Ở Lại Nơi Này Cùng Anh
Chương 3: Gặp lại đã thành xa lạ
Một buổi chiều thứ Bảy, Vu Mục Thành ra ban công tưới nước cho những bồn cây anh tự tay trồng tỉa. Đặt bình tưới xuống, anh cúi đầu, chống tay vào thành ban công nhìn xuống dưới, bất giác cảm thấy buồn bã.
Cũng đã khá lâu kể từ ngày anh giúp Tạ Nam kê chiếc đàn piano kia, lối cỏ um tùm trong mảnh vườn nhỏ ấy chẳng biết từ bao giờ đã được cắt trụi gốc, nhưng không hề trồng thay thế bởi những nhánh cây hay các bồn hoa như trong tưởng tượng của anh, khu vườn trống trơn chỉ thêm một chiếc ô lớn với hai màu trắng và xanh lá cây pha lẫn, thật chói mắt, dòng chữ in đậm màu đỏ chạy một dòng trên tán ô: “Hãy dùng thẻ của ngân hàng X, tiện lợi trên toàn thế giới”. Vừa nhìn đã biết đây là chiếc ô quảng cáo, so với những chiếc ô vải polyester màu nâu dịu cán gỗ phối với bộ bàn ghế uống trà ngoài trời bằng gỗ chống mọt ở những mảnh vườn bên cạnh, anh thấy chiếc ô sặc sỡ kia thật phô trương đến tức mắt. Không hiểu cô tiểu thư họ Tạ có bề ngoài nho nhã lịch sự, lời nói dịu dàng phóng khoáng kia vì sao lại có khiếu thẩm mỹ tồi đến như vậy.
Nhưng anh cũng chẳng có thời gian rỗi mà nghĩ nhiều đến chuyện này. Tưới cây xong, anh xuống lầu ăn sáng, rồi thay quần áo gọn gàng ra sân bay đón cô người yêu cũ Chu Lệ Sa của mình.
Vu Mục Thành và Chu Lệ Sa yêu nhau, sống chung với nhau một thời gian từ khi còn du học bên Mỹ. Chu Lệ Sa tốt nghiệp, cầm tấm bằng về nước trước anh một năm, chưa đến nửa năm sau, cô gửi cho anh một bức thư điện tử với lời lẽ dịu dàng và thuyết phục, nói cho anh ý định muốn chia tay của cô.
Nói Vu Mục Thành không đau khổ thì cũng không đúng, nhưng đau khổ đến mức nào thì còn phải xem xét. Anh gửi lại một bức thư với lời lẽ ân cần cháo, chúc cô có cuộc sống mới hạnh phúc. Đây có thể coi là cuộc chia tay trong tình hữu hảo rất điển hình, sau này hai người vẫn thường xuyên liên lạc qua mạng, khi rảnh rỗi, họ còn gọi điện thăm hỏi tình hình, có điều hầu như đều là Chu Lệ Sa chủ động gọi cho anh.
Khi Vu Mục Thành về nước, máy bay hạ cánh tại sân bay Thượng Hải. Chu Lệ Sa còn cẩn thận đi đón anh, hai người đã đi ăn cùng nhau. Nhìn qua cũng có thể nhận ra công việc của Chu Lệ Sa ở Thượng Hải rất tốt, Vu Mục Thành mừng cho cô và thật lòng yên tâm về cô.
Hiện nay, Chu Lệ Sa đang làm trong một công ty nước ngoài chuyên về tổ chức sự kiện ở Thượng Hải, lần này cô đến đây do yêu cầu công việc, cô đã gọi điện cho Vu Mục Thành trước một ngày, đương nhiên vì phép lịch sự anh phải đi đón cô.
Chu Lệ Sa kéo va li hành lý́ ra khỏi cửa bảo an. Cô vẫn thời trang và đầy sức sống như xưa, dù phải qua hành trình hai tiếng đồng hồ trên máy bay nhưng trông cô không có vẻ gì là mệt mỏi. Hôm nay, cô mặc chiếc áo cài khuy màu lam nhạt và cái quần dài màu ghi, đôi giày cao gót nhọn, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng với mái tóc uốn xoăn gọn gàng, dáng điệu rất thanh thoát. Nhìn thấy Vu Mục Thành, cô ra sức vẫy tay rồi hét lớn tên tiếng Anh của anh: “Kevin!”. Vu Mục Thành có chút xúc động, bởi sau khi về nước công tác, đã lâu lắm rồi chẳng có ai gọi anh như thế.
Cô đặt chiếc va li xuống, nắm lấy tay anh, nghiêng đầu nhìn ngắm khuôn mặt anh.
“Ôi, Kevin, anh chẳng thay đổi chút nào, dường như cuộc chia tay của chúng ta không tác động nhiều đến anh thì phải?”
Vu Mục Thành nghe vậy liền làm bộ khổ não: “Nhưng nó lại tác động đến em đấy, nó khiến em càng trở nên xinh đẹp hơn, Lisa”. Anh thu tay về, xách va li lên và nói: “Đi thôi, anh đưa em về khách sạn”.
Anh đưa cô về khách sạn Shangri-La, sau khi đỗ xe, anh nhìn đồng hồ, mới có mười một rưỡi. Anh nói: “Bây giờ em đi nhận phòng trước, rồi lên đó nghỉ một chút. Anh ở dưới này đợi em xuống, mình cùng đi ăn trưa nhé”.
Chu Lệ Sa gật đầu, anh đưa cô vào quầy tiếp tân làm thủ tục nhận phòng. Anh đưa thẻ tín dụng của mình cho cô nhân viên, Chu Lệ Sa thì trình chứng minh thư để đăng ký. Vu Mục Thành dựa lưng vào quầy lơ đãng nhìn bốn phía, bỗng anh rất đỗi ngạc nhiên khi nhìn thấy cô hàng xóm Tạ Nam của mình.
Tạ Nam mặc chiếc váy lễ phục màu hồng hai dây hở vai, viền ngọc trai và bó gấu, chân đi đôi giày màu trắng, tóc búi gọn sau gáy, kiểu cách trang điểm rất cầu kỳ khiến cô trở nên vô cùng quyến rũ. Cô bước ra từ thang máy, vừa đi vừa trao đổi chuyện gì đó với một người đàn ông trung niên mặc comple là thẳng tắp, rất có dáng dấp.
Cô cũng nhìn thấy Vu Mục Thành, đúng lúc Chu Lệ Sa đang kéo tay áo anh, đưa trả anh tấm thẻ tín dụng. Tạ Nam cười, nháy mắt với anh thay cho lời chào, với ngụ ý “Không làm ảnh hưởng đến phút giây hạnh phúc của hai người”, rồi đi ra khỏi sảnh cùng người đàn ông nọ.
Dù sao Vu Mục Thành cũng có chút ngạc nhiên, mấy lần nhìn thấy Tạ Nam, cô không mặc áo phông quần bò thì cũng là bộ đồ công sở khô cứng, khuôn mặt để mộc chẳng mấy khi trang điểm. Lần này, cô ăn vận và trang điểm cẩn thận như vậy, đúng là hấp dẫn hơn nhiều, nhưng mới buổi sáng đã chải chuốt trang điểm ra vào khách sạn cùng một người đàn ông như thế không khỏi khiến người ta nghĩ ngợi.
Chu Lệ Sa cầm thẻ lên phòng cất hành lý, Vu Mục Thành sang một bên nghe điện thoại, vừa quay đầu lại bỗng thấy Tạ Nam cùng một đám đông đi vào trong sảnh, ở giữa là cô dâu tay cầm bó hoa hồng lớn, mặc váy cưới trắng muốt hở vai đi bên chú rể mặc comple màu ghi đậm, trong đó còn có một cô gái trẻ nữa cũng ăn vận giống hệt Tạ Nam.
Vu Mục Thành lúc này mới hiểu, hóa ra Tạ Nam đang làm phù dâu cho đám cưới, anh bất giác thấy hối hận về những suy nghĩ ban nãy của mình.
Cả đám người theo gót đôi cô dâu chú rể đi thẳng lên thang bộ ngay trong sảnh lớn, đến phòng tiệc ở tầng hai. Không khí ồn ào vui nhộn ấy đúng là có sức lan tỏa lớn, rất nhiều khách khứa ra vào khách sạn đều phải dừng bước ngắm nhìn. Không biết từ lúc nào Chu Lệ Sa đã xuống dưới, đứng cạnh anh, cất lời tán dương: “Cô dâu xinh quá!”.
Quả vậy, cô dâu kiều diễm trong bộ váy cưới như đang tỏa ánh hào quang lộng lẫy. Tạ Nam đỡ đuôi váy dài kiêu sa trắng muốt của bạn, hai người vừa đi lên lầu vừa tươi cười chuyện trò. Chẳng biết chú rể chen vào một câu gì đó mà khiến cô dâu phải trừng mắt hăm dọa, Tạ Nam và mọi người xung quanh thấy vậy đều ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Từ góc đứng của Vu Mục Thành nhìn lên, đó đúng là thế giới của niềm vui và hạnh phúc, niềm hân hoan lan tỏa đến mọi ngóc ngách trong không gian sảnh lớn. Mà trong đó, Tạ Nam là người có nụ cười rạng rỡ nhất, quyến rũ nhất, khác hoàn toàn với nụ cười nhẹ nhàng khách sáo mà cô vẫn thường trao cho anh. Vu Mục Thành cứ dõi theo họ cho đến khi khuất bóng mới quay đầu lại, Chu Lệ Sa đang mỉm cười nhìn anh.
Chu Lệ Sa đã lên phòng thay quần áo, cô mặc bộ váy vừa người màu phấn nhạt, và đã trang điểm lại khuôn mặt.
“Kevin, chắc là anh cũng muốn kết hôn rồi phải không, sao cứ nhìn mãi theo họ thế?”
“Đám cưới lúc nào cũng mang đến cho mọi người niềm vui mà. Em định đi ăn ở đâu?”
“Lần đầu tiên đến, em có biết chỗ nào với chỗ nào đâu. Hay mình tìm chỗ gần thôi nhé, em đã có người ta rồi, chiều nay phải về khách sạn có chút việc cần thương lượng, đến tối lại có cuộc hẹn khác nữa.”
