Ở Lại Nơi Này Cùng Anh
Chương 17: Lễ Tình nhân vui vẻ
Giống như lần trước, Vu Mục Thành chạy đi chạy lại giữa Thượng Hải và Trương Gia Cảng. Anh chỉ biết tự an ủi rằng, đợi Lý Kình Tùng quen với công việc, mình sẽ không phải bôn ba như thế này nữa.
Sau khi bàn bạc công việc và đi ăn với khách, anh quay về Thượng Hải, lúc ấy đã hơn tám giờ tối rồi. Anh bắt một chiếc taxi, vừa ngồi lên xe, bèn nhận được điện thoại của cô bạn gái cũ Chu Lệ Sa, giọng ngọt ngào chúc anh: “Happy Valentine’s day, Kevin”.
Giờ anh mới nhớ hôm nay là ngày lễ Tình nhân, mải miết với công việc nên quên đi mất. Nhớ tới Tạ Nam, anh bỗng thấy có lồi với người yêu vô cùng, sao mình lại đi công tác vào ngày quan trọng như thế này chứ? Anh trả lời Chu Lệ Sa trong điện thoại, “Em cũng thế, Lisa”.
Người lái xe quay đầu hỏi anh muốn đi đâu, anh nói tên khách sạn Hoa Đình. Đầu dây bên kia, Chu Lệ Sa đã nghe thấy, nói: “Kevin, anh đến Thượng Hải mà không báo cho em”.
“Có chút việc thôi, mai anh về luôn.” “Em sẽ lái xe đến đó ngay.” Không đợi anh trả lời, đã cúp máy.
Từ lần công tác trước trở về, Chu Lệ Sa vẫn cố gắng duy trì liên lạc với anh, mồi dịp lễ tết, cô đều gửi tin nhắn hay trực tiếp gọi điện thăm hỏi anh. Song, Vu Mục Thành lại chỉ coi đó như thói quen nghề nghiệp của một nhân viên kinh doanh phụ trách việc tiếp khách, chứ chẳng để tâm lắm. Anh thường đối đáp lại một cách xã giao, lần này chắc phải miễn cưỡng cười nói với cô thôi.
Đen khách sạn, Vu Mục Thành đi đăng ký thủ tục nhập phòng. Vừa lên đến phòng bỏ hành lý xuống, Chu Lệ Sa đã gọi điện cho anh nói mình đã đến đại sảnh dưới tầng một. Anh bước xuống, Chu Lệ Sa đang ngồi bên dưới, eo thon lưng thẳng, hai chân đi tất đen vắt chéo vào nhau, tư thế vô cùng đẹp mắt. Cô mặc chiếc áo màu đen cổ chữ V nghiêm túc, tóc kẹp sau gáy, trang điểm rất rõ nét và nổi bật, với chiếc áo khoác da và túi xách màu bạc trên tay. Mùa đông ở Thượng Hải cũng rất lạnh, Vu Mục Thành không thể không khâm phục cái giá mà phụ nữ phải trả vì sắc đẹp, rồi bất chợt nhớ tới Tạ Nam. Cả mùa đông, cô luôn gói ghém mình thật cẩn thận, vậy mà vẫn không ngừng kêu lạnh.
“Chào em, Lisa, hôm nay trang điểm đẹp thế, có hẹnà?”
“Anh tới rồi, có hẹn em cũng sẽ gác lại.” Chu Lệ Sa nói nửa đùa nửa thật, “Sao anh lại ở đây, yên tĩnh quá”.
“Đe tiện gặp khách hàng mà.”
“Vừa hay, ở đây hôm nay có buổi biểu diễn nhạc Jazz trên tầng ba, không khí rất được, chúng ta lên đó ngồi nhé.”
“Xin lỗi em Lisa, anh phải ra ngoài bây giờ.”
Đôi mắt đẹp của Chu Lệ Sa nhìn chăm chăm vào anh, hỏi: “Kevin, anh trốn tránh em sao?”.
“Em nghĩ nhiều quá đấy, Lisa.” Vu Mục Thành ôn tồn, “Chúng ta là bạn cũ, có thời gian cùng ngồi ăn cơm với nhau là chuyện bình thường, nhưng hôm nay là ngày đặc biệt, anh không muốn bạn gái anh hiểu nhầm”.
“Nói như vậy, anh có bạn gái rồi?” Chu Lệ Sa cụp mắt xuống, cười đau khổ: “Em biết mà, chẳng có ai ở nguyên một chỗ mà đợi ai cả”.
“Em sẽ gặp một người đàn ông hợp với em hơn, Lisa.”
“Kevin, anh luôn phóng khoáng, sao lại sợ cô ấy hiểu nhầm, cô ấy thích hỏi xem anh đi đâu, làm gì ư? Thế thì e rằng sau này em qua đó công tác không tiện gặp anh rồi.” Chu Lệ Sa lấy lại bình tĩnh, hỏi như không có chuyện gì.
“Cô ấy không thích hỏi, cho nên anh càng không muốn cô ấy khả năng hiểu nhầm nào hết.” Vu Mục Thành trả lời thẳng thắn.
“Thế à”, Chu Lệ Sa im lặng giây lát rồi gật đầu, “Em hiểu rồi, cô ấy thật hạnh phúc, em ngưỡng mộ cô ấy. Anh phải đi đâu, em đưa anh đi”.
“Cảm ơn em, không cần đâu, anh chỉ mua chút đồ ở gần đây thôi. Anh đưa em ra.” Nói rồi, Vu Mục Thành giúp cô khoác áo, đưa cô đến tận bãi đồ xe. Đến bên cạnh xe, Chu Lệ Sa đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn anh, đưa tay cầm cà vạt của anh lên nhìn kỹ.
“Kevin, thực ra chúng ta rất biết giữ giao kèo, anh nhớ không? Cái cà vạt này là quà sinh nhật em tặng anh hồi còn ở Mỹ.” Tay kia chỉ vào cổ mình, “Hôm nay em cũng đeo chiếc vòng này, là món quà anh mua cho em nhân ngày lễ Tình nhân”.
Cúi đầu nhìn chiếc cà vạt kẻ đang nằm gọn trong lòng bàn tay cô, Vu Mục Thành cười, cầm lên và để vào vị trí cũ: “Em luôn có mắt thẩm mỹ trong việc phối hợp, Lisa, cái cà vạt này rất dễ phối với quần áo. Nhưng đối với anh, nó đơn giản chỉ là một chiếc cà vạt trong vài chục cái cà vạt của anh, không hề có ý nghĩa gì đặc biệt. Hôm nay emkhông nói, anh cũng không nhớ nổi lai lịch của nó nữa”.
“Anh thật là... thẳng thắn và tàn nhẫn”, Chu Lệ Sa cười đau khổ, đôi mắt đẹp long lanh những giọt lệ, “Kevin, nhưng em nhớ từng chi tiết khi anh tặng chiếc vòng cổ này cho em. Vô tình em nói cho anh biết em thích nhất bộ phim Breakfast at Tiffany, và anh đã đặc biệt đi mua nó cho em. Có biết em đã ngạc nhiên và cảm động thế nào không? Sau này mồi khi đến ngày lễ Tình nhân, em lại đeo nó, dù không có anh ở bên”.
Đen lượt Vu Mục Thành cười đau khổ. Đương nhiên anh nhớ rõ ánh mắt lấp lánh của cô khi thổ lộ bản thân thích bộ phim đó, lúc ấy họ mới sống chung chưa được bao lâu, rất hợp nhau. Anh cảm thấy nguyện vọng kia không phải là vấn đề lớn, vì vậy, trước ngày lễ Tình nhân anh đã đi xem đồ trang sức Tiffany (1), chọn một mảnh kim cương dát bạch kim với cái giá mà anh cho là trong phạm vi cho phép, phối họp với chiếc dây chuyền mười sáu inch, rồi tặng cho cô. cầm món quà trên tay, cô vô cùng vui sướng khiến anh cũng vui theo. Lúc này nghĩ về chuyện cũ, anh cũng có chút bồi hồi.
“Chúng ta đã có những giây phút vui vẻ, Li sa, cảm ơn em đã ở bên anh một thời gian. Nhưng nó đã là quá khứ rồi. Đời người gặp gỡ rồi chia tay, quan trọng là tìm đượcngười mà mình muốn đi cùng suốt cả cuộc đời. Và anh nghĩ mình đã tìm được người ấy, mong em cũng vậy.”
Chu Lệ Sa nhìn chăm chăm vào anh, lúc lâu sau, cô khẽ nhún vai, nói: “Một lễ Tình nhân như vậy, em quả thật rất cần một lời chúc phúc”. Cô lấy chìa khóa mở cửa chiếc xe Mazda màu xám bạc mới tinh của mình, nói: “TKevin, sau này chúng ta nhớ giữ liên lạc”.
Chu Lệ Sa lái xe đi, Vu Mục Thành xem đồng hồ, anh ra khỏi khách sạn, rồi gọi điện cho Tạ Nam.
“Đang làm gì đó em yêu?”
Tạ Nam lười biếng trả lời: “Đang xem ti vi, ngoài trời đang mưa, lạnh lắm, bên anh thế nào?”.
“Thời tiết rất đẹp, trên phố đông người lắm, rất nhiều cô gái nhận được hoa hồng”, Vu Mục Thành chậm rãi bước đi, nói: “Nên anh mới biết hôm nay là ngày lễ Tình nhân, xin lỗi em, để em ở nhà một mình”.
“Không sao”, Tạ Nam biết hôm nay là lễ Tình nhân. Ban ngày lúc ở công ty, A May đã không ngừng gọi mọi người ra nhận hoa tươi, vừa gọi tới tên mình, cô còn tưởng là của Vu Mục Thành. Nhưng, lặng lẽ nằm trên quầy lễ tân kia lại là bó hoa uất kim hương màu đỏ tươi, không kèm theo một tấm thiệp nào, nhất thời cô không biết phải làmsao. Đã thế, cô nàng A May còn hào hứng quay như chong chóng nói đi nói lại điệp khúc: “Uất kim hương màu đỏ nghĩa là ‘Anh yêu em’, rất trực tiếp đó chị Tạ, chị vẫn chưa biết ai tặng à?”. Tạ Nam chỉ biết nhếch mép cười, không nói thêm lời nào.
“Không phải em giận anh đấy chứ?”
Tạ Nam cười nói: “Giận dỗi vô cớ là đặc quyền của các cô bé, em đâu có dễ giận như thế”.
“Sai rồi, giận hờn là đặc quyền của tất cả phụ nữ, nhất là đối với bạn trai mình.”
Tạ Nam không nói lại được với anh, đành đổi chủ đề: “Mai anh về à?”.
“ừ, chuyến bay chiều mai. Hôm nay em ở nhà em à?”
“Anh không có nhà, đương nhiên là em về nhà mình rồi.”
“Có nhớ anh đến nỗi ôm gối chẳng ngủ được không?”
Tạ Nam không chút khách khí: “Xí, anh đừng có cô đơn quá mà không chịu nổi nhé”.
“Yên tâm, anh là người ưa sạch sẽ mà, hơn thế, anh sẽ giữ thân như ngọc vì em.” Vu Mục Thành cười nhẹ. Tạ Nam biết rằng mình hoàn toàn không nói lại được với cáimặt dày và hay trêu ngươi của anh, cô đành im lặng.
“Nói cho anh, em thích quà gì trong ngày lễ Tình nhân, giờ anh sẽ đi mua cho em.”
“Thôi, em cũng không chuấn bị quà gì cho anh, chúng mình miễn đi.
“Thế sao được, em chính là món quà lớn nhất trong cuộc đời anh.”
Những lời có cánh ấy của anh sao tự nhiên đến thế, Tạ Nam lại không dám mở lời, chẳng biết nói lại ra sao, cô đành để cho mặt mình đỏ dần lên.
“Nói đi, em thích gì?”
Tạ Nam cười hi hi hỏi lại: “Cái gì cũng được à?”.
“Muốn cả sao trên trời anh cũng hái cho em.”
“Muốn cái đó làm gì, có ăn có dùng được đâu. Ái chà, để xem em xử lý anh thế nào, chi bằng bảo anh đi mua áo lót cho em, anh có dám đi không?”
Vu Mục Thành vui sướng, nói: “Anh đi ngay, nói cho anh cỡ đi, anh mua là em phải mặc cho anh xem đấy”.
Cô không ngờ con người này mặt lại dày như thế, bèn nói: “Biến đi, không cần anh”.
“Thế thì để anh đoán, chắc là...”, Vu Mục Thành cố ýdừng lại, Tạ Nam quả nhiên cuống cả lên.
“Không được đoán mò, vừa nãy em nói đùa thôi, em không cần cái đó.”
“Thế em cần gì?”
“Cho nợ đi, bây giờ em chưa nghĩ ra.”
“Đột nhiên anh nghĩ ra mình thích quà gì rồi, bây giờ em có thể tặng anh.” Vu Mục Thành cười, “Em hãy đàn một bản nhạc cho anh nghe đi, cây đàn đó là anh giúp em bê vào đấy, có điều anh chưa nghe thấy em đàn bao giờ”.
Tạ Nam ngây người, từ khi chuyển đàn vào, cô chỉ thi thoảng có hứng mới đàn một chút, chứ không có thời gian chuyên tâm tập luyện: “Ôi, làm em xấu hổ rồi, kỹ năng đàn của em giờ tệ lắm”.
“Không sao, đàn đi, bài nào cũng được.”
