Ở Rể (Chuế Tế)
Quyển 3 - Chương 277: Sương sớm (2)
Ads Tiếng gà gáy vang lên ba lần, trời đã sáng nhưng xung quanh viện vẫn mù sương. Sương trắng vấn vít, ánh đèn từ nhà hàng xóm chiếu đến trông như những chú đom đóm đang đậu trên tán cây trong đêm tối. Xung quanh yên lặng không có mấy động tĩnh, chỉ có mây mù lững lờ trôi.
Đổ thùng gỗ đầy ắp nước lạnh vào trong nồi, Tiểu Thiền đút củi vào trong bếp, cầm chiếc quạt hương bồ nho nhỏ ngồi ở cạnh quạt. Sau khi bị Ninh Nghị kéo vào phòng rồi đi ra, nàng đã mặc ăn mặc chỉnh tề lại, nhưng sáng sớm làm chuyện như thế này luôn khiến nàng cảm thấy ngượng ngùng, có cảm giác như là lén lén lút lút vậy. Nhưng cũng chỉ trong lúc ở Hàng Châu như thế này, nàng mới có thể cảm nhận được cảm giác vừa thẹn thùng lại vừa ấm áp này, nếu ngày nào đó rời khỏi Hàng Châu về với tiểu thư, nàng sẽ không bao giờ có thể cùng cô gia làm ra loại chuyện bực này.
Với sự kính trọng của nàng dành cho Tô Đàn Nhi, nàng sẽ không đến mức vì bản thân có quan hệ với cô gia là sẽ sinh ra cảm xúc ghen tỵ với tiểu thư. Nhưng trong tình huống như vậy, thiếu nữ thi thoảng cũng không khỏi ngẫm lại, mình quả thật là đã độc chiếm cô gia ở nơi đây rồi. Sống nương tựa lẫn nhau, cứu giúp nhau trong cơn hoạn nạn, loại cảm giác này khiến nàng thấy ngọt ngào, đương nhiên cũng có lúc nàng thấy không yên lòng. Nếu có thể lựa chọn, sợ là ngay cả bản thân nàng cũng không rõ nữa, có lẽ nàng sẽ muốn những ngày tháng như thế này nhanh chóng qua đi, hoặc là vĩnh viễn duy trì.
Nếu đơn thuần lấy tình cảnh trước mắt mà nói, tất cả thoạt nhìn có vẻ khá tốt, có người chăm sóc, có người quan tâm, nàng giúp việc ở y quán cũng biết dạng người này người nọ, hương thân xung quanh đều có ấn tượng không tệ về nàng, có việc là sẽ chiếu cố tới nàng. So với những người vẫn lo lắng không yên sợ bị bắt, nàng và cô gia đều khá hơn rất nhiều, gần như đã được đối phương coi làm người một nhà. Nhưng dù vẫn tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của nha hoàng, không quản quá nhiều chuyện, Tiểu Thiền lại không phải là một cô gái nông cạn chỉ biết đến lợi ích trước mắt, sống trong hạnh phúc là sẽ không để ý gì cả.
Cô gia sống không dễ dàng gì.
Loại không dễ dàng này không phải là như gánh nặng trọng trách đè nặng đôi vai, cũng không phải là cực nhọc cả ngày hay ngày nào cũng cau có mặt mày. Nhưng dù rằng mọi chuyện mà cô gia làm khi ở trong phố Tế Liễu này đều thể hiện là rất thuận buồm xuôi gió, gần như khiến ngày nào cũng nhàn nhã tự đắc, nhưng chỉ có Tiểu Thiền hiểu được rằng sau những thứ đó là sự cố gắng và cẩn thận lớn lao biết nhường nào, giống như không ngừng bước lên trước từng bước ở trên đầm lầy vậy.
Dĩ vãng nàng cũng từng gặp chuyện như thế này, nhưng lại chẳng hề rõ ràng đến thế. Từ nhỏ nàng đã được đưa tới nhà thương nhân, đã gặp rất nhiều thứ. Nhà thương nhân trông náo nhiệt thế thôi, nhưng người chèo chống cho nó chân chính lại là số ít người đã thật sự bỏ công bỏ sức ở trong nhà, như Tô lão thái công, như Tô Bá Dung, hay như tiểu thư. Bọn họ không phải ở một thời điểm nào đó là phát ra mệnh lệnh tài tình như thiên mã hành không để có thể khiến chuyện thành, có thể xoay chuyển tình thế, thật sự chèo chống được những chuyện này chính là ngày ngày bôn ba, mỗi tối lại vất vả làm việc, xử lý từng chuyện nhỏ bé một, tự nghĩ, rồi mưu hoa, xem từng quyển sổ sách sau đó tính toán. Người nào nỗ lực như vậy thì mới có thể làm nên chuyện.
Nhưng đây dù sao cũng là thời đại sùng bái văn nhân, nàng từng thấy tiểu thư cố gắng như vậy đó. Nhưng điều mà trong lòng càng thêm khát khao tất nhiên chính là những danh sĩ chỉ điểm giang sơn kia, ở trong truyện kể, ở trong kịch hát thì một câu nói của bọn họ là có thể xoay chuyển tình thế, một mưu kế là đã có sức mạnh xoay chuyển cả trời đất. Người như vậy sao lại không khiến người ta hâm mộ khát khao cho được. Khi cô gia vào cửa, nàng nghĩ rằng đối phương không phải người như vậy. Có một thời gian nàng lại cảm thấy, cô gia chính là người như vậy. Sự tôn kính và có chừng mực lúc trước đã biến thành tri kỷ và yêu thương sau này. Nhưng mãi đến khoảng thời gian khi tới Hàng Châu này, đặc biệt là khi hai người đã chung chăn chung gối, nàng mới càng thêm tinh tường thứ ẩn giấu phía sau đó là cái gì, cũng càng khiến nàng cảm nhận được sức mạnh ở trong đó.
Người bình thường mà nỗ lực là có thể mở ra một con đường trên núi hoang, khi có đá lớn chặn đường, mưu kế và đối sách có thể khiến cho người vượt qua tảng đá đó. Nhưng nếu phía trước mà không có đường đi, phía sau lại có truy binh, chẳng có đường vòng, người cương liệt có lẽ sẽ giống như vị Tiền gia gia kia, đâm đầu lên tảng đá mà chết. Cũng chỉ có một loại người có thể bình tĩnh, chuyên chú, thậm chí là nở nụ cười mà đục đi từng tấc một trên tảng đá đó, bất chấp tất cả mà đẩy ra. Nàng không biết phải hình dung như thế nào, có lẽ đó chính là "nam nhân" mà trước đây nàng từng nghe người khác nhắc tới.
Nay hai chữ này lại càng có ý nghĩa sâu xa hơn, bởi vì hiện giờ cô gia cũng là "nam nhân" của nàng.