“Vậy chúng ta lên tầng hai khách sạn đi. Ở đó còn một nhà ăn nhỏ tương đối yên tĩnh, món ăn Quảng Đông rất tuyệt.”
Chu Lệ Sa gật đầu đồng ý, họ cùng lên tầng hai. Đối diện với phòng tiệc lớn đôi cô dâu chú rể đang đứng đón khách, hai người đi vào căn phòng nhỏ yên tĩnh, nhân viên phục vụ mang thực đơn đến, Chu Lệ Sa đưa cho Vu Mục Thành.
“Anh vẫn thạo gọi món hơn em, hơn nữa anh cũng biết em thích ăn gì mà.”
Vu Mục Thành gọi món súp vi cá, thịt thăn lợn nấu với hạnh nhân, canh hải sản nấu cùng rau thơm, thêm một món rau xanh đang mùa. Anh ân cần hỏi Chu Lệ Sa: “Để anh gọi cho em một suất yến sào nhé, nó giữ được nhan sắc đấy”.
Chu Lệ Sa gật đầu: “Đúng là bây giờ em phải chú ý giữ gìn sắc đẹp. Đi công tác liên miên thế này, em thấy mình già đi nhiều”.
Vu Mục Thành ngắm nghía cô rồi thật lòng khen ngợi: “Anh thấy em vẫn rất xinh đẹp”.
Chu Lệ Sa nở nụ cười ấm áp: “Kevin, lúc nào anh cũng thật chu đáo”.
Các món ăn nhanh chóng được đưa lên, hai người ăn rất từ tốn và nói chuyện về tình hình hiện nay của các bạn học bên Mỹ của họ.
“Kevin à, em thấy từ khi về nước, anh thay đổi nhiều đấy.”
“Thay đổi theo chiều hướng tốt lên hay xấu đi?”
“Điều này thì khó xác định lắm, em thấy anh trầm tĩnh hơn, hóa ra anh là người rất lý trí, anh đối xử với mọi người xung quanh cũng chu đáo hơn trước nhiều.”
“Biết làm sao được, thực tế bắt người ta phải thay đổi. Bây giờ công việc của anh thường xuyên phải tiếp khách, anh đang trông đợi giám đốc Thị trường mới có thể chia sẻ bớt gánh nặng này với mình.”
“Trước đây chưa bao giờ anh nói với em là gia đình anh có cơ sở làm ăn ở đây.”
“Cơ sở ở đây do bố anh đầu tư trước khi anh đi du học, lúc đầu ông tự điều hành. Sau khi mở rộng thị trường thì chuyển cho anh rể anh gánh vác. Bây giờ vợ chồng anh chị lại muốn sang Canada, vậy là đến lượt anh phải thế mạng, may mà cũng liên quan đến chuyên ngành của anh hồi đại học.”
“Em cứ nghĩ khi về nước, anh sẽ làm việc ở Thượng Hải cơ.”
“Công ty có rất nhiều đầu mối ở Thượng Hải, anh vẫn thường qua đó luôn. Nhưng không thể đưa nhà máy sang đó được, nơi ấy tiền trả lương n tiền thuê mặt bằng quá đắt đỏ”, Vu Mục Thành cười trả lời: “Thôi đừng nói chuyện của anh nữa, em thì sao? Em làm ăn bên đấy chắc cũng ổn nhỉ?”.
“Cũng được anh à, ở đó cạnh tranh khốc liệt, nhưng có chút thách thức như vậy lại hợp với em.”
“Em đúng là hợp với Thượng Hải, Lisa à, thấy em làm đúng sở trường như vậy, anh cũng mừng cho em.”
Nhân viên phục vụ mang lên một bát yến sào, Chu Lệ Sa định nói gì đó lại thôi, Vu Mục Thành nhận ra vẻ ngập ngừng của cô, nhưng anh không định dò hỏi căn nguyên. Khoảng thời gian một năm rưỡi xa cách giữa họ đã có rất nhiều thay đổi, không thể quay về như trước được nữa.
Hai người lặng lẽ ăn nốt phần của mình, rồi đi xuống quầy bar ở tầng một. Chưa đến giờ hẹn, Chu Lệ Sa mời Vu Mục Thành ngồi lại uống với cô tách cà phê.
“Kevin, giờ anh đã có bạn gái chưa?”, Chu Lệ Sa đột nhiên hỏi.
Thấy Vu Mục Thành lắc đầu, Chu Lệ Sa cắn nhẹ môi, nói: “Nếu như em nói muốn chúng mình làm lại từ đầu, anh sẽ không từ chối em thẳng thừng chứ?”.
Trong ấn tượng của Vu Mục Thành, Chu Lệ Sa vẫn luôn là cô gái chủ động. Nhưng cô hay bỏ công tô vẽ sự việc, cố tình tạo ra hoàn cảnh nào đó để sự chủ động của mình dường như là sự tình cờ, vừa giăng bẫy vừa khiến đối phương êm ái rơi vào bẫy. Còn bây giờ, lời đề nghị thẳng thắn kia lại rất đỗi đường đột, không giống với phong cách của cô.
Anh vẫn giữ thái độ điềm tĩnh, không để sự ngạc nhiên của mình lộ ra ngoài, chỉ dịu dàng trả lời: “Lisa à, chúng ta đâu phải là trẻ con nữa, việc này không thể ‘nếu như’ được”.
Vừa hay, điện thoại di động của Chu Lệ Sa đổ chuông, cô nghe máy: “Tổng giám đốc Ngô, xin chào. Đúng rồi, tôi đang ở tầng một, vâng, tôi nhìn thấy ông rồi”. Cô bỏ điện thoại xuống, vẫy vẫy tay về phía người đàn ông đang đứng cạnh cửa ngay ngoài sảnh lớn, rồi quay về phía Vu Mục Thành, nói: “Đúng vậy, không thể có nếu như, em biết chứ”.
Người đàn ông đó bước vào, Chu Lệ Sa giới thiệu qua hai người với nhau. Vu Mục Thành lịch sự chào từ biệt: “Lisa, nhớ báo cho anh thời gian em ra sân bay ngày kia nhé, anh sẽ bảo lái xe của anh đưa em đi, còn bây giờ anh xin phép về trước”.
Tạ Nam đưa cô dâu vào phòng tiệc lớn, cô có chút choáng ngợp với không gian rộng rãi, hào nhoáng nơi đây.
Bố của Quách Minh làm đến chức cục trưởng, nhà anh lại ở thành phố này, tuy rằng đám cưới con trai cũng phải tươm tất nhưng không khoa trương lãng phí. Khách khứa của ông phần lớn là bà con thân thuộc và bạn bè, thêm vào bạn bè của cô dâu, chú rể cộng với họ hàng bên cô dâu dưới quê lên nữa là gần bốn mươi mâm.
Đôi tân lang tân nương sóng bước dọc lối đi trải thảm ở giữa, hai cô bé với đôi cánh thiên sứ trong suốt đáng yêu dẫn lối trên nền nhạc bản hành khúc hôn lễ, đi sau cô dâu, Tạ Nam bỗng thấy khóe mắt mình cay cay.
Tất cả trình tự của buổi hôn lễ được công ty chuyên tổ chức sự kiện sắp xếp rất chuyên nghiệp. Phòng tiệc bài trí xa hoa lộng lẫy. Người dẫn chương trình cũng thật biết cách khuấy động không khí vui tươi, hôn lễ hết sức náo nhiệt và sôi động.
Tạ Nam ngồi cùng mâm với các bạn đại học, từ khi tốt nghiệp, họ ai đi đường nấy, hiếm có cơ hội được ngồi cùng nhau như hôm nay trong bảy năm qua, đương nhiên, họ trò chuyện vui như pháo rang. Những chàng trai ngồi đây hầu hết có bạn gái rồi, còn các cô gái thì cũng phần lớn đã lập gia đình. Có người nhắc lại chuyện cũ hồi đại học, đột nhiên quay ra hỏi Tạ Nam: “Mọi người đều tưởng cậu mới là người kết hôn sớm nhất cơ đấy, không ngờ bây giờ cậu lại là người tự do nhất ở đây”.
Số phận đưa đẩy, ai nói trước được, tình yêu thời đại học của Tạ Nam khá nổi tiếng, nên mọi người đều nhớ cũng chẳng có gì lạ. Từ lâu, cô đã không còn để ý đến việc người khác nhắc lại chuyện cũ của mình, nhưng cũng chẳng muốn tiếp tục đề tài này, cô tiện miệng lái sang chủ đề khác.
Vội vàng ăn chút đồ, Tạ Nam rời khỏi phòng tiệc, vào gian thay đồ giúp Cao Như Băng thay bộ váy khác đi kính rượu quan khách. Đó là chiếc xường xám màu đỏ tươi mà mẹ chồng tương lai của cô kiên quyết muốn con dâu mặc. Cho dù không phải là bộ váy mình thích, nhưng Cao Như Băng cũng hiểu rằng không nên vì một chuyện nhỏ như vậy mà làm mất lòng mẹ chồng. Cô nhanh chóng thay chiếc váy rồi ngắm nhìn mình trong gương.
Tạ Nam gật đầu khen ngợi: “Không tồi, cũng có chút dáng dấp của một thiếu phụ rồi đấy”.
Cao Như Băng nhún vai: “Thật lỗi thời, tớ vốn đã chuẩn bị một bộ lễ phục rồi, nhưng thôi vậy”.
Nhân viên trang điểm tháo vát giúp cô phủ thêm lớp phấn, thay đồ trang sức và kiểu tóc. Chú rể Quách Minh đẩy cửa bước vào giục giã, hai người cùng nhau trở lại phòng tiệc.
Tạ Nam giúp Cao Như Băng sắp xếp lại những phụ kiện kèm theo bộ áo cưới, rồi đi sau bạn mình, vừa bước ra ngoài, bỗng có người xuất hiện, chắn ngay trước mặt cô.
“Xin chào, Tạ Nam!”
Tạ Nam hơi ngạc nhiên: “Xin chào, anh Lý Nhuệ”.
“Lâu lắm rồi không gặp em, dạo này em vẫn tốt chứ?”“Cảm ơn anh, em vẫn khỏe, còn anh?”