Tạ Nam không biết làm sao, đành cầm điện thoại đi vào phòng đọc sách, cô ngồi trước đàn, nghĩ một lát rồi nói: “Đàn bản đơn giản thôi nhé, bản Kỷ niệm tình yêu”.
Cô giở bản nhạc ra, đặt điện thoại sang bên cạnh, ngập ngừng giây lát rồi bắt đầu lướt nhẹ đôi tay, những thanh âm ngọt ngào êm dịu khẽ phiêu diêu, vừa nhẹ nhàng bay bổng, lại như mây như nước, ban đầu còn ngập ngừng, nhưng mỗi lúc một tập trung, toàn bộ tình cảm của cô dồnlên các phím đàn.
Bản nhạc vừa kết thúc, cô nh điện thoại lên, giọng Vu Mục Thành vang lên: “Hay lắm, cảm ơn em, anh rất thích món quà này”.
Tạ Nam cười nói: “Em cũng phải cảm ơn anh vì đã nhắc nhở em, đàn dương cầm kỳ thực khiến người ta vui lên, vậy mà em đã quên mất sự tồn tại của nó, uổng công những năm tháng học đàn”.
“Thế thì sau này anh có thể thường xuyên nghe em đàn rồi.”
Tạ Nam ngáp dài, nói: “Chỉ cần anh không thấy chán là được”.
“Giờ là mấy giờ, không phải em đã buồn ngủ rồi đấy chứ?”
“Vâng, tiếng mưa rơi dễ ru em ngủ lắm.”
Bước trên con phố không một khuôn mặt quen thuộc, được nghe tiếng đàn của người yêu, được trò chuyện với người yêu, Vu Mục Thành cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Song, anh không làm thế nào được với thói quen thích lên giường đi ngủ rất sớm như trẻ con của cô, nên đành dặn dò cô nhớ đóng cửa cẩn thận.
Tạ Nam quả thực có chút buồn ngủ, nhưng bây giờ côcũng không thể ngủ say được. Cô đến bên cửa kính, ánh mắt hướng ra khu vườn trước nhà. Cơn gió lạnh ngoài kia đang vô tình thổi vào màn mưa mịt mùng.
Bó hoa uất kim hương đỏ rực vẫn ngoan ngoãn nằm im trên bàn trà. Không biết vì sao, khi tan ca cô lại tiện tay mang nó xuống lầu, cho tới khi lấy chìa khóa mở cửa xe mới nhận ra điều đó, nên đành mang theo về nhà.
Tạ Nam quay đầu nhìn, những đóa hoa kiều diễm kia như đang tô thêm chút màu sắc ấm áp cho căn phòng quá đỗi tĩnh lặng và yên ắng này. Cô nghĩ, quả thực đáng tiếc, đóa hoa tươi tắn nhường ấy cũng chỉ có thể buồn bã chơ vơ nằm đó. Cả khu vườn vẫn chìm đắm trong màn mưa dai dẳng không dứt, mang theo cái hoang lạnh khiến cô rùng mình. Cô thầm tính toán, mùa xuân đến nhất định phải dành chút thời gian cho việc trồng các loại hoa cỏ vào đó mới được.
Quay lại ngồi trên ghế sofa, Tạ Nam nhìn ti vi mà tâm hồn lơ đãng, cô do dự, mình có nên tìm số của Hạng Tân Dương mà Cao Như Băng đã cho, gọi và nói với anh rằng hãy dừng lại tất cả những việc làm vô nghĩa này hay không? Nhưng rồi nghĩ tới người vợ mạnh mẽ Đường Lăng Lâm của anh, cô thực sự muốn co người lại, không muốn tìm thêm rắc rối cho mình nữa. Hạng Tân Dương ngồi trong xe hút thuốc, anh đang dừng nơi đối diện với chồ đỗ xe của Tạ Nam. Mưa phùn dày đặc mặc sức tạt vào cửa kính của xe, cách một màn nước mờ ảo, anh chỉ có thể nhìn thấy những vệt sáng yếu ót hắt ra từ phía nhà cô.
Cuộc chiến tranh lạnh giữa anh và Đường Lăng Lâm kéo dài tới tậnĐường Lăng Lâm dường như cố tình tránh mặt anh. Kết thúc trận cãi vã đó, ngay hôm sau cô bay thẳng về chi nhánh công ty ở ngoại tỉnh, cho tới trước 30 Tết một ngày mới quay về. Hai người gặp nhau ở công ty, nhưng họ chỉ nói chuyện công việc, ít nhất thì vẫn giữ được hòa khí trước mặt nhân viên, về đến nhà, ai vào phòng nấy, Đường Lăng Lâm chỉ trả lời ngắn gọn những câu hỏi của anh, cơ hồ không có ý muốn làm lành với anh.
30 Tết, họ không thể trốn được việc cùng về gặp bố mẹ hai bên.
Hạng Tân Dương lái xe, Đường Lăng Lâm ngồi bên ghế lái phụ với vẻ im lặng, không nói gì. Tiếng dương cầm của Richard Clayderman vẫn vang lên trong xe, bản nhạc nhẹ nhàng êm ả càng khiến cho bầu không khí giữa hai người thêm căng thẳng. Đường Lăng Lâm đột nhiên đưa tay lấy chiếc CD ra, cười mỉa mai: “Giai điệu cũ mèm như vậy, nói theo cách của Lưu Thi Côn thì anh ta cũng chỉthuộc dạng nghiệp dư thôi, công trạng lớn nhất là phổ cập được đàn dương cầm tới Trung Quốc, chả nhẽ anh nghe bảy năm nay rồi mà không thấy chán sao?”.
Hạng Tân Dương bình thản đáp: “Mồi người có một sở thích riêng, anh không quan trọng trình độ của ông ấy, chỉ là quen nghe tiếng đàn của ông ấy rồi”.
“Thói quen này có liên quan tới ai đó không?”
Đương nhiên, Đường Lăng Lâm nói không sai. Hạng Tân Dương vốn chẳng phải là người thích âm nhạc, anh nghe Richard Clayderman vì Tạ Nam.
Tạ Nam đã từng rất hào hứng kể cho anh nghe những kỷ niệm học đàn thời thơ ấu: “Lúc đó Richard được xem như mốt của Trung Quốc. Thấy ông ấy trên ti vi, mẹ em rất đỗi kinh ngạc cho đó là người trời, mẹ nói đây là tiếng đàn hay nhất trong cuộc đời mẹ đã từng nghe. Từ lúc mới sinh ra em, bà đã quyết định gửi em đi học dương cầm. Khi em lên bốn, dù gió hay mưa, bà vẫn cương quyết kiên trì đạp xe bốn mươi phút đưa em đi học đàn”.
“Nghe nói trẻ em học đàn rất vất vả.” Hạng Tân Dương cầm tay cô hỏi.
“Em còn đỡ, mẹ em thì vất vả hơn nhiều. Khi thầy giáo giảng, mẹ ở bên cạnh cố gắng ghi chép, còn chăm chú vàchuyên tâm hơn em, bà có thể nói về tiết tấu, âm chuẩn, hay các ngón tay rất rõ ràng. Mồi lúc lơ đãng trong khi luyện đàn, là em bị đòn ngay. Tiền tiết kiệm của bố mẹ đều dùng để mua đàn cho em, đó là thứ quý giá nhất trong gia đình em từ xưa tới nay. Tiếc là em không phải người dành cho dương cầm, chẳng có tài năng, luyện bao nhiêu năm, cũng chỉ dừng lại ở trình độ nghiệp dư, thật có lỗi với mẹ em.”
“Chẳng lẽ những bản nhạc em thành thạo đều của Clayderman
Tạ Nam cười: “Vâng, Từ Yến lúc nào cũng cười chê em không có phong cách, nhưng em có lý do của mình, chơi những bản nhạc của ông ấy không khó lắm, lại dễ dàng lấy lòng được mẹ em”.
“Anh cũng rất dễ lấy lòng đấy, anh thích.”
“Thích em hay thích Clayderman?”
“Thích em, và thích bất cứ bài nào em đàn.”
Hạng Tân Dương im lặng, Đường Lăng Lâm tìm trong hộp CD, nhưng trong xe của anh chỉ để toàn nhạc của Richard Clayderman, không có một CD nào khác. Trong lúc mất bình tĩnh, cô ném mạnh chiếc CD trên tay vào bảng điều khiển. Vừa lúc xe dừng đèn đỏ, Hạng Tân Dương kéo phanh tay, nhặt chiếc CD lên để lại cẩn thận vào hộp, rồi với tay chuyển chế độ sang nghe đài: “Anh nghĩ rằng em cũng quen với sở thích của anh rồi”.
“Em không bao giờ quen được, Hạng Tân Dương, em chỉ cố gắng bao dung với anh thôi, tới bây giờ em không chịu nổi nữa rồi.”
Hai người không nói gì thêm trong cả quãng đường dài. về đến nhà họ Hạng, Đường Lăng Lâm đột nhiên khác hẳn, cô cười cười nói nói, hỏi thăm bệnh tình sức khỏe của bố chồng, về cuộc sống hằng ngày của bố mẹ, tình hình kinh doanh của anh chồng chị dâu, việc học hành của hai cháu, hết sức vui vẻ nói chuyện với mọi người, khi ăn cơm cũng tỏ ra rất hòa hợp. Nhìn thấy niềm vui hiện rõ trên khuôn mặt mọi người trong gia đình, anh không thể không cảm kích sự rộng lượng của vợ mình.
Sau khi ở nhà bố mẹ Hạng Tân Dương hai ngày, họ lại cùng nhau về nhà Đường Lăng Lâm, anh cố gắng thể hiện, nói chuyện thân thiết với bố mẹ, chị gái và anh rể cô, ngay cả trò chơi mạt chược vốn không phải là sở thích của mình nhưng anh vẫn cố gắng tham gia, Đường Lăng Lâm cũng ra sức thể hiện vẻ ôn hòa ấm áp với chồng, cô ngồi bên cạnh xem anh đánh bài, mang đồ ăn đêm cho anh. Mãi khuya, khi bố mẹ muốn nghỉ ngơi, họ mới cáo từ ra về.
Hạng Tân Dương tắm rửa rồi lên giường trước. Trong lúc mơ màng, Đường Lăng Lâm bước vào, đây quả thật là lần đầu tiên sau khi cãi nhau, cô không ngủ ở phòng khác. Thấy Lăng Lâm lên giường, anh kéo chăn đắp lên người cô, cô vòng tay ôm lấy eo chồng mình, không biết thầm thì điều gì, Hạng Tân Dương nói khẽ: “Không còn sớm nữa, em ngủ đi”.
Cánh tay đang ôm lấy anh đột nhiên thu lại. Anh hơi sững ra, không biết bản thân lại làm gì khiến cô giận, hỏi: “Sao vậy?”.
“Những lời em nói, anh không để ý sao?”
mệt quá, không để ý, em vừa nói gì?”
“Chúng ta... sinh em bé nhé.”
Hạng Tân Dương ngạc nhiên, tỉnh hẳn ngủ. Sau khi kết hôn, Đường Lăng Lâm đã chủ động bàn rằng, mấy năm đầu sẽ dồn cả cho công việc, tạm thời chưa tính đến chuyện sinh con, anh cũng không thấy ngạc nhiên và hoàn toàn đồng ý với suy nghĩ ấy của cô. Dù gì hai người cũng kết hôn lúc chưa có tình yêu, lần đầu tiên thân mật diễn ra sau khi anh đã đấu tranh tư tưởng với bản thân, giờ đột nhiên muốn có một đứa con, Hạng Tân Dương lại càngkhông chịu nổi.
Sau bao nhiêu năm sóng yên gió lặng, lần đầu tiên họ tranh cãi và chiến tranh lạnh với nhau, không khí vừa mới ấm lại, cô đã đòi có một đứa con, anh đương nhiên không thể không ngạc nhiên.
“Sao đột nhiên em lại nghĩ tới vấn đề này?”
“Em bằng tuổi anh, Tân Dương, năm nay đã ba mươi mốt rồi, nếu để lâu sẽ thành sản phụ cao tuổi, lúc này có một đứa con chẳng phải rất bình thường sao?”
Hạng Tân Dương thừa nhận lý do cô đưa ra rất đầy đủ, song anh vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để có một đứa con, bèn nói: “Một thời gian nữa rồi tính, được không?”.
Đường Lăng Lâm xoay phắt người ngồi dậy, lạnh lùng: “Anh diễn kịch hay lắm, Hạng Tân Dương, anh diễn vai một người em tốt biết hy sinh cho anh trai, một người con quan tâm đến bố mẹ, một chàng rể hiếu thuận, lại diễn vai một vị thánh chân thành với tình xưa, vậy thì tại sao không cố gắng diễn tốt vai một người chồng tốt với em, dù chỉ một chút?”.
Hạng Tân Dương hoàn toàn không hiểu cô muốn nói gì, anh hỏi lại: “Em lại suy diễn đi đâu thế?”.
“Anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có một đứa con à?” Hạng Tân Dương im lặng, đúng là anh chưa từng nghĩ đến điều đó.
“Thế còn, với Tạ Nam thì sao?” Giọng nói không hề chuyển sắc của Đường Lăng Lâm vọng trong đêm tối.
Trái tim Hạng Tân Dương bồng chốc đập nhanh và mạnh hơn. Cái tên này được nhắc tới ngay trên giường của họ, liên quan đến chuyện con cái của họ, nó khiến anh đau đớn không thể chịu đựng thêm: “Đủ rồi, nếu anh không nhầm thì chúng ta đã thống nhất là không nói tới cô ấy nữa”.