Từ khi bị bắt trở về, rồi ở lại nơi này, cô gia chưa từng thể hiện ra cái cảm xúc nôn nóng, chưa từng lo lắng kích động, chỉ bình thản dạy những đứa trẻ trong thư viện kia, ngày ngày sớm tối đều rèn luyện theo thói quen, hòa thuận với hàng xóm láng giềng. Có đôi khi ngồi đọc sách dưới mái hiên, hắn sẽ nói chuyện phiếm với nàng, an ủi nàng, kể chuyện cười cho nàng nghe. Có đôi khi hắn thậm chí còn bổ củi, quét tước sân vườn. Nhưng cho dù hắn tỏ ra tự nhiên như vậy, nàng là người bên cạnh cô gia, vẫn có thể thấy rõ phía sau bóng lưng kia, cô gia vẫn luôn nắm đôi bàn tay lại thật chặt. Bàn long chấm us.
Hằng ngày rèn luyện, cô gia vẫn tăng thêm, thoạt trông chỉ đơn giản là chạy tới chạy lui trong phạm vi phố Tế Liễu này, nhưng tính ra thì khoảng cách đã gần như gấp đôi với đoạn đường hắn tập khi ở Giang Ninh. Sau khi được nới lỏng giám thị, cô gia đã buộc thêm bao cát nho nhỏ lên tay và chân. Nàng biết rằng đây là rèn luyện thân thể, nhưng lại không biết rèn luyện như vậy thì có lợi ích gì. Mấy ngày đầu tiên, bao cát chưa được chuẩn bị cho tốt nên thậm chí đã siết cho tay chân hắn chảy máu, hắn lại vẫn duy trì vẻ bình thản đối mặt với mọi người, chỉ khi về rồi, vào phòng tắm rửa, nàng ngẫu nhiên mới thấy hắn ở bên trong làm vài động tác chầm chậm, hô hấp dồn dập, mồ hôi tuôn ướt toàn thân. Khi đó ánh mắt cô gia khốn khổ chống đỡ kia thật sự rất giống... rất giống hổ. Đương nhiên ánh mắt đó không khiến nàng sợ, bởi vì khi nhìn thấy nàng, hắn sẽ bình thản lại. Nàng biết, dù cô gia có thật sự là hổ biến thành thì cũng sẽ không ăn thịt nàng.
Cảnh tượng đó nàng chỉ thấy vài lần, lần nào cũng chỉ là khi bốn phía không có ai, trên mặt cô gia mới lướt qua vẻ mặt đó. Mà hai người cũng không có nghiêm túc nói tới những thứ này. Nàng biết là cô gia sẽ không nhiều lời về những chuyện đó với nàng, nhưng nàng biết, thế là đủ rồi. Mãi đến khi cô gia lui tới với những người này những người kia, dạy học hay làm việc chỉ là để tình cảnh xung quanh thêm buông lỏng hơn, nàng cũng biết đến khi chính nàng có thể được càng nhiều người của Bá Đao doanh thừa nhận, như vậy cô gia có muốn làm gì thì cũng sẽ dễ dàng hơn một chút. Nàng sẽ tiếp tục như vậy.
Lúc ở y quán, nàng vẫn luôn rất cần cù, luôn tỏ vẻ là rất vui vẻ, rất đáng yêu, đây đương nhiên vì đó là bản tính của nàng vốn vậy, nhưng tâm tình thì lại không như thế.
Có khi nàng lại nghĩ, có lẽ cô gia cũng thấy được nguyên nhân vì sao nàng làm như vậy từ trong ánh mắt nàng. Dạo gần đây cô gia hay lui tới với vị tiểu thư Lâu gia kia, nếu là lúc trước thì Tiểu Thiền sẽ không vui, cũng sẽ rất lo lắng. Nhưng hiện giờ, nàng lại chẳng có tâm tình như vậy, đương nhiên thi thoảng có kháng nghị, đôi khi cằn nhằn lải nhải rằng cô gia không nên lui tới thân mật với tiểu thư Lâu gia như vậy. Nhưng nàng cũng hiểu rằng cô gia sẽ không thích tiểu thư Lâu gia, cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì thì cô gia vẫn luôn giữ vững tỉnh táo trong lòng.
Đêm qua thấy cô gia bị thương, nàng oa oa khóc to, cô gia phải khuyên một lúc lâu thì nàng mới thôi. Sáng nay dậy, nàng muốn cô gia có thể nghỉ ngơi thêm một lúc nữa, cô gia lại nói rằng bị thương không nặng, sau lại còn muốn kéo nàng vào trong phòng... Thân thể nàng đã là của cô gia, bất cứ khi nào cô gia muốn nàng làm chuyện gì thì nàng đều cảm thấy vui vẻ. Nhưng sáng hôm nay khi thân mình không mảnh vải nằm ở trước cô gia, từng có lúc nàng muốn khóc để hắn dừng lại, nhưng ngay tại lúc này, nàng lại chỉ cảm thấy lòng mình tràn ngập hạnh phúc.
Đây đúng là tâm tình khó tin được, bởi vì nàng biết, dù ở thời điểm như vậy, cô gia cũng sẽ chỉ nói với nàng là không sao, sẽ an ủi nàng.
Sau khi ra khỏi phòng không lâu, cô gia lại mở cửa đi ra ngoài chạy bộ, nàng ở cạnh nghe, nhưng không có đi nhìn, nghĩ tới những điều này, thiếu nữ đột nhiên giơ tay bụm chặt lấy miệng, òa một tiếng khóc lên, nước mắt lã chã rơi.
Ngoài tối hôm qua thì chỉ khi nào bốn phía không có ai, nàng mới khóc, khóc xong rồi đi ra ngoài, nàng lại ra vẻ vui vẻ đi làm việc.
Hàng Châu là biển.
Ánh sáng bập bùng. Nàng khép đôi chân ngồi ở trước bếp lò, ngọn lửa hừng hực bốc lên, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy rét lạnh ở trong suy nghĩ. Ấm áp không đến từ ngọn lửa kia, nó trào ra từ trong cơ thể, khiến cơ thể ấm áp từ trong ra ngoài, ấm áp này vừa tiếp nối nàng, vừa tiếp nối với thư sinh đang chạy trong màn sương sớm kia, giống như hai điểm sáng, như hai điểm sáng mà khoảng cách gần xa chẳng thể nào ngăn được. Người thật sự dựa vào con thuyền này cũng chỉ có hai người bọn họ mà thôi.
Một lát sau, Tiểu Thiền lau nước mắt, vung quạt để lộ ra khuôn mặt tươi cười đáng yêu, sau đó đứng lên xem nước trong nồi.
Ngày hôm nay giờ mới bắt đầu.