Lý Nhuệ gật đầu, anh là một thanh niên trẻ trung, vóc người tầm thước, đeo kính không gọng, trông anh thật lịch sự và trí thức. Quang cảnh nơi đây ồn ào náo nhiệt đến mức ầm ĩ, vậy mà trông anh vẫn có chút cảm giác cô độc, không hòa nhập được với khung cảnh xô bồ này. Hai người bỗng cảm thấy có gì đó lúng túng, đứng nhìn nhau không nói gì. Tạ Nam đang định cất lời, Lý Nhuệ đã lên tiếng trước.
“Số điện thoại của em vẫn là số cũ, không thay đổi chứ?”
“Không anh à”, chẳng cần nói đến sim điện thoại, ngay cả máy điện thoại, Tạ Nam cũng dùng được ba năm nay rồi.
“Anh… thực ra rất muốn gọi điện cho em, nhưng lại không biết nên nói gì.”
Tạ Nam cười: “Vậy cứ kệ duyên số đi, như hôm nay gặp gỡ tình cờ thế này cũng hay”.
Đúng lúc đó, cô phù dâu kiêm em họ của Quách Minh chạy đến tìm Tạ Nam, bảo cô ra giúp Cao Như Băng thu dọn hành lý, bởi cô dâu chú rể đặt sẵn vé máy bay, kết thúc bữa tiệc, họ sẽ ra sân bay ngay, đáp máy bay đi hưởng tuần trăng mật. Cô vội nói lời xin lỗi rồi gấp rút đi ra.
Lý Nhuệ là bạn trai của Tạ Nam ba năm về trước.
Anh vốn là đồng nghiệp của Cao Như Băng, hai người qua lại dĩ nhiên do Như Băng tác hợp. Theo lời của Cao Như Băng, lý lịch của anh như sau: “Lý Nhuệ lớn hơn cậu ba tuổi, đã tốt nghiệp Thạc sỹ chuyên ngành Tài chính tại trường đại học danh tiếng, dáng người cân đối, không nhiễm thói xấu nào cả, tương lai rất rộng mở. Tuy rằng quê anh ấy ở vùng hẻo lánh nghèo khó, nhưng lại chỉ có một cô em gái đã đi lấy chồng. Bố mẹ anh ấy làm ruộng ở quê, chẳng có gánh nặng gì lớn cả, cậu cứ thử tiếp xúc xem thế nào”.
“Hóa ra cậu cũng có năng khiếu mai mối đấy nhỉ”, nghe một tràng giang đại hải những lời giới thiệu ấy, cô đành chép miệng nói theo.
Rõ ràng Tạ Nam chẳng mấy hứng thú chuyện này, lại không muốn phụ lòng tốt của bạn, và cũng muốn cố gắng nắm lấy một cơ hội nào đó, vậy là, dưới sự sắp xếp của Cao Như Băng, họ đã gặp nhau. Tính tình hai người đều e dè hướng nội, nên khỏi phải nói cũng biết không khí của buổi đầu hò hẹn trầm lắng đến mức nào. Hai người đều có thiện cảm với nhau, mối quan hệ của họ vẫn tiếp tục phát triển.
Trong thời gian tìm hiểu, hai người vẫn giữ cách giao tiếp nhẹ nhàng như vậy, trong lòng họ cảm thấy rất tâm đầu ý hợp với đối phương, họ đều cho rằng nhẹ nhàng tự nhiên mới là chân thực, nên đã trao gửi lời yêu thương nhau.
Thực ra, một phần là do hai người cùng quá bận rộn, lúc đó ngoài công việc chính ở cơ quan, Tạ Nam còn đang bận tham gia lớp học ôn cho kỳ thi lấy chứng chỉ kế toán trưởng, Lý Nhuệ là chàng trai có ý chí phấn đấu, hầu như anh toàn làm thêm ca, nên hai người không có nhiều thời gian dành cho nhau. Khi gặp nhau, hầu như họ cũng chỉ đi xem phim hay ăn cùng nhau bữa cơm là kết thúc.
Một hôm, sau buổi chiếu phim trời đã khuya, Lý Nhuệ đưa Tạ Nam về nhà, đứng đối diện nhau dưới ánh trăng mờ ảo, anh đột ngột hôn Tạ Nam. Tạ Nam không có cảm giác lắm với nụ hôn vội vã ấy, chỉ cảm thấy hoang mang, còn Lý Nhuệ lại rất chân thành.
Lần hẹn sau, Lý Nhuệ nhắc đến gia đình anh với Tạ Nam.
“Quê anh là vùng nông thôn hẻo lánh ở tỉnh bên, vùng núi còn quá nhiều khó khăn, mà những người sinh ra ở thành phố như các em không thể tưởng tượng nổi. Bố mẹ anh đầu tắt mặt tối quanh năm nhưng cũng chỉ kiếm được chút tiền cỏn con đến đáng thương, họ nuôi anh ăn học đại học quả thật chẳng dễ dàng gì. Anh chỉ biết cắm mặt vào học, không khi nào dám rời sách vở, mong muốn học hành nên người để tìm công việc tử tế, kiếm tiền đền đáp cha mẹ, không phụ tấm lòng cha mẹ trông đợi ở anh.”
Tạ Nam bỗng có chút bất an khi nghe những lời tâm sự thành thật mà đường đột như vậy, cô chỉ biết trả lời với thái độ thành thật, khen ngợi đức tính hiếu thuận, biết báo đáp ân tình của anh: “Em hiểu, nhà em cũng ở trong một thành phố trực thuộc tỉnh, bố mẹ làm công ăn lương, phúc lợi của cơ quan cũng bình thường, nên em biết bố mẹ vất vả thế nào khi nuôi em ăn học”.
“Em thật là một cô gái hiểu biết, lại có trái tim nhân hậu thấu tình đạt lý, không phô trương, biết phấn đấu cho tương lai. Anh nghĩ sau này chúng mình ở bên nhau sẽ có cuộc sống rất hạnh phúc.”
“Ở bên nhau?”, Tạ Nam đột nhiên thấy sợ hãi, nhưng cô biết tỏ ra sợ hãi lúc này sẽ khiến đối phương cảm thấy mình không thành thật. Người ta nghiêm túc như vậy, tìm bạn gái là để kết hôn lập gia đình, coi như thể hiện một thái độ trân trọng và chấp nhận mình rồi, còn gì khiến mình lo sợ nữa chứ?
Cô khẽ quan sát Lý Nhuệ, khuôn mặt anh thanh tú đứng đắn, ánh mắt dịu dàng ấm áp nhìn cô qua cặp kính. Cô nghĩ, cũng tốt, một chàng trai có ý chí nỗ lực phấn đấu, có phẩm chất đạo đức tốt như vậy chính là mẫu bạn trai lý tưởng, đáng tin cậy rồi còn gì, cứ tiếp tục qua lại xem thế nào. Vậy là, cô từ từ cụp mắt xuống, kệ cho bàn tay anh nắm lấy bàn tay mình. Theo Lý Nhuệ hiểu thì đó đương nhiên là cử chỉ e lệ thẹn thùng của người con gái đang yêu.
Nếu cứ như vậy phát triển tiếp, chuyện đám cưới hoàn toàn có thể xảy ra, nhưng đùng một cái, hai người chia tay nhau cũng thật nhanh gọn.
Lúc đó, ngân hàng Cao Như Băng đang làm cóương trình chuyển đổi các món nợ trả góp. Họ thuyết phục khách hàng chuyển các khoản trả góp mua nhà làm ở các ngân hàng khác sang ngân hàng này với chính sách ưu đãi hơn. Trong thời gian tổ chức chương trình, mỗi nhân viên ngân hàng phụ trách một mảng. Cao Như Băng trao đổi với Tạ Nam, Tạ Nam đồng ý chuyển đổi món trả góp căn hộ đó sang ngân hàng của Cao Như Băng. Khi cô tranh thủ đến ngân hàng làm thủ tục chuyển đổi, đúng lúc Lý Nhuệ từ trên lầu đi xuống nhìn thấy cô. Trong buổi hẹn sau đó, Lý Nhuệ xuất hiện với khuôn mặt ủ rũ.
“Em không hề nói với anh là em đã mua nhà, Tạ Nam, anh cho rằng giữa chúng ta nên thành thực với nhau.”
Tạ Nam không biết nên trả lời thế nào, căn hộ đó là thứ rất thực tại nhưng cô lại không muốn nghĩ chút gì đến nó. Lúc đầu là cảm giác muốn trốn tránh hoàn toàn, sau này cô có chút băn khoăn buồn bã mỗi khi đến ngày phải chuyển tiền vào tài khoản trả góp trong tháng. Cô nghĩ, cuối cùng cũng đã xa dần quá khứ, chứ không nghĩ sẽ có ngày phải báo cáo với ai về điều này.
“Anh đã tra rồi, căn hộ này em mua khi học năm thứ tư đại học, tài khoản trả góp đã đổi chủ một lần, chủ cũ của căn hộ là…”
“Đủ rồi”, Tạ Nam không thể chịu nổi nếu nghe Lý Nhuệ nói tới cái tên đó, cô nhỏ giọng nhưng kiên quyết chặn ngang: “Lý Nhuệ, anh muốn nói gì thì nói thẳng ra đi”.
“Sau khi tài khoản đổi chủ, từ đó đến nay em đã trả tiền đều đặn hơn bốn năm rồi, như vậy là em bắt đầu trả tiền từ năm cuối đại học. Thế mà em nói gia cảnh nhà em bình thường, anh thật ngạc nhiên không biết tiền ở đâu ra mà em có thể trả khoản tiền đầu tiên để mua nhà, cả những món tiền sau này nữa.”
Trước những câu hỏi dồn dập, bức ép của anh, Tạ Nam mặt mày tái mét, ngừng một chút, cô nói: “Xin lỗi, em không thể đưa ra câu trả lời như anh muốn được, cho nên, anh không cần truy vấn nữa”.
Sắc mặt Lý Nhuệ cũng tái ngắt đi, rồi quả quyết đứng dậy, bỏ đi thẳng.
Cao Như Băng rất thất vọng về màn chia tay đột ngột của hai người, cô nói: “Thì cậu cứ nói khoản trả đầu tiên do gia đình cậu trả, tiền trả góp một hai năm đầu cũng là của gia đình, có sao đâu. Mà đúng thế còn gì, tiền đóng năm đầu tiên chẳng do nhà cậu bỏ ra là gì”.