“Bảy năm qua em nói về cô ấy chưa? Em đồng ý không nói đến vì vế trước của nó, nếu anh có thể kiểm soát được tình cảm của mình, không nghĩ về cô ta nữa, em tự nhiên sẽ chẳng lắm chuyện làm gì. Nhưng mồi giờ, mỗi khắc đều ở giữa chúng ta, chúng ta có trốn tránh mãi được không?”
“Chúng ta nhất định phải cãi nhau trong dịp tết nhất thế này sao?” Hạng Tân Dương cảm thấy vô cùng mệt mỏi và bất lực.
“Bởi vì anh luôn trốn tránh em, cãi nhau với anh chẳng qua cũng chỉ là cách tìm biện pháp giao tiếp có hiệu quả với anh mà thôi.” “Điều đó không cần thiết, Lăng Lâm, anh tin làm như vậy em cũng chẳng dễ chịu gì.”
“Đúng vậy, tận mắt thấy anh phải diễn kịch trước mắt em, em quả thực thấy rất vô vị. Cũng may, Tạ Nam đã không còn ý tranh chấp, ngoan ngoãn làm một nhân viên trong công ty lớn, với một mức lương tốt, không làm gái làng chơi hay bị sa đọa vào các trò giải trí, tiêu khiển, nếu không e rằng anh còn có ý muốn giết em nữa không chừng.”
Anh cười đau khổ, không muốn tiếp tục nghe những lời căng thẳng và giận dữ của cô nữa, nói: “Có lẽ anh nên ra ngoài thì tốt hơn”.
Hạng Tân Dương trở dậy, thay quần áo, sau đó cầm áo khoác và chìa khóa xe đi thẳng ra ngoài. Anh thuê căn phòng trên tầng hai mươi sáu của một khách sạn, kéo rèm cửa sổ, lặng lẽ ngắm nhìn dòng xe cộ tấp nập qua lại như mắc cửi dưới chân. Anh biết bản thân mình cứng đầu ương bướng, nhưng từ khi kết hôn tới giờ anh cũng đã mệt mỏi trong một thời gian quá dài rồi, nếu không làm theo ý mình một chút, anh sợ mình sẽ phát điên lên mất.
Thực ra, anh không oán trách Đường Lăng Lâm khi cô nói ra những lời đó, bao nhiêu năm nay, chưa bao giờ cô trách móc, thù hận hay tỏ ý không hài lòng hoặc thắc mắcgì với anh, cô cũng chưa hề nhắc tới Tạ Nam, Hạng Tân Dương biết rằng tâm trạng dễ bị kích động của cô trong thời gian gần đây chính là kết quả của cả một quá trình mệt mỏi tích tụ lại.
Cứ thế này, Hạng Tân Dương sẽ làm tổn thương cả hai người và ảnh hưởng tới gia đình mình mất, anh cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Anh tắt máy, ngày hôm sau ngoài những lúc đi hồ bơi, xuống nhà ăn, anh không buồn ra khỏi cửa. Suốt mấy năm nay, anh luôn bắt mình phải làm việc chăm chỉ, không còn thích thú với các trò tiêu khiển trong những lúc rảnh rỗi, cũng chẳng đam mê thứ gì đặc biệt, giờ đột nhiên lại nhàn rỗi, không nghĩ ngợi gì, tất nhiên có chút không thích ứng được.
Năm giờ chiều, Hạng Tân Hải gõ cửa đi vào, nét mặt đanh lại: “Nếu không phải tới đây gặp khách hàng, nhìn thấy xe chú đậu bên dưới, chắc tôi phải đi báo cảnh sát mất”.
Hạng Tân Dương hỏi lại: “Em mới ở khách sạn có một hôm, đâu đến mức ghê gớm
“Ở một ngày có lý do gì mà tắt máy, cậu có biết Đường Lăng Lâm tìm cậu khắp nơi không? Cô ấy lo tới sắp phát điên lên rồi.” Hạng Tân Dương không biết nói gì: “Em chỉ muốn yên tĩnh một chút”.
Hạng Tân Hải “hèm” một tiếng rồi nói: “Nhanh chóng trả phòng về nhà đi”, sau đó gọi điện cho Đường Lăng Lâm.
Hạng Tân Dương vừa làm thủ tục trả phòng, vừa mở điện thoại, một loạt tin nhắn nhất loạt ào đến. Có những tin nhắn bạn bè làm ăn chúc mừng năm mới, có cả tin nhắn của Đường Lăng Lâm xin anh trả lời, anh hơi xấu hổ, tiện tay xóa đi, đột nhiên nhìn thấy tin nhắn của Cao Như Băng, vội vàng mở ra, tin nhắn rất đơn giản: Nhận được thì liên lạc lại, gấp!
Tim anh bỗng đập thình thịch, chỉ lo Tạ Nam xảy ra chuyện gì, vội vàng đi ra một góc gọi lại cho Cao Như Băng.
Cao Như Băng giận dữ nói: “Anh làm cái trò gì thế Hạng Tân Dương, lớn thế rồi còn chơi trò trốn tìm, có biết bà vợ yêu quý của anh gọi điện đòi Tạ Nam giao nộp anh ra không?”.
Hạng Tân Dương hết sức kinh ngạc, không ngờ Đường Lăng Lâm lại tìm đến Tạ Nam, cô vốn là người rất lý trí, nhưng nghĩ lại thì gần đây cô liên tục cáu giận, dường như có gì đó bất thường, anh đành ngượng ngùng nói câu xinlỗi: “Xin lỗi, Như Băng, Nam Nam... cô ấy không sao chứ?”.
“Hai người nhà anh ăn thịt người ta như thế mà đòi không sao à, ai đời lại đi bắt nạt người ta khốn khổ như vậy?” Giọng một người đàn ông đang nói với Cao Như Băng vọng lại qua điện thoại, “Bình tĩnh, có gì từ từ nói”, một lát sau, ngữ điệu của cô chậm hơn, “Hạng Tân Dương, anh quên lúc đầu anh nói gì với em rồi sao?”.
Hạng Tân Dương sao có thể quên được chứ.
Bảy năm trước, khi chia tay với Tạ Nam, Hạng Tân Dương đã không hề để ý đến nước mắt và sự van nài của cô, anh dứt khoát bỏ tay cô ra, bước thẳng không quay đầu lại.
Mọi người trong nhà bắt đầu rục rịch chuẩn bị cho hôn lễ, Hạng Tân Dương lại chẳng chút mảy may quan tâm, chốc chốc lại liếc nhìn điện thoại, song cứ mặc cho cái số quen thuộc kia nhấp nháy từng hồi không dứt mà không buồn bắt máy. Anh hoàn toàn không để ý đến cặp mắt ngạc nhiên của Đường Lăng Lâm.
Mấy lần anh tìm tới trường cũ, nhưng chỉ dám đi đi lại lại nơi con phố nhộn nhịp ngoài cổng trường mà thôi. Anh tự nhủ với lòng mình rằng, nỗi đau dai dẳng không bằng một nhát dao chém, cứ nhẫn tâm một lần không gặp lạinữa, đối với cô ấy chắctốt hơn.
Anh không tắt máy, cũng chẳng để chế độ rung, chiếc điện thoại cứ réo lên inh ỏi bên tai. Lúc đầu cô còn gọi liên tiếp, rồi đột nhiên ngắt quãng, có khi điện thoại của anh bỗng vang lên lúc nửa đêm. Anh biết rõ, Tạ Nam rất dễ xúc động, cô không phải là người con gái mạnh mẽ. Anh có thể hình dung được nỗi hoảng loạn kinh hoàng của cô, tưởng tượng ra cả những giọt nước mắt lăn dài trên má, mất ngủ và đau khổ giày vò cô. Mà tất cả đều là do anh, anh không thể đến bên an ủi, chỉ có thể đứng một bên nhìn cô tự đấu tranh vượt qua.
Cuối cùng, Tạ Nam không còn gọi cho anh nữa.
Trong lòng trống rỗng, anh gọi điện, hẹn gặp Cao Như Băng, người bạn thân của cô, một lúc sau, Cao Như Băng đến với vẻ mặt lãnh đạm.
“Nam Nam ổn chứ?” Im lặng hồi lâu, anh mới hỏi.
Cao Như Băng trả lời gọn lỏn: “Cũng may, cô ấy vẫn sống”.
“Nhờ em, chuyển cái này cho cô ấy.”
Cao Như Băng mở ra không khách khí: “Em phải xem trước, rồi mới quyết định có nên đưa hay không”. Lật giở các giấy tờ vay tiền và hợp đồng mua nhà giờ đã đổi tênthành một mình Tạ Nam, cô bỗng sầm nét mặt, ngẩng đầu nhìn anh phẫn nộ. Đột nhiên, cô vứt chồ giấy tờ về phía anh, nói: “Hạng Tân Dương, anh muốn hại chết Tạ Nam à, anh đưa cho cô ấy một căn nhà mới trả tiền chưa hết một năm, còn gần mười lăm năm trả nợ, một sinh viên năm thứ tư thì biết trả kiểu gì?”.
“Tài khoản tiết kiệm trả nợ ở chồ anh, anh sẽ trả tiền vào tài khoản hằng tháng, không cần cô ấy trả.”
Cao Như Băng cắn răng nhìn anh, nói: “Xin anh đừng có suy nghĩ đơn giản như vậy, có được không? Anh sắp có vợ rồi, anh nghĩ xem Nam Nam có chấp nhận lấy nhà của một người đàn ông có vợ không? Đường Lăng Lâm sẽ thế nào nếu anh giúp một người con gái khác trả tiền nhà?”.
Nói đến Đường Lăng Lâm, cả hai đều sững lại.
“Căn nhà này được mua bằng tiền của anh, nó là thứ duy nhất anh có thể cho Tạ Nam. Năm sau cô ấy tốt nghiệp rồi, dù sao cũng phải có chốn lui về ở đất này. Nhà có lẽ sẽ được giao trong thời gian gần nhất, anh đã làm xong thủ tục, khế ước, thuế và đưa cho bên dự án. Em đưa cái này cho cô ấy, rồi khuyên cô ấy đi lấy nhà, anh sẽ nghĩ cách sớm trả nốt số tiền nợ còn lại luôn một lần, không để ai làm tổn thương cô ấy đâu.”
Cao Như Băng bất đắc dĩ nhận lấy: “Em đưa cho, nếu cô ấy không cần, em cũng không biết làm thế nào khác”.
Cuối cùng, Hạng Tân Dương cũng giữ lại chút riêng tư cho mình, không thể nói ra, căn phòng này được quyết định mua khi tình cảm của hai người đang lúc sâu đậm nhất, là nhân chứng cho một giai đoạn tình yêu ngọt ngào giữa họ, dù kết quả có ra sao. Nếu như bắt buộc phải bỏ lại cô, thì việc cô có thể ở trong căn phòng anh mua cũng là một chút an ủi với anh.
Khi Đường Lăng Lâm tìm anh, nói về căn phòng, anh đột nhiên giận dữ, lạnh lùng nói: “Chuyện này em không cần quan tâm, anh nghĩ anh có quyền quyết định tài sản trước hôn nhân của mình”.
Thấy anh tỏ ra bất cần, Đường Lăng Lâm cố nhiên không để ý, nói: “Anh yên tâm, em không nhỏ mọn thế, bọn anh cùng đứng tên mua nhà là chuyện xảy ra khi hai người còn bên nhau, quả thực không liên quan tới em”. Cô cười như không có chuyện gì, rồi lấy chiếc thẻ ra, đặt trước mặt anh, “Trong thẻ có hơn ba mươi vạn, anh đi đưa cho cô ấy, trả hết phần tiền nhà còn lại, dư bao nhiêu để cho cô ấy. Một sinh viên gia cảnh bình thường, không thích hợp mang gánh nặng như vậy. Sau này, em hy vọng cô ấy là một trang giấy đã được lật qua, chúng ta không bao giờ nhắc tới cô ấy nữa”. Hạng Tân Dương bất giác nhìn chằm chằm vào người con gái tỏ ra già dặn hơn tuổi đang đứng trước mặt mình, không phải bởi ba mươi vạn, mà vì cô làm việc quá quyết đoán và lạnh lùng, anh nói: “Em mang về đi, cô ấy không cần số tiền này đâu”.
“Em không có ý dùng tiền của mình để hạ thấp cô ấy, nếu không em đã đưa thẻ khi đến tìm cô ấy rồi.”
“Em tìm cô ấy sao?” Hạng Tân Dương kinh ngạc, nhớ tới việc Tạ Nam đột nhiên không gọi điện cho mình nữa, nói tiếp: “Em đã nói gì với cô ấy?”.
Đường Lăng Lâm ôn tồn trả lời: “Anh yên tâm, trước mắt, em không có ý làm khó cô ấy, chỉ khuyên cô ấy nên chấp nhận hiện thực, cô ấy cũng đã bình tĩnh lại rồi. Theo như em biết, anh vẫn đều đặn gửi tiền vào tài khoản trả nợ hằng tháng, tiền của anh anh tiêu, em không ngạc nhiên. Nhưng em nghĩ, chúng ta sắp kết hôn rồi, tiếp tục làm như vậy sẽ không hay cho cả ba người. Anh cứ trực tiếp đi trả hết số tiền nợ này đi, nếu thấy áy náy về khoản tiền đó thì sau này có tiền trả lại cho em”.