Tạm thời thì dù cho Tiểu Thiền nghĩ gì trong lòng, với Ninh Nghị thì chuyện đã xảy ra chẳng có gì để ca ngợi cả, tất cả đều là cố gắng hết sức. Năng lực của hắn chỉ đến đó. Nếu như có kẻ nào đó có thể ở bất cứ lúc nào đều có thể thoải mái khoái trá bước đi trong nguy hiểm, hoặc là cả đời dù bất cứ lúc nào cũng có thể tính toán cặn kẽ, không bỏ sót điều gì... Người như thế có lẽ là có, chỉ là hắn kém hơn mà thôi.
Thương thế đêm qua không được coi là nặng, đó là dùng tiêu chuẩn của võ giả để đánh giá, nhưng nếu là người bình thường mà trên người có vết thương đao kiếm, đầu cũng bị rách thì đó không phải là nhẹ, không thể vận động quá mạnh, chỉ có thể chạy bộ chầm chậm, kết hợp với nội công để kích thích cơ thể, tranh thủ khôi phục nhanh hơn mà thôi. Sương mù có vẻ là đến gần trưa cũng sẽ không tan, nhưng hắn chạy được một lúc thì người trong tầm nhìn đã nhiều hơn. Dọc đường hắn còn gặp Bát đại kim cang của Bá Đao doanh, đây là ngoại hiệu mà Ninh Nghị đặt cho bọn họ, là tâm tính lạc quan mà thôi. Người đứng đầu Đỗ Sát, thường ngày không hay nói mấy, tuy có kết giao với Ninh Nghị nhưng khá nghiêm túc, nhưng lần này lại chủ động chắp tay chào hắn:
- Ninh tiên sinh, hôm nay không nghỉ ngơi sao?
- À, vận động chút sẽ tốt hơn cho chuyện khôi phục ấy mà.
Ninh Nghị trả lời như vậy. Đỗ Sát kia đang cùng người bên cạnh hàn huyên, nhân tiện giới thiệu luôn:
- Thích huynh, vị này... được gọi là Huyết thủ nhân đồ Ninh Lập Hằng Ninh công tử. Lập Hằng, vị này là...
Thân phận người này chẳng có gì đáng để nhớ, điều khiến Ninh Nghị hơi ngạc nhiên là đối phương lại giới thiệu cái "danh hiệu giặc cướp" Huyết thủ nhân đồ của hắn, bỗng cảm thấy buồn cười, lập tức chắp tay dùng tư thế của người giang hồ để đáp lời. Khi song phương cáo từ, Đỗ Sát lại nói:
- Ninh công tử, cảm ơn rất nhiều về chuyện tối qua, ta nợ công tử một ân tình.
Đi tiếp một đoạn, hắn lại gặp được Lưu Thiên Nam và A Thường với A Mệnh. Mấy người chào hỏi qua loa, khi hỏi tới Lưu Đại Bưu, Lưu Thiên Nam gật đầu nói:
- Trang chủ không sao, đã tỉnh lại rồi.
Đã tỉnh có nghĩa là không còn nguy hiểm tới tính mạng, nhưng hiển nhiên là vẫn chưa thể xuống giường:
- Đợi lát nữa xong bữa sáng thì Ninh tiên sinh tới thăm đi.
Khi hỏi đến Lưu Tiến, sắc mặt A Thường có vẻ không được tốt cho lắm:
- Có thể khỏi hay không thì không biết nữa, cho dù có khỏi thì thân thủ cũng đã bị phế đi hơn phân nửa... Đương nhiên có thể khỏi được là quan trọng nhất...
A Mệnh ở bên cạnh thì chẳng biểu hiện gì, gã có tên thật là Trịnh Thất Mệnh, xưa nay thái độ xử sự thì A Thường, người mà gã hợp tác lại tương đối hòa khí, mà gã thì khá hung bạo, quen thói dùng đao để nói chuyện, nhưng với người trong trại lại rất ôn hòa. Thi thoảng gã lại nghiêm mặt đi mua kẹo cho đám con nít, chỉ là không cười bao giờ. Lưu Tiến từng học đao với A Thường, đương nhiên cũng từng được gã chỉ điểm một hai. Lúc này sắc mặt dã lạnh lùng bình thản hơn lúc thường rất nhiều, chỉ là nhìn Lưu Thiên Nam rồi lại quay sang nhìn Ninh Nghị:
- Khi nào đi xử Lệ Thiên Hữu thì nhớ gọi ta. Chuyện giết người ngươi không cần ra tay, ta có thể làm tốt, cứ gọi ta là được.
Lời này là nói với Ninh Nghị. Gã với A Thường theo Ninh Nghị một thời gian nên biết Ninh Nghị có vài phần bản lĩnh. Chỉ là lời vừa dứt, Ninh Nghị nhìn Lưu Thiên Nam:
- Chuyện này không hề dễ đâu...
Lưu Thiên Nam cũng nhíu mày:
- Lúc nào thì nói là sẽ đi xử Lệ Thiên Hữu vậy...
A Mệnh cũng nhíu mày nhìn gã:
- Quản sự, không phải vừa rồi ngài nói muốn thương lượng với Lập Hằng chuyện cho Lệ gia ăn thiệt sao?
Lưu Thiên Nam quản lý rất nhiều chuyện trong Bá Đao doanh, thành ra những người quen biết như A Mệnh đều tùy ý gọi gã là quản sự. Có lẽ vừa rồi A Thường và A Mệnh cho rằng gã đang bàn tới chuyện này. Lần này Ninh Nghị cũng nhìn gã, không biết vừa rồi gã nói cái gì. Mặc dù nói rằng Bá Đao doanh không chịu thua thiệt bao giờ, nhưng hiện nay khi Lệ Thiên Nhuận đã trở về, mà bên này lại cứng rắn như vậy, hắn phải thừa nhận rằng chính hắn đúng là có vài phần bất ngờ.
Lưu Thiên Nam nhìn hai người:
- Chỉ là thương lượng với hắn về đoạn tuyệt chuyện làm ăn với Lệ gia, cho bọn họ ăn thiệt vài lần mà thôi, cũng tránh cho Lệ Thiên Hữu tưởng rằng ca ca hắn sắp trở về là bọn họ có thể hoành hành ở Hàng Châu này... Các ngươi cho là thật sự giết được hắn sao?
A Mệnh cười lạnh một tiếng:
- Chuyện đó đâu có gì khó.
- Không phải là khó hay không khó.
Lưu Thiên Nam hơi tăng âm thanh lên:
- Chuyện này ngươi có dọn được hậu quả không!!
A Mệnh hít sâu một hơi, sau đó thở ra thật mạnh:
- Biết rồi.
Rồi y vỗ vai Ninh Nghị:
- Nghe nói tối qua ngươi giết được cái kẻ có tên là Thang Khấu đó? Không tệ.
Nói tới chuyện này, A Thường cũng hơi mỉm cười:
- Ta nghe nói rồi, là một tên điên, võ nghệ cũng tạm.