“Việc gì tớ phải lừa anh ấy như vậy? Chuyện đó đã của mấy năm trước rồi, chẳng liên quan gì đến anh ấy cả, nhưng anh ấy vẫn để bụng, lại còn đi tra xét vấn đề tài khoản đổi chủ, rồi cả tình hình trả góp nữa chứ. Tớ nghĩ dù tớ có giải thích thế nào thì việc này cũng là khúc mắc trong lòng anh ấy, chi bằng kệ đi cho xong.”
“Thực ra, cậu chẳng để ý nhiều đến anh ấy, chẳng muốn giải thích với anh ấy, đúng không?”
Tạ Nam nghĩ lại trong cả quá trình hẹn hò với Lý Nhuệ, cô đã hạ quyết tâm như thế nào, bây giờ chia tay cũng khiến cô buồn bã và tiếc nuối, nên không thể nói là không để ý gì đến anh ấy được. Nhưng khi Lý Nhuệ đề cập đến tài khoản trả góp đó, cô đã ý thức rõ ràng rằng mình không còn ý muốn vãn hồi mối quan hệ này nữa. Vết thương trong lòng cô, bản thân cô còn không dám chạm vào, làm sao có thể phơi bày ra cho người khác xem được.
Tự nhận thấy mình có lỗi với Cao Như Băng, cô cúi đầu thành thật: “Cũng tại tớ một phần, thôi mình cho qua đi, Băng Băng, Lý Nhuệ vốn là người theo đuổi những thứ toàn mỹ, tớ không hợp với anh ấy đâu”.
Sau này có lần Tạ Nam vô tình gặp Lý Nhuệ trên phố, chưa kịp chào hỏi, anh ấy đã quay đầu đi như không nhìn thấy cô. Cô cảm thấy khó hiểu, lại có chút buồn cười. Tạ Nam không ngờ hôm nay gặp, Lý Nhuệ lại chủ động bắt chuyện với mình.
Vu Mục Thành ra khỏi khách sạn, vừa lúc gặp Tạ Nam cùng bạn bè tiễn cô dâu và chú rể trong bộ đồ mới lên ô tô đi hưởng tuần trăng mật.
Có người trêu: “Việc hưởng tuần trăng mật và kế hoạch duy trì nòi giống phải thực hiện đồng thời, không được để lỡ, tớ nghe nói, nếu có em bé trong lúc đạt hưng phấn cao nhất thì IQ sẽ cao lắm đấy”.
Mọi người cười ồ lên, Cao Như Băng ngó đầu khỏi xe, cười mắng: “Cậu đúng là lưu manh!”.
Mọi người chia tay vui vẻ, Tạ Nam cười thích thú vẫy tay chào hai người: “Đi chơi vui vẻ nhé!”.
Chiếc xe rời đi, mọi người cũng lần lượt ra về, Tạ Nam vẫn nhìn xa thẫn thờ.
“Tiệc cưới kết thúc nhanh vậy sao?”
Cô nhìn phía sau, thấy Vu Mục Thành đang đứng cách mình không xa lắm: “À, chào anh. Họ phải ra sân bay đáp chuyến bay đi hưởng tuần trăng mật”.
“Cô có về luôn không, tiện đường tôi đưa cô về.”
Tạ Nam đã uống chút rượu nên hai má ửng hồng, cô nghiêng đầu cười, hỏi lại: “Còn bạn gái anh thì sao?”.
“Chỉ là bạn thôi mà”, Mục Thành không cảm thấy câu nói của cô có gì đường đột, anh nói tiếp: “Chúng ta về thôi”.
“Xin lỗi, tôi còn phải về nhà trọ để thanh toán nốt với chủ nhà rồi mới về được, không làm phiền anh nữa.”
“Không sao, để tôi đưa cô đến đó, cô đợi chút nhé, tôi đánh xe qua đây”, Mục Thành cũng không hiểu vì sao mình lại nhiệt tình giúp cô hàng xóm mới quen ấy đến thế, chẳng biết tại sao, mỗi thấy Tạ Nam cười, lòng anh lại thấy vui. Nụ cười rạng rỡ của cô khi ở trong thang máy cứ khắc đậm mãi trong lòng anh.
Theo lời chỉ dẫn của Tạ Nam, Vu Mục Thành lái xe đến khu nhà cô đang thuê. Vào sân đỗ xe, anh bất giác buồn cười, trước cổng là một cửa hàng nhỏ, bên cạnh có che chiếc ô lớn giống hệt chiếc ô trong vườn nhà Tạ Nam.
“Anh cười gì vậy?”
Anh chỉ vào chiếc ô quảng cáo lớn kia, Tạ Nam cũng cười theo: “À, đó là mấy đồ thừa ở ngân hàng của Băng Băng ấy mà, hi hi, tôi và bác Hồ ở đây mỗi người một cái, rất tiện ích”.
Hai người lên tầng trên, Vu Mục Thành chưa bao giờ ở những khu tập thể cũ kỹ như thế, nên khá hiếu kỳ quan sát khung cảnh chật chội, tối tăm này, lối rẽ nào cũng chất đống đồ thừa như nhà kho tạm bợ. Từ lối vào cầu thang cho đến cổng nhà, vẫn còn rắc đầy các mảnh trang kim màu sắc sặc sỡ của buổi đón dâu sáng nay.
Cô mở cửa, căn phòng cũng bé và thiếu ánh sáng, trong phòng khách đặt bộ sofa bằng vải kiểu dáng cổ lỗ màu sắc nhạt nhòa cùng chiếc ti vi cũ, nhưng sạch sẽ ngăn nắp. Tạ Nam mời anh ngồi, rồi vào phòng ngủ đóng cửa lại, một lúc sau, cô đi ra với chiếc áo phông dài tay kết hợp quần bò, đồng thời xách ra hai túi đồ.
“Hôm nay coi như tôi gặp may, vừa hay anh có xe, anh giúp tôi chở đống đồ này về nhé.”
“Có gì đâu, đơn giản mà, nhưng cô chuyển nhà chỉ có ít đồ thế này thôi sao?”
“Giống như kiến tha mồi ấy, tôi cứ chuyển dần từng chút một, nên đã chuyển được tương đối rồi. Bố mẹ của Băng Băng sáng nay cũng gói đồ của cô ấy gửi đi luôn, chiều nay họ sẽ đáp máy bay về quê. Những đồ còn lại ở đây đều là của chủ nhà.”
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Tạ Nam ra mở cửa, hóa ra là dì Triệu chủ nhà, bà ấy khoảng năm mươi tuổi, trông thật thân thiện dễ mến.
“Dì Triệu à, dì vào kiểm tra những đồ còn lại trong nhà xem, rồi cháu thanh toán nốt cho dì.”
“Tiểu Tạ này, dì hoàn toàn tin tưởng hai đứa, ở đây đã bốn năm rồi chẳng xảy ra chuyện gì bao giờ, không biết khách thuê sau có được như hai cháu không.”
Hai người ngồi cạnh bàn ăn, rất nhanh đã kết toán nốt những khoản tiền điện, nước, gas còn lại. Thanh toán xong, dì Triệu đưa lại cho Tạ Nam số tiền đặt cọc, Tạ Nam trả lại bà hai chiếc chìa khóa nhà.
“Tiểu Cao ở đây mấy năm mà đã lấy chồng rồi, dì cũng được may mắn lây, Tiểu Tạ cũng sắp rồi đấy nhỉ?”, dì Triệu cười và liếc mắt sang phía Vu Mục Thành: “Trông bạn trai cháu hình thức khá đấy chứ”.
Tạ Nam sững người, mặt đỏ bừng lên, Vu Mục Thành ngồi trên sofa cũng nhận thấy rõ điều đó, vành tai nhỏ bé của cô lúc này đỏ như gấc chín khiến anh không khỏi cảm thấy buồn cười.
“Dì Triệu à, anh ấy là hàng xóm của cháu, không phải bạn trai đâu, hôm nay đến đây giúp cháu chuyển đồ ấy mà. Rất cảm ơn dì đã quan tâm đến cháu trong thời gian ở đây, các cửa sổ phòng ngủ cháu đều đóng cẩn thận rồi, chúng cháu đi nhé.”
Vu Mục Thành giúp Tạ Nam xách hai túi đồ xuống dưới nhà, rồi đặt vào cốp xe, người đàn ông trung niên từ cửa hàng bán đồ ăn nhỏ bước ra, chào Tạ Nam với giọng vang vang: “Tiểu Nam chuyển đi đấy à?”.
“Vâng, cháu chuyển đi đây, tạm biệt bác Hồ nhé!”, Tạ Nam cười, vẫy tay chào bác Hồ hàng xóm, rồi lên xe.
Vu Mục Thành khởi động xe: “Cô có nhiều hàng xóm tốt nhỉ”.
“Đúng thế”, Tạ Nam cười đáp: “Tôi và Băng Băng ở đây những bốn năm rồi, coi như là quen biết hết, bây giờ chuyển đi, tôi cũng thấy tiếc”.
Vu Mục Thành cảm thấy vô cùng khó hiểu khi cô gái này bỏ trống căn nhà sáng sủa rộng rãi, đầy đủ tiện nghi, sân rộng thoáng đãng để chui rúc vào nơi chật chội ấy những bốn năm trời, nhưng rồi anh lại nghĩ, việc đó có liên quan gì đến mình.
Hai người trò chuyện vui vẻ, chẳng mấy chốc đã về đến nhà, Vu Mục Thành đỗ xe rồi giúp cô chuyển đồ vào trong sân, Tạ Nam đi vòng ra cửa chính để mở khóa mới vào được trong nhà.
“Tối mai anh có bận gì không?”, Tạ Nam hỏi, Vu Mục Thành giật mình, không ngờ cô lại thẳng thừng đến vậy. Cô nói tiếp: “Anh đã giúp tôi hai lần rồi, tôi đã hứa sẽ mời anh bữa cơm. Cũng chẳng có gì cầu kỳ đâu, mai tôi sẽ nấu canh sườn với rau câu, nếu anh không bận gì và chẳng chê món ăn đơn giản của tôi thì mời anh sáu giờ xuống đây. Nếu anh bận thì để lúc khác vậy”.
