vậy, chút khổ này của Kỷ Nguyên trong giới giải trí không hề đáng kể.
Anh rất hiếm khi đăng weibo bán thảm, hoặc là tìm người khác để khóc lóc, kể lể, bởi vậy mới nói, anh trông không khác gì một công trình máy móc mãi mãi sẽ không ngã xuống.
Ai mà ngờ rằng, đến tối, tin đồn Kỷ Nguyên ôm đùi Ứng Thư Hoán kiếm cơm này lại đem đến một hồi bão giông.
Giang Ngọc ngẫm đi ngẫm lại, chắc chắn là có thằng ngốc nào đó ghen tị với sự nổi tiếng của Kỷ Nguyên nên mới làm như vậy.
Nhưng mà loại chuyện ôm đùi kim chủ như thế này, nếu so sánh với công bố người yêu thật hoặc là đi ngoại tình thì không đáng để nhắc tới.
Giang Ngọc không thể ngồi yên được nữa, lập tức liên lạc để tìm mấy đoàn đội đến góp vui:
“Sắp ăn tết rồi mà mấy người còn muốn làm tang cho chính mình à? Làm như là muốn ôm là ôm được ngay ý?”
“Ăn sủi cảo chấm nhiều dấm quá hả? Hay là bây giờ mấy người thử ôm đùi Ứng Thư Hoán một cái tôi xem?”
“Bị ngu rồi à? Ứng Thư Hoán có bao giờ để người khác ôm đùi của hắn không? Đây rõ ràng là hắn chủ động! Mở mắt ra mà lướt weibo đi, đừng cho mọi người thấy sự ngu người của mấy cô nữa…”
“…”
Kỷ Nguyên tham gia đêm diễn chào mừng năm mới 2 năm liên tiếp.
Năm trước, anh còn nhớ rõ Ứng Thư Hoán nói thích mình ở tiệc chào mừng năm mới, nhưng lại bị anh giả câm vờ điếc, coi như không thấy.
Năm nay, anh và Ứng Thư Hoán lại tham gia đêm diễn chào mừng năm mới ở 2 đài khác nhau, một người ở Nam thành, một người ở Kiến Kinh.
Vừa mới rạng sáng Ứng Thư Hoán đã nhắn tin cho anh, chúc anh năm mới vui vẻ.
Lần này, Kỷ Nguyên không còn trả lời cộc lốc “1” nữa, mà đáp lại một câu chúc nhẹ nhàng: “Cậu cũng vậy nhé.”
Anh vừa thả điện thoại xuống thì Giang Ngọc ngay lập tức thông báo đêm nay diễn xong anh phải lập tức bay trở về Kiến Kinh để làm tuyên truyền cho “Mộng giang sơn”.
Cách ngày “Mộng giang sơn” chính thức ra rạp chiếu phim chỉ còn hơn một tháng mà thôi, thời gian chiếu phim cũng đã được công bố, là vào khoảng đầu tháng 2.
Lúc Kỷ Nguyên trở lại Kiến Kinh thì cũng đã là 4 giờ sáng, anh ngủ được khoảng 2 tiếng, lúc ra khỏi cửa còn cảm thấy hơi váng đầu.
Giang Ngọc chuẩn bị cho anh một bộ tây trang màu trắng, lúc Kỷ Nguyên duỗi tay ra, cảm giác cơ thể của mình không được ổn cho lắm.
Anh lập tức đoán được ngay, có lẽ trong khoảng thời gian này anh phải làm việc liên tục không nghỉ ngơi, tối hôm qua sau khi biểu diễn xong lại còn bị dính tuyết, tiết mục của anh mặc dù cũng chỉ có 5 phút, nhưng anh cũng đã bị ốm nhẹ.
Ở thời đại này, cơ thể của Kỷ Nguyên không còn được khỏe mạnh như kiếp trước nữa, cứ hễ dính tí gió, tí mưa là đã đủ để bị ốm.
Giờ anh thấy hơi hối hận vì lúc sáng sớm không uống chút thuốc giảm sốt.
Giang Ngọc vỗ vỗ vai của anh, nói qua qua cho anh về kế hoạch tuyên truyền phim sắp tới.
Trong đó có những câu hỏi về đạo diễn, về phân đoạn của diễn viên chính, còn có cả phần các diễn viên tương tác với nhau, Kỷ Nguyên nhất định phải ghi nhớ.
Khoảng nửa tiếng sau khi Kỷ Nguyên tới, Ứng Thư Hoán mới xuất hiện, hắn vừa tới đã lập tức chui tọt vào phòng hóa trang của Kỷ Nguyên.