Hạng Tân Dương chỉ có thể thừa nhận, cô rất có năng lực trong xử lý công việc nhưng dường như lại thoáng hơn so với anh dự đoán. Suy nghĩ kỹ trước sau, cuối cùng anh cầm thẻ lên, đi làm thủ tục trả tiền. Thế nhưng, nhân viênngân hàng báo cho anh, có người mang hợp đồng mua nhà đến đổi tài khoản trả góp rồi. Hạng Tân Dương vô cùng ngạc nhiên, vội vàng gọi vào số di động của Tạ Nam, số điện thoại quen thuộc kia giờ cũng không cò
Anh đành phải đến tìm Cao Như Băng.
Cao Như Băng có chút mất kiên nhẫn: “Em không giúp anh được, mồi khi cô ấy làm chuyện ngốc nghếch thì không ai có thể quản được, cô ấy vốn không muốn nhận họp đồng mua nhà. Lúc nhận được thông báo giao nhà, em lại cố đưa cô ấy đi, cô ấy mới chịu nhận nhà. Khi về cô ấy ốm nặng một trận, thế mà vẫn cố đi ngân hàng thay đổi mã tài khoản. Bố mẹ cô ấy đến trường thăm, em đã nói với hai bác tình hình rồi, trước mắt hai bác sẽ giúp cô ấy trả nợ. Nếu anh muốn tốt cho cô ấy, thì từ giờ trở đi đừng xuất hiện trước mặt cô ấy nữa”.
Hạng Tân Dương đã từng tới nhà Tạ Nam, biết bố mẹ cô chỉ là nhân viên làm công ở thành phố nhỏ, họ sống trong một khu tập thể rất bé, tuy nhà cửa sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, nhưng đồ đạc lại vô cùng đơn giản, gia cảnh bình thường. Anh nghĩ, đặt gánh nặng lớn như vậy lên đôi vai họ, quả thật hổ thẹn với tình yêu thương chào đón mà họ đã dành cho mình.
Ngập ngừng giây lát, anh hỏi thêm: “Nam Nam giờ thếnào rồi?”.
“Còn có thể thế nào nữa? Chỉ đành cố gắng lên lớp nghe giảng, cố mà sống. Những lời đồn đại vô tình đại loại như ‘mười hai giờ, nàng Lọ Lem hiện hình, xe ngựa biến thành bí đỏ rồi’, cô ấy cũng đã nghe quá nhiều rồi. May là năm cuối, mọi người cũng sắp đường ai nấy đi cả rồi.”
Hạng Tân Dương hoàn toàn chết lặng, tại sao ai đó lại có thể nói ra những lời lẽ độc ác nhường ấy để công kích Tạ Nam. Cô vốn tính tình ôn hòa hiền lành, thậm chí còn có chút ngây thơ yếu mềm, không thích tranh cãi với ai điều gì. Phải chăng do anh đã theo đuổi cô một cách quá phô trương mà vô tình gợi lên sự đố kỵ của người khác. Cũng chính bởi vậy, họ vừa chia tay, những ngọt ngào âu yếm kia nghiễm nhiên trở thành trò cười trong mắt mọi người.
Cao Như Băng lạnh lùng nói: “Qua một thời gian nữa, đợi cô ấy bình tĩnh lại, em sẽ khuyên cô ấy bán căn hộ đó đi, cắt đứt hoàn toàn liên hệ với anh, vì vậy, anh hãy nghiêm túc thề với em rằng, anh và vợ anh sẽ không tới làm phiền cô ấy nữa”.
Hạng Tân Dương chỉ biết gật đầu đồng ý. Trở về nhà, anh trả lại thẻ cho Đường Lăng Lâm, nói: “Chúng ta cứ kết hôn theo thời gian đã định, anh sẽ cố gắng sống tốt vớiem, nhưng, đừng tới làm phiền cô ấy nữa, sau này chúng ta cũng sẽ không nhắc tới chuyện này nữa”.
Nhớ lại việc cũ, Hạng Tân Dương cầm chặt điện thoại trong tay mà không biết nói gì.
Cao Như Băng thở dài, than: “Hạng Tân Dương, anh và vợ anh tha cho Nam Nam đi, bao nhiêu năm nay, cô ấy sống đâu có dễ dàng gì. Đến trường thì nhận bao nhiêu lời thị phi, trong công việc thì bị áp lực bởi khoản nợ tiền nhà lớn như thế, cô ấy lại không nghe em bán quách căn hộ đó đi, mà chấp nhận cảnh sống vô cùng tiết kiệm, cô ấy ép mình tới mức anh không thể tưởng tượng ra đâu. Giờ mới có một người bạn trai biết quan tâm tới cô ấy, sao bồng dưng lại tiếp tục dính dáng đến hai người nhà anh thế?”.
Hạng Tân Dương trong lòng chua xót không thốt nên lời, im lặng hồi lâu, anh mới miễn cưỡng nói: “Anh thật sự rất xin lỗi, xin em chuyển lời tới Nam Nam, sau này sẽ không có chuyện đó nữa”.
Bỏ điện thoại xuống, anh và Hạng Tân Hải ra khỏi khách sạn, đang chuẩn bị lên xe thì Hạng Tân Hải gọi lại: “Về nhà, chú đừng trách cứ Đường Lăng Lâm. Sai đầu tiên vẫn là ở chú, nếu chú không biến mất tăm mất tích như thế, cô ấy cũng chả tìm chú khắp nơi làm gì”.
Hạng Tân Dương xua tay, nói: “Em không trách cô ấy, lỗi đều do em”.
Hạng Tân Hải thở dài, nói: “Tân Dương, thực ra mọi lỗi lầm đều ở anh, nếu không phải vì anh...”.
“Đừng nói nữa, anh, kết hôn là sự lựa chọn của em, anh không phải tự trách mình như thế. Ta về thôi.”
Hai người lên xe của mình, rồi ai về nhà nấy. Khi Hạng Tân Dương về đến nhà, Đường Lăng Lâm đang nằm thừ người trên sofa, khuôn mặt trắng bệch, tiều tụy. Vừa thấy anh, mắt cô sáng lên, nhưng vẫn cố mím môi không nói gì.
“Xin lỗi, anh không nên tắt máy, để em phải lo lắng.” Anh mở lời xin lồi trước.
Đường Lăng Lâm lấy lại bình tĩnh, nói: “Không sao, chúng ta quy ước về sau nếu ai giận dồi đối phương thì sang phòng khác ngủ, không được tự tiện bỏ đi, càng không được chơi trò mất tích nhé”.
“Anh không có ý kiến, nhưng anh có yêu cầu của anh. Dù xảy ra vấn đề gì, xin đừng làm phiền Tạ Nam nữa, cô ấy chẳng liên quan gì tới việc của chúng ta.”
“Anh nói từ ‘chẳng liên quan’ một cách thẳng thắn như vậy sao? Em thật khâm phục.”
“Cô ấy chỉ bất hạnh bị anh yêu rồi lại bỏ thôi, chả nhẽ đó cũng coi là tội danh phải trả giá ư?” “Thế tội của em là gì? Là yêu anh sao?”
Hạng Tân Dương nghẹn lời, nhìn khuôn mặt Đường Lăng Lâm dưới ánh đèn, lòng anh mềm lại, khẽ thở dài, nói: “Lăng Lâm, em không cần phải làm khổ mình, anh không xứng với tình yêu của em
“Nói thẳng ra thì cô ta không xứng với sự hoài niệm nhớ nhung của anh trong suốt bao năm qua, nhưng rất hiển nhiên, chúng ta đều không khống chế được hành vi và tình cảm của mình.”
Không nói gì thêm nữa, Lăng Lâm đi vào một phòng ngủ khác.
Hai người lại tiếp tục cuộc chiến tranh lạnh, Đường Lăng Lâm chỉ chào anh một câu sau đó sang công ty ở ngoại tỉnh. Hạng Tân Dương thì vẫn làm ở công ty của bố anh. Tới ngày lễ Tình nhân hôm nay, nhìn cô thư ký cười tươi hạnh phúc nhận bó hoa hồng của bạn trai, Hạng Tân Dương trong lòng hồi hộp, đột nhiên nhớ lại lần tặng hoa vô cùng hoành tráng cho cô khi còn học đại học.
Chính đêm hôm ấy, mưa lất phất bay, lần đầu tiên Tạ Nam ở lại bên anh. Cô đã được bố mẹ dặn dò cẩn thận và quan điểm cá nhân cũng hơi phong kiến, nên hai người yêu nhau đã hai năm trời, mà chưa bao giờ dám vượt qua giới hạn, song trong khoảnh khắc đó, cô đã không cự tuyệtanh, dù sợ hãi tới mức run bắn lên. Từ đó về sau, đối với hai người, ngày lễ Tình nhân bồng trở nên thiêng liêng và vô cùng có ý nghĩa.
“Yên tĩnh thế này, còn nghe thấy cả tiếng tuyết rơi.”
“Nói linh tinh, hoa tuyết bay như thế mà có âm thanh
sao?”
“Có, anh nghe xem.”
“Anh chỉ nghe thấy tiếng trái tim em đập thôi, đừng đẩy anh mà.”
Lần đầu tiên, hai người đã ngọt ngào và ngại ngùng như thế, cảm giác cứ như trong giấc mộng vậy. Hạng Tân Dương không thể không thừa nhận, lời nói của Đường Lăng Lâm có lý, song anh không cam tâm, bởi giấc mộng đó quả thực quá ngọt ngào, càng không cam tâm hơn khi nó bị đánh thức trong lúc say đắm nhất. Anh phải đối mặt với tất cả những gì mà bản thân chưa chuẩn bị sẵn tinh thần: Một quyết định lớn, một người con gái bị ép phải vứt bỏ, một người vợ luôn mạnh mẽ, quyết đoán, tự chủ trong mọi việc, một cuộc hôn nhân anh không kịp giơ tay chống đỡ, và một núi công việc trước mắt phải cố gắng làm cho tốt.
Hạng Tân Dương gọi điện tới cửa hàng hoa, đặt một bóuất kim hương, rồi nhờ họ chuyển đến công ty cho Tạ Nam.
Những hạt mưa bụi giá lạnh rơi trong đêm tối, anh lái xe đi lòng vòng quanh thành phố không mục đích gì, các đôi tình nhân dắt tay nhau vượt qua đêm đông giá buốt bên đường. Các chàng trai che ô cho bạn gái, còn các cô gái hạnh phúc với bó hồng trên tay. Có lẽ đối với người trưởng thành, những hình ảnh này có chút tr và phô trương. Nhưng Hạng Tân Dương lại vô cùng ngưỡng mộ họ, chỉ có yêu nhau hết mình như thế, họ mới có thể cảm nhận được niềm vui đam mê nhường này. Họ dành cho nhau những nụ cười ngọt ngào, từng đôi, từng đôi một lui dần về phía sau, dường như cách xa anh cả một thời đại.
Bất giác, Hạng Tân Dương nhận ra mình đang đi trên con đường dẫn tới nhà Tạ Nam. Do dự giây lát, anh quyết định đến đó một lúc rồi về.
Anh nói số nhà của Tạ Nam với người bảo vệ, xuất trình giấy tờ rồi lái xe vào tiểu khu. Chiếc xe của cô đỗ trước vườn, phòng khách sáng đèn, tấm rèm trên chiếc cửa kính kéo ra quá nửa, có thể nhìn thấy ti vi đang bật, ánh sáng của màn hình thay đổi khiến căn phòng lúc sáng lúc tối.
Hạng Tân Dương dừng xe ở đối diện nhà cô, khôngmang theo ô bước xuống xe mà lặng lẽ đứng trước cổng mặc cho màn mưa bao trùm cơ thể. Có thể nhìn rõ phòng khách vắng lặng không có ai, những đóa uất kim hương anh tặng đặt trên bàn trà, ti vi đang để chế độ tắt tiếng.
Đột nhiên, trong phòng vọng ra tiếng đàn piano rất đỗi quen thuộc của khúc nhạc Kỷ niệm tình yêu. Anh đã nghe và thuộc tất cả những bản nhạc của Richard Clayderman từ lâu, hơn thế, khi đưa Tạ Nam về, cô đã từng đàn cho anh nghe. Bản nhạc nhẹ, tiết tấu nhanh và tiếng mưa rơi như rót vào tai anh, lòng anh dâng trào một cảm xúc khó tả, anh đã không còn là anh nữa.
Tiếng đàn kết thúc, một lúc sau, Tạ Nam đi ra phòng khách, và tới bên cửa kính. Theo bản năng, Hạng Tân Dương tránh vào trong bóng tối, nơi không có sự xâm chiếm của những ánh đèn đường, chỉ thấy cô đang ôm vai, nhìn ra ngoài vườn với ánh mắt mông lung.
Khoảng cách giữa hai người lúc này quả thật rất gần, nhìn bóng dáng nhỏ bé cô đơn của người con gái mình yêu, trong lòng Hạng Tân Dương bỗng dấy lên một nỗi buồn không sao diễn tả được. Vào ngày quan trọng thế này, bạn trai làm gì mà lại không ở cùng cô, để cô một mình với căn phòng vắng lạnh, trống trải nhìn xa xăm ra ngoài vườn, một mình chơi đàn, và một mình nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ? Tạ Nam đứng một lúc rồi về sofa ngồi, cô ôm chiếc gối vào lòng, nhìn thất thần màn hình ti vi đã tắt tiếng.
Hạng Tân Dương lên xe, châm một điếu thuốc lặng lẽ hút, ngồi đó mãi đến khi đèn trong nhà tắt hết, căn nhà chìm trong bóng đêm, anh mới lái xe rời khỏi đó.