“Được, tôi sẽ xuống lúc sáu giờ”, Vu Mục Thành nhanh chóng đồng ý, hai người vui vẻ chia tay.
Cũng đã khá lâu kể từ ngày anh giúp Tạ Nam kê chiếc đàn piano kia, lối cỏ um tùm trong mảnh vườn nhỏ ấy chẳng biết từ bao giờ đã được cắt trụi gốc, nhưng không hề trồng thay thế bởi những nhánh cây hay các bồn hoa như trong tưởng tượng của anh, khu vườn trống trơn chỉ thêm một chiếc ô lớn với hai màu trắng và xanh lá cây pha lẫn, thật chói mắt, dòng chữ in đậm màu đỏ chạy một dòng trên tán ô: “Hãy dùng thẻ của ngân hàng X, tiện lợi trên toàn thế giới”. Vừa nhìn đã biết đây là chiếc ô quảng cáo, so với những chiếc ô vải polyester màu nâu dịu cán gỗ phối với bộ bàn ghế uống trà ngoài trời bằng gỗ chống mọt ở những mảnh vườn bên cạnh, anh thấy chiếc ô sặc sỡ kia thật phô trương đến tức mắt. Không hiểu cô tiểu thư họ Tạ có bề ngoài nho nhã lịch sự, lời nói dịu dàng phóng khoáng kia vì sao lại có khiếu thẩm mỹ tồi đến như vậy.
Nhưng anh cũng chẳng có thời gian rỗi mà nghĩ nhiều đến chuyện này. Tưới cây xong, anh xuống lầu ăn sáng, rồi thay quần áo gọn gàng ra sân bay đón cô người yêu cũ Chu Lệ Sa của mình.
Vu Mục Thành và Chu Lệ Sa yêu nhau, sống chung với nhau một thời gian từ khi còn du học bên Mỹ. Chu Lệ Sa tốt nghiệp, cầm tấm bằng về nước trước anh một năm, chưa đến nửa năm sau, cô gửi cho anh một bức thư điện tử với lời lẽ dịu dàng và thuyết phục, nói cho anh ý định muốn chia tay của cô.
Nói Vu Mục Thành không đau khổ thì cũng không đúng, nhưng đau khổ đến mức nào thì còn phải xem xét. Anh gửi lại một bức thư với lời lẽ ân cần cháo, chúc cô có cuộc sống mới hạnh phúc. Đây có thể coi là cuộc chia tay trong tình hữu hảo rất điển hình, sau này hai người vẫn thường xuyên liên lạc qua mạng, khi rảnh rỗi, họ còn gọi điện thăm hỏi tình hình, có điều hầu như đều là Chu Lệ Sa chủ động gọi cho anh.
Khi Vu Mục Thành về nước, máy bay hạ cánh tại sân bay Thượng Hải. Chu Lệ Sa còn cẩn thận đi đón anh, hai người đã đi ăn cùng nhau. Nhìn qua cũng có thể nhận ra công việc của Chu Lệ Sa ở Thượng Hải rất tốt, Vu Mục Thành mừng cho cô và thật lòng yên tâm về cô.
Hiện nay, Chu Lệ Sa đang làm trong một công ty nước ngoài chuyên về tổ chức sự kiện ở Thượng Hải, lần này cô đến đây do yêu cầu công việc, cô đã gọi điện cho Vu Mục Thành trước một ngày, đương nhiên vì phép lịch sự anh phải đi đón cô.
Chu Lệ Sa kéo va li hành lý́ ra khỏi cửa bảo an. Cô vẫn thời trang và đầy sức sống như xưa, dù phải qua hành trình hai tiếng đồng hồ trên máy bay nhưng trông cô không có vẻ gì là mệt mỏi. Hôm nay, cô mặc chiếc áo cài khuy màu lam nhạt và cái quần dài màu ghi, đôi giày cao gót nhọn, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng với mái tóc uốn xoăn gọn gàng, dáng điệu rất thanh thoát. Nhìn thấy Vu Mục Thành, cô ra sức vẫy tay rồi hét lớn tên tiếng Anh của anh: “Kevin!”. Vu Mục Thành có chút xúc động, bởi sau khi về nước công tác, đã lâu lắm rồi chẳng có ai gọi anh như thế.
Cô đặt chiếc va li xuống, nắm lấy tay anh, nghiêng đầu nhìn ngắm khuôn mặt anh.
“Ôi, Kevin, anh chẳng thay đổi chút nào, dường như cuộc chia tay của chúng ta không tác động nhiều đến anh thì phải?”
Vu Mục Thành nghe vậy liền làm bộ khổ não: “Nhưng nó lại tác động đến em đấy, nó khiến em càng trở nên xinh đẹp hơn, Lisa”. Anh thu tay về, xách va li lên và nói: “Đi thôi, anh đưa em về khách sạn”.
Anh đưa cô về khách sạn Shangri-La, sau khi đỗ xe, anh nhìn đồng hồ, mới có mười một rưỡi. Anh nói: “Bây giờ em đi nhận phòng trước, rồi lên đó nghỉ một chút. Anh ở dưới này đợi em xuống, mình cùng đi ăn trưa nhé”.
Chu Lệ Sa gật đầu, anh đưa cô vào quầy tiếp tân làm thủ tục nhận phòng. Anh đưa thẻ tín dụng của mình cho cô nhân viên, Chu Lệ Sa thì trình chứng minh thư để đăng ký. Vu Mục Thành dựa lưng vào quầy lơ đãng nhìn bốn phía, bỗng anh rất đỗi ngạc nhiên khi nhìn thấy cô hàng xóm Tạ Nam của mình.
Tạ Nam mặc chiếc váy lễ phục màu hồng hai dây hở vai, viền ngọc trai và bó gấu, chân đi đôi giày màu trắng, tóc búi gọn sau gáy, kiểu cách trang điểm rất cầu kỳ khiến cô trở nên vô cùng quyến rũ. Cô bước ra từ thang máy, vừa đi vừa trao đổi chuyện gì đó với một người đàn ông trung niên mặc comple là thẳng tắp, rất có dáng dấp.
Cô cũng nhìn thấy Vu Mục Thành, đúng lúc Chu Lệ Sa đang kéo tay áo anh, đưa trả anh tấm thẻ tín dụng. Tạ Nam cười, nháy mắt với anh thay cho lời chào, với ngụ ý “Không làm ảnh hưởng đến phút giây hạnh phúc của hai người”, rồi đi ra khỏi sảnh cùng người đàn ông nọ.
Dù sao Vu Mục Thành cũng có chút ngạc nhiên, mấy lần nhìn thấy Tạ Nam, cô không mặc áo phông quần bò thì cũng là bộ đồ công sở khô cứng, khuôn mặt để mộc chẳng mấy khi trang điểm. Lần này, cô ăn vận và trang điểm cẩn thận như vậy, đúng là hấp dẫn hơn nhiều, nhưng mới buổi sáng đã chải chuốt trang điểm ra vào khách sạn cùng một người đàn ông như thế không khỏi khiến người ta nghĩ ngợi.
Chu Lệ Sa cầm thẻ lên phòng cất hành lý, Vu Mục Thành sang một bên nghe điện thoại, vừa quay đầu lại bỗng thấy Tạ Nam cùng một đám đông đi vào trong sảnh, ở giữa là cô dâu tay cầm bó hoa hồng lớn, mặc váy cưới trắng muốt hở vai đi bên chú rể mặc comple màu ghi đậm, trong đó còn có một cô gái trẻ nữa cũng ăn vận giống hệt Tạ Nam.
Vu Mục Thành lúc này mới hiểu, hóa ra Tạ Nam đang làm phù dâu cho đám cưới, anh bất giác thấy hối hận về những suy nghĩ ban nãy của mình.
Cả đám người theo gót đôi cô dâu chú rể đi thẳng lên thang bộ ngay trong sảnh lớn, đến phòng tiệc ở tầng hai. Không khí ồn ào vui nhộn ấy đúng là có sức lan tỏa lớn, rất nhiều khách khứa ra vào khách sạn đều phải dừng bước ngắm nhìn. Không biết từ lúc nào Chu Lệ Sa đã xuống dưới, đứng cạnh anh, cất lời tán dương: “Cô dâu xinh quá!”.
Quả vậy, cô dâu kiều diễm trong bộ váy cưới như đang tỏa ánh hào quang lộng lẫy. Tạ Nam đỡ đuôi váy dài kiêu sa trắng muốt của bạn, hai người vừa đi lên lầu vừa tươi cười chuyện trò. Chẳng biết chú rể chen vào một câu gì đó mà khiến cô dâu phải trừng mắt hăm dọa, Tạ Nam và mọi người xung quanh thấy vậy đều ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Từ góc đứng của Vu Mục Thành nhìn lên, đó đúng là thế giới của niềm vui và hạnh phúc, niềm hân hoan lan tỏa đến mọi ngóc ngách trong không gian sảnh lớn. Mà trong đó, Tạ Nam là người có nụ cười rạng rỡ nhất, quyến rũ nhất, khác hoàn toàn với nụ cười nhẹ nhàng khách sáo mà cô vẫn thường trao cho anh. Vu Mục Thành cứ dõi theo họ cho đến khi khuất bóng mới quay đầu lại, Chu Lệ Sa đang mỉm cười nhìn anh.
Chu Lệ Sa đã lên phòng thay quần áo, cô mặc bộ váy vừa người màu phấn nhạt, và đã trang điểm lại khuôn mặt.
“Kevin, chắc là anh cũng muốn kết hôn rồi phải không, sao cứ nhìn mãi theo họ thế?”
“Đám cưới lúc nào cũng mang đến cho mọi người niềm vui mà. Em định đi ăn ở đâu?”
“Lần đầu tiên đến, em có biết chỗ nào với chỗ nào đâu. Hay mình tìm chỗ gần thôi nhé, em đã có người ta rồi, chiều nay phải về khách sạn có chút việc cần thương lượng, đến tối lại có cuộc hẹn khác nữa.”
“Vậy chúng ta lên tầng hai khách sạn đi. Ở đó còn một nhà ăn nhỏ tương đối yên tĩnh, món ăn Quảng Đông rất tuyệt.”