Ninh Nghị cười, khiêm tốn nói một câu:
- Ha ha, đối phương quả thật có thân thủ rất lợi hại, ta cũng đánh tới trình độ đó, nhất thời không thu được tay nên giết rồi...
Hắn nói tới đây, A Thường đã tỏ vẻ trầm tư:
- Không biết vị huynh đệ nấp trong phòng kia là ai, có thể dùng một đao chém đầu Thang Khấu, đây không phải là chuyện khó gì, nhưng chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà rời phòng lại không để ai thấy, khinh công quả đúng là xuất thần nhập hóa rồi...
A Mệnh cũng gật đầu:
- Ta cũng nghe nói thế, gian phòng kia đóng kín, không hề có mật đạo hay cửa ngầm nào, bên ngoài lại có binh lính bao vây trông coi, muốn ra ngoài quả là chuyện không dễ. Nhưng mà trọng điểm phòng ngự không phải ở đó nên phỏng chừng là cũng có cơ hội...
Ninh Nghị chớp chớp đôi mắt, sau đó trợn trắng mắt với bọn họ:
- Ê, ê, ê, ta còn ở đây mà! Cao thủ so chiêu không kịp thu tay là chuyện rất bình thường! Lúc ấy bốn phía không có ánh sáng, y lại không nhìn rõ cảnh vật, ta và y cùng so đấu tính mạng, tính toán đã lâu nên mới một đao chém được đầu y, đó gọi là dũng mãnh cơ trí, chứ cơ quan cửa ngầm cái gì chứ... Hai người các ngươi có giỏi thì tới đây đấu một mình coi sao...
A Mệnh vẫn tỏ ra lạnh nhạt như trước:
- Hắn không chịu nói.
- Thôi bỏ qua đi.
A Thường cười cười, sau đó lại vỗ vào bả vai Ninh Nghị:
- Dưỡng thương cho tốt đi, chuyện tối hôm qua ta cảm ơn, có gì cần thì cứ hô một tiếng.
Hai người cáo từ rồi xoay người lại, tiếng nói truyền đến:
- Một đao chém đầu, nghe nói còn văng ra cả ngoài, đó phải là đao pháp cương mãnh cỡ nào...
- Nếu chúng ta mà ở đó dùng Bá đao, có thể ra một chiêu chém cả núi xanh. Nếu nói cương mãnh nhất... có khi là trang chủ...
Khi nói chuyện, một vị võ giả tên Lưu Nguyên Phương ở bên cạnh cũng vừa tới đây, bị hai người vỗ vỗ vai:
- Nguyên Phương, việc này huynh thấy sao?
- Sáng nay ta cũng nghe nói đến rồi, ta cảm thấy chuyện này khá kỳ quái...
Vị Lưu Nguyên Phương kia quay đầu nhìn Ninh Nghị, cười hắc hắc, mặc dù có thiện ý nhưng hiển nhiên là không thật sự tin rằng Ninh Nghị đã chém đao kia. Nói xong, ba người cùng đi xa trong màn sương mù mịt.
- Ta...
Ninh Nghị nhìn bên kia một lát, khi không thấy bóng dáng ba người nữa mới quay đầu nhìn chòng chọc Lưu Thiên Nam:
- Huynh chẳng lẽ cũng nghĩ như vậy?
Lưu Thiên Nam cười tủm tỉm:
- Trang còn một vài việc, ta đi trước đây! Chuyện làm ăn trong trang, thứ nào có thể cắt đứt với Lệ gia thì Lập Hằng cứ ngẫm trước đi, việc này không vội. Sáng nay không có chuyện gì, Lập Hằng đi thăm trang chủ là có thể về nghỉ rồi.
Nói xong, gã chắp tay rồi đi. Ninh Nghị đứng ở đàng đó một lúc lâu, nhún vai cười một tiếng, sau lại lắc lắc đầu rồi đi về phía nhà mình. Bá Đao trang cố ý xảy ra chút xung đột với Lệ gia, đây đã được coi là chuyện tốt nhất rồi, mà ra tay trong chuyện làm ăn thì đúng là thế mạnh của mình. Chỉ cần khiến Lệ Thiên Hữu ăn vài cái thiệt nho nhỏ, huynh trưởng của đối phương cũng đã trở về thì chắc chắn là sẽ nuốt không trôi. Hai bên lại xung đột là hắn sẽ dẫn Tiểu Thiền vào loạn cục, sau đó lại nhờ vả Lưu đại phu giúp bảo vệ Tiểu Thiền chu toàn, nếu muốn đưa người đi thì vấn đề không lớn.
Đương nhiên chuyện này phải cực kỳ thận trọng, cũng chỉ là tạo ra ý tưởng, đợi khi hai bên xung đột rồi, hắn sẽ làm vài thao tác khiến người trong Bá Đao doanh cũng cảm nhận được áp lực từ Lệ Thiên Nhuận, sau đó dẫn Tiểu Thiền đi ra ngoài, hắn lại đánh Tiểu Thiền cho xây xát một chút rồi nói là bị tập kích, dù sao thì Lệ gia khó mà giãi bày được, làm thế hẳn là được.
Nghĩ đến chuyện phải đánh Tiểu Thiền, hắn dẩu dẩu môi, nhất thời thấy đúng là dở khóc dở cười. Nhưng đây là thủ đoạn ít mạo hiểm nhất hiện nay, tạm thời cũng chỉ có thể quyết là như thế.
Cùng thời gian khi Ninh Nghị hoàn thiện kế hoạch chạy trốn ở trong đầu, ở trong tòa nhà chủ viện trong Bá Đao trang, thiếu nữ có tên là Lưu Tây Qua đã tỉnh dậy, nàng đang đắp một chiếc chăn màu trắng có điểm xuyết vài bông hoa nhỏ màu đỏ ở trên bề mặt, suy yếu dựa vào chiếc gối đầu, ngơ ngác nhìn sương mù ngoài cửa sổ kia đã một lúc lâu. Rất ít hi nàng rơi vào trạng thái suy yếu như vậy, cũng rất ít người có thể thực sự thấy vẻ mặt này của nàng. Lúc này ở trước cửa sổ mở rộng kia, khuôn mặt vì suy yếu mà trông càng thêm trắng nõn như được bao phủ bởi một tầng hào quang, hiện lên tầng mỹ cảm rung động lòng người.
Hồi lâu sau, nàng quay đầu nhìn lên nóc nhà, nhẹ nhàng... nhắm đôi mắt lại.
Nàng lại yên lặng mà ngủ thiếp đi.
Cũng vào thời khắc đó, một chị quân đội giơ cao chiếc cờ lớn có thêu chữ "Lệ" khuấy loạn sương mù phía Bắc thành Hàng Châu, tiếng chân bước qua đồng ruộng sông ngòi đã bắt đầu cảnh tỉnh khoảng thời gian yên tĩnh này của thành Hàng Châu.