Chú thích:
(1)Tiffany: Nhãn hiệu trang sức nổi tiếng của Mỹ.
Sau khi bàn bạc công việc và đi ăn với khách, anh quay về Thượng Hải, lúc ấy đã hơn tám giờ tối rồi. Anh bắt một chiếc taxi, vừa ngồi lên xe, bèn nhận được điện thoại của cô bạn gái cũ Chu Lệ Sa, giọng ngọt ngào chúc anh: “Happy Valentine’s day, Kevin”.
Giờ anh mới nhớ hôm nay là ngày lễ Tình nhân, mải miết với công việc nên quên đi mất. Nhớ tới Tạ Nam, anh bỗng thấy có lồi với người yêu vô cùng, sao mình lại đi công tác vào ngày quan trọng như thế này chứ? Anh trả lời Chu Lệ Sa trong điện thoại, “Em cũng thế, Lisa”.
Người lái xe quay đầu hỏi anh muốn đi đâu, anh nói tên khách sạn Hoa Đình. Đầu dây bên kia, Chu Lệ Sa đã nghe thấy, nói: “Kevin, anh đến Thượng Hải mà không báo cho em”.
“Có chút việc thôi, mai anh về luôn.” “Em sẽ lái xe đến đó ngay.” Không đợi anh trả lời, đã cúp máy.
Từ lần công tác trước trở về, Chu Lệ Sa vẫn cố gắng duy trì liên lạc với anh, mồi dịp lễ tết, cô đều gửi tin nhắn hay trực tiếp gọi điện thăm hỏi anh. Song, Vu Mục Thành lại chỉ coi đó như thói quen nghề nghiệp của một nhân viên kinh doanh phụ trách việc tiếp khách, chứ chẳng để tâm lắm. Anh thường đối đáp lại một cách xã giao, lần này chắc phải miễn cưỡng cười nói với cô thôi.
Đen khách sạn, Vu Mục Thành đi đăng ký thủ tục nhập phòng. Vừa lên đến phòng bỏ hành lý xuống, Chu Lệ Sa đã gọi điện cho anh nói mình đã đến đại sảnh dưới tầng một. Anh bước xuống, Chu Lệ Sa đang ngồi bên dưới, eo thon lưng thẳng, hai chân đi tất đen vắt chéo vào nhau, tư thế vô cùng đẹp mắt. Cô mặc chiếc áo màu đen cổ chữ V nghiêm túc, tóc kẹp sau gáy, trang điểm rất rõ nét và nổi bật, với chiếc áo khoác da và túi xách màu bạc trên tay. Mùa đông ở Thượng Hải cũng rất lạnh, Vu Mục Thành không thể không khâm phục cái giá mà phụ nữ phải trả vì sắc đẹp, rồi bất chợt nhớ tới Tạ Nam. Cả mùa đông, cô luôn gói ghém mình thật cẩn thận, vậy mà vẫn không ngừng kêu lạnh.
“Chào em, Lisa, hôm nay trang điểm đẹp thế, có hẹnà?”
“Anh tới rồi, có hẹn em cũng sẽ gác lại.” Chu Lệ Sa nói nửa đùa nửa thật, “Sao anh lại ở đây, yên tĩnh quá”.
“Đe tiện gặp khách hàng mà.”
“Vừa hay, ở đây hôm nay có buổi biểu diễn nhạc Jazz trên tầng ba, không khí rất được, chúng ta lên đó ngồi nhé.”
“Xin lỗi em Lisa, anh phải ra ngoài bây giờ.”
Đôi mắt đẹp của Chu Lệ Sa nhìn chăm chăm vào anh, hỏi: “Kevin, anh trốn tránh em sao?”.
“Em nghĩ nhiều quá đấy, Lisa.” Vu Mục Thành ôn tồn, “Chúng ta là bạn cũ, có thời gian cùng ngồi ăn cơm với nhau là chuyện bình thường, nhưng hôm nay là ngày đặc biệt, anh không muốn bạn gái anh hiểu nhầm”.
“Nói như vậy, anh có bạn gái rồi?” Chu Lệ Sa cụp mắt xuống, cười đau khổ: “Em biết mà, chẳng có ai ở nguyên một chỗ mà đợi ai cả”.
“Em sẽ gặp một người đàn ông hợp với em hơn, Lisa.”
“Kevin, anh luôn phóng khoáng, sao lại sợ cô ấy hiểu nhầm, cô ấy thích hỏi xem anh đi đâu, làm gì ư? Thế thì e rằng sau này em qua đó công tác không tiện gặp anh rồi.” Chu Lệ Sa lấy lại bình tĩnh, hỏi như không có chuyện gì.
“Cô ấy không thích hỏi, cho nên anh càng không muốn cô ấy khả năng hiểu nhầm nào hết.” Vu Mục Thành trả lời thẳng thắn.
“Thế à”, Chu Lệ Sa im lặng giây lát rồi gật đầu, “Em hiểu rồi, cô ấy thật hạnh phúc, em ngưỡng mộ cô ấy. Anh phải đi đâu, em đưa anh đi”.
“Cảm ơn em, không cần đâu, anh chỉ mua chút đồ ở gần đây thôi. Anh đưa em ra.” Nói rồi, Vu Mục Thành giúp cô khoác áo, đưa cô đến tận bãi đồ xe. Đến bên cạnh xe, Chu Lệ Sa đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn anh, đưa tay cầm cà vạt của anh lên nhìn kỹ.
“Kevin, thực ra chúng ta rất biết giữ giao kèo, anh nhớ không? Cái cà vạt này là quà sinh nhật em tặng anh hồi còn ở Mỹ.” Tay kia chỉ vào cổ mình, “Hôm nay em cũng đeo chiếc vòng này, là món quà anh mua cho em nhân ngày lễ Tình nhân”.
Cúi đầu nhìn chiếc cà vạt kẻ đang nằm gọn trong lòng bàn tay cô, Vu Mục Thành cười, cầm lên và để vào vị trí cũ: “Em luôn có mắt thẩm mỹ trong việc phối hợp, Lisa, cái cà vạt này rất dễ phối với quần áo. Nhưng đối với anh, nó đơn giản chỉ là một chiếc cà vạt trong vài chục cái cà vạt của anh, không hề có ý nghĩa gì đặc biệt. Hôm nay emkhông nói, anh cũng không nhớ nổi lai lịch của nó nữa”.
“Anh thật là... thẳng thắn và tàn nhẫn”, Chu Lệ Sa cười đau khổ, đôi mắt đẹp long lanh những giọt lệ, “Kevin, nhưng em nhớ từng chi tiết khi anh tặng chiếc vòng cổ này cho em. Vô tình em nói cho anh biết em thích nhất bộ phim Breakfast at Tiffany, và anh đã đặc biệt đi mua nó cho em. Có biết em đã ngạc nhiên và cảm động thế nào không? Sau này mồi khi đến ngày lễ Tình nhân, em lại đeo nó, dù không có anh ở bên”.
Đen lượt Vu Mục Thành cười đau khổ. Đương nhiên anh nhớ rõ ánh mắt lấp lánh của cô khi thổ lộ bản thân thích bộ phim đó, lúc ấy họ mới sống chung chưa được bao lâu, rất hợp nhau. Anh cảm thấy nguyện vọng kia không phải là vấn đề lớn, vì vậy, trước ngày lễ Tình nhân anh đã đi xem đồ trang sức Tiffany (1), chọn một mảnh kim cương dát bạch kim với cái giá mà anh cho là trong phạm vi cho phép, phối họp với chiếc dây chuyền mười sáu inch, rồi tặng cho cô. cầm món quà trên tay, cô vô cùng vui sướng khiến anh cũng vui theo. Lúc này nghĩ về chuyện cũ, anh cũng có chút bồi hồi.
“Chúng ta đã có những giây phút vui vẻ, Li sa, cảm ơn em đã ở bên anh một thời gian. Nhưng nó đã là quá khứ rồi. Đời người gặp gỡ rồi chia tay, quan trọng là tìm đượcngười mà mình muốn đi cùng suốt cả cuộc đời. Và anh nghĩ mình đã tìm được người ấy, mong em cũng vậy.”
Chu Lệ Sa nhìn chăm chăm vào anh, lúc lâu sau, cô khẽ nhún vai, nói: “Một lễ Tình nhân như vậy, em quả thật rất cần một lời chúc phúc”. Cô lấy chìa khóa mở cửa chiếc xe Mazda màu xám bạc mới tinh của mình, nói: “TKevin, sau này chúng ta nhớ giữ liên lạc”.
Chu Lệ Sa lái xe đi, Vu Mục Thành xem đồng hồ, anh ra khỏi khách sạn, rồi gọi điện cho Tạ Nam.
“Đang làm gì đó em yêu?”
Tạ Nam lười biếng trả lời: “Đang xem ti vi, ngoài trời đang mưa, lạnh lắm, bên anh thế nào?”.
“Thời tiết rất đẹp, trên phố đông người lắm, rất nhiều cô gái nhận được hoa hồng”, Vu Mục Thành chậm rãi bước đi, nói: “Nên anh mới biết hôm nay là ngày lễ Tình nhân, xin lỗi em, để em ở nhà một mình”.
“Không sao”, Tạ Nam biết hôm nay là lễ Tình nhân. Ban ngày lúc ở công ty, A May đã không ngừng gọi mọi người ra nhận hoa tươi, vừa gọi tới tên mình, cô còn tưởng là của Vu Mục Thành. Nhưng, lặng lẽ nằm trên quầy lễ tân kia lại là bó hoa uất kim hương màu đỏ tươi, không kèm theo một tấm thiệp nào, nhất thời cô không biết phải làmsao. Đã thế, cô nàng A May còn hào hứng quay như chong chóng nói đi nói lại điệp khúc: “Uất kim hương màu đỏ nghĩa là ‘Anh yêu em’, rất trực tiếp đó chị Tạ, chị vẫn chưa biết ai tặng à?”. Tạ Nam chỉ biết nhếch mép cười, không nói thêm lời nào.
“Không phải em giận anh đấy chứ?”
Tạ Nam cười nói: “Giận dỗi vô cớ là đặc quyền của các cô bé, em đâu có dễ giận như thế”.
“Sai rồi, giận hờn là đặc quyền của tất cả phụ nữ, nhất là đối với bạn trai mình.”
Tạ Nam không nói lại được với anh, đành đổi chủ đề: “Mai anh về à?”.
“ừ, chuyến bay chiều mai. Hôm nay em ở nhà em à?”
“Anh không có nhà, đương nhiên là em về nhà mình rồi.”
“Có nhớ anh đến nỗi ôm gối chẳng ngủ được không?”
Tạ Nam không chút khách khí: “Xí, anh đừng có cô đơn quá mà không chịu nổi nhé”.
“Yên tâm, anh là người ưa sạch sẽ mà, hơn thế, anh sẽ giữ thân như ngọc vì em.” Vu Mục Thành cười nhẹ. Tạ Nam biết rằng mình hoàn toàn không nói lại được với cáimặt dày và hay trêu ngươi của anh, cô đành im lặng.
“Nói cho anh, em thích quà gì trong ngày lễ Tình nhân, giờ anh sẽ đi mua cho em.”
“Thôi, em cũng không chuấn bị quà gì cho anh, chúng mình miễn đi.
“Thế sao được, em chính là món quà lớn nhất trong cuộc đời anh.”
Những lời có cánh ấy của anh sao tự nhiên đến thế, Tạ Nam lại không dám mở lời, chẳng biết nói lại ra sao, cô đành để cho mặt mình đỏ dần lên.
“Nói đi, em thích gì?”
Tạ Nam cười hi hi hỏi lại: “Cái gì cũng được à?”.
“Muốn cả sao trên trời anh cũng hái cho em.”
“Muốn cái đó làm gì, có ăn có dùng được đâu. Ái chà, để xem em xử lý anh thế nào, chi bằng bảo anh đi mua áo lót cho em, anh có dám đi không?”
Vu Mục Thành vui sướng, nói: “Anh đi ngay, nói cho anh cỡ đi, anh mua là em phải mặc cho anh xem đấy”.
Cô không ngờ con người này mặt lại dày như thế, bèn nói: “Biến đi, không cần anh”.
“Thế thì để anh đoán, chắc là...”, Vu Mục Thành cố ýdừng lại, Tạ Nam quả nhiên cuống cả lên.
“Không được đoán mò, vừa nãy em nói đùa thôi, em không cần cái đó.”
“Thế em cần gì?”
“Cho nợ đi, bây giờ em chưa nghĩ ra.”
“Đột nhiên anh nghĩ ra mình thích quà gì rồi, bây giờ em có thể tặng anh.” Vu Mục Thành cười, “Em hãy đàn một bản nhạc cho anh nghe đi, cây đàn đó là anh giúp em bê vào đấy, có điều anh chưa nghe thấy em đàn bao giờ”.
Tạ Nam ngây người, từ khi chuyển đàn vào, cô chỉ thi thoảng có hứng mới đàn một chút, chứ không có thời gian chuyên tâm tập luyện: “Ôi, làm em xấu hổ rồi, kỹ năng đàn của em giờ tệ lắm”.
“Không sao, đàn đi, bài nào cũng được.”
Tạ Nam không biết làm sao, đành cầm điện thoại đi vào phòng đọc sách, cô ngồi trước đàn, nghĩ một lát rồi nói: “Đàn bản đơn giản thôi nhé, bản Kỷ niệm tình yêu”.