Chu Lệ Sa gật đầu đồng ý, họ cùng lên tầng hai. Đối diện với phòng tiệc lớn đôi cô dâu chú rể đang đứng đón khách, hai người đi vào căn phòng nhỏ yên tĩnh, nhân viên phục vụ mang thực đơn đến, Chu Lệ Sa đưa cho Vu Mục Thành.
“Anh vẫn thạo gọi món hơn em, hơn nữa anh cũng biết em thích ăn gì mà.”
Vu Mục Thành gọi món súp vi cá, thịt thăn lợn nấu với hạnh nhân, canh hải sản nấu cùng rau thơm, thêm một món rau xanh đang mùa. Anh ân cần hỏi Chu Lệ Sa: “Để anh gọi cho em một suất yến sào nhé, nó giữ được nhan sắc đấy”.
Chu Lệ Sa gật đầu: “Đúng là bây giờ em phải chú ý giữ gìn sắc đẹp. Đi công tác liên miên thế này, em thấy mình già đi nhiều”.
Vu Mục Thành ngắm nghía cô rồi thật lòng khen ngợi: “Anh thấy em vẫn rất xinh đẹp”.
Chu Lệ Sa nở nụ cười ấm áp: “Kevin, lúc nào anh cũng thật chu đáo”.
Các món ăn nhanh chóng được đưa lên, hai người ăn rất từ tốn và nói chuyện về tình hình hiện nay của các bạn học bên Mỹ của họ.
“Kevin à, em thấy từ khi về nước, anh thay đổi nhiều đấy.”
“Thay đổi theo chiều hướng tốt lên hay xấu đi?”
“Điều này thì khó xác định lắm, em thấy anh trầm tĩnh hơn, hóa ra anh là người rất lý trí, anh đối xử với mọi người xung quanh cũng chu đáo hơn trước nhiều.”
“Biết làm sao được, thực tế bắt người ta phải thay đổi. Bây giờ công việc của anh thường xuyên phải tiếp khách, anh đang trông đợi giám đốc Thị trường mới có thể chia sẻ bớt gánh nặng này với mình.”
“Trước đây chưa bao giờ anh nói với em là gia đình anh có cơ sở làm ăn ở đây.”
“Cơ sở ở đây do bố anh đầu tư trước khi anh đi du học, lúc đầu ông tự điều hành. Sau khi mở rộng thị trường thì chuyển cho anh rể anh gánh vác. Bây giờ vợ chồng anh chị lại muốn sang Canada, vậy là đến lượt anh phải thế mạng, may mà cũng liên quan đến chuyên ngành của anh hồi đại học.”
“Em cứ nghĩ khi về nước, anh sẽ làm việc ở Thượng Hải cơ.”
“Công ty có rất nhiều đầu mối ở Thượng Hải, anh vẫn thường qua đó luôn. Nhưng không thể đưa nhà máy sang đó được, nơi ấy tiền trả lương n tiền thuê mặt bằng quá đắt đỏ”, Vu Mục Thành cười trả lời: “Thôi đừng nói chuyện của anh nữa, em thì sao? Em làm ăn bên đấy chắc cũng ổn nhỉ?”.
“Cũng được anh à, ở đó cạnh tranh khốc liệt, nhưng có chút thách thức như vậy lại hợp với em.”
“Em đúng là hợp với Thượng Hải, Lisa à, thấy em làm đúng sở trường như vậy, anh cũng mừng cho em.”
Nhân viên phục vụ mang lên một bát yến sào, Chu Lệ Sa định nói gì đó lại thôi, Vu Mục Thành nhận ra vẻ ngập ngừng của cô, nhưng anh không định dò hỏi căn nguyên. Khoảng thời gian một năm rưỡi xa cách giữa họ đã có rất nhiều thay đổi, không thể quay về như trước được nữa.
Hai người lặng lẽ ăn nốt phần của mình, rồi đi xuống quầy bar ở tầng một. Chưa đến giờ hẹn, Chu Lệ Sa mời Vu Mục Thành ngồi lại uống với cô tách cà phê.
“Kevin, giờ anh đã có bạn gái chưa?”, Chu Lệ Sa đột nhiên hỏi.
Thấy Vu Mục Thành lắc đầu, Chu Lệ Sa cắn nhẹ môi, nói: “Nếu như em nói muốn chúng mình làm lại từ đầu, anh sẽ không từ chối em thẳng thừng chứ?”.
Trong ấn tượng của Vu Mục Thành, Chu Lệ Sa vẫn luôn là cô gái chủ động. Nhưng cô hay bỏ công tô vẽ sự việc, cố tình tạo ra hoàn cảnh nào đó để sự chủ động của mình dường như là sự tình cờ, vừa giăng bẫy vừa khiến đối phương êm ái rơi vào bẫy. Còn bây giờ, lời đề nghị thẳng thắn kia lại rất đỗi đường đột, không giống với phong cách của cô.
Anh vẫn giữ thái độ điềm tĩnh, không để sự ngạc nhiên của mình lộ ra ngoài, chỉ dịu dàng trả lời: “Lisa à, chúng ta đâu phải là trẻ con nữa, việc này không thể ‘nếu như’ được”.
Vừa hay, điện thoại di động của Chu Lệ Sa đổ chuông, cô nghe máy: “Tổng giám đốc Ngô, xin chào. Đúng rồi, tôi đang ở tầng một, vâng, tôi nhìn thấy ông rồi”. Cô bỏ điện thoại xuống, vẫy vẫy tay về phía người đàn ông đang đứng cạnh cửa ngay ngoài sảnh lớn, rồi quay về phía Vu Mục Thành, nói: “Đúng vậy, không thể có nếu như, em biết chứ”.
Người đàn ông đó bước vào, Chu Lệ Sa giới thiệu qua hai người với nhau. Vu Mục Thành lịch sự chào từ biệt: “Lisa, nhớ báo cho anh thời gian em ra sân bay ngày kia nhé, anh sẽ bảo lái xe của anh đưa em đi, còn bây giờ anh xin phép về trước”.
Tạ Nam đưa cô dâu vào phòng tiệc lớn, cô có chút choáng ngợp với không gian rộng rãi, hào nhoáng nơi đây.
Bố của Quách Minh làm đến chức cục trưởng, nhà anh lại ở thành phố này, tuy rằng đám cưới con trai cũng phải tươm tất nhưng không khoa trương lãng phí. Khách khứa của ông phần lớn là bà con thân thuộc và bạn bè, thêm vào bạn bè của cô dâu, chú rể cộng với họ hàng bên cô dâu dưới quê lên nữa là gần bốn mươi mâm.
Đôi tân lang tân nương sóng bước dọc lối đi trải thảm ở giữa, hai cô bé với đôi cánh thiên sứ trong suốt đáng yêu dẫn lối trên nền nhạc bản hành khúc hôn lễ, đi sau cô dâu, Tạ Nam bỗng thấy khóe mắt mình cay cay.
Tất cả trình tự của buổi hôn lễ được công ty chuyên tổ chức sự kiện sắp xếp rất chuyên nghiệp. Phòng tiệc bài trí xa hoa lộng lẫy. Người dẫn chương trình cũng thật biết cách khuấy động không khí vui tươi, hôn lễ hết sức náo nhiệt và sôi động.
Tạ Nam ngồi cùng mâm với các bạn đại học, từ khi tốt nghiệp, họ ai đi đường nấy, hiếm có cơ hội được ngồi cùng nhau như hôm nay trong bảy năm qua, đương nhiên, họ trò chuyện vui như pháo rang. Những chàng trai ngồi đây hầu hết có bạn gái rồi, còn các cô gái thì cũng phần lớn đã lập gia đình. Có người nhắc lại chuyện cũ hồi đại học, đột nhiên quay ra hỏi Tạ Nam: “Mọi người đều tưởng cậu mới là người kết hôn sớm nhất cơ đấy, không ngờ bây giờ cậu lại là người tự do nhất ở đây”.
Số phận đưa đẩy, ai nói trước được, tình yêu thời đại học của Tạ Nam khá nổi tiếng, nên mọi người đều nhớ cũng chẳng có gì lạ. Từ lâu, cô đã không còn để ý đến việc người khác nhắc lại chuyện cũ của mình, nhưng cũng chẳng muốn tiếp tục đề tài này, cô tiện miệng lái sang chủ đề khác.
Vội vàng ăn chút đồ, Tạ Nam rời khỏi phòng tiệc, vào gian thay đồ giúp Cao Như Băng thay bộ váy khác đi kính rượu quan khách. Đó là chiếc xường xám màu đỏ tươi mà mẹ chồng tương lai của cô kiên quyết muốn con dâu mặc. Cho dù không phải là bộ váy mình thích, nhưng Cao Như Băng cũng hiểu rằng không nên vì một chuyện nhỏ như vậy mà làm mất lòng mẹ chồng. Cô nhanh chóng thay chiếc váy rồi ngắm nhìn mình trong gương.
Tạ Nam gật đầu khen ngợi: “Không tồi, cũng có chút dáng dấp của một thiếu phụ rồi đấy”.
Cao Như Băng nhún vai: “Thật lỗi thời, tớ vốn đã chuẩn bị một bộ lễ phục rồi, nhưng thôi vậy”.
Nhân viên trang điểm tháo vát giúp cô phủ thêm lớp phấn, thay đồ trang sức và kiểu tóc. Chú rể Quách Minh đẩy cửa bước vào giục giã, hai người cùng nhau trở lại phòng tiệc.
Tạ Nam giúp Cao Như Băng sắp xếp lại những phụ kiện kèm theo bộ áo cưới, rồi đi sau bạn mình, vừa bước ra ngoài, bỗng có người xuất hiện, chắn ngay trước mặt cô.
“Xin chào, Tạ Nam!”
Tạ Nam hơi ngạc nhiên: “Xin chào, anh Lý Nhuệ”.
“Lâu lắm rồi không gặp em, dạo này em vẫn tốt chứ?”“Cảm ơn anh, em vẫn khỏe, còn anh?”
Lý Nhuệ gật đầu, anh là một thanh niên trẻ trung, vóc người tầm thước, đeo kính không gọng, trông anh thật lịch sự và trí thức. Quang cảnh nơi đây ồn ào náo nhiệt đến mức ầm ĩ, vậy mà trông anh vẫn có chút cảm giác cô độc, không hòa nhập được với khung cảnh xô bồ này. Hai người bỗng cảm thấy có gì đó lúng túng, đứng nhìn nhau không nói gì. Tạ Nam đang định cất lời, Lý Nhuệ đã lên tiếng trước.