Tứ đại Thiên vương dưới trướng Phương Lạp, Trấn Quốc Đại tướng quân Lệ Thiên Nhuận, cách Hàng Châu mười dặm!
Đổ thùng gỗ đầy ắp nước lạnh vào trong nồi, Tiểu Thiền đút củi vào trong bếp, cầm chiếc quạt hương bồ nho nhỏ ngồi ở cạnh quạt. Sau khi bị Ninh Nghị kéo vào phòng rồi đi ra, nàng đã mặc ăn mặc chỉnh tề lại, nhưng sáng sớm làm chuyện như thế này luôn khiến nàng cảm thấy ngượng ngùng, có cảm giác như là lén lén lút lút vậy. Nhưng cũng chỉ trong lúc ở Hàng Châu như thế này, nàng mới có thể cảm nhận được cảm giác vừa thẹn thùng lại vừa ấm áp này, nếu ngày nào đó rời khỏi Hàng Châu về với tiểu thư, nàng sẽ không bao giờ có thể cùng cô gia làm ra loại chuyện bực này.
Với sự kính trọng của nàng dành cho Tô Đàn Nhi, nàng sẽ không đến mức vì bản thân có quan hệ với cô gia là sẽ sinh ra cảm xúc ghen tỵ với tiểu thư. Nhưng trong tình huống như vậy, thiếu nữ thi thoảng cũng không khỏi ngẫm lại, mình quả thật là đã độc chiếm cô gia ở nơi đây rồi. Sống nương tựa lẫn nhau, cứu giúp nhau trong cơn hoạn nạn, loại cảm giác này khiến nàng thấy ngọt ngào, đương nhiên cũng có lúc nàng thấy không yên lòng. Nếu có thể lựa chọn, sợ là ngay cả bản thân nàng cũng không rõ nữa, có lẽ nàng sẽ muốn những ngày tháng như thế này nhanh chóng qua đi, hoặc là vĩnh viễn duy trì.
Nếu đơn thuần lấy tình cảnh trước mắt mà nói, tất cả thoạt nhìn có vẻ khá tốt, có người chăm sóc, có người quan tâm, nàng giúp việc ở y quán cũng biết dạng người này người nọ, hương thân xung quanh đều có ấn tượng không tệ về nàng, có việc là sẽ chiếu cố tới nàng. So với những người vẫn lo lắng không yên sợ bị bắt, nàng và cô gia đều khá hơn rất nhiều, gần như đã được đối phương coi làm người một nhà. Nhưng dù vẫn tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của nha hoàng, không quản quá nhiều chuyện, Tiểu Thiền lại không phải là một cô gái nông cạn chỉ biết đến lợi ích trước mắt, sống trong hạnh phúc là sẽ không để ý gì cả.
Cô gia sống không dễ dàng gì.
Loại không dễ dàng này không phải là như gánh nặng trọng trách đè nặng đôi vai, cũng không phải là cực nhọc cả ngày hay ngày nào cũng cau có mặt mày. Nhưng dù rằng mọi chuyện mà cô gia làm khi ở trong phố Tế Liễu này đều thể hiện là rất thuận buồm xuôi gió, gần như khiến ngày nào cũng nhàn nhã tự đắc, nhưng chỉ có Tiểu Thiền hiểu được rằng sau những thứ đó là sự cố gắng và cẩn thận lớn lao biết nhường nào, giống như không ngừng bước lên trước từng bước ở trên đầm lầy vậy.
Dĩ vãng nàng cũng từng gặp chuyện như thế này, nhưng lại chẳng hề rõ ràng đến thế. Từ nhỏ nàng đã được đưa tới nhà thương nhân, đã gặp rất nhiều thứ. Nhà thương nhân trông náo nhiệt thế thôi, nhưng người chèo chống cho nó chân chính lại là số ít người đã thật sự bỏ công bỏ sức ở trong nhà, như Tô lão thái công, như Tô Bá Dung, hay như tiểu thư. Bọn họ không phải ở một thời điểm nào đó là phát ra mệnh lệnh tài tình như thiên mã hành không để có thể khiến chuyện thành, có thể xoay chuyển tình thế, thật sự chèo chống được những chuyện này chính là ngày ngày bôn ba, mỗi tối lại vất vả làm việc, xử lý từng chuyện nhỏ bé một, tự nghĩ, rồi mưu hoa, xem từng quyển sổ sách sau đó tính toán. Người nào nỗ lực như vậy thì mới có thể làm nên chuyện.
Nhưng đây dù sao cũng là thời đại sùng bái văn nhân, nàng từng thấy tiểu thư cố gắng như vậy đó. Nhưng điều mà trong lòng càng thêm khát khao tất nhiên chính là những danh sĩ chỉ điểm giang sơn kia, ở trong truyện kể, ở trong kịch hát thì một câu nói của bọn họ là có thể xoay chuyển tình thế, một mưu kế là đã có sức mạnh xoay chuyển cả trời đất. Người như vậy sao lại không khiến người ta hâm mộ khát khao cho được. Khi cô gia vào cửa, nàng nghĩ rằng đối phương không phải người như vậy. Có một thời gian nàng lại cảm thấy, cô gia chính là người như vậy. Sự tôn kính và có chừng mực lúc trước đã biến thành tri kỷ và yêu thương sau này. Nhưng mãi đến khoảng thời gian khi tới Hàng Châu này, đặc biệt là khi hai người đã chung chăn chung gối, nàng mới càng thêm tinh tường thứ ẩn giấu phía sau đó là cái gì, cũng càng khiến nàng cảm nhận được sức mạnh ở trong đó.
Người bình thường mà nỗ lực là có thể mở ra một con đường trên núi hoang, khi có đá lớn chặn đường, mưu kế và đối sách có thể khiến cho người vượt qua tảng đá đó. Nhưng nếu phía trước mà không có đường đi, phía sau lại có truy binh, chẳng có đường vòng, người cương liệt có lẽ sẽ giống như vị Tiền gia gia kia, đâm đầu lên tảng đá mà chết. Cũng chỉ có một loại người có thể bình tĩnh, chuyên chú, thậm chí là nở nụ cười mà đục đi từng tấc một trên tảng đá đó, bất chấp tất cả mà đẩy ra. Nàng không biết phải hình dung như thế nào, có lẽ đó chính là "nam nhân" mà trước đây nàng từng nghe người khác nhắc tới.
Nay hai chữ này lại càng có ý nghĩa sâu xa hơn, bởi vì hiện giờ cô gia cũng là "nam nhân" của nàng.