Cô giở bản nhạc ra, đặt điện thoại sang bên cạnh, ngập ngừng giây lát rồi bắt đầu lướt nhẹ đôi tay, những thanh âm ngọt ngào êm dịu khẽ phiêu diêu, vừa nhẹ nhàng bay bổng, lại như mây như nước, ban đầu còn ngập ngừng, nhưng mỗi lúc một tập trung, toàn bộ tình cảm của cô dồnlên các phím đàn.
Bản nhạc vừa kết thúc, cô nh điện thoại lên, giọng Vu Mục Thành vang lên: “Hay lắm, cảm ơn em, anh rất thích món quà này”.
Tạ Nam cười nói: “Em cũng phải cảm ơn anh vì đã nhắc nhở em, đàn dương cầm kỳ thực khiến người ta vui lên, vậy mà em đã quên mất sự tồn tại của nó, uổng công những năm tháng học đàn”.
“Thế thì sau này anh có thể thường xuyên nghe em đàn rồi.”
Tạ Nam ngáp dài, nói: “Chỉ cần anh không thấy chán là được”.
“Giờ là mấy giờ, không phải em đã buồn ngủ rồi đấy chứ?”
“Vâng, tiếng mưa rơi dễ ru em ngủ lắm.”
Bước trên con phố không một khuôn mặt quen thuộc, được nghe tiếng đàn của người yêu, được trò chuyện với người yêu, Vu Mục Thành cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Song, anh không làm thế nào được với thói quen thích lên giường đi ngủ rất sớm như trẻ con của cô, nên đành dặn dò cô nhớ đóng cửa cẩn thận.
Tạ Nam quả thực có chút buồn ngủ, nhưng bây giờ côcũng không thể ngủ say được. Cô đến bên cửa kính, ánh mắt hướng ra khu vườn trước nhà. Cơn gió lạnh ngoài kia đang vô tình thổi vào màn mưa mịt mùng.
Bó hoa uất kim hương đỏ rực vẫn ngoan ngoãn nằm im trên bàn trà. Không biết vì sao, khi tan ca cô lại tiện tay mang nó xuống lầu, cho tới khi lấy chìa khóa mở cửa xe mới nhận ra điều đó, nên đành mang theo về nhà.
Tạ Nam quay đầu nhìn, những đóa hoa kiều diễm kia như đang tô thêm chút màu sắc ấm áp cho căn phòng quá đỗi tĩnh lặng và yên ắng này. Cô nghĩ, quả thực đáng tiếc, đóa hoa tươi tắn nhường ấy cũng chỉ có thể buồn bã chơ vơ nằm đó. Cả khu vườn vẫn chìm đắm trong màn mưa dai dẳng không dứt, mang theo cái hoang lạnh khiến cô rùng mình. Cô thầm tính toán, mùa xuân đến nhất định phải dành chút thời gian cho việc trồng các loại hoa cỏ vào đó mới được.
Quay lại ngồi trên ghế sofa, Tạ Nam nhìn ti vi mà tâm hồn lơ đãng, cô do dự, mình có nên tìm số của Hạng Tân Dương mà Cao Như Băng đã cho, gọi và nói với anh rằng hãy dừng lại tất cả những việc làm vô nghĩa này hay không? Nhưng rồi nghĩ tới người vợ mạnh mẽ Đường Lăng Lâm của anh, cô thực sự muốn co người lại, không muốn tìm thêm rắc rối cho mình nữa. Hạng Tân Dương ngồi trong xe hút thuốc, anh đang dừng nơi đối diện với chồ đỗ xe của Tạ Nam. Mưa phùn dày đặc mặc sức tạt vào cửa kính của xe, cách một màn nước mờ ảo, anh chỉ có thể nhìn thấy những vệt sáng yếu ót hắt ra từ phía nhà cô.
Cuộc chiến tranh lạnh giữa anh và Đường Lăng Lâm kéo dài tới tậnĐường Lăng Lâm dường như cố tình tránh mặt anh. Kết thúc trận cãi vã đó, ngay hôm sau cô bay thẳng về chi nhánh công ty ở ngoại tỉnh, cho tới trước 30 Tết một ngày mới quay về. Hai người gặp nhau ở công ty, nhưng họ chỉ nói chuyện công việc, ít nhất thì vẫn giữ được hòa khí trước mặt nhân viên, về đến nhà, ai vào phòng nấy, Đường Lăng Lâm chỉ trả lời ngắn gọn những câu hỏi của anh, cơ hồ không có ý muốn làm lành với anh.
30 Tết, họ không thể trốn được việc cùng về gặp bố mẹ hai bên.
Hạng Tân Dương lái xe, Đường Lăng Lâm ngồi bên ghế lái phụ với vẻ im lặng, không nói gì. Tiếng dương cầm của Richard Clayderman vẫn vang lên trong xe, bản nhạc nhẹ nhàng êm ả càng khiến cho bầu không khí giữa hai người thêm căng thẳng. Đường Lăng Lâm đột nhiên đưa tay lấy chiếc CD ra, cười mỉa mai: “Giai điệu cũ mèm như vậy, nói theo cách của Lưu Thi Côn thì anh ta cũng chỉthuộc dạng nghiệp dư thôi, công trạng lớn nhất là phổ cập được đàn dương cầm tới Trung Quốc, chả nhẽ anh nghe bảy năm nay rồi mà không thấy chán sao?”.
Hạng Tân Dương bình thản đáp: “Mồi người có một sở thích riêng, anh không quan trọng trình độ của ông ấy, chỉ là quen nghe tiếng đàn của ông ấy rồi”.
“Thói quen này có liên quan tới ai đó không?”
Đương nhiên, Đường Lăng Lâm nói không sai. Hạng Tân Dương vốn chẳng phải là người thích âm nhạc, anh nghe Richard Clayderman vì Tạ Nam.
Tạ Nam đã từng rất hào hứng kể cho anh nghe những kỷ niệm học đàn thời thơ ấu: “Lúc đó Richard được xem như mốt của Trung Quốc. Thấy ông ấy trên ti vi, mẹ em rất đỗi kinh ngạc cho đó là người trời, mẹ nói đây là tiếng đàn hay nhất trong cuộc đời mẹ đã từng nghe. Từ lúc mới sinh ra em, bà đã quyết định gửi em đi học dương cầm. Khi em lên bốn, dù gió hay mưa, bà vẫn cương quyết kiên trì đạp xe bốn mươi phút đưa em đi học đàn”.
“Nghe nói trẻ em học đàn rất vất vả.” Hạng Tân Dương cầm tay cô hỏi.
“Em còn đỡ, mẹ em thì vất vả hơn nhiều. Khi thầy giáo giảng, mẹ ở bên cạnh cố gắng ghi chép, còn chăm chú vàchuyên tâm hơn em, bà có thể nói về tiết tấu, âm chuẩn, hay các ngón tay rất rõ ràng. Mồi lúc lơ đãng trong khi luyện đàn, là em bị đòn ngay. Tiền tiết kiệm của bố mẹ đều dùng để mua đàn cho em, đó là thứ quý giá nhất trong gia đình em từ xưa tới nay. Tiếc là em không phải người dành cho dương cầm, chẳng có tài năng, luyện bao nhiêu năm, cũng chỉ dừng lại ở trình độ nghiệp dư, thật có lỗi với mẹ em.”
“Chẳng lẽ những bản nhạc em thành thạo đều của Clayderman
Tạ Nam cười: “Vâng, Từ Yến lúc nào cũng cười chê em không có phong cách, nhưng em có lý do của mình, chơi những bản nhạc của ông ấy không khó lắm, lại dễ dàng lấy lòng được mẹ em”.
“Anh cũng rất dễ lấy lòng đấy, anh thích.”
“Thích em hay thích Clayderman?”
“Thích em, và thích bất cứ bài nào em đàn.”
Hạng Tân Dương im lặng, Đường Lăng Lâm tìm trong hộp CD, nhưng trong xe của anh chỉ để toàn nhạc của Richard Clayderman, không có một CD nào khác. Trong lúc mất bình tĩnh, cô ném mạnh chiếc CD trên tay vào bảng điều khiển. Vừa lúc xe dừng đèn đỏ, Hạng Tân Dương kéo phanh tay, nhặt chiếc CD lên để lại cẩn thận vào hộp, rồi với tay chuyển chế độ sang nghe đài: “Anh nghĩ rằng em cũng quen với sở thích của anh rồi”.
“Em không bao giờ quen được, Hạng Tân Dương, em chỉ cố gắng bao dung với anh thôi, tới bây giờ em không chịu nổi nữa rồi.”
Hai người không nói gì thêm trong cả quãng đường dài. về đến nhà họ Hạng, Đường Lăng Lâm đột nhiên khác hẳn, cô cười cười nói nói, hỏi thăm bệnh tình sức khỏe của bố chồng, về cuộc sống hằng ngày của bố mẹ, tình hình kinh doanh của anh chồng chị dâu, việc học hành của hai cháu, hết sức vui vẻ nói chuyện với mọi người, khi ăn cơm cũng tỏ ra rất hòa hợp. Nhìn thấy niềm vui hiện rõ trên khuôn mặt mọi người trong gia đình, anh không thể không cảm kích sự rộng lượng của vợ mình.
Sau khi ở nhà bố mẹ Hạng Tân Dương hai ngày, họ lại cùng nhau về nhà Đường Lăng Lâm, anh cố gắng thể hiện, nói chuyện thân thiết với bố mẹ, chị gái và anh rể cô, ngay cả trò chơi mạt chược vốn không phải là sở thích của mình nhưng anh vẫn cố gắng tham gia, Đường Lăng Lâm cũng ra sức thể hiện vẻ ôn hòa ấm áp với chồng, cô ngồi bên cạnh xem anh đánh bài, mang đồ ăn đêm cho anh. Mãi khuya, khi bố mẹ muốn nghỉ ngơi, họ mới cáo từ ra về.
Hạng Tân Dương tắm rửa rồi lên giường trước. Trong lúc mơ màng, Đường Lăng Lâm bước vào, đây quả thật là lần đầu tiên sau khi cãi nhau, cô không ngủ ở phòng khác. Thấy Lăng Lâm lên giường, anh kéo chăn đắp lên người cô, cô vòng tay ôm lấy eo chồng mình, không biết thầm thì điều gì, Hạng Tân Dương nói khẽ: “Không còn sớm nữa, em ngủ đi”.
Cánh tay đang ôm lấy anh đột nhiên thu lại. Anh hơi sững ra, không biết bản thân lại làm gì khiến cô giận, hỏi: “Sao vậy?”.
“Những lời em nói, anh không để ý sao?”
mệt quá, không để ý, em vừa nói gì?”
“Chúng ta... sinh em bé nhé.”
Hạng Tân Dương ngạc nhiên, tỉnh hẳn ngủ. Sau khi kết hôn, Đường Lăng Lâm đã chủ động bàn rằng, mấy năm đầu sẽ dồn cả cho công việc, tạm thời chưa tính đến chuyện sinh con, anh cũng không thấy ngạc nhiên và hoàn toàn đồng ý với suy nghĩ ấy của cô. Dù gì hai người cũng kết hôn lúc chưa có tình yêu, lần đầu tiên thân mật diễn ra sau khi anh đã đấu tranh tư tưởng với bản thân, giờ đột nhiên muốn có một đứa con, Hạng Tân Dương lại càngkhông chịu nổi.
Sau bao nhiêu năm sóng yên gió lặng, lần đầu tiên họ tranh cãi và chiến tranh lạnh với nhau, không khí vừa mới ấm lại, cô đã đòi có một đứa con, anh đương nhiên không thể không ngạc nhiên.
“Sao đột nhiên em lại nghĩ tới vấn đề này?”
“Em bằng tuổi anh, Tân Dương, năm nay đã ba mươi mốt rồi, nếu để lâu sẽ thành sản phụ cao tuổi, lúc này có một đứa con chẳng phải rất bình thường sao?”
Hạng Tân Dương thừa nhận lý do cô đưa ra rất đầy đủ, song anh vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để có một đứa con, bèn nói: “Một thời gian nữa rồi tính, được không?”.
Đường Lăng Lâm xoay phắt người ngồi dậy, lạnh lùng: “Anh diễn kịch hay lắm, Hạng Tân Dương, anh diễn vai một người em tốt biết hy sinh cho anh trai, một người con quan tâm đến bố mẹ, một chàng rể hiếu thuận, lại diễn vai một vị thánh chân thành với tình xưa, vậy thì tại sao không cố gắng diễn tốt vai một người chồng tốt với em, dù chỉ một chút?”.
Hạng Tân Dương hoàn toàn không hiểu cô muốn nói gì, anh hỏi lại: “Em lại suy diễn đi đâu thế?”.
“Anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có một đứa con à?” Hạng Tân Dương im lặng, đúng là anh chưa từng nghĩ đến điều đó.
“Thế còn, với Tạ Nam thì sao?” Giọng nói không hề chuyển sắc của Đường Lăng Lâm vọng trong đêm tối.
Trái tim Hạng Tân Dương bồng chốc đập nhanh và mạnh hơn. Cái tên này được nhắc tới ngay trên giường của họ, liên quan đến chuyện con cái của họ, nó khiến anh đau đớn không thể chịu đựng thêm: “Đủ rồi, nếu anh không nhầm thì chúng ta đã thống nhất là không nói tới cô ấy nữa”.