“Số điện thoại của em vẫn là số cũ, không thay đổi chứ?”
“Không anh à”, chẳng cần nói đến sim điện thoại, ngay cả máy điện thoại, Tạ Nam cũng dùng được ba năm nay rồi.
“Anh… thực ra rất muốn gọi điện cho em, nhưng lại không biết nên nói gì.”
Tạ Nam cười: “Vậy cứ kệ duyên số đi, như hôm nay gặp gỡ tình cờ thế này cũng hay”.
Đúng lúc đó, cô phù dâu kiêm em họ của Quách Minh chạy đến tìm Tạ Nam, bảo cô ra giúp Cao Như Băng thu dọn hành lý, bởi cô dâu chú rể đặt sẵn vé máy bay, kết thúc bữa tiệc, họ sẽ ra sân bay ngay, đáp máy bay đi hưởng tuần trăng mật. Cô vội nói lời xin lỗi rồi gấp rút đi ra.
Lý Nhuệ là bạn trai của Tạ Nam ba năm về trước.
Anh vốn là đồng nghiệp của Cao Như Băng, hai người qua lại dĩ nhiên do Như Băng tác hợp. Theo lời của Cao Như Băng, lý lịch của anh như sau: “Lý Nhuệ lớn hơn cậu ba tuổi, đã tốt nghiệp Thạc sỹ chuyên ngành Tài chính tại trường đại học danh tiếng, dáng người cân đối, không nhiễm thói xấu nào cả, tương lai rất rộng mở. Tuy rằng quê anh ấy ở vùng hẻo lánh nghèo khó, nhưng lại chỉ có một cô em gái đã đi lấy chồng. Bố mẹ anh ấy làm ruộng ở quê, chẳng có gánh nặng gì lớn cả, cậu cứ thử tiếp xúc xem thế nào”.
“Hóa ra cậu cũng có năng khiếu mai mối đấy nhỉ”, nghe một tràng giang đại hải những lời giới thiệu ấy, cô đành chép miệng nói theo.
Rõ ràng Tạ Nam chẳng mấy hứng thú chuyện này, lại không muốn phụ lòng tốt của bạn, và cũng muốn cố gắng nắm lấy một cơ hội nào đó, vậy là, dưới sự sắp xếp của Cao Như Băng, họ đã gặp nhau. Tính tình hai người đều e dè hướng nội, nên khỏi phải nói cũng biết không khí của buổi đầu hò hẹn trầm lắng đến mức nào. Hai người đều có thiện cảm với nhau, mối quan hệ của họ vẫn tiếp tục phát triển.
Trong thời gian tìm hiểu, hai người vẫn giữ cách giao tiếp nhẹ nhàng như vậy, trong lòng họ cảm thấy rất tâm đầu ý hợp với đối phương, họ đều cho rằng nhẹ nhàng tự nhiên mới là chân thực, nên đã trao gửi lời yêu thương nhau.
Thực ra, một phần là do hai người cùng quá bận rộn, lúc đó ngoài công việc chính ở cơ quan, Tạ Nam còn đang bận tham gia lớp học ôn cho kỳ thi lấy chứng chỉ kế toán trưởng, Lý Nhuệ là chàng trai có ý chí phấn đấu, hầu như anh toàn làm thêm ca, nên hai người không có nhiều thời gian dành cho nhau. Khi gặp nhau, hầu như họ cũng chỉ đi xem phim hay ăn cùng nhau bữa cơm là kết thúc.
Một hôm, sau buổi chiếu phim trời đã khuya, Lý Nhuệ đưa Tạ Nam về nhà, đứng đối diện nhau dưới ánh trăng mờ ảo, anh đột ngột hôn Tạ Nam. Tạ Nam không có cảm giác lắm với nụ hôn vội vã ấy, chỉ cảm thấy hoang mang, còn Lý Nhuệ lại rất chân thành.
Lần hẹn sau, Lý Nhuệ nhắc đến gia đình anh với Tạ Nam.
“Quê anh là vùng nông thôn hẻo lánh ở tỉnh bên, vùng núi còn quá nhiều khó khăn, mà những người sinh ra ở thành phố như các em không thể tưởng tượng nổi. Bố mẹ anh đầu tắt mặt tối quanh năm nhưng cũng chỉ kiếm được chút tiền cỏn con đến đáng thương, họ nuôi anh ăn học đại học quả thật chẳng dễ dàng gì. Anh chỉ biết cắm mặt vào học, không khi nào dám rời sách vở, mong muốn học hành nên người để tìm công việc tử tế, kiếm tiền đền đáp cha mẹ, không phụ tấm lòng cha mẹ trông đợi ở anh.”
Tạ Nam bỗng có chút bất an khi nghe những lời tâm sự thành thật mà đường đột như vậy, cô chỉ biết trả lời với thái độ thành thật, khen ngợi đức tính hiếu thuận, biết báo đáp ân tình của anh: “Em hiểu, nhà em cũng ở trong một thành phố trực thuộc tỉnh, bố mẹ làm công ăn lương, phúc lợi của cơ quan cũng bình thường, nên em biết bố mẹ vất vả thế nào khi nuôi em ăn học”.
“Em thật là một cô gái hiểu biết, lại có trái tim nhân hậu thấu tình đạt lý, không phô trương, biết phấn đấu cho tương lai. Anh nghĩ sau này chúng mình ở bên nhau sẽ có cuộc sống rất hạnh phúc.”
“Ở bên nhau?”, Tạ Nam đột nhiên thấy sợ hãi, nhưng cô biết tỏ ra sợ hãi lúc này sẽ khiến đối phương cảm thấy mình không thành thật. Người ta nghiêm túc như vậy, tìm bạn gái là để kết hôn lập gia đình, coi như thể hiện một thái độ trân trọng và chấp nhận mình rồi, còn gì khiến mình lo sợ nữa chứ?
Cô khẽ quan sát Lý Nhuệ, khuôn mặt anh thanh tú đứng đắn, ánh mắt dịu dàng ấm áp nhìn cô qua cặp kính. Cô nghĩ, cũng tốt, một chàng trai có ý chí nỗ lực phấn đấu, có phẩm chất đạo đức tốt như vậy chính là mẫu bạn trai lý tưởng, đáng tin cậy rồi còn gì, cứ tiếp tục qua lại xem thế nào. Vậy là, cô từ từ cụp mắt xuống, kệ cho bàn tay anh nắm lấy bàn tay mình. Theo Lý Nhuệ hiểu thì đó đương nhiên là cử chỉ e lệ thẹn thùng của người con gái đang yêu.
Nếu cứ như vậy phát triển tiếp, chuyện đám cưới hoàn toàn có thể xảy ra, nhưng đùng một cái, hai người chia tay nhau cũng thật nhanh gọn.
Lúc đó, ngân hàng Cao Như Băng đang làm cóương trình chuyển đổi các món nợ trả góp. Họ thuyết phục khách hàng chuyển các khoản trả góp mua nhà làm ở các ngân hàng khác sang ngân hàng này với chính sách ưu đãi hơn. Trong thời gian tổ chức chương trình, mỗi nhân viên ngân hàng phụ trách một mảng. Cao Như Băng trao đổi với Tạ Nam, Tạ Nam đồng ý chuyển đổi món trả góp căn hộ đó sang ngân hàng của Cao Như Băng. Khi cô tranh thủ đến ngân hàng làm thủ tục chuyển đổi, đúng lúc Lý Nhuệ từ trên lầu đi xuống nhìn thấy cô. Trong buổi hẹn sau đó, Lý Nhuệ xuất hiện với khuôn mặt ủ rũ.
“Em không hề nói với anh là em đã mua nhà, Tạ Nam, anh cho rằng giữa chúng ta nên thành thực với nhau.”
Tạ Nam không biết nên trả lời thế nào, căn hộ đó là thứ rất thực tại nhưng cô lại không muốn nghĩ chút gì đến nó. Lúc đầu là cảm giác muốn trốn tránh hoàn toàn, sau này cô có chút băn khoăn buồn bã mỗi khi đến ngày phải chuyển tiền vào tài khoản trả góp trong tháng. Cô nghĩ, cuối cùng cũng đã xa dần quá khứ, chứ không nghĩ sẽ có ngày phải báo cáo với ai về điều này.
“Anh đã tra rồi, căn hộ này em mua khi học năm thứ tư đại học, tài khoản trả góp đã đổi chủ một lần, chủ cũ của căn hộ là…”
“Đủ rồi”, Tạ Nam không thể chịu nổi nếu nghe Lý Nhuệ nói tới cái tên đó, cô nhỏ giọng nhưng kiên quyết chặn ngang: “Lý Nhuệ, anh muốn nói gì thì nói thẳng ra đi”.
“Sau khi tài khoản đổi chủ, từ đó đến nay em đã trả tiền đều đặn hơn bốn năm rồi, như vậy là em bắt đầu trả tiền từ năm cuối đại học. Thế mà em nói gia cảnh nhà em bình thường, anh thật ngạc nhiên không biết tiền ở đâu ra mà em có thể trả khoản tiền đầu tiên để mua nhà, cả những món tiền sau này nữa.”
Trước những câu hỏi dồn dập, bức ép của anh, Tạ Nam mặt mày tái mét, ngừng một chút, cô nói: “Xin lỗi, em không thể đưa ra câu trả lời như anh muốn được, cho nên, anh không cần truy vấn nữa”.
Sắc mặt Lý Nhuệ cũng tái ngắt đi, rồi quả quyết đứng dậy, bỏ đi thẳng.
Cao Như Băng rất thất vọng về màn chia tay đột ngột của hai người, cô nói: “Thì cậu cứ nói khoản trả đầu tiên do gia đình cậu trả, tiền trả góp một hai năm đầu cũng là của gia đình, có sao đâu. Mà đúng thế còn gì, tiền đóng năm đầu tiên chẳng do nhà cậu bỏ ra là gì”.