Từ khi bị bắt trở về, rồi ở lại nơi này, cô gia chưa từng thể hiện ra cái cảm xúc nôn nóng, chưa từng lo lắng kích động, chỉ bình thản dạy những đứa trẻ trong thư viện kia, ngày ngày sớm tối đều rèn luyện theo thói quen, hòa thuận với hàng xóm láng giềng. Có đôi khi ngồi đọc sách dưới mái hiên, hắn sẽ nói chuyện phiếm với nàng, an ủi nàng, kể chuyện cười cho nàng nghe. Có đôi khi hắn thậm chí còn bổ củi, quét tước sân vườn. Nhưng cho dù hắn tỏ ra tự nhiên như vậy, nàng là người bên cạnh cô gia, vẫn có thể thấy rõ phía sau bóng lưng kia, cô gia vẫn luôn nắm đôi bàn tay lại thật chặt. Bàn long chấm us.
Hằng ngày rèn luyện, cô gia vẫn tăng thêm, thoạt trông chỉ đơn giản là chạy tới chạy lui trong phạm vi phố Tế Liễu này, nhưng tính ra thì khoảng cách đã gần như gấp đôi với đoạn đường hắn tập khi ở Giang Ninh. Sau khi được nới lỏng giám thị, cô gia đã buộc thêm bao cát nho nhỏ lên tay và chân. Nàng biết rằng đây là rèn luyện thân thể, nhưng lại không biết rèn luyện như vậy thì có lợi ích gì. Mấy ngày đầu tiên, bao cát chưa được chuẩn bị cho tốt nên thậm chí đã siết cho tay chân hắn chảy máu, hắn lại vẫn duy trì vẻ bình thản đối mặt với mọi người, chỉ khi về rồi, vào phòng tắm rửa, nàng ngẫu nhiên mới thấy hắn ở bên trong làm vài động tác chầm chậm, hô hấp dồn dập, mồ hôi tuôn ướt toàn thân. Khi đó ánh mắt cô gia khốn khổ chống đỡ kia thật sự rất giống... rất giống hổ. Đương nhiên ánh mắt đó không khiến nàng sợ, bởi vì khi nhìn thấy nàng, hắn sẽ bình thản lại. Nàng biết, dù cô gia có thật sự là hổ biến thành thì cũng sẽ không ăn thịt nàng.
Cảnh tượng đó nàng chỉ thấy vài lần, lần nào cũng chỉ là khi bốn phía không có ai, trên mặt cô gia mới lướt qua vẻ mặt đó. Mà hai người cũng không có nghiêm túc nói tới những thứ này. Nàng biết là cô gia sẽ không nhiều lời về những chuyện đó với nàng, nhưng nàng biết, thế là đủ rồi. Mãi đến khi cô gia lui tới với những người này những người kia, dạy học hay làm việc chỉ là để tình cảnh xung quanh thêm buông lỏng hơn, nàng cũng biết đến khi chính nàng có thể được càng nhiều người của Bá Đao doanh thừa nhận, như vậy cô gia có muốn làm gì thì cũng sẽ dễ dàng hơn một chút. Nàng sẽ tiếp tục như vậy.
Lúc ở y quán, nàng vẫn luôn rất cần cù, luôn tỏ vẻ là rất vui vẻ, rất đáng yêu, đây đương nhiên vì đó là bản tính của nàng vốn vậy, nhưng tâm tình thì lại không như thế.
Có khi nàng lại nghĩ, có lẽ cô gia cũng thấy được nguyên nhân vì sao nàng làm như vậy từ trong ánh mắt nàng. Dạo gần đây cô gia hay lui tới với vị tiểu thư Lâu gia kia, nếu là lúc trước thì Tiểu Thiền sẽ không vui, cũng sẽ rất lo lắng. Nhưng hiện giờ, nàng lại chẳng có tâm tình như vậy, đương nhiên thi thoảng có kháng nghị, đôi khi cằn nhằn lải nhải rằng cô gia không nên lui tới thân mật với tiểu thư Lâu gia như vậy. Nhưng nàng cũng hiểu rằng cô gia sẽ không thích tiểu thư Lâu gia, cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì thì cô gia vẫn luôn giữ vững tỉnh táo trong lòng.
Đêm qua thấy cô gia bị thương, nàng oa oa khóc to, cô gia phải khuyên một lúc lâu thì nàng mới thôi. Sáng nay dậy, nàng muốn cô gia có thể nghỉ ngơi thêm một lúc nữa, cô gia lại nói rằng bị thương không nặng, sau lại còn muốn kéo nàng vào trong phòng... Thân thể nàng đã là của cô gia, bất cứ khi nào cô gia muốn nàng làm chuyện gì thì nàng đều cảm thấy vui vẻ. Nhưng sáng hôm nay khi thân mình không mảnh vải nằm ở trước cô gia, từng có lúc nàng muốn khóc để hắn dừng lại, nhưng ngay tại lúc này, nàng lại chỉ cảm thấy lòng mình tràn ngập hạnh phúc.
Đây đúng là tâm tình khó tin được, bởi vì nàng biết, dù ở thời điểm như vậy, cô gia cũng sẽ chỉ nói với nàng là không sao, sẽ an ủi nàng.
Sau khi ra khỏi phòng không lâu, cô gia lại mở cửa đi ra ngoài chạy bộ, nàng ở cạnh nghe, nhưng không có đi nhìn, nghĩ tới những điều này, thiếu nữ đột nhiên giơ tay bụm chặt lấy miệng, òa một tiếng khóc lên, nước mắt lã chã rơi.
Ngoài tối hôm qua thì chỉ khi nào bốn phía không có ai, nàng mới khóc, khóc xong rồi đi ra ngoài, nàng lại ra vẻ vui vẻ đi làm việc.
Hàng Châu là biển.
Ánh sáng bập bùng. Nàng khép đôi chân ngồi ở trước bếp lò, ngọn lửa hừng hực bốc lên, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy rét lạnh ở trong suy nghĩ. Ấm áp không đến từ ngọn lửa kia, nó trào ra từ trong cơ thể, khiến cơ thể ấm áp từ trong ra ngoài, ấm áp này vừa tiếp nối nàng, vừa tiếp nối với thư sinh đang chạy trong màn sương sớm kia, giống như hai điểm sáng, như hai điểm sáng mà khoảng cách gần xa chẳng thể nào ngăn được. Người thật sự dựa vào con thuyền này cũng chỉ có hai người bọn họ mà thôi.
Một lát sau, Tiểu Thiền lau nước mắt, vung quạt để lộ ra khuôn mặt tươi cười đáng yêu, sau đó đứng lên xem nước trong nồi.
Ngày hôm nay giờ mới bắt đầu.
Tạm thời thì dù cho Tiểu Thiền nghĩ gì trong lòng, với Ninh Nghị thì chuyện đã xảy ra chẳng có gì để ca ngợi cả, tất cả đều là cố gắng hết sức. Năng lực của hắn chỉ đến đó. Nếu như có kẻ nào đó có thể ở bất cứ lúc nào đều có thể thoải mái khoái trá bước đi trong nguy hiểm, hoặc là cả đời dù bất cứ lúc nào cũng có thể tính toán cặn kẽ, không bỏ sót điều gì... Người như thế có lẽ là có, chỉ là hắn kém hơn mà thôi.