Hai người đều bận bịu công việc riêng của mình, bởi vậy nên từ cái đêm mà Kỷ Nguyên đồng ý để Ứng Thư Hoán theo đuổi mình, cũng đã khoảng 1 tuần không được gặp mặt.
Ứng Thư Hoán vô cùng nhớ mong Kỷ Nguyên, hắn hy vọng Kỷ Nguyên cũng có thể nhớ hắn như hắn nhớ anh vậy.
Nhưng vừa mới gặp mặt, Ứng Thư Hoán đã lập tức phát hiện ra Kỷ Nguyên có gì đó không đúng: “Anh giờ không khỏe cho lắm đúng không?”
Kỷ Nguyên: “Cảm vặt thôi ý mà, sao cậu biết?”
Ứng Thư Hoán: “Trông anh buồn bã ỉu xìu à, để tôi đi mua thuốc cho anh nhé.”
Kỷ Nguyên: “Thôi, để trợ lý của tôi đi mua là được rồi.”
Ứng Thư Hoán nghĩ nghĩ, vậy cũng đúng, như vậy thì hắn có thể ngồi cùng Kỷ Nguyên lâu hơn một chút.
Nhưng đáng tiếc là trợ lý còn chưa cả kịp mang thuốc về thì Kỷ Nguyên đã phải lên sân khấu làm tuyên truyền.
Những vấn đề quan trọng thì cũng giống như những gì Giang Ngọc nói, tới đầu giờ chiều, cơ thể của anh đã không còn chống đỡ nổi nữa, Kỷ Nguyên cũng cảm giác bệnh tình của mình càng ngày càng nghiêm trọng, thậm chí còn bắt đầu xuất hiện hiện tượng đầu váng mắt hoa.
Tối hôm qua anh chỉ ngủ có 2 tiếng đồng hồ, hiện giờ lại phải cố gắng gồng mình lên làm việc, lúc ngồi trên sân khấu, hai mí mắt của anh không ngừng dính vào nhau, mơ màng như sắp ngủ.
Thật vất vả mới chờ được đến phần chiếu trailer, rốt cuộc Kỷ Nguyên cũng có thể xuống hậu đài ngồi một lát.
Lúc anh đi xuống bậc thang, không thấy được đường đi, bước chân lỡ một cái, suýt chút nữa đã bị ngã nhào xuống đất.
Ứng Thư Hoán đi ngay sau lưng anh, tay mắt lanh lẹ ôm lấy eo của anh, Kỷ Nguyên tựa như tìm thấy một nơi để dựa vào vậy, cơ thể lập tức trở nên mềm oặt, dựa vào lòng của Ứng Thư Hoán, lập tức chìm vào giấc ngủ!
Ứng Thư Hoán mới đầu còn tưởng rằng Kỷ Nguyên bị té xỉu, sợ tới mức hoang mang lo sợ vô cùng, trực tiếp bế ngang người anh lên, bước nhanh về phía chỗ ngồi.
Khoảnh khắc đó, tiếng hét của fans ở bên dưới thiếu chút nữa đã thành công ném văng trần nhà đi. Viên Huy Hoàng còn đang giảng giải phần cốt truyện đầy bi thương của “Mộng giang sơn”, nghe thấy tiếng thét chói tai này, ông không nhịn được mà cứng đờ người lại. Ủa ủa, phần cốt truyện này đúng là bi thương thật nhưng đâu đến nỗi vậy đâu ta…?
Sau đó, ông nhìn thấy Ứng Thư Hoán đang ôm Kỷ Nguyên chạy một đoạn đường dài về phía ghế ngồi bên dưới.
Đèn flash từ camera điện thoại, máy ảnh trong tay fans vẫn còn sáng trưng, Ứng Thư Hoán cũng ngồi luôn ở chỗ ghế ngồi, hắn lạnh mặt, giọng điệu vô cùng lễ phép: “Mọi người hãy tắt flash đi ạ, Kỷ Nguyên cần phải nghỉ ngơi.”
Các fans vội vàng tắt flash đi.
Còn có fans đánh bạo mà quay video, nhưng rất nhanh đã bị fans khác răn dạy.
Mọi người nhìn chằm chằm vào Ứng Thư Hoán và Kỷ Nguyên, che miệng lại, đỏ mặt, vừa nhìn vừa đỏ mặt —— mấy chuyện như thế này mấy bộ đồng nhân còn không cả dám viết đâu đấy nhé! Trời ạ! Sao lại có cái moment ngọt ngào như thế này chứ! Tui đã chết rùi! Thực sự đã chết! Kim Ốc Tàng Kiều là thật chị em ơi!