“Việc gì tớ phải lừa anh ấy như vậy? Chuyện đó đã của mấy năm trước rồi, chẳng liên quan gì đến anh ấy cả, nhưng anh ấy vẫn để bụng, lại còn đi tra xét vấn đề tài khoản đổi chủ, rồi cả tình hình trả góp nữa chứ. Tớ nghĩ dù tớ có giải thích thế nào thì việc này cũng là khúc mắc trong lòng anh ấy, chi bằng kệ đi cho xong.”
“Thực ra, cậu chẳng để ý nhiều đến anh ấy, chẳng muốn giải thích với anh ấy, đúng không?”
Tạ Nam nghĩ lại trong cả quá trình hẹn hò với Lý Nhuệ, cô đã hạ quyết tâm như thế nào, bây giờ chia tay cũng khiến cô buồn bã và tiếc nuối, nên không thể nói là không để ý gì đến anh ấy được. Nhưng khi Lý Nhuệ đề cập đến tài khoản trả góp đó, cô đã ý thức rõ ràng rằng mình không còn ý muốn vãn hồi mối quan hệ này nữa. Vết thương trong lòng cô, bản thân cô còn không dám chạm vào, làm sao có thể phơi bày ra cho người khác xem được.
Tự nhận thấy mình có lỗi với Cao Như Băng, cô cúi đầu thành thật: “Cũng tại tớ một phần, thôi mình cho qua đi, Băng Băng, Lý Nhuệ vốn là người theo đuổi những thứ toàn mỹ, tớ không hợp với anh ấy đâu”.
Sau này có lần Tạ Nam vô tình gặp Lý Nhuệ trên phố, chưa kịp chào hỏi, anh ấy đã quay đầu đi như không nhìn thấy cô. Cô cảm thấy khó hiểu, lại có chút buồn cười. Tạ Nam không ngờ hôm nay gặp, Lý Nhuệ lại chủ động bắt chuyện với mình.
Vu Mục Thành ra khỏi khách sạn, vừa lúc gặp Tạ Nam cùng bạn bè tiễn cô dâu và chú rể trong bộ đồ mới lên ô tô đi hưởng tuần trăng mật.
Có người trêu: “Việc hưởng tuần trăng mật và kế hoạch duy trì nòi giống phải thực hiện đồng thời, không được để lỡ, tớ nghe nói, nếu có em bé trong lúc đạt hưng phấn cao nhất thì IQ sẽ cao lắm đấy”.
Mọi người cười ồ lên, Cao Như Băng ngó đầu khỏi xe, cười mắng: “Cậu đúng là lưu manh!”.
Mọi người chia tay vui vẻ, Tạ Nam cười thích thú vẫy tay chào hai người: “Đi chơi vui vẻ nhé!”.
Chiếc xe rời đi, mọi người cũng lần lượt ra về, Tạ Nam vẫn nhìn xa thẫn thờ.
“Tiệc cưới kết thúc nhanh vậy sao?”
Cô nhìn phía sau, thấy Vu Mục Thành đang đứng cách mình không xa lắm: “À, chào anh. Họ phải ra sân bay đáp chuyến bay đi hưởng tuần trăng mật”.
“Cô có về luôn không, tiện đường tôi đưa cô về.”
Tạ Nam đã uống chút rượu nên hai má ửng hồng, cô nghiêng đầu cười, hỏi lại: “Còn bạn gái anh thì sao?”.
“Chỉ là bạn thôi mà”, Mục Thành không cảm thấy câu nói của cô có gì đường đột, anh nói tiếp: “Chúng ta về thôi”.
“Xin lỗi, tôi còn phải về nhà trọ để thanh toán nốt với chủ nhà rồi mới về được, không làm phiền anh nữa.”
“Không sao, để tôi đưa cô đến đó, cô đợi chút nhé, tôi đánh xe qua đây”, Mục Thành cũng không hiểu vì sao mình lại nhiệt tình giúp cô hàng xóm mới quen ấy đến thế, chẳng biết tại sao, mỗi thấy Tạ Nam cười, lòng anh lại thấy vui. Nụ cười rạng rỡ của cô khi ở trong thang máy cứ khắc đậm mãi trong lòng anh.
Theo lời chỉ dẫn của Tạ Nam, Vu Mục Thành lái xe đến khu nhà cô đang thuê. Vào sân đỗ xe, anh bất giác buồn cười, trước cổng là một cửa hàng nhỏ, bên cạnh có che chiếc ô lớn giống hệt chiếc ô trong vườn nhà Tạ Nam.
“Anh cười gì vậy?”
Anh chỉ vào chiếc ô quảng cáo lớn kia, Tạ Nam cũng cười theo: “À, đó là mấy đồ thừa ở ngân hàng của Băng Băng ấy mà, hi hi, tôi và bác Hồ ở đây mỗi người một cái, rất tiện ích”.
Hai người lên tầng trên, Vu Mục Thành chưa bao giờ ở những khu tập thể cũ kỹ như thế, nên khá hiếu kỳ quan sát khung cảnh chật chội, tối tăm này, lối rẽ nào cũng chất đống đồ thừa như nhà kho tạm bợ. Từ lối vào cầu thang cho đến cổng nhà, vẫn còn rắc đầy các mảnh trang kim màu sắc sặc sỡ của buổi đón dâu sáng nay.
Cô mở cửa, căn phòng cũng bé và thiếu ánh sáng, trong phòng khách đặt bộ sofa bằng vải kiểu dáng cổ lỗ màu sắc nhạt nhòa cùng chiếc ti vi cũ, nhưng sạch sẽ ngăn nắp. Tạ Nam mời anh ngồi, rồi vào phòng ngủ đóng cửa lại, một lúc sau, cô đi ra với chiếc áo phông dài tay kết hợp quần bò, đồng thời xách ra hai túi đồ.
“Hôm nay coi như tôi gặp may, vừa hay anh có xe, anh giúp tôi chở đống đồ này về nhé.”
“Có gì đâu, đơn giản mà, nhưng cô chuyển nhà chỉ có ít đồ thế này thôi sao?”
“Giống như kiến tha mồi ấy, tôi cứ chuyển dần từng chút một, nên đã chuyển được tương đối rồi. Bố mẹ của Băng Băng sáng nay cũng gói đồ của cô ấy gửi đi luôn, chiều nay họ sẽ đáp máy bay về quê. Những đồ còn lại ở đây đều là của chủ nhà.”
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Tạ Nam ra mở cửa, hóa ra là dì Triệu chủ nhà, bà ấy khoảng năm mươi tuổi, trông thật thân thiện dễ mến.
“Dì Triệu à, dì vào kiểm tra những đồ còn lại trong nhà xem, rồi cháu thanh toán nốt cho dì.”
“Tiểu Tạ này, dì hoàn toàn tin tưởng hai đứa, ở đây đã bốn năm rồi chẳng xảy ra chuyện gì bao giờ, không biết khách thuê sau có được như hai cháu không.”
Hai người ngồi cạnh bàn ăn, rất nhanh đã kết toán nốt những khoản tiền điện, nước, gas còn lại. Thanh toán xong, dì Triệu đưa lại cho Tạ Nam số tiền đặt cọc, Tạ Nam trả lại bà hai chiếc chìa khóa nhà.
“Tiểu Cao ở đây mấy năm mà đã lấy chồng rồi, dì cũng được may mắn lây, Tiểu Tạ cũng sắp rồi đấy nhỉ?”, dì Triệu cười và liếc mắt sang phía Vu Mục Thành: “Trông bạn trai cháu hình thức khá đấy chứ”.
Tạ Nam sững người, mặt đỏ bừng lên, Vu Mục Thành ngồi trên sofa cũng nhận thấy rõ điều đó, vành tai nhỏ bé của cô lúc này đỏ như gấc chín khiến anh không khỏi cảm thấy buồn cười.
“Dì Triệu à, anh ấy là hàng xóm của cháu, không phải bạn trai đâu, hôm nay đến đây giúp cháu chuyển đồ ấy mà. Rất cảm ơn dì đã quan tâm đến cháu trong thời gian ở đây, các cửa sổ phòng ngủ cháu đều đóng cẩn thận rồi, chúng cháu đi nhé.”
Vu Mục Thành giúp Tạ Nam xách hai túi đồ xuống dưới nhà, rồi đặt vào cốp xe, người đàn ông trung niên từ cửa hàng bán đồ ăn nhỏ bước ra, chào Tạ Nam với giọng vang vang: “Tiểu Nam chuyển đi đấy à?”.
“Vâng, cháu chuyển đi đây, tạm biệt bác Hồ nhé!”, Tạ Nam cười, vẫy tay chào bác Hồ hàng xóm, rồi lên xe.
Vu Mục Thành khởi động xe: “Cô có nhiều hàng xóm tốt nhỉ”.
“Đúng thế”, Tạ Nam cười đáp: “Tôi và Băng Băng ở đây những bốn năm rồi, coi như là quen biết hết, bây giờ chuyển đi, tôi cũng thấy tiếc”.
Vu Mục Thành cảm thấy vô cùng khó hiểu khi cô gái này bỏ trống căn nhà sáng sủa rộng rãi, đầy đủ tiện nghi, sân rộng thoáng đãng để chui rúc vào nơi chật chội ấy những bốn năm trời, nhưng rồi anh lại nghĩ, việc đó có liên quan gì đến mình.
Hai người trò chuyện vui vẻ, chẳng mấy chốc đã về đến nhà, Vu Mục Thành đỗ xe rồi giúp cô chuyển đồ vào trong sân, Tạ Nam đi vòng ra cửa chính để mở khóa mới vào được trong nhà.
“Tối mai anh có bận gì không?”, Tạ Nam hỏi, Vu Mục Thành giật mình, không ngờ cô lại thẳng thừng đến vậy. Cô nói tiếp: “Anh đã giúp tôi hai lần rồi, tôi đã hứa sẽ mời anh bữa cơm. Cũng chẳng có gì cầu kỳ đâu, mai tôi sẽ nấu canh sườn với rau câu, nếu anh không bận gì và chẳng chê món ăn đơn giản của tôi thì mời anh sáu giờ xuống đây. Nếu anh bận thì để lúc khác vậy”.
“Được, tôi sẽ xuống lúc sáu giờ”, Vu Mục Thành nhanh chóng đồng ý, hai người vui vẻ chia tay.
Tác giả :
Thanh Sam Lạc Thác