Thương thế đêm qua không được coi là nặng, đó là dùng tiêu chuẩn của võ giả để đánh giá, nhưng nếu là người bình thường mà trên người có vết thương đao kiếm, đầu cũng bị rách thì đó không phải là nhẹ, không thể vận động quá mạnh, chỉ có thể chạy bộ chầm chậm, kết hợp với nội công để kích thích cơ thể, tranh thủ khôi phục nhanh hơn mà thôi. Sương mù có vẻ là đến gần trưa cũng sẽ không tan, nhưng hắn chạy được một lúc thì người trong tầm nhìn đã nhiều hơn. Dọc đường hắn còn gặp Bát đại kim cang của Bá Đao doanh, đây là ngoại hiệu mà Ninh Nghị đặt cho bọn họ, là tâm tính lạc quan mà thôi. Người đứng đầu Đỗ Sát, thường ngày không hay nói mấy, tuy có kết giao với Ninh Nghị nhưng khá nghiêm túc, nhưng lần này lại chủ động chắp tay chào hắn:
- Ninh tiên sinh, hôm nay không nghỉ ngơi sao?
- À, vận động chút sẽ tốt hơn cho chuyện khôi phục ấy mà.
Ninh Nghị trả lời như vậy. Đỗ Sát kia đang cùng người bên cạnh hàn huyên, nhân tiện giới thiệu luôn:
- Thích huynh, vị này... được gọi là Huyết thủ nhân đồ Ninh Lập Hằng Ninh công tử. Lập Hằng, vị này là...
Thân phận người này chẳng có gì đáng để nhớ, điều khiến Ninh Nghị hơi ngạc nhiên là đối phương lại giới thiệu cái "danh hiệu giặc cướp" Huyết thủ nhân đồ của hắn, bỗng cảm thấy buồn cười, lập tức chắp tay dùng tư thế của người giang hồ để đáp lời. Khi song phương cáo từ, Đỗ Sát lại nói:
- Ninh công tử, cảm ơn rất nhiều về chuyện tối qua, ta nợ công tử một ân tình.
Đi tiếp một đoạn, hắn lại gặp được Lưu Thiên Nam và A Thường với A Mệnh. Mấy người chào hỏi qua loa, khi hỏi tới Lưu Đại Bưu, Lưu Thiên Nam gật đầu nói:
- Trang chủ không sao, đã tỉnh lại rồi.
Đã tỉnh có nghĩa là không còn nguy hiểm tới tính mạng, nhưng hiển nhiên là vẫn chưa thể xuống giường:
- Đợi lát nữa xong bữa sáng thì Ninh tiên sinh tới thăm đi.
Khi hỏi đến Lưu Tiến, sắc mặt A Thường có vẻ không được tốt cho lắm:
- Có thể khỏi hay không thì không biết nữa, cho dù có khỏi thì thân thủ cũng đã bị phế đi hơn phân nửa... Đương nhiên có thể khỏi được là quan trọng nhất...
A Mệnh ở bên cạnh thì chẳng biểu hiện gì, gã có tên thật là Trịnh Thất Mệnh, xưa nay thái độ xử sự thì A Thường, người mà gã hợp tác lại tương đối hòa khí, mà gã thì khá hung bạo, quen thói dùng đao để nói chuyện, nhưng với người trong trại lại rất ôn hòa. Thi thoảng gã lại nghiêm mặt đi mua kẹo cho đám con nít, chỉ là không cười bao giờ. Lưu Tiến từng học đao với A Thường, đương nhiên cũng từng được gã chỉ điểm một hai. Lúc này sắc mặt dã lạnh lùng bình thản hơn lúc thường rất nhiều, chỉ là nhìn Lưu Thiên Nam rồi lại quay sang nhìn Ninh Nghị:
- Khi nào đi xử Lệ Thiên Hữu thì nhớ gọi ta. Chuyện giết người ngươi không cần ra tay, ta có thể làm tốt, cứ gọi ta là được.
Lời này là nói với Ninh Nghị. Gã với A Thường theo Ninh Nghị một thời gian nên biết Ninh Nghị có vài phần bản lĩnh. Chỉ là lời vừa dứt, Ninh Nghị nhìn Lưu Thiên Nam:
- Chuyện này không hề dễ đâu...
Lưu Thiên Nam cũng nhíu mày:
- Lúc nào thì nói là sẽ đi xử Lệ Thiên Hữu vậy...
A Mệnh cũng nhíu mày nhìn gã:
- Quản sự, không phải vừa rồi ngài nói muốn thương lượng với Lập Hằng chuyện cho Lệ gia ăn thiệt sao?
Lưu Thiên Nam quản lý rất nhiều chuyện trong Bá Đao doanh, thành ra những người quen biết như A Mệnh đều tùy ý gọi gã là quản sự. Có lẽ vừa rồi A Thường và A Mệnh cho rằng gã đang bàn tới chuyện này. Lần này Ninh Nghị cũng nhìn gã, không biết vừa rồi gã nói cái gì. Mặc dù nói rằng Bá Đao doanh không chịu thua thiệt bao giờ, nhưng hiện nay khi Lệ Thiên Nhuận đã trở về, mà bên này lại cứng rắn như vậy, hắn phải thừa nhận rằng chính hắn đúng là có vài phần bất ngờ.
Lưu Thiên Nam nhìn hai người:
- Chỉ là thương lượng với hắn về đoạn tuyệt chuyện làm ăn với Lệ gia, cho bọn họ ăn thiệt vài lần mà thôi, cũng tránh cho Lệ Thiên Hữu tưởng rằng ca ca hắn sắp trở về là bọn họ có thể hoành hành ở Hàng Châu này... Các ngươi cho là thật sự giết được hắn sao?
A Mệnh cười lạnh một tiếng:
- Chuyện đó đâu có gì khó.
- Không phải là khó hay không khó.
Lưu Thiên Nam hơi tăng âm thanh lên:
- Chuyện này ngươi có dọn được hậu quả không!!
A Mệnh hít sâu một hơi, sau đó thở ra thật mạnh:
- Biết rồi.
Rồi y vỗ vai Ninh Nghị:
- Nghe nói tối qua ngươi giết được cái kẻ có tên là Thang Khấu đó? Không tệ.
Nói tới chuyện này, A Thường cũng hơi mỉm cười:
- Ta nghe nói rồi, là một tên điên, võ nghệ cũng tạm.
Ninh Nghị cười, khiêm tốn nói một câu:
- Ha ha, đối phương quả thật có thân thủ rất lợi hại, ta cũng đánh tới trình độ đó, nhất thời không thu được tay nên giết rồi...