Bạn fan ngồi cách Ứng Thư Hoán gần nhất vô cùng cẩn thận mà hỏi: “Kỷ Nguyên bị sao vậy anh?”
“Bị ốm, cần phải nghỉ ngơi.” Ứng Thư Hoán lên tiếng.
Hắn ngồi ở một chiếc ghế khác, cả người Kỷ Nguyên gần như là nằm gọn trong lòng ngực của hắn, hô hấp vững vàng, tư thế ngủ cũng rất ngoan.
Ứng Thư Hoán thỉnh thoảng lại cúi đầu xuống nhìn anh. Sự lo lắng trong mắt hắn là thật, hắn giơ tay áp lên trán của Kỷ Nguyên, một lúc lại buông ra, một bàn tay khác ôm lấy bả vai của Kỷ Nguyên, bàn tay còn lại thì nắm lấy tay của Kỷ Nguyên.
Vô cùng thân mật… không giống là mối quan hệ quan hệ bạn bè.
Mặc dù ánh đèn ở hiện trường khá tối, nhưng hàng fans đầu tiên vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.
Tất cả mọi người lập tức lo lắng một chút, một loại cảm giác vô cùng ái muội đang chậm rãi dấy lên.
Trực giác của phụ nữ trong chuyện tình yêu luôn luôn mạnh hơn so với đàn ông rất là nhiều, và hiện giờ trực giác của những fans ngồi ở đây đều rất thống nhất —— mối quan hệ giữa Ứng Thư Hoán và Kỷ Nguyên chắc chắn không phải chỉ là bạn bè!
Ít nhất thì, với Ứng Thư Hoán mà nói, chỉ cần dựa vào ánh mắt của hắn là có thể đoán được ngay, ngập tràn tình yêu.
Mà từ trước đến nay, khi đã yêu một người nào đó, ánh mắt sẽ là bằng chứng rõ ràng nhất.
“Đừng quay nữa!” Một bạn Cấm Vệ Quân nhận thấy điều này thì lập tức quát lớn, yêu cầu các bạn fans ngồi sau không quay chụp nữa.
Trái tim của tất cả các fans ngồi tại đó đều đập rất nhanh, người nào người nấy đều khá buồn bã, liếc một cái đã nhận ra được.
Lại là bạn fan to gan lúc nãy, cô bé lén lén lút lút ghé vào kẽ hở giữa hai chiếc ghế, hỏi hỏi Ứng Thư Hoán: “Kiều Kiều này, lần trước ở tiệc sinh nhật anh kể là anh muốn có người yêu, chuyện này là thật ạ?”
Ứng Thư Hoán quen biết cô bé này, cô thường xuyên đến các buổi gặp mặt trực tiếp với mình, những bạn fans ngồi bên cạnh cô Ứng Thư Hoán cũng khá quen thuộc, đều là fans lâu năm của hắn.
Ứng Thư Hoán là người nếu đã dám nói thì sẽ dám thừa nhận, hơn nữa, hắn cũng không định giấu giếm fans của mình: “Ừm.”
Cô bé kia “Ah…” một tiếng, dường như đã hiểu ra điều gì đó, nháy mắt đã lập tức hai mắt ngấn lệ: “Vậy… người anh thích là Kỷ Nguyên đúng không?”
Một lúc lâu sau, tất cả những fans lâu năm ngồi ở hàng ghế phía trước đều nghe thấy được câu trả lời của Ứng Thư Hoán: “Ừm.”
Hắn bổ sung thêm: “Nhưng là tôi đơn phương thích anh ấy, anh ấy vẫn chưa đồng ý đâu, mọi người đừng nói ra ngoài nhé.”
Cô bé kia vội vàng nói: “Không đâu ạ!”
Ứng Thư Hoán ngẫm ngẫm một lúc, sau đó nói tiếp: “Thực sự rất xin lỗi bạn nhé. Nếu bạn cảm thấy không thể tiếp thu được thì có thể ngừng support mình nhé.”
Cô bé kia cười cười, nhưng lại không khống chế được nước mắt chảy xuống: “Không đâu ạ! Em sẽ mãi mãi thích anh!”
Cô còn nói với Ứng Thư Hoán: “Từ hôm nay trở đi em sẽ không làm fan bạn gái của anh nữa, mà sẽ chuyển sang làm fan mama!”
Ứng Thư Hoán nhìn mọi người, mọi người cũng nhìn lại Ứng Thư Hoán.
Cô bé kia sờ sờ chóp mũi, thẹn thùng nói: “Thích anh nhiều năm như vậy, làm gì có chuyện bảo không thích là không thích được luôn? Thực ra thì trước kia em đã biết ngay là kiểu gì cũng sẽ có ngày anh có người yêu rồi, bao trường hợp trong giới giải trí cũng vậy mà… mọi người đều hiểu rõ, đã sớm chuẩn bị tâm lý từ lâu rồi.”
Cô gái lớn tuổi nhất ngồi gần đó nói: “Bọn chị là fans của em, mong muốn lớn nhất vẫn là ở bên cạnh em trải qua thật nhiều sân khấu và phim ảnh, cùng em chậm rãi lớn lên. Hiện giờ nhìn thấy em đã có người mình thích, còn bằng lòng nói cho bọn chị biết, bọn chị vô cùng vui vẻ.”
Cô nhìn Kỷ Nguyên rồi nói với Ứng Thư Hoán: “Người ấy có ổn hay không, chắc chắn em là người hiểu rõ nhất, bởi vậy nên mặc kệ quyết định của em là gì, bọn chị sẽ mãi mãi bên cạnh em, ủng hộ em.”
Cô bé kia nghe vậy thì lập tức òa khóc.
Dù sao thì lời này của Ứng Thư Hoán tới sớm quá, cũng đột nhiên quá.
Tình cảm của fans đối với thần tượng của mình, đặc biệt là của fans nữa, hoặc ít hoặc nhiều sẽ đều có một chút tình cảm đơn phương.
Hắn biết chứ, nhưng hắn cũng đâu thể nào đáp lại tình cảm đó được.
Ứng Thư Hoán gật gật đầu, nói với mọi người: “Sắp đến tết rồi, thời tiết cũng dần chuyển lạnh hơn, mọi người nhớ phải để ý đến sức khỏe nhé, đừng để bị ốm.”
“Em chăm sóc Kỷ Nguyên thì cũng phải nhớ chăm sóc chính mình nữa đấy nhé.”
“Nếu anh thích anh ấy thì cứ nói cho anh ấy đi, em cảm thấy anh ấy cũng thích anh lắm, trên thế giới này sẽ không có ai không thích anh đâu.”
“Ứng Thư Hoán, anh xứng đáng những gì tuyệt vời nhất!”
Viên Huy Hoàng tuyên bố tạm thời dừng buổi họp báo hôm nay, xe của Giang Ngọc cũng đã tới cửa, để Ứng Thư Hoán dìu Kỷ Nguyên ra xe rồi đi đến bệnh viện.
Ứng Thư Hoán bế Kỷ Nguyên đi ra ngoài, lúc đi ra đến bên ngoài, tất cả những cô gái kia đều nhìn hắn, tựa như ánh mắt của một người mẹ đang nhìn đứa con trai nhỏ bé của mình thoáng chốc lớn lên, trở thành một người đàn ông mạnh mẽ.
Fans nhỏ giọng nói thầm: “Kiều Kiều! Nhất định phải hạnh phúc đó!”
Lời chúc phúc đầy nghẹn ngào của bạn fan, Ứng Thư Hoán cũng nghe thấy, hắn nói với mọi người: “Mình sẽ mà.”
Hắn đi rồi, bạn fan kia lập tức ôm mặt khóc.
Năm nay cô đã 22 tuổi, bắt đầu từ năm cấp 3 cô đã thích Ứng Thư Hoán.
Ở tầm tuổi đó, các cô gái khi theo đuổi thần tượng đều trộn lẫn một chút tình cảm thật lòng, chỉ là lấy “theo đuổi thần tượng” làm cái cớ để trộm thích thầm người kia mà thôi.
Hiện tại, người kia cũng đã trưởng thành, có người mình thích, mối tình thanh xuân cũng đã nên buông xuống.
Đứng ở ngã rẽ của cuộc đời, bọn họ đi về hai phía khác nhau.
Điều duy nhất không thay đổi chính là, cô vẫn thích chàng thiếu niên kia như cũ, chẳng qua là từ yêu say đắm, trở thành bảo vệ.
Các fans rất nhanh đã tỉnh táo trở lại, dù sao thì đàn ông trên thế giới cũng không phải là chỉ có mỗi Ứng Thư Hoán!
Tuy rằng các cô đều biết mình thích Ứng Thư Hoán vô cùng, nhưng tình cảm này giờ chỉ nên là tình cảm của fans đối với thần tượng, chứ không nên yêu đến mức anh sống tôi sống anh chết tôi chết. Buồn thì buồn nhưng một bầu rượu là quên hết ngay. Giới giải trí nhiều người như vậy, thiếu gì người để yêu! Cùng lắm thì thăng cấp lên làm mẹ của Ứng Thư Hoán thôi! Bối phận còn nâng lên không ít!
Làm gì có chuyện chỉ vì một anh đẹp trai mà từ bỏ tất cả những anh đẹp trai khác chứ!
Mọi người đứng chung với nhau, quán triệt với nhau là đừng nói chuyện hôm nay ra ngoài, sau khi trở về, bọn họ sẽ liên hệ với hội trường của hậu viện hội Cấm Vệ Quân, lộ ra chút tin tức, hỏi xem bên đó có nhận được lời nhắc nhở của người đại diện không…
Nếu thật sự có ngày Ứng Thư Hoán công khai, mọi người đều hy vọng, Ứng Thư Hoán sẽ nhận được thật nhiều lời chúc phúc.
Nhưng mà, giấy không gói được lửa, chuyện Kỷ Nguyên bị té xỉu ngay trong họp báo đã lên hot search.
Giang Ngọc bỏ tiền ra để gỡ hot search xuống, nhưng trong nội bộ fans vẫn ầm ĩ cả lên.
Có ảnh chụp Ứng Thư Hoán ôm lấy Kỷ Nguyên vô cùng mờ ảo được đăng lên, vô cùng xứng với 4 chữ “kinh tâm động phách”, thậm chí còn có người nâng cấp câu chuyện lên thành bệnh nan y giai đoạn cuối.
Các account marketing vừa chia sẻ bài đăng lên, mọi chuyện lập tức vỡ bờ.
Phần bình luận bùng nổ:
“Tui cảm thấy Ứng Thư Hoán và Kỷ Nguyên thực sự là có chút gì đó nha… à mà tui chỉ là người qua đường thôi, đừng gán cho tui cái mác Kim Ốc Tàng Kiều.”
“Nhìn ánh mắt của Ứng Thư Hoán là đã thấy có vấn đề rồi, bình thường thì có người đàn ông nào nhìn người khác với ánh mắt như vậy không?”
“Nói thật, lúc tui bị ốm, người yêu tui cũng ôm tui y hệt vậy luôn…”
“…”
Cũng có người phản bác lại:
“Bị điên hết rồi à? Ảnh mờ mịt như vậy mà cũng nhìn ra được ánh mắt tình cảm???”
“Trên đời này lẽ nào không được phép tồn tại tình bạn đơn thuần giữa nam với nam sao?”
“Quan hệ giữa hai người họ tốt thì không được sao? Không có chứng cứ mà cứ nói bừa bãi, nếu như bị người khác chụp hình lại, lại bắt đầu nói Tiểu Nguyên của bọn tôi là tặng không cho Ứng Kiều đúng không?”
“…”
Một đợt phong bão chưa qua, một đợt khác lại tới.
Suốt nửa năm qua, weibo vẫn không ngừng có những người suy đoán về mối quan hệ giữa Kỷ Nguyên và Ứng Thư Hoán, chưa ngày nào là dừng.
Ngay cả Giang Ngọc cũng bắt đầu nghi ngờ. Quả thực là y nghĩ nhiều cũng đúng thôi, người khác thì không biết, nhưng y lại biết rõ hơn ai hết, Ứng Thư Hoán thích ở cạnh Kỷ Nguyên vô cùng.
Trước kia y nghe nói hắn và Kỷ Hi có quan hệ rất tốt, cũng chưa từng thấy hắn dán vào Kỷ Hi bao giờ.
Giang Ngọc lo lắng, sốt ruột vô cùng, sợ nhất là làn gió trên weibo lại đổi hướng, mà nhỡ đâu Ứng Thư Hoán thật sự thích Kỷ Nguyên thì phải làm sao bây giờ?
Xu hướng giới tính của Ứng Thư Hoán… có phải là không ai biết đâu…
Y mở cửa phòng bệnh ra, Kỷ Nguyên còn đang nằm ở trên giường chưa tỉnh.
Ứng Thư Hoán đang cầm một cuốn tiểu thuyết trên tay, vừa đọc vừa ngồi chăm Kỷ Nguyên.
Nhìn là biết chắc chắn sẽ không rời đi sớm như vậy.
Giang Ngọc quyết định thử hắn một chút, bắt đầu lên tiếng làm quen: “Thư Hoán này, ở đây có tôi chăm sóc anh ấy là được rồi, nếu cậu vội thì cứ về trước đi.”
Ứng Thư Hoán nhìn y một cái, sau đó ánh mắt lại rời xuống cuốn tiểu thuyết của mình: “Tôi không vội.”
Giang Ngọc cắn cắn môi, bất chấp tất cả, đi thẳng vào vấn đề chính: “Cậu cũng biết hiện giờ trên mạng mọi người đang nói thế nào về mối quan hệ của hai người đúng không? Không danh không phận, ở đây cũng không thích hợp. Năm nay Kỷ Nguyên vừa mới phất lên thôi, không thể nào chỉ vì một scandal tình ái mà hủy đi sự nghiệp được. Cậu… lẽ nào cậu đang yêu đương với anh ấy hả?”
Ứng Thư Hoán: “Không muốn trả lời.”
Giang Ngọc nhẹ nhàng thở ra một hơi, nghĩ thầm: Xem ra là mình suy nghĩ nhiều thật, hai người có khi chỉ là bạn bè thật.
Kết quả là vị thiếu gia này lại nói thêm một câu chọc cho Giang Ngọc một đao: “Còn về sau muốn trả lời hay không thì chưa biết.”
Giang Ngọc trừng lớn mắt, Ứng Thư Hoán cũng lười giấu giếm, nói thẳng với y: “Tôi đang theo đuổi Kỷ Nguyên. Hơn nữa, tôi còn cảm thấy bản thân nhất định sẽ theo đuổi thành công, tốt nhất là anh vẫn nên chuẩn bị văn bản thông cáo trước đi.”
Giang Ngọc suýt chút nữa thì té xỉu: “Cậu đùa tôi đấy à?”
Ứng Thư Hoán: “Ai muốn nói đùa với anh?”
Giang Ngọc: “Cậu… chuyện kia… là thật hả?”
Ứng Thư Hoán nhíu mày: “Đương nhiên.”
Giang Ngọc kém chút nữa là không thể giữ bình tĩnh nối: “Trời đất ơi, cậu đừng đùa tôi nữa mà, sự nghiệp của Kỷ Nguyên chỉ vừa mới khởi sắc…” Y muốn khuyên nhủ Ứng Thư Hoán: “Nhà họ Ứng của cậu có sự nghiệp lớn mạnh, nhất định phải có người nối dõi tông đường chứ. Kỷ Nguyên lại là một người đàn ông, nếu cậu thật sự thích y, cha của cậu cũng sẽ không đồng ý đâu…”
“Tôi không thích trẻ con, phiền phức chết đi được, anh ấy chỉ cần có một đứa trẻ là tôi đây là đủ rồi. Hơn nữa, từ ngày tôi thích anh ấy là tôi đã xác định sẽ không nối dõi tông đường được rồi.” Ứng Thư Hoán hừ lạnh một tiếng, chuyển đề tài: “Còn chuyện cha mẹ tôi có đồng ý hay không… anh nghĩ rằng tại sao mà anh gặp được Kỷ Nguyên?”
Giang Ngọc lặng cả người.
Ứng Thư Hoán nhớ tới chuyện đó, lập tức nghiến răng nghiến lợi: “Tháng 8 năm ngoái, Kỷ Nguyên và tôi cãi nhau một trận, vác vali chạy thẳng ra ngoài.”
Trái tim của Giang Ngọc bỗng nhiên đập mạnh hơn ban nãy, hiển nhiên là đã bị dọa sợ, thậm chí còn có một nỗi sợ hãi sắp chạm đến chân tướng!
“Tôi nghĩ rằng chỉ cách mấy ngày là anh ấy sẽ trở về thôi, nhưng kết quả thì sao, vợ của tôi lúc bỏ ra ngoài thì gặp một người đàn ông xấu xa tự xưng là người đại diện, hoa ngôn xảo ngữ, miệng lưỡi trơn tru vô cùng, nói muốn dẫn theo anh ấy tìm đường phát tài, đồng mưu đại sự. Anh nói xem, người đàn ông xấu xa kia là ai?”
Ứng Thư Hoán nhìn về phía Giang Ngọc với cặp mắt hình viên đạn, như thể đang muốn chọc thẳng qua thân thể của người đàn ông xấu xa mang tên “Giang Ngọc” kia vậy.
Tác giả :
Tam Thiên Phong Tuyết