“Bảy năm qua em nói về cô ấy chưa? Em đồng ý không nói đến vì vế trước của nó, nếu anh có thể kiểm soát được tình cảm của mình, không nghĩ về cô ta nữa, em tự nhiên sẽ chẳng lắm chuyện làm gì. Nhưng mồi giờ, mỗi khắc đều ở giữa chúng ta, chúng ta có trốn tránh mãi được không?”
“Chúng ta nhất định phải cãi nhau trong dịp tết nhất thế này sao?” Hạng Tân Dương cảm thấy vô cùng mệt mỏi và bất lực.
“Bởi vì anh luôn trốn tránh em, cãi nhau với anh chẳng qua cũng chỉ là cách tìm biện pháp giao tiếp có hiệu quả với anh mà thôi.” “Điều đó không cần thiết, Lăng Lâm, anh tin làm như vậy em cũng chẳng dễ chịu gì.”
“Đúng vậy, tận mắt thấy anh phải diễn kịch trước mắt em, em quả thực thấy rất vô vị. Cũng may, Tạ Nam đã không còn ý tranh chấp, ngoan ngoãn làm một nhân viên trong công ty lớn, với một mức lương tốt, không làm gái làng chơi hay bị sa đọa vào các trò giải trí, tiêu khiển, nếu không e rằng anh còn có ý muốn giết em nữa không chừng.”
Anh cười đau khổ, không muốn tiếp tục nghe những lời căng thẳng và giận dữ của cô nữa, nói: “Có lẽ anh nên ra ngoài thì tốt hơn”.
Hạng Tân Dương trở dậy, thay quần áo, sau đó cầm áo khoác và chìa khóa xe đi thẳng ra ngoài. Anh thuê căn phòng trên tầng hai mươi sáu của một khách sạn, kéo rèm cửa sổ, lặng lẽ ngắm nhìn dòng xe cộ tấp nập qua lại như mắc cửi dưới chân. Anh biết bản thân mình cứng đầu ương bướng, nhưng từ khi kết hôn tới giờ anh cũng đã mệt mỏi trong một thời gian quá dài rồi, nếu không làm theo ý mình một chút, anh sợ mình sẽ phát điên lên mất.
Thực ra, anh không oán trách Đường Lăng Lâm khi cô nói ra những lời đó, bao nhiêu năm nay, chưa bao giờ cô trách móc, thù hận hay tỏ ý không hài lòng hoặc thắc mắcgì với anh, cô cũng chưa hề nhắc tới Tạ Nam, Hạng Tân Dương biết rằng tâm trạng dễ bị kích động của cô trong thời gian gần đây chính là kết quả của cả một quá trình mệt mỏi tích tụ lại.
Cứ thế này, Hạng Tân Dương sẽ làm tổn thương cả hai người và ảnh hưởng tới gia đình mình mất, anh cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Anh tắt máy, ngày hôm sau ngoài những lúc đi hồ bơi, xuống nhà ăn, anh không buồn ra khỏi cửa. Suốt mấy năm nay, anh luôn bắt mình phải làm việc chăm chỉ, không còn thích thú với các trò tiêu khiển trong những lúc rảnh rỗi, cũng chẳng đam mê thứ gì đặc biệt, giờ đột nhiên lại nhàn rỗi, không nghĩ ngợi gì, tất nhiên có chút không thích ứng được.
Năm giờ chiều, Hạng Tân Hải gõ cửa đi vào, nét mặt đanh lại: “Nếu không phải tới đây gặp khách hàng, nhìn thấy xe chú đậu bên dưới, chắc tôi phải đi báo cảnh sát mất”.
Hạng Tân Dương hỏi lại: “Em mới ở khách sạn có một hôm, đâu đến mức ghê gớm
“Ở một ngày có lý do gì mà tắt máy, cậu có biết Đường Lăng Lâm tìm cậu khắp nơi không? Cô ấy lo tới sắp phát điên lên rồi.” Hạng Tân Dương không biết nói gì: “Em chỉ muốn yên tĩnh một chút”.
Hạng Tân Hải “hèm” một tiếng rồi nói: “Nhanh chóng trả phòng về nhà đi”, sau đó gọi điện cho Đường Lăng Lâm.
Hạng Tân Dương vừa làm thủ tục trả phòng, vừa mở điện thoại, một loạt tin nhắn nhất loạt ào đến. Có những tin nhắn bạn bè làm ăn chúc mừng năm mới, có cả tin nhắn của Đường Lăng Lâm xin anh trả lời, anh hơi xấu hổ, tiện tay xóa đi, đột nhiên nhìn thấy tin nhắn của Cao Như Băng, vội vàng mở ra, tin nhắn rất đơn giản: Nhận được thì liên lạc lại, gấp!
Tim anh bỗng đập thình thịch, chỉ lo Tạ Nam xảy ra chuyện gì, vội vàng đi ra một góc gọi lại cho Cao Như Băng.
Cao Như Băng giận dữ nói: “Anh làm cái trò gì thế Hạng Tân Dương, lớn thế rồi còn chơi trò trốn tìm, có biết bà vợ yêu quý của anh gọi điện đòi Tạ Nam giao nộp anh ra không?”.
Hạng Tân Dương hết sức kinh ngạc, không ngờ Đường Lăng Lâm lại tìm đến Tạ Nam, cô vốn là người rất lý trí, nhưng nghĩ lại thì gần đây cô liên tục cáu giận, dường như có gì đó bất thường, anh đành ngượng ngùng nói câu xinlỗi: “Xin lỗi, Như Băng, Nam Nam... cô ấy không sao chứ?”.
“Hai người nhà anh ăn thịt người ta như thế mà đòi không sao à, ai đời lại đi bắt nạt người ta khốn khổ như vậy?” Giọng một người đàn ông đang nói với Cao Như Băng vọng lại qua điện thoại, “Bình tĩnh, có gì từ từ nói”, một lát sau, ngữ điệu của cô chậm hơn, “Hạng Tân Dương, anh quên lúc đầu anh nói gì với em rồi sao?”.
Hạng Tân Dương sao có thể quên được chứ.
Bảy năm trước, khi chia tay với Tạ Nam, Hạng Tân Dương đã không hề để ý đến nước mắt và sự van nài của cô, anh dứt khoát bỏ tay cô ra, bước thẳng không quay đầu lại.
Mọi người trong nhà bắt đầu rục rịch chuẩn bị cho hôn lễ, Hạng Tân Dương lại chẳng chút mảy may quan tâm, chốc chốc lại liếc nhìn điện thoại, song cứ mặc cho cái số quen thuộc kia nhấp nháy từng hồi không dứt mà không buồn bắt máy. Anh hoàn toàn không để ý đến cặp mắt ngạc nhiên của Đường Lăng Lâm.
Mấy lần anh tìm tới trường cũ, nhưng chỉ dám đi đi lại lại nơi con phố nhộn nhịp ngoài cổng trường mà thôi. Anh tự nhủ với lòng mình rằng, nỗi đau dai dẳng không bằng một nhát dao chém, cứ nhẫn tâm một lần không gặp lạinữa, đối với cô ấy chắctốt hơn.
Anh không tắt máy, cũng chẳng để chế độ rung, chiếc điện thoại cứ réo lên inh ỏi bên tai. Lúc đầu cô còn gọi liên tiếp, rồi đột nhiên ngắt quãng, có khi điện thoại của anh bỗng vang lên lúc nửa đêm. Anh biết rõ, Tạ Nam rất dễ xúc động, cô không phải là người con gái mạnh mẽ. Anh có thể hình dung được nỗi hoảng loạn kinh hoàng của cô, tưởng tượng ra cả những giọt nước mắt lăn dài trên má, mất ngủ và đau khổ giày vò cô. Mà tất cả đều là do anh, anh không thể đến bên an ủi, chỉ có thể đứng một bên nhìn cô tự đấu tranh vượt qua.
Cuối cùng, Tạ Nam không còn gọi cho anh nữa.
Trong lòng trống rỗng, anh gọi điện, hẹn gặp Cao Như Băng, người bạn thân của cô, một lúc sau, Cao Như Băng đến với vẻ mặt lãnh đạm.
“Nam Nam ổn chứ?” Im lặng hồi lâu, anh mới hỏi.
Cao Như Băng trả lời gọn lỏn: “Cũng may, cô ấy vẫn sống”.
“Nhờ em, chuyển cái này cho cô ấy.”
Cao Như Băng mở ra không khách khí: “Em phải xem trước, rồi mới quyết định có nên đưa hay không”. Lật giở các giấy tờ vay tiền và hợp đồng mua nhà giờ đã đổi tênthành một mình Tạ Nam, cô bỗng sầm nét mặt, ngẩng đầu nhìn anh phẫn nộ. Đột nhiên, cô vứt chồ giấy tờ về phía anh, nói: “Hạng Tân Dương, anh muốn hại chết Tạ Nam à, anh đưa cho cô ấy một căn nhà mới trả tiền chưa hết một năm, còn gần mười lăm năm trả nợ, một sinh viên năm thứ tư thì biết trả kiểu gì?”.
“Tài khoản tiết kiệm trả nợ ở chồ anh, anh sẽ trả tiền vào tài khoản hằng tháng, không cần cô ấy trả.”
Cao Như Băng cắn răng nhìn anh, nói: “Xin anh đừng có suy nghĩ đơn giản như vậy, có được không? Anh sắp có vợ rồi, anh nghĩ xem Nam Nam có chấp nhận lấy nhà của một người đàn ông có vợ không? Đường Lăng Lâm sẽ thế nào nếu anh giúp một người con gái khác trả tiền nhà?”.
Nói đến Đường Lăng Lâm, cả hai đều sững lại.
“Căn nhà này được mua bằng tiền của anh, nó là thứ duy nhất anh có thể cho Tạ Nam. Năm sau cô ấy tốt nghiệp rồi, dù sao cũng phải có chốn lui về ở đất này. Nhà có lẽ sẽ được giao trong thời gian gần nhất, anh đã làm xong thủ tục, khế ước, thuế và đưa cho bên dự án. Em đưa cái này cho cô ấy, rồi khuyên cô ấy đi lấy nhà, anh sẽ nghĩ cách sớm trả nốt số tiền nợ còn lại luôn một lần, không để ai làm tổn thương cô ấy đâu.”
Cao Như Băng bất đắc dĩ nhận lấy: “Em đưa cho, nếu cô ấy không cần, em cũng không biết làm thế nào khác”.
Cuối cùng, Hạng Tân Dương cũng giữ lại chút riêng tư cho mình, không thể nói ra, căn phòng này được quyết định mua khi tình cảm của hai người đang lúc sâu đậm nhất, là nhân chứng cho một giai đoạn tình yêu ngọt ngào giữa họ, dù kết quả có ra sao. Nếu như bắt buộc phải bỏ lại cô, thì việc cô có thể ở trong căn phòng anh mua cũng là một chút an ủi với anh.
Khi Đường Lăng Lâm tìm anh, nói về căn phòng, anh đột nhiên giận dữ, lạnh lùng nói: “Chuyện này em không cần quan tâm, anh nghĩ anh có quyền quyết định tài sản trước hôn nhân của mình”.
Thấy anh tỏ ra bất cần, Đường Lăng Lâm cố nhiên không để ý, nói: “Anh yên tâm, em không nhỏ mọn thế, bọn anh cùng đứng tên mua nhà là chuyện xảy ra khi hai người còn bên nhau, quả thực không liên quan tới em”. Cô cười như không có chuyện gì, rồi lấy chiếc thẻ ra, đặt trước mặt anh, “Trong thẻ có hơn ba mươi vạn, anh đi đưa cho cô ấy, trả hết phần tiền nhà còn lại, dư bao nhiêu để cho cô ấy. Một sinh viên gia cảnh bình thường, không thích hợp mang gánh nặng như vậy. Sau này, em hy vọng cô ấy là một trang giấy đã được lật qua, chúng ta không bao giờ nhắc tới cô ấy nữa”. Hạng Tân Dương bất giác nhìn chằm chằm vào người con gái tỏ ra già dặn hơn tuổi đang đứng trước mặt mình, không phải bởi ba mươi vạn, mà vì cô làm việc quá quyết đoán và lạnh lùng, anh nói: “Em mang về đi, cô ấy không cần số tiền này đâu”.
“Em không có ý dùng tiền của mình để hạ thấp cô ấy, nếu không em đã đưa thẻ khi đến tìm cô ấy rồi.”
“Em tìm cô ấy sao?” Hạng Tân Dương kinh ngạc, nhớ tới việc Tạ Nam đột nhiên không gọi điện cho mình nữa, nói tiếp: “Em đã nói gì với cô ấy?”.
Đường Lăng Lâm ôn tồn trả lời: “Anh yên tâm, trước mắt, em không có ý làm khó cô ấy, chỉ khuyên cô ấy nên chấp nhận hiện thực, cô ấy cũng đã bình tĩnh lại rồi. Theo như em biết, anh vẫn đều đặn gửi tiền vào tài khoản trả nợ hằng tháng, tiền của anh anh tiêu, em không ngạc nhiên. Nhưng em nghĩ, chúng ta sắp kết hôn rồi, tiếp tục làm như vậy sẽ không hay cho cả ba người. Anh cứ trực tiếp đi trả hết số tiền nợ này đi, nếu thấy áy náy về khoản tiền đó thì sau này có tiền trả lại cho em”.
Hạng Tân Dương chỉ có thể thừa nhận, cô rất có năng lực trong xử lý công việc nhưng dường như lại thoáng hơn so với anh dự đoán. Suy nghĩ kỹ trước sau, cuối cùng anh cầm thẻ lên, đi làm thủ tục trả tiền. Thế nhưng, nhân viênngân hàng báo cho anh, có người mang hợp đồng mua nhà đến đổi tài khoản trả góp rồi. Hạng Tân Dương vô cùng ngạc nhiên, vội vàng gọi vào số di động của Tạ Nam, số điện thoại quen thuộc kia giờ cũng không cò
Anh đành phải đến tìm Cao Như Băng.
Cao Như Băng có chút mất kiên nhẫn: “Em không giúp anh được, mồi khi cô ấy làm chuyện ngốc nghếch thì không ai có thể quản được, cô ấy vốn không muốn nhận họp đồng mua nhà. Lúc nhận được thông báo giao nhà, em lại cố đưa cô ấy đi, cô ấy mới chịu nhận nhà. Khi về cô ấy ốm nặng một trận, thế mà vẫn cố đi ngân hàng thay đổi mã tài khoản. Bố mẹ cô ấy đến trường thăm, em đã nói với hai bác tình hình rồi, trước mắt hai bác sẽ giúp cô ấy trả nợ. Nếu anh muốn tốt cho cô ấy, thì từ giờ trở đi đừng xuất hiện trước mặt cô ấy nữa”.
Hạng Tân Dương đã từng tới nhà Tạ Nam, biết bố mẹ cô chỉ là nhân viên làm công ở thành phố nhỏ, họ sống trong một khu tập thể rất bé, tuy nhà cửa sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, nhưng đồ đạc lại vô cùng đơn giản, gia cảnh bình thường. Anh nghĩ, đặt gánh nặng lớn như vậy lên đôi vai họ, quả thật hổ thẹn với tình yêu thương chào đón mà họ đã dành cho mình.
Ngập ngừng giây lát, anh hỏi thêm: “Nam Nam giờ thếnào rồi?”.
“Còn có thể thế nào nữa? Chỉ đành cố gắng lên lớp nghe giảng, cố mà sống. Những lời đồn đại vô tình đại loại như ‘mười hai giờ, nàng Lọ Lem hiện hình, xe ngựa biến thành bí đỏ rồi’, cô ấy cũng đã nghe quá nhiều rồi. May là năm cuối, mọi người cũng sắp đường ai nấy đi cả rồi.”
Hạng Tân Dương hoàn toàn chết lặng, tại sao ai đó lại có thể nói ra những lời lẽ độc ác nhường ấy để công kích Tạ Nam. Cô vốn tính tình ôn hòa hiền lành, thậm chí còn có chút ngây thơ yếu mềm, không thích tranh cãi với ai điều gì. Phải chăng do anh đã theo đuổi cô một cách quá phô trương mà vô tình gợi lên sự đố kỵ của người khác. Cũng chính bởi vậy, họ vừa chia tay, những ngọt ngào âu yếm kia nghiễm nhiên trở thành trò cười trong mắt mọi người.
Cao Như Băng lạnh lùng nói: “Qua một thời gian nữa, đợi cô ấy bình tĩnh lại, em sẽ khuyên cô ấy bán căn hộ đó đi, cắt đứt hoàn toàn liên hệ với anh, vì vậy, anh hãy nghiêm túc thề với em rằng, anh và vợ anh sẽ không tới làm phiền cô ấy nữa”.
Hạng Tân Dương chỉ biết gật đầu đồng ý. Trở về nhà, anh trả lại thẻ cho Đường Lăng Lâm, nói: “Chúng ta cứ kết hôn theo thời gian đã định, anh sẽ cố gắng sống tốt vớiem, nhưng, đừng tới làm phiền cô ấy nữa, sau này chúng ta cũng sẽ không nhắc tới chuyện này nữa”.
Nhớ lại việc cũ, Hạng Tân Dương cầm chặt điện thoại trong tay mà không biết nói gì.
Cao Như Băng thở dài, than: “Hạng Tân Dương, anh và vợ anh tha cho Nam Nam đi, bao nhiêu năm nay, cô ấy sống đâu có dễ dàng gì. Đến trường thì nhận bao nhiêu lời thị phi, trong công việc thì bị áp lực bởi khoản nợ tiền nhà lớn như thế, cô ấy lại không nghe em bán quách căn hộ đó đi, mà chấp nhận cảnh sống vô cùng tiết kiệm, cô ấy ép mình tới mức anh không thể tưởng tượng ra đâu. Giờ mới có một người bạn trai biết quan tâm tới cô ấy, sao bồng dưng lại tiếp tục dính dáng đến hai người nhà anh thế?”.
Hạng Tân Dương trong lòng chua xót không thốt nên lời, im lặng hồi lâu, anh mới miễn cưỡng nói: “Anh thật sự rất xin lỗi, xin em chuyển lời tới Nam Nam, sau này sẽ không có chuyện đó nữa”.
Bỏ điện thoại xuống, anh và Hạng Tân Hải ra khỏi khách sạn, đang chuẩn bị lên xe thì Hạng Tân Hải gọi lại: “Về nhà, chú đừng trách cứ Đường Lăng Lâm. Sai đầu tiên vẫn là ở chú, nếu chú không biến mất tăm mất tích như thế, cô ấy cũng chả tìm chú khắp nơi làm gì”.
Hạng Tân Dương xua tay, nói: “Em không trách cô ấy, lỗi đều do em”.
Hạng Tân Hải thở dài, nói: “Tân Dương, thực ra mọi lỗi lầm đều ở anh, nếu không phải vì anh...”.
“Đừng nói nữa, anh, kết hôn là sự lựa chọn của em, anh không phải tự trách mình như thế. Ta về thôi.”
Hai người lên xe của mình, rồi ai về nhà nấy. Khi Hạng Tân Dương về đến nhà, Đường Lăng Lâm đang nằm thừ người trên sofa, khuôn mặt trắng bệch, tiều tụy. Vừa thấy anh, mắt cô sáng lên, nhưng vẫn cố mím môi không nói gì.
“Xin lỗi, anh không nên tắt máy, để em phải lo lắng.” Anh mở lời xin lồi trước.
Đường Lăng Lâm lấy lại bình tĩnh, nói: “Không sao, chúng ta quy ước về sau nếu ai giận dồi đối phương thì sang phòng khác ngủ, không được tự tiện bỏ đi, càng không được chơi trò mất tích nhé”.
“Anh không có ý kiến, nhưng anh có yêu cầu của anh. Dù xảy ra vấn đề gì, xin đừng làm phiền Tạ Nam nữa, cô ấy chẳng liên quan gì tới việc của chúng ta.”
“Anh nói từ ‘chẳng liên quan’ một cách thẳng thắn như vậy sao? Em thật khâm phục.”
“Cô ấy chỉ bất hạnh bị anh yêu rồi lại bỏ thôi, chả nhẽ đó cũng coi là tội danh phải trả giá ư?” “Thế tội của em là gì? Là yêu anh sao?”
Hạng Tân Dương nghẹn lời, nhìn khuôn mặt Đường Lăng Lâm dưới ánh đèn, lòng anh mềm lại, khẽ thở dài, nói: “Lăng Lâm, em không cần phải làm khổ mình, anh không xứng với tình yêu của em
“Nói thẳng ra thì cô ta không xứng với sự hoài niệm nhớ nhung của anh trong suốt bao năm qua, nhưng rất hiển nhiên, chúng ta đều không khống chế được hành vi và tình cảm của mình.”
Không nói gì thêm nữa, Lăng Lâm đi vào một phòng ngủ khác.
Hai người lại tiếp tục cuộc chiến tranh lạnh, Đường Lăng Lâm chỉ chào anh một câu sau đó sang công ty ở ngoại tỉnh. Hạng Tân Dương thì vẫn làm ở công ty của bố anh. Tới ngày lễ Tình nhân hôm nay, nhìn cô thư ký cười tươi hạnh phúc nhận bó hoa hồng của bạn trai, Hạng Tân Dương trong lòng hồi hộp, đột nhiên nhớ lại lần tặng hoa vô cùng hoành tráng cho cô khi còn học đại học.
Chính đêm hôm ấy, mưa lất phất bay, lần đầu tiên Tạ Nam ở lại bên anh. Cô đã được bố mẹ dặn dò cẩn thận và quan điểm cá nhân cũng hơi phong kiến, nên hai người yêu nhau đã hai năm trời, mà chưa bao giờ dám vượt qua giới hạn, song trong khoảnh khắc đó, cô đã không cự tuyệtanh, dù sợ hãi tới mức run bắn lên. Từ đó về sau, đối với hai người, ngày lễ Tình nhân bồng trở nên thiêng liêng và vô cùng có ý nghĩa.
“Yên tĩnh thế này, còn nghe thấy cả tiếng tuyết rơi.”
“Nói linh tinh, hoa tuyết bay như thế mà có âm thanh
sao?”
“Có, anh nghe xem.”
“Anh chỉ nghe thấy tiếng trái tim em đập thôi, đừng đẩy anh mà.”
Lần đầu tiên, hai người đã ngọt ngào và ngại ngùng như thế, cảm giác cứ như trong giấc mộng vậy. Hạng Tân Dương không thể không thừa nhận, lời nói của Đường Lăng Lâm có lý, song anh không cam tâm, bởi giấc mộng đó quả thực quá ngọt ngào, càng không cam tâm hơn khi nó bị đánh thức trong lúc say đắm nhất. Anh phải đối mặt với tất cả những gì mà bản thân chưa chuẩn bị sẵn tinh thần: Một quyết định lớn, một người con gái bị ép phải vứt bỏ, một người vợ luôn mạnh mẽ, quyết đoán, tự chủ trong mọi việc, một cuộc hôn nhân anh không kịp giơ tay chống đỡ, và một núi công việc trước mắt phải cố gắng làm cho tốt.
Hạng Tân Dương gọi điện tới cửa hàng hoa, đặt một bóuất kim hương, rồi nhờ họ chuyển đến công ty cho Tạ Nam.
Những hạt mưa bụi giá lạnh rơi trong đêm tối, anh lái xe đi lòng vòng quanh thành phố không mục đích gì, các đôi tình nhân dắt tay nhau vượt qua đêm đông giá buốt bên đường. Các chàng trai che ô cho bạn gái, còn các cô gái hạnh phúc với bó hồng trên tay. Có lẽ đối với người trưởng thành, những hình ảnh này có chút tr và phô trương. Nhưng Hạng Tân Dương lại vô cùng ngưỡng mộ họ, chỉ có yêu nhau hết mình như thế, họ mới có thể cảm nhận được niềm vui đam mê nhường này. Họ dành cho nhau những nụ cười ngọt ngào, từng đôi, từng đôi một lui dần về phía sau, dường như cách xa anh cả một thời đại.
Bất giác, Hạng Tân Dương nhận ra mình đang đi trên con đường dẫn tới nhà Tạ Nam. Do dự giây lát, anh quyết định đến đó một lúc rồi về.
Anh nói số nhà của Tạ Nam với người bảo vệ, xuất trình giấy tờ rồi lái xe vào tiểu khu. Chiếc xe của cô đỗ trước vườn, phòng khách sáng đèn, tấm rèm trên chiếc cửa kính kéo ra quá nửa, có thể nhìn thấy ti vi đang bật, ánh sáng của màn hình thay đổi khiến căn phòng lúc sáng lúc tối.
Hạng Tân Dương dừng xe ở đối diện nhà cô, khôngmang theo ô bước xuống xe mà lặng lẽ đứng trước cổng mặc cho màn mưa bao trùm cơ thể. Có thể nhìn rõ phòng khách vắng lặng không có ai, những đóa uất kim hương anh tặng đặt trên bàn trà, ti vi đang để chế độ tắt tiếng.
Đột nhiên, trong phòng vọng ra tiếng đàn piano rất đỗi quen thuộc của khúc nhạc Kỷ niệm tình yêu. Anh đã nghe và thuộc tất cả những bản nhạc của Richard Clayderman từ lâu, hơn thế, khi đưa Tạ Nam về, cô đã từng đàn cho anh nghe. Bản nhạc nhẹ, tiết tấu nhanh và tiếng mưa rơi như rót vào tai anh, lòng anh dâng trào một cảm xúc khó tả, anh đã không còn là anh nữa.
Tiếng đàn kết thúc, một lúc sau, Tạ Nam đi ra phòng khách, và tới bên cửa kính. Theo bản năng, Hạng Tân Dương tránh vào trong bóng tối, nơi không có sự xâm chiếm của những ánh đèn đường, chỉ thấy cô đang ôm vai, nhìn ra ngoài vườn với ánh mắt mông lung.
Khoảng cách giữa hai người lúc này quả thật rất gần, nhìn bóng dáng nhỏ bé cô đơn của người con gái mình yêu, trong lòng Hạng Tân Dương bỗng dấy lên một nỗi buồn không sao diễn tả được. Vào ngày quan trọng thế này, bạn trai làm gì mà lại không ở cùng cô, để cô một mình với căn phòng vắng lạnh, trống trải nhìn xa xăm ra ngoài vườn, một mình chơi đàn, và một mình nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ? Tạ Nam đứng một lúc rồi về sofa ngồi, cô ôm chiếc gối vào lòng, nhìn thất thần màn hình ti vi đã tắt tiếng.
Hạng Tân Dương lên xe, châm một điếu thuốc lặng lẽ hút, ngồi đó mãi đến khi đèn trong nhà tắt hết, căn nhà chìm trong bóng đêm, anh mới lái xe rời khỏi đó.
Chú thích:
(1)Tiffany: Nhãn hiệu trang sức nổi tiếng của Mỹ.
Tác giả :
Thanh Sam Lạc Thác