Hắn nói tới đây, A Thường đã tỏ vẻ trầm tư:
- Không biết vị huynh đệ nấp trong phòng kia là ai, có thể dùng một đao chém đầu Thang Khấu, đây không phải là chuyện khó gì, nhưng chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà rời phòng lại không để ai thấy, khinh công quả đúng là xuất thần nhập hóa rồi...
A Mệnh cũng gật đầu:
- Ta cũng nghe nói thế, gian phòng kia đóng kín, không hề có mật đạo hay cửa ngầm nào, bên ngoài lại có binh lính bao vây trông coi, muốn ra ngoài quả là chuyện không dễ. Nhưng mà trọng điểm phòng ngự không phải ở đó nên phỏng chừng là cũng có cơ hội...
Ninh Nghị chớp chớp đôi mắt, sau đó trợn trắng mắt với bọn họ:
- Ê, ê, ê, ta còn ở đây mà! Cao thủ so chiêu không kịp thu tay là chuyện rất bình thường! Lúc ấy bốn phía không có ánh sáng, y lại không nhìn rõ cảnh vật, ta và y cùng so đấu tính mạng, tính toán đã lâu nên mới một đao chém được đầu y, đó gọi là dũng mãnh cơ trí, chứ cơ quan cửa ngầm cái gì chứ... Hai người các ngươi có giỏi thì tới đây đấu một mình coi sao...
A Mệnh vẫn tỏ ra lạnh nhạt như trước:
- Hắn không chịu nói.
- Thôi bỏ qua đi.
A Thường cười cười, sau đó lại vỗ vào bả vai Ninh Nghị:
- Dưỡng thương cho tốt đi, chuyện tối hôm qua ta cảm ơn, có gì cần thì cứ hô một tiếng.
Hai người cáo từ rồi xoay người lại, tiếng nói truyền đến:
- Một đao chém đầu, nghe nói còn văng ra cả ngoài, đó phải là đao pháp cương mãnh cỡ nào...
- Nếu chúng ta mà ở đó dùng Bá đao, có thể ra một chiêu chém cả núi xanh. Nếu nói cương mãnh nhất... có khi là trang chủ...
Khi nói chuyện, một vị võ giả tên Lưu Nguyên Phương ở bên cạnh cũng vừa tới đây, bị hai người vỗ vỗ vai:
- Nguyên Phương, việc này huynh thấy sao?
- Sáng nay ta cũng nghe nói đến rồi, ta cảm thấy chuyện này khá kỳ quái...
Vị Lưu Nguyên Phương kia quay đầu nhìn Ninh Nghị, cười hắc hắc, mặc dù có thiện ý nhưng hiển nhiên là không thật sự tin rằng Ninh Nghị đã chém đao kia. Nói xong, ba người cùng đi xa trong màn sương mù mịt.
- Ta...
Ninh Nghị nhìn bên kia một lát, khi không thấy bóng dáng ba người nữa mới quay đầu nhìn chòng chọc Lưu Thiên Nam:
- Huynh chẳng lẽ cũng nghĩ như vậy?
Lưu Thiên Nam cười tủm tỉm:
- Trang còn một vài việc, ta đi trước đây! Chuyện làm ăn trong trang, thứ nào có thể cắt đứt với Lệ gia thì Lập Hằng cứ ngẫm trước đi, việc này không vội. Sáng nay không có chuyện gì, Lập Hằng đi thăm trang chủ là có thể về nghỉ rồi.
Nói xong, gã chắp tay rồi đi. Ninh Nghị đứng ở đàng đó một lúc lâu, nhún vai cười một tiếng, sau lại lắc lắc đầu rồi đi về phía nhà mình. Bá Đao trang cố ý xảy ra chút xung đột với Lệ gia, đây đã được coi là chuyện tốt nhất rồi, mà ra tay trong chuyện làm ăn thì đúng là thế mạnh của mình. Chỉ cần khiến Lệ Thiên Hữu ăn vài cái thiệt nho nhỏ, huynh trưởng của đối phương cũng đã trở về thì chắc chắn là sẽ nuốt không trôi. Hai bên lại xung đột là hắn sẽ dẫn Tiểu Thiền vào loạn cục, sau đó lại nhờ vả Lưu đại phu giúp bảo vệ Tiểu Thiền chu toàn, nếu muốn đưa người đi thì vấn đề không lớn.
Đương nhiên chuyện này phải cực kỳ thận trọng, cũng chỉ là tạo ra ý tưởng, đợi khi hai bên xung đột rồi, hắn sẽ làm vài thao tác khiến người trong Bá Đao doanh cũng cảm nhận được áp lực từ Lệ Thiên Nhuận, sau đó dẫn Tiểu Thiền đi ra ngoài, hắn lại đánh Tiểu Thiền cho xây xát một chút rồi nói là bị tập kích, dù sao thì Lệ gia khó mà giãi bày được, làm thế hẳn là được.
Nghĩ đến chuyện phải đánh Tiểu Thiền, hắn dẩu dẩu môi, nhất thời thấy đúng là dở khóc dở cười. Nhưng đây là thủ đoạn ít mạo hiểm nhất hiện nay, tạm thời cũng chỉ có thể quyết là như thế.
Cùng thời gian khi Ninh Nghị hoàn thiện kế hoạch chạy trốn ở trong đầu, ở trong tòa nhà chủ viện trong Bá Đao trang, thiếu nữ có tên là Lưu Tây Qua đã tỉnh dậy, nàng đang đắp một chiếc chăn màu trắng có điểm xuyết vài bông hoa nhỏ màu đỏ ở trên bề mặt, suy yếu dựa vào chiếc gối đầu, ngơ ngác nhìn sương mù ngoài cửa sổ kia đã một lúc lâu. Rất ít hi nàng rơi vào trạng thái suy yếu như vậy, cũng rất ít người có thể thực sự thấy vẻ mặt này của nàng. Lúc này ở trước cửa sổ mở rộng kia, khuôn mặt vì suy yếu mà trông càng thêm trắng nõn như được bao phủ bởi một tầng hào quang, hiện lên tầng mỹ cảm rung động lòng người.
Hồi lâu sau, nàng quay đầu nhìn lên nóc nhà, nhẹ nhàng... nhắm đôi mắt lại.
Nàng lại yên lặng mà ngủ thiếp đi.
Cũng vào thời khắc đó, một chị quân đội giơ cao chiếc cờ lớn có thêu chữ "Lệ" khuấy loạn sương mù phía Bắc thành Hàng Châu, tiếng chân bước qua đồng ruộng sông ngòi đã bắt đầu cảnh tỉnh khoảng thời gian yên tĩnh này của thành Hàng Châu.
Tứ đại Thiên vương dưới trướng Phương Lạp, Trấn Quốc Đại tướng quân Lệ Thiên Nhuận, cách Hàng Châu mười dặm!
Tác giả :
Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu