Ô Hô! Gian Thần Lộng Quyền
Quyển 2 - Chương 8
Lũ lụt qua đi, đáng sợ nhất chính là bệnh dịch.
Bởi vì tin tức lũ lụt bị giấu giếm, không có viện trợ lại thiếu thầy thuốc chữa trị, Tây quận bị quan sai phong tỏa cách ly, tựa như địa ngục trần gian.
Có thể trốn, đều đã trốn hết, còn ở lại trong vùng Tây quận, đều là người già phụ nữ và trẻ em bệnh yếu khó di chuyển.
Đầu tiên chỉ có một vài xác chết bị gom lại đặt bên đường, sau khi phơi thây hoang dã mấy ngày, ruồi muỗi bâu vào, rắn chuột tràn lan.
Không quá lâu sau, ngay cả chuột cũng chết, chuột chết được vài ngày, người liền chết như ngã rạ.
Bệnh dịch bùng nổ với tốc độ cực nhanh, đợi khi dân chạy nạn ở Tây quận có phản ứng, muốn trốn, đã không kịp, người chết trên đường chạy trốn rải rác khắp nơi.
Sao Kỳ Kiến Ngọc không biết sự tàn khốc của bệnh dịch, nghĩ đến vừa rồi Vạn Dực còn gần gũi khụy gối nói chuyện với nàng ta, đáy lòng hắn liền không tự chủ được mà trầm xuống.
Hai người mở lớn cửa miếu, che miệng mũi đứng nơi thông gió, không dám bước vào trong.
Nữ tử lấy tay áo che mặt, khóc lóc thảm thiết, “Trời trút...... trời trút bệnh dịch, ngày phát đêm vong. Chỉ trong vòng một đêm...... bước vào cổng liền chẳng thể sống sót bước ra...... Hai vị công tử còn muốn đến Tây quận chịu chết sao.”
Kỳ Kiến Ngọc siết chặt nắm tay, nghiêng đầu nhìn về phía Vạn Dực, không nói một lời.
“Điện hạ, sợ ư?” Vạn Dực nói.
Kỳ Kiến Ngọc bình tĩnh nhìn y, nói, “Vạn Dực...... Ngươi không ư.”
Vạn Dực nghiêng mặt đi, không đáp lại.
Nữ tử kia không sống được qua đêm, một lúc lâu sau nàng ta ho sặc sụa, phun ra từng ngụm đàm đầy máu, toàn thân biến tím rồi suy yếu mà chết......
Vạn Dực ném cây đuốc vào trong miếu, Kỳ Kiến Ngọc tháo dây cương của một con ngựa, đuổi cho chạy theo hướng khác để xóa dấu vết.
Hai người đứng nhìn miếu hoang bị ngọn lửa dần nuốt sạch, Kỳ Kiến Ngọc lại chặt bỏ một nhánh cây sum xuê, cột chặt vào đuôi ngựa, “Vạn Dực, chúng ta vẫn nên thừa dịp trời đêm mà chạy đi thôi.”
Vạn Dực quay đầu nhìn hắn một cái, không chút do dự xoay người lên ngựa.
Từ mấy lời ‘Ngày phát đêm vong. Chỉ trong vòng một đêm, bước vào cổng liền chẳng thể sống sót bước ra’ trong miệng nàng ta liền biết, trận bệnh dịch này lây lan rất mạnh, tốc độ phát bệnh cũng cực mau.
Mặc kệ vừa rồi có khả năng bị lây bệnh hay không, y không thể, cũng tuyệt đối không cho phép bản thân, vừa ra trận còn chưa chiến thắng đã chết không có ý nghĩa gì ở đây.
Về phần Tề vương điện hạ......
Chỉ có thể than đáng tiếc, nếu y thật sự nhiễm bệnh, vậy để hắn làm bạn một đoạn đường đi.
......
Mặt nghiêm của Tề vương điện hạ khẽ nượng ngùng, xoay người ngồi sát phía sau Vạn Dực, hai chân thúc vào bụng ngựa, con ngựa đỏ hí dài một tiếng, trong bóng đêm mờ mịt sải chân chạy như điên, nhánh cây sau đuôi ngựa phẩy “sàn sạt”, quệt lên đường xóa đi dấu vó ngựa.
Trong bóng đêm, đom đóm bay lượn quanh những cây cối thấp bé, tựa như các vì sao lặng lẽ buông xuống nhân gian.
Ước chừng đến canh bốn, chạy suốt hơn nửa đêm, hai người mới dừng ngựa, nghỉ ngơi một lát.
“Ta đi trước tìm chút cành khô cỏ khô.” Vạn Dực sắc môi tím tái, tóc và vạt áo bị sương sớm cùng mồ hôi thấm ướt, gió đêm thổi suốt dọc đường, y cảm thấy đầu của mình cũng bắt đầu có chút choáng váng.
Tề vương điện hạ theo hai bước, “Rời đi hơi xa, cẩn thận một chút.”
Vạn Dực gật đầu, vén tay áo đẹp đẽ quý giá lên, cẩn thận tìm kiếm ở cửa rừng.
Tề vương điện hạ buộc ngựa, sau khi dò xét khắp xung quanh, cũng đến giúp Vạn Dực một tay. Không bao lâu sau, hai cái đệm cỏ chưa thể nói là khéo léo, nhưng cũng có thể miễn cưỡng được thông qua, liền như vậy mà thành hình.
Kỳ Kiến Ngọc nhóm lửa, nhìn về phía Vạn Dực, “Chạy lâu như vậy, ngươi có đói bụng không?”
Vạn Dực cách ngọn lửa, cười nói, “Là điện hạ đói bụng ấy chứ.”
Kỳ Kiến Ngọc ngượng ngùng sờ sờ mũi, giống như ảo thuật, từ phía sau lấy ra một con thỏ mập, ném cho Vạn Dực, “Vừa rồi dò xét xung quanh liền tiện tay bắt lấy, hẳn là đủ cho chúng ta một bữa no nê.”
Vạn Dực theo bản năng đón lấy con thỏ, sửng sốt một chút, túm con thỏ mập lông xù ngơ ngác cùng nó hai mặt nhìn nhau.
Nói thực ra, từ nhỏ y sống an nhàn sung sướng, nếu giao cho y chút việc dân việc nước thì còn được, chứ việc...... đun nấu này, y thực sự không biết gì cả.
Rốt cuộc Kỳ Kiến Ngọc cũng nhìn ra Vạn Lang giỏi về lục nghệ cũng có bộ dáng ngơ ngốc trăm năm khó gặp, hắn tâm tình tốt đoạt lại con thỏ, gấp không thể chờ tỏ rỏ ưu điểm với người trong lòng, “Không sao, xem bổn vương đây!”
Năm đó hành quân đánh giặc ở biên cương, ăn uống nơi hoang dã thực ra chính là sở trường của quân đội.
Tề vương điện hạ lưu loát cắt yết hầu, lấy máu, mổ bụng, đắp bùn, thổi lửa nướng thịt thỏ.
Đến khi mọi việc xong xuôi, Kỳ Kiến Ngọc xé một cái chân thỏ to nóng hổi, dùng lá cây lau sạch, nâng gương mặt lem nhem như mèo hoa lên, cẩn thận đưa cho Vạn Dực, “Ngươi thử mùi vị xem!”
Vạn Dực đón lấy cái chân thỏ, dưới ánh mắt ân cần của hắn, cắn một miếng, “Ưm, mùi vị thật không tệ.”
Mặt Kỳ Kiến Ngọc sáng ngời, đắc ý tranh công, “Bổn vương mọi thứ tinh thông, đâu cần phải nói.”
Vạn Dực lộ ý cười, “Điện hạ đương nhiên oai hùng nhất rồi.”
Đáy lòng Kỳ Kiến Ngọc ngọt ngào, cúi đầu chia con thỏ thành hai phần, phần cho Vạn Dực gần gấp hai mình. Dưới ánh lửa, trên mặt hắn như được từng nhát dao thời gian gọt bỏ vẻ thiếu niên lông bông, trước mắt y, ánh mắt trộn lẫn chút ngượng ngùng xấu hổ và kiên định của nam nhân, nhiệt tình mà tinh khiết kia, cực động lòng người......
Vạn Dực một tay chống cằm, dưới ánh mắt nóng như ngọn lửa này, hắn không nhịn được mà khẽ nghiêng sang một bên.
Tề vương điện hạ thực ngoan, nuôi hắn đại khái cũng như nuôi một con mèo lớn vừa nhiệt tình vừa kiêu ngạo...... Nếu hắn bẳng lòng để y nuôi.
Trong bóng tối, Ảnh Nhất số khổ bôn ba cả đêm nhịn không được khẽ than một tiếng: Đa tình tự cổ luôn ôm hận, nỗi hận liên miên chẳng thể dừng......
Khi Vạn Dực lại mở mắt ra, một giọt nước trong veo theo mi gầy rơi khỏi mắt y.
Ngực có chút khó chịu vì hít thở không thông, đầu càng thêm choáng váng.
“Ngươi tỉnh rồi ư?” Kỳ Kiến Ngọc nhíu chặt mày, thấy y muốn ngồi dậy, với tay đè y xuống, “Cảm thấy thế nào? Hay vẫn...... nghỉ thêm một lát đi.”
Lúc này Vạn Dực mới phát hiện trời đã sáng choang, vầng dương chói lọi đã sớm rời khỏi trời đông chiếu lên người y, trán như bị lửa thiêu, y thở hổn hển nặng nhọc, tránh khỏi tay của Tề vương điện hạ, cố hết sức ngồi dậy, “Ta bị sao thế......”
Nói còn chưa dứt, cổ họng bỗng dưng ngứa ngáy, Vạn Dực nhịn không được che miệng ho ra tiếng --
Tề vương hoàn toàn biến sắc.
...... Trời trút bệnh dịch, ngày phát đêm vong.
Tám chữ này như xiềng xích nặng nề, giữ chặt lấy hai người, nhất thời hai người không nói một lời, chỉ còn lại tiếng ho dằn nén đứt quãng, không khí trở nên nghiêm trọng.
Chẳng lẽ...... Vẫn bị nhiễm bệnh.
Kỳ Kiến Ngọc đột nhiên đứng dậy, cố gắng thoải mái nói, “Chắc chắn là do tối qua chạy suốt một đêm, thân thể Vạn Dực ngươi mỏng manh, mới nhiễm lạnh, bổn vương sẽ đến thành trấn gần nhất tìm thầy thuốc.”
Sắc mặt Vạn Dực tái nhợt, không còn sức động đậy, trong đầu ong ong như sấm.
Mặc dù trí tuệ khiếp người, hắn cũng chỉ là một người trẻ tuổi, sau khi chính mắt nhìn thấy bộ dạng thảm thương của người nhiễm bệnh, lo lắng chất chứa trong lòng ngay lúc này liền bùng phát......
Đối lập với ấm áp nhẹ nhàng trước khi ngủ là tin dữ sau khi tỉnh táo, Vạn Dực kỳ thật cũng chỉ là...... thiếu nữ vừa tròn mười sáu, tình cảm dằn nén nhiều năm, gần như khó có thể thừa nhận.
“Ngươi ở đây chờ ta, ta sẽ quay lại nhanh thôi!” Kỳ Kiến Ngọc tháo dây cương, đỏ ngầu mắt, đêm qua giống như một cảnh đẹp trong mơ, lần đầu tiên y nhẹ nhàng gần gũi cười nói với hắn như vậy, sáng sớm khi tỉnh lại, hắn gọi Vạn Dực lại không dậy nổi, trong lòng hắn liền hoảng loạn không thôi.
Trước khi lên ngựa Kỳ Kiến Ngọc lại liếc mắt nhìn Vạn Dực, cắn răng một cái, quay trở lại, “Không được, ta lo lắng, ngươi vẫn nên cùng đi với ta thôi.”
Vạn Dực lắc đầu, “Điện hạ...... Khụ khụ, biết rõ thời khắc này Vạn Dực khó có thể lên đường, chắc chắn sẽ làm chậm trễ hành trình...... Cũng sẽ, làm phiền điện hạ......”
Nói những lời này ra, với tính tình của Tề vương, nhất định sẽ không bỏ rơi y.
Kỳ Kiến Ngọc mím chặt môi, lập tức bế thiếu niên xinh đẹp gầy gò bệnh yếu này lên ngựa, dùng sức vung dây cương, “Giá --”
Đây là người mà lần đầu tiên hắn động lòng......
Hắn không cho phép, tuyệt không cho phép bọn họ cứ thế mà chấm dứt, tan thành mây khói.
Bởi vì tin tức lũ lụt bị giấu giếm, không có viện trợ lại thiếu thầy thuốc chữa trị, Tây quận bị quan sai phong tỏa cách ly, tựa như địa ngục trần gian.
Có thể trốn, đều đã trốn hết, còn ở lại trong vùng Tây quận, đều là người già phụ nữ và trẻ em bệnh yếu khó di chuyển.
Đầu tiên chỉ có một vài xác chết bị gom lại đặt bên đường, sau khi phơi thây hoang dã mấy ngày, ruồi muỗi bâu vào, rắn chuột tràn lan.
Không quá lâu sau, ngay cả chuột cũng chết, chuột chết được vài ngày, người liền chết như ngã rạ.
Bệnh dịch bùng nổ với tốc độ cực nhanh, đợi khi dân chạy nạn ở Tây quận có phản ứng, muốn trốn, đã không kịp, người chết trên đường chạy trốn rải rác khắp nơi.
Sao Kỳ Kiến Ngọc không biết sự tàn khốc của bệnh dịch, nghĩ đến vừa rồi Vạn Dực còn gần gũi khụy gối nói chuyện với nàng ta, đáy lòng hắn liền không tự chủ được mà trầm xuống.
Hai người mở lớn cửa miếu, che miệng mũi đứng nơi thông gió, không dám bước vào trong.
Nữ tử lấy tay áo che mặt, khóc lóc thảm thiết, “Trời trút...... trời trút bệnh dịch, ngày phát đêm vong. Chỉ trong vòng một đêm...... bước vào cổng liền chẳng thể sống sót bước ra...... Hai vị công tử còn muốn đến Tây quận chịu chết sao.”
Kỳ Kiến Ngọc siết chặt nắm tay, nghiêng đầu nhìn về phía Vạn Dực, không nói một lời.
“Điện hạ, sợ ư?” Vạn Dực nói.
Kỳ Kiến Ngọc bình tĩnh nhìn y, nói, “Vạn Dực...... Ngươi không ư.”
Vạn Dực nghiêng mặt đi, không đáp lại.
Nữ tử kia không sống được qua đêm, một lúc lâu sau nàng ta ho sặc sụa, phun ra từng ngụm đàm đầy máu, toàn thân biến tím rồi suy yếu mà chết......
Vạn Dực ném cây đuốc vào trong miếu, Kỳ Kiến Ngọc tháo dây cương của một con ngựa, đuổi cho chạy theo hướng khác để xóa dấu vết.
Hai người đứng nhìn miếu hoang bị ngọn lửa dần nuốt sạch, Kỳ Kiến Ngọc lại chặt bỏ một nhánh cây sum xuê, cột chặt vào đuôi ngựa, “Vạn Dực, chúng ta vẫn nên thừa dịp trời đêm mà chạy đi thôi.”
Vạn Dực quay đầu nhìn hắn một cái, không chút do dự xoay người lên ngựa.
Từ mấy lời ‘Ngày phát đêm vong. Chỉ trong vòng một đêm, bước vào cổng liền chẳng thể sống sót bước ra’ trong miệng nàng ta liền biết, trận bệnh dịch này lây lan rất mạnh, tốc độ phát bệnh cũng cực mau.
Mặc kệ vừa rồi có khả năng bị lây bệnh hay không, y không thể, cũng tuyệt đối không cho phép bản thân, vừa ra trận còn chưa chiến thắng đã chết không có ý nghĩa gì ở đây.
Về phần Tề vương điện hạ......
Chỉ có thể than đáng tiếc, nếu y thật sự nhiễm bệnh, vậy để hắn làm bạn một đoạn đường đi.
......
Mặt nghiêm của Tề vương điện hạ khẽ nượng ngùng, xoay người ngồi sát phía sau Vạn Dực, hai chân thúc vào bụng ngựa, con ngựa đỏ hí dài một tiếng, trong bóng đêm mờ mịt sải chân chạy như điên, nhánh cây sau đuôi ngựa phẩy “sàn sạt”, quệt lên đường xóa đi dấu vó ngựa.
Trong bóng đêm, đom đóm bay lượn quanh những cây cối thấp bé, tựa như các vì sao lặng lẽ buông xuống nhân gian.
Ước chừng đến canh bốn, chạy suốt hơn nửa đêm, hai người mới dừng ngựa, nghỉ ngơi một lát.
“Ta đi trước tìm chút cành khô cỏ khô.” Vạn Dực sắc môi tím tái, tóc và vạt áo bị sương sớm cùng mồ hôi thấm ướt, gió đêm thổi suốt dọc đường, y cảm thấy đầu của mình cũng bắt đầu có chút choáng váng.
Tề vương điện hạ theo hai bước, “Rời đi hơi xa, cẩn thận một chút.”
Vạn Dực gật đầu, vén tay áo đẹp đẽ quý giá lên, cẩn thận tìm kiếm ở cửa rừng.
Tề vương điện hạ buộc ngựa, sau khi dò xét khắp xung quanh, cũng đến giúp Vạn Dực một tay. Không bao lâu sau, hai cái đệm cỏ chưa thể nói là khéo léo, nhưng cũng có thể miễn cưỡng được thông qua, liền như vậy mà thành hình.
Kỳ Kiến Ngọc nhóm lửa, nhìn về phía Vạn Dực, “Chạy lâu như vậy, ngươi có đói bụng không?”
Vạn Dực cách ngọn lửa, cười nói, “Là điện hạ đói bụng ấy chứ.”
Kỳ Kiến Ngọc ngượng ngùng sờ sờ mũi, giống như ảo thuật, từ phía sau lấy ra một con thỏ mập, ném cho Vạn Dực, “Vừa rồi dò xét xung quanh liền tiện tay bắt lấy, hẳn là đủ cho chúng ta một bữa no nê.”
Vạn Dực theo bản năng đón lấy con thỏ, sửng sốt một chút, túm con thỏ mập lông xù ngơ ngác cùng nó hai mặt nhìn nhau.
Nói thực ra, từ nhỏ y sống an nhàn sung sướng, nếu giao cho y chút việc dân việc nước thì còn được, chứ việc...... đun nấu này, y thực sự không biết gì cả.
Rốt cuộc Kỳ Kiến Ngọc cũng nhìn ra Vạn Lang giỏi về lục nghệ cũng có bộ dáng ngơ ngốc trăm năm khó gặp, hắn tâm tình tốt đoạt lại con thỏ, gấp không thể chờ tỏ rỏ ưu điểm với người trong lòng, “Không sao, xem bổn vương đây!”
Năm đó hành quân đánh giặc ở biên cương, ăn uống nơi hoang dã thực ra chính là sở trường của quân đội.
Tề vương điện hạ lưu loát cắt yết hầu, lấy máu, mổ bụng, đắp bùn, thổi lửa nướng thịt thỏ.
Đến khi mọi việc xong xuôi, Kỳ Kiến Ngọc xé một cái chân thỏ to nóng hổi, dùng lá cây lau sạch, nâng gương mặt lem nhem như mèo hoa lên, cẩn thận đưa cho Vạn Dực, “Ngươi thử mùi vị xem!”
Vạn Dực đón lấy cái chân thỏ, dưới ánh mắt ân cần của hắn, cắn một miếng, “Ưm, mùi vị thật không tệ.”
Mặt Kỳ Kiến Ngọc sáng ngời, đắc ý tranh công, “Bổn vương mọi thứ tinh thông, đâu cần phải nói.”
Vạn Dực lộ ý cười, “Điện hạ đương nhiên oai hùng nhất rồi.”
Đáy lòng Kỳ Kiến Ngọc ngọt ngào, cúi đầu chia con thỏ thành hai phần, phần cho Vạn Dực gần gấp hai mình. Dưới ánh lửa, trên mặt hắn như được từng nhát dao thời gian gọt bỏ vẻ thiếu niên lông bông, trước mắt y, ánh mắt trộn lẫn chút ngượng ngùng xấu hổ và kiên định của nam nhân, nhiệt tình mà tinh khiết kia, cực động lòng người......
Vạn Dực một tay chống cằm, dưới ánh mắt nóng như ngọn lửa này, hắn không nhịn được mà khẽ nghiêng sang một bên.
Tề vương điện hạ thực ngoan, nuôi hắn đại khái cũng như nuôi một con mèo lớn vừa nhiệt tình vừa kiêu ngạo...... Nếu hắn bẳng lòng để y nuôi.
Trong bóng tối, Ảnh Nhất số khổ bôn ba cả đêm nhịn không được khẽ than một tiếng: Đa tình tự cổ luôn ôm hận, nỗi hận liên miên chẳng thể dừng......
Khi Vạn Dực lại mở mắt ra, một giọt nước trong veo theo mi gầy rơi khỏi mắt y.
Ngực có chút khó chịu vì hít thở không thông, đầu càng thêm choáng váng.
“Ngươi tỉnh rồi ư?” Kỳ Kiến Ngọc nhíu chặt mày, thấy y muốn ngồi dậy, với tay đè y xuống, “Cảm thấy thế nào? Hay vẫn...... nghỉ thêm một lát đi.”
Lúc này Vạn Dực mới phát hiện trời đã sáng choang, vầng dương chói lọi đã sớm rời khỏi trời đông chiếu lên người y, trán như bị lửa thiêu, y thở hổn hển nặng nhọc, tránh khỏi tay của Tề vương điện hạ, cố hết sức ngồi dậy, “Ta bị sao thế......”
Nói còn chưa dứt, cổ họng bỗng dưng ngứa ngáy, Vạn Dực nhịn không được che miệng ho ra tiếng --
Tề vương hoàn toàn biến sắc.
...... Trời trút bệnh dịch, ngày phát đêm vong.
Tám chữ này như xiềng xích nặng nề, giữ chặt lấy hai người, nhất thời hai người không nói một lời, chỉ còn lại tiếng ho dằn nén đứt quãng, không khí trở nên nghiêm trọng.
Chẳng lẽ...... Vẫn bị nhiễm bệnh.
Kỳ Kiến Ngọc đột nhiên đứng dậy, cố gắng thoải mái nói, “Chắc chắn là do tối qua chạy suốt một đêm, thân thể Vạn Dực ngươi mỏng manh, mới nhiễm lạnh, bổn vương sẽ đến thành trấn gần nhất tìm thầy thuốc.”
Sắc mặt Vạn Dực tái nhợt, không còn sức động đậy, trong đầu ong ong như sấm.
Mặc dù trí tuệ khiếp người, hắn cũng chỉ là một người trẻ tuổi, sau khi chính mắt nhìn thấy bộ dạng thảm thương của người nhiễm bệnh, lo lắng chất chứa trong lòng ngay lúc này liền bùng phát......
Đối lập với ấm áp nhẹ nhàng trước khi ngủ là tin dữ sau khi tỉnh táo, Vạn Dực kỳ thật cũng chỉ là...... thiếu nữ vừa tròn mười sáu, tình cảm dằn nén nhiều năm, gần như khó có thể thừa nhận.
“Ngươi ở đây chờ ta, ta sẽ quay lại nhanh thôi!” Kỳ Kiến Ngọc tháo dây cương, đỏ ngầu mắt, đêm qua giống như một cảnh đẹp trong mơ, lần đầu tiên y nhẹ nhàng gần gũi cười nói với hắn như vậy, sáng sớm khi tỉnh lại, hắn gọi Vạn Dực lại không dậy nổi, trong lòng hắn liền hoảng loạn không thôi.
Trước khi lên ngựa Kỳ Kiến Ngọc lại liếc mắt nhìn Vạn Dực, cắn răng một cái, quay trở lại, “Không được, ta lo lắng, ngươi vẫn nên cùng đi với ta thôi.”
Vạn Dực lắc đầu, “Điện hạ...... Khụ khụ, biết rõ thời khắc này Vạn Dực khó có thể lên đường, chắc chắn sẽ làm chậm trễ hành trình...... Cũng sẽ, làm phiền điện hạ......”
Nói những lời này ra, với tính tình của Tề vương, nhất định sẽ không bỏ rơi y.
Kỳ Kiến Ngọc mím chặt môi, lập tức bế thiếu niên xinh đẹp gầy gò bệnh yếu này lên ngựa, dùng sức vung dây cương, “Giá --”
Đây là người mà lần đầu tiên hắn động lòng......
Hắn không cho phép, tuyệt không cho phép bọn họ cứ thế mà chấm dứt, tan thành mây khói.
Tác giả :
Cá Thích Leo Cây